"Không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt nhau ở đây, anh có nghĩ đó là duyên phận hay không?"
Nhớ tới thân phận của Tang Thiên, trong lúc nhất thời Trác Thanh không biết nên xưng hô như thế nào, đây là lần đầu tiên nàng gặp một người siêu việt phạm phi có thế lý giải của nàng. Ở sâu trong nội tâm nàng đối với người này tràn đầy tò mò. Thực lực của người này rốt cuộc mạnh mẽ như thế nào? Niếp Thanh Vân cũng đã hơn 100 tuổi, vậy tên này ít nhất cũng 200 tuổi sao? Tại sao nhìn hắn vẫn còn trẻ như vật? Hắn có phải là thiên nhân trong truyền thuyết không? Nếu như không phải tại sao có thể sống lâu như vậy? Nhưng nếu là như vậy cũng không đúng. Vì trên thế giới này không nên xuất hiện thiên nhân.
Mặc dù không có nhìn thấy thiên nhân, nhưng Trác Thanh biết. Thiên nhân căn bản không có khả năng xuất hiện trên thế giới này, bởi vì nó hoàn tòan đi ngược lại với không gian pháp tắc.
Trong lòng có rất nhiều nghi hoặc cùng tò mò, nhưng nàng lại không dám hỏi, nếu như hỏi câu không nên hỏi. Có quỷ mới biết cái tên hỉ nộ thất thường này có đem mình giết chết hay không.
"Đương nhiên là duyên phận rồi. Nếu không cô cho là gì."
Tiến vào trong Xích Lưu Ly Cung, Tang Thiên cũng không như khách du lịch chậm rãi tham quan chung quanh, mà trực tiếp bay nhanh đi, Tiểu Nguyên nằm trên bờ vai hắn không biết có phải là do ăn nhiều quá hay không mà ngủ thiếp đi.
"Nhìn anh hình như không có chút hứng thú nào tham quan đại điện Xích Lưu Ly cả, không biết tôi có thể giúp được gì không?"
Tang Thiên không có trả lời, tiếp tục đi về phía trước.
Trác Thanh hiển nhiên biết xem sắc mắt, trong lòng đoán Tang Thiên đến Xích Lưu Ly điện này chắc không phải vì tham quan, vậy là gì cái gì? Đáng chết! Trác Thanh chưa bao bao giời phải đối mặt với một người mà bất đắc dĩ như vậy, chỉ có thể ra vẻ mỉm cười, nói:" Không biết tôi ở chỗ này có vướng bận gì không?"
Tang Thiên vẫn như trước không có trả lời, Trác Thanh cười đùa:" Không nói, vậy tôi xem như không vướng bận gì cả?"
Hai phút sau, Tang Thiên nhấc chân đi vào trong một phòng vũ trang trong cung điện Xích Lưu Ly. Cả cung Xích Lưu Ly có rất nhiều phòng vũ trang, trong đó có một ít bộ phận là phòng vũ trang dùng để trang trí, mà Tang Thiên lại đi vào một phòng vũ trang trống không không có cái gì hết. Tất nhiên vì vậy cũng sẽ không có du khách khác tiến vào thăm quan.
Trác Thanh đi vào nhìn thấy Tang Thiên đang vẽ trên vách tường một đống phù văn quái dị, Trác Thanh tại phương diện phù văn cũng không tinh thông, hơn nữa tốc độ Tang Thiên vẽ phù văn quá nhanh, phù văn vừa xuất hiện trên vách tường lập tức biến mất, cho nên, nàng căn bản không thấy rõ rốt cuộc là cái gì.
Người này làm cái gì vậy?
Không biết.
Khi Trác Thanh còn đang nghi hoặc, thì xuất hiện một màn làm cho nàng kinh ngạc, chỉ thấy trên vách tường xuất hiện vô số phù văn quái dị đang phát sáng, giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm vậy vô cùng mỹ lệ, chẳng bao lâu sau, những phù văn này bắt đầu di động có quy tắc rất nhanh liền bao phủ hoàn toàn vách tường, giống như một tầng thác nước trắng xóa vậy.
Trong đầu Trác Thanh tràn đầy nghi hoặc, một lát sau, nàng trừng to mắt, bất ngờ phát hiện Tang Thiên dĩ nhiên nhấc chân tiến vào bên trong vách tường, hơn nữa...hơn nữa liền biến mất? Giờ khắc này trong đầu Trác Thanh hòan tòan ngừng hoạt động. Sau khi sủng sốt hết mười mấy giây, Trác Thanh mới tỉnh lại, hô lên vách tường đối diện hai tiếng nhưng không có người nào trả lời. Làm sao bây giờ?
Trác Thanh muốn đi theo vào nhìn một cái rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng nàng biết rõ cung Xích Lưu Ly này thoạt nhìn căn bản không đơn giản như bên ngoài, dù sao cũng từng là nơi ở của Wirral đại đế? Mấu chốt chính là nàng biết tòa cung điện này có người bí mật bảo vệ.
Trầm ngâm một lát, mắt thấy phù văn trên tường càng ngày càng yếu, Trác Thanh cắn răng một cái, nhấc chân tiến vào.
Đây là nơi nào?
Không có bầu trời, không có mặt đất, khắp nơi là một mảnh u ám. Nơi này làm cho Trác Thanh nghĩ tới tháp thi đấu ở Borlundo, bên trong là một lĩnh vực, nhưng lạo giam giữ một qiái vật thần bí, chỉ là sau này lĩnh vực kia bị Tang Thiên làm cho khắp noi đều tràn ngập năng lượng biến dị hỗn loạn.
"Tang Thiên?"
Tang Thiên thử hô vài tiếng.
"Gì?" Một giọng nói thản nhiên vang lên, nội tâm Trác Thanh có chút kích động, còn không biết chuyện gì xảy ra, cách đó không ra liền xuất hiện một ánh sáng đạm đạm. Ánh sáng càng ngày càng sáng, mà tầm nhìn của Trác Thanh cũng dần dần rõ hơn, cách đó không xa Tang Thiên đang lẳng lặng đứng nơi đó, trong lòng vẫn đang ôm một tiểu cô nương bẩn thỉu.
Trác Thanh vốn định đi qua, nhưng lại đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng phát hiện nơi này dĩ nhiên tràn ngập những đạo xạ tuyến quỷ dị, những đạo xạ tuyến quỷ dị này khi thì uốn lượn, khi thì chiết xạ, khi thì vòng quanh, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng.
"Đây là cái gì?"
"Ám năng lượng xạ tuyến."
"Cài gì! Đây là ám năng lượng xạ tuyến!" Trác Thanh kinh hãi, ám năng lượng cụ thể là cái gì nàng cũng không rõ, chỉ biết là một loại năng lượng có uy lực kinh khủng. Nàng còn nhớ rất kỹ từng nhìn thấy trong điển tịch Hắc Long trấn có ghi lại có liên quan đến lĩnh vực.
Lĩnh vực không thuộc về chiều không gian cũng không thuộc về không gian 4 chiều, lĩnh vực tồn tại trong cùng 3 chiều và 4 chiều, lĩnh vực vừa mới mở ra tràn ngạô các loại năng lượng cổ quái kỳ lạ, nếu muốn chiếm dụng lĩnh vực này, phải thanh trừ năng lượng cổ quái này. Lĩnh vực quá sâu sa và ảo diệu, nếu như có thể hoàn toàn hiểu rõ ảo diệu trong lĩnh vực, nghe nói có thể nhìn thấy thế giới 3 chiều, thăm dò 4 chiều.
Vì để đấu với người khác trong lĩnh vực của mình. Người sở hữu lĩnh vực thường bố trí các loại cạm bẫy, mà xạ tuyến chính là một trong những cạm bẫy đó.
Sau khi nghe nói về ám năng lượng xạ tuyến, Trác Thanh hoàn toàn ngây dại, bởi vì nàng tại phương diện lĩnh vực này căn bản là mít đặc, lấy thực lực của nàng hòan toàn chưa thể chạm vào lĩnh vực, ngay lúc này, Trác Thanh vô cùng hối hắn khi đi theo Tang Thiên xông vào nơi này.
Đột nhiên, nàng hình như ý thức được điều gì đó. Bật thốt lên hỏi:" Đây là lĩnh vực của ai?"
"Chính xác mà nói đây là mộ của Wirral."
Cái gì!
Mộ Wirral đại đế?
Mộng! Trác Thanh hoàn toàn mơ hồ, Wirral đại đế là người ra sao, là nhân vật có tiếng tăm tàn nhẫn trong lịch sử! Mà nơi này dĩ nhiên chính là mộ của lão nhân gia hắn?
"Tang Thiên, anh đi đâu? Chờ tôi một chút."
Nhìn thấy thân ảnh của Tang Thiên quỷ dị biến mất, nội tâm Trác Thanh trong nháy mắt có chút lo lắng, thầm hít sâu một hơi, xoay người, nhìn ám năng lượng xạ tuyến phía sau lao tới bất quy tắc, nàng thử bắn ra một chùm năng lượng, năng lượng màu xanh biếc giống như mũi tên bay nhanh tới, sau khi mũi tên vừa bắn ra được một thước, chỉ thấy một đạo ám năng lượng xạ tuyến nhỏ dài liền bay nhanh tới, ngay sau đó, hai đạo, ba đạo, bốn đạo. Không tới 5s, hơn 30 đạo ám năng lượng xạ tuyếncùng với các loại hình thái chiết xạ vào năng lượng Trác Thanh bắn ra. Năng lượng của Trác Thanh biến mất trong nháy mắt, ngay cả cặn cũng không có.
Nhìn thấy một màn này, trống ngực của Trác Thanh bắt đầu gia tốc, bởi vì nàng ý thức được một một đề vừa nghiêm trọng lại vừa đáng sợ.
Bản thân đi ra ngoài như thế nào?
Nàng không tin có thể tránh thoát được ám năng lượng xạ tuyến quỷ dị này, mặc dù có thể trốn qua, nhưng đi ra ngoài như thế nào?
Trời ah!
Trác Thanh hiện tại hối hận muốn chết, nàng liên tục hít sâu vào, thử hô lên:" Tang Thiên. Anh có ở đây hay không?"
Không có người trả lời.
"Tôi đi ra ngoài như thế nào?"
Vẫn không có người trả lời.
Trác Thanh bắt đầu có chút điên lên, liền mắng lên:" Vương bát đản! Ngươi đây là muốn hại chết lão nương sao!"
Tiếng mắng vừa mới dứt, ngay sau đó một tiếng quát vang lên bên tai.
"Tặc tử lớn mật!"
Âm thanh như tiếng sấm vậy. Chấn động trong lĩnh vực u ám này.
Trác thanh không biết là ai. Nhưng có thể khẳng định chủ nhân của âm thanh này tuyệt đối không phải là Tang Thiên. Một cỗ lực lượng ba động mạnh mẽ truyền đến. Trác Thanh không dám chậm trễ, song chưởng giơ lên, hai tay đan chéo trước ngực, mười ngón tay liên tục chớp động, đánh ra một cái thủ thế cổ quái.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên. Tầng phòng ngự của Trác Thanh bị đánh nát, cả người lập tức bị một lực lượng trùng kích làm cho không ngừng lùi về phía sau, cùng lúc đó, hơn mười đạo ám năng lượng xạ tuyến cùng nhau phóng tới, Trác Thanh bị hù dọa cho sắc mặt trắng bệch, lập tức đánh ra một chưởng, cả người nhảy lên. Hơn mười đạo năng lượng xạ tuyến xẹt qua mặt nàng, đánh vào phía bên phải nàng.
Tránh thoát được năng lượng xạ tuyến quỷ dị này, Trác Thanh chỉ cảm thấy da đầu tê dại, không kịp hít thở, lại có mười mấy đạo ám năng lượng xạ tuyến lao tới.
Trác Thanh liên tục né tranh, mà nhưng đạo ám năng lượng xạ tuyến này lại không ngừng điên cuồng từ mọi góc độ lao tới.
"Tiền bối xin hạ thủ lưu tình, tiểu nữ thật sự không biết đây là mộ vực của Wirral đại đế, nếu như có chỗ nào mạo phạm xin tha thứ cho."
Vừa tránh né năng lượng xạ tuyến quỷ dị này, còn phải vừa phòng ngự công kích kinh khủng của đối thủ xa lạ.
"Ngươi đã biết đây là mộ vực của Wirral đại đế. Hôm nay ngươi lại càng không thể sống."
Mơ hồ, Trác Thanh thấy rõ đối phương mà một lão giả tóc bạc, nhưng lại là một lão đầu có thực lực kinh khủng.
Ngắn ngủn mấy chục giây, trên người Trác Thanh đã có mấy chục vết thương, miệng phun máu tươi:" Hiểu lầm! Tiền bối xin nghe ta giải thích."
Trác Thanh còn đang nói, thì cảm thấy một kích lăng không đánh tới, Trác Thanh đưa hai tay ra đỡ, bịch một tiếng, lực lượng cường hãn của đối phương làm cho miệng nàng không ngừng phun máu tươi, run rẩy trên mặt đất, mà lúc này, hơn mười đạo ám năng lượng xạ tuyến lại lần nữa kéo tới, Trác Thanh bản thân đã bị trọng thương. Mạnh mẽ chịu đựng đau đớn, lăn trên mặt đất.
Trốn.
"Hừ! Từ lúc nào mà người của Trác gia Hắc Long trấn lại đi trộm mộ."
Trác Thanh không ngừng né tranh ám năng lượng xạ tuyện công kích, âm thanh có chút suy yếu vô lực:" Tiểu nữ là con gái của Trác Long Hắc Long trấn. Mong tiền bối hạ thủ lưu tình.
Âm thanh vừa dút, ý thức của Trác Thanh đã bắt đầu mơ hồ, mắt thấy bản thân sắp bị hơn mười đạo ám năng lượng xạ tuyến lao tới, lão giả mặc bào xám lập tức xuất hiện bên cạnh nàng. Chụp lấy một tay nàng tò mò hỏi:" Ngươi là con gái của Trác Long?"
"Tiền...tiền bối." Trong lúc Trác Thanh nói chuyện, oa oa miệng không ngừng phun ra máu tươi:" Tiền...tiền bối, Trác Thanh thật sự không cố ý mạo phạm người, lại càng không biết đây là mộ vực của Wirral đại đế, xin tiền bối hạ thủ lưu tình."
"Vậy ngươi làm sao biết được đạy là mộ vực của Wirral đại đế, làm sao tiến vào?"
"Là...là..."
Ý thức của Trác Thanh đã bắt đầu mơ hồ, vấn đề này làm cho nàng rất khó trả lời. Hơn nữa nàng cũng đã không còn một chút khí lực để trả lời, đơn giản là lệch đầu qua một bên, trực tiếp hôn mê, trong khi hôn mê, còn không ngừng nguyền rủa Tang Thiên.
Tang Thiên! Ngươi là một tên vương bát đản, ngươi dĩ nhiên dám lợi dụng lão nương làm mồi dụ đến mộ vực của Wirral đại đế.
Ngươi...ngươi là một tên vương bát đản!
Nhớ tới thân phận của Tang Thiên, trong lúc nhất thời Trác Thanh không biết nên xưng hô như thế nào, đây là lần đầu tiên nàng gặp một người siêu việt phạm phi có thế lý giải của nàng. Ở sâu trong nội tâm nàng đối với người này tràn đầy tò mò. Thực lực của người này rốt cuộc mạnh mẽ như thế nào? Niếp Thanh Vân cũng đã hơn 100 tuổi, vậy tên này ít nhất cũng 200 tuổi sao? Tại sao nhìn hắn vẫn còn trẻ như vật? Hắn có phải là thiên nhân trong truyền thuyết không? Nếu như không phải tại sao có thể sống lâu như vậy? Nhưng nếu là như vậy cũng không đúng. Vì trên thế giới này không nên xuất hiện thiên nhân.
Mặc dù không có nhìn thấy thiên nhân, nhưng Trác Thanh biết. Thiên nhân căn bản không có khả năng xuất hiện trên thế giới này, bởi vì nó hoàn tòan đi ngược lại với không gian pháp tắc.
Trong lòng có rất nhiều nghi hoặc cùng tò mò, nhưng nàng lại không dám hỏi, nếu như hỏi câu không nên hỏi. Có quỷ mới biết cái tên hỉ nộ thất thường này có đem mình giết chết hay không.
"Đương nhiên là duyên phận rồi. Nếu không cô cho là gì."
Tiến vào trong Xích Lưu Ly Cung, Tang Thiên cũng không như khách du lịch chậm rãi tham quan chung quanh, mà trực tiếp bay nhanh đi, Tiểu Nguyên nằm trên bờ vai hắn không biết có phải là do ăn nhiều quá hay không mà ngủ thiếp đi.
"Nhìn anh hình như không có chút hứng thú nào tham quan đại điện Xích Lưu Ly cả, không biết tôi có thể giúp được gì không?"
Tang Thiên không có trả lời, tiếp tục đi về phía trước.
Trác Thanh hiển nhiên biết xem sắc mắt, trong lòng đoán Tang Thiên đến Xích Lưu Ly điện này chắc không phải vì tham quan, vậy là gì cái gì? Đáng chết! Trác Thanh chưa bao bao giời phải đối mặt với một người mà bất đắc dĩ như vậy, chỉ có thể ra vẻ mỉm cười, nói:" Không biết tôi ở chỗ này có vướng bận gì không?"
Tang Thiên vẫn như trước không có trả lời, Trác Thanh cười đùa:" Không nói, vậy tôi xem như không vướng bận gì cả?"
Hai phút sau, Tang Thiên nhấc chân đi vào trong một phòng vũ trang trong cung điện Xích Lưu Ly. Cả cung Xích Lưu Ly có rất nhiều phòng vũ trang, trong đó có một ít bộ phận là phòng vũ trang dùng để trang trí, mà Tang Thiên lại đi vào một phòng vũ trang trống không không có cái gì hết. Tất nhiên vì vậy cũng sẽ không có du khách khác tiến vào thăm quan.
Trác Thanh đi vào nhìn thấy Tang Thiên đang vẽ trên vách tường một đống phù văn quái dị, Trác Thanh tại phương diện phù văn cũng không tinh thông, hơn nữa tốc độ Tang Thiên vẽ phù văn quá nhanh, phù văn vừa xuất hiện trên vách tường lập tức biến mất, cho nên, nàng căn bản không thấy rõ rốt cuộc là cái gì.
Người này làm cái gì vậy?
Không biết.
Khi Trác Thanh còn đang nghi hoặc, thì xuất hiện một màn làm cho nàng kinh ngạc, chỉ thấy trên vách tường xuất hiện vô số phù văn quái dị đang phát sáng, giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm vậy vô cùng mỹ lệ, chẳng bao lâu sau, những phù văn này bắt đầu di động có quy tắc rất nhanh liền bao phủ hoàn toàn vách tường, giống như một tầng thác nước trắng xóa vậy.
Trong đầu Trác Thanh tràn đầy nghi hoặc, một lát sau, nàng trừng to mắt, bất ngờ phát hiện Tang Thiên dĩ nhiên nhấc chân tiến vào bên trong vách tường, hơn nữa...hơn nữa liền biến mất? Giờ khắc này trong đầu Trác Thanh hòan tòan ngừng hoạt động. Sau khi sủng sốt hết mười mấy giây, Trác Thanh mới tỉnh lại, hô lên vách tường đối diện hai tiếng nhưng không có người nào trả lời. Làm sao bây giờ?
Trác Thanh muốn đi theo vào nhìn một cái rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng nàng biết rõ cung Xích Lưu Ly này thoạt nhìn căn bản không đơn giản như bên ngoài, dù sao cũng từng là nơi ở của Wirral đại đế? Mấu chốt chính là nàng biết tòa cung điện này có người bí mật bảo vệ.
Trầm ngâm một lát, mắt thấy phù văn trên tường càng ngày càng yếu, Trác Thanh cắn răng một cái, nhấc chân tiến vào.
Đây là nơi nào?
Không có bầu trời, không có mặt đất, khắp nơi là một mảnh u ám. Nơi này làm cho Trác Thanh nghĩ tới tháp thi đấu ở Borlundo, bên trong là một lĩnh vực, nhưng lạo giam giữ một qiái vật thần bí, chỉ là sau này lĩnh vực kia bị Tang Thiên làm cho khắp noi đều tràn ngập năng lượng biến dị hỗn loạn.
"Tang Thiên?"
Tang Thiên thử hô vài tiếng.
"Gì?" Một giọng nói thản nhiên vang lên, nội tâm Trác Thanh có chút kích động, còn không biết chuyện gì xảy ra, cách đó không ra liền xuất hiện một ánh sáng đạm đạm. Ánh sáng càng ngày càng sáng, mà tầm nhìn của Trác Thanh cũng dần dần rõ hơn, cách đó không xa Tang Thiên đang lẳng lặng đứng nơi đó, trong lòng vẫn đang ôm một tiểu cô nương bẩn thỉu.
Trác Thanh vốn định đi qua, nhưng lại đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng phát hiện nơi này dĩ nhiên tràn ngập những đạo xạ tuyến quỷ dị, những đạo xạ tuyến quỷ dị này khi thì uốn lượn, khi thì chiết xạ, khi thì vòng quanh, thoạt nhìn vô cùng kinh khủng.
"Đây là cái gì?"
"Ám năng lượng xạ tuyến."
"Cài gì! Đây là ám năng lượng xạ tuyến!" Trác Thanh kinh hãi, ám năng lượng cụ thể là cái gì nàng cũng không rõ, chỉ biết là một loại năng lượng có uy lực kinh khủng. Nàng còn nhớ rất kỹ từng nhìn thấy trong điển tịch Hắc Long trấn có ghi lại có liên quan đến lĩnh vực.
Lĩnh vực không thuộc về chiều không gian cũng không thuộc về không gian 4 chiều, lĩnh vực tồn tại trong cùng 3 chiều và 4 chiều, lĩnh vực vừa mới mở ra tràn ngạô các loại năng lượng cổ quái kỳ lạ, nếu muốn chiếm dụng lĩnh vực này, phải thanh trừ năng lượng cổ quái này. Lĩnh vực quá sâu sa và ảo diệu, nếu như có thể hoàn toàn hiểu rõ ảo diệu trong lĩnh vực, nghe nói có thể nhìn thấy thế giới 3 chiều, thăm dò 4 chiều.
Vì để đấu với người khác trong lĩnh vực của mình. Người sở hữu lĩnh vực thường bố trí các loại cạm bẫy, mà xạ tuyến chính là một trong những cạm bẫy đó.
Sau khi nghe nói về ám năng lượng xạ tuyến, Trác Thanh hoàn toàn ngây dại, bởi vì nàng tại phương diện lĩnh vực này căn bản là mít đặc, lấy thực lực của nàng hòan toàn chưa thể chạm vào lĩnh vực, ngay lúc này, Trác Thanh vô cùng hối hắn khi đi theo Tang Thiên xông vào nơi này.
Đột nhiên, nàng hình như ý thức được điều gì đó. Bật thốt lên hỏi:" Đây là lĩnh vực của ai?"
"Chính xác mà nói đây là mộ của Wirral."
Cái gì!
Mộ Wirral đại đế?
Mộng! Trác Thanh hoàn toàn mơ hồ, Wirral đại đế là người ra sao, là nhân vật có tiếng tăm tàn nhẫn trong lịch sử! Mà nơi này dĩ nhiên chính là mộ của lão nhân gia hắn?
"Tang Thiên, anh đi đâu? Chờ tôi một chút."
Nhìn thấy thân ảnh của Tang Thiên quỷ dị biến mất, nội tâm Trác Thanh trong nháy mắt có chút lo lắng, thầm hít sâu một hơi, xoay người, nhìn ám năng lượng xạ tuyến phía sau lao tới bất quy tắc, nàng thử bắn ra một chùm năng lượng, năng lượng màu xanh biếc giống như mũi tên bay nhanh tới, sau khi mũi tên vừa bắn ra được một thước, chỉ thấy một đạo ám năng lượng xạ tuyến nhỏ dài liền bay nhanh tới, ngay sau đó, hai đạo, ba đạo, bốn đạo. Không tới 5s, hơn 30 đạo ám năng lượng xạ tuyếncùng với các loại hình thái chiết xạ vào năng lượng Trác Thanh bắn ra. Năng lượng của Trác Thanh biến mất trong nháy mắt, ngay cả cặn cũng không có.
Nhìn thấy một màn này, trống ngực của Trác Thanh bắt đầu gia tốc, bởi vì nàng ý thức được một một đề vừa nghiêm trọng lại vừa đáng sợ.
Bản thân đi ra ngoài như thế nào?
Nàng không tin có thể tránh thoát được ám năng lượng xạ tuyến quỷ dị này, mặc dù có thể trốn qua, nhưng đi ra ngoài như thế nào?
Trời ah!
Trác Thanh hiện tại hối hận muốn chết, nàng liên tục hít sâu vào, thử hô lên:" Tang Thiên. Anh có ở đây hay không?"
Không có người trả lời.
"Tôi đi ra ngoài như thế nào?"
Vẫn không có người trả lời.
Trác Thanh bắt đầu có chút điên lên, liền mắng lên:" Vương bát đản! Ngươi đây là muốn hại chết lão nương sao!"
Tiếng mắng vừa mới dứt, ngay sau đó một tiếng quát vang lên bên tai.
"Tặc tử lớn mật!"
Âm thanh như tiếng sấm vậy. Chấn động trong lĩnh vực u ám này.
Trác thanh không biết là ai. Nhưng có thể khẳng định chủ nhân của âm thanh này tuyệt đối không phải là Tang Thiên. Một cỗ lực lượng ba động mạnh mẽ truyền đến. Trác Thanh không dám chậm trễ, song chưởng giơ lên, hai tay đan chéo trước ngực, mười ngón tay liên tục chớp động, đánh ra một cái thủ thế cổ quái.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên. Tầng phòng ngự của Trác Thanh bị đánh nát, cả người lập tức bị một lực lượng trùng kích làm cho không ngừng lùi về phía sau, cùng lúc đó, hơn mười đạo ám năng lượng xạ tuyến cùng nhau phóng tới, Trác Thanh bị hù dọa cho sắc mặt trắng bệch, lập tức đánh ra một chưởng, cả người nhảy lên. Hơn mười đạo năng lượng xạ tuyến xẹt qua mặt nàng, đánh vào phía bên phải nàng.
Tránh thoát được năng lượng xạ tuyến quỷ dị này, Trác Thanh chỉ cảm thấy da đầu tê dại, không kịp hít thở, lại có mười mấy đạo ám năng lượng xạ tuyến lao tới.
Trác Thanh liên tục né tranh, mà nhưng đạo ám năng lượng xạ tuyến này lại không ngừng điên cuồng từ mọi góc độ lao tới.
"Tiền bối xin hạ thủ lưu tình, tiểu nữ thật sự không biết đây là mộ vực của Wirral đại đế, nếu như có chỗ nào mạo phạm xin tha thứ cho."
Vừa tránh né năng lượng xạ tuyến quỷ dị này, còn phải vừa phòng ngự công kích kinh khủng của đối thủ xa lạ.
"Ngươi đã biết đây là mộ vực của Wirral đại đế. Hôm nay ngươi lại càng không thể sống."
Mơ hồ, Trác Thanh thấy rõ đối phương mà một lão giả tóc bạc, nhưng lại là một lão đầu có thực lực kinh khủng.
Ngắn ngủn mấy chục giây, trên người Trác Thanh đã có mấy chục vết thương, miệng phun máu tươi:" Hiểu lầm! Tiền bối xin nghe ta giải thích."
Trác Thanh còn đang nói, thì cảm thấy một kích lăng không đánh tới, Trác Thanh đưa hai tay ra đỡ, bịch một tiếng, lực lượng cường hãn của đối phương làm cho miệng nàng không ngừng phun máu tươi, run rẩy trên mặt đất, mà lúc này, hơn mười đạo ám năng lượng xạ tuyến lại lần nữa kéo tới, Trác Thanh bản thân đã bị trọng thương. Mạnh mẽ chịu đựng đau đớn, lăn trên mặt đất.
Trốn.
"Hừ! Từ lúc nào mà người của Trác gia Hắc Long trấn lại đi trộm mộ."
Trác Thanh không ngừng né tranh ám năng lượng xạ tuyện công kích, âm thanh có chút suy yếu vô lực:" Tiểu nữ là con gái của Trác Long Hắc Long trấn. Mong tiền bối hạ thủ lưu tình.
Âm thanh vừa dút, ý thức của Trác Thanh đã bắt đầu mơ hồ, mắt thấy bản thân sắp bị hơn mười đạo ám năng lượng xạ tuyến lao tới, lão giả mặc bào xám lập tức xuất hiện bên cạnh nàng. Chụp lấy một tay nàng tò mò hỏi:" Ngươi là con gái của Trác Long?"
"Tiền...tiền bối." Trong lúc Trác Thanh nói chuyện, oa oa miệng không ngừng phun ra máu tươi:" Tiền...tiền bối, Trác Thanh thật sự không cố ý mạo phạm người, lại càng không biết đây là mộ vực của Wirral đại đế, xin tiền bối hạ thủ lưu tình."
"Vậy ngươi làm sao biết được đạy là mộ vực của Wirral đại đế, làm sao tiến vào?"
"Là...là..."
Ý thức của Trác Thanh đã bắt đầu mơ hồ, vấn đề này làm cho nàng rất khó trả lời. Hơn nữa nàng cũng đã không còn một chút khí lực để trả lời, đơn giản là lệch đầu qua một bên, trực tiếp hôn mê, trong khi hôn mê, còn không ngừng nguyền rủa Tang Thiên.
Tang Thiên! Ngươi là một tên vương bát đản, ngươi dĩ nhiên dám lợi dụng lão nương làm mồi dụ đến mộ vực của Wirral đại đế.
Ngươi...ngươi là một tên vương bát đản!
/418
|