Tần Liễm nhìn thiếu nữ nằm trong ngực mình, lắc đầu bật cười, nha đầu này lại ăn vạ, tay vuốt dọc sống lưng nàng: “Lần này cho qua, không cho phép có lần tiếp theo.” Tuy miệng hắn nói vậy nhưng trong thâm tâm lại nghĩ, chỉ cần nàng thích, muốn chơi thế nào cũng được.
Thanh Linh cùng Tần Liễm đi ra khỏi khu rừng liền thấy một đám lục y thị vệ đang giao chiến với ám vệ của Tần Liễm. Nàng lấy Thành chủ lệnh đã đoạt được từ Thiên Nhất Tuyệt, hô to: “Thành chủ lệnh ở đây, tất cả mau dừng tay!”Âm thanh nàng trung khí mười phần, tuyệt đối có khí thế.
Lục y thị vệ cùng ám vệ của Tần Liễm rối rít ngừng lại động tác, hơn phân nửa thị vệ tại đây nhìn thấy Thành chủ lệnh trong tay Thanh Linh lập tức quỳ một chân xuống đất, hành lễ đối với nàng.
Còn một số ít thị vệ trung thành với Thiên Nhất Tuyệt đứng im không nhúc nhích, cảnh giác nhìn Thanh Linh. Một tên đứng ra tức giận mắng: “Các huynh đệ, mau đứng lên đi. Diệp Đàm đoạt Thành chủ lệnh từ tay Đại hộ pháp, còn bắt Đại hộ pháp, các ngươi không cần hành lễ với hắn.”
Người này tên gọi Trương Không, hắn chính là người truyền tin tức cho Thiên Nhất Tuyệt, nay thấy Thành chủ lệnh trong tay Thanh Linh, hắn liền cho rằng Đại hộ pháp đã bị Thah Linh bắt đi.
Mấy lục y thị vệ vây quanh cũng vội vàng phụ họa: “Đúng, không cần hành lễ với hắn, hắn không xứng.”
Thanh Linh không nói gì, khóe miệng cong lên cười yếu ớt, ung dung nhìn bọn hắn.
Trương Không nói xong liền căm tức nhìn Thanh Linh: “Diệp Đàm, mau thả Đại hộ pháp ra!”
Thanh Linh hừ lạnh một tiếng: “Thả hắn? Đừng hòng!” Âm thanh khí hùng, giọng điệu cứng rắn: “Thiên Nhất Tuyệt mưu hại Tư Không Thành chủ, chỉ cần một tội danh này, hắn đã không xứng đáng làm Đại hộ pháp Tiêu Dao thành. Còn nữa, hắn dám luyện hóa Đại tiểu thư thành bán Hoạt tử nhân, dùng kế “tuyển phu” mà giăng bẫy các quốc gia đến cầu hôn khiến thất quốc tức giận khôn cùng, chính hắn đã đẩy Tiêu Dao thành vào tình trạng thù trong giặc ngoài.
Giả Thánh dược phân phát dân chúng với ý đồ luyện hóa toàn bộ Tiêu Dao thành, khiến đại đa số thành dân đoạt tử tuyệt tôn.
Thiên Nhất Tuyệt tội ác chồng chất, nói hắn là tội nhân Tiêu Dao thành cũng không sai, cho dù hắn có chết vạn lần cũng không bù đắp được lỗi lầm mà hắn đã gây ra.
Các vị cũng biết việc tuyển phu lần này là giả, tin tức truyền đi thất quốc, ta mang hắn đi cũng là muốn cho Thất quốc một câu trả lời thỏa đáng.”. Mặc dù nàng nói vậy nhưng nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng thả Thiên Nhất Tuyệt đi như vậy.
Nàng hùng biện một phen, mọi người đều thấy đó là hợp lý, Thiên Nhất Tuyệt làm nhiều chuyện đáng trách đối với Tiêu Dao thành như vậy, cho dù hắn chết một trăm lần cũng không oan uổng. Vì vậy những thị vệ hành lễ đối với Thanh Linh vẫn không đứng lên, nhiều thành dân luôn miệng hô Thiên Nhất Tuyệt đáng chết.
Trương Không gặp phải tình huống này cũng rối ren một bận, sau đó mới mở miệng nói: “Các huynh đệ, chớ tin
Thanh Linh cùng Tần Liễm đi ra khỏi khu rừng liền thấy một đám lục y thị vệ đang giao chiến với ám vệ của Tần Liễm. Nàng lấy Thành chủ lệnh đã đoạt được từ Thiên Nhất Tuyệt, hô to: “Thành chủ lệnh ở đây, tất cả mau dừng tay!”Âm thanh nàng trung khí mười phần, tuyệt đối có khí thế.
Lục y thị vệ cùng ám vệ của Tần Liễm rối rít ngừng lại động tác, hơn phân nửa thị vệ tại đây nhìn thấy Thành chủ lệnh trong tay Thanh Linh lập tức quỳ một chân xuống đất, hành lễ đối với nàng.
Còn một số ít thị vệ trung thành với Thiên Nhất Tuyệt đứng im không nhúc nhích, cảnh giác nhìn Thanh Linh. Một tên đứng ra tức giận mắng: “Các huynh đệ, mau đứng lên đi. Diệp Đàm đoạt Thành chủ lệnh từ tay Đại hộ pháp, còn bắt Đại hộ pháp, các ngươi không cần hành lễ với hắn.”
Người này tên gọi Trương Không, hắn chính là người truyền tin tức cho Thiên Nhất Tuyệt, nay thấy Thành chủ lệnh trong tay Thanh Linh, hắn liền cho rằng Đại hộ pháp đã bị Thah Linh bắt đi.
Mấy lục y thị vệ vây quanh cũng vội vàng phụ họa: “Đúng, không cần hành lễ với hắn, hắn không xứng.”
Thanh Linh không nói gì, khóe miệng cong lên cười yếu ớt, ung dung nhìn bọn hắn.
Trương Không nói xong liền căm tức nhìn Thanh Linh: “Diệp Đàm, mau thả Đại hộ pháp ra!”
Thanh Linh hừ lạnh một tiếng: “Thả hắn? Đừng hòng!” Âm thanh khí hùng, giọng điệu cứng rắn: “Thiên Nhất Tuyệt mưu hại Tư Không Thành chủ, chỉ cần một tội danh này, hắn đã không xứng đáng làm Đại hộ pháp Tiêu Dao thành. Còn nữa, hắn dám luyện hóa Đại tiểu thư thành bán Hoạt tử nhân, dùng kế “tuyển phu” mà giăng bẫy các quốc gia đến cầu hôn khiến thất quốc tức giận khôn cùng, chính hắn đã đẩy Tiêu Dao thành vào tình trạng thù trong giặc ngoài.
Giả Thánh dược phân phát dân chúng với ý đồ luyện hóa toàn bộ Tiêu Dao thành, khiến đại đa số thành dân đoạt tử tuyệt tôn.
Thiên Nhất Tuyệt tội ác chồng chất, nói hắn là tội nhân Tiêu Dao thành cũng không sai, cho dù hắn có chết vạn lần cũng không bù đắp được lỗi lầm mà hắn đã gây ra.
Các vị cũng biết việc tuyển phu lần này là giả, tin tức truyền đi thất quốc, ta mang hắn đi cũng là muốn cho Thất quốc một câu trả lời thỏa đáng.”. Mặc dù nàng nói vậy nhưng nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng thả Thiên Nhất Tuyệt đi như vậy.
Nàng hùng biện một phen, mọi người đều thấy đó là hợp lý, Thiên Nhất Tuyệt làm nhiều chuyện đáng trách đối với Tiêu Dao thành như vậy, cho dù hắn chết một trăm lần cũng không oan uổng. Vì vậy những thị vệ hành lễ đối với Thanh Linh vẫn không đứng lên, nhiều thành dân luôn miệng hô Thiên Nhất Tuyệt đáng chết.
Trương Không gặp phải tình huống này cũng rối ren một bận, sau đó mới mở miệng nói: “Các huynh đệ, chớ tin
/275
|