Thú Phi

Chương 45: Dự tiệc

/174


Tiếng đàn từ từ ngưng hẳn. Vân Khinh vẫn để nguyên mười ngón tay phủ trên dây đàn, quay đầu nhìn sang vị đại vương nước Yến nãy giờ vẫn đang nằm bẹp trên mặt đất nhìn cô kinh ngạc, cô lạnh nhạt thốt. “Chúng không phải sinh sống ở đây. Không biết Đại vương có thể phái người hộ tống chúng về nơi cư trú, trên đường cũng đừng quấy nhiễu dân chúng hay chăng?”

Những con mãng xà to lớn này ắt hẳn sinh trưởng ở rừng nhiệt đới, mà trong dãy núi Phỉ Thúy ở biên giới Yến quốc, phía gần Sở quốc lại có một quãng rừng với điều kiện khí hậu đất đai khá phù hợp với cuộc sống của chúng. Do đó giờ đây để chúng tự về lại nơi sinh sống, e là quãng đường sẽ không ngắn chút nào.

Vua tôi nước Yến nãy giờ như bị trúng phép định thân cả người bất động, câu nói của Vân Khinh vừa vang lên khiến họ giật mình hoàn hồn trở lại, ai nấy giúp nhau nâng đỡ nhau đứng lên.

“Được được, không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Yến vương vừa đứng dậy vừa lớn tiếng đáp.

Vân Khinh nghe vậy gật đầu cám ơn ông ta rồi nói tiếp. “Đừng làm chúng bị thương, chúng sẽ không gây chuyện với mọi người nữa đâu.”

“Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi.” Yến vương lập tức hạ một loạt mệnh lệnh xuống.

Vân Khinh thấy thế hơi hơi mỉm cười rồi quay đầu thu cây cổ cầm lại. Trước những ánh mắt tôn sùng bái phục tới tấp của mọi người, cô vẫn tỏ ra vô cùng lạnh nhạt dửng dưng.

Độc Cô Tuyệt đứng sau lưng cô từ tốn cất kiếm vào vỏ rồi nhìn lướt qua mọi người. Hắn cúi xuống, một tay ôm lấy thắt lưng cô gái đang ngồi dưới chân mình rồi cũng ngồi xuống sau lưng cô, một tay nắm cương ngựa giật mạnh. Con tuấn mã hí dài một tiếng rồi đứng thẳng lên.

Ngồi trên lưng ngựa rồi, Độc Cô Tuyệt lạnh lùng nhìn Yến vương mà trầm giọng nói. “Yến vương, chuyện xảy ra ngày hôm nay, hi vọng ông có thể đưa ra một lời giải thích cho thỏa đáng cho bản vương.”

Yến vương đang được kẻ theo hầu dìu lên lưng ngựa. Câu nói này vừa lọt vào tai, sắc mặt ông ta trở nên nhăn nhúm xấu xí khó tả. Vị đại vương cố nén cơn lửa giận phừng phừng trong dạ mà gật đầu. “Việc này, quả nhân nhất định sẽ tra rõ ngọn nguồn.”

“Thế thì tốt.” Độc Cô Tuyệt lạnh lùng ném lại ba chữ rồi vung mạnh cây roi. Con tuấn mã sải dài bốn vó chạy như bay. Mặc Ngân Mặc Ly cùng đoàn tùy tùng cũng nhanh chóng đuổi theo.

Yến vương nhìn theo bóng lưng đoàn người Độc Cô Tuyệt, nét mặt âm u như giông bão thoáng liếc qua Hoa thừa tướng và Lâm thượng đại phu. Hai vị trọng thần lập tức cúi đầu nghiêm nghị dõng dạc. “Chúng thần nhất định sẽ truy xét nghiêm mật.”

“Chuyện này hai khanh hãy cùng Giá Hiên Nghị điều tra rõ ràng. Trong vòng ba ngày phải trình lên quả nhân một câu trả lời thuyết phục. Nếu không…” Yến vương cố nén cơn giận, phất tay áo giục ngựa rời đi.

Hoa thừa tướng và Lâm thượng đại phu nhìn nhau, họ đều biết mức độ nghiêm trọng của sự việc ngày hôm nay. Ngay dưới mí mắt họ mà lại có thể sắp đặt một cái bẫy mai phục lớn như thế, khác nào muốn tung lưới bắt hết, thật quá đỗi ác độc. Hai người lập tức không lại nghỉ chân, quay về tìm Giá Hiên Nghị vốn ở lại trấn thủ kinh thành không tham gia cuộc đi săn để cùng nhau bàn luận.

Tin tức cũng không hề bị ém nhẹm, do đó chỉ chưa tới nửa ngày, toàn bộ Cẩm thành kinh đô Yến quốc đều hay chuyện. Chỉ thoáng chốc một cơn sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, cũng như một ngọn núi lửa nổ tung, chấn động bốn phương. Khắp đường phố, song song với tin Yến vương và Dực vương bị ám sát, tin tức được lan truyền nhanh chóng thần kỳ nhất phải kể đến Vân Khinh. Dùng âm thanh điều khiển dã thú, hàng phục mãng xà khổng lồ, chỉ trong nháy mắt, câu chuyện một đồn mười, mười đồn trăm với tốc độ nhanh như chớp mắt, gần như hóa thành truyền kỳ.

Có điều, cũng may ở Yến quốc vốn có một gia tộc Phi Linh, là bậc thầy thủy tổ bắt nguồn của âm công và âm sát[1], dù cho hiện giờ đã biến mất, nhưng một vài trăm năm trước cũng từng nổi danh cường thịnh không ai sánh kịp. Trong lịch sử của nước Yến cũng từng ghi lại hơn một trăm năm trước, tộc trưởng của gia tộc Phi Linh từng dùng một khúc Bách điểu triều phượng, khiến chim chóc trong vòng trăm dặm quanh đó đều nghe lời triệu hồi mà bay tới sà xuống phủ phục trước người, và trở thành một giai thoại được lưu truyền rộng rãi trong sử sách.

Do đó, không một ai đồn đãi rằng Vân Khinh là thần tiên này khác, chỉ đồn rằng cô có xuất thân từ gia tộc Phi Linh. Lời đồn này càng truyền ra càng được thêm thắt tay chân, khiến người dân Yến quốc kích động tới mức rối tinh rối mù, vân vân và vân vân.

Cơ mà dù có đồn đãi ra làm sao, nguyên nhân bên trong thế nào, thì danh tiếng của Vân Khinh từ giờ phút này đã chính thức vang xa, với tâm điểm là Yến quốc, dần dần lan truyền khắp bảy nước.

Trong biệt viện của Hoàng gia, Độc Cô Tuyệt ngả người trên ghế nằm, ngắm nhìn Vân Khinh nghiêng mình trên ghế mây cầm chén trà cho Điêu nhi uống, vẻ mặt bình thản an nhiên như thể hôm nay không có chuyện gì xảy ra. Hắn càng ngắm, lòng càng thấy thích chí, chỉ nhìn cái khóe mép đang khe khẽ vểnh lên kia cũng thấy được tâm trạng kẻ nào đó đang khoái trá vô cùng.

Vân Khinh thấy Độc Cô Tuyệt cứ nhìn mình, cô không nhịn được quay sang liếc hắn một cái. Vẻ mặt tươi tỉnh của hắn đập vào mắt khiến cô hết nói nổi, khe khẽ lắc đầu. Cái gã này, bị người ta gài vào một cái bẫy lớn như thế mà vẫn còn có thể cười tươi được, tính nết vị Vương gia này thật khó đoán.

Sở Vân ngồi một bên nhìn toàn cảnh, tự rót ình chén trà. Từ sau đêm nọ trải qua cảnh bị vạn thú bao vây, việc hôm nay tuy cũng thần kỳ thật đấy, nhưng tâm trạng anh ta vẫn có thể phục hồi trạng thái bình thường một cách nhanh chóng.

“Vương gia, Yến vương cử Lễ bộ Thượng đại phu tới kính mời chúng ta tối nay tới Chính Lan đình trong Hoàng cung để cảm tạ đại ân cứu mạng của Vân cô nương.” Khung cảnh đang nhàm chán tột bực, bỗng Mặc Ngân bước vào bẩm báo.

Độc Cô Tuyệt nghe rồi cũng vẫn chằm chằm nhìn Vân Khinh, khóe môi vẫn nét cười lạnh lẽo ấy, không lên tiếng trả lời.

Sở Vân ngược lại, nghiêng nghiêng đầu nhìn sang Mặc Ngân, nở nụ cười lãnh đạm. “Vậy cậu trả lời ra sao?”

Vẻ mặt của Mặc Ngân vô cùng nghiêm trang. “Thất hoàng tử đã có lời mời trước, sao chúng ta lại có thể bội ước người được.” Nói rồi, anh chàng mới thong thả tủm tỉm.

Sở Vân cười bảo. “Yến vương vốn yêu nhất là Thất hoàng tử, do đó dĩ nhiên không lý nào lại không đồng ý rồi.”

“Đúng vậy, chọn ngày khác lại tạ ơn sau.” Mặc Ngân cười trả lời.

“Đêm nay, ta sẽ đi cùng nàng.” Độc Cô Tuyệt nghe vậy, bỗng thốt một câu với Vân Khinh.

Cô khẽ nhíu mày. Cô vốn không muốn đi, chỉ là tiện thể thì giúp, cô không cần tạ ơn.

“Vân cô nương.” Sở Vân thấy cái nhíu trán của cô gái trước mặt, dĩ nhiên là đoán được cô đang nghĩ cách từ chối. Anh ta vẫn giữ nét mặt tươi cười khẽ gọi Vân Khinh một tiếng.

Vân Khinh ngẩng lên liếc nhìn Sở Vân, bỗng nhớ ra những điều anh ta nói với cô sáng nay. Cô nhìn anh ta chốc lát rồi quay sang nói với Độc Cô Tuyệt. “Ta vốn không có lòng dạ ấy. Tìm thấy bà bà, sống tiếp những ngày bình yên đơn giản mới là điều ta muốn.” Vương đồ bá nghiệp không phải mong muốn của cô.

Độc Cô Tuyệt thấy bỗng dưng Vân Khinh nói vậy, hơi hơi ngẩn ra rồi bỗng hiểu ý của cô. Hắn lườm Sở Vân một cái rồi ngạo mạn nhìn Vân Khinh. “Ta không cần nàng giúp.”

“Vương gia!” Sở Vân nghe vậy không nhịn được kêu lên.

Độc Cô Tuyệt phẩy tay cắt ngang lời anh ta định nói, rồi vẫn ngạo nghễ như thế nói tiếp. “Đã nói sẽ không bức nàng thì ta sẽ không bức. Độc Cô Tuyệt ta đây nếu phải nhờ đến sức của đàn bà mới có thể hoàn thành nghiệp lớn thì còn mặt mũi nào đứng trong đất trời này nữa?” Giọng nói dù bình thản nhưng cũng không cách nào che dấu nổi sự cuồng vọng và kiêu ngạo trong đó.

Vân Khinh nghe vậy gật đầu. Gã Vương gia này tuy có điên cuồng thật, nhưng riêng điều này khiến cô có chút thiện cảm, đàn ông thật sự phải như thế.

Ngưng lại chút xíu, Độc Cô Tuyệt ngồi thẳng lên nhìn cô đăm đăm. “Có điều, nàng là của ta, tốt nhất nhớ cho kỹ điều đó. Ta có thể cho nàng thời gian để chấp nhận tự nguyện, có điều nàng mà dám mơ tưởng giở trò, hừ…” Không nói hết câu, chỉ một tiếng hừ lạnh lùng, bao lời đe dọa đã ở trong đó cả.

Vân Khinh vừa mới thấy gã này rốt cục cũng có điểm nào đó không tệ, bỗng nghe thấy hắn ta nói thế cô không khỏi giận dữ trừng mắt với Độc Cô Tuyệt một cái rồi coi như mặc xác, cúi đầu chơi với Điêu nhi, không thèm để ý đến hắn nữa.

Sở Vân thấy hai vị kia đã nói tới nước này, không nhịn được nhíu mày khẽ hỏi. “Vậy, tối hôm nay…”

“Ta đi với nàng ấy. Các ngươi cần làm gì thì cứ làm.” Độc Cô Tuyệt không hề cho Vân Khinh có cơ hội phản đối mà quyết định thẳng luôn. Hừ, thằng oắt con kia muốn gặp một mình Vân Khinh à, mơ đi.

Vân Khinh tuy không muốn đi, nhưng mà đám người Sở Vân lại đã trả lời Thất hoàng tử mất rồi, cô mà không đi lại hóa ra thất lễ. Giờ nếu Độc Cô Tuyệt muốn đi cùng cô, vậy thì đi một chút để đối phó rồi về vậy. Có Độc Cô Tuyệt bên cạnh, hẳn là sẽ không có việc gì.

Sở Vân thấy Vương gia nhà mình nói vậy, chỉ còn cách nhìn Mặc Ngân. Vân Khinh đã không chịu nhúng tay, xem ra đêm nay vẫn phải giữ nguyên kế hoạch ban đầu rồi.

Thời gian vùn vụt trôi nhanh, thoáng chốc trời đã sẩm tối. Trong sự canh gác nghiêm mật của Cẩm thành, ba bước một vọng gác, năm bước một trạm gác, Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa lộng lẫy nhằm hướng Ly cung nơi Thất hoàng tử ở mà đi. Tiếng vó ngựa lộc cộc nhẹ nhàng vang lên trong không khí nghiêm ngặt toát lên một vẻ lạnh lẽo âm trầm và khó lường.

——————————————————————————————–

[1] Nguyên văn là音攻 và音杀, nghĩa là dùng âm thanh để tấn công và dùng âm thanh để giết chóc. (Chữ công không phải công phu đâu nhé :D ) Còn thì âm không chỉ là âm nhạc, vì sau này sẽ có đoạn Vân Khinh lắc chuông dùng tiếng chuông để tấn công (cơ mà còn lâu lắm :D )

/174

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status