Trong Liên bang những thanh niên tuấn kiệt nổi danh nhất hiện giờ phải kể đến Thất diệu. Đặc biệt là hai người Diệp Minh Hiên và Sở Phi, hai người thành danh từ khi còn nhỏ, hơn nữa thời thiếu niên đã vào Thất diệu, một người là đồ đệ của chiến thần đương thời - tông sư Niếp Thanh Vân, một người lại là thiếu chủ của gia tộc võ huân Bá Vương Sở gia vô cùng thần bí trong Liên bang. Hai người có thể nói là vinh quang đầy mình, hầu hết thanh niên trong liên bang không ai không biết tên hai người này.
Nhưng, lại rất ít người biết thực lực của hai người, bởi vì hai người đều từ thời thiếu niên đã có tên trong Thất diệu, hơn nữa tên tuổi hai người lúc nhận được danh hiệu Thất diệu ở đỉnh vinh quang được lưu truyền rộng rãi. Nhưng, từ đó về sau, hai người hình như không động thủ trước mặt công chúng nữa, mà hiện giờ lại truyền ra ngoài Diệp Minh Hiên và Sở Phi muốn đấu võ, điều này không thể không khiến người ta phấn chấn, không thể không làm cho người ta hưng phấn.
Đối với những người bình thường, đây có lẽ là một trò vui đáng xem, dù sao cho dù Sở Phi hay Diệp Minh Hiên từ trước tới nay đều là đại biểu thanh niên tuấn kiệt phi phàm nhất trong Liên bang, nhưng đối với một số người, đây tuyệt đối không chỉ là một trò hay, bởi vì họ biết một cách rõ ràng, Đỉnh vinh quang sắp chính thức trở thành trật tự thủ hộ. Điều này cũng có nghĩa là trong Liên bang ngoại trừ Cửu Thiên Các và Thánh Đường ra sẽ xuất hiện trật tự thủ hộ thứ ba.
Một khi Đỉnh vinh quang trở thành trật tự thủ hộ, có thể thấy địa vị của mười câu lạc bộ lớn trong Liên bang tới lúc đó không chỉ là tượng trưng địa vị, mà quan trọng hơn là tượng trưng quyền lực. Mọi người đều biết trong Liên bang, câu lạc bộ Vương Giả trên cơ bản vẫn luôn đại diện cho Đỉnh vinh quang, mà dã tâm của câu lạc bộ Vương Giả, người cẩn thận tỉ mỉ hầu như đều có thể đoán ra, câu lạc bộ Vương Giả vẫn luôn muốn chiếm lấy mười câu lạc bộ lớn trong Liên bang, như hôm nay, có bảy trong mười câu lạc bộ đã nghiêng về phía câu lạc bộ Vương Giả, duy chỉ có câu lạc bộ Tinh Thần của Bá Vương Sở gia vẫn đang kiên trì chống lại.
Diệp Minh Hiên của câu lạc bộ Vương Giả đối chiến với Sở Phi của Bá Vương Sở gia, điều này có nghĩa là Niếp Thanh Vân cuối cùng cũng muốn ra tay với câu lạc bộ Tinh Thần rồi sao?
Có lẽ là trong đó rốt cuộc cất dấu bí văn gì, lại rất ít người biết.
Thành phố Wirral là một thành phố hoàn toàn đứng vào hàng giàu có, có sắc thái truyền kỳ trong Liên bang, vì trong lịch sử nghìn năm của Liên bang từng có một nhân vật lớn đã xưng đế ở thành phố này, thời gian phải tới trăm năm. Ông chính là đế vương duy nhất trong lịch sử ngàn năm của liên bang, đại đế Wirral. Thành phố này được mệnh danh Wirral từ ông.
Thời kỳ đại đế Wirral thống trị Liên bang, nơi đây cũng được coi là trung tâm quyền lực của Liên bang. Mặc dù cùng với sự diệt vong của đại đế Wirral, thành phố này cũng dần dần xuống dốc. Nhưng qua rất nhiều kiến trúc hùng vĩ của thành phố này vẫn có thể thấy sự huy hoàng năm đó.
Thời kỳ đại đế Wirral thống trị, tạo nên Liên bang mười đại võ huân gia tộc, mười đại võ huân gia tộc hầu hết đều sống ở thành phố Wirral, chỉ có điều nhiều năm trôi qua như vậy, những võ huân gia tộc này cũng hầu như đều chuyển đi chỗ khác, duy chỉ có Bá Vương Sở gia vẫn giữ được nhà cũ của mình.
Nói một cách không khoa trương, Bá Vương Sở gia hoàn toàn là võ huân gia tộc danh tiếng đúng như thực tế trong Liên bang. Sau khi đại đế Wirral diệt vong, đặc quyền của võ huân gia tộc gần như bị Cửu Thiên Các lấy đủ các lý do làm suy yếu, duy chỉ có đặc quyền liên quan tới Bá Vương Sở gia vẫn được bảo tồn, không ai biết nguyên nhân. Điều càng khiến người ta nghi hoặc là nhiều năm như vậy mà nhà Bá Vương Sở không có ai làm quan hoặc là vào quân đội, chỉ kinh doanh câu lạc bộ Tinh Thần, nhưng cũng vô cùng đặc biệt, chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng.
Nói tới nhà Bá Vương Sở gia, mọi người sẽ nghĩ tới cây Bá Vương nổi tiếng chư quốc Tinh Hải đầu tiên. Nghe nói cây Bá Vương mười năm mới ra hoa, mười năm kết quả, kết ra một loại quả thần kỳ, cũng là quả Bá Vương, tin đồn liên quan tới quả Bá Vương cũng nhiều vô cùng. Có người nói, ăn quả Bá Vương tên ngốc cũng biến thành thiên tài, cũng có người nói, ăn quả Bá Vương ông già cũng biến thành chàng trai tuấn tú. Còn có người nói, ăn quả Bá Vương, không chi có làm mạnh huyết mạch, thậm chí còn có thể tinh lọc cơ thể, có thể đạt tới trường sinh, nói như vậy đều có, hiện giờ quả Bá Vương gần như trở thành quả tiên.
Bá Vương Sở gia, trong một từ đường cổ xưa.
Mỗi tổ tiên Sở gia đều được tế bái trên bàn cao. Một thanh niên đang đứng trước bàn thờ, người thanh niên mặc một bộ quần áo thoải mái màu trắng rất bình thường, mày kiếm mắt sáng, da trắng nõn, trên khuôn mặt lộ vẻ anh tuấn. Lại thêm khí chất tiêu sái phiêu dật có thể nói là một mỹ nam hiếm có trên thế gian này.
Người này chính là Sở Phi.
Hắn khẽ nhắm mắt, hai tay tạo thành hình chữ thập đặt trước ngực, giống như đang tế bái.
Hồi lâu, hắn mở mắt, khẽ thở ra một hơi, sững người nhìn linh vị trên bàn thờ, cứ nhìn như vậy, không nói gì.
Hình như cảm thấy điều gì, hắn quay người, hoài nghi nhìn cô gái đang đứng ở cửa từ đường, “Mộng Dao? Không phải đã nói với em mấy ngày nay anh rất bận sao? Sao em lại đến rồi?”
Mộng Dao bĩu môi, nhìn hắn, hỏi: “Sở ca ca, sao anh phải đồng ý đấu võ với Diệp Minh Hiên? Rõ ràng anh biết bọn họ không có ý tốt, sao anh vẫn còn…”
Sở Phi đi tới, rời khỏi từ đường, ngửa nhìn mặt trời trên cao, sau đó quay đầu nhìn Mộng Dao, nói: “Em cảm thấy anh không đánh lại được Diệp Minh Hiên?”
“Không phải thế!” Mộng Dao vội vàng lắc đầu.
Sở Phi cười nói : “Vậy là được rồi, còn gì đáng lo nữa”.
“Nhưng…” Mộng Dao vẫn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Sở Phi cắt ngang: “Không có nhưng gì hết” Dừng một chút, ngữ khí chậm rãi, lại nói: “Hơn nữa anh cũng rất mong đánh một trận với Diệp Minh Hiên, mười năm trước anh và Diệp Minh Hiên chưa phân thắng bại, mười năm sau anh không muốn lại tiếc nuối, cho dù lần này Diệp Minh Hiên không khiêu chiến, anh cũng sẽ khiêu chiến với hắn, có một số việc đã đến lúc nhất định phải giải quyết.
Mộng Dao nhìn Sở Phi, nói: “Sở ca ca, em biết có một số chuyện anh giấu em là vì muốn tốt cho em, nhưng em rất muốn chia sẻ cùng anh.”
“Mộng Dao, anh không hề giấu em điều gì. Em hẳn là rõ mười câu lạc bộ lớn trong đó phần lớn đều bị câu lạc bộ Vương Giả nắm trong tay, duy chỉ có câu lạc bộ Tinh Thần chúng ta là không, cho nên, Niếp Thanh Vân muốn thâu tóm Tinh Thần chúng ta, Diệp Minh Hiên khiêu chiến với anh chỉ là dạo đầu mà thôi”.
Sở Phi thản nhiên nói, giống như miêu tả một sự việc không liên quan đến hắn vậy.
Mộng Dao lắc lắc đầu, dương đầu lên, nhìn một chốc, lại cúi đầu, bĩu môi, lúc này mới nói: “Sở ca ca, anh không cần lừa em nữa, chiếc nhẫn vương tọa của câu lạc bộ Tinh Thần đã mất từ ba năm trước rồi, hơn nữa em cũng biết chắc chắn là trong tay Niếp Thanh Vân. Cho nên, hắn hoàn toàn không quan tâm tới quyền khống chế câu lạc bộ Tinh Thần, mà lần này hắn muốn đối phó là Sở gia các anh? Đúng không?”
Uh?
Sở Phi nhíu mày, có chút nghi hoặc nhìn Mộng Dao, chợt cười nhạt, “Ông nội em đúng là làm hư em rồi, ngay cả chuyện này cũng nói với em”.
“Em cũng làm phiền ông nội chết được, ông mới nói đó. Em biết giữa Sở gia các anh và Niếp Thanh Vân chắc chắn có ân oán gì đó, có phải có liên quan đến chuyện Sở thúc thúc biến mất ba mươi năm trước không? Ông nội có nói thế nào cũng không cho em biết, Sở ca ca, anh nói cho em là được rồi?”
Sở Phi chỉ lắc đầu không nói gì. “Thiếu Tiễn”
Không biết từ lúc nào bên cạnh Sở Phi xuất hiện một ông già, ông già nhìn có vẻ rất thoải mái.
“Phúc gia gia!” Mộng Dao biết ông là A Phúc một thuộc hạ đắc lực của Sở Phi
“Mọi chuyện đều lo liệu thỏa đáng rồi sao?” Sở Phi hỏi.
A Phúc gật gật đầu, đưa một danh sách trong tay tới. “Đây là danh sách khách mời thiếu gia xem thử xem còn thiếu ai không?”
Nhưng, lại rất ít người biết thực lực của hai người, bởi vì hai người đều từ thời thiếu niên đã có tên trong Thất diệu, hơn nữa tên tuổi hai người lúc nhận được danh hiệu Thất diệu ở đỉnh vinh quang được lưu truyền rộng rãi. Nhưng, từ đó về sau, hai người hình như không động thủ trước mặt công chúng nữa, mà hiện giờ lại truyền ra ngoài Diệp Minh Hiên và Sở Phi muốn đấu võ, điều này không thể không khiến người ta phấn chấn, không thể không làm cho người ta hưng phấn.
Đối với những người bình thường, đây có lẽ là một trò vui đáng xem, dù sao cho dù Sở Phi hay Diệp Minh Hiên từ trước tới nay đều là đại biểu thanh niên tuấn kiệt phi phàm nhất trong Liên bang, nhưng đối với một số người, đây tuyệt đối không chỉ là một trò hay, bởi vì họ biết một cách rõ ràng, Đỉnh vinh quang sắp chính thức trở thành trật tự thủ hộ. Điều này cũng có nghĩa là trong Liên bang ngoại trừ Cửu Thiên Các và Thánh Đường ra sẽ xuất hiện trật tự thủ hộ thứ ba.
Một khi Đỉnh vinh quang trở thành trật tự thủ hộ, có thể thấy địa vị của mười câu lạc bộ lớn trong Liên bang tới lúc đó không chỉ là tượng trưng địa vị, mà quan trọng hơn là tượng trưng quyền lực. Mọi người đều biết trong Liên bang, câu lạc bộ Vương Giả trên cơ bản vẫn luôn đại diện cho Đỉnh vinh quang, mà dã tâm của câu lạc bộ Vương Giả, người cẩn thận tỉ mỉ hầu như đều có thể đoán ra, câu lạc bộ Vương Giả vẫn luôn muốn chiếm lấy mười câu lạc bộ lớn trong Liên bang, như hôm nay, có bảy trong mười câu lạc bộ đã nghiêng về phía câu lạc bộ Vương Giả, duy chỉ có câu lạc bộ Tinh Thần của Bá Vương Sở gia vẫn đang kiên trì chống lại.
Diệp Minh Hiên của câu lạc bộ Vương Giả đối chiến với Sở Phi của Bá Vương Sở gia, điều này có nghĩa là Niếp Thanh Vân cuối cùng cũng muốn ra tay với câu lạc bộ Tinh Thần rồi sao?
Có lẽ là trong đó rốt cuộc cất dấu bí văn gì, lại rất ít người biết.
Thành phố Wirral là một thành phố hoàn toàn đứng vào hàng giàu có, có sắc thái truyền kỳ trong Liên bang, vì trong lịch sử nghìn năm của Liên bang từng có một nhân vật lớn đã xưng đế ở thành phố này, thời gian phải tới trăm năm. Ông chính là đế vương duy nhất trong lịch sử ngàn năm của liên bang, đại đế Wirral. Thành phố này được mệnh danh Wirral từ ông.
Thời kỳ đại đế Wirral thống trị Liên bang, nơi đây cũng được coi là trung tâm quyền lực của Liên bang. Mặc dù cùng với sự diệt vong của đại đế Wirral, thành phố này cũng dần dần xuống dốc. Nhưng qua rất nhiều kiến trúc hùng vĩ của thành phố này vẫn có thể thấy sự huy hoàng năm đó.
Thời kỳ đại đế Wirral thống trị, tạo nên Liên bang mười đại võ huân gia tộc, mười đại võ huân gia tộc hầu hết đều sống ở thành phố Wirral, chỉ có điều nhiều năm trôi qua như vậy, những võ huân gia tộc này cũng hầu như đều chuyển đi chỗ khác, duy chỉ có Bá Vương Sở gia vẫn giữ được nhà cũ của mình.
Nói một cách không khoa trương, Bá Vương Sở gia hoàn toàn là võ huân gia tộc danh tiếng đúng như thực tế trong Liên bang. Sau khi đại đế Wirral diệt vong, đặc quyền của võ huân gia tộc gần như bị Cửu Thiên Các lấy đủ các lý do làm suy yếu, duy chỉ có đặc quyền liên quan tới Bá Vương Sở gia vẫn được bảo tồn, không ai biết nguyên nhân. Điều càng khiến người ta nghi hoặc là nhiều năm như vậy mà nhà Bá Vương Sở không có ai làm quan hoặc là vào quân đội, chỉ kinh doanh câu lạc bộ Tinh Thần, nhưng cũng vô cùng đặc biệt, chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng.
Nói tới nhà Bá Vương Sở gia, mọi người sẽ nghĩ tới cây Bá Vương nổi tiếng chư quốc Tinh Hải đầu tiên. Nghe nói cây Bá Vương mười năm mới ra hoa, mười năm kết quả, kết ra một loại quả thần kỳ, cũng là quả Bá Vương, tin đồn liên quan tới quả Bá Vương cũng nhiều vô cùng. Có người nói, ăn quả Bá Vương tên ngốc cũng biến thành thiên tài, cũng có người nói, ăn quả Bá Vương ông già cũng biến thành chàng trai tuấn tú. Còn có người nói, ăn quả Bá Vương, không chi có làm mạnh huyết mạch, thậm chí còn có thể tinh lọc cơ thể, có thể đạt tới trường sinh, nói như vậy đều có, hiện giờ quả Bá Vương gần như trở thành quả tiên.
Bá Vương Sở gia, trong một từ đường cổ xưa.
Mỗi tổ tiên Sở gia đều được tế bái trên bàn cao. Một thanh niên đang đứng trước bàn thờ, người thanh niên mặc một bộ quần áo thoải mái màu trắng rất bình thường, mày kiếm mắt sáng, da trắng nõn, trên khuôn mặt lộ vẻ anh tuấn. Lại thêm khí chất tiêu sái phiêu dật có thể nói là một mỹ nam hiếm có trên thế gian này.
Người này chính là Sở Phi.
Hắn khẽ nhắm mắt, hai tay tạo thành hình chữ thập đặt trước ngực, giống như đang tế bái.
Hồi lâu, hắn mở mắt, khẽ thở ra một hơi, sững người nhìn linh vị trên bàn thờ, cứ nhìn như vậy, không nói gì.
Hình như cảm thấy điều gì, hắn quay người, hoài nghi nhìn cô gái đang đứng ở cửa từ đường, “Mộng Dao? Không phải đã nói với em mấy ngày nay anh rất bận sao? Sao em lại đến rồi?”
Mộng Dao bĩu môi, nhìn hắn, hỏi: “Sở ca ca, sao anh phải đồng ý đấu võ với Diệp Minh Hiên? Rõ ràng anh biết bọn họ không có ý tốt, sao anh vẫn còn…”
Sở Phi đi tới, rời khỏi từ đường, ngửa nhìn mặt trời trên cao, sau đó quay đầu nhìn Mộng Dao, nói: “Em cảm thấy anh không đánh lại được Diệp Minh Hiên?”
“Không phải thế!” Mộng Dao vội vàng lắc đầu.
Sở Phi cười nói : “Vậy là được rồi, còn gì đáng lo nữa”.
“Nhưng…” Mộng Dao vẫn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Sở Phi cắt ngang: “Không có nhưng gì hết” Dừng một chút, ngữ khí chậm rãi, lại nói: “Hơn nữa anh cũng rất mong đánh một trận với Diệp Minh Hiên, mười năm trước anh và Diệp Minh Hiên chưa phân thắng bại, mười năm sau anh không muốn lại tiếc nuối, cho dù lần này Diệp Minh Hiên không khiêu chiến, anh cũng sẽ khiêu chiến với hắn, có một số việc đã đến lúc nhất định phải giải quyết.
Mộng Dao nhìn Sở Phi, nói: “Sở ca ca, em biết có một số chuyện anh giấu em là vì muốn tốt cho em, nhưng em rất muốn chia sẻ cùng anh.”
“Mộng Dao, anh không hề giấu em điều gì. Em hẳn là rõ mười câu lạc bộ lớn trong đó phần lớn đều bị câu lạc bộ Vương Giả nắm trong tay, duy chỉ có câu lạc bộ Tinh Thần chúng ta là không, cho nên, Niếp Thanh Vân muốn thâu tóm Tinh Thần chúng ta, Diệp Minh Hiên khiêu chiến với anh chỉ là dạo đầu mà thôi”.
Sở Phi thản nhiên nói, giống như miêu tả một sự việc không liên quan đến hắn vậy.
Mộng Dao lắc lắc đầu, dương đầu lên, nhìn một chốc, lại cúi đầu, bĩu môi, lúc này mới nói: “Sở ca ca, anh không cần lừa em nữa, chiếc nhẫn vương tọa của câu lạc bộ Tinh Thần đã mất từ ba năm trước rồi, hơn nữa em cũng biết chắc chắn là trong tay Niếp Thanh Vân. Cho nên, hắn hoàn toàn không quan tâm tới quyền khống chế câu lạc bộ Tinh Thần, mà lần này hắn muốn đối phó là Sở gia các anh? Đúng không?”
Uh?
Sở Phi nhíu mày, có chút nghi hoặc nhìn Mộng Dao, chợt cười nhạt, “Ông nội em đúng là làm hư em rồi, ngay cả chuyện này cũng nói với em”.
“Em cũng làm phiền ông nội chết được, ông mới nói đó. Em biết giữa Sở gia các anh và Niếp Thanh Vân chắc chắn có ân oán gì đó, có phải có liên quan đến chuyện Sở thúc thúc biến mất ba mươi năm trước không? Ông nội có nói thế nào cũng không cho em biết, Sở ca ca, anh nói cho em là được rồi?”
Sở Phi chỉ lắc đầu không nói gì. “Thiếu Tiễn”
Không biết từ lúc nào bên cạnh Sở Phi xuất hiện một ông già, ông già nhìn có vẻ rất thoải mái.
“Phúc gia gia!” Mộng Dao biết ông là A Phúc một thuộc hạ đắc lực của Sở Phi
“Mọi chuyện đều lo liệu thỏa đáng rồi sao?” Sở Phi hỏi.
A Phúc gật gật đầu, đưa một danh sách trong tay tới. “Đây là danh sách khách mời thiếu gia xem thử xem còn thiếu ai không?”
/418
|