*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
#fb: @tranusadieu
#Editor: may18
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
*chấn: rung động
Ở chung lâu như vậy, chỉ là một cái liếc mắt hiển nhiên Tần Mặc cũng có thể nhìn ra Trì Nghiên có vấn đề: Dưới lớp mặt gắng gượng của cô là sự để ý khó dấu và máu ghen nổi lên, không thể chỉ vì cô phát hiện có đồ của phụ nữ trên xe anh.
"Người khác cái gì?" Anh hỏi cô.
Trì Nghiên cũng muốn chất vấn anh ngược lại, nhưng cố tình quan hệ của hai người bọn họ nực cười như vậy, đành chỉ cắn môi không nói một câu.
Kể cả khi không có ký ức, cô vẫn là cái tính oái ăm như vậy.
Tần Mặc đăm đăm nhìn Trì Nghiên một lúc lâu mà vẫn không nhận được câu trả lời, vì thế tháo đai an toàn nghiêng người áp tới, cầm khăn tự mình lau đầu cho cô.
Tay anh mới vừa chạm vào sợi tóc của cô, cô lập tức tỏ thái độ ghét bỏ muốn né ra, lập tức bị anh bắt lấy cổ tay: "Khăn tay này là của em, ngày trước em bỏ lại trên xe."
"..." Đột nhiên Trì Nghiên cảm thấy như bị tự vả.
Cô khó tin nhìn Tần Mặc, sau một lúc lâu mới nói: "Là trước kia tôi để lại trên xe? Chứ không phải của cô bạn gái đi cùng anh trong vũ hội?"
Đáp lại cô là cổ tay đột nhiên bị Tần Mặc siết chặt.
"Bạn gái?" Tần Mặc cau mày, dường như cuối cùng cũng hiểu được tại sao đêm nay Trì Nghiên lại dở chứng: "Em nói cô gái khiêu vũ với tôi đêm nay?"
Ánh mắt Trì Nghiên tỏ vẻ cam chịu vấn đề của anh, Tần Mặc nhíu mày: "Đó là phía tổ chức chuẩn bị bạn nhảy giúp khách mời đơn độc."
Nói đến nơi này, Tần Mặc không cần phải giải thích thêm, Trì Nghiên cũng hiểu được.
Dường như cô cũng không đoán được việc này hoá ra lại là như thế, biểu tình rõ ràng hoá đá.
Tần Mặc lau đầu và trán giúp cô, cánh tay luồn ra đằng sau lưng cô, nhẹ nhàng di chuyển, da thịt cô vốn thuộc loại mẫn cảm, cảm nhận được hành động nhỏ nhặt kia lập tức run nhè nhẹ, như là bị giật điện.
Anh ngả người, mặt anh như dán lên mặt cô, ngước mắt nhìn cô: "Em đang ghen?"
"Tôi không phải, tôi..." Cô lấy tư cách gì để ghen?
Theo bản năng Trì Nghiên muốn chối đây đẩy, nhưng chợt giọng điệu dần một lí nhí.
Tần Mặc rủ mắt nhìn đôi môi cô đang mím chặt, mặt trên còn hiện cả vệt cắn ban nãy, đỏ lịm.
Anh không cầm nổi mà cúi người hôn cô.
Nâng lên cằm cô để cô càng gần sát anh hơn, mút cánh môi cô, nghiền ngấu từng chút một xâm lấn, say sưa và âu yếm, hôn đến cô sắp thở không nổi nữa thì mới buông tha cho môi lưỡi cô: "Màn biểu diễn buổi tối hay không?"
"..." Giờ đến phiên anh tính sổ?
Trì Nghiên đối mắt với Tần Mặc hai giây, nghĩ thầm, quả nhiên anh vẫn nghe thấy, lụ khụ ho khan một tiếng dời mắt sang nơi khác: "... Cũng chả có gì hay... Dáng những người mẫu nam đó cũng bình thường."
Thật ra là không tồi, có điều so với Tần Mặc thì còn kém một chút.
"Người mẫu nam?" Lúc Tần Mặc đến trước cửa quán bar thì chỉ nghe thấy hai người phụ nữ đang thảo luận gì đó về múa thoát y, theo lẽ thường mà cho rằng phái nữ múa thoát y, còn đang định hỏi Trì Nghiên có học tập được gì không...
"Em với Tiếu Mân đi xem người mẫu nam múa thoát y?" Lập tức vẻ mặt anh trở nên không thân thiện.
"..." Trì Nghiên lại tự vác đá nện vào chính chân mình nữa, cô cụp mắt ngó trái ngó phải, không biết nên nói gì mới tốt, thẳng đến Tần Mặc tháo đai an toàn của cô, tay bóp eo cô kéo cô về phía mình, lại lần nữa hôn lên.
Khác với sự dịu dàng vừa nãy, lần này rõ ràng anh trừng phạt như là gặm cắn.
Anh hung hăng hôn cô, ý chiếm hữu mạnh mẽ, bàn tay nóng bỏng của anh ôm trọn vòng eo cô, lách vào trong vạt áo cô, lướt thẳng một đường lên trên, bao trùm lên nơi đẫy đà trước ngực, cách lớp bra mà xoa bóp... Xoa đến cả người cô mềm nhũn.
"Ngồi lên đây." Chờ đến rốt cuộc buông tha cô, anh nhìn chằm chặp đôi chân dài của mình, nói.
Đôi mắt Trì Nghiên lập tức trợn tròn, thoảng thốt nhìn Tần Mặc, sau một hồi lâu mới ngắm khoảng cách ngắn ngủi giữa anh và vô lăng, mặt ửng hồng ngần ngừ mà cựa quẩy thân mình, dường như đang suy xét nên làm như thế nào.
Tần Mặc vốn đầy cả một bụng tức, nửa đùa nửa thật định chọc ghẹo Trì Nghiên một chút, thấy cô như vậy thì chợt mất bình tĩnh, đột nhiên dẫm chân ga, tạt thẳng xe sang con đường nhỏ hẻo lánh.
Vài phút sau, tắt động cơ.
Tần Mặc xuống xe vòng đến bên cạnh Trì Nghiên, mở cửa bế bổng cô lên, sau đó quẳng cô vào ghế sau.
Trời mưa lâm thâm, trên con đường tối đen như mực chiếc xe táp sát ven đường, đèn đường lập lờ, hẻo lánh đến không có lấy một người đi đường.
Tần Mặc ấn cái nút, hàng ghế trước lập tức gập gọn đến kịch cỡ, Trì Nghiên hồi thần từ trong sững sờ, chỉ thấy Tần Mặc đã đóng kín cửa xe, cúi người đè lên cô.
Tần Mặc lái chính là chiếc Maybach S680(**).
———
**Vừa search thử và nhìn thấy giới thiệu "đây là một điểm cộng trong mắt khách hàng TQ"
#fb: @tranusadieu
#Editor: may18
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
*chấn: rung động
Ở chung lâu như vậy, chỉ là một cái liếc mắt hiển nhiên Tần Mặc cũng có thể nhìn ra Trì Nghiên có vấn đề: Dưới lớp mặt gắng gượng của cô là sự để ý khó dấu và máu ghen nổi lên, không thể chỉ vì cô phát hiện có đồ của phụ nữ trên xe anh.
"Người khác cái gì?" Anh hỏi cô.
Trì Nghiên cũng muốn chất vấn anh ngược lại, nhưng cố tình quan hệ của hai người bọn họ nực cười như vậy, đành chỉ cắn môi không nói một câu.
Kể cả khi không có ký ức, cô vẫn là cái tính oái ăm như vậy.
Tần Mặc đăm đăm nhìn Trì Nghiên một lúc lâu mà vẫn không nhận được câu trả lời, vì thế tháo đai an toàn nghiêng người áp tới, cầm khăn tự mình lau đầu cho cô.
Tay anh mới vừa chạm vào sợi tóc của cô, cô lập tức tỏ thái độ ghét bỏ muốn né ra, lập tức bị anh bắt lấy cổ tay: "Khăn tay này là của em, ngày trước em bỏ lại trên xe."
"..." Đột nhiên Trì Nghiên cảm thấy như bị tự vả.
Cô khó tin nhìn Tần Mặc, sau một lúc lâu mới nói: "Là trước kia tôi để lại trên xe? Chứ không phải của cô bạn gái đi cùng anh trong vũ hội?"
Đáp lại cô là cổ tay đột nhiên bị Tần Mặc siết chặt.
"Bạn gái?" Tần Mặc cau mày, dường như cuối cùng cũng hiểu được tại sao đêm nay Trì Nghiên lại dở chứng: "Em nói cô gái khiêu vũ với tôi đêm nay?"
Ánh mắt Trì Nghiên tỏ vẻ cam chịu vấn đề của anh, Tần Mặc nhíu mày: "Đó là phía tổ chức chuẩn bị bạn nhảy giúp khách mời đơn độc."
Nói đến nơi này, Tần Mặc không cần phải giải thích thêm, Trì Nghiên cũng hiểu được.
Dường như cô cũng không đoán được việc này hoá ra lại là như thế, biểu tình rõ ràng hoá đá.
Tần Mặc lau đầu và trán giúp cô, cánh tay luồn ra đằng sau lưng cô, nhẹ nhàng di chuyển, da thịt cô vốn thuộc loại mẫn cảm, cảm nhận được hành động nhỏ nhặt kia lập tức run nhè nhẹ, như là bị giật điện.
Anh ngả người, mặt anh như dán lên mặt cô, ngước mắt nhìn cô: "Em đang ghen?"
"Tôi không phải, tôi..." Cô lấy tư cách gì để ghen?
Theo bản năng Trì Nghiên muốn chối đây đẩy, nhưng chợt giọng điệu dần một lí nhí.
Tần Mặc rủ mắt nhìn đôi môi cô đang mím chặt, mặt trên còn hiện cả vệt cắn ban nãy, đỏ lịm.
Anh không cầm nổi mà cúi người hôn cô.
Nâng lên cằm cô để cô càng gần sát anh hơn, mút cánh môi cô, nghiền ngấu từng chút một xâm lấn, say sưa và âu yếm, hôn đến cô sắp thở không nổi nữa thì mới buông tha cho môi lưỡi cô: "Màn biểu diễn buổi tối hay không?"
"..." Giờ đến phiên anh tính sổ?
Trì Nghiên đối mắt với Tần Mặc hai giây, nghĩ thầm, quả nhiên anh vẫn nghe thấy, lụ khụ ho khan một tiếng dời mắt sang nơi khác: "... Cũng chả có gì hay... Dáng những người mẫu nam đó cũng bình thường."
Thật ra là không tồi, có điều so với Tần Mặc thì còn kém một chút.
"Người mẫu nam?" Lúc Tần Mặc đến trước cửa quán bar thì chỉ nghe thấy hai người phụ nữ đang thảo luận gì đó về múa thoát y, theo lẽ thường mà cho rằng phái nữ múa thoát y, còn đang định hỏi Trì Nghiên có học tập được gì không...
"Em với Tiếu Mân đi xem người mẫu nam múa thoát y?" Lập tức vẻ mặt anh trở nên không thân thiện.
"..." Trì Nghiên lại tự vác đá nện vào chính chân mình nữa, cô cụp mắt ngó trái ngó phải, không biết nên nói gì mới tốt, thẳng đến Tần Mặc tháo đai an toàn của cô, tay bóp eo cô kéo cô về phía mình, lại lần nữa hôn lên.
Khác với sự dịu dàng vừa nãy, lần này rõ ràng anh trừng phạt như là gặm cắn.
Anh hung hăng hôn cô, ý chiếm hữu mạnh mẽ, bàn tay nóng bỏng của anh ôm trọn vòng eo cô, lách vào trong vạt áo cô, lướt thẳng một đường lên trên, bao trùm lên nơi đẫy đà trước ngực, cách lớp bra mà xoa bóp... Xoa đến cả người cô mềm nhũn.
"Ngồi lên đây." Chờ đến rốt cuộc buông tha cô, anh nhìn chằm chặp đôi chân dài của mình, nói.
Đôi mắt Trì Nghiên lập tức trợn tròn, thoảng thốt nhìn Tần Mặc, sau một hồi lâu mới ngắm khoảng cách ngắn ngủi giữa anh và vô lăng, mặt ửng hồng ngần ngừ mà cựa quẩy thân mình, dường như đang suy xét nên làm như thế nào.
Tần Mặc vốn đầy cả một bụng tức, nửa đùa nửa thật định chọc ghẹo Trì Nghiên một chút, thấy cô như vậy thì chợt mất bình tĩnh, đột nhiên dẫm chân ga, tạt thẳng xe sang con đường nhỏ hẻo lánh.
Vài phút sau, tắt động cơ.
Tần Mặc xuống xe vòng đến bên cạnh Trì Nghiên, mở cửa bế bổng cô lên, sau đó quẳng cô vào ghế sau.
Trời mưa lâm thâm, trên con đường tối đen như mực chiếc xe táp sát ven đường, đèn đường lập lờ, hẻo lánh đến không có lấy một người đi đường.
Tần Mặc ấn cái nút, hàng ghế trước lập tức gập gọn đến kịch cỡ, Trì Nghiên hồi thần từ trong sững sờ, chỉ thấy Tần Mặc đã đóng kín cửa xe, cúi người đè lên cô.
Tần Mặc lái chính là chiếc Maybach S680(**).
———
**Vừa search thử và nhìn thấy giới thiệu "đây là một điểm cộng trong mắt khách hàng TQ"
/53
|