Có quỷ mới tin, huống hồ, nàng còn là vị cục trưởng cục điều tra yêu nghiệt có ánh mắt cực kỳ sắc bén, Nhiễm Linh. Tang Thiên là ai, Nhiễm Linh vẫn đang điều tra, nhưng đến nay vẫn không có kết quả, trước biết được Tứ muội cùng với người này có quan hệ không rõ ràng đã làm cho nàng đau đầu rồi, nếu như Tam muội cũng có quan hệ với người này, thì quả thật chuyện này Nhiễm Linh không thể không coi trọng được, dù sao tình cảnh hiện tại của Tang Thiên cũng cực kỳ vi diệu, có thể nói là một người đứng trong trung tâm nguy hiểm, bốn bề thọ địch, người nào ở cùng một chỗ với hắn, cũng chính là rước họa vào thân:" Trời ah! Nhị tỷ, thật sự là ngươi sao, ngươi thật sự xuất hiện ở chỗ này." Lam Tình tràn đầy vui mừng lẫn sợ hãi, giơ hai tay lên, ôm lấy cổ Nhiễm Linh cười ha ha không ngừng:" Nhị tỷ, đã lâ như vậy rồi mà ngươi không tới gặp ta."
Nhiễm Linh khoanh hai tay, lẳng lặng mà đứng, tùy ý để cho Lam Tình ôm lấy cổ mình, nhìn thấy Lam Tình cười đùa, cặp mày tràn đầy anh khí của Nhiễm Linh có chút nhíu lại, ánh mắt liếc nhìn qua Tang Thiên, dừng lại trong nháy mắt, rồi sau đó nhìn Lam Tình, nhẹ giọng nói:" Ngươi như thế nào cùng hắn ở cùng một chỗ?"
"Hắn? Ngươi là nói Tang Thiên sao? Oh, ta cùng hắn đang đàm một chút sinh ý." Giờ phút này Lam Tình hai tay ôm lấy cổ của Nhiễm Linh, ánh mắt ẩn chứa tình ý, giống như nghịch ngợm, lại giống như cô gái đang ôm lấy tình lang đã lâu không có gặp mặt vậy:" Đàm sinh ý?"
Nhiễm Linh anh tuấn, ngay cả Sở Phi cũng chỉ có thể thua kém mà thôi, Sở Phi là một loại đẹp trai phiêu dật, mà Nhiễm Linh chính là một loại anh tuấn cực kỳ bức nhân, đặc biệt là âm thanh trung tính, làm cho người ta rất khó phân biệt được giới tính.
"Đúng vậy!" Lam Tình vẻ mặt vô tội, chớp chớp đôi mắt màu lam ngây thơ hỏi:" Làm sao vậy?"
"Là đang nói chuyện tình yêu sao?"
Nghe vậy, Lam Tình trong lòng ngẩn ra, chợt đùa cười nói:" Nói chuyện tình ái? Chủ ý này đúng là không tệ, chỉ là không biết Tang tiên sinh người ta có để ý tới ra hay không, sao vậy Nhị tỷ, ngươi cảm giác hắn như thế nào? Nếu như làm bạn trai ta có được không?"
Hai tay Lam Tình ôm lấy cổ nàng, cả người hoàn toàn nghiêng giữa không trung, nghiệng đầu qua cười mà không cười nhìn vào hai mắt Nhiễm Linh, gắt gao nhìn chằm chằm, giống như đang phân biệt thật giả những lời nói này của Lam Tình.
Một hồi lâu, Nhiễm Linh mới nhìn lên trên người Tang Thiên, nhẹ giọng nói:" Củng hắn nói chuyện tình ái đích xác là không tệ, ít nhất chắc chắn rất là kích thích, nếu như có thể nói, ta cũng muốn tìm hắn nói chuyện tình ái."
"Hả! Không phải đâu! Nhị tỷ, ngươi như thế nào..." Lam Tình kinh hãi, quen biết Nhị tỷ lâu năm như vậy rồi, nhưng rất ít khi nhìn thấy Nhị tỷ nói đùa lời giỡn này:" Được rồi! Nếu không buông ra cổ ta sẽ gãy đó." Nhiễm Linh hỏi:" Buổi tối nay không có chuyện gì khác sao?"
Lam Tình không biết tại sao Nhị tỷ lại đột nhiên hỏi cái này, nhưng nàng cũng tò mò việc Nhị tỷ tìm Tang Thiên tuyệt đối có việc, suy tư trong nháy mắt, nàng lắc đầu:" Ta còn muốn ở Thượng Kinh nghỉ ngơi mấy ngày."
"Vậy đi thôi, gần đây sinh ý có chút thấp mê, ngươi đi thổi phồng củng cổ vũ tử cho ta."
"Thấp mê? Cổ vũ tử? Thổi phồng là cái gì, Nhị tỷ ngươi nói cái gì vậy?"
Lời này như thế nào mà nghe giống như từ ngữ của trật tự thế giới ngầm.
Nhiễm Linh đang muốn trả lời, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt của Lam Tình trở nên trắng bệch, ôm ngực, giống như đang chịu đau đớn vậy:" Làm sao vậy?" Nhiễm Linh liền tiến lên đỡ lấy Lam Tình, trầm giọng hỏi:" Xảy ra chuyện gì?" Mà Tang Thiên ngồi bên cạnh cũng đột nhiên đứng dậy. Lam Tình ôm ngực, cắn nhẹ môi, trên trán tràn đầy vẻ lo lắng:" Sư tỷ của ta bị thương." "Bạch Thu?" Thành thị Thượng Kinh, trong một căn phòng xa hoa. Vù vù vù, ba đạo âm thanh rất nhỏ vang lên, ba người Tang Thiên trống rỗng xuất hiện.
Trong phòng, Bạch Thu có chút chật vật nằm ngửa trên giường, thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt, quần áo đầy máu, nàng giống như đang chịu đựng đau đớn kịch liệt vậy, đầu nghiêng qua một bên, nhìn bả vai, bả vai của nàng huyết nhục mơ hồ tràn đầy máu tươi, càng quỷ dị hơn chính là mặt ngoài còn có một chút lớp tinh quang màu xanh biếc, điểm sáng màu xanh biếc này giống như nhuyễn trùng vậy chậm rãi nhúc nhích trên vai nàng, thoạt nhìn thật là kinh khủng:" Sư tỷ! Xảy ra chuyện gì, bả vai của ngươi."
Bạch Thu gian nan ngẩng đầu, nhìn thấy Lam Tình, nàng dường như không thể kiên trì nỗi nữa, yếu ớt nói:" Mảnh nhỏ Hải Thần chi lệ bị...bị người ta cướp đi..." Dứt lời, Bạch Thu liền hôn mê:" Sư tỷ!" Lam Tình lo lắng lắc lắc thân hình Bạch Thu
"Đây là phệ cốt tuyến trùng." Nhiễm Linh đi tới phía trước, giơ tay lên, khẽ vuốt vào bả vai Bạch Thu, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một tầng sương mù màu đỏ, tầng sương mù này quấn quanh trên vai Bạch Thu, vô số phệ cốt tuyến trùng phảng phất như bị ngọn lửa thiêu đốt trong vài giây ngắn ngửi liền biến mất sạch sẻ:" Nếu như không phải ngươi cùng sư tỷ ngươi có tâm linh cảm ứng, vậy thì nàng chết chắc rồi."
Bàn tay Nhiễm Linh vừa lật, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một cái bình nhỏ, mở nắp ra, giỏ một giọt chất lỏng vào trên bả vai Bạch Thu, từ đấu ngón tay bắn ra một đạo ánh sáng màu đỏ, rơi vào vai Bạch Thu liền xuất hiện ánh sáng màu hồng:" Đã không còn gì đáng lo." "Mảnh nhỏ Hải Thần chi lệ? Ngươi có loại đồ vật này từ khi nào vậy?" Nếu Nhiễm Linh đã ra tay, hơn nữa nàng còn nói như vậy, Bạch Thu tất nhiên nhất định sẽ không sao cả, làm cho hắn cảm thấy hứng thú chính là món đồ vật mảnh nhỏ hải thần chi lệ này.
Trong Liên Bang có rất nhiều thần thoại truyền thuyết, trong đó thật thật giả giả nhiều năm qua không ai phân biệt được rõ ràng, hải thần chi lệ là một trong số đó, nghe nói rất lâu trước đó, có một nữ thần trải qua vô số năm tháng chờ đợi tình lang trở về, nhưng cuối cùng lại được tin tình lang đã chết, kết quả, vị nữ thân kia trong lúc trong lòng luẩn quẩn, đã chấm dứt đời mình, trước khi chết lưu lại một giọt nước mắt huyết sắc, giọt nước mắt này rơi vào trong biển rộng, thậm chí đem cả đại dương nhuộn thành màu máu, đây chính là huyết hải hách hách nổi danh.
Bao nhiêu năm trôi qua từng có không ít người cố gắng tìm kiếm Hải Thần chi lệ trong truyền thuyết, hắc! Mấy trăm năm trước đúng là có một người tìm được, sau đó người này trải qua mấy trận chém giết, cuối củng Hải Thần chi lệ cũng bị hư hỏng, một viên Hải Thần chi lệ bị nổ tung thành 7 mảnh nhỏ, về phần 7 khối mảnh nhỏ kia cuối cùng rơi vào trong tay ai, vẫn không có người nào biết được.
Hiển nhiên, Nhiễm Linh dường như cũng có hứng thú lớn đối với Hải Thần chi lệ, liền hỏi:" Tam muội, ngươi thật sự có được một mảnh nhỏ của Hải Thần chi lệ sao?" Tại phương diện kỳ bảo, đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, dường như không có mấy người có thể so sánh với vị Lam công chúa châu báu này.
Lam Tình đem Bạch Thu đặt trên giường, nhíu mày nói:" Còn kém một chút nữa ta mới có thể xác định 100%, bất quá, theo ý ta khối mảnh nhỏ đó tám chín phần là khồi mảnh nhỏ Hải Thần chi lệ trong truyền thuyết."
"Ta đi giúp ngươi cướp về." "Ta cũng đi." Lam Tình nhìn chằm chằm Bạch Thu đang hôn mê, thù này nàng tuyệt đối phải báo:" Chuyện tình giết người hay là để cho ta làm cho, huống chi, sư tỷ của ngươi cũng cần ngươi chăm sóc." Nhiễm Linh vừa nói, vừa nhìn Tang Thiên:" Cùng đi chứ?" "Hảo!" "Nhị tỷ, Tang..." Lam Tình muốn dặn dò, đáng tiếc là thân ảnh hai người đã sớm biến mất tại chỗ, ngay cả bóng dáng cũng không có lưu lại. Đêm khuya, trong hư không.
Thân ảnh của Nhiễm Linh cực nhanh phảng phất như tia chớp vậy xẹt qua trên bầu trời đêm, thân ảnh của nàng lóe ra tần suất cực nhanh, mỗi một lần chợt hiện, đều ở ngoài ngàn thước. Trái lại, Tang Thiên hai tay nhét vào trong túi quấn, chậm rãi như rùa bò tiến tới, nhìn như tốc độ rất chậm, bất quá, vô luận là thân ảnh của Nhiễm Linh có lóe lên với tần suất nhanh thế nào, nhưng Tang Thiên đang bước đi chậm trong hư không vẫn bảo trì trong vòng phạm vi hai thước:" Đây là tiềm ẩn kỳ lạ nhất mà ta thấy."
Âm thanh của Nhiễm Linh vang lên, mặc dù vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng trong đó còn có một chút hỗn loạn kinh hãi, nhìn tất cả trong Liên Bang, bí kỹ tiềm ẩn chỉ cần lợi dụng hỗn độn năng lượng của thân thể, cùng với lực lượng tinh thần cùng với phong nguyên tố trong không gian tiến hành cộng hưởng, mà nhìn Tang Thiên với bộ dáng thảnh thôi bước đi chậm rãi trong hư không, Nhiễm Linh trong lòng vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, kinh ngạc là vì tạo nghệ của Tang Thiên trong lĩnh vực tiềm ẩn, nghi hoặc là hắn làm như thế nào:" Sao vậy? Cô muốn học sao?" Tang Thiên tiện tay châm một điếu thuốc, ánh mắt nhìn lên bầu trời có chút u ám. "A!" Nhiễm Linh khẻ cười một tiếng, nói:" Nhân sinh trên đời, ngắn ngủi mấy trăm năm, trên thế gian có rất nhiều bí kỹ thần kỳ, chẳng lẽ ta đều phải học hết sao?" "Tuổi còn nhỏ, mà tư tưởng cảnh giới của cô thật không thấp."
"Vậy còn ngươi bao nhiêu tuổi." Nhiễm Linh biết được trên thế giới này có vô số bí kỹ thần kỳ, trú nhan thuật không phải không có, có đồng nhan lão đầu nhi cũng không phải không có, nàng biết Tang Thiên cũng không phải chỉ đơn giả như bề ngoài, nhưng rốt cuộc là phức tạp như thế nào, thì nàng không thể biết được:" Ta hả, tuổi của ta vượt quá tưởng tượng của cô." Tang Thiên ha ha mỉm cười.
Thân ảnh của Nhiễm Linh cấp tốc lóe lên, một lúc sau, mới nói:" Ngươi bao nhiêu tuổi ta không có hứng thú, làm cho ta cảm thấy hứng thú chính là mục đích của ngươi, trật tự câu lạc bộ, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Không muốn làm gì cả, chỉ là nhàm chán quá nên chơi đùa một chút mà thôi."
"Chơi đùa? Chơi đùa? Khẩu khí thật lớn, giết hơn ba trăm chiến sĩ Bạch Hổ điện của Thánh Đường, làm cho cả nhà võ huân Taylor hoàn toàn biến mất, ngươi đây chỉ là chơi đùa thôi sao?" Sắc mặt của Nhiễm Linh tựa hồ không có bao nhiêu biến hóa, vẫn lạnh lùng thản nhiên như trước, tiếp tục nói:" Thánh Đường vốn không muốn giết ngươi, nhưng hành vi của ngươi đã vượt qua khỏi khả năng thừa nhận cực hạn của Thánh Đường, hiện tại Thánh Đường đang vì sự tồn tại của ngươi mà mở một cuộc hội nghị khẩn cấp, tin tưởng không bao lâu nữa, bọn họ sẽ tới tìm ngươi." "Thì cho bọn họ tới."
Nhiễm Linh nhìn người thanh niên bên cạnh này, từ đầu đến cuối trên mặt người này cũng không có một chút nào biến hóa, bước chân nhàn nhã, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên, không biết hắn là thật sự không sao cả hay là thật sự không cần.
"Cửu Thiên Các cũng đã hạ lệnh xuống, không lâu nữa, sáu bộ thần bí cũng sẽ hoàn tòan thanh tẩy các câu lạc bộ trong Liên Bang, trong khoảng thời gian này ngươi hay là trốn đi, nếu không Thánh Đường sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Thánh Đường? Ta xem ra là Cửu Thiên Các thì có?"
Nghe vậy, sắc mặt của Nhiễm Linh hơi đổi, dừng lại, nhìn chằm chằm vào cặp mắt vừa thâm thúy lại vừa bình tĩnh của Tang Thiên, một lúc sau, mới trầm giọng nói:" Ngươi đã biết, vậy ta cũng không dấu diếm ngươi, hành vi của ngươi không chỉ vượt qua sự thừa nhận của Thánh Đường, mà còn vượt qua sự thừa nhận của Cửu Thiên Các, nếu như ngươi không ly khai, không ai có thể cứu được ngươi." "Ha ha, có người sẽ cứu ta." "Oh? Là ai?"
Nhiễm Linh khoanh hai tay, lẳng lặng mà đứng, tùy ý để cho Lam Tình ôm lấy cổ mình, nhìn thấy Lam Tình cười đùa, cặp mày tràn đầy anh khí của Nhiễm Linh có chút nhíu lại, ánh mắt liếc nhìn qua Tang Thiên, dừng lại trong nháy mắt, rồi sau đó nhìn Lam Tình, nhẹ giọng nói:" Ngươi như thế nào cùng hắn ở cùng một chỗ?"
"Hắn? Ngươi là nói Tang Thiên sao? Oh, ta cùng hắn đang đàm một chút sinh ý." Giờ phút này Lam Tình hai tay ôm lấy cổ của Nhiễm Linh, ánh mắt ẩn chứa tình ý, giống như nghịch ngợm, lại giống như cô gái đang ôm lấy tình lang đã lâu không có gặp mặt vậy:" Đàm sinh ý?"
Nhiễm Linh anh tuấn, ngay cả Sở Phi cũng chỉ có thể thua kém mà thôi, Sở Phi là một loại đẹp trai phiêu dật, mà Nhiễm Linh chính là một loại anh tuấn cực kỳ bức nhân, đặc biệt là âm thanh trung tính, làm cho người ta rất khó phân biệt được giới tính.
"Đúng vậy!" Lam Tình vẻ mặt vô tội, chớp chớp đôi mắt màu lam ngây thơ hỏi:" Làm sao vậy?"
"Là đang nói chuyện tình yêu sao?"
Nghe vậy, Lam Tình trong lòng ngẩn ra, chợt đùa cười nói:" Nói chuyện tình ái? Chủ ý này đúng là không tệ, chỉ là không biết Tang tiên sinh người ta có để ý tới ra hay không, sao vậy Nhị tỷ, ngươi cảm giác hắn như thế nào? Nếu như làm bạn trai ta có được không?"
Hai tay Lam Tình ôm lấy cổ nàng, cả người hoàn toàn nghiêng giữa không trung, nghiệng đầu qua cười mà không cười nhìn vào hai mắt Nhiễm Linh, gắt gao nhìn chằm chằm, giống như đang phân biệt thật giả những lời nói này của Lam Tình.
Một hồi lâu, Nhiễm Linh mới nhìn lên trên người Tang Thiên, nhẹ giọng nói:" Củng hắn nói chuyện tình ái đích xác là không tệ, ít nhất chắc chắn rất là kích thích, nếu như có thể nói, ta cũng muốn tìm hắn nói chuyện tình ái."
"Hả! Không phải đâu! Nhị tỷ, ngươi như thế nào..." Lam Tình kinh hãi, quen biết Nhị tỷ lâu năm như vậy rồi, nhưng rất ít khi nhìn thấy Nhị tỷ nói đùa lời giỡn này:" Được rồi! Nếu không buông ra cổ ta sẽ gãy đó." Nhiễm Linh hỏi:" Buổi tối nay không có chuyện gì khác sao?"
Lam Tình không biết tại sao Nhị tỷ lại đột nhiên hỏi cái này, nhưng nàng cũng tò mò việc Nhị tỷ tìm Tang Thiên tuyệt đối có việc, suy tư trong nháy mắt, nàng lắc đầu:" Ta còn muốn ở Thượng Kinh nghỉ ngơi mấy ngày."
"Vậy đi thôi, gần đây sinh ý có chút thấp mê, ngươi đi thổi phồng củng cổ vũ tử cho ta."
"Thấp mê? Cổ vũ tử? Thổi phồng là cái gì, Nhị tỷ ngươi nói cái gì vậy?"
Lời này như thế nào mà nghe giống như từ ngữ của trật tự thế giới ngầm.
Nhiễm Linh đang muốn trả lời, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt của Lam Tình trở nên trắng bệch, ôm ngực, giống như đang chịu đau đớn vậy:" Làm sao vậy?" Nhiễm Linh liền tiến lên đỡ lấy Lam Tình, trầm giọng hỏi:" Xảy ra chuyện gì?" Mà Tang Thiên ngồi bên cạnh cũng đột nhiên đứng dậy. Lam Tình ôm ngực, cắn nhẹ môi, trên trán tràn đầy vẻ lo lắng:" Sư tỷ của ta bị thương." "Bạch Thu?" Thành thị Thượng Kinh, trong một căn phòng xa hoa. Vù vù vù, ba đạo âm thanh rất nhỏ vang lên, ba người Tang Thiên trống rỗng xuất hiện.
Trong phòng, Bạch Thu có chút chật vật nằm ngửa trên giường, thở hồng hộc, sắc mặt tái nhợt, quần áo đầy máu, nàng giống như đang chịu đựng đau đớn kịch liệt vậy, đầu nghiêng qua một bên, nhìn bả vai, bả vai của nàng huyết nhục mơ hồ tràn đầy máu tươi, càng quỷ dị hơn chính là mặt ngoài còn có một chút lớp tinh quang màu xanh biếc, điểm sáng màu xanh biếc này giống như nhuyễn trùng vậy chậm rãi nhúc nhích trên vai nàng, thoạt nhìn thật là kinh khủng:" Sư tỷ! Xảy ra chuyện gì, bả vai của ngươi."
Bạch Thu gian nan ngẩng đầu, nhìn thấy Lam Tình, nàng dường như không thể kiên trì nỗi nữa, yếu ớt nói:" Mảnh nhỏ Hải Thần chi lệ bị...bị người ta cướp đi..." Dứt lời, Bạch Thu liền hôn mê:" Sư tỷ!" Lam Tình lo lắng lắc lắc thân hình Bạch Thu
"Đây là phệ cốt tuyến trùng." Nhiễm Linh đi tới phía trước, giơ tay lên, khẽ vuốt vào bả vai Bạch Thu, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện một tầng sương mù màu đỏ, tầng sương mù này quấn quanh trên vai Bạch Thu, vô số phệ cốt tuyến trùng phảng phất như bị ngọn lửa thiêu đốt trong vài giây ngắn ngửi liền biến mất sạch sẻ:" Nếu như không phải ngươi cùng sư tỷ ngươi có tâm linh cảm ứng, vậy thì nàng chết chắc rồi."
Bàn tay Nhiễm Linh vừa lật, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một cái bình nhỏ, mở nắp ra, giỏ một giọt chất lỏng vào trên bả vai Bạch Thu, từ đấu ngón tay bắn ra một đạo ánh sáng màu đỏ, rơi vào vai Bạch Thu liền xuất hiện ánh sáng màu hồng:" Đã không còn gì đáng lo." "Mảnh nhỏ Hải Thần chi lệ? Ngươi có loại đồ vật này từ khi nào vậy?" Nếu Nhiễm Linh đã ra tay, hơn nữa nàng còn nói như vậy, Bạch Thu tất nhiên nhất định sẽ không sao cả, làm cho hắn cảm thấy hứng thú chính là món đồ vật mảnh nhỏ hải thần chi lệ này.
Trong Liên Bang có rất nhiều thần thoại truyền thuyết, trong đó thật thật giả giả nhiều năm qua không ai phân biệt được rõ ràng, hải thần chi lệ là một trong số đó, nghe nói rất lâu trước đó, có một nữ thần trải qua vô số năm tháng chờ đợi tình lang trở về, nhưng cuối cùng lại được tin tình lang đã chết, kết quả, vị nữ thân kia trong lúc trong lòng luẩn quẩn, đã chấm dứt đời mình, trước khi chết lưu lại một giọt nước mắt huyết sắc, giọt nước mắt này rơi vào trong biển rộng, thậm chí đem cả đại dương nhuộn thành màu máu, đây chính là huyết hải hách hách nổi danh.
Bao nhiêu năm trôi qua từng có không ít người cố gắng tìm kiếm Hải Thần chi lệ trong truyền thuyết, hắc! Mấy trăm năm trước đúng là có một người tìm được, sau đó người này trải qua mấy trận chém giết, cuối củng Hải Thần chi lệ cũng bị hư hỏng, một viên Hải Thần chi lệ bị nổ tung thành 7 mảnh nhỏ, về phần 7 khối mảnh nhỏ kia cuối cùng rơi vào trong tay ai, vẫn không có người nào biết được.
Hiển nhiên, Nhiễm Linh dường như cũng có hứng thú lớn đối với Hải Thần chi lệ, liền hỏi:" Tam muội, ngươi thật sự có được một mảnh nhỏ của Hải Thần chi lệ sao?" Tại phương diện kỳ bảo, đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, dường như không có mấy người có thể so sánh với vị Lam công chúa châu báu này.
Lam Tình đem Bạch Thu đặt trên giường, nhíu mày nói:" Còn kém một chút nữa ta mới có thể xác định 100%, bất quá, theo ý ta khối mảnh nhỏ đó tám chín phần là khồi mảnh nhỏ Hải Thần chi lệ trong truyền thuyết."
"Ta đi giúp ngươi cướp về." "Ta cũng đi." Lam Tình nhìn chằm chằm Bạch Thu đang hôn mê, thù này nàng tuyệt đối phải báo:" Chuyện tình giết người hay là để cho ta làm cho, huống chi, sư tỷ của ngươi cũng cần ngươi chăm sóc." Nhiễm Linh vừa nói, vừa nhìn Tang Thiên:" Cùng đi chứ?" "Hảo!" "Nhị tỷ, Tang..." Lam Tình muốn dặn dò, đáng tiếc là thân ảnh hai người đã sớm biến mất tại chỗ, ngay cả bóng dáng cũng không có lưu lại. Đêm khuya, trong hư không.
Thân ảnh của Nhiễm Linh cực nhanh phảng phất như tia chớp vậy xẹt qua trên bầu trời đêm, thân ảnh của nàng lóe ra tần suất cực nhanh, mỗi một lần chợt hiện, đều ở ngoài ngàn thước. Trái lại, Tang Thiên hai tay nhét vào trong túi quấn, chậm rãi như rùa bò tiến tới, nhìn như tốc độ rất chậm, bất quá, vô luận là thân ảnh của Nhiễm Linh có lóe lên với tần suất nhanh thế nào, nhưng Tang Thiên đang bước đi chậm trong hư không vẫn bảo trì trong vòng phạm vi hai thước:" Đây là tiềm ẩn kỳ lạ nhất mà ta thấy."
Âm thanh của Nhiễm Linh vang lên, mặc dù vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng trong đó còn có một chút hỗn loạn kinh hãi, nhìn tất cả trong Liên Bang, bí kỹ tiềm ẩn chỉ cần lợi dụng hỗn độn năng lượng của thân thể, cùng với lực lượng tinh thần cùng với phong nguyên tố trong không gian tiến hành cộng hưởng, mà nhìn Tang Thiên với bộ dáng thảnh thôi bước đi chậm rãi trong hư không, Nhiễm Linh trong lòng vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, kinh ngạc là vì tạo nghệ của Tang Thiên trong lĩnh vực tiềm ẩn, nghi hoặc là hắn làm như thế nào:" Sao vậy? Cô muốn học sao?" Tang Thiên tiện tay châm một điếu thuốc, ánh mắt nhìn lên bầu trời có chút u ám. "A!" Nhiễm Linh khẻ cười một tiếng, nói:" Nhân sinh trên đời, ngắn ngủi mấy trăm năm, trên thế gian có rất nhiều bí kỹ thần kỳ, chẳng lẽ ta đều phải học hết sao?" "Tuổi còn nhỏ, mà tư tưởng cảnh giới của cô thật không thấp."
"Vậy còn ngươi bao nhiêu tuổi." Nhiễm Linh biết được trên thế giới này có vô số bí kỹ thần kỳ, trú nhan thuật không phải không có, có đồng nhan lão đầu nhi cũng không phải không có, nàng biết Tang Thiên cũng không phải chỉ đơn giả như bề ngoài, nhưng rốt cuộc là phức tạp như thế nào, thì nàng không thể biết được:" Ta hả, tuổi của ta vượt quá tưởng tượng của cô." Tang Thiên ha ha mỉm cười.
Thân ảnh của Nhiễm Linh cấp tốc lóe lên, một lúc sau, mới nói:" Ngươi bao nhiêu tuổi ta không có hứng thú, làm cho ta cảm thấy hứng thú chính là mục đích của ngươi, trật tự câu lạc bộ, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Không muốn làm gì cả, chỉ là nhàm chán quá nên chơi đùa một chút mà thôi."
"Chơi đùa? Chơi đùa? Khẩu khí thật lớn, giết hơn ba trăm chiến sĩ Bạch Hổ điện của Thánh Đường, làm cho cả nhà võ huân Taylor hoàn toàn biến mất, ngươi đây chỉ là chơi đùa thôi sao?" Sắc mặt của Nhiễm Linh tựa hồ không có bao nhiêu biến hóa, vẫn lạnh lùng thản nhiên như trước, tiếp tục nói:" Thánh Đường vốn không muốn giết ngươi, nhưng hành vi của ngươi đã vượt qua khỏi khả năng thừa nhận cực hạn của Thánh Đường, hiện tại Thánh Đường đang vì sự tồn tại của ngươi mà mở một cuộc hội nghị khẩn cấp, tin tưởng không bao lâu nữa, bọn họ sẽ tới tìm ngươi." "Thì cho bọn họ tới."
Nhiễm Linh nhìn người thanh niên bên cạnh này, từ đầu đến cuối trên mặt người này cũng không có một chút nào biến hóa, bước chân nhàn nhã, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên, không biết hắn là thật sự không sao cả hay là thật sự không cần.
"Cửu Thiên Các cũng đã hạ lệnh xuống, không lâu nữa, sáu bộ thần bí cũng sẽ hoàn tòan thanh tẩy các câu lạc bộ trong Liên Bang, trong khoảng thời gian này ngươi hay là trốn đi, nếu không Thánh Đường sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Thánh Đường? Ta xem ra là Cửu Thiên Các thì có?"
Nghe vậy, sắc mặt của Nhiễm Linh hơi đổi, dừng lại, nhìn chằm chằm vào cặp mắt vừa thâm thúy lại vừa bình tĩnh của Tang Thiên, một lúc sau, mới trầm giọng nói:" Ngươi đã biết, vậy ta cũng không dấu diếm ngươi, hành vi của ngươi không chỉ vượt qua sự thừa nhận của Thánh Đường, mà còn vượt qua sự thừa nhận của Cửu Thiên Các, nếu như ngươi không ly khai, không ai có thể cứu được ngươi." "Ha ha, có người sẽ cứu ta." "Oh? Là ai?"
/418
|