Cuối cùng, vào nội viện Hành phủ, nhìn thấy cửa phòng khách mở ra, Doãn Thiên Lương trong hoảng hốt tự như thấy được Lục Quân Tắc một thân áo dài xanh, tựa như năm đó anh ta xuất hiện ở trong rừng phong vậy.
Quả thật ở cửa đứng một người, cũng mặc áo màu xanh, nhưng không phải Lục Quân Tắc, mà là Doãn Thiên Lăng.
Lúc Doãn Thiên Lăng thấy nàng ánh mắt tối một chút, bất quá lập tức phản ứng kịp, đón Phù Huống đi vào, lại phân phó bọn nha hoàn mang “khách quý” đi an trí.
Ra khỏi phòng khách, Doãn Thiên Lương vội hỏi nha hoàn: “Lục Quận vương như thế nào?”
Nha hoàn thấp đầu, lắc đầu một cái.
“Rốt cuộc như thế nào ngươi vẫn nói ra đi? Lắc đầu là có ý tứ gì?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“Trước ngài hãy nghĩ ngơi một chút, bảo dưỡng tinh thần, tướng quân tự nhiên sẽ đưa ngài đi gặp.” Nha hoàn nói.
“Ngươi đi nói với tướng quân, bây giờ ta phải gặp chồng ta.” Doãn Thiên Lương nói, giọng nói có chút cứng rắn.
“Lương nhi?” Có một âm thanh rất êm tai gọi nàng.
Quay đầu lại nhìn, lại là Doãn Thiên Lẫm.
“Nhị ca? Làm sao ngươi lại ở chỗ này?” Thần tiên Doãn Thiên Lẫm và chiến tranh phải là không trộn lẫn, nhưng hắn lại ở đây ...
“Đương nhiên là tới đánh giặc, Lương nhi, làm sao ngươi cũng tới?” Doãn Thiên Lẫm cười hỏi. Mặc dù cười nhưng khuôn mặt hiện sự mệt mỏi.
“Nhị ca, Quận vương có khỏe không?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“A? Đới Lễ?” Doãn Thiên Lẫm lắc đầu một cái: “Không tốt. Hơn nữa bây giờ ngươi không thể đi gặp hắn.”
“Tại sao? Tại sao không thể gặp? Coi như thế nào cũng nên để ta gặp a.” Doãn Thiên Lương nói.
“Hắn không có ở đây.” Doãn Thiên Lẫm mới nói được đến đây liền thấy thân thể Doãn Thiên Lương mềm nhũn ngất đi.
Hương Châu và nha hoàn kia đỡ Doãn Thiên Lương vào phòng đã chuẩn bị sẵn, Doãn Thiên Lẫm sờ sờ cằm, lắc đầu, thở dài một cái.
Lúc xế chiều, cửa phủ lại tới một đội người ngựa phong trần mệt mỏi, siết cương xuống ngựa mang theo khí thế mạnh mẽ vào Hành phủ, chạy thẳng tới hậu viện.
Thấy trong phòng khách ngồi ba người, chân mày hắn lập tức nhíu lại: “Thành Vương gia tại sao lại ở đây?”
“Đi qua mà thôi, thuận tiện đưa một người bạn đến đây.” Phù Huống mỉm cười nói: “Vị bằng hữu này, mấy ngày nay chúng ta ngày đêm đi gấp, hôm nay không thể làm gì khác là mượn ở đây một buổi chiều rồi.”
Người vừa tới nhìn về phía hai an hem Lăng gia: “Kinh thành có người đến sao?”
“Ừ, người kinh thành đến. Nhưng, Đới Lễ ngươi bây giờ không thể gặp nàng.” Doãn Thiên Lăng nói.
“Vậy các ngươi gọi ta trở lại vì chuyện gì?” Tự Đới Lễ tên Lục Quân Tắc hỏi, có chút giận.
“Chuyện trọng đại, hơn nữa vốn là mấy ngày nay ngươi cũng nên trở về Hành phủ, sớm hai ngày mà thôi.” Doãn Thiên Lăng nói. “Đới Lễ, ngươi một đường mệt nhọc, đi tắm rửa một cái, vừa đúng Thành vương gia cũng ở đây, tối nay có thể uống thả cửa một phen.”
“Xin lỗi không tiếp được.” Lục Quân Tắc ra khỏi phòng khách. Phù Huống nhìn về phía hai anh em, cười cười.
Lúc Doãn Thiên Lương tỉnh, trong phòng đen kịt, Doãn Thiên Lương trở mình ngồi dậy, cần trực đêm, ngồi một lúc chợt nghĩ tới, bây giờ nàng đang ở hành phủ, nhưng Lục Quân Tắc ... không có ở đây.
Phù phù nằm xuống, không có ở đây, nàng đã tới chậm. Tảng đá Lục Quân Tắc kia trước khi đi không phải thề son sắt nói mình rất lợi hại, sẽ bình an trở về sao?
“Tảng đá, anh là một tên lường gạt.” Doãn Thiên Lương bị cắn, có cái gì đó mặn mặn chảy vào trong miệng.
Trên mặt chật căng không thoải mái, cổ họng cũng khô muốn chết, Doãn Thiên Lương kêu một tiếng Hương Châu mang nước lại cũng không có người để ý tới nàng, chính nàng xuống giường lục lọi tìm lửa châm nến, cũng may trong chậu rửa mặt còn có nước sạch sẽ, rửa mặt lại uống nước thông cổ, Doãn Thiên Lương tìm tìm, có cái gương, nghe nói nửa đêm soi gương chải tóc có thể nhìn thấy người đã qua đời mình muốn gặp.
Nuốt ngụm nước miếng, Doãn Thiên Lương cầm lược nhỏ chải tóc của mình một cái, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào gương.
Quả nhiên lúc nửa đêm, nàng nhìn thấy cửa nhẹ nhàng mở ra, một bống người màu trắng tiến vào, nhẹ nhàng đi tới đứng nghiêm phía sau nàng, không nhúc nhích cũng nhìn nàng trong gương.
Doãn Thiên Lương không dám quay đầu lại, sợ vừa quay đầu lại anh ta liền biến mất, cho nên vẫn từ từ chải tóc như cũ, mắt chăm chú nhìn gương. Chợt thấy anh ta chậm chạp nâng lên một tay, như là rất phí sức mới bỏ vào trên tay nàng, nắm tay của nàng cùng nhau lập tức từ từ chải ...
Chải thật lâu, anh ta giữ lược từ từ đến gần cổ nàng, ở bên tai nàng nói nhẹ: “Oh a, chúng ta sinh em bé được không?”
Như bị thôi miên, Doãn Thiên Lương gật đầu: “Được ...”
Hai người ôm nhau từ từ dời về phía mép giường ....
Quả thật ở cửa đứng một người, cũng mặc áo màu xanh, nhưng không phải Lục Quân Tắc, mà là Doãn Thiên Lăng.
Lúc Doãn Thiên Lăng thấy nàng ánh mắt tối một chút, bất quá lập tức phản ứng kịp, đón Phù Huống đi vào, lại phân phó bọn nha hoàn mang “khách quý” đi an trí.
Ra khỏi phòng khách, Doãn Thiên Lương vội hỏi nha hoàn: “Lục Quận vương như thế nào?”
Nha hoàn thấp đầu, lắc đầu một cái.
“Rốt cuộc như thế nào ngươi vẫn nói ra đi? Lắc đầu là có ý tứ gì?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“Trước ngài hãy nghĩ ngơi một chút, bảo dưỡng tinh thần, tướng quân tự nhiên sẽ đưa ngài đi gặp.” Nha hoàn nói.
“Ngươi đi nói với tướng quân, bây giờ ta phải gặp chồng ta.” Doãn Thiên Lương nói, giọng nói có chút cứng rắn.
“Lương nhi?” Có một âm thanh rất êm tai gọi nàng.
Quay đầu lại nhìn, lại là Doãn Thiên Lẫm.
“Nhị ca? Làm sao ngươi lại ở chỗ này?” Thần tiên Doãn Thiên Lẫm và chiến tranh phải là không trộn lẫn, nhưng hắn lại ở đây ...
“Đương nhiên là tới đánh giặc, Lương nhi, làm sao ngươi cũng tới?” Doãn Thiên Lẫm cười hỏi. Mặc dù cười nhưng khuôn mặt hiện sự mệt mỏi.
“Nhị ca, Quận vương có khỏe không?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“A? Đới Lễ?” Doãn Thiên Lẫm lắc đầu một cái: “Không tốt. Hơn nữa bây giờ ngươi không thể đi gặp hắn.”
“Tại sao? Tại sao không thể gặp? Coi như thế nào cũng nên để ta gặp a.” Doãn Thiên Lương nói.
“Hắn không có ở đây.” Doãn Thiên Lẫm mới nói được đến đây liền thấy thân thể Doãn Thiên Lương mềm nhũn ngất đi.
Hương Châu và nha hoàn kia đỡ Doãn Thiên Lương vào phòng đã chuẩn bị sẵn, Doãn Thiên Lẫm sờ sờ cằm, lắc đầu, thở dài một cái.
Lúc xế chiều, cửa phủ lại tới một đội người ngựa phong trần mệt mỏi, siết cương xuống ngựa mang theo khí thế mạnh mẽ vào Hành phủ, chạy thẳng tới hậu viện.
Thấy trong phòng khách ngồi ba người, chân mày hắn lập tức nhíu lại: “Thành Vương gia tại sao lại ở đây?”
“Đi qua mà thôi, thuận tiện đưa một người bạn đến đây.” Phù Huống mỉm cười nói: “Vị bằng hữu này, mấy ngày nay chúng ta ngày đêm đi gấp, hôm nay không thể làm gì khác là mượn ở đây một buổi chiều rồi.”
Người vừa tới nhìn về phía hai an hem Lăng gia: “Kinh thành có người đến sao?”
“Ừ, người kinh thành đến. Nhưng, Đới Lễ ngươi bây giờ không thể gặp nàng.” Doãn Thiên Lăng nói.
“Vậy các ngươi gọi ta trở lại vì chuyện gì?” Tự Đới Lễ tên Lục Quân Tắc hỏi, có chút giận.
“Chuyện trọng đại, hơn nữa vốn là mấy ngày nay ngươi cũng nên trở về Hành phủ, sớm hai ngày mà thôi.” Doãn Thiên Lăng nói. “Đới Lễ, ngươi một đường mệt nhọc, đi tắm rửa một cái, vừa đúng Thành vương gia cũng ở đây, tối nay có thể uống thả cửa một phen.”
“Xin lỗi không tiếp được.” Lục Quân Tắc ra khỏi phòng khách. Phù Huống nhìn về phía hai anh em, cười cười.
Lúc Doãn Thiên Lương tỉnh, trong phòng đen kịt, Doãn Thiên Lương trở mình ngồi dậy, cần trực đêm, ngồi một lúc chợt nghĩ tới, bây giờ nàng đang ở hành phủ, nhưng Lục Quân Tắc ... không có ở đây.
Phù phù nằm xuống, không có ở đây, nàng đã tới chậm. Tảng đá Lục Quân Tắc kia trước khi đi không phải thề son sắt nói mình rất lợi hại, sẽ bình an trở về sao?
“Tảng đá, anh là một tên lường gạt.” Doãn Thiên Lương bị cắn, có cái gì đó mặn mặn chảy vào trong miệng.
Trên mặt chật căng không thoải mái, cổ họng cũng khô muốn chết, Doãn Thiên Lương kêu một tiếng Hương Châu mang nước lại cũng không có người để ý tới nàng, chính nàng xuống giường lục lọi tìm lửa châm nến, cũng may trong chậu rửa mặt còn có nước sạch sẽ, rửa mặt lại uống nước thông cổ, Doãn Thiên Lương tìm tìm, có cái gương, nghe nói nửa đêm soi gương chải tóc có thể nhìn thấy người đã qua đời mình muốn gặp.
Nuốt ngụm nước miếng, Doãn Thiên Lương cầm lược nhỏ chải tóc của mình một cái, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào gương.
Quả nhiên lúc nửa đêm, nàng nhìn thấy cửa nhẹ nhàng mở ra, một bống người màu trắng tiến vào, nhẹ nhàng đi tới đứng nghiêm phía sau nàng, không nhúc nhích cũng nhìn nàng trong gương.
Doãn Thiên Lương không dám quay đầu lại, sợ vừa quay đầu lại anh ta liền biến mất, cho nên vẫn từ từ chải tóc như cũ, mắt chăm chú nhìn gương. Chợt thấy anh ta chậm chạp nâng lên một tay, như là rất phí sức mới bỏ vào trên tay nàng, nắm tay của nàng cùng nhau lập tức từ từ chải ...
Chải thật lâu, anh ta giữ lược từ từ đến gần cổ nàng, ở bên tai nàng nói nhẹ: “Oh a, chúng ta sinh em bé được không?”
Như bị thôi miên, Doãn Thiên Lương gật đầu: “Được ...”
Hai người ôm nhau từ từ dời về phía mép giường ....
/137
|