Trên đài cao, nhân viên đấu giá đang ra sức giảng giải đủ loại chỗ tốt của Bá Vương quả, các phú hào phía dưới đang hăng say lắng nhge, đột nhiên. Bịch một tiếng âm thanh ầm ầm vang lên làm cho mọi người đang nhàn rỗi suy nghĩ nhất thời trở nên mù mịt khẩn trương. Không người nào biết xảy ra chuyện gì, âm thanh vang lên thật lớn, đinh tai nhức óc, rất lâu mà vẫn còn ong ong bên tai.
Một hồi lâu, sau khi mọi người phản ứng lại thì mới ngạc nhiên phát hiện tứ hợp viện phía sau đài cao dĩ nhiên quỷ dị biến mất, đổi lại xuất hiện một cái tế đàn, trên tế đàn có ba người đang nằm. Cổ tay ba người đều có vết thương, máu tươi chảy ra rơi vào những dòng điêu khắc trên tế đàn, trên tế đàn có mười bức điêu khắc, xung quanh mỗi một bức điêu khắc đều có vô số phù văn thần bí, khi máu tươi chảy qua, những phù văn này như có được tánh mạng vậy bắt đầu vặn vẹo.
Theo máu tươi lưu động. Đám phù văn thần bí kia bị máu tươi kích hoạt, làm cho người ta không thể tin được chính là, phía trên tế đàn dĩ nhiên xuất hiện một bức tranh không rõ ràng, tựa như bị phủ kín một tầng sương mù vậy, bức tranh giống như là một tồn tại chân thật, mơ hồ có thể nhìn thấy ở giữa bức tranh là bốn pho tượng sừng sừng thật lớn, pho tượng giống như người, lẫm liệt uy vũ, tràn ngập sát khí, mà ở giữa bốn pho tượng lại là một cái quan tài bẳng thủy tinh.
Xung quanh tề đàn có đứng mười mấy vị bạch y lão giả. Vẻ mặt bọn họ rất nghiêm túc, thần sắc kích động, đều ngửa đầu lên nhìn bốn bức tượng trên tế đàn cùng với quan tài thủy tinh.
Nhìn thấy một màn này, những phú hào tham gia hoạt động đấu giá phía dưới cũng đều ngây người, chuyện gì xảy ra? Đó không phải là Sở gia lão gia tử Sở Hoằng Thái sao? Phía bên phải không phải là Diệp Minh Hiên đứng đầu Thất Diệu sao? Di? Trên tế đàn không phải là Sở gia công tử Sở Phi sao?
Không người nào biết chuyện gì xảy ra, bất quá sau khi nhìn thấy xung quanh biệt uyển đột nhiên có một đám võ trang chiến sĩ của câu lạc bộ Tin Thần trong ba tầng ngoài ba tầng vây quanh, mọi người tựa hồ ý thức được chuyện sắp phát sinh, đều đứng dậy chuẩn bị rời đi, chỉ là nơi này đã bị người Sở gia bao vây hòan tòan, căn bản không thể lao ra ngoài.
"Có ý gì đây! Sở gia các ngươi muốn làm gì?"
"Sở lão gia tử, chúng ta là tới tham gia đấu giá, các ngươi làm cái gì vậy!"
Mọi người đều thay phiên chất vấn, kinh hoàng sai bảo tiêu làm công việc phòng vệ, Sở Hoằng Thái thấp giọng hướng một vị lão giả nói vài câu. Rồi sau đó hướng đài cao đi tới, nhìn bao quát mọi người, cao giọng quát:" Hôm nay Sở Hoằng Thái ta mạnh mẽ yêu cầu các vị ở tại Sở gia ta làm khách một ngày. Sau ngày mai. Sở mỗ cam đoan chư vị đều an toàn trở về, Sở gia Xích Lưu Ly ảo trận đã hoàn toàn mở ra, người bên ngoài căn bản không vào được, mà người ở bên trong cũng đừng hòng rời đi. Ở trong này Sở mỗ sẽ xem chư vị là khách quý mà chiêu đãi, còn lại xin mời chư vị thứ lỗi."
Giọng nói của Sở Hoằng Thái vang lên bên trong biệt uyển yên tĩnh. Ánh mắt của hắn giống như mắt ưng vậy đánh thẳng vào trong đầu mọi người.
"Xích Lưu Ly ảo trận một khi mở ra, nếu cố gắng rời đi sẽ vĩnh viễn lạc ở trong trận cho đến khi tánh mạng khô kiệt mới thôi, xin khuyên các vị tốt nhất không nên coi thường vong động, từ bây giờ bắt đầu. Các ngươi chỉ được nhìn, không được phép nói chuyện, Sở mỗ cả đời này cũng không thị sát, nhưng đến giờ phút này, ra tay tuyệt đối sẽ không lưu tình."
"Tiểu Sở Hoằng Thái, ngươi có ý gì, ngươi bắt chúng ta làm con tin phải không! Sở gia các ngươi..."
Trong đó có một người đứng dậy phẫn nộ khiển trách, chỉ là mới nói được một nữa, cũng không thấy Sở Hoằng Thái có bất cứ động tác gì, một đạo bạch quang xuất hiện. Thân thể người kia liền bị phân thành hai, nhìn thấy màn này, mọi người chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cảm giác sợ hãi đánh vào trong lòng.
"Sở mỗ không muốn giết người vô cớ. Xin mời các vị cân nhắc cho."
Âm thanh của Sở Hoằng Thái lạnh như băng, một người trong nháy mắt bị giết chết, cũng không thấy có người nào dám lên tiếng.
Trong một góc cách đó không xa, Nhiễm Linh nhìn Tô Hàm đang nằm hấp hối trên tế đàn, nội tâm thống khổ không thôi, nàng mấy lần đều muốn tiến lên, nhưng đều bị cánh tay của Tang Thiên gắt gao giữ lại.
Nhiễm Linh cho tới bây giờ đều không phải là một người dễ xúc động, cho tới nay cũng không. Nhưng hôm nay nhìn thấy Tô Hàm trên tế đàn máu tươi chảy không ngừng, nghĩ tới nhiệm vị mà Tài Phán Sở chấp hành, việc này đối với Nhiễm Linh mà nói không phải là vấn đề xúc động hay không, bởi vì nàng căn bản không lo lắng đến hậu quả.
Mà ngay lúc này Tang Thiên với một thân hắc y trên khuôn mặt bình thản vô hại cũng không có vẻ thảnh thơi như ngày thường, thần sắc có chút nghiêm túc, nhíu mày híp mắt nhìn bốn bức tượng cùng quan tài thủy tinh đang lơ lửng trên không trung, nói:" Hiện tại máu của Tô Hàm đã tương liên với tế đàn, nếu như cô đem nàng cứu ra, chỉ có một con đường chết."
Nghe thấy Tang Thiên nói như vậy, Nhiễm Linh chỉ cảm thấy trong đầu có âm thanh vù vù vang lên, nàng không có tâm tư đi hỏi tại sao.
Tang Thiên còn nói thêm:" Tác dụng của cái tế đàn kia là lợi dụng huyết mạch kế thừa giả ách nhĩ ma lạp Sở Phi, Tô Hàm, Sở Thiên Ưng ba người kích hoạt phù văn trên tế đàn, khi phù văn hoàn tòan bị kích hoạt quan tài thủy tinh sẽ mở ra, vào ngay lúc đó. Ba người sẽ rơi vào trạng thái chết giả, không có bất ngờ gì xảy ra. Một khi quan tài thủy tinh mở ra, Sở Hoằng Thái sẽ ra tay đối với Tô Hàm cùng Sở Phi, vì thế lưu lại Sở Thiên Ưng làm người kế thừa."
Nhiễm Linh nhìn tế đàn, tĩnh táo suy tư. Nàng rõ ràng Tang Thiên có thể ra tay trước Sở Hoằng Thái, nhưng khi đó đối mặt không chỉ là Sở Hoằng Thái mà còn có mấy cao thủ cấp 9 của Sở gia, bên cạnh còn có đám người Diệp Minh Hiên, thậm chí còn có vô số cao thủ đến ám sát của Tài Phán Sở.
Như vậy cục diện cứu người sẽ như thế nào đây?
Nhiễm Linh không phải không tin thực lực của Tang Thiên, bởi vỉ nàng đối với thực lực của Tang Thiên chưa bao giờ chính thức hiểu rõ, cho tới nay vẫn chỉ biết một phần nhỏ.
Ánh mắt xích hồng của Nhiễm Linh dừng ở trên người thanh niên bình thản vô hại này, muốn hỏi, cũng không biết nên mở miệng như thế nào, mà Tang Thiên tựa hồ biết nàng lo lắng cái gì, quay đầu lại, Tang Thiên cười cười:" Yên tâm, cân lượng của ta ta rất rõ ràng, chờ sau khi ta đem Tô Hàm gia cho cô. Cô chỉ cần chú ý bảo vệ mình là được." Trên đài cao, đột nhiên, thần sẳc của Sở Hoằng Thái phát lạnh. Hai mắt như điện, cười lạnh nói:" Hiện tại mới ra tay, không cảm thấy đã muộn rồi sao!"
Ngay lúc thanh âm của Sở Hoằng Thái vừa dứt. Vài đạo quỷ ảnh tử bốn phương tám hướng đồng loạt lao về phía tế đàn, tốc độ của quỷ ảnh thậm chí mắt thường căn bản không thể thấy rõ, ít nhất các phú hào phía dưới căn bản không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy thân ảnh của Sở Hoằng Thái run lên đã xuất hiện trên tế đàn, cùng lúc đó, vài vị lão giả Sở gia xung quanh lập tức vây quanh tế đàn ngăn cản quỷ ảnh lao tới.
Vù vù vù!
Quỷ ảnh thần bí khó lường vẫn như cũ không ngừng từ bốn phương tám hướng kéo tới, một số ít tập kích tế đàn phần lớn thì lao vào đám thủ vệ Sở gia ở trung tâm biệt uyển, trong lúc nhất thời. Tiếng kêu la thảm thiết, thống khổ vang lên không dứt bên tai.
Diệp Minh Hiên vẫn đứng phía bên phải tế đàn yên lặng không nói gì, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện ý cười cổ quái, nói:" Dĩ nhiên là chấp pháp đội thứ 7 của Tài Phán Sở. Hơn nữa cả tiểu đội 50 người kể cả đội trưởng Hoang Giảo cũng xuất động toàn bộ, rốt cuộc thì người của Tài Phán Sở dĩ nhiên có thể tránh khỏi tầm mắt của ta, mục tiêu của bọn họ lần này xem ra là ba người trên tế đàn kia. Bọn Sở Hoằng Thái thực lực mặc dù cường hãn, nhưng người trong Tài Phán Sở đều là những cao thủ ám sát phục kích, nếu như chúng ta bàng quan không để ý, sợ rằng Sở Hoằng Thái không khỏi có chút mất hứng, Bạch lão, ngươi nói đi."
Uh?
Không có nghe thấy Bạch lão trả lời, Diệp Minh Hiên xoay người nhìn lại, phát hiện Bạch lão đang nhìn chằm chằm một phía trong góc, hắn cũng đưa mắt nhìn lại, ở trong góc có hai người, một lãnh diễm nữ tử một thân trang phục màu đen, một nam nhân bình thản vô hại.
Lãnh diễm nữ tử, Diệp Minh Hiên hiển nhiên là nhận ra, về phần thanh niên kia.
"Là hắn!"
Naga đứng bên cạnh Diệp Minh Hiên khi nhìn thấy Tang Thiên bật la lên:" Minh Hiên, hắn chính la cái tên hỗn đãn xúi giục tiểu tặc trộm vòng cổ của ta."
"Oh?" Diệp Minh Hiên một lần nữa nhìn lại. Vẫn như trước không có phát hiện người thanh niên hắc y này có cái gì đặc biệt, bình thản vô hại, trên người người này không có một chút khi tức cao thủ nào.
Bạch lão bên cạnh có chút khom người ánh mắt đang nhìn Tang Thiên liền thu hồi lại, chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, ổn định lại tâm trạng bối rối, trịnh trọng nói:" Diệp thiếu gia. Người còn nhớ kỹ một câu nói của Vương Tọa với người không?"
Uh?
Diệp Minh Hiên có chút nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời:" Sư phụ có nói, chuyện tại Sở gia tất cả đều nghe theo lời của Bạch lão mà hành động."
"Lão hũ hiện tại xin Diệp thiếu gia lập tức phản hồi, buông tha tất cả kế hoạch về Sở gia."
Gì!
Diệp Minh Hiên kinh hãi, đến lúc này hắn vẫn vô cùng buồn bực tại sao sư phục lại để cho mình hoàn toàn phải nghe theo chỉ thị của Bạch lão, mà hắn rất rõ ràng, kế hoạch Sở gia đối với sư phụ vô cùng quan trọng, từ 20 năm trước sư phụ đã tiến hành chuẩn bị, mà hiện tại vất vả lắm mới đợi được bước cuối cùng này, dĩ nhiên lại muốn buông tha? Vô luận là như thế nào Diệp Minh Hiên cũng nghĩ không ra.
Tuy là như thế. Nhưng Diệp Minh Hiên dù sao cũng thông minh, suy nghĩ một chút, liền đoán ra có thể là liên quan đến người thanh niên kia.
"Chẳng lẽ là vì hắn?" Diệp Minh Hiên có chút không xác định hỏi.
Bạch lão vẫn cúi người như trước, giọng nói khàn khàn mà nghiêm túc nói:" Diệp thiếu gia, xin mời lập tức rời đi, buông tha tất cả kế hoạch về Sở gia. Đây là lệnh của Vương Tọa."
"Không có khả năng."
Diệp Minh Hiên quả quyết cự tuyệt, hắn tâm khí lãnh ngạo, vô luận là như thế nào cũng không có khả năng vì một người thanh niên mà buông tha cho tất cả mọi kế hoạch.
"Hắn là ai vậy!"
"Tang Thiên!"
Tang Thiên?
Tang Thiên cái tên này cơ hồ nổi danh khắp toàn bộ Liên Bang, Diệp Minh Hiên hiển nhiên có nghe nói qua, nhưng chỉ là có nghe nói qua mà thôi, đối với việc Tang Thiên trảm Thất Diệu, đồ Xích Viêm, không nhìn Thánh Đường những sự tích này đối với người khác có lẽ là kinh thiên động địa. Nhưng đối với Diệp Minh Hiên mà nói cũng chỉ là bình thường mà thôi.
"Tang Thiên? Ta đang muốn gặp hắn."
Không đề cập tới Tang Thiên còn tốt, nhắc tới Tang Thiên. Diệp Minh Hiên ngược lại cười ngạo nghễ, nhưng mà Bạch lão nói một câu làm cho nội tâm của hắn khiếp đảm.
"Lão hủ tại tội ác chi thành bị hắn một quyền miễu sát."
Nghe vậy, Diệp Minh Hiên hung hăng nhìn chằm chằm Bạch lão. Một hồi lâu, ánh mắt tập trung vào Tang Thiên cách đó không xa. Hắn nhìn chăm chú một hồi rất lâu, mói cất tiếng cười ngạo nghễ:" Một đối thủ tốt như vậy, Diệp Minh Hiên ta muốn tìm cũng không thấy, làm sao có thể rời đi!"
"Thiếu gia, hiện tại không phải là lúc cậy mạnh đâu, ngươi phải đi!" Bạch lão lại tiếp tục nói:" Cách hắn càng xa càng tốt."
"Ha ha!"
Diệp Minh Hiên cuồng tiếu:" Sư phụ sống tại Vương Giả Cư thật sự là quá lâu, ngày thường mọi chuyện ở bên ngoài đều không biết, ngay cả lá gan cũng nhỏ đi, hiện tại dĩ nhiên chỉ vì một người mà buông tha cho kế hoạch mà bản thân đã chuẩn bị nhiều năm, thật sự là làm ta quá thất vọng." Nghiêng mắt trừng Bạch lão một cái, nói:" Bạch Thiên Lạc, thu lại Càn Khôn tỏa mà sư phụ ban cho ngươi, hiện tại Càn Khôn tỏa đối với Diệp Minh Hiên ta mà nói hoàn tòan vô dụng. Ta mạnh như thế nào, sợ rằng ngay cả sư phụ cũng không biết!"
Một hồi lâu, sau khi mọi người phản ứng lại thì mới ngạc nhiên phát hiện tứ hợp viện phía sau đài cao dĩ nhiên quỷ dị biến mất, đổi lại xuất hiện một cái tế đàn, trên tế đàn có ba người đang nằm. Cổ tay ba người đều có vết thương, máu tươi chảy ra rơi vào những dòng điêu khắc trên tế đàn, trên tế đàn có mười bức điêu khắc, xung quanh mỗi một bức điêu khắc đều có vô số phù văn thần bí, khi máu tươi chảy qua, những phù văn này như có được tánh mạng vậy bắt đầu vặn vẹo.
Theo máu tươi lưu động. Đám phù văn thần bí kia bị máu tươi kích hoạt, làm cho người ta không thể tin được chính là, phía trên tế đàn dĩ nhiên xuất hiện một bức tranh không rõ ràng, tựa như bị phủ kín một tầng sương mù vậy, bức tranh giống như là một tồn tại chân thật, mơ hồ có thể nhìn thấy ở giữa bức tranh là bốn pho tượng sừng sừng thật lớn, pho tượng giống như người, lẫm liệt uy vũ, tràn ngập sát khí, mà ở giữa bốn pho tượng lại là một cái quan tài bẳng thủy tinh.
Xung quanh tề đàn có đứng mười mấy vị bạch y lão giả. Vẻ mặt bọn họ rất nghiêm túc, thần sắc kích động, đều ngửa đầu lên nhìn bốn bức tượng trên tế đàn cùng với quan tài thủy tinh.
Nhìn thấy một màn này, những phú hào tham gia hoạt động đấu giá phía dưới cũng đều ngây người, chuyện gì xảy ra? Đó không phải là Sở gia lão gia tử Sở Hoằng Thái sao? Phía bên phải không phải là Diệp Minh Hiên đứng đầu Thất Diệu sao? Di? Trên tế đàn không phải là Sở gia công tử Sở Phi sao?
Không người nào biết chuyện gì xảy ra, bất quá sau khi nhìn thấy xung quanh biệt uyển đột nhiên có một đám võ trang chiến sĩ của câu lạc bộ Tin Thần trong ba tầng ngoài ba tầng vây quanh, mọi người tựa hồ ý thức được chuyện sắp phát sinh, đều đứng dậy chuẩn bị rời đi, chỉ là nơi này đã bị người Sở gia bao vây hòan tòan, căn bản không thể lao ra ngoài.
"Có ý gì đây! Sở gia các ngươi muốn làm gì?"
"Sở lão gia tử, chúng ta là tới tham gia đấu giá, các ngươi làm cái gì vậy!"
Mọi người đều thay phiên chất vấn, kinh hoàng sai bảo tiêu làm công việc phòng vệ, Sở Hoằng Thái thấp giọng hướng một vị lão giả nói vài câu. Rồi sau đó hướng đài cao đi tới, nhìn bao quát mọi người, cao giọng quát:" Hôm nay Sở Hoằng Thái ta mạnh mẽ yêu cầu các vị ở tại Sở gia ta làm khách một ngày. Sau ngày mai. Sở mỗ cam đoan chư vị đều an toàn trở về, Sở gia Xích Lưu Ly ảo trận đã hoàn toàn mở ra, người bên ngoài căn bản không vào được, mà người ở bên trong cũng đừng hòng rời đi. Ở trong này Sở mỗ sẽ xem chư vị là khách quý mà chiêu đãi, còn lại xin mời chư vị thứ lỗi."
Giọng nói của Sở Hoằng Thái vang lên bên trong biệt uyển yên tĩnh. Ánh mắt của hắn giống như mắt ưng vậy đánh thẳng vào trong đầu mọi người.
"Xích Lưu Ly ảo trận một khi mở ra, nếu cố gắng rời đi sẽ vĩnh viễn lạc ở trong trận cho đến khi tánh mạng khô kiệt mới thôi, xin khuyên các vị tốt nhất không nên coi thường vong động, từ bây giờ bắt đầu. Các ngươi chỉ được nhìn, không được phép nói chuyện, Sở mỗ cả đời này cũng không thị sát, nhưng đến giờ phút này, ra tay tuyệt đối sẽ không lưu tình."
"Tiểu Sở Hoằng Thái, ngươi có ý gì, ngươi bắt chúng ta làm con tin phải không! Sở gia các ngươi..."
Trong đó có một người đứng dậy phẫn nộ khiển trách, chỉ là mới nói được một nữa, cũng không thấy Sở Hoằng Thái có bất cứ động tác gì, một đạo bạch quang xuất hiện. Thân thể người kia liền bị phân thành hai, nhìn thấy màn này, mọi người chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cảm giác sợ hãi đánh vào trong lòng.
"Sở mỗ không muốn giết người vô cớ. Xin mời các vị cân nhắc cho."
Âm thanh của Sở Hoằng Thái lạnh như băng, một người trong nháy mắt bị giết chết, cũng không thấy có người nào dám lên tiếng.
Trong một góc cách đó không xa, Nhiễm Linh nhìn Tô Hàm đang nằm hấp hối trên tế đàn, nội tâm thống khổ không thôi, nàng mấy lần đều muốn tiến lên, nhưng đều bị cánh tay của Tang Thiên gắt gao giữ lại.
Nhiễm Linh cho tới bây giờ đều không phải là một người dễ xúc động, cho tới nay cũng không. Nhưng hôm nay nhìn thấy Tô Hàm trên tế đàn máu tươi chảy không ngừng, nghĩ tới nhiệm vị mà Tài Phán Sở chấp hành, việc này đối với Nhiễm Linh mà nói không phải là vấn đề xúc động hay không, bởi vì nàng căn bản không lo lắng đến hậu quả.
Mà ngay lúc này Tang Thiên với một thân hắc y trên khuôn mặt bình thản vô hại cũng không có vẻ thảnh thơi như ngày thường, thần sắc có chút nghiêm túc, nhíu mày híp mắt nhìn bốn bức tượng cùng quan tài thủy tinh đang lơ lửng trên không trung, nói:" Hiện tại máu của Tô Hàm đã tương liên với tế đàn, nếu như cô đem nàng cứu ra, chỉ có một con đường chết."
Nghe thấy Tang Thiên nói như vậy, Nhiễm Linh chỉ cảm thấy trong đầu có âm thanh vù vù vang lên, nàng không có tâm tư đi hỏi tại sao.
Tang Thiên còn nói thêm:" Tác dụng của cái tế đàn kia là lợi dụng huyết mạch kế thừa giả ách nhĩ ma lạp Sở Phi, Tô Hàm, Sở Thiên Ưng ba người kích hoạt phù văn trên tế đàn, khi phù văn hoàn tòan bị kích hoạt quan tài thủy tinh sẽ mở ra, vào ngay lúc đó. Ba người sẽ rơi vào trạng thái chết giả, không có bất ngờ gì xảy ra. Một khi quan tài thủy tinh mở ra, Sở Hoằng Thái sẽ ra tay đối với Tô Hàm cùng Sở Phi, vì thế lưu lại Sở Thiên Ưng làm người kế thừa."
Nhiễm Linh nhìn tế đàn, tĩnh táo suy tư. Nàng rõ ràng Tang Thiên có thể ra tay trước Sở Hoằng Thái, nhưng khi đó đối mặt không chỉ là Sở Hoằng Thái mà còn có mấy cao thủ cấp 9 của Sở gia, bên cạnh còn có đám người Diệp Minh Hiên, thậm chí còn có vô số cao thủ đến ám sát của Tài Phán Sở.
Như vậy cục diện cứu người sẽ như thế nào đây?
Nhiễm Linh không phải không tin thực lực của Tang Thiên, bởi vỉ nàng đối với thực lực của Tang Thiên chưa bao giờ chính thức hiểu rõ, cho tới nay vẫn chỉ biết một phần nhỏ.
Ánh mắt xích hồng của Nhiễm Linh dừng ở trên người thanh niên bình thản vô hại này, muốn hỏi, cũng không biết nên mở miệng như thế nào, mà Tang Thiên tựa hồ biết nàng lo lắng cái gì, quay đầu lại, Tang Thiên cười cười:" Yên tâm, cân lượng của ta ta rất rõ ràng, chờ sau khi ta đem Tô Hàm gia cho cô. Cô chỉ cần chú ý bảo vệ mình là được." Trên đài cao, đột nhiên, thần sẳc của Sở Hoằng Thái phát lạnh. Hai mắt như điện, cười lạnh nói:" Hiện tại mới ra tay, không cảm thấy đã muộn rồi sao!"
Ngay lúc thanh âm của Sở Hoằng Thái vừa dứt. Vài đạo quỷ ảnh tử bốn phương tám hướng đồng loạt lao về phía tế đàn, tốc độ của quỷ ảnh thậm chí mắt thường căn bản không thể thấy rõ, ít nhất các phú hào phía dưới căn bản không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy thân ảnh của Sở Hoằng Thái run lên đã xuất hiện trên tế đàn, cùng lúc đó, vài vị lão giả Sở gia xung quanh lập tức vây quanh tế đàn ngăn cản quỷ ảnh lao tới.
Vù vù vù!
Quỷ ảnh thần bí khó lường vẫn như cũ không ngừng từ bốn phương tám hướng kéo tới, một số ít tập kích tế đàn phần lớn thì lao vào đám thủ vệ Sở gia ở trung tâm biệt uyển, trong lúc nhất thời. Tiếng kêu la thảm thiết, thống khổ vang lên không dứt bên tai.
Diệp Minh Hiên vẫn đứng phía bên phải tế đàn yên lặng không nói gì, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện ý cười cổ quái, nói:" Dĩ nhiên là chấp pháp đội thứ 7 của Tài Phán Sở. Hơn nữa cả tiểu đội 50 người kể cả đội trưởng Hoang Giảo cũng xuất động toàn bộ, rốt cuộc thì người của Tài Phán Sở dĩ nhiên có thể tránh khỏi tầm mắt của ta, mục tiêu của bọn họ lần này xem ra là ba người trên tế đàn kia. Bọn Sở Hoằng Thái thực lực mặc dù cường hãn, nhưng người trong Tài Phán Sở đều là những cao thủ ám sát phục kích, nếu như chúng ta bàng quan không để ý, sợ rằng Sở Hoằng Thái không khỏi có chút mất hứng, Bạch lão, ngươi nói đi."
Uh?
Không có nghe thấy Bạch lão trả lời, Diệp Minh Hiên xoay người nhìn lại, phát hiện Bạch lão đang nhìn chằm chằm một phía trong góc, hắn cũng đưa mắt nhìn lại, ở trong góc có hai người, một lãnh diễm nữ tử một thân trang phục màu đen, một nam nhân bình thản vô hại.
Lãnh diễm nữ tử, Diệp Minh Hiên hiển nhiên là nhận ra, về phần thanh niên kia.
"Là hắn!"
Naga đứng bên cạnh Diệp Minh Hiên khi nhìn thấy Tang Thiên bật la lên:" Minh Hiên, hắn chính la cái tên hỗn đãn xúi giục tiểu tặc trộm vòng cổ của ta."
"Oh?" Diệp Minh Hiên một lần nữa nhìn lại. Vẫn như trước không có phát hiện người thanh niên hắc y này có cái gì đặc biệt, bình thản vô hại, trên người người này không có một chút khi tức cao thủ nào.
Bạch lão bên cạnh có chút khom người ánh mắt đang nhìn Tang Thiên liền thu hồi lại, chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, ổn định lại tâm trạng bối rối, trịnh trọng nói:" Diệp thiếu gia. Người còn nhớ kỹ một câu nói của Vương Tọa với người không?"
Uh?
Diệp Minh Hiên có chút nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời:" Sư phụ có nói, chuyện tại Sở gia tất cả đều nghe theo lời của Bạch lão mà hành động."
"Lão hũ hiện tại xin Diệp thiếu gia lập tức phản hồi, buông tha tất cả kế hoạch về Sở gia."
Gì!
Diệp Minh Hiên kinh hãi, đến lúc này hắn vẫn vô cùng buồn bực tại sao sư phục lại để cho mình hoàn toàn phải nghe theo chỉ thị của Bạch lão, mà hắn rất rõ ràng, kế hoạch Sở gia đối với sư phụ vô cùng quan trọng, từ 20 năm trước sư phụ đã tiến hành chuẩn bị, mà hiện tại vất vả lắm mới đợi được bước cuối cùng này, dĩ nhiên lại muốn buông tha? Vô luận là như thế nào Diệp Minh Hiên cũng nghĩ không ra.
Tuy là như thế. Nhưng Diệp Minh Hiên dù sao cũng thông minh, suy nghĩ một chút, liền đoán ra có thể là liên quan đến người thanh niên kia.
"Chẳng lẽ là vì hắn?" Diệp Minh Hiên có chút không xác định hỏi.
Bạch lão vẫn cúi người như trước, giọng nói khàn khàn mà nghiêm túc nói:" Diệp thiếu gia, xin mời lập tức rời đi, buông tha tất cả kế hoạch về Sở gia. Đây là lệnh của Vương Tọa."
"Không có khả năng."
Diệp Minh Hiên quả quyết cự tuyệt, hắn tâm khí lãnh ngạo, vô luận là như thế nào cũng không có khả năng vì một người thanh niên mà buông tha cho tất cả mọi kế hoạch.
"Hắn là ai vậy!"
"Tang Thiên!"
Tang Thiên?
Tang Thiên cái tên này cơ hồ nổi danh khắp toàn bộ Liên Bang, Diệp Minh Hiên hiển nhiên có nghe nói qua, nhưng chỉ là có nghe nói qua mà thôi, đối với việc Tang Thiên trảm Thất Diệu, đồ Xích Viêm, không nhìn Thánh Đường những sự tích này đối với người khác có lẽ là kinh thiên động địa. Nhưng đối với Diệp Minh Hiên mà nói cũng chỉ là bình thường mà thôi.
"Tang Thiên? Ta đang muốn gặp hắn."
Không đề cập tới Tang Thiên còn tốt, nhắc tới Tang Thiên. Diệp Minh Hiên ngược lại cười ngạo nghễ, nhưng mà Bạch lão nói một câu làm cho nội tâm của hắn khiếp đảm.
"Lão hủ tại tội ác chi thành bị hắn một quyền miễu sát."
Nghe vậy, Diệp Minh Hiên hung hăng nhìn chằm chằm Bạch lão. Một hồi lâu, ánh mắt tập trung vào Tang Thiên cách đó không xa. Hắn nhìn chăm chú một hồi rất lâu, mói cất tiếng cười ngạo nghễ:" Một đối thủ tốt như vậy, Diệp Minh Hiên ta muốn tìm cũng không thấy, làm sao có thể rời đi!"
"Thiếu gia, hiện tại không phải là lúc cậy mạnh đâu, ngươi phải đi!" Bạch lão lại tiếp tục nói:" Cách hắn càng xa càng tốt."
"Ha ha!"
Diệp Minh Hiên cuồng tiếu:" Sư phụ sống tại Vương Giả Cư thật sự là quá lâu, ngày thường mọi chuyện ở bên ngoài đều không biết, ngay cả lá gan cũng nhỏ đi, hiện tại dĩ nhiên chỉ vì một người mà buông tha cho kế hoạch mà bản thân đã chuẩn bị nhiều năm, thật sự là làm ta quá thất vọng." Nghiêng mắt trừng Bạch lão một cái, nói:" Bạch Thiên Lạc, thu lại Càn Khôn tỏa mà sư phụ ban cho ngươi, hiện tại Càn Khôn tỏa đối với Diệp Minh Hiên ta mà nói hoàn tòan vô dụng. Ta mạnh như thế nào, sợ rằng ngay cả sư phụ cũng không biết!"
/418
|