(Tần Tấn chi hảo – Nên duyên Tần Tấn
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện”. Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ láng giềng tốt đẹp với nước Tần, Tấn Hiến Công đã đem con gái của mình gả cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi Ly Cơ, bức chết Thái tử Thân Sinh. Ly Cơ lại còn muốn bức hại hai vị công tử là Di Ngô và Trùng Nhĩ, khiến hai người đành phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai của Ly Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành với công tử Di Ngô giết chết. Họ còn cử người đi đón công tử Di Ngô đang sống lưu vong ở nước Lương về làm vua. Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử quân hộ tống trở về nước Tấn. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói phải cầu cứu với nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương thực. Nhưng mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và nói nước Tần những lời dị nghị, Tần Mục Công vẫn rất khoan dung độ lượng, giữ mối bang giao với nước Tấn. Bấy giờ, công tử Trùng Nhĩ đang sống lưu vong tại các nước chư hầu, cuối cùng lưu lạc đến nước Tần. Tần Mục Công rất mến mộ và gả Công chúa Hoài Doanh cho chàng. Công chúa Hoài Doanh thấy Trùng Nhĩ rất coi thường mình liền nói: “Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, tại sao chàng lại khinh rẻ tôi?”. Trùng Nhĩ biết mình đã sai, bèn lập tức xin lỗi nàng. Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trùng Nhĩ về nước. Cuối cùng Trùng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, rồi cũng cho con trai mình lấy con gái vua nước Tần làm vợ. Hai cha con đều thông gia với nước Tần. Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về hôn nhân nam nữ)
Thác Bạt Chân chỉ yên lặng nhìn nàng: “… Còn đang giận dỗi sao?”
“Giận dỗi?” Lí Vị Ương kinh ngạc, “Giận dỗi Tam điện hạ nói, Vị Ương không biết là có ý gì.”
Thác Bạt Chân hơi cười khổ: “Lần trước ta chỉ nói vài câu nặng lời, không ngờ nàng còn giận đến ngày hôm nay.”
Lí Vị Ương sửng sốt, nàng hoàn toàn không nhớ lần trước Thác Bạt Chân đã nói những gì, về phần giận dỗi lại càng là nói nhảm, nàng chưa từng đặt lời nói hành động của người này trong lòng, sao có thể nói đến giận dỗi? Tam Hoàng tử, rất thích tự cho mình là đúng.
“Cho tới giờ ta chưa từng giận điện hạ.” Bởi vì ngươi không xứng, trong lòng Lí Vị Ương bổ sung thêm những lời này.
“Không giận là tốt rồi, ta còn lo trong lòng nàng luôn mang theo oán giận, cho nên yến hội đêm qua mới không nhìn ta lần nào.” Thác Bạt Chân mỉm cười nói.
Sự trợ giúp lớn nhất của mình chết đi, hắn lại có tâm tình chạy đến Lí gia, Lí Vị Ương không thể không bội phục sự kiên nhẫn của nam nhân trước mắt, nhưng nàng chỉ mỉm cười: “Điện hạ, ta đi mời Đại tỷ đến, điện hạ chờ tại đây đi.”
Lí Vị Ương đứng lên, Thác Bạt Chân vẫn đứng trước mặt nàng, Triệu Nguyệt cảnh giác nhìn hắn, đáng tiếc không có lời phân phó của Lí Vị Ương, nàng không thể động thủ.
Thác Bạt Chân nói: “Chớ đi —— nàng hãy nghe ta nói một câu!”
Lí Vị Ương lạnh lùng dừng bước, Thác Bạt Chân nhìn nàng, trong khoảnh khắc bỗng không biết nên nói gì, cuối cùng cất lời: “… Ta không tới tìm Đại tỷ nàng, ta muốn tìm nàng —— “
Hai mắt Lí Vị Ương nâng lên, ánh mắt biến hoá nhanh chóng, kinh ngạc, khó hiểu, trào phúng, cùng với một số sắc thái Thác Bạt Chân không nhận ra xen lẫn với sự biến ảo bất định trong đôi mắt thanh lệ, cuối cùng tất cả biến mất không còn dấu vết, chỉ để lại cơn rét lạnh thấu xương, như mặt nước đã kết băng, lấp lánh trong suốt không nhiễm bụi trần, nhưng mà không mang một chút độ ấm nào. Thác Bạt Chân nhìn chăm chú vào ánh mắt ấy, bất giác trong lòng bị bao phủ bởi sương mù, chỉ còn lại tia sáng âm u thỉnh thoảng xuất hiện.
“Từ trước đến giờ thái độ của ta với nàng không được tốt lắm, nhưng không phải ta cố ý làm thế, bởi vì từ nhỏ chỉ có những người khác vì tư tâm lợi ích của mình vắt hết mưu kế để lấy lòng ta, vậy nên cho tới giờ ta không thể tin bất kỳ ai. Mỗi người bên cạnh ta đều kết giao có mục đích, mỗi một bằng hữu đối với ta đều có chỗ hữu dụng, thậm chí ngay từ lúc ban đầu đánh giá nàng, ta cũng dùng sự hữu dụng hay vô dụng với ta mà đánh giá.” Thác Bạt Chân gian nan nói tiếp, “Ta biết, thái độ lúc trước đã làm nàng khinh thường, nếu như thật tâm muốn lấy nàng tất nhiên phải bẩm báo với phụ hoàng, nhưng đến lúc ta nghĩ rõ ràng thì lại xảy ra chuyện mẫu phi, ta thật sự không biết nên nói với nàng thế nào, nhưng phải biết rằng, ta thật lòng với nàng, đây là chuyện trước nay chưa từng có ——” Thác Bạt Chân không nói nữa, vẻ mặt dĩ nhiên là chân tình tha thiết.
Lí Vị Ương nghe rất cẩn thận, mỗi một câu của hắn có vẻ đều phát ra từ đáy lòng —— làm nàng gần như cho rằng hắn thật tâm nói vậy. Nếu nàng không đủ hiểu hắn, nàng nhất định sẽ tin hắn, bởi vì không ai có thể cự tuyệt ánh mắt chân thành tha thiết như vậy, tình cảm sâu nặng như vậy, từng lời nói dễ nghe lại ngọt ngào như vậy.
“Ta sẽ không lấy Đại tỷ nàng, mặc kệ phải trả giá lớn thế nào, cho dù bởi vậy mà trở mặt với Lí Thừa tướng, cho dù bị vạn người phỉ nhổ, người ta muốn lấy chỉ có một mình nàng, ta sẽ thỉnh cầu phụ hoàng, để người gả nàng cho ta, để nàng làm chính phi của ta, nàng hãy tha thứ cho ta, trước giờ ta rất kiêu ngạo, ta chỉ biết đi lấy lòng người khác, lung lạc người khác, lại không biết yêu một người như thế nào, thậm chí thái độ của ta với nàng biến hoá kỳ lạ như vậy là vì bản thân ta không hiểu được trái tim chính mình, ta không biết rốt cuộc mình thích nàng hay là phòng bị nàng, là căm hận nàng hay yêu nàng. Hiện tại ta đã suy nghĩ rõ ràng tất cả, từ nay về sau ta sẽ đối xử với nàng thật tốt, học cách yêu một người, nàng nguyện ý cho ta cơ hội không?”
Lí Vị Ương nhìn Thác Bạt Chân, ánh mắt tìm tòi tự hỏi, nhưng nàng không mở miệng, thậm chí không nói một chữ nào, mà ánh mắt nàng, phảng phất như đang cổ vũ đối phương, làm hắn nói tiếp: “Những chuyện trước kia đã qua thì cho qua đi, chúng ta làm quen lại lần nữa, ta không phải là Tam Hoàng tử, nàng cũng không phải Huyện chủ, chúng ta chỉ là hai người nam nữ trẻ tuổi vô tình gặp nhau, nàng chỉ cần nhớ ta là Thác Bạt Chân, ta biết nàng là Vị Ương, như vậy đủ rồi, bỏ đi thứ gọi là thân phận, nàng cũng có thể hiểu được con người thật sự của ta, có được không?”
Lí Vị Ương nhìn hắn, thật lâu sau, đột nhiên nở nụ cười, nàng chậm rãi nói: “Điện hạ, dưỡng mẫu của người vừa mới chết, điện hạ đã chạy đến nói với ta những lời này, điện hạ cảm thấy thích hợp sao?”
Cuối cùng nàng vẫn nhắc tới chuyện Võ Hiền phi —— Thác Bạt Chân ngừng lại một chút, nhẹ giọng nói: “Vị Ương, ta phải thẳng thắn nói với nàng một sự kiện, chuyện ngày hôm qua không phải ngẫu nhiên, người Tưởng gia thu mua Doãn Thiên Chiếu, để hắn nghĩ cách vu hãm nàng là yêu tinh Đại Lịch, sau đó bắt phụ hoàng giết nàng, đây là cạm bẫy bọn họ thiết kế để báo thù cho Tưởng Nhu, ta không thể giấu nàng, bởi vì trong chuyện này, dưỡng mẫu của ta cũng tham dự. Ta xin nàng tha thứ, bởi vì mẫu phi hy vọng ta có thể kế thừa đế vị, muốn có được sự ủng hộ của Tưởng gia, cho nên bà không tiếc hy sinh người vô tội là nàng… Ta vốn có thể nói với nàng tất cả, nhưng ta thật sự không biết làm sao với lương tâm chính mình, ngày hôm qua nhìn thấy mẫu phi chết thảm, ta tự hỏi bản thân, sau này ta phát hiện chỉ cần nghĩ như vậy ta đã thấy đau lòng vô cùng, ta không thể trơ mắt nhìn nàng chết, cho nên ta hy vọng không bao giờ phát sinh chuyện như thế nữa, chỉ cần nàng nguyện ý, ta sẽ nghĩ biện pháp hoá giải thù hận giữa nàng cùng Tưởng gia…”
Nếu đổi lại là nữ tử khác, nghe xong những lời chân tình tha thiết cùng vô số câu nói thương tiếc, chắc chắn sẽ động tâm, Lí Vị Ương thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Vì sao điện hạ nói với ta những lời này, điện hạ hẳn đã biết, lập trường chúng ta không giống nhau.”
Sắc mặt Thác Bạt Chân trắng bệch, môi run run không nói ra lời, như thể chịu đả kích lớn khi nàng không tin tưởng, miễn cưỡng nói: “Ta đã nói với nàng vì sao ta làm như vậy.”
Lí Vị Ương từ từ nói: “Ta đương nhiên hiểu, có thể làm một người nam nhân liều lĩnh, ngoại trừ tình yêu chỉ sợ không còn điều gì khác. Nhưng đây là nam nhân bình thường, nếu muốn Tam điện hạ liều lĩnh, chỉ có quyền thế.”
Thác Bạt Chân khàn giọng: “Ta không cầu mong hiện tại nàng lập tức đứng bên ta, nhưng ta xin nàng đừng dùng lời nói khắc nghiệt để tổn thương trái tim ta, xin nàng đừng đến bên Thất đệ để đối phó ta, ta không để ý chuyện nàng giúp hắn đối phó ta, nhưng ta không muốn nhìn thấy nữ nhân mình yêu thương ở cùng nam nhân khác.”
Lí Vị Ương nở nụ cười, khoé mắt đuôi mày ẩn chứa sự lạnh lùng khắc nghiệt, cuối cùng chậm rãi nói: “Tam điện hạ, trên đời này người có thể không chút xấu hổ nói ra những lời này cũng chỉ có điện hạ, điện hạ còn lời gì muốn nói nữa không, hôm nay nói cho xong đi.”
Thác Bạt Chân kinh ngạc nhìn Lí Vị Ương, hắn tưởng rằng nàng đã động tâm, nhưng biểu hiện của nàng thật sự lạnh nhạt, hắn tưởng rằng nàng đã cảm nhận được chân tình của hắn, mà nàng không cảm động một chút nào, vì sao? Nữ nhân không phải đều tin những lời vô nghĩa đó sao? Hắn tưởng rằng —— chiêu này trước giờ chưa từng thất bại… Hắn âm thầm nắm chặt tay, biểu cảm trên mặt lại rất nghiêm túc: “Vị Ương, nàng hỏi ta vì sao bây giờ lại đến nói những lời này với nàng, ta chỉ muốn chúng ta không hối hận, nếu đêm qua nàng thật sự bị xử tử, ta căn bản không thể chấp nhận khả năng này. Về phần Võ Hiền phi, mẫu thân sinh ra ta thật ra đã chết trong tay bà ta, ta sao có thể thương tâm vì bà ta được!”
“Từ khi ta có trí nhớ đến nay, hình ảnh nhìn thấy nhiều nhất chính là mẹ ruột ta đang khóc, bà xuất thân hèn kém, phụ hoàng dâng trào cảm xúc trong chốc lát mà lâm hạnh bà, bà sinh ra ta, sau này được phong làm Tần, mẹ ta vẻ ngoài không xinh lắm, nhưng tiếng hát lại cực kỳ hay. Mỗi khi ta nghe tiếng hát của bà sẽ quên đi chúng ta đã bất hạnh ra sao. Nhưng mà trong cung ngoài sự sủng ái của phụ hoàng thì bà chẳng còn gì cả, bởi vì những người khác luôn ghen ghét lại trào phúng bà, liên tục bỏ đá xuống giếng, luôn nghĩ cách bắt nạt bà. Bà trời sinh tính tình nhu nhược, nhẫn nhục chịu đựng tất cả, cho rằng như vậy người khác sẽ tha cho bà, chỉ có Võ Hiền phi nương nương đối xử với bà rất tốt. Bởi vì mẹ ta không thể bảo vệ ta, cho nên hồi đó thậm chí ngay cả tiểu thái giám hạ đẳng cũng có thể giấu người ngoài vụng trộm bắt nạt ta. Sau này… cuối cùng phát sinh sự kiện kia, phụ hoàng nói mẹ ta cấu kết với ngoại thần mưu đồ soán vị, ta không tin, liều mạng khóc, liều mạng cầu xin, nhưng ta dập đầu đến chảy máu cũng không người nào nói hộ mẹ ta một câu.”
“Võ Hiền phi đón ta đến cung của bà ấy, nói từ nay về sau bà ấy sẽ là mẫu phi của ta, mà ta không nghe lời, đêm hôm len lén chạy về, kết quả tận mắt nhìn thấy đám thái giám thắt cổ mẹ ta, khi đó ta chỉ mới bốn tuổi, run run trốn một bên, thậm chí không dám cứu bà, sau khi bọn họ đi rồi, ta cố gắng lay bà, gọi tên bà, nhưng dù thế nào bà cũng không tỉnh lại. Ta cảm thấy sợ hãi, vừa gọi vừa phát run, muốn khóc cũng không khóc được.”
Thác Bạt Chân lâm vào hồi ức, giọng nói của hắn run run, Lí Vị Ương nhìn hắn, những lời này, trước kia hắn chưa từng nói với nàng, cho dù tám năm vợ chồng, tóc mai chạm nhau, hắn cũng không lộ ra nửa lời.
“Ta là Hoàng tử, có được xuất thân cao quý nhất, vì sao lại gặp phải chuyện như vậy? Vì sao Thái tử Thác Bạt Ngọc bọn họ có thể cẩm y ngọc thực nhiều người yêu quý, mà ta ngay cả người mẹ duy nhất cũng bị người khác cướp đi? Thế giới này vì sao không công bằng như vậy? Vì sao phải đối xử với ta như thế?”
Thác Bạt Chân chậm rãi nắm tay lại thật chặt, giọng nói bỗng trầm đi: “Ta không cam lòng! Cho nên ta tự mình quay lại bên cạnh Võ Hiền phi, thỉnh tội với bà ta, nói về sau sẽ ngoan ngoãn làm con trai bà ta. Sau này ta phát hiện, người lúc trước thiết kế hãm hại mẹ ta chính là Võ Hiền phi! Những năm gần đây ta nhịn nhục, chuyện gì cũng nghe bà ta, bà ta nói đông ta tuyệt đối không đi hướng tây, bà ta thay ta hứa hẹn với Lí Thừa tướng, ta lập tức đồng ý lấy Đại tỷ nàng làm Trắc phi, ta làm như vậy không phải e ngại bà ta, mà vì bà ta còn hữu dụng với ta, bà ta có thể giúp ta đứng trên vị trí cao nhất kia!”
“Mỗi ngày ta đều rất mâu thuẫn, tuy bà ấy thiết kế giết hại mẫu thân ta, nhưng bà ấy thật tâm đối xử với ta, mưu cầu mọi thứ cho ta, cho nên ta không thể trách bà ấy, không thể hận bà ấy, từng ngày từng đêm ta không thể ngủ yên, Vị Ương, nàng có thể hiểu ta không? Ngày hôm qua lúc mẫu phi muốn hại nàng, nàng biết không, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên ta có tâm tư phản kháng bà ấy, may mắn cuối cùng nàng không có chuyện gì, bằng không ta sẽ khổ sở đến mức nào —— “
Lí Vị Ương nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, đột nhiên cười ha hả, cười đến chảy cả nước mắt.
Thác Bạt Chân không tin nổi nhìn nàng, “Vì sao nàng đột nhiên bật cười?”
Lí Vị Ương lau đi nước mắt vốn không tồn tại, nhìn hắn, trong mắt là sự trào phúng vô tận: “Tam điện hạ, những lời này giữ lại nói với Đại tỷ ta đi, nàng ấy mới là vị hôn thê của điện hạ. Tuy rằng ta rất muốn tâm sự hoà thuận với điện hạ, mà dù sao thân phận khác biệt, về sau vẫn mong ngài cách xa ta một chút. Điện hạ yêu ta cũng được, hận ta cũng thế, không liên quan gì đến ta, về phần quá khứ của điện hạ, ta cũng không có hứng thú.”
Thác Bạt Chân nhìn nàng chằm chằm, trong mắt mờ ẩn lộ ra phẫn hận, mà hắn kìm nén sự tức giận, hạ giọng: “Những lời ta vừa nói, nàng hoàn toàn không tin sao?!”
Lí Vị Ương chậm rãi cười, nhìn con chim bồ câu trắng bay qua nơi xa xa, giọng nói đông lạnh đi: “Tin, ta đều tin, trong lời nói của điện hạ, ít nhất những lời về yến hội ngày hôm qua là thật, về chuyện mẫu phi điện hạ cũng là thật, về điện hạ không biết nên làm gì với ta, càng là thật.” Chỉ tiếc, mục đích ngươi nói những lời này lại chỉ vì làm cho ta khuất phục, biện pháp lúc trước không thành công, lập tức đổi thành dáng vẻ chân tình tha thiết, nếu không quá mức hiểu Thác Bạt Chân, nàng thật sự sẽ tưởng là thật. Cho dù mẹ ruột mình chết, cho dù xuất thân hắn ti tiện, cho dù nhắc tới những chuyện đã qua đối với hắn mà nói không khác gì con dao cứa vào lòng, nhưng chỉ cần có thể thành công đều được lấy ra để mưu tính.
Đây là Thác Bạt Chân, người như vậy, tàn nhẫn với người khác, đối với chính hắn, sao không phải cũng như thế? Lí Vị Ương thở dài một hơi: “Nhưng mà, ta tin hay không, thật ra không quan trọng. Bởi vì bất luận điện hạ thật tâm yêu ta, hay vì mưu đồ điều khác, ta đều không để ý đến. Bởi vì ta không thích điện hạ, vĩnh viễn sẽ không yêu điện hạ, mặc kệ điện hạ có nói thế nào, làm thế nào, cho nên chúng ta mãi mãi không cùng đường, Tam điện hạ, khỏi cần tốn công tốn sức nữa, vẫn nên dốc chút tâm tư đi lấy lòng những cô nương trợ giúp được điện hạ thì hơn!”
Nói xong, Lí Vị Ương bước ra khỏi đình hóng mắt, hai nha đầu vội vàng đuổi theo.
Thác Bạt Chân nhìn bóng lưng của nàng, tay trái nắm chặt lại đặt trước ngực, cau mày thở dồn dập, rõ ràng chỉ diễn kịch cho nàng xem, mọi chuyện đêm qua vốn do hắn bày ra, Võ Hiền phi chỉ là đồng phạm, hắn đúng là đã muốn lấy tính mạng Lí Vị Ương, không chỉ vì lấy lòng Tưởng gia, mà càng vì nàng dám cự tuyệt hắn! Nhưng chính vì tối qua thất bại, hắn mới ý thức được giá trị của Lí Vị Ương, một nữ nhân có thể phá hỏng toàn bộ kế hoạch của hắn, đối với những thần tử cùng cấp dưới không chịu đầu quân hắn gần như tốn hết tâm tư, không tiếc trả giá, đã như vậy, một nữ nhân thông minh, có khả năng trợ giúp rất nhiều cho nghiệp lớn của hắn, hắn tuyệt đối không dễ dàng buông tha!
Hắn tin rằng, nữ nhân đều mềm lòng, sở dĩ Lí Vị Ương cự tuyệt chắc chắn là kiêu ngạo, nữ nhân kiêu ngạo cũng là nữ nhân, đều có nơi yếu đuối nhất trong lòng, chỉ cần dùng đúng biện pháp, hắn có thể làm nàng động tâm. Thân thế của hắn giống nàng, đều thấp kém, hắn biết, đây là cánh cửa để đột phát, so với Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc cao cao tại thượng, hắn và nàng mới là cùng một loại người, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, bọn họ giống nhau đến mức nào, xứng đôi đến mức nào, chỉ cần hắn hơi dùng chút tâm tư, nàng có thể sẽ thuộc về hắn, đến lúc đó, trí tuệ cùng dụng tâm của nàng sẽ để cho hắn sử dụng.
Nhưng vì sao, hắn nói nhiều như vậy, thậm chí hạ xuống lòng tự trọng cùng kiêu ngạo, nàng vẫn thờ ơ như trước, nói cái gì mà không yêu! Thác Bạt Chân không hiểu! Tuyệt đối không hiểu! Nữ nhân muốn tình yêu, hắn không phải đã thể hiện ra trước mắt nàng sao? Vì sao nàng còn cự tuyệt! Vì sao nàng xoay người bước đi không lưu tình chút nào, vì sao trái tim hắn, đến tận lúc này còn có thể đau đớn sắc bén như thế vì nàng!?
Trái tim hắn đau đớn, là vì sao? Điều này làm sao có thể —— là vì một nữ nhân? Quá buồn cười!
Thác Bạt Chân bước nhanh xuống bậc thềm, giọng nói trở nên rất lạnh: “Lí Vị Ương, đừng thân cận Thác Bạt Ngọc.”
Lí Vị Ương dừng bước, giọng nói lạnh lẽo: “Điện hạ, chuyện giữa ta và hắn, người cần gì phải hao tổn tâm trí.”
Thác Bạt Chân gần như lập tức đi tới trước mặt Lí Vị Ương, cầm lấy cổ tay nàng, đôi mắt hẹp dài lần đầu tiên không chút kiêng kị để lộ ra sự tàn nhẫn nồng đậm: “Mặc kệ hai người lúc trước có quan hệ gì, từ nay về sau tốt nhất cắt đứt cho sạch sẽ!”
Nhuyễn kiếm của Triệu Nguyệt bỗng đặt lên cổ Thác Bạt Chân, nhưng hắn không thèm nhìn lấy một lần, bởi vì hắn biết, Lí Vị Ương không thể giết hắn ở đây.
Lí Vị Ương đúng là sẽ không làm như vậy, hai tròng mắt tối đen như đầm nước sâu không thấy đáy, không chút e ngại nhìn qua: Niềm vui duy nhất của Thác Bạt Chân sẽ chỉ là quyền thế địa vị! Đến khi hắn thật sự trở thành vua một nước kiêu ngạo nhìn thiên hạ, thì trên đời này không ai còn có thể áp chế hắn —— đến lúc đó, những gì hắn muốn sẽ trở thành của hắn, bao gồm cả Lí Vị Ương, mà nàng chán ghét như vậy, chán ghét bị người khác hạn chế, chán ghét bị người khác khao khát, không phải mọi thứ Thác Bạt Chân ngươi thích đều sẽ biến thành của ngươi, nàng là người, cuộc sống của nàng do chính nàng quyết định, không bị bất cứ kẻ nào tác động!
“Triệu Nguyệt!” Lí Vị Ương giọng nói lạnh lùng.
Trường kiếm Triệu Nguyệt khẽ đưa, đau đớn sắc bén trên cổ làm Thác Bạt Chân bỗng bừng tỉnh, Lí Vị Ương thoát khỏi sự kiềm chế của hắn —— lui về sau một bước, giọng nói từ từ vang lên: “Điện hạ, xin thứ cho thần không tiện tiếp bồi.”
Sát khí trong mắt Thác Bạt Chân chỉ chợt loé qua, cuối cùng sắc mặt bình thản: “Lí Vị Ương, cho tới giờ chưa từng có thứ ta không chiếm được, nàng cũng sẽ là của ta!”
Nhưng Lí Vị Ương không trả lời hắn, thậm chí không quay đầu liếc hắn một lần, rõ ràng, nỗ lực của hắn hôm nay, trong mắt nàng không đáng giá một đồng tiền.
Nàng muốn hắn buông tay? Thác Bạt Chân hắn cả đời này có thất bại có ngủ đông có suy sụp, cho dù có cô độc cũng không có khả năng buông tay! Lí Vị Ương, nàng rõ ràng hiểu được ta mà cứ tự cho mình là đúng, tình thế hiện này đúng là bất lợi với ta, nhưng cố chấp với ngôi vị Hoàng đế đã sớm xâm nhập vào xương tuỷ, cả đời này vĩnh viễn không dứt bỏ được —— Thác Bạt Ngọc chỉ là đồ thất bại, cuối cùng nàng sẽ thuộc về ta —— ta không cần biết phải chờ bao nhiêu năm, cho đến khi ta thật sự có thể nắm thiên hạ trong tay ——
Khi đó, nàng sẽ không còn chỗ nào để trốn.
__________
Hai ngày sau
“Nghe nói Huyện chủ bị phong hàn, Tứ tiểu thư sốt ruột không biết làm thế nào cho phải, hiện tại nhìn thấy Huyện chủ bình an vô sự, Tứ tiểu thư cũng được an tâm.”
Bị phong hàn? Đây là chuyện lúc nào? Lí Vị Ương nhìn thoáng qua người trước mắt, cười nói: “Tứ di nương, tin tức của di nương thật linh thông.”
Tứ di nương đã sinh hai nữ nhi nhưng dáng người vẫn mảnh mai như cành liễu lúc trước, sắc mặt nhìn tái nhợt mang theo vẻ u sầu nhàn nhạt, làm người khác thấy thương tiếc. Khó trách, cho dù có Lục di nương mỹ mạo cùng Cửu di nương tuyệt sắc, phụ thân vẫn không hoàn toàn quên bà. Nhìn đến vẻ mặt ca kịch của Tứ di nương, Lí Vị Ương cảm thấy buồn cười, mấy ngày nay Tứ di nương đều nịnh bợ phu nhân mới, sao đột nhiên chạy đến chỗ mình?
Lí Vị Ương ngẫm nghĩ, Tứ di nương có thể nuôi lớn hai nữ nhi dưới mí mắt của Đại phu nhân, coi như là một nhân vật trong phủ, nâng tay, cười nhẹ: “Di nương đừng nói vậy, ta luôn biết tâm ý của di nương cùng Tứ muội.”
Tứ di nương vội cười làm lành: “Tứ tiểu thư bị tân phu nhân gọi đi, nói là chuẩn bị đai buộc đầu kiểu mới cho lão phu nhân, không thể tới vấn an.”
Lí Vị Ương cười vẫy tay, “Không sao” Nói xong để Bạch Chỉ dâng trà cho Tứ di nương.
Thấy Lí Vị Ương tươi cười, Tứ di nương lập tức mừng rỡ. Bà vốn xuất thân thấp hèn, có thể sống ở Lí gia đến tận bây giờ, tất nhiên bà có chỗ lợi hại. Điểm lợi hại nhất của bà, chính là biết xem xét thời thế, nhìn sắc mặt mà đoán ý, người nào lợi hại hơn, người nào chiếm được ưu thế nhất, sau khi hiểu rõ bà sẽ ra quyết định, lúc trước khi Đại phu nhân lợi hại, bà có thể giả vờ lấy lòng, quỳ gối dưới chân đối phương để hầu hạ, sau này vì tiền đồ của nữ nhi, bà lại có thể lập tức trở mặt với Đại phu nhân, trợ giúp Lí Vị Ương, lúc Lí Vị Ương tấn công Đại phu nhân, bà luôn đạp thêm một cái rất đúng lúc…
Nhưng từ khi tân phu nhân vào cửa, bà lại bắt đầu giữ khoảng cách với Lí Vị Ương, bởi vì bà cần thời gian để quan sát, xem rốt cuộc tân phu nhân lợi hại, hay là Lí Vị Ương cao tay. Hai ngày nay bà nghe nói chức Võ Uy Tướng quân của Tưởng Nam không còn, Tưởng gia đánh mất quyền chỉ huy hai mươi vạn quân, trong lòng cảm thấy Lí Vị Ương rất thần thông, muốn mua bán lời được một cái nhân tình, bởi vì hiện giờ nữ nhi thứ xuất của Lí gia đã sớm không còn như xưa, có thể nói là một bước lên trời, thế tới không thể chống đỡ, nghe nói nàng ta còn qua lại rất thân thiết với Thất Hoàng tử, được Thác Bạt Ngọc ái mộ…
Tứ di nương cảm thấy, mấy năm nay tình cảm của Lí Tiêu Nhiên đối với bà càng ngày càng ít, nhất là sau khi tân phu nhân vào cửa, tình cảm của ông ta càng đạm mạc, dù sao chuyện này bà đã thông suốt từ lâu, muôn vàn sủng ái của nam nhân, tất cả nhu tình ý mật, thật ra đều là giả, mình không có con trai, tương lai không có ai để dựa vào —— nhất định phải tìm thêm ngọn núi vững chắc để dựa, tuyệt đối không đặt cược hết ở chỗ tân phu nhân! Hơn nữa Tứ tiểu thư chuẩn bị gả cho người ta, bà cần phải tìm cách, không thể để tân phu nhân muốn làm gì thì làm, chỉ cần nữ nhi gả vào nhà tốt, nửa đời sau của bà mới có chỗ để trông cậy!
Dưới đáy mắt Tứ di nương một tia kiên quyết lướt vội qua, tươi cười trên mặt càng sáng lạn.
“Huyện chủ, có thể cho lui các nha đầu không?” Bà nhẹ giọng nói.
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Bạch Chỉ, Bạch Chỉ lập tức hiểu ý, lệnh cho các nha đầu khác lui hết ra ngoài.
Tứ di nương thở phào nhẹ nhõm một hơi, lát sau mới nói: “Hôm nay ta đến, là muốn nói cho Huyện chủ biết một chuyện rất quan trọng.”
Lí Vị Ương nhìn bà, sắc mặt trầm tĩnh, không biểu hiện ra sự hiếu kỳ, cũng không có sự hứng thú.
Tứ di nương hơi sốt ruột: “Là về chung thân đại sự của Huyện chủ!”
Bạch Chỉ lắp bắp kinh hãi, vội nhìn về phía Lí Vị Ương, chung thân đại sự của tiểu thư? Là có ý gì?!
Lí Vị Ương cười: “Ý Tứ di nương là ——” giọng nói của nàng như dòng nước thanh tuyền, âm sắc uyển chuyển động lòng người, nghe không ra hỉ giận của chủ nhân, kể cả Tứ di nương người biết nhìn mặt đoán ý, cũng thấy hơi sợ hãi. Ở nơi nhà cao cửa rộng, người thường không nhìn rõ hỉ giận mới là đáng sợ nhất.
Tứ di nương bước đến gần hai bước: “Huyện chủ là người thông minh, ta đành ăn ngay nói thật, đêm qua lão gia ngủ lại phòng ta, vô ý nói đến một chuyện. Ông ấy nói, Tưởng gia đã nói đến chuyện hôn sự của Huyện chủ với ông.”
Tia sáng trong mắt Lí Vị Ương hơi ngưng lại, trong khoảnh khắc đã giãn ra, chậm rãi mở miệng, “Ồ? Thật sao?”
Tứ di nương nhìn Lí Vị Ương ngồi ngay ngắn bên trên, ý cười trong suốt, hít sâu một hơi: “Huyện chủ không muốn biết lão gia trả lời như thế nào sao?”
Đôi mắt Lí Vị Ương càng sáng hơn, nàng nhìn Tứ di nương, chậm rãi nói: “Nếu phụ thân đã đáp ứng, di nương còn đứng ở chỗ này sao?”
Tứ di nương kinh ngạc sợ hãi, lúc này mới ý thức được biểu hiện của mình đã nói rõ mọi vấn đề, đúng vậy, nếu Lí Tiêu Nhiên đồng ý, như thế Lí Vị Ương chính là người bị ông ta vứt đi, Tứ di nương cần gì phải đến chỗ này một chuyến? Một người vô dụng, bà sao có thể cung cấp cho đối phương tin tức hữu dụng chứ?! Lí Vị Ương nhìn gương mặt biến sắc vì sợ hãi của Tứ di nương, nghiêng người, cười đùa với Bạch Chỉ bên cạnh: “Nhìn sắc mặt Tứ di nương, chắc là ta đã đoán đúng rồi.”
Bạch Chỉ mỉm cười, cúi đầu: “Tiểu thư nói rất đúng.”
Lí Vị Ương cười nói: “Tứ di nương đúng thật là, có chuyện gì cứ nói thẳng được rồi, cần gì phải dùng tin tức vô dụng như vậy để trao đổi chứ?”
Bản thân không thể che giấu chuyện gì trước mặt đối phương, cả người Tứ di nương hoàn toàn lạnh lẽo, giống như ngâm mình trong nước đá. Bà chỉ cảm thấy miệng hé mở như nặng ngàn cân, giữa hai ngàn sợi tóc đen chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, mồ hôi cũng mang theo sự sợ hãi rơi xuống lưng, trái tim bà, bỗng căng thẳng hơn.
Bầu không khí dần ngưng trệ “Huyện chủ, ta —— “
“Di nương uống nước đi, có gì chậm rãi nói là được, cần gì phải sốt ruột như thế.”
Nụ cười của Lí Vị Ương rất ấm áp, không nhìn ra được hỉ giận, làm Tứ di nương vốn định mở miệng nói chuyện bỗng mắc nghẽn ở cổ họng. Đúng vậy, ban đầu bà định dùng tin tức này để đến bàn điều kiện với Lí Vị Ương, nhưng chưa đợi bà mở miệng đối phương đã đoán được kết quả, làm tin tức hữu dụng của bà trở nên vô dụng, tâm tư Lí Vị Ương quả thật tinh tế lại chuẩn xác, làm bà không thể không bội phục. Tứ di nương không hiểu sao cảm thấy chột dạ, chỉ vì, vừa bước vào căn phòng này, bà chưa kịp nói ra mục đích của mình, Lí Vị Ương đã bày sẵn ra hộ bà. Bà lấy cái gì để bàn điều kiện với đối phương đây?
Lí Vị Ương mỉm cười: “Tứ muội muội cũng sắp đến tuổi đính hôn rồi.”
Tứ di nương mồ hôi đổ như mưa, vì bất an mà lưng áo đã thấm ướt, bà ngẩng đầu, cười đáp lại: “Chuyện này…”
“Ta nghe nói, ý mẫu thân là để Tứ muội muội gả cho Ngũ Hoàng tử làm Trắc phi.” Lí Vị Ương thản nhiên nói.
Tươi cười của Tứ di nương trong khoảnh khắc hơi kìm lại, sau đó nói: “Chuyện gì cũng không giấu được Huyện chủ, đúng vậy, phu nhân có ý này.”
Lí Vị Ương cười: “Cũng tốt, Ngũ Hoàng tử tướng mạo nho nhã, mẫu phi còn là Mai Quý phi, có vẻ là chuyện hôn nhân tốt, lúc trước Đại phu nhân không phải đã nói như vậy sao?” Tân phu nhân bây giờ nhắc lại chuyện xưa, định đưa Lí Thường Tiếu đi làm đá dò đường.
Chỉ là một thứ nữ, Lí Tiêu Nhiên sẽ không tiếc, ban đầu Tứ di nương cũng không phản đối, sao đột nhiên lại đổi ý? Lí Vị Ương đánh giá Tứ di nương, nhẹ giọng nói: “Sao thế, di nương không thích vị Chính phi của phủ Ngũ Hoàng tử sao?”
Trong yến hội, Hoàng đế đã tứ hôn cho Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Duệ, lấy Võ tiểu thư cháu gái Vĩnh Ninh hầu, lúc trước Tứ di nương con trông mong vào hôn sự tốt này, vừa quay đầu đã cầu xin mình, nhất định là có liên quan đến Võ tiểu thư. Lí Vị Ương nghĩ thầm, Tứ di nương à Tứ di nương, bà muốn bàn điều kiện với ta, mà chỉ mới nói có mấy câu đã để lộ cả, hiện giờ tâm hoảng ý loạn, nước cờ sau không bằng nước cờ trước, ta muốn xem, bà định làm thế nào?
Tứ di nương bị nhìn thấu tâm tư, kinh ngạc ngẩng đầu, thấy đuôi mày Lí Vị Ương cất giấu ý cười sắc bén, cả người hơi run, mở miệng nói: “Vị Võ tiểu thư kia, từ nhỏ được nuông chiều, tính tình vô cùng mạnh mẽ ngang ngược, ta đã phái người đi hỏi thăm, tỳ nữ bên cạnh Võ tiểu thư cứ nửa năm thay một lần, Vĩnh Ninh hầu đã suy nghĩ bao nhiêu biện pháp trừng trị, có lần còn nhốt trong từ đường buộc Võ tiểu thư sửa đổi thói quen xấu, ai ngờ nàng ta thà không ăn không uống ba ngày ba đêm cũng không chịu sửa tính khí, cuối cùng được thả ra, lại còn cầm kéo muốn giết vú nuôi lúc trước đã đến cáo trạng lão Hầu gia… Đối xử với vú nuôi của mình còn thế, đối xử với thiếp của trượng phu sẽ thế nào?”
Lí Vị Ương trầm mặc, Tứ di nương lại nói tiếp: “Huyện chủ, nếu tính tình Tứ tiểu thư giống Huyện chủ, Ngũ Hoàng tử đúng thật là một mối hôn sự tốt, cùng lắm cũng là Trắc phi của thân vương, nhưng Thường Tiếu lại là người yếu đuối vô năng, con bé ngay cả một nửa khả năng của ta cũng không học được, tương lai sao có thể sống yên ở phủ Ngũ Hoàng tử? Chỉ sợ sẽ bị Hoàng tử phi ngược đãi mà chết. Thường Hỉ đã không còn tỉnh táo, bên người ta chỉ còn lại một nữ nhi, ta thật sự sợ mất nốt con bé, đời này của ta còn gì để trông cậy nữa? Huyện chủ, ánh mắt Thường Hỉ không tốt, ta cũng là người hay đắc tội với Huyện chủ, những chuyện này ta nhận hết, ta không sợ báo ứng, vì sống sót điều gì ta cũng dám làm, nhưng Thường Tiếu chưa từng làm hại, thậm chí luôn nói tốt về Huyện chủ, Huyện chủ hãy nể tình đều là nữ nhi Lí gia, giúp con bé một lần đi!” Tứ di nương quỳ mạnh hai gối xuống đất, giữ chặt làn váy Lí Vị Ương.
Bạch Chỉ vội vàng chạy đến đỡ bà dậy, Tứ di nương lại liều mạng lắc đầu, Triệu Nguyệt cũng lại gần, Tứ di nương rõ ràng sợ hãi nàng ấy nhưng vẫn không chịu đứng lên. Cho đến khi Lí Vị Ương tự mình đến đỡ, Tứ di nương mới tràn ngập hy vọng hỏi: “Huyện chủ —— đáp ứng rồi?”
Lí Vị Ương thở dài một hơi: “Tứ di nương muốn ta đi gặp lão phu nhân, cầu xin cho Tứ muội muội sao?”
Tứ di nương nhìn Lí Vị Ương, lắp bắp nói: “Huyện chủ nguyện ý đi sao?”
Lí Vị Ương nhìn bà ta, như thể nhìn thấy đôi mắt của Thất di nương, đúng vậy, Tứ di nương không phải người tốt lành gì, nhưng Lí Thường Tiếu chưa từng làm chuyện gì xấu, đời trước Lí Thường Tiếu đã chết trong tay vị Võ tiểu thư này, đời này chẳng lẽ phải nhìn bi kịch muội ấy lặp lại sao? Lí Vị Ương gật đầu: “Ta sẽ làm hết sức.”
Tứ di nương nín khóc nở nụ cười, chỉ cần Lí Vị Ương đáp ứng, vậy thì còn một đường hy vọng.
“Chỉ có điều lão phu nhân cũng thấy đây là mối hôn nhân tốt,” Lí Vị Ương trầm tư một lát, thong thả cất lời, “Cho nên nếu Tứ muội muội thật sự muốn đẩy cửa hôn sự này đi, không bằng tìm cách khác.”
“Cách khác? Có thể có cách gì khác? Nếu lão phu nhân không chịu hỗ trợ, vậy Thường Tiếu thật sự chỉ còn đường chết!” Tứ di nương lại bắt đầu sốt ruột.
Lí Vị Ương mỉm cười: “Tứ di nương, nếu như có người nói với phụ thân, Ngũ Hoàng tử từng cầu bệ hạ lấy Đại tỷ về, hiện tại nếu gả muội muội cho hắn, sẽ bị người khác chê trách, nói rằng nữ nhi Lí gia ta không gả được ra ngoài, cứ phải bám lấy một mình Ngũ Hoàng tử, nhất là bệ hạ sẽ cảm thấy nữ nhi Lí gia đổi đi đổi lại, có tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ, ngược lại sẽ không hay.”
Tròng mắt Tứ di nương khẽ chuyển, lập tức hiểu ra, Lí Tiêu Nhiên là người rất cẩn thận, Ngũ Hoàng tử đã từng cầu cưới Lí Trường Nhạc, còn bị Hoàng đế nghiêm khắc trách cứ, nếu hiện tại Lí gia gả Tứ nữ cho hắn, sẽ làm Hoàng đế cảm thấy Lí gia có mưu đồ khác, như vậy sẽ thành ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, Lí Tiêu Nhiên sẽ không làm vụ mua bán lỗ vốn.
“Tuy hôn nhân đại sự của nữ nhi do chủ mẫu làm chủ, nhưng nhà chúng ta, Tưởng Nguyệt Lan dù sao cũng chỉ là vợ kế, ý kiến phụ thân mới mang tính quyết định, hiểu chưa?” Lí Vị Ương khéo léo nhắc nhở đối phương.
Tứ di nương đã hiểu đại khái, mà bà vẫn thấy băn khoăn: “Lúc trước ta đã cầu xin lão gia, ông ấy nói hôn sự con cái hẳn nên để phu nhân làm chủ, hiện tại nếu ta lại đi nói —— “
Lí Vị Ương bật cười: “Yên tâm đi, lời này ta sẽ nói rõ ràng với lão phu nhân.”
Tứ di nương vô cùng mừng rỡ, liên tục nói lời cảm tạ, lúc này tâm tư mới được thả lỏng: “Đại ân của Huyện chủ, ta cùng Tứ tiểu thư sẽ nhớ trong lòng. Về chuyện vừa rồi ta nói, lão gia đúng là đã từ chối, Huyện chủ đoán không sai.”
Lí Vị Ương gật đầu, Bạch Chỉ lại nói: “Không biết là vị công tử nào của Tưởng gia cầu hôn tiểu thư?”
Tứ di nương thấp giọng nói: “Tứ công tử.”
Tưởng Nam? Đúng là vậy, cho dù hắn không có chức quan, nhưng cũng thuộc nhà công huân nhất đẳng, trên vấn đề thân phận không có gì thiếu sót. Lí Vị Ương áp chế sự khác thường trong lòng, chậm rãi nói: “Vậy phụ thân từ chối thế nào?”
Tứ di nương cười: “Lão gia tất nhiên là nói hôn sự của tiểu thư bệ hạ làm chủ, nhưng mà Tưởng gia sẽ không dễ dàng dừng tay, chỉ sợ lại dâng lên gợn sóng mới, nếu bọn họ gấp gáp đi xin ý chỉ của bệ hạ, hôn sự như ván đã đóng thuyền, những ngày sau này của Huyện chủ sẽ rất khó sống.”
Bạch Chỉ nhíu mày, lời này của Tứ di nương rất không xuôi tai, nhưng là sự thật không thể thay đổi. Nếu Lí Vị Ương gả vào Tưởng gia, thứ chờ đợi nàng không phải chuyện gì tốt, đầu tiên phu nhân Quốc công sẽ không bỏ qua tiểu thư, mà Tưởng Tứ công tử ghét cay ghét đắng tiểu thư, hôn sự như vậy, rốt cuộc Tưởng gia đang nghĩ gì?
Lí Vị Ương cười nhẹ, nhàn nhạt như áng mây: “Xem ra người ta đã hận chết ta rồi.” Người bình thường tuyệt đối sẽ không dùng hôn sự của con cháu ra làm lợi thế, phu nhân Quốc công đúng là ngang ngược đến bá đạo.
Tứ di nương hiếm khi chân thành nói: “Huyện chủ, lão gia có thể từ chối Tưởng gia, nhưng không thể từ chối Hoàng đế, Huyện chủ vẫn nên sớm tính toán thì hơn, những người Tưởng gia… vì Đại phu nhân, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Huyện chủ. Nếu thật sự gả qua, chỉ sợ không đến nửa năm sẽ truyền đến tin tức bất hạnh.”
Bạch Chỉ trừng mắt: “Bọn họ dám!”
Tứ di nương lắc đầu: “Tiểu nha đầu này đúng là không hiểu gì hết, loại chuyện này trước nay không phải không có, lúc trước Chu Tuyên Đức lợi hại thế nào, là sủng thần nhất đẳng trước mặt tiên hoàng, mà con gái duy nhất của ông ấy bị bệ hạ ban cho Bàng Xung Tướng quân có thù hận nhiều thế hệ với Chu gia, vốn là muốn hai nhà bọn họ thông qua nhân duyên vợ chồng để tiêu tan sự thù địch trước kia, ai ngờ Bàng Xung không hề có ý nhường nhịn, vị Chu tiểu thư lúc trước như hoa như ngọc là kinh đô đệ nhất tài nữ, có tài có mạo đức hạnh xuất chúng, chẳng phải… mới thành hôn chưa được bốn ngày đã mất đi sao? Đó là con gái độc nhất của sủng thần thiên tử, Chu Tuyên Đức nháo loạn đến tận Kim Loan điện, Bàng Xung lại nói con gái hắn tự mình bệnh chết, đang khoẻ mạnh, lấy đâu ra bệnh?! Ngay cả tiên hoàng cũng tức giận đến mức ra lệnh đánh Bàng Xung, nhưng thế thì sao, Chu tiểu thư vẫn không sống lại được! Một khi bị gả đi, sinh tử sẽ bị nắm trong tay bọn họ. Nha đầu ngẫm lại xem, đóng cửa lại bọn họ tuỳ tiện giết chết người, mở cửa chỉ nói là bệnh chết, đến lúc đó Huyện chủ một mình ở đấy, kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, đó là tuyệt cảnh!”
Những lời này, trong lòng Lí Vị Ương đương nhiên biết là sự thật, nàng cũng biết, nếu mình lộ ra một tia kích động, Tứ di nương rất nhanh sẽ phản chiến. Cho nên nàng khẽ cười: “Đa tạ Tứ di nương đã nhắc nhở, chuyện này ta tự có chủ trương, về phần Tứ muội muội, di nương cứ yên tâm.”
Tứ di nương quan sát vẻ mặt Lí Vị Ương, không thấy có gì bất an, trong lòng yên tâm, cười nói: “Vậy ta cáo từ.”
Trên đường đến Hà Hương viện, Lí Vị Ương đi rất chậm rãi, Bạch Chỉ bên cạnh mấy lần ngẩng đầu lên muốn nói lại thôi.
Ngay từ đầu Lí Vị Ương đã chú ý đến sắc mặt nàng ấy, cho đến khi nàng ấy sắp không nhịn được nữa, mới mắt nhìn thẳng phía trước, thản nhiên nói: “Có chuyện gì muốn nói cứ nói đi.”
Bạch Chỉ thật sự không giấu được, lo lắng nói: “Tiểu thư không nghĩ đến chuyện bản thân Tứ di nương chắc chắn không dám tiết lộ tin tức này cho tiểu thư biết sao?”
Lí Vị Ương cười khẽ nhìn về phía trước: “Một mặt bà ta thật sự vì hôn sự của Tứ muội muội, về mặt khác, là phụ thân bảo bà ấy đến để thử ta.”
Bạch Chỉ sốt ruột: “Lão gia? Hay là lão gia thật sự muốn gả tiểu thư đi? Tiểu thư là nữ nhi ông ấy sinh ra, lão gia biết rõ Tưởng gia bên kia với tiểu thư…”
Lí Vị Ương nói: “Là thứ nữ mà thôi, chỉ cần đủ lợi ích, ông ấy có thể đấu tranh vì ta sao?”
“Tiểu thư?” Bạch Chỉ kinh hãi nhìn Lí Vị Ương, nàng sợ rằng Lí Vị Ương thật sự sẽ có kết cục giống Chu tiểu thư.
Lí Vị Ương nhìn vẻ mặt khủng hoảng của Bạch Chỉ, đột nhiên nở nụ cười, giọng nói bình tĩnh: “Ngươi khỏi cần nghĩ nhiều, nếu ông ấy thật sự muốn bán rẻ ta đi, thì sẽ không bảo Tứ di nương đến thử ta. Xem ra, phụ thân muốn nhìn xem rốt cuộc ta có bao nhiêu quân át chủ bài chưa lật, có đáng giá để ông ấy vì ta mà đối đầu Tưởng gia không.” Mọi hành động cử chỉ đi lại của Lí Vị Ương mờ ẩn lộ ra sự suy xét, tươi cười trên mặt nàng, lại tràn ngập trào phúng cùng lạnh lùng.
Lí Vị Ương chưa tới Hà Hương viện đã bị người ta mời đến thư phòng Lí Tiêu Nhiên.
Thư phòng Lí Tiêu Nhiên, bài trí bằng gỗ hoa lê vàng, khắc hoa mạ vàng, xa hoa tôn quý, vừa nhìn đã hiểu. Lí Tiêu Nhiên đương nhiên không ngồi chờ nữ nhi, Lí Vị Ương vào thư phòng hơn nửa canh giờ, ông mới thay xiêm y từ phòng Tưởng Nguyệt Lan trở lại thư phòng, Lí Vị Ương đang chờ đợi, Lí Tiêu Nhiên nhìn con gái, trong khoảnh khắc không biết nói gì.
Vốn tưởng rằng con bé kinh sợ không nói nên lời hoặc căng thẳng đầy mặt, ai ngờ ngược lại, ngồi đằng kia uống trà, trên mặt không để lộ nửa điểm tâm tư.
Lí Tiêu Nhiên tràn đầy tâm sự, trầm ngâm nửa ngày mới nói: “Tưởng gia đề nghị kết thông gia với ta, lấy con làm Chính thê của Tưởng Nam, hai nhà nên duyên Tần Tấn.”
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện”. Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ láng giềng tốt đẹp với nước Tần, Tấn Hiến Công đã đem con gái của mình gả cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi Ly Cơ, bức chết Thái tử Thân Sinh. Ly Cơ lại còn muốn bức hại hai vị công tử là Di Ngô và Trùng Nhĩ, khiến hai người đành phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai của Ly Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành với công tử Di Ngô giết chết. Họ còn cử người đi đón công tử Di Ngô đang sống lưu vong ở nước Lương về làm vua. Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử quân hộ tống trở về nước Tấn. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói phải cầu cứu với nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương thực. Nhưng mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và nói nước Tần những lời dị nghị, Tần Mục Công vẫn rất khoan dung độ lượng, giữ mối bang giao với nước Tấn. Bấy giờ, công tử Trùng Nhĩ đang sống lưu vong tại các nước chư hầu, cuối cùng lưu lạc đến nước Tần. Tần Mục Công rất mến mộ và gả Công chúa Hoài Doanh cho chàng. Công chúa Hoài Doanh thấy Trùng Nhĩ rất coi thường mình liền nói: “Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, tại sao chàng lại khinh rẻ tôi?”. Trùng Nhĩ biết mình đã sai, bèn lập tức xin lỗi nàng. Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trùng Nhĩ về nước. Cuối cùng Trùng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, rồi cũng cho con trai mình lấy con gái vua nước Tần làm vợ. Hai cha con đều thông gia với nước Tần. Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về hôn nhân nam nữ)
Thác Bạt Chân chỉ yên lặng nhìn nàng: “… Còn đang giận dỗi sao?”
“Giận dỗi?” Lí Vị Ương kinh ngạc, “Giận dỗi Tam điện hạ nói, Vị Ương không biết là có ý gì.”
Thác Bạt Chân hơi cười khổ: “Lần trước ta chỉ nói vài câu nặng lời, không ngờ nàng còn giận đến ngày hôm nay.”
Lí Vị Ương sửng sốt, nàng hoàn toàn không nhớ lần trước Thác Bạt Chân đã nói những gì, về phần giận dỗi lại càng là nói nhảm, nàng chưa từng đặt lời nói hành động của người này trong lòng, sao có thể nói đến giận dỗi? Tam Hoàng tử, rất thích tự cho mình là đúng.
“Cho tới giờ ta chưa từng giận điện hạ.” Bởi vì ngươi không xứng, trong lòng Lí Vị Ương bổ sung thêm những lời này.
“Không giận là tốt rồi, ta còn lo trong lòng nàng luôn mang theo oán giận, cho nên yến hội đêm qua mới không nhìn ta lần nào.” Thác Bạt Chân mỉm cười nói.
Sự trợ giúp lớn nhất của mình chết đi, hắn lại có tâm tình chạy đến Lí gia, Lí Vị Ương không thể không bội phục sự kiên nhẫn của nam nhân trước mắt, nhưng nàng chỉ mỉm cười: “Điện hạ, ta đi mời Đại tỷ đến, điện hạ chờ tại đây đi.”
Lí Vị Ương đứng lên, Thác Bạt Chân vẫn đứng trước mặt nàng, Triệu Nguyệt cảnh giác nhìn hắn, đáng tiếc không có lời phân phó của Lí Vị Ương, nàng không thể động thủ.
Thác Bạt Chân nói: “Chớ đi —— nàng hãy nghe ta nói một câu!”
Lí Vị Ương lạnh lùng dừng bước, Thác Bạt Chân nhìn nàng, trong khoảnh khắc bỗng không biết nên nói gì, cuối cùng cất lời: “… Ta không tới tìm Đại tỷ nàng, ta muốn tìm nàng —— “
Hai mắt Lí Vị Ương nâng lên, ánh mắt biến hoá nhanh chóng, kinh ngạc, khó hiểu, trào phúng, cùng với một số sắc thái Thác Bạt Chân không nhận ra xen lẫn với sự biến ảo bất định trong đôi mắt thanh lệ, cuối cùng tất cả biến mất không còn dấu vết, chỉ để lại cơn rét lạnh thấu xương, như mặt nước đã kết băng, lấp lánh trong suốt không nhiễm bụi trần, nhưng mà không mang một chút độ ấm nào. Thác Bạt Chân nhìn chăm chú vào ánh mắt ấy, bất giác trong lòng bị bao phủ bởi sương mù, chỉ còn lại tia sáng âm u thỉnh thoảng xuất hiện.
“Từ trước đến giờ thái độ của ta với nàng không được tốt lắm, nhưng không phải ta cố ý làm thế, bởi vì từ nhỏ chỉ có những người khác vì tư tâm lợi ích của mình vắt hết mưu kế để lấy lòng ta, vậy nên cho tới giờ ta không thể tin bất kỳ ai. Mỗi người bên cạnh ta đều kết giao có mục đích, mỗi một bằng hữu đối với ta đều có chỗ hữu dụng, thậm chí ngay từ lúc ban đầu đánh giá nàng, ta cũng dùng sự hữu dụng hay vô dụng với ta mà đánh giá.” Thác Bạt Chân gian nan nói tiếp, “Ta biết, thái độ lúc trước đã làm nàng khinh thường, nếu như thật tâm muốn lấy nàng tất nhiên phải bẩm báo với phụ hoàng, nhưng đến lúc ta nghĩ rõ ràng thì lại xảy ra chuyện mẫu phi, ta thật sự không biết nên nói với nàng thế nào, nhưng phải biết rằng, ta thật lòng với nàng, đây là chuyện trước nay chưa từng có ——” Thác Bạt Chân không nói nữa, vẻ mặt dĩ nhiên là chân tình tha thiết.
Lí Vị Ương nghe rất cẩn thận, mỗi một câu của hắn có vẻ đều phát ra từ đáy lòng —— làm nàng gần như cho rằng hắn thật tâm nói vậy. Nếu nàng không đủ hiểu hắn, nàng nhất định sẽ tin hắn, bởi vì không ai có thể cự tuyệt ánh mắt chân thành tha thiết như vậy, tình cảm sâu nặng như vậy, từng lời nói dễ nghe lại ngọt ngào như vậy.
“Ta sẽ không lấy Đại tỷ nàng, mặc kệ phải trả giá lớn thế nào, cho dù bởi vậy mà trở mặt với Lí Thừa tướng, cho dù bị vạn người phỉ nhổ, người ta muốn lấy chỉ có một mình nàng, ta sẽ thỉnh cầu phụ hoàng, để người gả nàng cho ta, để nàng làm chính phi của ta, nàng hãy tha thứ cho ta, trước giờ ta rất kiêu ngạo, ta chỉ biết đi lấy lòng người khác, lung lạc người khác, lại không biết yêu một người như thế nào, thậm chí thái độ của ta với nàng biến hoá kỳ lạ như vậy là vì bản thân ta không hiểu được trái tim chính mình, ta không biết rốt cuộc mình thích nàng hay là phòng bị nàng, là căm hận nàng hay yêu nàng. Hiện tại ta đã suy nghĩ rõ ràng tất cả, từ nay về sau ta sẽ đối xử với nàng thật tốt, học cách yêu một người, nàng nguyện ý cho ta cơ hội không?”
Lí Vị Ương nhìn Thác Bạt Chân, ánh mắt tìm tòi tự hỏi, nhưng nàng không mở miệng, thậm chí không nói một chữ nào, mà ánh mắt nàng, phảng phất như đang cổ vũ đối phương, làm hắn nói tiếp: “Những chuyện trước kia đã qua thì cho qua đi, chúng ta làm quen lại lần nữa, ta không phải là Tam Hoàng tử, nàng cũng không phải Huyện chủ, chúng ta chỉ là hai người nam nữ trẻ tuổi vô tình gặp nhau, nàng chỉ cần nhớ ta là Thác Bạt Chân, ta biết nàng là Vị Ương, như vậy đủ rồi, bỏ đi thứ gọi là thân phận, nàng cũng có thể hiểu được con người thật sự của ta, có được không?”
Lí Vị Ương nhìn hắn, thật lâu sau, đột nhiên nở nụ cười, nàng chậm rãi nói: “Điện hạ, dưỡng mẫu của người vừa mới chết, điện hạ đã chạy đến nói với ta những lời này, điện hạ cảm thấy thích hợp sao?”
Cuối cùng nàng vẫn nhắc tới chuyện Võ Hiền phi —— Thác Bạt Chân ngừng lại một chút, nhẹ giọng nói: “Vị Ương, ta phải thẳng thắn nói với nàng một sự kiện, chuyện ngày hôm qua không phải ngẫu nhiên, người Tưởng gia thu mua Doãn Thiên Chiếu, để hắn nghĩ cách vu hãm nàng là yêu tinh Đại Lịch, sau đó bắt phụ hoàng giết nàng, đây là cạm bẫy bọn họ thiết kế để báo thù cho Tưởng Nhu, ta không thể giấu nàng, bởi vì trong chuyện này, dưỡng mẫu của ta cũng tham dự. Ta xin nàng tha thứ, bởi vì mẫu phi hy vọng ta có thể kế thừa đế vị, muốn có được sự ủng hộ của Tưởng gia, cho nên bà không tiếc hy sinh người vô tội là nàng… Ta vốn có thể nói với nàng tất cả, nhưng ta thật sự không biết làm sao với lương tâm chính mình, ngày hôm qua nhìn thấy mẫu phi chết thảm, ta tự hỏi bản thân, sau này ta phát hiện chỉ cần nghĩ như vậy ta đã thấy đau lòng vô cùng, ta không thể trơ mắt nhìn nàng chết, cho nên ta hy vọng không bao giờ phát sinh chuyện như thế nữa, chỉ cần nàng nguyện ý, ta sẽ nghĩ biện pháp hoá giải thù hận giữa nàng cùng Tưởng gia…”
Nếu đổi lại là nữ tử khác, nghe xong những lời chân tình tha thiết cùng vô số câu nói thương tiếc, chắc chắn sẽ động tâm, Lí Vị Ương thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Vì sao điện hạ nói với ta những lời này, điện hạ hẳn đã biết, lập trường chúng ta không giống nhau.”
Sắc mặt Thác Bạt Chân trắng bệch, môi run run không nói ra lời, như thể chịu đả kích lớn khi nàng không tin tưởng, miễn cưỡng nói: “Ta đã nói với nàng vì sao ta làm như vậy.”
Lí Vị Ương từ từ nói: “Ta đương nhiên hiểu, có thể làm một người nam nhân liều lĩnh, ngoại trừ tình yêu chỉ sợ không còn điều gì khác. Nhưng đây là nam nhân bình thường, nếu muốn Tam điện hạ liều lĩnh, chỉ có quyền thế.”
Thác Bạt Chân khàn giọng: “Ta không cầu mong hiện tại nàng lập tức đứng bên ta, nhưng ta xin nàng đừng dùng lời nói khắc nghiệt để tổn thương trái tim ta, xin nàng đừng đến bên Thất đệ để đối phó ta, ta không để ý chuyện nàng giúp hắn đối phó ta, nhưng ta không muốn nhìn thấy nữ nhân mình yêu thương ở cùng nam nhân khác.”
Lí Vị Ương nở nụ cười, khoé mắt đuôi mày ẩn chứa sự lạnh lùng khắc nghiệt, cuối cùng chậm rãi nói: “Tam điện hạ, trên đời này người có thể không chút xấu hổ nói ra những lời này cũng chỉ có điện hạ, điện hạ còn lời gì muốn nói nữa không, hôm nay nói cho xong đi.”
Thác Bạt Chân kinh ngạc nhìn Lí Vị Ương, hắn tưởng rằng nàng đã động tâm, nhưng biểu hiện của nàng thật sự lạnh nhạt, hắn tưởng rằng nàng đã cảm nhận được chân tình của hắn, mà nàng không cảm động một chút nào, vì sao? Nữ nhân không phải đều tin những lời vô nghĩa đó sao? Hắn tưởng rằng —— chiêu này trước giờ chưa từng thất bại… Hắn âm thầm nắm chặt tay, biểu cảm trên mặt lại rất nghiêm túc: “Vị Ương, nàng hỏi ta vì sao bây giờ lại đến nói những lời này với nàng, ta chỉ muốn chúng ta không hối hận, nếu đêm qua nàng thật sự bị xử tử, ta căn bản không thể chấp nhận khả năng này. Về phần Võ Hiền phi, mẫu thân sinh ra ta thật ra đã chết trong tay bà ta, ta sao có thể thương tâm vì bà ta được!”
“Từ khi ta có trí nhớ đến nay, hình ảnh nhìn thấy nhiều nhất chính là mẹ ruột ta đang khóc, bà xuất thân hèn kém, phụ hoàng dâng trào cảm xúc trong chốc lát mà lâm hạnh bà, bà sinh ra ta, sau này được phong làm Tần, mẹ ta vẻ ngoài không xinh lắm, nhưng tiếng hát lại cực kỳ hay. Mỗi khi ta nghe tiếng hát của bà sẽ quên đi chúng ta đã bất hạnh ra sao. Nhưng mà trong cung ngoài sự sủng ái của phụ hoàng thì bà chẳng còn gì cả, bởi vì những người khác luôn ghen ghét lại trào phúng bà, liên tục bỏ đá xuống giếng, luôn nghĩ cách bắt nạt bà. Bà trời sinh tính tình nhu nhược, nhẫn nhục chịu đựng tất cả, cho rằng như vậy người khác sẽ tha cho bà, chỉ có Võ Hiền phi nương nương đối xử với bà rất tốt. Bởi vì mẹ ta không thể bảo vệ ta, cho nên hồi đó thậm chí ngay cả tiểu thái giám hạ đẳng cũng có thể giấu người ngoài vụng trộm bắt nạt ta. Sau này… cuối cùng phát sinh sự kiện kia, phụ hoàng nói mẹ ta cấu kết với ngoại thần mưu đồ soán vị, ta không tin, liều mạng khóc, liều mạng cầu xin, nhưng ta dập đầu đến chảy máu cũng không người nào nói hộ mẹ ta một câu.”
“Võ Hiền phi đón ta đến cung của bà ấy, nói từ nay về sau bà ấy sẽ là mẫu phi của ta, mà ta không nghe lời, đêm hôm len lén chạy về, kết quả tận mắt nhìn thấy đám thái giám thắt cổ mẹ ta, khi đó ta chỉ mới bốn tuổi, run run trốn một bên, thậm chí không dám cứu bà, sau khi bọn họ đi rồi, ta cố gắng lay bà, gọi tên bà, nhưng dù thế nào bà cũng không tỉnh lại. Ta cảm thấy sợ hãi, vừa gọi vừa phát run, muốn khóc cũng không khóc được.”
Thác Bạt Chân lâm vào hồi ức, giọng nói của hắn run run, Lí Vị Ương nhìn hắn, những lời này, trước kia hắn chưa từng nói với nàng, cho dù tám năm vợ chồng, tóc mai chạm nhau, hắn cũng không lộ ra nửa lời.
“Ta là Hoàng tử, có được xuất thân cao quý nhất, vì sao lại gặp phải chuyện như vậy? Vì sao Thái tử Thác Bạt Ngọc bọn họ có thể cẩm y ngọc thực nhiều người yêu quý, mà ta ngay cả người mẹ duy nhất cũng bị người khác cướp đi? Thế giới này vì sao không công bằng như vậy? Vì sao phải đối xử với ta như thế?”
Thác Bạt Chân chậm rãi nắm tay lại thật chặt, giọng nói bỗng trầm đi: “Ta không cam lòng! Cho nên ta tự mình quay lại bên cạnh Võ Hiền phi, thỉnh tội với bà ta, nói về sau sẽ ngoan ngoãn làm con trai bà ta. Sau này ta phát hiện, người lúc trước thiết kế hãm hại mẹ ta chính là Võ Hiền phi! Những năm gần đây ta nhịn nhục, chuyện gì cũng nghe bà ta, bà ta nói đông ta tuyệt đối không đi hướng tây, bà ta thay ta hứa hẹn với Lí Thừa tướng, ta lập tức đồng ý lấy Đại tỷ nàng làm Trắc phi, ta làm như vậy không phải e ngại bà ta, mà vì bà ta còn hữu dụng với ta, bà ta có thể giúp ta đứng trên vị trí cao nhất kia!”
“Mỗi ngày ta đều rất mâu thuẫn, tuy bà ấy thiết kế giết hại mẫu thân ta, nhưng bà ấy thật tâm đối xử với ta, mưu cầu mọi thứ cho ta, cho nên ta không thể trách bà ấy, không thể hận bà ấy, từng ngày từng đêm ta không thể ngủ yên, Vị Ương, nàng có thể hiểu ta không? Ngày hôm qua lúc mẫu phi muốn hại nàng, nàng biết không, nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên ta có tâm tư phản kháng bà ấy, may mắn cuối cùng nàng không có chuyện gì, bằng không ta sẽ khổ sở đến mức nào —— “
Lí Vị Ương nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, đột nhiên cười ha hả, cười đến chảy cả nước mắt.
Thác Bạt Chân không tin nổi nhìn nàng, “Vì sao nàng đột nhiên bật cười?”
Lí Vị Ương lau đi nước mắt vốn không tồn tại, nhìn hắn, trong mắt là sự trào phúng vô tận: “Tam điện hạ, những lời này giữ lại nói với Đại tỷ ta đi, nàng ấy mới là vị hôn thê của điện hạ. Tuy rằng ta rất muốn tâm sự hoà thuận với điện hạ, mà dù sao thân phận khác biệt, về sau vẫn mong ngài cách xa ta một chút. Điện hạ yêu ta cũng được, hận ta cũng thế, không liên quan gì đến ta, về phần quá khứ của điện hạ, ta cũng không có hứng thú.”
Thác Bạt Chân nhìn nàng chằm chằm, trong mắt mờ ẩn lộ ra phẫn hận, mà hắn kìm nén sự tức giận, hạ giọng: “Những lời ta vừa nói, nàng hoàn toàn không tin sao?!”
Lí Vị Ương chậm rãi cười, nhìn con chim bồ câu trắng bay qua nơi xa xa, giọng nói đông lạnh đi: “Tin, ta đều tin, trong lời nói của điện hạ, ít nhất những lời về yến hội ngày hôm qua là thật, về chuyện mẫu phi điện hạ cũng là thật, về điện hạ không biết nên làm gì với ta, càng là thật.” Chỉ tiếc, mục đích ngươi nói những lời này lại chỉ vì làm cho ta khuất phục, biện pháp lúc trước không thành công, lập tức đổi thành dáng vẻ chân tình tha thiết, nếu không quá mức hiểu Thác Bạt Chân, nàng thật sự sẽ tưởng là thật. Cho dù mẹ ruột mình chết, cho dù xuất thân hắn ti tiện, cho dù nhắc tới những chuyện đã qua đối với hắn mà nói không khác gì con dao cứa vào lòng, nhưng chỉ cần có thể thành công đều được lấy ra để mưu tính.
Đây là Thác Bạt Chân, người như vậy, tàn nhẫn với người khác, đối với chính hắn, sao không phải cũng như thế? Lí Vị Ương thở dài một hơi: “Nhưng mà, ta tin hay không, thật ra không quan trọng. Bởi vì bất luận điện hạ thật tâm yêu ta, hay vì mưu đồ điều khác, ta đều không để ý đến. Bởi vì ta không thích điện hạ, vĩnh viễn sẽ không yêu điện hạ, mặc kệ điện hạ có nói thế nào, làm thế nào, cho nên chúng ta mãi mãi không cùng đường, Tam điện hạ, khỏi cần tốn công tốn sức nữa, vẫn nên dốc chút tâm tư đi lấy lòng những cô nương trợ giúp được điện hạ thì hơn!”
Nói xong, Lí Vị Ương bước ra khỏi đình hóng mắt, hai nha đầu vội vàng đuổi theo.
Thác Bạt Chân nhìn bóng lưng của nàng, tay trái nắm chặt lại đặt trước ngực, cau mày thở dồn dập, rõ ràng chỉ diễn kịch cho nàng xem, mọi chuyện đêm qua vốn do hắn bày ra, Võ Hiền phi chỉ là đồng phạm, hắn đúng là đã muốn lấy tính mạng Lí Vị Ương, không chỉ vì lấy lòng Tưởng gia, mà càng vì nàng dám cự tuyệt hắn! Nhưng chính vì tối qua thất bại, hắn mới ý thức được giá trị của Lí Vị Ương, một nữ nhân có thể phá hỏng toàn bộ kế hoạch của hắn, đối với những thần tử cùng cấp dưới không chịu đầu quân hắn gần như tốn hết tâm tư, không tiếc trả giá, đã như vậy, một nữ nhân thông minh, có khả năng trợ giúp rất nhiều cho nghiệp lớn của hắn, hắn tuyệt đối không dễ dàng buông tha!
Hắn tin rằng, nữ nhân đều mềm lòng, sở dĩ Lí Vị Ương cự tuyệt chắc chắn là kiêu ngạo, nữ nhân kiêu ngạo cũng là nữ nhân, đều có nơi yếu đuối nhất trong lòng, chỉ cần dùng đúng biện pháp, hắn có thể làm nàng động tâm. Thân thế của hắn giống nàng, đều thấp kém, hắn biết, đây là cánh cửa để đột phát, so với Thất Hoàng tử Thác Bạt Ngọc cao cao tại thượng, hắn và nàng mới là cùng một loại người, vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, bọn họ giống nhau đến mức nào, xứng đôi đến mức nào, chỉ cần hắn hơi dùng chút tâm tư, nàng có thể sẽ thuộc về hắn, đến lúc đó, trí tuệ cùng dụng tâm của nàng sẽ để cho hắn sử dụng.
Nhưng vì sao, hắn nói nhiều như vậy, thậm chí hạ xuống lòng tự trọng cùng kiêu ngạo, nàng vẫn thờ ơ như trước, nói cái gì mà không yêu! Thác Bạt Chân không hiểu! Tuyệt đối không hiểu! Nữ nhân muốn tình yêu, hắn không phải đã thể hiện ra trước mắt nàng sao? Vì sao nàng còn cự tuyệt! Vì sao nàng xoay người bước đi không lưu tình chút nào, vì sao trái tim hắn, đến tận lúc này còn có thể đau đớn sắc bén như thế vì nàng!?
Trái tim hắn đau đớn, là vì sao? Điều này làm sao có thể —— là vì một nữ nhân? Quá buồn cười!
Thác Bạt Chân bước nhanh xuống bậc thềm, giọng nói trở nên rất lạnh: “Lí Vị Ương, đừng thân cận Thác Bạt Ngọc.”
Lí Vị Ương dừng bước, giọng nói lạnh lẽo: “Điện hạ, chuyện giữa ta và hắn, người cần gì phải hao tổn tâm trí.”
Thác Bạt Chân gần như lập tức đi tới trước mặt Lí Vị Ương, cầm lấy cổ tay nàng, đôi mắt hẹp dài lần đầu tiên không chút kiêng kị để lộ ra sự tàn nhẫn nồng đậm: “Mặc kệ hai người lúc trước có quan hệ gì, từ nay về sau tốt nhất cắt đứt cho sạch sẽ!”
Nhuyễn kiếm của Triệu Nguyệt bỗng đặt lên cổ Thác Bạt Chân, nhưng hắn không thèm nhìn lấy một lần, bởi vì hắn biết, Lí Vị Ương không thể giết hắn ở đây.
Lí Vị Ương đúng là sẽ không làm như vậy, hai tròng mắt tối đen như đầm nước sâu không thấy đáy, không chút e ngại nhìn qua: Niềm vui duy nhất của Thác Bạt Chân sẽ chỉ là quyền thế địa vị! Đến khi hắn thật sự trở thành vua một nước kiêu ngạo nhìn thiên hạ, thì trên đời này không ai còn có thể áp chế hắn —— đến lúc đó, những gì hắn muốn sẽ trở thành của hắn, bao gồm cả Lí Vị Ương, mà nàng chán ghét như vậy, chán ghét bị người khác hạn chế, chán ghét bị người khác khao khát, không phải mọi thứ Thác Bạt Chân ngươi thích đều sẽ biến thành của ngươi, nàng là người, cuộc sống của nàng do chính nàng quyết định, không bị bất cứ kẻ nào tác động!
“Triệu Nguyệt!” Lí Vị Ương giọng nói lạnh lùng.
Trường kiếm Triệu Nguyệt khẽ đưa, đau đớn sắc bén trên cổ làm Thác Bạt Chân bỗng bừng tỉnh, Lí Vị Ương thoát khỏi sự kiềm chế của hắn —— lui về sau một bước, giọng nói từ từ vang lên: “Điện hạ, xin thứ cho thần không tiện tiếp bồi.”
Sát khí trong mắt Thác Bạt Chân chỉ chợt loé qua, cuối cùng sắc mặt bình thản: “Lí Vị Ương, cho tới giờ chưa từng có thứ ta không chiếm được, nàng cũng sẽ là của ta!”
Nhưng Lí Vị Ương không trả lời hắn, thậm chí không quay đầu liếc hắn một lần, rõ ràng, nỗ lực của hắn hôm nay, trong mắt nàng không đáng giá một đồng tiền.
Nàng muốn hắn buông tay? Thác Bạt Chân hắn cả đời này có thất bại có ngủ đông có suy sụp, cho dù có cô độc cũng không có khả năng buông tay! Lí Vị Ương, nàng rõ ràng hiểu được ta mà cứ tự cho mình là đúng, tình thế hiện này đúng là bất lợi với ta, nhưng cố chấp với ngôi vị Hoàng đế đã sớm xâm nhập vào xương tuỷ, cả đời này vĩnh viễn không dứt bỏ được —— Thác Bạt Ngọc chỉ là đồ thất bại, cuối cùng nàng sẽ thuộc về ta —— ta không cần biết phải chờ bao nhiêu năm, cho đến khi ta thật sự có thể nắm thiên hạ trong tay ——
Khi đó, nàng sẽ không còn chỗ nào để trốn.
__________
Hai ngày sau
“Nghe nói Huyện chủ bị phong hàn, Tứ tiểu thư sốt ruột không biết làm thế nào cho phải, hiện tại nhìn thấy Huyện chủ bình an vô sự, Tứ tiểu thư cũng được an tâm.”
Bị phong hàn? Đây là chuyện lúc nào? Lí Vị Ương nhìn thoáng qua người trước mắt, cười nói: “Tứ di nương, tin tức của di nương thật linh thông.”
Tứ di nương đã sinh hai nữ nhi nhưng dáng người vẫn mảnh mai như cành liễu lúc trước, sắc mặt nhìn tái nhợt mang theo vẻ u sầu nhàn nhạt, làm người khác thấy thương tiếc. Khó trách, cho dù có Lục di nương mỹ mạo cùng Cửu di nương tuyệt sắc, phụ thân vẫn không hoàn toàn quên bà. Nhìn đến vẻ mặt ca kịch của Tứ di nương, Lí Vị Ương cảm thấy buồn cười, mấy ngày nay Tứ di nương đều nịnh bợ phu nhân mới, sao đột nhiên chạy đến chỗ mình?
Lí Vị Ương ngẫm nghĩ, Tứ di nương có thể nuôi lớn hai nữ nhi dưới mí mắt của Đại phu nhân, coi như là một nhân vật trong phủ, nâng tay, cười nhẹ: “Di nương đừng nói vậy, ta luôn biết tâm ý của di nương cùng Tứ muội.”
Tứ di nương vội cười làm lành: “Tứ tiểu thư bị tân phu nhân gọi đi, nói là chuẩn bị đai buộc đầu kiểu mới cho lão phu nhân, không thể tới vấn an.”
Lí Vị Ương cười vẫy tay, “Không sao” Nói xong để Bạch Chỉ dâng trà cho Tứ di nương.
Thấy Lí Vị Ương tươi cười, Tứ di nương lập tức mừng rỡ. Bà vốn xuất thân thấp hèn, có thể sống ở Lí gia đến tận bây giờ, tất nhiên bà có chỗ lợi hại. Điểm lợi hại nhất của bà, chính là biết xem xét thời thế, nhìn sắc mặt mà đoán ý, người nào lợi hại hơn, người nào chiếm được ưu thế nhất, sau khi hiểu rõ bà sẽ ra quyết định, lúc trước khi Đại phu nhân lợi hại, bà có thể giả vờ lấy lòng, quỳ gối dưới chân đối phương để hầu hạ, sau này vì tiền đồ của nữ nhi, bà lại có thể lập tức trở mặt với Đại phu nhân, trợ giúp Lí Vị Ương, lúc Lí Vị Ương tấn công Đại phu nhân, bà luôn đạp thêm một cái rất đúng lúc…
Nhưng từ khi tân phu nhân vào cửa, bà lại bắt đầu giữ khoảng cách với Lí Vị Ương, bởi vì bà cần thời gian để quan sát, xem rốt cuộc tân phu nhân lợi hại, hay là Lí Vị Ương cao tay. Hai ngày nay bà nghe nói chức Võ Uy Tướng quân của Tưởng Nam không còn, Tưởng gia đánh mất quyền chỉ huy hai mươi vạn quân, trong lòng cảm thấy Lí Vị Ương rất thần thông, muốn mua bán lời được một cái nhân tình, bởi vì hiện giờ nữ nhi thứ xuất của Lí gia đã sớm không còn như xưa, có thể nói là một bước lên trời, thế tới không thể chống đỡ, nghe nói nàng ta còn qua lại rất thân thiết với Thất Hoàng tử, được Thác Bạt Ngọc ái mộ…
Tứ di nương cảm thấy, mấy năm nay tình cảm của Lí Tiêu Nhiên đối với bà càng ngày càng ít, nhất là sau khi tân phu nhân vào cửa, tình cảm của ông ta càng đạm mạc, dù sao chuyện này bà đã thông suốt từ lâu, muôn vàn sủng ái của nam nhân, tất cả nhu tình ý mật, thật ra đều là giả, mình không có con trai, tương lai không có ai để dựa vào —— nhất định phải tìm thêm ngọn núi vững chắc để dựa, tuyệt đối không đặt cược hết ở chỗ tân phu nhân! Hơn nữa Tứ tiểu thư chuẩn bị gả cho người ta, bà cần phải tìm cách, không thể để tân phu nhân muốn làm gì thì làm, chỉ cần nữ nhi gả vào nhà tốt, nửa đời sau của bà mới có chỗ để trông cậy!
Dưới đáy mắt Tứ di nương một tia kiên quyết lướt vội qua, tươi cười trên mặt càng sáng lạn.
“Huyện chủ, có thể cho lui các nha đầu không?” Bà nhẹ giọng nói.
Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Bạch Chỉ, Bạch Chỉ lập tức hiểu ý, lệnh cho các nha đầu khác lui hết ra ngoài.
Tứ di nương thở phào nhẹ nhõm một hơi, lát sau mới nói: “Hôm nay ta đến, là muốn nói cho Huyện chủ biết một chuyện rất quan trọng.”
Lí Vị Ương nhìn bà, sắc mặt trầm tĩnh, không biểu hiện ra sự hiếu kỳ, cũng không có sự hứng thú.
Tứ di nương hơi sốt ruột: “Là về chung thân đại sự của Huyện chủ!”
Bạch Chỉ lắp bắp kinh hãi, vội nhìn về phía Lí Vị Ương, chung thân đại sự của tiểu thư? Là có ý gì?!
Lí Vị Ương cười: “Ý Tứ di nương là ——” giọng nói của nàng như dòng nước thanh tuyền, âm sắc uyển chuyển động lòng người, nghe không ra hỉ giận của chủ nhân, kể cả Tứ di nương người biết nhìn mặt đoán ý, cũng thấy hơi sợ hãi. Ở nơi nhà cao cửa rộng, người thường không nhìn rõ hỉ giận mới là đáng sợ nhất.
Tứ di nương bước đến gần hai bước: “Huyện chủ là người thông minh, ta đành ăn ngay nói thật, đêm qua lão gia ngủ lại phòng ta, vô ý nói đến một chuyện. Ông ấy nói, Tưởng gia đã nói đến chuyện hôn sự của Huyện chủ với ông.”
Tia sáng trong mắt Lí Vị Ương hơi ngưng lại, trong khoảnh khắc đã giãn ra, chậm rãi mở miệng, “Ồ? Thật sao?”
Tứ di nương nhìn Lí Vị Ương ngồi ngay ngắn bên trên, ý cười trong suốt, hít sâu một hơi: “Huyện chủ không muốn biết lão gia trả lời như thế nào sao?”
Đôi mắt Lí Vị Ương càng sáng hơn, nàng nhìn Tứ di nương, chậm rãi nói: “Nếu phụ thân đã đáp ứng, di nương còn đứng ở chỗ này sao?”
Tứ di nương kinh ngạc sợ hãi, lúc này mới ý thức được biểu hiện của mình đã nói rõ mọi vấn đề, đúng vậy, nếu Lí Tiêu Nhiên đồng ý, như thế Lí Vị Ương chính là người bị ông ta vứt đi, Tứ di nương cần gì phải đến chỗ này một chuyến? Một người vô dụng, bà sao có thể cung cấp cho đối phương tin tức hữu dụng chứ?! Lí Vị Ương nhìn gương mặt biến sắc vì sợ hãi của Tứ di nương, nghiêng người, cười đùa với Bạch Chỉ bên cạnh: “Nhìn sắc mặt Tứ di nương, chắc là ta đã đoán đúng rồi.”
Bạch Chỉ mỉm cười, cúi đầu: “Tiểu thư nói rất đúng.”
Lí Vị Ương cười nói: “Tứ di nương đúng thật là, có chuyện gì cứ nói thẳng được rồi, cần gì phải dùng tin tức vô dụng như vậy để trao đổi chứ?”
Bản thân không thể che giấu chuyện gì trước mặt đối phương, cả người Tứ di nương hoàn toàn lạnh lẽo, giống như ngâm mình trong nước đá. Bà chỉ cảm thấy miệng hé mở như nặng ngàn cân, giữa hai ngàn sợi tóc đen chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, mồ hôi cũng mang theo sự sợ hãi rơi xuống lưng, trái tim bà, bỗng căng thẳng hơn.
Bầu không khí dần ngưng trệ “Huyện chủ, ta —— “
“Di nương uống nước đi, có gì chậm rãi nói là được, cần gì phải sốt ruột như thế.”
Nụ cười của Lí Vị Ương rất ấm áp, không nhìn ra được hỉ giận, làm Tứ di nương vốn định mở miệng nói chuyện bỗng mắc nghẽn ở cổ họng. Đúng vậy, ban đầu bà định dùng tin tức này để đến bàn điều kiện với Lí Vị Ương, nhưng chưa đợi bà mở miệng đối phương đã đoán được kết quả, làm tin tức hữu dụng của bà trở nên vô dụng, tâm tư Lí Vị Ương quả thật tinh tế lại chuẩn xác, làm bà không thể không bội phục. Tứ di nương không hiểu sao cảm thấy chột dạ, chỉ vì, vừa bước vào căn phòng này, bà chưa kịp nói ra mục đích của mình, Lí Vị Ương đã bày sẵn ra hộ bà. Bà lấy cái gì để bàn điều kiện với đối phương đây?
Lí Vị Ương mỉm cười: “Tứ muội muội cũng sắp đến tuổi đính hôn rồi.”
Tứ di nương mồ hôi đổ như mưa, vì bất an mà lưng áo đã thấm ướt, bà ngẩng đầu, cười đáp lại: “Chuyện này…”
“Ta nghe nói, ý mẫu thân là để Tứ muội muội gả cho Ngũ Hoàng tử làm Trắc phi.” Lí Vị Ương thản nhiên nói.
Tươi cười của Tứ di nương trong khoảnh khắc hơi kìm lại, sau đó nói: “Chuyện gì cũng không giấu được Huyện chủ, đúng vậy, phu nhân có ý này.”
Lí Vị Ương cười: “Cũng tốt, Ngũ Hoàng tử tướng mạo nho nhã, mẫu phi còn là Mai Quý phi, có vẻ là chuyện hôn nhân tốt, lúc trước Đại phu nhân không phải đã nói như vậy sao?” Tân phu nhân bây giờ nhắc lại chuyện xưa, định đưa Lí Thường Tiếu đi làm đá dò đường.
Chỉ là một thứ nữ, Lí Tiêu Nhiên sẽ không tiếc, ban đầu Tứ di nương cũng không phản đối, sao đột nhiên lại đổi ý? Lí Vị Ương đánh giá Tứ di nương, nhẹ giọng nói: “Sao thế, di nương không thích vị Chính phi của phủ Ngũ Hoàng tử sao?”
Trong yến hội, Hoàng đế đã tứ hôn cho Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Duệ, lấy Võ tiểu thư cháu gái Vĩnh Ninh hầu, lúc trước Tứ di nương con trông mong vào hôn sự tốt này, vừa quay đầu đã cầu xin mình, nhất định là có liên quan đến Võ tiểu thư. Lí Vị Ương nghĩ thầm, Tứ di nương à Tứ di nương, bà muốn bàn điều kiện với ta, mà chỉ mới nói có mấy câu đã để lộ cả, hiện giờ tâm hoảng ý loạn, nước cờ sau không bằng nước cờ trước, ta muốn xem, bà định làm thế nào?
Tứ di nương bị nhìn thấu tâm tư, kinh ngạc ngẩng đầu, thấy đuôi mày Lí Vị Ương cất giấu ý cười sắc bén, cả người hơi run, mở miệng nói: “Vị Võ tiểu thư kia, từ nhỏ được nuông chiều, tính tình vô cùng mạnh mẽ ngang ngược, ta đã phái người đi hỏi thăm, tỳ nữ bên cạnh Võ tiểu thư cứ nửa năm thay một lần, Vĩnh Ninh hầu đã suy nghĩ bao nhiêu biện pháp trừng trị, có lần còn nhốt trong từ đường buộc Võ tiểu thư sửa đổi thói quen xấu, ai ngờ nàng ta thà không ăn không uống ba ngày ba đêm cũng không chịu sửa tính khí, cuối cùng được thả ra, lại còn cầm kéo muốn giết vú nuôi lúc trước đã đến cáo trạng lão Hầu gia… Đối xử với vú nuôi của mình còn thế, đối xử với thiếp của trượng phu sẽ thế nào?”
Lí Vị Ương trầm mặc, Tứ di nương lại nói tiếp: “Huyện chủ, nếu tính tình Tứ tiểu thư giống Huyện chủ, Ngũ Hoàng tử đúng thật là một mối hôn sự tốt, cùng lắm cũng là Trắc phi của thân vương, nhưng Thường Tiếu lại là người yếu đuối vô năng, con bé ngay cả một nửa khả năng của ta cũng không học được, tương lai sao có thể sống yên ở phủ Ngũ Hoàng tử? Chỉ sợ sẽ bị Hoàng tử phi ngược đãi mà chết. Thường Hỉ đã không còn tỉnh táo, bên người ta chỉ còn lại một nữ nhi, ta thật sự sợ mất nốt con bé, đời này của ta còn gì để trông cậy nữa? Huyện chủ, ánh mắt Thường Hỉ không tốt, ta cũng là người hay đắc tội với Huyện chủ, những chuyện này ta nhận hết, ta không sợ báo ứng, vì sống sót điều gì ta cũng dám làm, nhưng Thường Tiếu chưa từng làm hại, thậm chí luôn nói tốt về Huyện chủ, Huyện chủ hãy nể tình đều là nữ nhi Lí gia, giúp con bé một lần đi!” Tứ di nương quỳ mạnh hai gối xuống đất, giữ chặt làn váy Lí Vị Ương.
Bạch Chỉ vội vàng chạy đến đỡ bà dậy, Tứ di nương lại liều mạng lắc đầu, Triệu Nguyệt cũng lại gần, Tứ di nương rõ ràng sợ hãi nàng ấy nhưng vẫn không chịu đứng lên. Cho đến khi Lí Vị Ương tự mình đến đỡ, Tứ di nương mới tràn ngập hy vọng hỏi: “Huyện chủ —— đáp ứng rồi?”
Lí Vị Ương thở dài một hơi: “Tứ di nương muốn ta đi gặp lão phu nhân, cầu xin cho Tứ muội muội sao?”
Tứ di nương nhìn Lí Vị Ương, lắp bắp nói: “Huyện chủ nguyện ý đi sao?”
Lí Vị Ương nhìn bà ta, như thể nhìn thấy đôi mắt của Thất di nương, đúng vậy, Tứ di nương không phải người tốt lành gì, nhưng Lí Thường Tiếu chưa từng làm chuyện gì xấu, đời trước Lí Thường Tiếu đã chết trong tay vị Võ tiểu thư này, đời này chẳng lẽ phải nhìn bi kịch muội ấy lặp lại sao? Lí Vị Ương gật đầu: “Ta sẽ làm hết sức.”
Tứ di nương nín khóc nở nụ cười, chỉ cần Lí Vị Ương đáp ứng, vậy thì còn một đường hy vọng.
“Chỉ có điều lão phu nhân cũng thấy đây là mối hôn nhân tốt,” Lí Vị Ương trầm tư một lát, thong thả cất lời, “Cho nên nếu Tứ muội muội thật sự muốn đẩy cửa hôn sự này đi, không bằng tìm cách khác.”
“Cách khác? Có thể có cách gì khác? Nếu lão phu nhân không chịu hỗ trợ, vậy Thường Tiếu thật sự chỉ còn đường chết!” Tứ di nương lại bắt đầu sốt ruột.
Lí Vị Ương mỉm cười: “Tứ di nương, nếu như có người nói với phụ thân, Ngũ Hoàng tử từng cầu bệ hạ lấy Đại tỷ về, hiện tại nếu gả muội muội cho hắn, sẽ bị người khác chê trách, nói rằng nữ nhi Lí gia ta không gả được ra ngoài, cứ phải bám lấy một mình Ngũ Hoàng tử, nhất là bệ hạ sẽ cảm thấy nữ nhi Lí gia đổi đi đổi lại, có tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ, ngược lại sẽ không hay.”
Tròng mắt Tứ di nương khẽ chuyển, lập tức hiểu ra, Lí Tiêu Nhiên là người rất cẩn thận, Ngũ Hoàng tử đã từng cầu cưới Lí Trường Nhạc, còn bị Hoàng đế nghiêm khắc trách cứ, nếu hiện tại Lí gia gả Tứ nữ cho hắn, sẽ làm Hoàng đế cảm thấy Lí gia có mưu đồ khác, như vậy sẽ thành ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, Lí Tiêu Nhiên sẽ không làm vụ mua bán lỗ vốn.
“Tuy hôn nhân đại sự của nữ nhi do chủ mẫu làm chủ, nhưng nhà chúng ta, Tưởng Nguyệt Lan dù sao cũng chỉ là vợ kế, ý kiến phụ thân mới mang tính quyết định, hiểu chưa?” Lí Vị Ương khéo léo nhắc nhở đối phương.
Tứ di nương đã hiểu đại khái, mà bà vẫn thấy băn khoăn: “Lúc trước ta đã cầu xin lão gia, ông ấy nói hôn sự con cái hẳn nên để phu nhân làm chủ, hiện tại nếu ta lại đi nói —— “
Lí Vị Ương bật cười: “Yên tâm đi, lời này ta sẽ nói rõ ràng với lão phu nhân.”
Tứ di nương vô cùng mừng rỡ, liên tục nói lời cảm tạ, lúc này tâm tư mới được thả lỏng: “Đại ân của Huyện chủ, ta cùng Tứ tiểu thư sẽ nhớ trong lòng. Về chuyện vừa rồi ta nói, lão gia đúng là đã từ chối, Huyện chủ đoán không sai.”
Lí Vị Ương gật đầu, Bạch Chỉ lại nói: “Không biết là vị công tử nào của Tưởng gia cầu hôn tiểu thư?”
Tứ di nương thấp giọng nói: “Tứ công tử.”
Tưởng Nam? Đúng là vậy, cho dù hắn không có chức quan, nhưng cũng thuộc nhà công huân nhất đẳng, trên vấn đề thân phận không có gì thiếu sót. Lí Vị Ương áp chế sự khác thường trong lòng, chậm rãi nói: “Vậy phụ thân từ chối thế nào?”
Tứ di nương cười: “Lão gia tất nhiên là nói hôn sự của tiểu thư bệ hạ làm chủ, nhưng mà Tưởng gia sẽ không dễ dàng dừng tay, chỉ sợ lại dâng lên gợn sóng mới, nếu bọn họ gấp gáp đi xin ý chỉ của bệ hạ, hôn sự như ván đã đóng thuyền, những ngày sau này của Huyện chủ sẽ rất khó sống.”
Bạch Chỉ nhíu mày, lời này của Tứ di nương rất không xuôi tai, nhưng là sự thật không thể thay đổi. Nếu Lí Vị Ương gả vào Tưởng gia, thứ chờ đợi nàng không phải chuyện gì tốt, đầu tiên phu nhân Quốc công sẽ không bỏ qua tiểu thư, mà Tưởng Tứ công tử ghét cay ghét đắng tiểu thư, hôn sự như vậy, rốt cuộc Tưởng gia đang nghĩ gì?
Lí Vị Ương cười nhẹ, nhàn nhạt như áng mây: “Xem ra người ta đã hận chết ta rồi.” Người bình thường tuyệt đối sẽ không dùng hôn sự của con cháu ra làm lợi thế, phu nhân Quốc công đúng là ngang ngược đến bá đạo.
Tứ di nương hiếm khi chân thành nói: “Huyện chủ, lão gia có thể từ chối Tưởng gia, nhưng không thể từ chối Hoàng đế, Huyện chủ vẫn nên sớm tính toán thì hơn, những người Tưởng gia… vì Đại phu nhân, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Huyện chủ. Nếu thật sự gả qua, chỉ sợ không đến nửa năm sẽ truyền đến tin tức bất hạnh.”
Bạch Chỉ trừng mắt: “Bọn họ dám!”
Tứ di nương lắc đầu: “Tiểu nha đầu này đúng là không hiểu gì hết, loại chuyện này trước nay không phải không có, lúc trước Chu Tuyên Đức lợi hại thế nào, là sủng thần nhất đẳng trước mặt tiên hoàng, mà con gái duy nhất của ông ấy bị bệ hạ ban cho Bàng Xung Tướng quân có thù hận nhiều thế hệ với Chu gia, vốn là muốn hai nhà bọn họ thông qua nhân duyên vợ chồng để tiêu tan sự thù địch trước kia, ai ngờ Bàng Xung không hề có ý nhường nhịn, vị Chu tiểu thư lúc trước như hoa như ngọc là kinh đô đệ nhất tài nữ, có tài có mạo đức hạnh xuất chúng, chẳng phải… mới thành hôn chưa được bốn ngày đã mất đi sao? Đó là con gái độc nhất của sủng thần thiên tử, Chu Tuyên Đức nháo loạn đến tận Kim Loan điện, Bàng Xung lại nói con gái hắn tự mình bệnh chết, đang khoẻ mạnh, lấy đâu ra bệnh?! Ngay cả tiên hoàng cũng tức giận đến mức ra lệnh đánh Bàng Xung, nhưng thế thì sao, Chu tiểu thư vẫn không sống lại được! Một khi bị gả đi, sinh tử sẽ bị nắm trong tay bọn họ. Nha đầu ngẫm lại xem, đóng cửa lại bọn họ tuỳ tiện giết chết người, mở cửa chỉ nói là bệnh chết, đến lúc đó Huyện chủ một mình ở đấy, kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, đó là tuyệt cảnh!”
Những lời này, trong lòng Lí Vị Ương đương nhiên biết là sự thật, nàng cũng biết, nếu mình lộ ra một tia kích động, Tứ di nương rất nhanh sẽ phản chiến. Cho nên nàng khẽ cười: “Đa tạ Tứ di nương đã nhắc nhở, chuyện này ta tự có chủ trương, về phần Tứ muội muội, di nương cứ yên tâm.”
Tứ di nương quan sát vẻ mặt Lí Vị Ương, không thấy có gì bất an, trong lòng yên tâm, cười nói: “Vậy ta cáo từ.”
Trên đường đến Hà Hương viện, Lí Vị Ương đi rất chậm rãi, Bạch Chỉ bên cạnh mấy lần ngẩng đầu lên muốn nói lại thôi.
Ngay từ đầu Lí Vị Ương đã chú ý đến sắc mặt nàng ấy, cho đến khi nàng ấy sắp không nhịn được nữa, mới mắt nhìn thẳng phía trước, thản nhiên nói: “Có chuyện gì muốn nói cứ nói đi.”
Bạch Chỉ thật sự không giấu được, lo lắng nói: “Tiểu thư không nghĩ đến chuyện bản thân Tứ di nương chắc chắn không dám tiết lộ tin tức này cho tiểu thư biết sao?”
Lí Vị Ương cười khẽ nhìn về phía trước: “Một mặt bà ta thật sự vì hôn sự của Tứ muội muội, về mặt khác, là phụ thân bảo bà ấy đến để thử ta.”
Bạch Chỉ sốt ruột: “Lão gia? Hay là lão gia thật sự muốn gả tiểu thư đi? Tiểu thư là nữ nhi ông ấy sinh ra, lão gia biết rõ Tưởng gia bên kia với tiểu thư…”
Lí Vị Ương nói: “Là thứ nữ mà thôi, chỉ cần đủ lợi ích, ông ấy có thể đấu tranh vì ta sao?”
“Tiểu thư?” Bạch Chỉ kinh hãi nhìn Lí Vị Ương, nàng sợ rằng Lí Vị Ương thật sự sẽ có kết cục giống Chu tiểu thư.
Lí Vị Ương nhìn vẻ mặt khủng hoảng của Bạch Chỉ, đột nhiên nở nụ cười, giọng nói bình tĩnh: “Ngươi khỏi cần nghĩ nhiều, nếu ông ấy thật sự muốn bán rẻ ta đi, thì sẽ không bảo Tứ di nương đến thử ta. Xem ra, phụ thân muốn nhìn xem rốt cuộc ta có bao nhiêu quân át chủ bài chưa lật, có đáng giá để ông ấy vì ta mà đối đầu Tưởng gia không.” Mọi hành động cử chỉ đi lại của Lí Vị Ương mờ ẩn lộ ra sự suy xét, tươi cười trên mặt nàng, lại tràn ngập trào phúng cùng lạnh lùng.
Lí Vị Ương chưa tới Hà Hương viện đã bị người ta mời đến thư phòng Lí Tiêu Nhiên.
Thư phòng Lí Tiêu Nhiên, bài trí bằng gỗ hoa lê vàng, khắc hoa mạ vàng, xa hoa tôn quý, vừa nhìn đã hiểu. Lí Tiêu Nhiên đương nhiên không ngồi chờ nữ nhi, Lí Vị Ương vào thư phòng hơn nửa canh giờ, ông mới thay xiêm y từ phòng Tưởng Nguyệt Lan trở lại thư phòng, Lí Vị Ương đang chờ đợi, Lí Tiêu Nhiên nhìn con gái, trong khoảnh khắc không biết nói gì.
Vốn tưởng rằng con bé kinh sợ không nói nên lời hoặc căng thẳng đầy mặt, ai ngờ ngược lại, ngồi đằng kia uống trà, trên mặt không để lộ nửa điểm tâm tư.
Lí Tiêu Nhiên tràn đầy tâm sự, trầm ngâm nửa ngày mới nói: “Tưởng gia đề nghị kết thông gia với ta, lấy con làm Chính thê của Tưởng Nam, hai nhà nên duyên Tần Tấn.”
/239
|