Thuẫn Kích

Chương 239: Tháp chủ

/418


Không gian trên tầng tháp thứ 10 thoạt nhìn cũng không rộng, trên bốn vách tường đều có khắc những đồ án phù văn kỳ quái, mà ở giữa lại có một quang cầu có ánh sáng nhạt đường kính khoảng một thước, xung quanh có đặt mấy cái giá, trên đó có đựng mấy cái chai cũng có châu báu trên đó, thoạt nhìn giống như đồ cổ lại giống như vật phẩm trang trí vậy.

"Ba người các ngươi vận khí không tệ, đây là hàn băng uấn nhưỡng ta vừa mới luyện chế ra, đến đây, mỗi người một chén."

Nói chuyện chính là một trung niên mặc trang phục có chút quái dị, trung niên mặc một cẩm y trường bào màu xanh, trên trướng bào có nhiều hoa văn tinh đồ quái dị, trung niên sắc mặt như đao tước, góc cạnh rõ ràng, chỉ là đôi mắt lại giống như thủy tinh bị nghiền nát vậy, thoạt nhìn thật là quái dị. Trung niên giơ tay lên , trên bàn bốn người xuất hiện bốn cái ly nhọn, cầm lấy cái bình ngọc rót vào trong ly bốn người một loại chất lòng trong suốt, chất lỏng này khi chảy vào trong chén trong nháy mắt liền đóng băng lại, rồi lại không giống, nhưng lại giống như đang chảy xuôi vậy.

Cả phòng chỉ có bốn người, ngồi ở bên cạnh người trung niên là ba người Đông Phương Thần, Chu Du Liệt cùng với Bạch lão, trong ba người, Đông Phương Thần vẫn kiêu ngạo như trước, Bạch lão ngồi ngay ngắn không nói gỉ, tình thần của Chu Du Liệt dường như có chút uể oải.

"Tháp chủ thật sự là quá khách khí. Vốn chúng ta đến đây là để quấy rầy tháp chủ, nhưng lại không nghỉ ngưởi lại tốn kém như vậy." Nhìn trước mặt hàn băng uấn nhưỡng, trên mặt Bạch lão xuất hiện ý cười, tròng lòng càng là có chút vui mừng lẫn sợ hãi, nói:" Đã sớm nghe nói qua hàn băng uấn nhưỡng, nhưng vẫn không có cơ hội thử qua, lần này thật sự là nhờ có thịnh ý chiêu đãi của tháp chủ."

"Thịnh ý chiêu đãi ý chưa nói tới, nhiều nhất chỉ là một ít rượu bình thường mà thôi." Tháp chủ mỉm cười, ánh mắt sắc bén nhìn xẹt nhanh qua trên mặt ba người, nói:" Huống hồ ba người các ngươi là người bên người Niếp Thanh Vân, ta sao dám chậm trễ."

Nghe vậy, Bạch lão ngẩn ra, cười châm biếm.

Đông Phương Thần nhìn hàn băng uấn nhưỡng, trong lòng lại vô cùng nghi hoặc về thân phận của vị tháp chủ này, tháp chủ này là ai, hắn cũng không rõ lắm, sư phụ chỉ nói hắn hộ tống Bạch lão cùng nhau đến đây mà thôi, còn phần khác, một chữ cũng không đề cập tới, vốn tưởng rằng là một vị tiền bối nào đó của câu lạc bộ Vương Giả, khi nghe vị tháp chủ này kêu thẳng tên Niếp Thanh Vân, mà trên mặt Bạch lão cũng không có chút thần sắc phẫn nộ, cái này không thể không làm cho người ta nghi hoặc.

Chu Du Liệt bên cạnh lại không có nghĩ nhiều như vậy, cầm hàn băng uấn nhưỡng lên, ngửa đầu một hơi uống cạn, lúc đầu vừa vào trong miệng liền có vẻ mát mẻ ôn nhu, nhưng cũng chỉ có một loại cảm giác này thôi, thậm chí ngay cả mùi dường như cũng không có, giống như uống nước lạnh vậy, bĩu môi, giống như đang lầm bầm cái gì đó.

"Niếp Thanh Vân thật sự là càng ngày càng kiêu ngạo, chuyện trọng yếu như vậy mà không ngờ chỉ phái có ba người các ngươi đến đây."

Tháp chủ giễu cợt cười một tiếng, tùy ý nằm ngửa trên ghế, chậm rãi hưởng thụ hàn băng uấn nhưỡng.

"Vương tọa thật sự là có việc chuyện không thể tới được, xin mời thứ lỗi cho."

"Ha ha!" Tháp chủ cầm lấy cái ly, cười lớn nói:" Cũng đúng, hiện tại Niếp Thanh Vân đang lên như diều gặp gió vậy, tự nhiên là không thể buông ra." Dừng một chút, lại cảm thán nói:" Thôi, dù sao hôm nay ta cũng sẽ hoàn thành ước định của ta cùng với Niếp Thanh Vân lúc đó, sau này hắn đi đường quan đạo, ta đi con đường gian nan." Khẩu khí của trung niên có chút quái dị, bên trong ngữ khí tràn ngập oán hận Niếp Thanh Vân, đột nhiên, hắn lại cười lớn nói:" Niếp Thanh Vân không đến cũng được, ta thật vẫn còn sợ chuyện lần trước, mưu kế của Niếp Thanh Vân, ta xem như đã lĩnh giáo, không kham nổi."

Bạch lão sắc mặt khẻ biến, nhưng cũng không dám nói gì.

Thận phận thật sự của tháp chủ, hắn cũng không biết, chỉ mơ hồ biết được là một nhân vật vô cùng khó lường, vốn tưởng rằng hắn là bằng hữu của vương tọa, nhưng hiện tại xem ra, dường như không phải là như vậy, hình như hai người lúc trước có cái ước định gì đó.

"Nói đi, Niếp Thanh Vân lần này phái các ngươi đến, có dặn dò cái gì không, nếu như ta nhớ không lầm, ta còn nợ hắn một việc."

Bạch lão lập tức lấy ra một phong thư đưa tới.

Tháp chủ nhận lấy bức thư nhìn lướt qua, chợt nhìn về phía Đông Phương Thần.

Đông Phương Thần trong lòng mặc dù rất nghi hoặc, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh, vẻ kiêu ngạo trên mặt từ đầu cho tới cuối vẫn không có biến mất.

Tháp chủ nhíu mày hỏi:" Đây là hai đồ đệ của Niếp Thanh Vân sao?"

"Đứng vậy."

Đông Phương Thần mặc dù kiêu ngạo, nhưng không tự phụ, về phần lễ tiết hắn cũng không thiếu, mà Chu Du Liệt cũng không ngu, bởi vậy cơ hồ hai người đồng thanh nói:" Vãn bối Đông Phương Thần (Chu Du Liệt) ra mắt tiền bối."

Tháp chủ nhìn lại bức thư một lát, lại nói:" Nếu như là mấy năm trước, ta còn có thể làm được, nhưng hiện tại giúp hai tiểu tử này gia trì biến dị. Sợ rằng có chút khó khăn! Với lại đồ vật còn thừa lại cũng không nhiều lắm, chỉ có thể miễn cưỡng gia trì cho một người mà thôi."

Nghe được gia trì biến dị, vô luận là Đông Phương Thần có che dấu như thế nào, nhưng vẫn không thể che dấu được kích động trong lòng, mặc dù không biết vị tháp chủ này rốt cuộc là ai, nhưng rõ ràng nơi này là tháp thi đấu, mà tháp thi đấu lại có năng lượng biến dị, chẳng lẽ sư phụ cho ta lại đây. Là để dung hợp với năng lượng biến dị? Vậy nếu như, một khi dung hợp thành công, vậy thực lực của ta không phải là tiến lên một bước sao? Mà ta lại có xích ma chi thế, nói không chừng còn có thể vận dụng tự nhiên, đến lúc đó tên Diệp Minh Hiên kia làm sao có thể là đối thủ của ta, càng nghĩ, nội tâm Đông Phương Thần càng cảm thấy kích động, hắn không khỏi cả kinh, liền bật người đứng dậy.

Bạch lão cau mày.

"Hắn?" Tháp chủ nhìn Đông Phương thần.

"Xin tiền bối thanh toàn cho." Đông Phương Thần lập tức đứng dậy, cúi người hành lễ.

"Hắn đúng thật là một khối tài liệu tốt, tuổi còn nhỏ mà đã có thực lực như vậy, xem ra Niếp Thanh Vân đối với ngươi coi như không tệ. Dĩ nhiên ngay cả xích ma chi thế cũng dạy cho ngươi."

Nghe thấy âm thanh của tháp chủ, nội tâm Đông Phương Thần vừa vui mừng vừa sợ hãi.

"Bất quá! Ta lại không thích mấy tên kiêu ngạo, nhìn khiến người ta chán ghét."

Âm thanh truyền vào trong tai Đông Phương Thần, giống như sét đánh ngang tai vậy. Sắc mặt đại biến, đứng ở đó không nhúc nhích giống như bị hóa đá vậy.

"Nhưng tiểu mập mạp này thật ra lại không tệ, hơn nữa trán lại rộng, vừa nhìn chính là người có phúc." Vừa nói, đôi mắt tháp chủ vửa nhìn chằm chằm Chu Du Liệt, càng xem càng thuận mắt, thật là càng làm cho hắn thoải mái nói:" Hắc! Thật là đúng, tiểu mập mạp này không chỉ là người có phúc, nếu như ta đoán không sai, cả đồi hắn khẳng định sẽ gặp được quý nhân phù trợ, ha ha, không sai. Ta sống hơn nữa đời người, nhưng lại chừa từng làm qua quý nhân, không tệ, vô cùng không tệ."

Chu Du Liệt trợn tròn mắt, há hốc miệng, giống như có chút sững sờ, đích xác, cuộc sống của hắn tại câu lạc bộ Vương Giả, mặc dù là đệ tử của Niếp Thanh Vân, nhưng cũng chỉ là thân phận cá nhân thôi, từ nhỏ đến lớn, hể có lựa chọn cho chuyện gì, đều sẽ là Diệp Minh Hiên, Đông Phương Thần, chưa từng có Chu Du Liệt, cho nên, khi nghe tới chỉ có thể có một người gia trì biến dị, hắn cũng không thèm để ý, Chu Du Liệt cũng biết là sẽ không tới phiên mình.

"Nhưng mà..." Bạch lão cũng sửng sốt, hắn không nghĩ tới tháp chủ lại lựa chọn Chu Du Liệt, vội vàng nói:" Người có thể suy nghĩ lại một chút hay không."

Tháp chủ lắc đầu. Không có đáp lại, mà lại phất tay một cái. Bên cạnh liền xuất hiện một cái bàn, ngửa đầu nhìn trần nhà, thở dài nói:" Rốt cuộc đã tới, rốt cuộc đã tới lúc chấm dứt cái ước định đáng chết, ngay hôm nay, rốt cuộc ta cũng được giải thoát rồi."

Rốt cuộc đã tới?

Bạch lão trong lòng lo lắng về chuyện của Đông Phương Thần, trong lúc nhất thời không thể để ý tới ý tứ của tháp chủ.

Đột nhiên, hắn cảm giác được một cổ khí tức khác thường. Ngay sau đó, tầng mười tháp thi đấu xuất hiện mtộ đạo hư ảnh, hư ảnh này có chút mơ hồ có chút mờ ảo, giống như ngọn lửa đang phiêu phù trong gió vậy, có chút lắc lư, mơ hồ có thể nhìn ra hình dáng hư ảnh này, diống như một lão giả tóc bạc vậy. Thoạt nhìn giống như đại hạn sắp buông xuống, có chút suy yếu.

"Ngươi...ngươi rốt cục đã tới a!"

Tháp chủ từ trên ghế đứng lên, hai mắt lấp lánh tinh quang, tập trung vào hư ảnh mờ ảo đối diện, nhìu mày, lạnh nhạt nói:" Năm mươi năm, đã đủ năm mươi năm, Chiến Vân, đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau, ta tin tưởng cũng là lần gặp mắt cuối cùng."

Chiến Vân?

Nghe được tên này, Bạch lão trong lòng ngẩn ra, lúc này liền đứng dậy, mà sắc mặt của Đông Phương Thần lại trắng bệch, giờ phút này tâm tư của hắn đều đặt trong gia trì biến gị, căn bản không có hứng thú biết người mới đến là ai.

Chiến Vân lẳng lặng phiêu phù ở đó, yên lặng chăm chú nhìn, không nói.

Tháp chủ cười lạnh nói:" Ngươi có thể kiên trì đến hiện tại, thật sự là ngoài dự liệu của ta, càng làm cho ta không nghĩ tới chính là, chỉ tận dụng một chút ý thức lưu lại trong vài chục năm ngắn ngủi liền huyễn hóa ra ý thức thể, năng lực lĩnh ngộ của ngươi thật sự làm cho ta bội phục."

Chiến Vân vẫn như cũ lẳng lặng đứng đó.

Tháp chủ lại nói:" Nếu như không phải mỗi ngày ta đều thi triển liệt hào chi khí bao trùm cả Borlundo làm suy yếu ý thức thể của ngươi, ngươi đúng là vẫn còn 30 năm để chuẩn bị, bất quá, ha ha! Ngươi rốt cuộc vẫn bị ta bức ra trong vài chục năm, nhưng ta không có lúc nào không muốn giết chết ngươi, nếu như không phải bởi vì ngươi, ta cũng không ở tại trong tháp này 50 năm."

Lúc này đây, một tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến:" Ta rốt cuộc cũng hiểu được tại sao tháp chủ đại nhân lại ở trong tháp nhiều năm như vậy, tháp chủ đại nhân thân ái. Không biết ngày hôm nay ngài có thể thỏa mãn ta một nguyên vọng nhỏ được không?"

Dáng người xinh đẹp, dung mạo quyến rũ, váy dài bằng tơ màu đen, chân mang giày cao gót màu đỏ, chỉ thấy bà chủ tử dưới cầu thang chậm rãi đi lên, dáng người uyển chuyển chập chờn, trên đường đi, mơ hồ có thể nhìn xuyên qua cái váy nghiêng nhìn thấy bên trong bắp đùi trắng mịn cảnh tượng vô hạn.

"Sao ngay cả ngươi cũng muốn đến đây náo nhiệt sao?"

Tháp chủ tựa hồ cũng không kinh ngạc khi bà chủ đến, chì là âm thanh trở nên lạnh lùng hơn mà thôi.

Bà chủ nhún vai, đi tới, ngồi ở trên ghế:" Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy. Ngươi hẳn là phải biết ta thích nhất là náo nhiệt sao? Xem ra thật là đúng khi đi tới nơi này xem náo nhiệt, ít nhất còn có thể nhấm nháp một chút hàn bẳng uấn nhưỡng." Trực tiếp đi qua Đông Phương Thần, đi tới bên cạnh tháp chủ, bà chủ không chút khách khí ngồi xuống, cầm bình ngọc lên tự rót cho mình một ly, nhẹ nhàng nhấm nháp thưởng thức, bà chủ nhắm con mắt lại, như đang hưởng thụ dư vị của nó vậy, một lúc sau mới mở mắt ra, cười nói:" Tháp chủ đại nhận. Còn không có trả lời vấn để của ta, nghe khẩu khí vừa rồi của người, hình như có ai ép ngươi phải ở trong tháp thi đấu này? Rốt cuộc là ai?"

"Ha ha ha!"

Tháp chủ cười to vài tiếng, lại ngồi xuống ghế. Cười lạnh nhìn chằm chằm Chiến Vân, nói:" Chiến vân, ngươi cũng muốn biết nhiều năm như vậy, ta vì sao vẫn muốn cấp bách diệt trừ ngươi không?"

"Niếp Thanh Vân!" Âm thanh già mua mà lại khàn khàn của Chiến Vân chậm rãi vang lên.

"Đích thật Niếp Thanh Vân là một hồ ly giảo hoạt, vậy ngươi cũng biết, ta vì sao lại làm như vậy."


/418

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status