Phía trong rừng cây rậm rạp hoàn toàn yên tĩnh, tia nắng mặt trời đâm xuyên qua từng kẽ lá, lóe sáng hệt như một bầu trời đầy sao, khi ẩn khi hiện, có chút chói mắt lại lóng lánh vô cùng. Từ bên này nhìn xuyên qua rừng cây, màu xanh biếc vô tận có chút trống rỗng, lại khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác u ám thần bí, như thể đang có một cái miệng thật lớn chỉ chực chờ đợi cắn nuốt bất cứ thứ gì.
Ngọc Linh Lung hơi nheo mắt lại. Nơi này, mặt ngoài thoạt nhìn yên tĩnh vô cùng, nhưng chỉ cần để tâm một chút sẽ cảm nhận được tà khí khắp nơi.
Tựa như…tựa như nụ cười của Phượng Hiên Viên, lãnh mạc, âm lệ, khiến cho người đối diện không khỏi phát lạnh trong lòng.
Vừa đến bên cạnh rừng cây, Ngọc Linh lung liền dừng lại, cẩn thận tìm kiếm ký hiệu Phượng Hiên Viên đã từng nhắc tới. Mãi một lúc sau, nàng mới tìm thấy hình đóa sen nhỏ được khắc trên một gốc cây mà ít người để mắt tới.
Một đóa sen nhỏ được khắc vội vàng, nhưng lại linh động vô cùng. Đóa sen nhỏ tràn đầy khí thế, hệt như một ngọn lửa mạnh mẽ.
Ngọc Linh Lung tìm được dấu hiện, liền theo con đường nhỏ bên cạnh, tiến vào rừng cây.
Vừa mới bước vào, cảm giác mát lạnh liền lặng lẽ bao phủ lưng nàng. Cho dù bây giờ là giữa hạ, nơi này vẫn cực kì râm mát. Thanh âm bên ngoài dần dần biến mất, chỉ có sâu trong rừng cây thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim hót trong trẻo, lại càng khiến cho nơi này lộ ra vẻ u tĩnh vô cùng.
Con đường nhỏ trong rừng cây rắc rối phức tạp, mới đầu còn có dấu vết của con người, càng về sau lại chỉ có dấu vết của thú dữ. Nếu không phải có ký hiệu Phượng Hiên Viên dẫn đường, chỉ sợ đi vài bước sẽ lại lạc đường.
Ba trái, tám thẳng, bốn phải, bảy thẳng….Dựa theo lộ tuyến Phượng Hiên Viên đã từng nói cho nàng, Ngọc Linh Lung im lặng đếm số cây bên cạnh, bước chân càng lúc càng nhanh.
Đến cuối cùng, như đã gần tới chỗ sâu nhất trong rừng cây, Ngọc Linh Lung ngẩng đầu, đột nhiên bị cảnh sắc trước mắt làm cho kinh sợ.
Trước mắt xuất hiện một dải lụa trắng như thác nước, từ trong vách núi ngang trời đổ ra, lại được tia nắng theo rừng cây chiếu vào, tựa như hàng ngàn viên thủy châu rực rỡ tung tóe bắn lên không trung, kỳ ảo hóa thành vô số những dải cầu vồng nhỏ vụn, khiến cho thác nước phía sau tựa như ảo mộng, phảng phất như tiên cảnh.
Giữa núi rừng trống trải, tất cả những âm thanh dư thừa đều biến mất, chỉ có tiếng thác nước ầm ầm đổ xuống, vang dội nhưng vô cùng dễ nghe, khiến cho người ta cảm thấy choáng váng sửng sốt lại cực kì thanh thản vui tươi.
Lấy lại bình tĩnh, Ngọc Linh Lung cẩn thận bước qua mỏm đá ẩm ướt, hướng về phía sau thác nước.
Phượng Hiên Viên nói với nàng, phía sau thác nước này có một hang động bí mật, đồ hắn hứa tặng cho nàng cũng chính là ở nơi này.
Nước bắn tung tóe làm ướt quần áo của nàng, đôi giày thêu khéo léo cũng rất nhanh bị dính bùn, thế nhưng Ngọc Linh Lung lại chẳng thèm để ý, vội vàng vòng ra đằng sau thác nước.
Ngửa đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy thác nước này cao cao tại thượng, thập phần hùng hồn, quả nhiên khiến người ta cảm thấy xem thế là đủ rồi *.
Xem thế là đủ rồi: ca ngợi sự vật, cảnh tượng đã thấy tốt đẹp vô cùng, không gì so sánh được.
Từ bên cạnh nhìn lại, quả nhiên thấy phía sau thác nước có một cửa động tối đen như mực, khoảng cách đại khái cao khoảng hai mét, ở giữa chỉ có núi đá vụn vặt, không hề có chút dấu vết đào bới của con người. Rất rõ ràng, đây là hang động do thiên nhiên tạo thành, không phải do con người tác động tới.
Kéo quần áo, Ngọc Linh Lung linh hoạt trèo lên hang đá. Trước đây có một khoảng thời gian, nàng cực thích leo trèo, chỉ vì cảm giác thách thức nàng đạt được khi đứng ở vị trí cao nhất. Không nghĩ tới sở thích đó lúc này lại phát huy công dụng tốt như thế.
Rất nhanh, nàng leo tới cửa động, nhẹ nhàng nhảy lên, nàng rốt cuộc cũng bước được vào phía trong hang động thần bí này.
Phía trong hang động tối đen, duy nhất chỉ có ánh sáng từ thác nước hắt vào. Chờ ánh mắt thích ứng được với màu đen u ám trước mắt này, Ngọc Linh Lung mới phát hiện, hang động này cũng không rộng, trái lại lại vô cùng sâu. Bởi vì quá tối, nhìn không rõ bên trong rốt cuộc sâu bao nhiêu, Ngọc Linh Lung liền lấy hộp quẹt ra, chậm rãi hướng vào bên trong.
Chỉ đi vài bước, chợt nghe thấy một thanh âm kỳ quái phát ra, như tiếng nức nở của một con thú nhỏ bị thương đang không ngừng giãy dụa trong hoảng sợ cùng bất lực.
Ngọc Linh Lung bước nhanh về phía trước, chẳng mấy chốc tìm ra nơi thanh âm phát ra.
Một nam hài mười mấy tuổi bị trói chặt, không ngừng vặn vẹo, tựa hồ muốn thoát ra, trong miệng hắn bị nhét vải, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt to dưới ánh sáng mỏng manh của hộp quẹt lóe ra sự sợ hãi, chằm chằm nhìn vào Ngọc Linh Lung.
Ngọc Linh Lung nhíu mày, tức khắc nhìn bốn phía xung quanh. Nơi này đã là chỗ sâu nhất trong hang động, trừ bỏ vài hòn đá thay bàn ghế, chẳng còn vật gì.
Chẳng lẽ đồ mà Phượng Hiên Viên nói, chính là nam hài này!?
Tình huống này khắp nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị, Ngọc Linh Lung dù không muốn, cũng không thể thấy chết mà không cứu. Nàng tiến lên lấy bọc vải trong miệng nam hài ra, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Nam hài môi run rẩy, thanh âm mang theo chút trẻ con, lại có vài phần khàn khan khẩn trương: “Ta… Ta là Cam Lâm, vị tỷ tỷ này, ngươi là người phụ thân phái tới cứu ta sao?”
Ngọc Linh Lung nhíu mày, nhất thời không hiểu rõ lắm tình huống này, lại biết nơi này là chỗ không nên ở lâu, liền thoái dây thừng cho Cam Lâm nói: “Đứng lên trước đã.”
Cam Lâm xoa cổ tay đau nhức của mình, đôi mắt trợn tròn không dám chớp nhìn về phía Ngọc Linh Lung: “Tỷ tỷ, còn có người xấu tới sao?”
Ngọc Linh Lung dừng một chút liền nói: “Đi, ta dẫn ngươi ra khỏi chỗ này.”
Cam Lâm muốn đứng lên, ngay lập tức ngã nhào ra đất, dưới ánh lửa, ánh mắt hắn thoạt nhìn đau đớn vô cùng: “Tỷ tỷ, chân của ta đau quá.”
Ngọc Linh Lung lạnh lùng hừ một tiếng: “Không đi? Vậy ngươi ở lại chỗ này.”
Nói xong, Ngọc Linh Lung xoay người bước ra ngoài.
Mắt thấy Ngọc Linh Lung bước vài bước đã ra đến cửa động, Cam Lâm sợ tới mức hồn phi phách tán, dốc hết toàn lực đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo bước theo lưng nàng: “Tỷ tỷ, đợi ta với!”
Đột nhiên ra khỏi cửa động, ánh sáng lập tức sáng ngời, Cam Lâm ở trong bóng tối đã lâu theo bản năng che mắt lại: “Tỷ tỷ!?”
Ngọc Linh Lung nhìn thấy hắn như vậy, mi tâm khẽ nhíu lại, đưa tay kéo hắn qua: “Đi theo ta”
Thân mình Cam Lâm khẽ cứng đờ, cẩn thận nắm lấy bàn tay Ngọc Linh Lung.
Ngón tay nam hài thon dài mà mềm mại, lòng bàn tay mang theo hơi lạnh của mồ hôi, tựa như khẩn trương bất an vô cùng. Ngọc Linh Lung kéo hắn ra đến cửa động, đưa ngọn lửa chiếu tới những điểm trên vách núi có thể đặt chân xuống, lúc này mới buông tay hắn ra: “Ta đi xuống trước, ngươi theo sau ta.”
Trong bóng tối, ánh mắt Cam Lâm khẽ di chuyển tới nơi được chiếu sáng: “Được”
Đợt cho đến khi xuống bên dưới thác nước, nơi ánh mặt trời chiếu sáng rõ ràng hơn, Ngọc Linh Lung mới bắt đầu đánh giá nam hài này.
Hắn đại khái khoảng mười ba mười bốn tuổi, vóc người so với nàng cũng không cao hơn nhiều lắm, làn da trắng nõn tinh tế, ngũ quan thanh tú, vừa thấy liền biết là lớn lên trong cảnh an nhàn sung sướng. Mặc một thân áo choàng màu xanh lục biếc đã bị xé rách tơi tả, gương mặt đầy những vết trầy xước, hắn rõ ràng đã chịu không ít đau khổ.
Ngọc Linh Lung mơ hồ cảm thấy, Cam Lâm này hẳn là có quan hệ với đám người áo đen, chẳng lẽ đám người áo đen phục kích Thanh Liên giáo chỗ này, là vì nam hài này sao?
Đợi chút, đám người áo đen, Thanh Liên giáo, Phượng Hiên Viên, nam hài họ Cam…
Ngọc Linh Lung nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Ngươi là nhi tử của Cam thái phó!?”
Cam Lâm vốc nước uống xong, ngẩng đầu nhìn Ngọc Linh Lung, vẻ mặt kỳ quái: “Đúng vậy nha, chẳng lẽ tỷ tỷ không phải do phụ thân phái tới cứu ta sao?”
Ngọc Linh Lung nheo mắt, Cam gia tìm kiếm Cam Lâm, thiếu chút nữa đã lục tung cả kinh thành, thế nhưng Cam Lâm lại ở chỗ này?
Nguyên lai Phượng Hiên Viên nói báo đáp, là muốn nàng cứu Cam Lâm ra.
Hiểu rõ điểm này, một nghi vấn khác trong lòng lại nổi lên. Phương Hiên Viên là người của Thanh Liên giáo, điểm này hẳn là không giả. Nhưng ngày đó bọn hắn hy sinh nhiều người như vậy là để ngăn cản đám người áo đen cứu Cam Lâm ra, vì sao hôm nay lại đem Cam Lâm giao cho nàng?
Một lời giải bí ẩn được mở ra, lại mang tới cho nàng càng nhiều nghi hoặc, chân tướng chỉ lộ ra một góc mỏng manh, cuối cùng thì đáp án chân chính lại ở nơi nào?
Đứng bên cạnh, Cam Lâm tỉ mỉ rửa mặt, đứng dậy sửa sang lại áo choàng đã rách tơi tả, nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi đi.”
Ngọc Linh Lung không nói một lời, xoay người đi ra ngoài.
Cam Lâm vừa mới thoát ly khỏi hiểm cảnh, có vẻ hết sức kích động, trên đường đi không ngừng truy hỏi Ngọc Linh Lung đủ loại vấn đề.
“Tỷ tỷ, sao ngươi lại một mình tới cứu ta? Không sợ gặp người xấu sao?”
“Tỷ tỷ, có phải cô cô phái ngươi đến không?”
“Tỷ tỷ, làm sao ngươi biết ta ở chỗ này, sao ngươi tìm tới đây được?”
“…….”
Bất luận Cam Lâm hỏi cái gì, Ngọc Linh Lung cũng không hề đáp lại.
Cứu Cam Lâm, đối với nàng mà nói hoàn toàn là do ma xui quỷ khiến. Vốn định tìm ra thân phận thực sự của người áo đen, nhưng càng nhìn đến Cam Lâm phía sau, thân phận của người đó lại càng thêm phức tạp.
Là người của Cam thái phó? Hay là người của Cam hoàng hậu? Hay là kẻ thù của Cam thái phó, muốn mượn cơ hội làm việc xấu?
Vô số nghi vấn không ngừng xuất hiện trong lòng Ngọc Linh Lung, đối với các câu hỏi ngây thơ của Cam Lâm, nàng lựa chọn mắt điếc tai ngơ.
Hai người một trước một sau ra khỏi sơn đạo, Truy Nguyệt vẫn luôn đứng ven đường đợi vừa nhìn thấy Ngọc Linh Lung liền cao hứng thở phì phì, vội vàng phi đến bên người nàng.
Nhìn thấy Truy Nguyệt, Cam Lâm trợn tròn hai mắt nhìn: “Tỷ tỷ, đây là ngựa của ngươi sao? Tốt thật!”
Ngọc Linh Lung nhảy lên ngựa, mắt nhìn Cam Lâm đang khập khiễng, nói: “Trèo lên!”
Đường núi gập ghềnh, nếu nàng không dẫn theo đứa nhỏ này, chỉ sợ đến tối hắn cũng không về được.
Duỗi tay ra, đem Cam Lâm túm lên lưng ngựa.
Ngọc Linh Lung cũng không quay đầu lại, nói với Cam Lâm phía sau: “Ngồi vững, ôm chặt vào.”
Cam Lâm vô cùng nhu thuận vòng tay ôm lấy eo Ngọc Linh Lung, bỗng nhiên không đầu không cuối nói một câu: “Tỷ tỷ, người của ngươi thật thơm.”
Ngọc Linh Lung phảng phất như không nghe thấy, run rẩy kéo dây cương trong tay: “Giá!”
Lúc trở lại tới kinh thành đã đến lúc lên đèn, Ngọc Linh Lung dựa theo đường Cam Lâm chỉ, đưa hắn tới cửa Cam phủ.
“Đến rồi, ngươi xuống đi.” Ngọc Linh Lung gương mắt nhìn về phía bảng hiệu Cam phủ thật lớn, trầm giọng nói.
Cam Lâm xuống ngựa, hơi có chút lưu luyến ngẩng đầu lên, nhìn Ngọc Linh Lung: “Tỷ tỷ, ngươi vào trong ngồi một chút đi, ta sẽ nói với phụ thân, là ngươi đã cứu ta.”
Ngọc Linh Lung lắc đầu, trong lòng nàng có chút thất vọng. Đáp án muốn tìm lại không tìm được, trái lại mang đến một nỗi băn khoăn còn lớn hơn, còn dính tới Cam gia. Chỉ tính tới lời Húc Vương từng nói quý phủ của Cam thái phó quyền thế đến mức nào, nàng đã không muốn có bất kỳ liên quan gì tới bọn họ.
Cúi mặt nhìn gương mặt còn mang theo chút trẻ con của nam hài trước mắt, Ngọc Linh Lung có chút không tin được, rằng vì đứa nhỏ này, toàn bộ kinh thành thiếu chút nữa đã bị Cam gia xốc lên tới tận trời, lấy danh nghĩa người của Thanh Liên giáo bắt người để không bị trách mắng.
Cam gia như vậy, nàng thầm muốn cách càng xa càng tốt.
Giục ngựa, giơ roi, vó ngựa của Truy Nguyệt tung lên, liền phát ra âm thanh lanh lảnh dưới những tảng đá lót đường.
Phía sau bóng dáng của nàng, Cam Lâm đuổi theo vài bước, hướng về phía Ngọc Linh Lung hét lên: “Tỷ tỷ, ngươi tên là gì?”
Ngọc Linh Lung thuận miệng đáp trả một cái tên: “Ngọc Thiên Kiều!”
Có gì phiền toái, cho tiểu nha đầu kia hứng đi!
Phía trước đại môn của Cam phủ, Cam Lâm kinh ngạc nhìn bóng lưng của Ngọc Linh Lung phi như bay, cơ hồ không nghe thấy tiếng của người gác cửa kinh hỉ kêu.
“Thiếu gia của ta, người cuối cùng cũng về rồi!”
Ngọc Linh Lung hơi nheo mắt lại. Nơi này, mặt ngoài thoạt nhìn yên tĩnh vô cùng, nhưng chỉ cần để tâm một chút sẽ cảm nhận được tà khí khắp nơi.
Tựa như…tựa như nụ cười của Phượng Hiên Viên, lãnh mạc, âm lệ, khiến cho người đối diện không khỏi phát lạnh trong lòng.
Vừa đến bên cạnh rừng cây, Ngọc Linh lung liền dừng lại, cẩn thận tìm kiếm ký hiệu Phượng Hiên Viên đã từng nhắc tới. Mãi một lúc sau, nàng mới tìm thấy hình đóa sen nhỏ được khắc trên một gốc cây mà ít người để mắt tới.
Một đóa sen nhỏ được khắc vội vàng, nhưng lại linh động vô cùng. Đóa sen nhỏ tràn đầy khí thế, hệt như một ngọn lửa mạnh mẽ.
Ngọc Linh Lung tìm được dấu hiện, liền theo con đường nhỏ bên cạnh, tiến vào rừng cây.
Vừa mới bước vào, cảm giác mát lạnh liền lặng lẽ bao phủ lưng nàng. Cho dù bây giờ là giữa hạ, nơi này vẫn cực kì râm mát. Thanh âm bên ngoài dần dần biến mất, chỉ có sâu trong rừng cây thỉnh thoảng truyền tới tiếng chim hót trong trẻo, lại càng khiến cho nơi này lộ ra vẻ u tĩnh vô cùng.
Con đường nhỏ trong rừng cây rắc rối phức tạp, mới đầu còn có dấu vết của con người, càng về sau lại chỉ có dấu vết của thú dữ. Nếu không phải có ký hiệu Phượng Hiên Viên dẫn đường, chỉ sợ đi vài bước sẽ lại lạc đường.
Ba trái, tám thẳng, bốn phải, bảy thẳng….Dựa theo lộ tuyến Phượng Hiên Viên đã từng nói cho nàng, Ngọc Linh Lung im lặng đếm số cây bên cạnh, bước chân càng lúc càng nhanh.
Đến cuối cùng, như đã gần tới chỗ sâu nhất trong rừng cây, Ngọc Linh Lung ngẩng đầu, đột nhiên bị cảnh sắc trước mắt làm cho kinh sợ.
Trước mắt xuất hiện một dải lụa trắng như thác nước, từ trong vách núi ngang trời đổ ra, lại được tia nắng theo rừng cây chiếu vào, tựa như hàng ngàn viên thủy châu rực rỡ tung tóe bắn lên không trung, kỳ ảo hóa thành vô số những dải cầu vồng nhỏ vụn, khiến cho thác nước phía sau tựa như ảo mộng, phảng phất như tiên cảnh.
Giữa núi rừng trống trải, tất cả những âm thanh dư thừa đều biến mất, chỉ có tiếng thác nước ầm ầm đổ xuống, vang dội nhưng vô cùng dễ nghe, khiến cho người ta cảm thấy choáng váng sửng sốt lại cực kì thanh thản vui tươi.
Lấy lại bình tĩnh, Ngọc Linh Lung cẩn thận bước qua mỏm đá ẩm ướt, hướng về phía sau thác nước.
Phượng Hiên Viên nói với nàng, phía sau thác nước này có một hang động bí mật, đồ hắn hứa tặng cho nàng cũng chính là ở nơi này.
Nước bắn tung tóe làm ướt quần áo của nàng, đôi giày thêu khéo léo cũng rất nhanh bị dính bùn, thế nhưng Ngọc Linh Lung lại chẳng thèm để ý, vội vàng vòng ra đằng sau thác nước.
Ngửa đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy thác nước này cao cao tại thượng, thập phần hùng hồn, quả nhiên khiến người ta cảm thấy xem thế là đủ rồi *.
Xem thế là đủ rồi: ca ngợi sự vật, cảnh tượng đã thấy tốt đẹp vô cùng, không gì so sánh được.
Từ bên cạnh nhìn lại, quả nhiên thấy phía sau thác nước có một cửa động tối đen như mực, khoảng cách đại khái cao khoảng hai mét, ở giữa chỉ có núi đá vụn vặt, không hề có chút dấu vết đào bới của con người. Rất rõ ràng, đây là hang động do thiên nhiên tạo thành, không phải do con người tác động tới.
Kéo quần áo, Ngọc Linh Lung linh hoạt trèo lên hang đá. Trước đây có một khoảng thời gian, nàng cực thích leo trèo, chỉ vì cảm giác thách thức nàng đạt được khi đứng ở vị trí cao nhất. Không nghĩ tới sở thích đó lúc này lại phát huy công dụng tốt như thế.
Rất nhanh, nàng leo tới cửa động, nhẹ nhàng nhảy lên, nàng rốt cuộc cũng bước được vào phía trong hang động thần bí này.
Phía trong hang động tối đen, duy nhất chỉ có ánh sáng từ thác nước hắt vào. Chờ ánh mắt thích ứng được với màu đen u ám trước mắt này, Ngọc Linh Lung mới phát hiện, hang động này cũng không rộng, trái lại lại vô cùng sâu. Bởi vì quá tối, nhìn không rõ bên trong rốt cuộc sâu bao nhiêu, Ngọc Linh Lung liền lấy hộp quẹt ra, chậm rãi hướng vào bên trong.
Chỉ đi vài bước, chợt nghe thấy một thanh âm kỳ quái phát ra, như tiếng nức nở của một con thú nhỏ bị thương đang không ngừng giãy dụa trong hoảng sợ cùng bất lực.
Ngọc Linh Lung bước nhanh về phía trước, chẳng mấy chốc tìm ra nơi thanh âm phát ra.
Một nam hài mười mấy tuổi bị trói chặt, không ngừng vặn vẹo, tựa hồ muốn thoát ra, trong miệng hắn bị nhét vải, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt to dưới ánh sáng mỏng manh của hộp quẹt lóe ra sự sợ hãi, chằm chằm nhìn vào Ngọc Linh Lung.
Ngọc Linh Lung nhíu mày, tức khắc nhìn bốn phía xung quanh. Nơi này đã là chỗ sâu nhất trong hang động, trừ bỏ vài hòn đá thay bàn ghế, chẳng còn vật gì.
Chẳng lẽ đồ mà Phượng Hiên Viên nói, chính là nam hài này!?
Tình huống này khắp nơi đều lộ ra vẻ quỷ dị, Ngọc Linh Lung dù không muốn, cũng không thể thấy chết mà không cứu. Nàng tiến lên lấy bọc vải trong miệng nam hài ra, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Nam hài môi run rẩy, thanh âm mang theo chút trẻ con, lại có vài phần khàn khan khẩn trương: “Ta… Ta là Cam Lâm, vị tỷ tỷ này, ngươi là người phụ thân phái tới cứu ta sao?”
Ngọc Linh Lung nhíu mày, nhất thời không hiểu rõ lắm tình huống này, lại biết nơi này là chỗ không nên ở lâu, liền thoái dây thừng cho Cam Lâm nói: “Đứng lên trước đã.”
Cam Lâm xoa cổ tay đau nhức của mình, đôi mắt trợn tròn không dám chớp nhìn về phía Ngọc Linh Lung: “Tỷ tỷ, còn có người xấu tới sao?”
Ngọc Linh Lung dừng một chút liền nói: “Đi, ta dẫn ngươi ra khỏi chỗ này.”
Cam Lâm muốn đứng lên, ngay lập tức ngã nhào ra đất, dưới ánh lửa, ánh mắt hắn thoạt nhìn đau đớn vô cùng: “Tỷ tỷ, chân của ta đau quá.”
Ngọc Linh Lung lạnh lùng hừ một tiếng: “Không đi? Vậy ngươi ở lại chỗ này.”
Nói xong, Ngọc Linh Lung xoay người bước ra ngoài.
Mắt thấy Ngọc Linh Lung bước vài bước đã ra đến cửa động, Cam Lâm sợ tới mức hồn phi phách tán, dốc hết toàn lực đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo bước theo lưng nàng: “Tỷ tỷ, đợi ta với!”
Đột nhiên ra khỏi cửa động, ánh sáng lập tức sáng ngời, Cam Lâm ở trong bóng tối đã lâu theo bản năng che mắt lại: “Tỷ tỷ!?”
Ngọc Linh Lung nhìn thấy hắn như vậy, mi tâm khẽ nhíu lại, đưa tay kéo hắn qua: “Đi theo ta”
Thân mình Cam Lâm khẽ cứng đờ, cẩn thận nắm lấy bàn tay Ngọc Linh Lung.
Ngón tay nam hài thon dài mà mềm mại, lòng bàn tay mang theo hơi lạnh của mồ hôi, tựa như khẩn trương bất an vô cùng. Ngọc Linh Lung kéo hắn ra đến cửa động, đưa ngọn lửa chiếu tới những điểm trên vách núi có thể đặt chân xuống, lúc này mới buông tay hắn ra: “Ta đi xuống trước, ngươi theo sau ta.”
Trong bóng tối, ánh mắt Cam Lâm khẽ di chuyển tới nơi được chiếu sáng: “Được”
Đợt cho đến khi xuống bên dưới thác nước, nơi ánh mặt trời chiếu sáng rõ ràng hơn, Ngọc Linh Lung mới bắt đầu đánh giá nam hài này.
Hắn đại khái khoảng mười ba mười bốn tuổi, vóc người so với nàng cũng không cao hơn nhiều lắm, làn da trắng nõn tinh tế, ngũ quan thanh tú, vừa thấy liền biết là lớn lên trong cảnh an nhàn sung sướng. Mặc một thân áo choàng màu xanh lục biếc đã bị xé rách tơi tả, gương mặt đầy những vết trầy xước, hắn rõ ràng đã chịu không ít đau khổ.
Ngọc Linh Lung mơ hồ cảm thấy, Cam Lâm này hẳn là có quan hệ với đám người áo đen, chẳng lẽ đám người áo đen phục kích Thanh Liên giáo chỗ này, là vì nam hài này sao?
Đợi chút, đám người áo đen, Thanh Liên giáo, Phượng Hiên Viên, nam hài họ Cam…
Ngọc Linh Lung nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Ngươi là nhi tử của Cam thái phó!?”
Cam Lâm vốc nước uống xong, ngẩng đầu nhìn Ngọc Linh Lung, vẻ mặt kỳ quái: “Đúng vậy nha, chẳng lẽ tỷ tỷ không phải do phụ thân phái tới cứu ta sao?”
Ngọc Linh Lung nheo mắt, Cam gia tìm kiếm Cam Lâm, thiếu chút nữa đã lục tung cả kinh thành, thế nhưng Cam Lâm lại ở chỗ này?
Nguyên lai Phượng Hiên Viên nói báo đáp, là muốn nàng cứu Cam Lâm ra.
Hiểu rõ điểm này, một nghi vấn khác trong lòng lại nổi lên. Phương Hiên Viên là người của Thanh Liên giáo, điểm này hẳn là không giả. Nhưng ngày đó bọn hắn hy sinh nhiều người như vậy là để ngăn cản đám người áo đen cứu Cam Lâm ra, vì sao hôm nay lại đem Cam Lâm giao cho nàng?
Một lời giải bí ẩn được mở ra, lại mang tới cho nàng càng nhiều nghi hoặc, chân tướng chỉ lộ ra một góc mỏng manh, cuối cùng thì đáp án chân chính lại ở nơi nào?
Đứng bên cạnh, Cam Lâm tỉ mỉ rửa mặt, đứng dậy sửa sang lại áo choàng đã rách tơi tả, nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đi đi.”
Ngọc Linh Lung không nói một lời, xoay người đi ra ngoài.
Cam Lâm vừa mới thoát ly khỏi hiểm cảnh, có vẻ hết sức kích động, trên đường đi không ngừng truy hỏi Ngọc Linh Lung đủ loại vấn đề.
“Tỷ tỷ, sao ngươi lại một mình tới cứu ta? Không sợ gặp người xấu sao?”
“Tỷ tỷ, có phải cô cô phái ngươi đến không?”
“Tỷ tỷ, làm sao ngươi biết ta ở chỗ này, sao ngươi tìm tới đây được?”
“…….”
Bất luận Cam Lâm hỏi cái gì, Ngọc Linh Lung cũng không hề đáp lại.
Cứu Cam Lâm, đối với nàng mà nói hoàn toàn là do ma xui quỷ khiến. Vốn định tìm ra thân phận thực sự của người áo đen, nhưng càng nhìn đến Cam Lâm phía sau, thân phận của người đó lại càng thêm phức tạp.
Là người của Cam thái phó? Hay là người của Cam hoàng hậu? Hay là kẻ thù của Cam thái phó, muốn mượn cơ hội làm việc xấu?
Vô số nghi vấn không ngừng xuất hiện trong lòng Ngọc Linh Lung, đối với các câu hỏi ngây thơ của Cam Lâm, nàng lựa chọn mắt điếc tai ngơ.
Hai người một trước một sau ra khỏi sơn đạo, Truy Nguyệt vẫn luôn đứng ven đường đợi vừa nhìn thấy Ngọc Linh Lung liền cao hứng thở phì phì, vội vàng phi đến bên người nàng.
Nhìn thấy Truy Nguyệt, Cam Lâm trợn tròn hai mắt nhìn: “Tỷ tỷ, đây là ngựa của ngươi sao? Tốt thật!”
Ngọc Linh Lung nhảy lên ngựa, mắt nhìn Cam Lâm đang khập khiễng, nói: “Trèo lên!”
Đường núi gập ghềnh, nếu nàng không dẫn theo đứa nhỏ này, chỉ sợ đến tối hắn cũng không về được.
Duỗi tay ra, đem Cam Lâm túm lên lưng ngựa.
Ngọc Linh Lung cũng không quay đầu lại, nói với Cam Lâm phía sau: “Ngồi vững, ôm chặt vào.”
Cam Lâm vô cùng nhu thuận vòng tay ôm lấy eo Ngọc Linh Lung, bỗng nhiên không đầu không cuối nói một câu: “Tỷ tỷ, người của ngươi thật thơm.”
Ngọc Linh Lung phảng phất như không nghe thấy, run rẩy kéo dây cương trong tay: “Giá!”
Lúc trở lại tới kinh thành đã đến lúc lên đèn, Ngọc Linh Lung dựa theo đường Cam Lâm chỉ, đưa hắn tới cửa Cam phủ.
“Đến rồi, ngươi xuống đi.” Ngọc Linh Lung gương mắt nhìn về phía bảng hiệu Cam phủ thật lớn, trầm giọng nói.
Cam Lâm xuống ngựa, hơi có chút lưu luyến ngẩng đầu lên, nhìn Ngọc Linh Lung: “Tỷ tỷ, ngươi vào trong ngồi một chút đi, ta sẽ nói với phụ thân, là ngươi đã cứu ta.”
Ngọc Linh Lung lắc đầu, trong lòng nàng có chút thất vọng. Đáp án muốn tìm lại không tìm được, trái lại mang đến một nỗi băn khoăn còn lớn hơn, còn dính tới Cam gia. Chỉ tính tới lời Húc Vương từng nói quý phủ của Cam thái phó quyền thế đến mức nào, nàng đã không muốn có bất kỳ liên quan gì tới bọn họ.
Cúi mặt nhìn gương mặt còn mang theo chút trẻ con của nam hài trước mắt, Ngọc Linh Lung có chút không tin được, rằng vì đứa nhỏ này, toàn bộ kinh thành thiếu chút nữa đã bị Cam gia xốc lên tới tận trời, lấy danh nghĩa người của Thanh Liên giáo bắt người để không bị trách mắng.
Cam gia như vậy, nàng thầm muốn cách càng xa càng tốt.
Giục ngựa, giơ roi, vó ngựa của Truy Nguyệt tung lên, liền phát ra âm thanh lanh lảnh dưới những tảng đá lót đường.
Phía sau bóng dáng của nàng, Cam Lâm đuổi theo vài bước, hướng về phía Ngọc Linh Lung hét lên: “Tỷ tỷ, ngươi tên là gì?”
Ngọc Linh Lung thuận miệng đáp trả một cái tên: “Ngọc Thiên Kiều!”
Có gì phiền toái, cho tiểu nha đầu kia hứng đi!
Phía trước đại môn của Cam phủ, Cam Lâm kinh ngạc nhìn bóng lưng của Ngọc Linh Lung phi như bay, cơ hồ không nghe thấy tiếng của người gác cửa kinh hỉ kêu.
“Thiếu gia của ta, người cuối cùng cũng về rồi!”
/149
|