Thuẫn Kích

Chương 272: Lão tử là uy hiếp ngươi đó

/418


Sau khi đám người Nhiễm Linh, Thiết Nam, Đao Ba Lý tỉnh lại, đám phú hào trốn ở một góc xa xa sau khi mở mắt ra, đám Sở gia đệ tử trốn ở phía xa xa không muốn bị trận đánh liên lụy sau khi phản ứng lại, bọn họ toàn bộ đều sợ ngây người.

Trong sân, Sở Hoằng Thái cùng các trưởng lão Sở gia không biết từ lúc nào đã nằm nhuyễn trên mặt đất, cả người rách nát không chịu nỗi, miệng mũi không ngừng xuất hiện, không biết sống hay chết. Phía bên phải, Diệp Minh Hiên, Bạch Thiên Lạc cả đám người đều nhuyễn ở nơi đó, sống chết không rõ, phía dưới trên đài cao, hơn ba mươi người chấp pháp đội Tài Phán Sở cùng hơn hai mươi người Thánh Vệ Quân toàn bộ đều thất khiếu chảy máu nằm nhuyễn trên mặt đất.

Chuyện gì xảy ra, trong sân không một người nào biết.

Ngay vào lúc đó ý thức của bọn họ hoàn tòan rơi vào một loại trạng thái mơ hồ, hai mắt nhìn thấy gì căn bản không thể truyền vào trong não.

Trong sân, chỉ có một người còn đứng, đó là thanh niên một thân hắc ý, Tang Thiên.

Hắn lẳng lặng đứng trên tế đàn, ngửa đầu nhìn quan tài thủy tinh màu vang trên bầu trời, cùng bốn pho tượng rất sống động không biết đã mở mắt từ lúc nào, là người? Hay là pho tượng? Pho tượng làm sao có thể mở mắt? Không ai có thể biết rõ, cũng giống như không người nào biết chuyện gì vừa mới xảy ra.

Đột nhiên.

Tang Thiên nhíu mày, nhìn về phía bên phải, chính là phương hướng bọn Diệp Minh Hiên.

Hưu!

Một đạo hắc quang ác liệt không biết từ nơi nào xuất hiện, lúc hắc quang xuất hiện chỉ bằng nắm tay, lúc đến gần Tang Thiên, dĩ nhiên nhanh chóng biến lớn. Khi đến trước mặt Tang Thiên, đã hình thành một đạo hắc ảnh, hắc ảnh điệp ảnh trọng trọng, bộ dáng dần dần xuất hiện, chậm rãi di động, cánh tay phải chậm rãi giơ lên, vươn một ngón tay ra, trong nháy mắt, không gian xung quanh Tang Thiên bị nghiền nát, bị cắn nuốt hoàn toàn.

Chính là hắc ám vô biên vô tận vừa rồi, chỉ là lần này không phải là do Tang Thiên làm, mà là do đạo hắc ảnh quỷ dị này làm.

Đạo hắc ảnh này chỉ vươn ra một ngón tay đơn giản, khí thế cường đại, phảng phất như một ngón tay này có thể đâm thủng thiên địa.

Ba một tiếng vang lên.

Hai ngón tay của Tang Thiên kẹp chặt lấy ngón tay này của hắc ảnh, trong nháy mắt! Đạo hắc ảnh kia dĩ nhiên lại tách ra một đạo hắc ảnh, một đạo, hai đạo, ba đạo, tổng cộng tách ra ba đạo hắc ảnh, không! Cái này không phải là bóng, mà là người thật sự, nhưng là bốn người giống như như đúc, chỉ bất quá khí chất của bốn người này hoàn toàn bất đồng, có Sinh, có Tử, có Luân Hồi.

Bốn người đứng bốn phía vây quanh Tang Thiên, ba người còn lại cũng vươn ngón tay ra, chỉ vào Tang Thiên.

Ầm!

Năng lượng ba động cường đại phảng phất như xé rách vạn vật lấy Tang Thiên làm trung tâm điên cuồng hướng ra bốn phía lan tràn ra, cuồn cuồn như nước sông, nhưng mãnh thú, nơi nó đi qua, không có một ngọn cỏ, không gian vừa mới ngưng tụ lập tức bị cổ năng lượng ba động cường đại này điên cuồng xé rách.

Tang Thiên bị vây xung quanh, thân hình nhanh chóng xoay tròn một vòng, năm ngón tay trái, kẹp lấy ngón tay hai người, năm ngón tay phài cũng kẹp lấy ngón tay hai người còn lại.

Răng rắc! Một đạo âm thanh như tiếng xưong gãy vang lên, bịch một tiếng, bốn người có tướng mạo giống nhau đều lui lại về phía sau hơn 5-6 thước, ngã trên mặt đất. Quỷ một gói xuống, ngửa đầu lên, nhìn Tang Thiên, ánh mắt của bốn người đều bất đồng, nhưng bên trong ánh mắt đều xuất hiện một loại ba động kinh hãi vô danh.

Vù vù vù!

Bốn người tốc độ cực nhanh, rơi xuống bên cạnh Diệp Minh Hiên, nắm lấy Diệp Minh Hiên cùng đám người Bạch Thiên Lạc lần nữa biến mất.

Nắm tay của Tang Thiên giơ lên giữa không trung, vốn định ngăn 4 người này lại, lập tức cảm ứng được một luồng năng lượng kinh thiên động địa đang ngưng tụ phía trên bầu trời.

"Mẹ kiếp!"

Tang Thiên mắng một tiếng, hắn đối với tình huống này cũng không xa lạ. Lập tức ôm lấy Tô Hàm, đem giao cho Nhiễm Linh.

Nhiễm Linh đang muốn xem xét thương thế của Tô Hàm, dường như cũng cảm giác được chuyện gì, liền hỏi:" Chuyện gì vậy?"

"Cửu Thiên Các lôi vân phong bạo!"

"Cái gì!"

Âm thanh của Tang Thiên vừa dứt, Đao Ba Lý, đám người Thiết Nam nhanh chóng nhảy dựng lên, nổi giận mắng." Con mẹ nó! Là vương bát đản nào dĩ nhiên phát động lôi vân phong bạo, chẳng lẽ không biết nơi này còn có ngươi, lại có rất nhiều dân chúng vô tội sao! Đại gia đây là cỏ cây sao."

"Không chỉ có lôi vân phong bạo của Cửu Thiên Các, còn có Thánh Quang Thánh Đường."

Cửu Thiên Các lôi vân phong bạo, Thánh Đường Thánh Quang tịnh hóa. Trên thế giới này không ai không biết tới hai cái tên này, cho dù là người nào cũng biết rõ uy lực của chúng có thể hủy thiên diệt địa, không gì là không làm được.

Nghe nói lôi vân phong bạo cùng Thánh Quang tịnh hóa này, các phú hào rốt cuộc cũng phản ứng ý thức lại. Còn không kịp tiêu hóa trận đấu kinh khủng vừa rồi, cả người đã rơi vào trong sợ hãi vô tận, bọn họ hỗn loạn, chạy khắp nơi, nhưng căn bản không thể đi ra khỏi Xích Lưu Ly ảo trận này.

"Làm sao bây giờ?" Nhiễm Linh hỏi.

Tang Thiên cũng không phải vạn năng, hắn cũng không phải hành gia trong phương diện ảo trận, cho dù là nhân vật cấp tông sư, cũng không có cách nào trong thời gian ngắn phá giải tần suất ảo trận này, loại hình ảo trận này giống như mã hóa phần mềm máy tính vậy, người thiết kế hiểu rõ mật mã, có thể dễ dàng xâm nhập vào trong đó, những người khác, muốn đi ra ngoài, chỉ có một biện pháp, chính là phá giải mật mã cũng chính là tìm ra tần suất của ảo trận.

Tang Thiên từ khi tiến vào ảo trận một khắc lúc phá giải, đã tốn một ít thời gian, chỉ là thời gian phá giải không còn nhiều, hắn không biết rõ lúc nào thì lôi vân phong bạo trên không trung sẽ hạ xuống.

Đúng lúc này, máy liên lạc trên tay Nhiễm Linh vang lên.

"Nhiễm cục trưởng, tính huống chấp pháp đội thứ 7 Tài Phán Sở như thế nào, tình huống Sở gia như thế nào. Lập tức báo cáo tình huống, đây là mệnh lệnh."

Nghe thấy âm thanh anò, Đao Ba Lý liền biết là ai, là một trong tam đại quan chỉ quy của sáu bộ thần bí, Dư Thiên Ngạo tướng quân.

"Tướng quân, vì sao phải phát động lôi vân phong bạo, nơi này có hơn trăm dân chúng vô tội." Âm thanh lạnh lùng như băng của Nhiễm Linh vang lên.

"Báo cáo tình huống!" Nhưng mà, âm thanh không được phép nghi ngờ của Dư Thiên Ngạo một lần nữa vang lên.

"Là Dư Thiên Ngạo sao?" Lần này nói chuyện không phải là Nhiễm Linh, mà là Tang Thiên.

"Ngươi là ai!"

Tang Thiên trả lời:" Lập tức hủy bỏ lôi vân phong bão, Xích Lưu Ly ảo trận đã bị tu sửa, nếu như lôi vân phong bạo hạ xuống, Xích Lưu Ly ảo trận sẽ bị phá hủy, mà một khi bị phá hủy sẽ hoàn tòan thoát ly khỏi phạm vi các ngươi tập trung, vì thế sẽ lan ra trong vòng một ngàn dặm, đến lúc đó cả thành thị Wirral đều bị hủy diệt."

"Ngươi nói láo!"

Một lần nữa truyền đến tiếng quát của Dư Thiên Ngạo tướng quân.

"Ta không có thời gian nói nhiều với ngươi. Ta lập lại lần nữa. Lôi vân phong bạo một khi hạ xuống, Xích Lưu Ly ảo trận sẽ bị phá hủy, đến lúc đó sẽ hủy diệt cả thành thị Wiraal."

"Láo xược!"

Cửu Thiên Các, tầng thứ 76, trung tâm chỉ huy.

Tất cả thành viên phụ trách hành động Sở gia lần này cơ hồ toàn bộ đều ở bên trong, mà Dư Thiên Ngạo tướng quân cùng người xa lạ kia trò chuyện mọi người đều nghe thấy, vốn lần này phát động lôi vân phong bạo là cho mọi người có chút không đành lòng, dù sao Sở gia cũng có vô số phù hào làm con tin bên trong, một khi phát động lôi vân phong bạo, phù hào nhất định sẽ chết hết, đến lúc đó Cửu Thiên Các nhất định sẽ đối diện với áp lực của các phương. Bất quá Cửu Thiên Các dù sao cũng là Cửu Thiên Các là trung tâm hánh chánh tối cao của Liên bang, loại chuyện này cũng không phải không có xuất hiện qua, đến lúc đó dùng thủ đoạn bình thường đổ lên cho một vài người, trấn an dân chúng là được.

Nhưng mà, hiện tại đột nhiên nói một khi phá hủy Xích Lưu Ly ảo trận, đến lúc đó cả thành thị Wirral sẽ bị hủy diệt. Cái này không có khả năng, nhưng dù sao cũng là cả một thành thị! Có hơn trăm vạn dân chúng. Nếu như thật sự bị lôi vân phong bạo hùy diệt mà nói, vậy...

"Tướng quân, năm mươi chiến sĩ chấp pháp đội thứ 7, 27 người đã chết, những chiến sĩ còn lại chỉ số sinh mạng bình thường, chỉ là bị hôn mê, hiện tại chúng ta đối với tình huống Sở gia hoàn toàn không biết gì cả, thiết bị liên lạc của các thành viên cục điều tra đều bị khóa. Chỉ chỉ có mỗi thiết bị liên lạc của Nhiễm Linh Nhiễm cục trưởng là còn bảo trì liên lạc, về phần thân phận của người xa lạ trò chuyện cùng ngài kia trước mắt vẫn chưa nhận ra. Các nhân viên đang thông qua giọng nói truyền đến tiến hành xác nhận, rất nhanh sẽ có đáp án."

Sau đó, sĩ quan phụ tá lại nhận được một phần báo cái:" Tướng quân, đây là biều đồ mà đội hành động đặc biệt phân tích Xích Lưu Ly ảo trận. Bởi vì thời gian quá ngắn, không thể không tiến hành thẩm thấu từ bên ngoài, bọn họ chỉ có thể cấp ra một ít đáp án mơ hồ, lôi vân phong bạo làm cho Xích Lưu Ly ảo trận bị hủy xác suất là 20%."

Dư Thiên Ngạo tướng quân sau khi xem biểu đồ phân tích, lạnh giọng nói lên trong máy liên lạc:" Nhiễm Linh, ta ra lệnh cho cô lập tức báo cáo tình huống Sở gia, nếu không xử trí theo quân pháp!"

Âm thanh trong trẻo của Nhiễm Linh vang lên trong máy liên lạc nhưng lại vừa lạnh lùng vừa trầm tĩnh:" Xử trí theo quân pháp có nặng hơn so với lôi vân phong bạo không?"

"Láo xược!"

Dư Thiên Ngạo tướng quân vô cùng tức giận, hét lớn một tiếng, làm cho mọi người trong phòng chỉ huy chấn động cả màng nhỉ rất là đau đớn, uy áp vô hình của Dư Thiên Ngạo càng tăng theo tiếng hét lớn phô thiên cái địa trong lòng mọi người.

Trong máy liên lạc một lần nữa vang lên âm than của người xa lạ kia:" Dư Thiên Ngạo, ta nhắc lại một lần nữa, phát động lôi vân phong bạo sẽ phá hủy Xích Lưu Ly ảo trận, năng lượng hủy diệt đó sẽ phá hủy cả thành thị Wirral." Tất cả mọi người ở đây đều nghe ra ngữ khí của người xa lạ này hình như có chút không kiên nhẫn. Tự nhiên Dư Thiên Ngạo cũng có thể nghe ra. "Người trẻ tuổi. Chỉ bằng vào một câu nói của ngươi sẽ làm cho ta tin ngươi sao, ngươi dựa vào cái gì!"

Âm thanh vừa dứt, máy liên lạc bên kia liền vang lên tiếng chửi mắng:" Biến mẹ ngươi đi! Lão tử không rãnh cùng ngươi nói nhảm, nếu như lôi vân phong bạo hạ xuống, đến lúc đó cho dù dân chúng có chết hết, lão tử sau khi rời khỏi đây chắc chắn cũng sẽ làm thịt tên nghiệt chướng nhà ngươi!"

Nghe thấy lời mắng chửi trắng trợn như thế, lời uy hiếp trắng trơn như thế, tất cả mọi người ở đây đều ngây người.

Dư Thiên Ngạo là ai? Là một trong mười hai nghị viên của Cửu Thiên Các. Một trong ba đại quan chỉ huy của sáu bộ thần bí, quyền cao chức trọng, bản thân lại là Chiến Thần đương thời, cả Liên Bang không một ái dám bất kinh với hắn? Có ai dám nhục mà cùng uy hiếp hắn như vậy không? Không có! Tuyệt đối không có!

"Ha ha ha ha!" Dư Thiên Ngạo tướng quân phẫn nộ mà cười lớn. Cười nhưng là cười lạnh, mà ngay lúc này, sĩ quan phụ tá đã tra ra thân phận đối phương, một phần tư liệu bình thường về Tang Thiên đã xuất hiện trước bàn Dư Thiên Ngạo, làm trung tâm hành chánh tối cao trong Liên Bang, Cửu Thiên Các có vô số tổ chức tình báo, muốn tra ra một chuyện, một người nào đó, cơ hồ đều có thể trong thời gian ngắn tìm ra tư liệu về người đó, mà cái tên Tang Thiên thời gian trước đã vang dội khắp Liên Bang, căn bản đã xuất hiện trên danh sách đen của Cửu Thiên Các, trong đó có đủ loại sự tích về hắn.

Còn chưa xem hết tư liệu về Tang Thiên, âm thanh lạnh lùng như băng của Dư Thiên Ngạo đã vang lên.

"Tang Thiên, ngươi đây là đang uy hiếp bổn tướng quân!"

"Lão tử là uy hiếp ngươi đó! Cút!"

Một chữ "cút" vừa vang lên trong máy liên lạc, phảng phất như một bả bom trái phá trong nháy mắt nổ mạnh trong phòng chỉ huy vậy, bịch một tiếng, máy liên lạc của Dư Thiên Ngạo tướng quân bị nghiền nát, cùng lúc đó, trong nháy mắt, bàn ghế, thiết bị trong phòng chỉ huy cơ hồ đều bị một chữ này nghiền nát.

Đây là công kích bằng âm vực sao, dĩ nhiên có thể xuyên qua máy liên lạc chấn động đến bên này?

Loại sự tình này quả là chưa từng nghe nói qua.

Ngay cả Dư Thiên Ngạo tướng quân cũng cả kinh, bất quá sau khi kinh hãi, còn lại chỉ là phẫn nộ.

"Tang Thiên!'

Dư Thiên Ngạo tướng quân nghiến răng nghiến lợi giọng nói từ trong hàm răng phát ra.

Sở gia, trung tâm biệt uyển.

Tang Thiên rất ít khi tức giận, hiện tại nếu như tình huống cho phép, hắn tuyệt đối sẽ lập tức đem tên Dư Thiên Ngạo kia đánh chết, lôi vân trên bầu trời chuyển động, Thánh Quang đã bắt đầu thẩm thấu, thời gian còn lại không còn nhiều, từ quá trình ngưng tụ có thể nhìn ra, lần này phát động lôi vân phong bạo tựa hồ uy lực hết sức mạnh mẽ.

"Mẹ kiếp!" Tang Thiên bóp nát bấy máy liên lạc trong tay. "Không có cách nào liên lạc với đại tỷ cô sao?"

"Đại tỷ?" Nhiễm Linh lắc đầu:" Đại tỷ mấy ngày trước đây có chuyện cần xử lý nên đã rời đi một đoạn thời gian."

"Không còn kịp rồi, chỉ có thể làm như thế."

Tang Thiên từ trong người lấy ra một cái linh tỏa quái dị màu đen, đưa cho Nhiễm Linh, nói:" Thứ này gọi là Đạp Hư Linh, đợi sau khi tiến vào trong hư không vô tận, cô nắm chắc nó là được, nó sẽ bám vào hư không vô tận, nhớ kỹ, bên trong hư không vô tận, không được cử động, không được sử dụng bất kỳ lực lượng gì, gặp bất cứ vật gì cũng không được lên tiếng, không được cử động, cô chỉ cần chú ý vào Đạp Hư Linh, hiện tại chỉ có thể hy vọng không gặp phải vô tận hư thú."

Hư không vô tận?

Bốn chữ này Nhiễm Linh từng nghe đại tỷ nói qua, đó là một thế giới không có không gian, một địa phương thần bí có hắc ám vô tận làm cho người ta sợ hãi, truyền thuyết cho dù là thiên nhân đi vào, cũng bị miễu sát như con kiến hôi vậy.

Sau khi nói xong, Tang Thiên đứng ở trung tâm, lẳng lặng đứng, chậm rãi nhắm mắt lại, rồi sau đó mở ra, trong hai mắt ô quang một lần nữa xuất hiện, đi nhanh về phía trước, nắm chặt tay, chạy một cái nước rút, đánh một quyền lên trên hư không.

Lập tức, một cổ ô quang ngưng tụ tại giữa không trung, nhanh chóng mở rộng, rồi sau đó thu nhỏ lại thành một cái hắc động, giống như một cái hắc động thời gian vậy, rồi sau đó, một đầu giao long ô quang từ cánh tay Tang Thiên bay ra, phát ra một tiếng rồng ngâm, giao long ô quang giương nanh múa vuốt, nhếch miệng cắn nuốt, lao vào trong hắc động.

"Tiểu long! Nhờ vào ngươi."

Ngao!

Trong hắc động một lần nữa vang lên âm thanh của giao long, nó giống như trả lời lại lời dặn dò của Tang Thiên vậy.

Tang Thiên nhìn vô số phú hào đang trốn ở một góc đã sớm bị hù dọa cho mất hồn, quát:" Các vị tự cầu phúc đó, ta có thể làm cũng chỉ có như thế." Dứt lời, hắn giang hai tay ra, hai tay rung lên, vô số phú hào đột nhiên quỷ dĩ bay lên, rồi sau đó bị Tang Thiên quăng vào trong hắc động

"Sau khi tiến tiểu long vào có thể mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu, nhớ lấy lời nói của ta."

Nhiễm Linh ôm Tô Hàm đang hôn mê, nắm Đạp Hư Linh, ánh mắt màu đỏ nhìn Tang Thiên nói:" Anh thì sao!"

Tang Thiên liếc mắt nhìn quan tài thủy tinh cách đó không xa, nói:" Ta còn có môt số việc chưa xử lý xong."

"Chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?"

"Có thể."

Nhiễm Linh còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tang Thiên ném vào trong hắc động.

Bên trong hư không vô tận, giao long ô quang ở phía trước căn nuốt, Nhiễm Linh nắm Đạp Hư Linh mang theo mọi người đi theo phía sau, xuyên qua hắc động, nàng nhìn một thân hắc y bên ngoài, một người thanh niên vừa bình thường lại vừa thần bí, cứ như vậy mà nhìn cho đến khi hắc động hoàn tòan biến mất.

/418

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status