Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 101

/137


Sáng sớm, Doãn Thiên Lương cảm thấy đầu có chút choáng váng, nhúc nhích cảm giác rất mệt mỏi, giống như chạy Marathon. Mở mắt nhìn Lục Quân Tắc đang mặt “buồn bã” nhìn nàng, quần áo trên người cũng không buộc lại, chỗ cổ áo lộ ra một chút xuân quang, tóc cũng toán loạn.

Người này ... Buổi sáng sớm cũng không sợ lạnh.

“Làm sao vậy?” Doãn Thiên Lương hỏi. Người này có vẻ mặt gì đây?

“Oh a, tối hôm qua nàng rất thô bạo.” Lục Quân Tắc nói.

Phốc ... đây là tố cáo sao? Đây có phải hay không là lời kịch của nàng? Nàng cũng không có tốt đâu, cả người bủn rủn.

“Sau này tôi sẽ chú ý.” Doãn Thiên Lương nói.

“Ừ.” Lục Quân Tắc trầm mặc một lúc lại nói: “Oh a, nàng làm cho vi phu rất bất ngờ.”

“A, sau này tôi sẽ chú ý.” Doãn Thiên Lương nói. Người này làm sao vậy, không phải đã nói xin lỗi rồi sao? Anh còn không chấm dứt.

Bất quá nói đến thô bạo, tại sao nàng đối với cái kia không có một chút ấn tượng nào? Không đến nỗi đi? Không phải than thể đang sống sờ sờ bị xé làm hai sẽ rất đau đớn, sau đó thoải mái giống như bay ở giữa đám mây sao, vì sao cảm giác gì nàng cũng không có ? Chẳng lẽ ...

Đôi mắt nghi ngờ nhìn Lục Quân Tắc: “Quận vương, ngày hôm qua ... Tối ngày hôm qua ...”

Lục Quân Tắc liếc nhìn nàng một cái không có nói gì, sau đó lôi kéo cổ áo đứng dậy, một vẻ vi phu trong sạch, Doãn Thiên Lương không tự chủ ở trong chăn run lên ... Lắc đầu, nàng hoa mắt, hoa mắt.

Lục Quân Tắc ra phòng ngoài rửa mặt, động tác nhanh chóng Doãn Thiên Lương vén chăn lên nhìn đệm, lại ... có máu.

Bởi vì có máu, Doãn Thiên Lương buồn bực một ngày, thân thể bủn rủn không sai, nhưng vì sao nàng không thể nhớ một chút nào? Nàng chỉ nhớ rõ nàng đụng ngã anh ta ... Sau đó hình như một mảnh mênh mông.

Cảm giác thống khổ không có thể nghiệm được còn chưa tính, nhưng cảm giác bồng bềnh nàng cũng không có thể nghiệm đến cũng rất thua thiệt ... Hơn nữa vừa nghĩ tới vẻ mặt của Lục Quân Tắc sáng nay nàng cũng rất muốn đánh anh ta, được tiện nghi còn khoe mẽ chính vì anh ta nói để tự mình quyết định.

Nhưng nàng còn đang suy nghĩ một vẫn đề quan trọng hơn, cũng không biết nòng nọc nhỏ này tiếp tục có cơ hội tách ra còn muốn đợi bao lâu mới biết được? Có cần để cho nhiều nòng nọc nhỏ tiến hành mấy lần đại hội thể dục thể thao hay không ... Ai, thật là một vấn đề xấu hổ.

Dí nhiên, có lẽ hưởng qua một lần ngon ngọt người sẽ chủ động không chừng.

Nhưng đến buổi tối, Doãn Thiên Lương liền biết nàng nghĩ lầm rồi.

Lục Quân Tắc kia đưa lưng về phía nàng, trong ngày thương chăn đều đắp đến dưới nách, hôm nay lại đắp giống hệt nàng, giống như ai đó muốn làm gì anh ta vậy.

Doãn Thiên Lương nhìn chằm chằm sau gáy anh ta cho đến khi thấy mình vù vù ngủ.

Doãn Thiên Lương không nhịn được, nếu nòng nọc ba ba không tích cực như vậy thì nàng làm sao biến thành nòng nọc mẹ được đây?

“Quận vương.” Doãn Thiên Lương gọi anh ta.

“Hả? Chuyện gì?” Lục Quân Tắc hỏi.

“Lúc nào anh lên đường?” Doãn Thiên Lương hỏi.

“Hai mươi ngày nữa.” Lục Quân Tắc nói.

Hai mươi ngày, đại khái còn kịp ... nếu như thân thể hai người bọn họ bình thường.

“A, vậy chúng ta còn có thời gian chuẩn bị sinh đứa bé ?” Doãn Thiên Lương hỏi.

Chỉ thấy vai Lục Quân Tắc giật giật. Người này đang cười sao? Thật muốn một cước đạp vào mông anh ta.

Lục Quân Tắc quay người lại, gương mặt là vẻ lên án: “Vi phu bị thương, sợ rằng phải dưỡng vài ngày.”

Bị thương? Còn phải nghỉ ngơi? Lời này là nói như thế nào.

“Bị thương? Làm sao sẽ ...” Doãn Thiên Lương nghi ngờ. Làm sao lại ảnh hưởng đến gì kia?

“Còn không phải Oh a nàng quá thô bạo ... Đối với vi phu quyền đấm cước đá không cẩn thận đánh tới rồi ...” Lục Quân Tắc nói, khẽ cau mày, dáng vẻ dường như còn rất đau.

Đánh thật chính xác, sớm biết mình có năng lực này nàng đã vào đội bong chuyền nữ quốc gia rồi.

“Tìm đại phu xem chưa? Sẽ không có gì đáng ngại chứ?” Doãn Thiên Lương hỏi. Nghĩ đến đầu tiên chính là: sau này anh ta có thể hay không trở thành hoạn quan ...

Lục Quân Tắc lắc đầu một cái: “Oh a, chuyện như thế này nói với đại phu thế nào được.”

Cũng đúng, nếu vô dụng thì là vô dụng, xem cũng không dùng được còn có thể bị đại phu cười.

“Thật xin lỗi nhé.” Doãn Thiên Lương nói. Tại sao nàng vẫn không có ấn thượng đây?

Bị từ chối, làm phụ nữ thật xót xa, cư nhiên bị chồng từ chối.

Tích tụ vẫn chưa xong, ngày hôm sau, Quận vương phi nói cho người ta chuẩn bị mật ong cùng cánh hoa đi ngâm suối nước nóng, trắng đẹp lại giải mệt nhọc.

Mới vừa cởi quần áo chuẩn bị cùng người đẹp tắm, đang cởi cánh tay áo một khắc kia chợt ngây ngẩn cả người, vì sao viên thủ cung sa xui xẻo kia vẫn còn ở đó?

/137

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status