Đại đế Wirral thống trị Liên bang khoảng trăm năm, cũng là thời kỳ lịch sử Liên bang đầy biến động. Về sự tồn tại của ông từ trước tới nay vẫn đầy rẫy các tranh luận. Có người nói ông chính sách bạo ngược, có người nói ông hung tàn, thậm chí có người còn nói ông độc tài, nhưng cho dù thế nào, đều không thể phủ nhận nếu không có sự xuất hiện của ông,cả Liên bang thậm chí có thể rơi vào tay người Trafalgar hoặc là người Halse.
Cho dù đánh giá của bất kỳ sách sử nào của Liên bang hiện nay với đại đế Wirral đều rất khách quan, đối với các loại sự tích cũng có nhiều ví dụ, nhưng trong bất kỳ sách sử nào đều không có ghi chép liên quan tới tình hình chi tiết của bản thân đại đế Wirral, cho dù ông cao bao nhiêu tính tình thế nào đều không có.
Có người dựa theo đủ các loại sự tích của đại đế Wirral đã từng suy đoán đại đế Wirral chắc chắn là một mãnh nam có ngoại hình thô kệch.
Nhưng, hơn một trăm năm đã xuất một đoạn bí sử, nghe nói đại đế Wirral vô cùng anh tuấn, đủ để xưng là mỹ nam tuyệt thế, hơn nữa tính tình của ông cũng không nóng nảy như trong truyền thuyết. Ngược lại, là một người vô cùng lặng lẽ, khiêm tốn. Bát quái (tin đồn) cũng chi là bát quái, không thể có được xác nhận.
Mấy trăm năm lại đây chính phủ không ngừng sửa chữa cải cách kiến trúc, duy trì cho đến hôm nay, cả Liên bang trừ mấy thành phố đặc biệt ra, trên cơ bản đều đã kiến trúc tự động cơ giới hóa, cũng chỉ có thành phố Wirral cho đến giờ vẫn giữ lại được tất cả của thời đại đế Wirral năm đó. Đúng vậy, tất cả, cho dù là phong cách kiến trúc, hay là nghệ thuật thịnh hành năm đó… ở thành phố này đều có thể nhìn thấy.
Đặc biệt là cung điện chỉ có gốm sứ đại đế Wirral sống năm đó. Mặc dù không biết nguyên nhân nào dẫn tới tàn phá, mất đi vẻ hùng vĩ vốn có, nhưng cũng tuyệt đối là cổ tích nổi tiếng các nước tinh hải.
Một tòa bia đá màu trắng bạc cao mười mấy mét đứng ở trung tâm của sân gốm rộng , trên bia đá có chạm khắc công tích lớn của đại đế Wirral, du khách đi bộ trong sân thỉnh thoảng sẽ dừng lại tham quan.
“Một đời đại đế Wirral đủ huy hoàng, nghe nói năm đó ông chỉ là một đoàn trưởng trong quân đội mà thôi. Lúc ấy bốn bề Liên bang là quân địch. Đối mặt với sự tấn công hùng mạnh của người Halse và thâm nhập của người Trafalgar xảo quyệt. Mà đương cục Liên bang cũng đang xảy ra nội chiến. đại đế Wirral thừa dịp xông lên, dẫn dắt đoàn quân liều chết, đẩy lùi đương cục Liên bang, mở rộng đoàn quân ngăn cản tiến công của Halse, sáu năm sau Trafalgar lui binh. Mười năm sau không biết dùng cách gì ký điều ước hòa bình với người Trafalgar. Đây đúng là một khởi nghĩa manh nha điển hình.
Đứng dưới bia đá, một cô gái ăn mặc vô cùng phong tình nhìn ghi chép trên bia đá liên quan tới đại đế Wirral, quần tất màu đỏ đậm, tóc dài tùy ý buông trên vai, bộ ngực khiến người ta hộc máu như ẩn như hiện, con gái như vậy, đứng dưới bia đá quả thật thu hút ánh mắt không bình thường của không ít đàn ông.
Không phải ai khác, chính là bà chủ tới từ Borlundo, Trác Thanh.
“Đều nói đại đế Wirral độc tài, lại phong ban đặc quyền cho mười đại võ huân gia tộc. Võ huân gia tộc lúc đó có thể nói là bá chủ một phương, thậm chí có quyền thay đổi pháp luật của địa phương đó. Trong tình hình lúc bấy giờ, có lẽ chỉ có tài mới có thể áp chế bạo loạn nổ ra lúc bấy giờ, ta nói đúng không, Hiên thiếu gia?”
Trác Thanh xoay người, nụ cười như mang vẻ phong tình nhìn người thanh niên bên cạnh. Người thanh niên mặc âu phục thoải mái màu trắng, khoảng ba mươi tuổi, mặc dù tướng mạo không như Sở Phi mỹ nam tuấn kiệt thế gian hiếm có, nhưng, người lại toát ra khí chất vô cùng mạnh mẽ, như mặt trời tàn xuống núi, mạnh mẽ mà lại có khắp nơi, dường như muốn đem mọi thứ xung quanh bao phủ trong đó, khiến người ta không có chỗ ẩn thân thậm chí hít thở.
Hắn đứng ở đó, trong vòng ba mét xung quanh trừ Trác Thanh và một cô gái khác ra, trong nóng rực cực độ vô hình này khiến người ta cảm thấy nghẹt thở, khiến người ta hoàn toàn không dám tới gần. Mọi người xung quanh mặc dù trong lòng nghi hoặc, những cũng không dám hỏi nhiều. Trong thời đại thể thuật hoành hành, dùng đầu ngón chân nghĩ ngợi cũng biết người thanh niên này chắc chắc thực lực vô cùng hùng mạnh, thậm chí vượt ra khỏi phạm trù giải thích của bọn họ.
Đúng vậy, nếu bọn họ biết tên của người thanh niên này sẽ không kinh ngạc như vậy.
Diệp Minh Hiên.
Người của Thất diệu, đồ đệ của chiến thần nhân giả của câu lạc bộ Vương Giả, tông sư Niếp Thanh Vân, “tứ phương chiến tướng”, “thần vinh quang”, Kỵ sĩ thứ tám huy hoàng”… là người giành được rất nhiều vinh quang đặc biệt, có người từng làm thống kê chuyên môn những vinh quang mà Diệp Minh Hiên giành được, mà kết quả có được càng khiến người ta không dám tin, quyền lực của hắn ở trật tự câu lạc bộ gần như không thua gì một vị tướng quân, có thể thấy, cái tên Diệp Minh Hiên vẫn luôn đại diện cho thanh niên Liên bang đồng lứa có thực lực mạnh nhất .
“Thời thế tạo anh hùng, tình hình Liên bang lúc đó, sự xuất hiện của Wirral không phải là ngẫu nhiên, mà là tất nhiên”.
Nhìn chăm chú văn tự ghi chép trên bia đá, Diệp Minh Hiên thản nhiên trả lời, trong ngữ khí không có bất cứ sắc thái tình cảm nào, không kính nể cũng không hạ bệ, nghe có vẻ đang đọc bài vậy.
“Oh? Nói như vậy nếu Hiên thiếu gia sinh ra vào niên đại đó có lẽ cũng sẽ là điều tất nhiên?”
Trác Thanh cười ha ha, mặc dù bình thường cô sống ở Borlundo, nhưng không có nghĩa là cô không biết một số chuyện của câu lạc bộ Vương Giả, trong ấn tượng của cô hình như cũng chỉ có Diệp Minh Hiên này mới là đồ đệ thật sự của Niếp Thanh Vân, bởi vì mỗi lần câu lạc bộ Vương Giả triệu tập hội nghị, có thể gặp Diệp Minh Hiên, về phần Đông Phương Thần, Chu Du Liệt, Đổng Trác chưa gặp lần nào.
Trác Thanh thấy, Diệp Minh Hiên này tuyệt đối được coi là một nhân vật ngạo mạn điển hình . Mặc dù không biết thực lực thật sự của Diệp Minh Hiên thế nào, nhưng cô biết rõ, bình phẩm về tư cách sống không nói làm gì, nhưng trong tám trường lão của câu lạc bộ, trừ đại trưởng lão thần bí từ trước tới nay chưa bao giờ lộ diện, thì bảy vị khác đều đến từ bảy thế lực hùng mạnh thần bí, hơn nữa trước sau đều muốn đem các bí kỹ truyền lại cho Diệp Minh Hiên.
Đó là giao dịch giữa các vị trưởng lão và Niếp Thanh Vân, nhưng điều khiến mọi người đều không thể ngờ tới là, trong thời gian năm năm ngắn ngủi Diệp Minh Hiên đã tu luyện xong các bí kỹ hùng mạnh của bảy lĩnh vực khác nhau. Chỉ điều này thôi, đã đủ tiếu ngạo Liên bang, đừng nói tới việc Niếp Thanh Vân còn truyền thụ lại Nho viêm chi ý mình tu luyện cho Diệp Minh Hiên.
“Nếu Trác trưởng lão có cách đưa ta trở về, ta sẽ không ngại suy diễn giúp cô một chút.”
“Ha ha ha ha”.
Trác Thanh cười như chuông bạc, liếc nhìn kim mỹ nữ bên cạnh Diệp Minh Hiên, cười nói: “Naga, nếu Hiên thiếu gia làm đế vương, cô có thể làm hoàng hậu rồi? Ha ha ha”
Cô gái gọi là Naga lạnh lùng như băng, cả người đều toát ra hơi thở vô cùng lạnh lùng, nhìn chằm chằm Trác Thanh đang vui cười, lạnh lùng nói: “Trác trưởng lão, hãy chú ý ngôn từ của ngươi”.
“Ha ha! Đúng là một tiểu cô nương không biết đùa”.
Trác Thanh cười giễ cợt một tiếng, nhưng không nói gì.
“Naga, không được vô lễ với Trác Thanh, cô ấy không chỉ là trưởng lão của câu lạc bộ chúng ta, mà còn là khách ta mời đến”.
Tiếng Diệp Minh Hiên truyền tới, Naga mới quay người lại.
Trác Thanh chẳng muốn so đo với tiểu cô nương này, hình như cũng cảm thấy Diệp Minh Hiên vẫn như trước thật sự có chút vô vị, một người nhìn vấn đề mãi mãi chỉ lấy mình là trung tâm, một người lạnh lùng nhìn bất cứ ai đều là gái điếm không thuận mắt, điều này thật vô vị, một thời gian Trác Thanh đã hối hận vì đã rời bỏ Borlundo.
“Sao vẫn chưa thấy người của Sở Thiên Ừng chứ, bà đây đúng là không đợi được nữa”Trác Thanh lắc đầu, đang định nói tiếp, đột nhiên thấy tiếng quát của Naga: “Đồ đáng chết”.
Xoay người, lúc này Trác Thanh mới thấy Naga đang thủ sẵn một cánh tay yếu ớt, thì ra là một đứa bé, một đứa bé nhìn có vẻ chỉ bảy tám tuổi.
Khuôn mặt cô gái bẩn bê bết, đầu tóc rối bù, trên người mặc áo khoác màu đen còn cao hơn một cái đầu, một tay nó bị Naga vặn chặt, khuôn mặt nhọ bẩn bỗng hiện ra vẻ đau đớn.
Còn nhỏ mà dám đi trộm đồ.
“Ngươi nói dối, ta không có!” Cô bé cắn răng chịu đau đớn, nhưng lại quật cường chăm chú nhìn Naga.
“Ngụy biện, còn không thừa nhận?” Naga mặt lạng như băng, chỉ thấy ngón tay cô dùng lực, ngay sau đó tiếng răng rắc vang lên, tiếng cô bé hét lên đau đớn, ngã trên mặt đất.
“Không có. Đây là cái gì?” Nhặc một tấm kim bài từ dưới đất lên, Naga căm ghét nhìn chằm chằm đứa bé, đang định bước đi, thì bị Trác Thanh chặn lại.
“Bỏ đi, chỉ là một đứa trẻ mà thôi”. Trác Thanh đi tới ôm cô bé dậy, âm thầm đưa cánh tay cô bé đã rơi xuống lên, cười nói: “Đau không?”
Cô bé cắn răng, không thèm nhìn Trác Thanh, đôi mắt đen láy hung hăng nhìn Naga, hung ác trong mắt giống như hoàn toàn không hợp với tuổi cô bé hiện giờ, cho dù là Trác Thanh nhìn thấy ánh mắt hung ác đó cũng không khỏi sửng sốt, rốt cuộc thân thế thế nào mới có thể khiến cô bé vốn nên hưởng thụ sự quan tâm yêu thương của cha mẹ có ánh mắt như vậy, lúc cô còn đang sửng sốt, cô bé vù một tiếng, giãy ra, nhạy chóng trốn thoát.
Trác Thanh kinh ngạc nhìn theo bóng cô gái như hư ảnh chạy trốn rất nhanh, trong lòng vừa thương xót, vừa ngạc nhiên, thầm nghĩ cô bé này tốc độ lại nhanh như vậy, nhanh tới mức khiến cô cảm thấy có chút khó tin.
“Đúng là đồ đáng ghét” hai ngón tay Naga bóp chặt tấm kim bài, nhìn một cái, giơ tấm kim bài trong tay lên.
“Nếu đã bẩn, để ngày mai ta cho người cấp lại cho cô một tấm” Diệp Minh Hiên thản nhiên mỉm cười, quay người tiếp tục nhìn văn tự ghi chép trên bia đá.
“Ta ghét người khác chạm vào đồ của ra, đặc biệt là những đứa trẻ bẩn thỉu” Naga chán ghét trả lời, lại nhìn tay mình, sốt rột nói: “Ta phải đi cọ rử ngay” Nhìn Trác Thanh, “Lúc nãy không phải là cô giúp nó, cô dung túng ở đây, lần này cô giúp nó, lần sau nó sẽ còn trộm đồ của người khác.”
“Một đứa trẻ không hiểu chuyện mà thôi” Trác Thanh nhẫn nại trả lời, nếu không phải bên cạnh Naga có người khác chiếu cố, Trác Thanh thật sự muốn tát cho một cái, nhưng nếu thật sự làm vậy, mặc dù cô không sợ gì nhưng những phiền phức đó lại khiến cô phải đau đầu đó.
“Một đứa trẻ? Cô có biết vì đồ đáng ghét đó trộm đồ của ta, ta phải thay giặt hết quần áo không?”
Có lẽ Naga vốn không thuận mắt Trác Thanh, nhân cơ hội này tất nhiên nói không nể tình. Đang nói, cô đột nhiên dừng lại, tiếp theo sắc mặt thay đổi, “Chết rồi, trụy ảnh của ta mất rồi”.
“Uh?” Truyện "
Diệp Minh Hiên khẽ ơ một tiếng: “Tên trộm kia không phải lấy kim bài của cô mà là trụy ảnh, ha ha vậy mà ta không phát giác ra, chắc là đồ vật rất thú vị.”
“Đồ độc ác”Naga tức giận, nhớn nhác tìm kiến bóng hình của cô bé ở sân rộng.
Cho dù đánh giá của bất kỳ sách sử nào của Liên bang hiện nay với đại đế Wirral đều rất khách quan, đối với các loại sự tích cũng có nhiều ví dụ, nhưng trong bất kỳ sách sử nào đều không có ghi chép liên quan tới tình hình chi tiết của bản thân đại đế Wirral, cho dù ông cao bao nhiêu tính tình thế nào đều không có.
Có người dựa theo đủ các loại sự tích của đại đế Wirral đã từng suy đoán đại đế Wirral chắc chắn là một mãnh nam có ngoại hình thô kệch.
Nhưng, hơn một trăm năm đã xuất một đoạn bí sử, nghe nói đại đế Wirral vô cùng anh tuấn, đủ để xưng là mỹ nam tuyệt thế, hơn nữa tính tình của ông cũng không nóng nảy như trong truyền thuyết. Ngược lại, là một người vô cùng lặng lẽ, khiêm tốn. Bát quái (tin đồn) cũng chi là bát quái, không thể có được xác nhận.
Mấy trăm năm lại đây chính phủ không ngừng sửa chữa cải cách kiến trúc, duy trì cho đến hôm nay, cả Liên bang trừ mấy thành phố đặc biệt ra, trên cơ bản đều đã kiến trúc tự động cơ giới hóa, cũng chỉ có thành phố Wirral cho đến giờ vẫn giữ lại được tất cả của thời đại đế Wirral năm đó. Đúng vậy, tất cả, cho dù là phong cách kiến trúc, hay là nghệ thuật thịnh hành năm đó… ở thành phố này đều có thể nhìn thấy.
Đặc biệt là cung điện chỉ có gốm sứ đại đế Wirral sống năm đó. Mặc dù không biết nguyên nhân nào dẫn tới tàn phá, mất đi vẻ hùng vĩ vốn có, nhưng cũng tuyệt đối là cổ tích nổi tiếng các nước tinh hải.
Một tòa bia đá màu trắng bạc cao mười mấy mét đứng ở trung tâm của sân gốm rộng , trên bia đá có chạm khắc công tích lớn của đại đế Wirral, du khách đi bộ trong sân thỉnh thoảng sẽ dừng lại tham quan.
“Một đời đại đế Wirral đủ huy hoàng, nghe nói năm đó ông chỉ là một đoàn trưởng trong quân đội mà thôi. Lúc ấy bốn bề Liên bang là quân địch. Đối mặt với sự tấn công hùng mạnh của người Halse và thâm nhập của người Trafalgar xảo quyệt. Mà đương cục Liên bang cũng đang xảy ra nội chiến. đại đế Wirral thừa dịp xông lên, dẫn dắt đoàn quân liều chết, đẩy lùi đương cục Liên bang, mở rộng đoàn quân ngăn cản tiến công của Halse, sáu năm sau Trafalgar lui binh. Mười năm sau không biết dùng cách gì ký điều ước hòa bình với người Trafalgar. Đây đúng là một khởi nghĩa manh nha điển hình.
Đứng dưới bia đá, một cô gái ăn mặc vô cùng phong tình nhìn ghi chép trên bia đá liên quan tới đại đế Wirral, quần tất màu đỏ đậm, tóc dài tùy ý buông trên vai, bộ ngực khiến người ta hộc máu như ẩn như hiện, con gái như vậy, đứng dưới bia đá quả thật thu hút ánh mắt không bình thường của không ít đàn ông.
Không phải ai khác, chính là bà chủ tới từ Borlundo, Trác Thanh.
“Đều nói đại đế Wirral độc tài, lại phong ban đặc quyền cho mười đại võ huân gia tộc. Võ huân gia tộc lúc đó có thể nói là bá chủ một phương, thậm chí có quyền thay đổi pháp luật của địa phương đó. Trong tình hình lúc bấy giờ, có lẽ chỉ có tài mới có thể áp chế bạo loạn nổ ra lúc bấy giờ, ta nói đúng không, Hiên thiếu gia?”
Trác Thanh xoay người, nụ cười như mang vẻ phong tình nhìn người thanh niên bên cạnh. Người thanh niên mặc âu phục thoải mái màu trắng, khoảng ba mươi tuổi, mặc dù tướng mạo không như Sở Phi mỹ nam tuấn kiệt thế gian hiếm có, nhưng, người lại toát ra khí chất vô cùng mạnh mẽ, như mặt trời tàn xuống núi, mạnh mẽ mà lại có khắp nơi, dường như muốn đem mọi thứ xung quanh bao phủ trong đó, khiến người ta không có chỗ ẩn thân thậm chí hít thở.
Hắn đứng ở đó, trong vòng ba mét xung quanh trừ Trác Thanh và một cô gái khác ra, trong nóng rực cực độ vô hình này khiến người ta cảm thấy nghẹt thở, khiến người ta hoàn toàn không dám tới gần. Mọi người xung quanh mặc dù trong lòng nghi hoặc, những cũng không dám hỏi nhiều. Trong thời đại thể thuật hoành hành, dùng đầu ngón chân nghĩ ngợi cũng biết người thanh niên này chắc chắc thực lực vô cùng hùng mạnh, thậm chí vượt ra khỏi phạm trù giải thích của bọn họ.
Đúng vậy, nếu bọn họ biết tên của người thanh niên này sẽ không kinh ngạc như vậy.
Diệp Minh Hiên.
Người của Thất diệu, đồ đệ của chiến thần nhân giả của câu lạc bộ Vương Giả, tông sư Niếp Thanh Vân, “tứ phương chiến tướng”, “thần vinh quang”, Kỵ sĩ thứ tám huy hoàng”… là người giành được rất nhiều vinh quang đặc biệt, có người từng làm thống kê chuyên môn những vinh quang mà Diệp Minh Hiên giành được, mà kết quả có được càng khiến người ta không dám tin, quyền lực của hắn ở trật tự câu lạc bộ gần như không thua gì một vị tướng quân, có thể thấy, cái tên Diệp Minh Hiên vẫn luôn đại diện cho thanh niên Liên bang đồng lứa có thực lực mạnh nhất .
“Thời thế tạo anh hùng, tình hình Liên bang lúc đó, sự xuất hiện của Wirral không phải là ngẫu nhiên, mà là tất nhiên”.
Nhìn chăm chú văn tự ghi chép trên bia đá, Diệp Minh Hiên thản nhiên trả lời, trong ngữ khí không có bất cứ sắc thái tình cảm nào, không kính nể cũng không hạ bệ, nghe có vẻ đang đọc bài vậy.
“Oh? Nói như vậy nếu Hiên thiếu gia sinh ra vào niên đại đó có lẽ cũng sẽ là điều tất nhiên?”
Trác Thanh cười ha ha, mặc dù bình thường cô sống ở Borlundo, nhưng không có nghĩa là cô không biết một số chuyện của câu lạc bộ Vương Giả, trong ấn tượng của cô hình như cũng chỉ có Diệp Minh Hiên này mới là đồ đệ thật sự của Niếp Thanh Vân, bởi vì mỗi lần câu lạc bộ Vương Giả triệu tập hội nghị, có thể gặp Diệp Minh Hiên, về phần Đông Phương Thần, Chu Du Liệt, Đổng Trác chưa gặp lần nào.
Trác Thanh thấy, Diệp Minh Hiên này tuyệt đối được coi là một nhân vật ngạo mạn điển hình . Mặc dù không biết thực lực thật sự của Diệp Minh Hiên thế nào, nhưng cô biết rõ, bình phẩm về tư cách sống không nói làm gì, nhưng trong tám trường lão của câu lạc bộ, trừ đại trưởng lão thần bí từ trước tới nay chưa bao giờ lộ diện, thì bảy vị khác đều đến từ bảy thế lực hùng mạnh thần bí, hơn nữa trước sau đều muốn đem các bí kỹ truyền lại cho Diệp Minh Hiên.
Đó là giao dịch giữa các vị trưởng lão và Niếp Thanh Vân, nhưng điều khiến mọi người đều không thể ngờ tới là, trong thời gian năm năm ngắn ngủi Diệp Minh Hiên đã tu luyện xong các bí kỹ hùng mạnh của bảy lĩnh vực khác nhau. Chỉ điều này thôi, đã đủ tiếu ngạo Liên bang, đừng nói tới việc Niếp Thanh Vân còn truyền thụ lại Nho viêm chi ý mình tu luyện cho Diệp Minh Hiên.
“Nếu Trác trưởng lão có cách đưa ta trở về, ta sẽ không ngại suy diễn giúp cô một chút.”
“Ha ha ha ha”.
Trác Thanh cười như chuông bạc, liếc nhìn kim mỹ nữ bên cạnh Diệp Minh Hiên, cười nói: “Naga, nếu Hiên thiếu gia làm đế vương, cô có thể làm hoàng hậu rồi? Ha ha ha”
Cô gái gọi là Naga lạnh lùng như băng, cả người đều toát ra hơi thở vô cùng lạnh lùng, nhìn chằm chằm Trác Thanh đang vui cười, lạnh lùng nói: “Trác trưởng lão, hãy chú ý ngôn từ của ngươi”.
“Ha ha! Đúng là một tiểu cô nương không biết đùa”.
Trác Thanh cười giễ cợt một tiếng, nhưng không nói gì.
“Naga, không được vô lễ với Trác Thanh, cô ấy không chỉ là trưởng lão của câu lạc bộ chúng ta, mà còn là khách ta mời đến”.
Tiếng Diệp Minh Hiên truyền tới, Naga mới quay người lại.
Trác Thanh chẳng muốn so đo với tiểu cô nương này, hình như cũng cảm thấy Diệp Minh Hiên vẫn như trước thật sự có chút vô vị, một người nhìn vấn đề mãi mãi chỉ lấy mình là trung tâm, một người lạnh lùng nhìn bất cứ ai đều là gái điếm không thuận mắt, điều này thật vô vị, một thời gian Trác Thanh đã hối hận vì đã rời bỏ Borlundo.
“Sao vẫn chưa thấy người của Sở Thiên Ừng chứ, bà đây đúng là không đợi được nữa”Trác Thanh lắc đầu, đang định nói tiếp, đột nhiên thấy tiếng quát của Naga: “Đồ đáng chết”.
Xoay người, lúc này Trác Thanh mới thấy Naga đang thủ sẵn một cánh tay yếu ớt, thì ra là một đứa bé, một đứa bé nhìn có vẻ chỉ bảy tám tuổi.
Khuôn mặt cô gái bẩn bê bết, đầu tóc rối bù, trên người mặc áo khoác màu đen còn cao hơn một cái đầu, một tay nó bị Naga vặn chặt, khuôn mặt nhọ bẩn bỗng hiện ra vẻ đau đớn.
Còn nhỏ mà dám đi trộm đồ.
“Ngươi nói dối, ta không có!” Cô bé cắn răng chịu đau đớn, nhưng lại quật cường chăm chú nhìn Naga.
“Ngụy biện, còn không thừa nhận?” Naga mặt lạng như băng, chỉ thấy ngón tay cô dùng lực, ngay sau đó tiếng răng rắc vang lên, tiếng cô bé hét lên đau đớn, ngã trên mặt đất.
“Không có. Đây là cái gì?” Nhặc một tấm kim bài từ dưới đất lên, Naga căm ghét nhìn chằm chằm đứa bé, đang định bước đi, thì bị Trác Thanh chặn lại.
“Bỏ đi, chỉ là một đứa trẻ mà thôi”. Trác Thanh đi tới ôm cô bé dậy, âm thầm đưa cánh tay cô bé đã rơi xuống lên, cười nói: “Đau không?”
Cô bé cắn răng, không thèm nhìn Trác Thanh, đôi mắt đen láy hung hăng nhìn Naga, hung ác trong mắt giống như hoàn toàn không hợp với tuổi cô bé hiện giờ, cho dù là Trác Thanh nhìn thấy ánh mắt hung ác đó cũng không khỏi sửng sốt, rốt cuộc thân thế thế nào mới có thể khiến cô bé vốn nên hưởng thụ sự quan tâm yêu thương của cha mẹ có ánh mắt như vậy, lúc cô còn đang sửng sốt, cô bé vù một tiếng, giãy ra, nhạy chóng trốn thoát.
Trác Thanh kinh ngạc nhìn theo bóng cô gái như hư ảnh chạy trốn rất nhanh, trong lòng vừa thương xót, vừa ngạc nhiên, thầm nghĩ cô bé này tốc độ lại nhanh như vậy, nhanh tới mức khiến cô cảm thấy có chút khó tin.
“Đúng là đồ đáng ghét” hai ngón tay Naga bóp chặt tấm kim bài, nhìn một cái, giơ tấm kim bài trong tay lên.
“Nếu đã bẩn, để ngày mai ta cho người cấp lại cho cô một tấm” Diệp Minh Hiên thản nhiên mỉm cười, quay người tiếp tục nhìn văn tự ghi chép trên bia đá.
“Ta ghét người khác chạm vào đồ của ra, đặc biệt là những đứa trẻ bẩn thỉu” Naga chán ghét trả lời, lại nhìn tay mình, sốt rột nói: “Ta phải đi cọ rử ngay” Nhìn Trác Thanh, “Lúc nãy không phải là cô giúp nó, cô dung túng ở đây, lần này cô giúp nó, lần sau nó sẽ còn trộm đồ của người khác.”
“Một đứa trẻ không hiểu chuyện mà thôi” Trác Thanh nhẫn nại trả lời, nếu không phải bên cạnh Naga có người khác chiếu cố, Trác Thanh thật sự muốn tát cho một cái, nhưng nếu thật sự làm vậy, mặc dù cô không sợ gì nhưng những phiền phức đó lại khiến cô phải đau đầu đó.
“Một đứa trẻ? Cô có biết vì đồ đáng ghét đó trộm đồ của ta, ta phải thay giặt hết quần áo không?”
Có lẽ Naga vốn không thuận mắt Trác Thanh, nhân cơ hội này tất nhiên nói không nể tình. Đang nói, cô đột nhiên dừng lại, tiếp theo sắc mặt thay đổi, “Chết rồi, trụy ảnh của ta mất rồi”.
“Uh?” Truyện "
Diệp Minh Hiên khẽ ơ một tiếng: “Tên trộm kia không phải lấy kim bài của cô mà là trụy ảnh, ha ha vậy mà ta không phát giác ra, chắc là đồ vật rất thú vị.”
“Đồ độc ác”Naga tức giận, nhớn nhác tìm kiến bóng hình của cô bé ở sân rộng.
/418
|