Editor: Ánh Quyên
Nghi trượng cùng thái tử vừa mới vào cung, hoàng đế liền ở tại đại điện đợi hắn. Không những là hoàng đế, còn có văn võ bá quan. Mỗi người đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn thái tử. Hoàng đế mặt mày xanh mét, nổi giận đùng đùng: Thái tử, ngươi hôm nay thay trẫm bái yết thái miếu, thế nhưng lại được mọi người tán tụng là chân mệnh thiên tử, nhìn thấy ngươi thật là được người lòng!
Thái tử lập tức quỳ rạp xuống đất, kinh hãi ngay cả nói cũng không nên lời, hắn không hiểu vì sao sự tình lại phát sinh như vậy, lời đồn đãi giống như tia chớp, rất nhanh đã truyền đến tai hoàng đế.
Cận thần bên cạnh thái tử vội vàng cúi đầu nói: Bệ hạ, thái tử là người được bệ hạ chọn lựa, giang sơn có người kế tục, này chính là may mắn của quốc gia, là phúc của xã tắc! Bệ hạ làm sao có thể vì vậy mà tức giận bực bội!
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, nói: Phúc của xã tắc? Trẫm chỉ biết trẫm còn sống, nhi tử của trẫm đã vội vã cho dân chúng xưng hắn là chân mệnh thiên tử. Thiên tử là cái gì? Thái tử —— ngươi nói cho trẫm, ngươi đã ngấp nghé vị trí này rất lâu rồi sao?
Trên trán Thái tử mồ hôi ròng ròng, sau lưng đã ướt một mảng lớn, hắn dập đầu xuống đất, lớn tiếng nói: Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không có ý như vậy, tất cả đều là do có người cố ý hãm hại nhi thần, xin phụ hoàng làm chủ cho nhi thần!
Hoàng đế tươi cười càng thêm âm lãnh: Ngươi bị oan, nhưng một người gọi như vậy cũng thì thôi, vì sao dân chúng toàn thành đều gọi như vậy?
Thái tử lớn tiếng nói: Phụ hoàng, chút dân chúng ngu muội kia đâu biết cái gì đúng cái gì sai, chỉ cần có người cố ý châm ngòi, bọn hắn liền sẽ nói vớ nói vẩn!
Hoàng đế lạnh lùng nói: Đã là dân chúng ngu muội, vậy làm sao có thể biết trẫm sẽ chọn thái tử?
Thái tử rõ ràng cả kinh, hoàng đế đây là đang bác bỏ lời nói vừa rồi của cận thần. Thái tử quýnh lên, vội vàng tiến lên quỳ xuống dưới chân hoàng đế, cố gắng bắt lấy một góc long bào của đối phương, bi ai nói: Phụ hoàng, nhi thần thật sự không biết rốt cuộc là người nào oán hận nhi thần, nhất định phải hãm hại nhi thần như vậy! Hắn nói mà nước mắt chảy ròng ròng, ủy khuất đến cực điểm.
Hoàng đế liên tục cười lạnh nói: Thái tử như ngươi thật khiến trẫm ăn không tiêu! Lão tử còn chưa chết, nhi tử liền vội vã muốn ngồi lên vị trí của hắn, ngươi không nhìn xem mình rốt cuộc có xứng hay không! Nói xong câu đó, hắn đột nhiên đá thái tử một cước, trúng ngay ngực đối phương, thái tử liền ngã lăn ra đất. Lồng ngực hắn sôi trào máu tanh, bất chấp lòng đau như cắt, lập tức đứng lên quỳ thêm lần nữa, lúc này hắn đã biết có người cố ý ở sau lưng hãm hại hắn, hơn nữa chiêu này cực kỳ độc ác, khiến hắn căn bản không có cách nào biện giải. Từ xưa đến nay, hoàng đế đối với thái tử trong lòng đều tồn tại sự kiêng kỵ. Thái tử quá ưu tú, hoàng đế lo lắng vị trí không ổn, thái tử rất được lòng dân, hoàng đế sẽ cảm thấy thái tử có ý phạm thượng, cho nên hôm nay mặc kệ hắn nói như thế nào cũng không thể tiêu trừ sự ngờ vực của hoàng đế.
Ban đầu đã có vài tên thần tử đứng dậy, trong đó, một người lớn tiếng nói: Bệ hạ, vi thần có chuyện muốn thưa tấu.
Hoàng đế nhìn đối phương một cái, nói: Đại học sĩ, ngươi có chuyện gì muốn nói?
Đại học sĩ Phan Cầu trịnh trọng mà nói: Hồi bẩm bệ hạ, thần muốn thưa tấu tình hình của thái tử điện hạ!
Hoàng đế nhíu mày, nói: Ah? Ngươi muốn tấu gì về thái tử đây?!
Phan học sĩ tiếng như chuông lớn: Vi thần muốn tấu, trong phủ thái tử có nuôi dưỡng một nữ thiếp, mà người này lại đến từ Đại Lịch!
Cả người thái tử vô cùng chấn động. Hắn hoàn toàn không ngờ vào lúc này đối phương lại nói đến chuyện này, nhất thời quên cả biện giải. Phan học sĩ nhìn xung quanh, chỉ vào thái tử, nghiêm khắc nói: Bệ hạ, vài ngày trước trên chiến trường, quân ta liên tục thất bại, vi thần trăm mối vẫn không có cách nào giải thích được, thời gian gần đây vi thần mới hiểu rõ nguyên nhân.
Hoàng đế nhíu mày: Nguyên nhân gì?
Phan học sĩ nói: Chuyện này tất cả đều do nữ nhân Đại Lịch kia bí mật tình báo cho quân chủ cố quốc của nàng ta! Thời điểm hắn nói xong câu này, giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm khắc, nổi gân xanh, vô cùng dữ tợn.
Thái tử xụi lơ trên đất, hắn xưa nay biết Lãnh Liên là người Đại Lịch, nhưng hắn không ngờ chuyện này lại bị người khác nói ra vào thời điểm này, bây giờ hắn mới biết hắn đã phạm vào sai lầm rất..rất lớn.
Phan học sĩ nói xong câu đó, Kiều ngự sử cũng đứng dậy, lạnh giọng nói: Bệ hạ, thái tử điện hạ sớm đã có dã tâm, vì muốn đạt được mục đích của mình thế nhưng không chú ý đến lợi ích của quốc gia, thu lưu gian tế Đại Lịch. Hơn nữa mượn tay nàng ta, đem tình báo bí mật đưa ra ngoài, hại đại quân ở tiền tuyến liên tục thất bại, loại hành vi bán quốc này, làm sao có thể trở thành thái tử một nước! Quả thật là hạng người hại nước, hại dân, mời bệ hạ nhanh chóng định đoạt.
Hoàng đế có hơi ngoài ý muốn nhìn những người này, lần này mở miệng nói đều là những quan viên phái trung lập, thế cục này thật sự là có chút kỳ lạ, trước là thái tử phạm sai, ngay sau đó lại có người cáo trạng hắn.
Ánh mắt Hoàng đế hơi mông lung, huyền ảo.
Thái tử thê lương nói: Phụ hoàng, nhi thần bị oan! Nhi thần cái gì cũng không biết, Nhũng người này... Nói xong, hắn xoay người chỉ vào mọi người, nói: Bọn hắn cấu kết nhau vu oan nhi thần! Phụ hoàng, người nhất định phải làm chủ cho nhi thần.
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, nói: Nói như vậy, ngươi cũng không có thu lưu nữ tử Đại Lịch?
Thái tử cứng họng, ngay cả nói cũng không nên lời, bị hoàng đế trừng mắt nhìn, cơ hồ như muốn ngất lịm.
Hoàng đế nhìn vẻ mặt hắn, liền biết chuyện này là thực, hắn hừ lạnh, nói: Trẫm sớm đã nói qua không cho phép bất kỳ người nào thu lưu người Đại Lịch. Ngươi lại dám công khai thu lưu nữ tử Đại Lịch ở trong phủ, còn vô cùng sủng ái, hành vi như thế, ngươi có xứng đáng với tôn vị thái tử hay không?!
Thái tử còn chưa kịp biện giải, đã nghe thấy Kiều ngự sử cất cao giọng nói: Bệ hạ, cô gái kia chẳng những xuất thân Đại Lịch, nàng còn là hậu phị của tiên hoàng Đại Lịch!
Cả triều đều ồ lên, nguyên bản những người muốn nói thay thái tử cũng đều đang ngơ ngác nhìn nhau. Bọn hắn trăm triệu lần cũng không ngờ thái tử lại làm ra chuyện hoang đường như thế. Ngươi thích nữ nhân xinh đẹp không có gì sai, hoàn toàn có thể nói là bị sắc đẹp làm mờ mắt, nhưng ngươi lại hồ đồ đến nỗi thu lưu một hậu phi của quân chủ nước đối địch, loại hành vi này cũng có thể làm được, là triệt để điên rồi phải không!?
Thái tử nhìn thấy mọi người ở đây đều dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn, bao gồm cả những thần tử luôn luôn ủng hộ hắn, trong lòng hắn nhất thời lạnh buốt, không chịu nổi quát to: Tiết đại nhân, ngươi hãy nói thay ta đi! Cao thái sư, ngươi xưa nay là người hiểu ta nhất, ta thực sự là bị người khác vu oan! Lương Tướng quân, như thế nào mà ngay cả ngươi cũng không lên tiếng đây?
Những người này xưa nay đều ủng hộ Bùi hậu, cũng là người bảo hộ vị trí thái tử, nhưng bọn hắn hiện tại đều im lặng không nói, đều nhìn vị thái tử trước mắt. Thân là một hoàng tử, ngươi có thể không thông minh, có thể ngẫu nhiên hồ đồ, cũng có thể ngấp nghé vị trí hoàng đế, nhưng nếu ngu dốt đến nước này, điên cuồng đến cảnh giới như thế còn không tự biết, người như vậy làm sao có thể xứng trở thành vua của một nước?
Vốn lúc trước thái tử cũng không phạm quá nhiều sai lầm, cho nên những thần tử ủng hộ Bùi hậu, cũng một mực yên lặng phù trợ thái tử, nhưng hiện tại bọn hắn bắt đầu hoài nghi thái tử có hay không khả năng gánh vác gánh nặng của một nước. Việt Tây không giống với những quốc gia tầm thường, các đại thế gia phe phái san sát, nhiều loại thế lực rắc rối phức tạp, muốn khống chế những người này, phải chặt chẽ khống chế quyền lực trong nước, cần một quân chủ kiên cường, đồng thời cũng cần có một đầu óc cơ trí. Nhưng thái tử bây giờ, thật sự là làm cho trái tim của những thần tử này đều trở nên lạnh giá, cũng quá mức thất vọng, cho nên ai cũng không có mở miệng, mỗi một người đều trầm mặc nhìn thái tử.
Hoàng đế nhìn thái tử nói: Hiện tại ngươi còn có cái gì để nói?
Trong lòng Thái tử chạy qua từng đợt bi thương, đột nhiên đứng lên, hốt hoảng nói: Ta muốn gặp mẫu hậu, ta muốn gặp mẫu hậu!
Hoàng đế phiền chán quơ tay: Trước tiên đem thái tử áp giải xuống, lập tức phái người đến phủ thái tử bắt tên gian tế Đại Lịch kia!
Hoàng đế vừa nói xong, thái tử tựa hồ khóc không thành tiếng mà nói: Phụ hoàng, nhi thần thực sự bị oan, người không nên tin vào những lời hồ ngôn loạn ngữ kia! Nhưng còn không chờ hắn nói xong, đã bị hộ vệ kéo xuống.
Tại tẩm cung hoàng hậu.
Bùi hậu đang tu bổ bồn hoa, lúc này Doanh Sở vội bước đi vào, thậm chí không kịp cho người thông báo. Bùi hậu nhướng mày liếc hắn một cái, thản nhiên nói: Ngươi khi nào cũng trở nên lỗ mãng như vậy?
Trên mặt hắn hiện lên vẻ nôn nóng: Nương nương, đại sự không ổn! Thái tử bị bệ hạ giam cầm.
Cây kéo trong Bùi hậu cắt mạnh một phát, làm đứt cả một nhánh cây tốt. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Doanh Sở, lạnh lùng nói: Hắn lại phạm sai lầm gì?
Doanh Sở cúi đầu: Lần này thái tử không phải phạm sai, hắn là bị người ta mưu hại.
Bùi hậu bỏ cây kéo xuống, than thở: Bị người mưu hại? Nếu chính hắn không sai, như thế nào lại bị người khác mưu hại!
Doanh Sở không nói chuyện, hắn đương nhiên cũng rất thất vọng về Thái tử, huống chi là Bùi hậu? Nhưng hắn vẫn cẩn thận đem sự tình phát sinh hôm nay lặp lại một lần.
Bùi hậu lại có ba phần kinh ngạc: Ngươi là nói hôm nay trên núi có người hô vạn tuế?
Doanh Sở gật đầu: Vâng, bọn hắn gọi thái tử là chân mệnh thiên tử, lại quỳ xuống hô vạn tuế, bệ hạ đương nhiên sẽ phẫn nộ.
Bùi hậu đi thêm hai bước, lại quay đầu nói: Ngay sau đó lại có người tấu thái tử thu lưu gian tế Đại Lịch?
Doanh Sở nói: Vâng, hơn nữa số lượng không ít, đều thuộc về phe cánh của Vương gia.
Bùi hậu cười lạnh một tiếng: Lý Vị Ương cùng Vương Tử Khâm đều là cá mè một lứa. Nhìn bộ dáng các nàng là sớm đã bố trí tốt cạm bẫy chỉ đợi thái tử chui vào. Lúc trước Lý Vị Ương đối với chuyện của Lãnh Liên luôn ẩn nhẫn không hành động, mục đích là ở chỗ này, nếu không phải ta không thể ra tay, Lãnh Liên sớm đã chết rồi.
Kỳ thật, mặc kệ là Bùi hậu hay Doanh Sở, đều đã từng bí mật phái người tiến vào phủ thái tử cố gắng giết chết Lãnh Liên, diệt trừ hậu hoạn, nhưng nữ nhân này vô cùng giảo hoạt, bên cạnh lại có không ít người bí mật bảo hộ, bọn hắn căn bản không có biện pháp xuống tay. Lại không ngờ có người bắt thóp vào thời điểm này.
Bùi hậu suy tư giây lát, lập tức nói: Hiện tại phải đi đến phủ thái tử, tìm mọi cách bắt được Lãnh Liên!
Doanh Sở nói: Nương nương, vi thần đã sớm phái người đi, nhất định sẽ bắt được nữ nhân này trước bệ hạ.
Bùi hậu lúc này mới chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: Chỉ cần nàng chết, chính là chết không đối chứng! Ai cũng không có biện pháp bắt được nhược điểm của thái tử!
Trên mặt hắn lộ ra vẻ lo lắng: Nhưng nương nương, đối phương đã đào ra cạm bẫy này, chỉ sợ thái tử sẽ không thoát tội như vậy!
Con ngươi Bùi hậu trong suốt, chói sáng, gằn từng chữ: Mặc kệ ngươi làm như thế nào, nhất định phải để Lãnh Liên không thể mở miệng được!
Doanh Sở run sợ, cung kính nói: Vâng, nương nương.
Thư phòng Quách phủ, Lý Vị Ương đang luyện chữ, nàng nghe Quách Đạo nói xong, không khỏi khe khẽ mỉm cười: Nói như vậy, đã có rất nhiều người vội vàng đến phủ thái tử tìm Lãnh Liên sao?
Quách Đạo nói: Đúng vậy, hiện tại nhìn tới nàng ta phải chết không thể nghi ngờ. Mặc kệ là bệ hạ hay hoàng hậu, bọn hắn đều muốn tính mạng của nàng ta.
Lý Vị Ương nhẹ nhàng cười: Muội nói huynh cho người truyền tin cho Lãnh Liên, tin đã truyền đến chưa? Quách Đạo khẽ gật đầu: Tất nhiên là đã đưa đến, nhưng có thể chạy thoát hay không còn phải nhìn vào năng lực của nàng ta. Kỳ thật theo ta thấy, người thất tín quên nghĩa như vậy, nên để nàng cả đời này không thể mở miệng mới phải.
Cho nàng chết? Làm gì dễ dàng như vậy! Lý Vị Ương nhẹ nhàng cười, cũng chẳng hề giải thích.
Tẩm cung hoàng hậu.
Ngươi nói cái gì, Lãnh Liên chạy trốn? Bùi hậu đột nhiên đứng lên, sắc mặt thay đổi.
Doanh Sở chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt Bùi hậu như thế, hắn hạ giọng nói: Xin nương nương thứ tội, vi thần đến muộn một bước.
Bùi hậu chậm rãi ngồi lại vị trí của mình, nhìn Doanh Sở nói: Nhìn tới người ta đã sớm có chuẩn bị, nếu Lãnh Liên chết trong tay chúng ta, còn có thể nói nàng ta là sợ tội tự sát, chỉ cần có một số lời làm chứng giải thích cho thái tử, hắn sẽ bình an vô sự. Nếu nàng ta không chết, chúng ta cũng vẫn có thủ đoạn khiến nàng ta mở miệng theo ý chúng ta, nhưng nàng ta lại chạy trốn. Sống không thấy người, chết không thấy xác, cứ như vậy làm sao có thể rửa thoát tội danh cho thái tử?
Bùi hậu cảm thấy từng đợt hoa mắt, những chuyện gần đây đã khiến nàng tâm phiền ý loạn tới cực điểm. Nàng xưa nay là người bình tĩnh, nhưng giờ phút này cũng không khỏi cảm thấy tức giận. Nàng không phải thương tâm về thái tử, chỉ là thật sự thống hận cái cảm giác tất cả mọi chuyện không thể nắm chắc.
Doanh Sở nhìn thấy Bùi hậu tức giận như thế, trong lòng cũng nghĩ đến chuyện khác, Bùi hậu nói không thèm để ý đến thái tử, nhưng dù sao hắn cũng là con trai ruột của nàng, nàng tỉ mỉ đào tạo hắn nhiều năm như vậy, trơ mắt sẽ hủy hoại trong chốc lát, nàng làm sao có thể không gấp gáp đây? Nhưng nhìn thế cục hiện tại, nếu cưỡng ép cứu vớt thái tử, đối với Bùi hậu cũng không có cái gì ưu đãi. Hắn tiến lên một bước nói: Nương nương, vi thần biết ngài cùng thái tử mẫu tử tình thâm, tất nhiên không thể nhìn hắn chịu khổ, nhưng tính tình bệ hạ ngài cũng thập phần hiểu rõ, không có chứng cứ rõ ràng, chúng ta căn bản không có cách nào thay thái tử rửa thoát tội danh. Nếu lỗ mãng hành động, chỉ sợ sẽ bị bệ hạ trách móc, ngay cả nương nương cũng sẽ bị hỏi tội.
Bùi hậu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Doanh Sở: Dựa theo ý của ngươi, phải bỏ mặc thái tử sao?
Doanh Sở vội vàng nói: Nương nương, vi thần không phải có ý này.
Bùi hậu cười lạnh: Ta biết ngươi cùng thái tử có nhiều mâu thuẫn, hắn cũng rất bất kính với ngươi, ngươi oán trách hắn cũng là chuyện bình thường. Nhưng bất luận ra sao hắn cũng là thái tử, là con trai ruột của ta, nếu như ngay cả ta cũng không chịu cứu hắn, hắn lại có thể trông cậy vào ai? Còn nữa, ta tỉ mỉ bồi dưỡng hắn nhiều năm như vậy, không biết tốn bao nhiêu công sức cùng tâm huyết, hiện tại bị người khác hủy hoại như vậy, vậy long ỷ kia chúng ta còn có trông cậy vào sao? Mục đích chính nàng còn chưa nói, đó là giữ lại thái tử, tương lai sẽ có công dụng lớn!
Nghe Bùi hậu nói như vậy, trong lòng hắn vô cùng rung động, mà trên mặt lại bình tĩnh nói: Nương nương, đến thời điểm mấu chốt cũng chỉ có thể bỏ qua con tốt bảo vệ con xe, này không phải là ngài đã nói qua sao?
Bùi hậu chậm rãi nói: Ta làm sao không biết điểm này, nhưng nếu lần này ta thật sự mặc kệ, sợ rằng hắn ngay cả mạng cũng không giữ được.
Doanh Sở sắc mặt ngưng trọng: Chuyện này làm sao có thể? Hắn dù sao cũng là con trai ruột của bệ hạ.
Bùi hậu cười lạnh một tiếng nói: Ở trong lòng hắn, chỉ có hài tử của Tê Hà công chúa sở sinh mới là cốt nhục thân sinh của hắn, về phần những người khác đều là công cụ, bất cứ lúc nào cũng có thể một cước đá văng ra. Hắn bây giờ mạnh mẽ phù trợ Tĩnh Vương đối lập với thái tử, lại hai lần ba lượt triệu kiến Tần vương cùng Tấn vương, rõ ràng chính là đã nhìn thấu tâm tư của ta, nguyên bản Tần vương đáp ứng chúng ta nhưng lập tức liền hủy bỏ, chứng minh rằng hắn vẫn cô cùng kinh sợ hoàng đế.
Doanh Sở nói: Cho dù là một con hổ bị bệnh, nhưng uy lực vẫn còn tồn tại, nương nương không nên coi thường bệ hạ.
Bùi hậu cười nhạo một tiếng: Đúng vậy, ta vẫn xem thường hắn, chứng đau đầu này cuối cùng cũng không thể bức hắn điên, cho nên hiện tại hắn liền tới bức ta. Nói tới đây, nàng cúi đầu nhìn đôi bàn tay của mình, nơi móng tay vẽ hình nhật nguyệt, nằm trong nền màu lam nhạt ảm đạm, vẻ mặt dần bình tĩnh trở lại. Nàng chậm rãi đứng lên, nói: Mặc kệ nói như thế nào, thái tử còn chưa phát huy được tác dụng lớn nhất của hắn, ta nhất định phải cứu hắn.
Doanh Sở vội vàng nói: Như vậy nương nương dự tính làm sao để thái tử có thoát tội? Theo hắn thấy, Lãnh Liên đã trốn chạy, tất cả đại thần đều một mực chắc chắn thái tử thu lưu hoàng phi của nước đối địch. Tuy rằng bắt không được người, không có chứng cứ rõ ràng, nhưng chỉ dựa vào tin đồn kia cũng đã đủ khiến Thái tử khó mà thoát tội.
Bùi hậu thở dài nói: Theo ta đi gặp bệ hạ.
Doanh Sở giật mình, còn chưa kịp ngăn cản, đã nhìn thấy Bùi hậu đi ra ngoài.
Trong ngự thư phòng, hoàng đế đang nghe đại thần bẩm báo chiến sự ở tiền tuyến, lại nghe thấy hộ vệ vội vàng tới báo: Bệ hạ, hoàng hậu nương nương thỉnh cầu triệu kiến.
Hoàng đế mất bình tĩnh, nói: Nói cho nàng trẫm không rảnh.
Hộ vệ nơm nớp lo sợ đi ra, chỉ chốc lát sau lại vào tới, trên mặt có chút sợ hãi nói: Bệ hạ, nương nương bất luận ra sao đều không chịu rời khỏi. Hắn còn chưa nói hết, một cái nghiêng mực đã Ba một tiếng nện ở trên đầu hắn, nhất thời máu tươi đầm đìa. Chỉ nghe thấy hoàng đế nghiêm nghị nói: Trẫm trước giờ sẽ không nói lần thứ hai, lăn ra đi!
Hộ vệ không dám nhiều lời, vội vàng che đầu rời đi.
Hoàng đế nhìn đám triều thần, nói: Tiếp tục nói.
Binh bộ Thượng Thư có chút thấp thỏm nhìn hoàng đế, tiếp tục nói: Vâng, bệ hạ.
Nhưng hắn chưa kịp nói câu thứ hai, đã nghe thấy tiếng quát chói tai ở bên ngoài: Tất cả cút ngay cho ta! Bên ngoài ngự thư phòng, tất cả cung nữ cùng thái giám đều nhao nhao quỳ xuống, cố gắng ngăn cản hoàng hậu, nhưng cuối cùng đều bị hộ vệ của nàng ngăn lại.
Hoàng đế nhìn về phía cửa thư phòng, liền nhìn thấy Bùi hậu bước nhanh đi vào. Bề ngoài của nàng luôn luôn ung dung cao quý, tuy rằng trong lòng đã kiềm chế lửa giận đang hừng hực bốc cháy, nhưng giờ phút này vẫn mang theo ba phần tức giận, Bùi hậu hành lễ: Thần thiếp tham kiến bệ hạ.
Hoàng đế lạnh lẽo nhìn nàng: Lá gan Hoàng hậu càng ngày càng lớn, không chú ý đến lễ nghi, lại nháo thành bộ dáng này!
Sắc mặt nàng vô cùng bình tĩnh: Bệ hạ, thần thiếp có chuyện quan trọng cầu kiến, lại không biết vì sao bệ hạ nhất định không chịu tuyên triệu?
Hoàng đế lãnh đạm nói: Ngươi không thấy trẫm đang cùng các đại thần bàn bạc quân cơ đại sự sao? Có chuyện gì lớn mà không thể chờ một chút!
Ánh mắt lạnh lẽo của Bùi hậu đảo qua trên mặt các vị triều thần, bị nàng nhìn một cái, bọn họ toàn thân lạnh ngắt, không dám cử động.
Binh bộ Thượng Thư vội vàng nói: Bệ hạ, hoàng hậu nương nương đã có chuyện quan trọng, vi thần xin được cáo lui trước.
Hoàng đế lạnh giọng nói: Trẫm không cho các ngươi đi, các ngươi dám đi?
Binh bộ Thượng Thư cùng những người khác liếc nhau, không nhịn được trong lòng toát mồ hôi lạnh, hoàng hậu cũng không phải dạng đèn đã cạn dầu, bọn hắn ai lại dám chống lại đối phương.
Bùi hậu không nhiều lời, chỉ lạnh lùng nói: Bệ hạ, nghe nói người đem thái tử giam cầm ở trong phủ?
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: Trẫm làm vậy có gì không đúng sao?
Bùi hậu nói: Thần thiếp không dám nói ngài làm không đúng, chỉ là sự tình còn chưa điều tra rõ, bệ hạ đã vội vàng quyết định, có phải là quá mức võ đoán hay không?
Mặt Hoàng đế nhất thời âm trầm: Thánh chỉ của trẫm chính là miệng vàng lời ngọc, hoàng hậu không cần vì thái tử mà cầu tình, trẫm quyết định sẽ không thay đổi!
Bùi hậu nghe đến đó, nhíu mày: Bệ hạ, thái tử là con trai ruột của ngươi! Hắn nếu có tội, cho hắn một ly rượu cũng được, chém hắn một nhát cũng được, cứ sảng khoái mà làm, nhưng không thể làm nhục hắn! Đường đường là thái tử một nước, lại không rõ ràng cầm tù hắn trong phủ, ngươi muốn hắn làm sao có thể đối mặt với triều thần, làm sao có thể đối mặt với dân chúng trong thiên hạ?
Hoàng đế khẽ mỉm cười, nói: Hoàng hậu nói thế nào, thái tử đã làm sai chuyện, trẫm tất nhiên phải giáo huấn hắn, chẳng lẽ muốn trẫm không để ý đến kỷ cương, pháp luật dung túng thái tử làm xằng làm bậy, mới có thể xem như một phụ thân đạt tiêu chuẩn sao?
Bùi hậu cười lạnh một tiếng, nói: Dám hỏi bệ hạ, thái tử đến tột cùng là phạm tội gì?
Ánh mắt Hoàng đế giống như hàn băng: Nghịch tử này phạm tội lớn ngập trời, Binh bộ Thượng Thư, ngươi tới nói cho hoàng hậu đi!
Binh bộ Thượng Thư rùng mình một cái, nhưng dưới đôi mắt tràn đầy đe dọa của hoàng đế, hắn lại không thể nề hà mà nói: Hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ xúi giục trăm họ trên núi hô vạn tuế, hiển nhiên là không phù hợp quy tắc, hơn nữa trong phủ hắn còn thu lưu một nữ tử Đại Lịch, nghe nói thân phận nữ tử này... Là một vị ái phi của tiên đế Đại Lịch.
Bùi hậu tức giận nói: Nói năng bậy bạ! Bệ hạ, dân chúng đều người vô tri, chỉ cần có người châm ngòi đi đầu hô lên một câu, bọn hắn liền làm theo nhưng không biết đó gọi là cái gì, về phần mỹ thiếp bên trong phủ thái tử ta cũng có biết, đích xác là nữ nhân Đại Lịch, nhưng thân phận của nàng không phải là thái phi gì của Đại Lịch cả, chẳng qua là một dân phụ tầm thường mà thôi! Thái tử chỉ là nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, hắn còn trẻ tuổi, điều này cũng khó mà ngăn ngừa.
Hoàng đế lạnh lùng nói: Lời Hoàng hậu nói có chứng cớ gì?
Bùi hậu nhìn chòng chọc hắn, ánh mắt sâu thẳm: Ta cũng không đủ chứng cớ, chẳng lẽ bệ hạ có sao? Hiện tại cô gái này đã mất tích, cũng có thể xem như không có đối chứng. Bệ hạ không có nhân chứng, làm sao có thể quyết định tội lỗi của thái tử!
Hoàng đế nhíu mày: Đã hoàng hậu ngươi cũng thừa nhận nữ nhân này đến từ Đại Lịch, đó chính là thái tử ngang nhiên kháng chỉ, tuy rằng hắn là con trai ruột của trẫm, nhưng trẫm cũng không thể làm việc công tư bất phân!
Bùi hậu nghe vậy cười lạnh: Bệ hạ, ngươi đây là muốn sống chết chia rẽ mẫu tử chúng ta sao?
Hoàng đế đè nén phẫn nộ: Hoàng hậu, ý trẫm đã quyết, thái tử bắt buộc phải bị cầm tù trong phủ, bất luận ngươi nói cái gì trẫm đều sẽ không thay đổi chủ ý.
Bùi hậu lạnh lùng nói: Ta mặc kệ, thái tử là con trai ruột của ta, ai muốn đoạt hắn đi, trừ phi bước qua xác của ta!
Bùi hậu ít khi lời nói mau lẹ như vậy, thần sắc vô cùng nghiêm nghị, mà tất cả triều thần nhìn thấy nàng như thế, nhất thời đều không dám mở miệng.
Thời điểm đang giằng co, lại đột nhiên nghe thấy một người nói: Xin hoàng hậu nương nương nguôi giận! Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn, thấy Tĩnh Vương vội vàng từ bên ngoài đi vào.
Hoàng đế nhìn hắn, nói: Tĩnh Vương, làm sao lại đến chậm như thế?
Tĩnh Vương mỉm cười: Bẩm báo phụ hoàng, nhi thần là có chuyện kéo dài, xin phụ hoàng thứ tội.
Hoàng đế quơ tay, nói: Thôi.
Bùi hậu lại lạnh giọng trách mắng: Tĩnh Vương, ta cùng bệ hạ nói chuyện, ngươi có tư cách gì nói xen vào? Mọi người đều bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch. Ai nàng cũng không thèm để ý, hừ lạnh một tiếng, nói: Bệ hạ, mời ngài lập tức phóng thích thái tử.
Nghi trượng cùng thái tử vừa mới vào cung, hoàng đế liền ở tại đại điện đợi hắn. Không những là hoàng đế, còn có văn võ bá quan. Mỗi người đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn thái tử. Hoàng đế mặt mày xanh mét, nổi giận đùng đùng: Thái tử, ngươi hôm nay thay trẫm bái yết thái miếu, thế nhưng lại được mọi người tán tụng là chân mệnh thiên tử, nhìn thấy ngươi thật là được người lòng!
Thái tử lập tức quỳ rạp xuống đất, kinh hãi ngay cả nói cũng không nên lời, hắn không hiểu vì sao sự tình lại phát sinh như vậy, lời đồn đãi giống như tia chớp, rất nhanh đã truyền đến tai hoàng đế.
Cận thần bên cạnh thái tử vội vàng cúi đầu nói: Bệ hạ, thái tử là người được bệ hạ chọn lựa, giang sơn có người kế tục, này chính là may mắn của quốc gia, là phúc của xã tắc! Bệ hạ làm sao có thể vì vậy mà tức giận bực bội!
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, nói: Phúc của xã tắc? Trẫm chỉ biết trẫm còn sống, nhi tử của trẫm đã vội vã cho dân chúng xưng hắn là chân mệnh thiên tử. Thiên tử là cái gì? Thái tử —— ngươi nói cho trẫm, ngươi đã ngấp nghé vị trí này rất lâu rồi sao?
Trên trán Thái tử mồ hôi ròng ròng, sau lưng đã ướt một mảng lớn, hắn dập đầu xuống đất, lớn tiếng nói: Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không có ý như vậy, tất cả đều là do có người cố ý hãm hại nhi thần, xin phụ hoàng làm chủ cho nhi thần!
Hoàng đế tươi cười càng thêm âm lãnh: Ngươi bị oan, nhưng một người gọi như vậy cũng thì thôi, vì sao dân chúng toàn thành đều gọi như vậy?
Thái tử lớn tiếng nói: Phụ hoàng, chút dân chúng ngu muội kia đâu biết cái gì đúng cái gì sai, chỉ cần có người cố ý châm ngòi, bọn hắn liền sẽ nói vớ nói vẩn!
Hoàng đế lạnh lùng nói: Đã là dân chúng ngu muội, vậy làm sao có thể biết trẫm sẽ chọn thái tử?
Thái tử rõ ràng cả kinh, hoàng đế đây là đang bác bỏ lời nói vừa rồi của cận thần. Thái tử quýnh lên, vội vàng tiến lên quỳ xuống dưới chân hoàng đế, cố gắng bắt lấy một góc long bào của đối phương, bi ai nói: Phụ hoàng, nhi thần thật sự không biết rốt cuộc là người nào oán hận nhi thần, nhất định phải hãm hại nhi thần như vậy! Hắn nói mà nước mắt chảy ròng ròng, ủy khuất đến cực điểm.
Hoàng đế liên tục cười lạnh nói: Thái tử như ngươi thật khiến trẫm ăn không tiêu! Lão tử còn chưa chết, nhi tử liền vội vã muốn ngồi lên vị trí của hắn, ngươi không nhìn xem mình rốt cuộc có xứng hay không! Nói xong câu đó, hắn đột nhiên đá thái tử một cước, trúng ngay ngực đối phương, thái tử liền ngã lăn ra đất. Lồng ngực hắn sôi trào máu tanh, bất chấp lòng đau như cắt, lập tức đứng lên quỳ thêm lần nữa, lúc này hắn đã biết có người cố ý ở sau lưng hãm hại hắn, hơn nữa chiêu này cực kỳ độc ác, khiến hắn căn bản không có cách nào biện giải. Từ xưa đến nay, hoàng đế đối với thái tử trong lòng đều tồn tại sự kiêng kỵ. Thái tử quá ưu tú, hoàng đế lo lắng vị trí không ổn, thái tử rất được lòng dân, hoàng đế sẽ cảm thấy thái tử có ý phạm thượng, cho nên hôm nay mặc kệ hắn nói như thế nào cũng không thể tiêu trừ sự ngờ vực của hoàng đế.
Ban đầu đã có vài tên thần tử đứng dậy, trong đó, một người lớn tiếng nói: Bệ hạ, vi thần có chuyện muốn thưa tấu.
Hoàng đế nhìn đối phương một cái, nói: Đại học sĩ, ngươi có chuyện gì muốn nói?
Đại học sĩ Phan Cầu trịnh trọng mà nói: Hồi bẩm bệ hạ, thần muốn thưa tấu tình hình của thái tử điện hạ!
Hoàng đế nhíu mày, nói: Ah? Ngươi muốn tấu gì về thái tử đây?!
Phan học sĩ tiếng như chuông lớn: Vi thần muốn tấu, trong phủ thái tử có nuôi dưỡng một nữ thiếp, mà người này lại đến từ Đại Lịch!
Cả người thái tử vô cùng chấn động. Hắn hoàn toàn không ngờ vào lúc này đối phương lại nói đến chuyện này, nhất thời quên cả biện giải. Phan học sĩ nhìn xung quanh, chỉ vào thái tử, nghiêm khắc nói: Bệ hạ, vài ngày trước trên chiến trường, quân ta liên tục thất bại, vi thần trăm mối vẫn không có cách nào giải thích được, thời gian gần đây vi thần mới hiểu rõ nguyên nhân.
Hoàng đế nhíu mày: Nguyên nhân gì?
Phan học sĩ nói: Chuyện này tất cả đều do nữ nhân Đại Lịch kia bí mật tình báo cho quân chủ cố quốc của nàng ta! Thời điểm hắn nói xong câu này, giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm khắc, nổi gân xanh, vô cùng dữ tợn.
Thái tử xụi lơ trên đất, hắn xưa nay biết Lãnh Liên là người Đại Lịch, nhưng hắn không ngờ chuyện này lại bị người khác nói ra vào thời điểm này, bây giờ hắn mới biết hắn đã phạm vào sai lầm rất..rất lớn.
Phan học sĩ nói xong câu đó, Kiều ngự sử cũng đứng dậy, lạnh giọng nói: Bệ hạ, thái tử điện hạ sớm đã có dã tâm, vì muốn đạt được mục đích của mình thế nhưng không chú ý đến lợi ích của quốc gia, thu lưu gian tế Đại Lịch. Hơn nữa mượn tay nàng ta, đem tình báo bí mật đưa ra ngoài, hại đại quân ở tiền tuyến liên tục thất bại, loại hành vi bán quốc này, làm sao có thể trở thành thái tử một nước! Quả thật là hạng người hại nước, hại dân, mời bệ hạ nhanh chóng định đoạt.
Hoàng đế có hơi ngoài ý muốn nhìn những người này, lần này mở miệng nói đều là những quan viên phái trung lập, thế cục này thật sự là có chút kỳ lạ, trước là thái tử phạm sai, ngay sau đó lại có người cáo trạng hắn.
Ánh mắt Hoàng đế hơi mông lung, huyền ảo.
Thái tử thê lương nói: Phụ hoàng, nhi thần bị oan! Nhi thần cái gì cũng không biết, Nhũng người này... Nói xong, hắn xoay người chỉ vào mọi người, nói: Bọn hắn cấu kết nhau vu oan nhi thần! Phụ hoàng, người nhất định phải làm chủ cho nhi thần.
Hoàng đế cười lạnh một tiếng, nói: Nói như vậy, ngươi cũng không có thu lưu nữ tử Đại Lịch?
Thái tử cứng họng, ngay cả nói cũng không nên lời, bị hoàng đế trừng mắt nhìn, cơ hồ như muốn ngất lịm.
Hoàng đế nhìn vẻ mặt hắn, liền biết chuyện này là thực, hắn hừ lạnh, nói: Trẫm sớm đã nói qua không cho phép bất kỳ người nào thu lưu người Đại Lịch. Ngươi lại dám công khai thu lưu nữ tử Đại Lịch ở trong phủ, còn vô cùng sủng ái, hành vi như thế, ngươi có xứng đáng với tôn vị thái tử hay không?!
Thái tử còn chưa kịp biện giải, đã nghe thấy Kiều ngự sử cất cao giọng nói: Bệ hạ, cô gái kia chẳng những xuất thân Đại Lịch, nàng còn là hậu phị của tiên hoàng Đại Lịch!
Cả triều đều ồ lên, nguyên bản những người muốn nói thay thái tử cũng đều đang ngơ ngác nhìn nhau. Bọn hắn trăm triệu lần cũng không ngờ thái tử lại làm ra chuyện hoang đường như thế. Ngươi thích nữ nhân xinh đẹp không có gì sai, hoàn toàn có thể nói là bị sắc đẹp làm mờ mắt, nhưng ngươi lại hồ đồ đến nỗi thu lưu một hậu phi của quân chủ nước đối địch, loại hành vi này cũng có thể làm được, là triệt để điên rồi phải không!?
Thái tử nhìn thấy mọi người ở đây đều dùng ánh mắt xem thường nhìn hắn, bao gồm cả những thần tử luôn luôn ủng hộ hắn, trong lòng hắn nhất thời lạnh buốt, không chịu nổi quát to: Tiết đại nhân, ngươi hãy nói thay ta đi! Cao thái sư, ngươi xưa nay là người hiểu ta nhất, ta thực sự là bị người khác vu oan! Lương Tướng quân, như thế nào mà ngay cả ngươi cũng không lên tiếng đây?
Những người này xưa nay đều ủng hộ Bùi hậu, cũng là người bảo hộ vị trí thái tử, nhưng bọn hắn hiện tại đều im lặng không nói, đều nhìn vị thái tử trước mắt. Thân là một hoàng tử, ngươi có thể không thông minh, có thể ngẫu nhiên hồ đồ, cũng có thể ngấp nghé vị trí hoàng đế, nhưng nếu ngu dốt đến nước này, điên cuồng đến cảnh giới như thế còn không tự biết, người như vậy làm sao có thể xứng trở thành vua của một nước?
Vốn lúc trước thái tử cũng không phạm quá nhiều sai lầm, cho nên những thần tử ủng hộ Bùi hậu, cũng một mực yên lặng phù trợ thái tử, nhưng hiện tại bọn hắn bắt đầu hoài nghi thái tử có hay không khả năng gánh vác gánh nặng của một nước. Việt Tây không giống với những quốc gia tầm thường, các đại thế gia phe phái san sát, nhiều loại thế lực rắc rối phức tạp, muốn khống chế những người này, phải chặt chẽ khống chế quyền lực trong nước, cần một quân chủ kiên cường, đồng thời cũng cần có một đầu óc cơ trí. Nhưng thái tử bây giờ, thật sự là làm cho trái tim của những thần tử này đều trở nên lạnh giá, cũng quá mức thất vọng, cho nên ai cũng không có mở miệng, mỗi một người đều trầm mặc nhìn thái tử.
Hoàng đế nhìn thái tử nói: Hiện tại ngươi còn có cái gì để nói?
Trong lòng Thái tử chạy qua từng đợt bi thương, đột nhiên đứng lên, hốt hoảng nói: Ta muốn gặp mẫu hậu, ta muốn gặp mẫu hậu!
Hoàng đế phiền chán quơ tay: Trước tiên đem thái tử áp giải xuống, lập tức phái người đến phủ thái tử bắt tên gian tế Đại Lịch kia!
Hoàng đế vừa nói xong, thái tử tựa hồ khóc không thành tiếng mà nói: Phụ hoàng, nhi thần thực sự bị oan, người không nên tin vào những lời hồ ngôn loạn ngữ kia! Nhưng còn không chờ hắn nói xong, đã bị hộ vệ kéo xuống.
Tại tẩm cung hoàng hậu.
Bùi hậu đang tu bổ bồn hoa, lúc này Doanh Sở vội bước đi vào, thậm chí không kịp cho người thông báo. Bùi hậu nhướng mày liếc hắn một cái, thản nhiên nói: Ngươi khi nào cũng trở nên lỗ mãng như vậy?
Trên mặt hắn hiện lên vẻ nôn nóng: Nương nương, đại sự không ổn! Thái tử bị bệ hạ giam cầm.
Cây kéo trong Bùi hậu cắt mạnh một phát, làm đứt cả một nhánh cây tốt. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Doanh Sở, lạnh lùng nói: Hắn lại phạm sai lầm gì?
Doanh Sở cúi đầu: Lần này thái tử không phải phạm sai, hắn là bị người ta mưu hại.
Bùi hậu bỏ cây kéo xuống, than thở: Bị người mưu hại? Nếu chính hắn không sai, như thế nào lại bị người khác mưu hại!
Doanh Sở không nói chuyện, hắn đương nhiên cũng rất thất vọng về Thái tử, huống chi là Bùi hậu? Nhưng hắn vẫn cẩn thận đem sự tình phát sinh hôm nay lặp lại một lần.
Bùi hậu lại có ba phần kinh ngạc: Ngươi là nói hôm nay trên núi có người hô vạn tuế?
Doanh Sở gật đầu: Vâng, bọn hắn gọi thái tử là chân mệnh thiên tử, lại quỳ xuống hô vạn tuế, bệ hạ đương nhiên sẽ phẫn nộ.
Bùi hậu đi thêm hai bước, lại quay đầu nói: Ngay sau đó lại có người tấu thái tử thu lưu gian tế Đại Lịch?
Doanh Sở nói: Vâng, hơn nữa số lượng không ít, đều thuộc về phe cánh của Vương gia.
Bùi hậu cười lạnh một tiếng: Lý Vị Ương cùng Vương Tử Khâm đều là cá mè một lứa. Nhìn bộ dáng các nàng là sớm đã bố trí tốt cạm bẫy chỉ đợi thái tử chui vào. Lúc trước Lý Vị Ương đối với chuyện của Lãnh Liên luôn ẩn nhẫn không hành động, mục đích là ở chỗ này, nếu không phải ta không thể ra tay, Lãnh Liên sớm đã chết rồi.
Kỳ thật, mặc kệ là Bùi hậu hay Doanh Sở, đều đã từng bí mật phái người tiến vào phủ thái tử cố gắng giết chết Lãnh Liên, diệt trừ hậu hoạn, nhưng nữ nhân này vô cùng giảo hoạt, bên cạnh lại có không ít người bí mật bảo hộ, bọn hắn căn bản không có biện pháp xuống tay. Lại không ngờ có người bắt thóp vào thời điểm này.
Bùi hậu suy tư giây lát, lập tức nói: Hiện tại phải đi đến phủ thái tử, tìm mọi cách bắt được Lãnh Liên!
Doanh Sở nói: Nương nương, vi thần đã sớm phái người đi, nhất định sẽ bắt được nữ nhân này trước bệ hạ.
Bùi hậu lúc này mới chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: Chỉ cần nàng chết, chính là chết không đối chứng! Ai cũng không có biện pháp bắt được nhược điểm của thái tử!
Trên mặt hắn lộ ra vẻ lo lắng: Nhưng nương nương, đối phương đã đào ra cạm bẫy này, chỉ sợ thái tử sẽ không thoát tội như vậy!
Con ngươi Bùi hậu trong suốt, chói sáng, gằn từng chữ: Mặc kệ ngươi làm như thế nào, nhất định phải để Lãnh Liên không thể mở miệng được!
Doanh Sở run sợ, cung kính nói: Vâng, nương nương.
Thư phòng Quách phủ, Lý Vị Ương đang luyện chữ, nàng nghe Quách Đạo nói xong, không khỏi khe khẽ mỉm cười: Nói như vậy, đã có rất nhiều người vội vàng đến phủ thái tử tìm Lãnh Liên sao?
Quách Đạo nói: Đúng vậy, hiện tại nhìn tới nàng ta phải chết không thể nghi ngờ. Mặc kệ là bệ hạ hay hoàng hậu, bọn hắn đều muốn tính mạng của nàng ta.
Lý Vị Ương nhẹ nhàng cười: Muội nói huynh cho người truyền tin cho Lãnh Liên, tin đã truyền đến chưa? Quách Đạo khẽ gật đầu: Tất nhiên là đã đưa đến, nhưng có thể chạy thoát hay không còn phải nhìn vào năng lực của nàng ta. Kỳ thật theo ta thấy, người thất tín quên nghĩa như vậy, nên để nàng cả đời này không thể mở miệng mới phải.
Cho nàng chết? Làm gì dễ dàng như vậy! Lý Vị Ương nhẹ nhàng cười, cũng chẳng hề giải thích.
Tẩm cung hoàng hậu.
Ngươi nói cái gì, Lãnh Liên chạy trốn? Bùi hậu đột nhiên đứng lên, sắc mặt thay đổi.
Doanh Sở chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt Bùi hậu như thế, hắn hạ giọng nói: Xin nương nương thứ tội, vi thần đến muộn một bước.
Bùi hậu chậm rãi ngồi lại vị trí của mình, nhìn Doanh Sở nói: Nhìn tới người ta đã sớm có chuẩn bị, nếu Lãnh Liên chết trong tay chúng ta, còn có thể nói nàng ta là sợ tội tự sát, chỉ cần có một số lời làm chứng giải thích cho thái tử, hắn sẽ bình an vô sự. Nếu nàng ta không chết, chúng ta cũng vẫn có thủ đoạn khiến nàng ta mở miệng theo ý chúng ta, nhưng nàng ta lại chạy trốn. Sống không thấy người, chết không thấy xác, cứ như vậy làm sao có thể rửa thoát tội danh cho thái tử?
Bùi hậu cảm thấy từng đợt hoa mắt, những chuyện gần đây đã khiến nàng tâm phiền ý loạn tới cực điểm. Nàng xưa nay là người bình tĩnh, nhưng giờ phút này cũng không khỏi cảm thấy tức giận. Nàng không phải thương tâm về thái tử, chỉ là thật sự thống hận cái cảm giác tất cả mọi chuyện không thể nắm chắc.
Doanh Sở nhìn thấy Bùi hậu tức giận như thế, trong lòng cũng nghĩ đến chuyện khác, Bùi hậu nói không thèm để ý đến thái tử, nhưng dù sao hắn cũng là con trai ruột của nàng, nàng tỉ mỉ đào tạo hắn nhiều năm như vậy, trơ mắt sẽ hủy hoại trong chốc lát, nàng làm sao có thể không gấp gáp đây? Nhưng nhìn thế cục hiện tại, nếu cưỡng ép cứu vớt thái tử, đối với Bùi hậu cũng không có cái gì ưu đãi. Hắn tiến lên một bước nói: Nương nương, vi thần biết ngài cùng thái tử mẫu tử tình thâm, tất nhiên không thể nhìn hắn chịu khổ, nhưng tính tình bệ hạ ngài cũng thập phần hiểu rõ, không có chứng cứ rõ ràng, chúng ta căn bản không có cách nào thay thái tử rửa thoát tội danh. Nếu lỗ mãng hành động, chỉ sợ sẽ bị bệ hạ trách móc, ngay cả nương nương cũng sẽ bị hỏi tội.
Bùi hậu đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Doanh Sở: Dựa theo ý của ngươi, phải bỏ mặc thái tử sao?
Doanh Sở vội vàng nói: Nương nương, vi thần không phải có ý này.
Bùi hậu cười lạnh: Ta biết ngươi cùng thái tử có nhiều mâu thuẫn, hắn cũng rất bất kính với ngươi, ngươi oán trách hắn cũng là chuyện bình thường. Nhưng bất luận ra sao hắn cũng là thái tử, là con trai ruột của ta, nếu như ngay cả ta cũng không chịu cứu hắn, hắn lại có thể trông cậy vào ai? Còn nữa, ta tỉ mỉ bồi dưỡng hắn nhiều năm như vậy, không biết tốn bao nhiêu công sức cùng tâm huyết, hiện tại bị người khác hủy hoại như vậy, vậy long ỷ kia chúng ta còn có trông cậy vào sao? Mục đích chính nàng còn chưa nói, đó là giữ lại thái tử, tương lai sẽ có công dụng lớn!
Nghe Bùi hậu nói như vậy, trong lòng hắn vô cùng rung động, mà trên mặt lại bình tĩnh nói: Nương nương, đến thời điểm mấu chốt cũng chỉ có thể bỏ qua con tốt bảo vệ con xe, này không phải là ngài đã nói qua sao?
Bùi hậu chậm rãi nói: Ta làm sao không biết điểm này, nhưng nếu lần này ta thật sự mặc kệ, sợ rằng hắn ngay cả mạng cũng không giữ được.
Doanh Sở sắc mặt ngưng trọng: Chuyện này làm sao có thể? Hắn dù sao cũng là con trai ruột của bệ hạ.
Bùi hậu cười lạnh một tiếng nói: Ở trong lòng hắn, chỉ có hài tử của Tê Hà công chúa sở sinh mới là cốt nhục thân sinh của hắn, về phần những người khác đều là công cụ, bất cứ lúc nào cũng có thể một cước đá văng ra. Hắn bây giờ mạnh mẽ phù trợ Tĩnh Vương đối lập với thái tử, lại hai lần ba lượt triệu kiến Tần vương cùng Tấn vương, rõ ràng chính là đã nhìn thấu tâm tư của ta, nguyên bản Tần vương đáp ứng chúng ta nhưng lập tức liền hủy bỏ, chứng minh rằng hắn vẫn cô cùng kinh sợ hoàng đế.
Doanh Sở nói: Cho dù là một con hổ bị bệnh, nhưng uy lực vẫn còn tồn tại, nương nương không nên coi thường bệ hạ.
Bùi hậu cười nhạo một tiếng: Đúng vậy, ta vẫn xem thường hắn, chứng đau đầu này cuối cùng cũng không thể bức hắn điên, cho nên hiện tại hắn liền tới bức ta. Nói tới đây, nàng cúi đầu nhìn đôi bàn tay của mình, nơi móng tay vẽ hình nhật nguyệt, nằm trong nền màu lam nhạt ảm đạm, vẻ mặt dần bình tĩnh trở lại. Nàng chậm rãi đứng lên, nói: Mặc kệ nói như thế nào, thái tử còn chưa phát huy được tác dụng lớn nhất của hắn, ta nhất định phải cứu hắn.
Doanh Sở vội vàng nói: Như vậy nương nương dự tính làm sao để thái tử có thoát tội? Theo hắn thấy, Lãnh Liên đã trốn chạy, tất cả đại thần đều một mực chắc chắn thái tử thu lưu hoàng phi của nước đối địch. Tuy rằng bắt không được người, không có chứng cứ rõ ràng, nhưng chỉ dựa vào tin đồn kia cũng đã đủ khiến Thái tử khó mà thoát tội.
Bùi hậu thở dài nói: Theo ta đi gặp bệ hạ.
Doanh Sở giật mình, còn chưa kịp ngăn cản, đã nhìn thấy Bùi hậu đi ra ngoài.
Trong ngự thư phòng, hoàng đế đang nghe đại thần bẩm báo chiến sự ở tiền tuyến, lại nghe thấy hộ vệ vội vàng tới báo: Bệ hạ, hoàng hậu nương nương thỉnh cầu triệu kiến.
Hoàng đế mất bình tĩnh, nói: Nói cho nàng trẫm không rảnh.
Hộ vệ nơm nớp lo sợ đi ra, chỉ chốc lát sau lại vào tới, trên mặt có chút sợ hãi nói: Bệ hạ, nương nương bất luận ra sao đều không chịu rời khỏi. Hắn còn chưa nói hết, một cái nghiêng mực đã Ba một tiếng nện ở trên đầu hắn, nhất thời máu tươi đầm đìa. Chỉ nghe thấy hoàng đế nghiêm nghị nói: Trẫm trước giờ sẽ không nói lần thứ hai, lăn ra đi!
Hộ vệ không dám nhiều lời, vội vàng che đầu rời đi.
Hoàng đế nhìn đám triều thần, nói: Tiếp tục nói.
Binh bộ Thượng Thư có chút thấp thỏm nhìn hoàng đế, tiếp tục nói: Vâng, bệ hạ.
Nhưng hắn chưa kịp nói câu thứ hai, đã nghe thấy tiếng quát chói tai ở bên ngoài: Tất cả cút ngay cho ta! Bên ngoài ngự thư phòng, tất cả cung nữ cùng thái giám đều nhao nhao quỳ xuống, cố gắng ngăn cản hoàng hậu, nhưng cuối cùng đều bị hộ vệ của nàng ngăn lại.
Hoàng đế nhìn về phía cửa thư phòng, liền nhìn thấy Bùi hậu bước nhanh đi vào. Bề ngoài của nàng luôn luôn ung dung cao quý, tuy rằng trong lòng đã kiềm chế lửa giận đang hừng hực bốc cháy, nhưng giờ phút này vẫn mang theo ba phần tức giận, Bùi hậu hành lễ: Thần thiếp tham kiến bệ hạ.
Hoàng đế lạnh lẽo nhìn nàng: Lá gan Hoàng hậu càng ngày càng lớn, không chú ý đến lễ nghi, lại nháo thành bộ dáng này!
Sắc mặt nàng vô cùng bình tĩnh: Bệ hạ, thần thiếp có chuyện quan trọng cầu kiến, lại không biết vì sao bệ hạ nhất định không chịu tuyên triệu?
Hoàng đế lãnh đạm nói: Ngươi không thấy trẫm đang cùng các đại thần bàn bạc quân cơ đại sự sao? Có chuyện gì lớn mà không thể chờ một chút!
Ánh mắt lạnh lẽo của Bùi hậu đảo qua trên mặt các vị triều thần, bị nàng nhìn một cái, bọn họ toàn thân lạnh ngắt, không dám cử động.
Binh bộ Thượng Thư vội vàng nói: Bệ hạ, hoàng hậu nương nương đã có chuyện quan trọng, vi thần xin được cáo lui trước.
Hoàng đế lạnh giọng nói: Trẫm không cho các ngươi đi, các ngươi dám đi?
Binh bộ Thượng Thư cùng những người khác liếc nhau, không nhịn được trong lòng toát mồ hôi lạnh, hoàng hậu cũng không phải dạng đèn đã cạn dầu, bọn hắn ai lại dám chống lại đối phương.
Bùi hậu không nhiều lời, chỉ lạnh lùng nói: Bệ hạ, nghe nói người đem thái tử giam cầm ở trong phủ?
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: Trẫm làm vậy có gì không đúng sao?
Bùi hậu nói: Thần thiếp không dám nói ngài làm không đúng, chỉ là sự tình còn chưa điều tra rõ, bệ hạ đã vội vàng quyết định, có phải là quá mức võ đoán hay không?
Mặt Hoàng đế nhất thời âm trầm: Thánh chỉ của trẫm chính là miệng vàng lời ngọc, hoàng hậu không cần vì thái tử mà cầu tình, trẫm quyết định sẽ không thay đổi!
Bùi hậu nghe đến đó, nhíu mày: Bệ hạ, thái tử là con trai ruột của ngươi! Hắn nếu có tội, cho hắn một ly rượu cũng được, chém hắn một nhát cũng được, cứ sảng khoái mà làm, nhưng không thể làm nhục hắn! Đường đường là thái tử một nước, lại không rõ ràng cầm tù hắn trong phủ, ngươi muốn hắn làm sao có thể đối mặt với triều thần, làm sao có thể đối mặt với dân chúng trong thiên hạ?
Hoàng đế khẽ mỉm cười, nói: Hoàng hậu nói thế nào, thái tử đã làm sai chuyện, trẫm tất nhiên phải giáo huấn hắn, chẳng lẽ muốn trẫm không để ý đến kỷ cương, pháp luật dung túng thái tử làm xằng làm bậy, mới có thể xem như một phụ thân đạt tiêu chuẩn sao?
Bùi hậu cười lạnh một tiếng, nói: Dám hỏi bệ hạ, thái tử đến tột cùng là phạm tội gì?
Ánh mắt Hoàng đế giống như hàn băng: Nghịch tử này phạm tội lớn ngập trời, Binh bộ Thượng Thư, ngươi tới nói cho hoàng hậu đi!
Binh bộ Thượng Thư rùng mình một cái, nhưng dưới đôi mắt tràn đầy đe dọa của hoàng đế, hắn lại không thể nề hà mà nói: Hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ xúi giục trăm họ trên núi hô vạn tuế, hiển nhiên là không phù hợp quy tắc, hơn nữa trong phủ hắn còn thu lưu một nữ tử Đại Lịch, nghe nói thân phận nữ tử này... Là một vị ái phi của tiên đế Đại Lịch.
Bùi hậu tức giận nói: Nói năng bậy bạ! Bệ hạ, dân chúng đều người vô tri, chỉ cần có người châm ngòi đi đầu hô lên một câu, bọn hắn liền làm theo nhưng không biết đó gọi là cái gì, về phần mỹ thiếp bên trong phủ thái tử ta cũng có biết, đích xác là nữ nhân Đại Lịch, nhưng thân phận của nàng không phải là thái phi gì của Đại Lịch cả, chẳng qua là một dân phụ tầm thường mà thôi! Thái tử chỉ là nhất thời bị sắc đẹp mê hoặc, hắn còn trẻ tuổi, điều này cũng khó mà ngăn ngừa.
Hoàng đế lạnh lùng nói: Lời Hoàng hậu nói có chứng cớ gì?
Bùi hậu nhìn chòng chọc hắn, ánh mắt sâu thẳm: Ta cũng không đủ chứng cớ, chẳng lẽ bệ hạ có sao? Hiện tại cô gái này đã mất tích, cũng có thể xem như không có đối chứng. Bệ hạ không có nhân chứng, làm sao có thể quyết định tội lỗi của thái tử!
Hoàng đế nhíu mày: Đã hoàng hậu ngươi cũng thừa nhận nữ nhân này đến từ Đại Lịch, đó chính là thái tử ngang nhiên kháng chỉ, tuy rằng hắn là con trai ruột của trẫm, nhưng trẫm cũng không thể làm việc công tư bất phân!
Bùi hậu nghe vậy cười lạnh: Bệ hạ, ngươi đây là muốn sống chết chia rẽ mẫu tử chúng ta sao?
Hoàng đế đè nén phẫn nộ: Hoàng hậu, ý trẫm đã quyết, thái tử bắt buộc phải bị cầm tù trong phủ, bất luận ngươi nói cái gì trẫm đều sẽ không thay đổi chủ ý.
Bùi hậu lạnh lùng nói: Ta mặc kệ, thái tử là con trai ruột của ta, ai muốn đoạt hắn đi, trừ phi bước qua xác của ta!
Bùi hậu ít khi lời nói mau lẹ như vậy, thần sắc vô cùng nghiêm nghị, mà tất cả triều thần nhìn thấy nàng như thế, nhất thời đều không dám mở miệng.
Thời điểm đang giằng co, lại đột nhiên nghe thấy một người nói: Xin hoàng hậu nương nương nguôi giận! Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn, thấy Tĩnh Vương vội vàng từ bên ngoài đi vào.
Hoàng đế nhìn hắn, nói: Tĩnh Vương, làm sao lại đến chậm như thế?
Tĩnh Vương mỉm cười: Bẩm báo phụ hoàng, nhi thần là có chuyện kéo dài, xin phụ hoàng thứ tội.
Hoàng đế quơ tay, nói: Thôi.
Bùi hậu lại lạnh giọng trách mắng: Tĩnh Vương, ta cùng bệ hạ nói chuyện, ngươi có tư cách gì nói xen vào? Mọi người đều bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch. Ai nàng cũng không thèm để ý, hừ lạnh một tiếng, nói: Bệ hạ, mời ngài lập tức phóng thích thái tử.
/239
|