Christine một thân cẩm y bào trắng thánh kiết từng bước đi tới. Có chút nhíu mày. Đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Tang Thiên, nàng không nhận ra Tang Thiên. Nhưng nhìn thấy qua hình ảnh Tang Thiên. Hơn nữa cho tới nay vẫn biết Niếp Thanh Vân ở trong Vương Giả Cư là vì lo lắng một người, cho dù Niếp Thanh Vân không nói gì. Nhưng Christine đã sớm đoán ra người đó là ai. Nhìn thấy Tang Thiên không có trả lời, âm thanh vừa trong trẻo lại vừa lạnh lùng của nàng lại vang lên nói:" Bổn cung vốn tưởng rằng Niếp Thanh Vân lo lắng chỉ là dư thừa, nhưng hôm nay mới biết được, sự tồn tại của ngươi quả thật là ngoài sự tưởng tượng của bổn cung."
"Phải không? Nếu nói như vậy thì đến ngay cả Prague cũng đã đứng chung một thuyền với Niếp Thanh Vân rồi sao?"
Hai mắt của Tang Thiên híp lại, nhìn chằm chằm vào Nhiễm Linh khi thì biến thành huyết y, khi thì khôi phục lại thành Nhiễm Linh, hắn biết Nhiễm Linh chính là yêu nhan trên đời. Sự tồn tại của yêu nhan có thể nói là một tồn tại cấp bậc kinh khủng trong vô tận thế giới chứ đừng nói là trong thế giới này. Mà hiện tại Nhiễm Linh đang không thể không chế được yêu nhan của mình, nói cách khác, yêu nhan đang nhanh chóng thức tỉnh.
"Bổn cung mang ngươi đến Vương Giả Cư gặp Niếp Thanh Vân, có lẽ ngươi sẽ thay đổi ý nghĩ hiện tại, ngươi có bằng lòng hay không?"
"Gặp Niếp Thanh Vân? Ha ha ha!" Tang Thiên xoay người. Khóe miệng nhếch lên xuất hiện ý cười tà khí quỷ dị, nhìn Christine nói:" Ta cũng muốn đi Vương Giả Cư xem một chút, nhưng chỉ sợ Niếp Thanh Vân không dám."
"Oh?"
"Bổn cung tán thưởng sự tự phụ của người trẻ tuổi." Christine thản nhiên cười nói:" Bất quá trên thế giới này có nhất nhiều chuyện mà ngươi không thể chạm vào, cũng có rất nhiều chuyện ngươi không thể thay đổi."
Tang Thiên cũng chẳng muốn cùng nàng nói nhảm, ôm lấy Tô Hàm cùng Nhiễm Linh, nhìn về phía Đao Ba Lý cùng Thiết Nam cười nói:" Sao rồi? Còn có thể động đậy không?"
"Chỉ là chút vết thương thôi, mấy ngày sau sẽ không sao." Thiết Nam cắn răng nói.
"Ha ha, được!"
Ôm lấy Tô Hàm cùng Nhiễm Linh, trực tiếp nhảy lên không.
"Bổn cung hỏi ngươi, ngươi đến từ nơi nào?"
"Trở về hỏi Niếp Thanh Vân, hắn khẳng định biết ta đến từ nơi nào."
Nhìn đám người Tang Thiên rời đi, đám người đứng phía sau Christine đang muốn đuổi theo, lại bị Christine ngăn lại.
"Christine cung chủ, nếu như ngài có thể bỏ qua cho bọn họ. Ta nghĩ cả Liên Bang, tất cả nhân loại sẽ cảm tạ ngài."
Lạc Phu tiếp tục cúi đầu, kiên nhẫn nói.
Christine liếc mắt nhìn hắn một cái:" Lạc Phu, bổn cung nể mặt sư phó của ngươi Đại Trí tăng mới không có giết ngươi, ngươi lại còn dám được voi đòi tiên. Bát Giác Cao Tháp không ngăn cản được Niếp Thanh Vân lại tới ngăn cản bổn cung sao?"
"Ài!"
Lạc Phu lắc đầu thở dài, ngược lại nhìn về phía bầu trời, quát:" Tang tiểu hữu, chờ ta một chút."
Phòng chỉ huy sáu bộ.
Dư Thiên Ngạo nhìn chằm chằm màn hình trước người. Thần sắc trên mặt biến hóa bất định. Trên màn hình là tư liệu tin tức chuyện phát sinh tại Prague. Prague mặc dù không thuộc sự quản lý của Liên Bang, nhưng cũng không đại biểu Liên Bang chính phủ sẽ không giám thĩ mọi nhất cử nhất động, trái lại, còn muốn giám thị cẩn mật chu đáo hơn.
Tư liệu trên màn hình rất ít. Bất quá đủ để cho Dư Thiên Ngạo tức giận rồi, Tang Thiên còn sống? Người này dĩ nhiên còn sống? Hơn nữa Liên Bang cũng đã điều tra ra được thân phận chính thức của huyết y dĩ nhiên chính là phó cục trưởng cục điều tra Nhiễm Linh? Nếu như tin tức này lúc trước có, Dư Thiên Ngạo khẳng định sẻ hưng phấn. Bởi vì có thể quang minh chính đại đi hỏi tội Nhan Phi, mà hiện tại lại bất đồng, vô luận là Nhiễm Linh hay là Tang Thiên đều trốn ra từ Sở gia, bọn họ đối với chuyện Cửu Thiên Các phát động lôi vân phong bạo biết được rất rõ ràng.
Quan trọng là Liên Bang chính phủ đã hướng tới đại chúng nói dối một cách hòan mỹ, nếu như lời nói dối bị vạch trần, Liên Bang chính phủ sẽ phải rơi vào hàng loạt nghi vấn của đại chúng, Dư Thiên Ngạo biết, nếu như chuyện này bại lộ. Bản thân tất nhiên khó bảo toàn. "Bởi vì lúc đó Prague chi chủ Christine đột nhiên xuất hiện, cho nên người của chúng ta căn bản không thể đến gần, về phần trong tu viện xảy ra chuyện gì, cũng không có ai biết."
Một lát sau. Dư Thiên Ngạo mới nói:" Đem lệnh truy nã Tang Thiên cùng Nhiễm Linh đến các tầng lớp cơ cấu, một khi phát hiện hành tung, lập tức phong tỏa, thà rằng giết lầm trăm ngàn, cũng không thể bỏ sót một người.
"Con mẹ nó, hiện tại đàn bà đều lợi hại như vậy sao?"
Tang Thiên ôm Nhiễm Linh, Tô Hàm hai người một bên tiềm ẩn, một bên tìm kiếm một địa phương yên tĩnh. Nhớ tới lúc nãy cùng Christine đánh nhau, Tang Thiên không khỏi thầm mắng bản thân có chút khinh địch, nếu như bản thân không phát ra khi thế, sợ rằng đã ăn phải một quả đắng rồi.
"Tang Thiên tiểu hữu là nói Prague chi chủ sao?" Nhìn tạo nghệ tại lĩnh vực tiềm ẩn của Lạp Phu cũng không tệ. Đỡ lấy hai người Đao Ba Lý cùng Thiết Nam xem như cũng dễ dàng. "Ta nghe sư phụ nói qua, Prague chi chủ thực lực từ lâu đã đạt tới chiến thần cao đẳng, nhiều năm qua như vậy, có lẽ đã đột phá chiến thần. Đạt tới chuẩn thiên nhân."
"Thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước!" Tang Thiên cũng chỉ có thể cảm khái như thế, từ sau khi tỉnh lại hắn vẫn chưa bao giờ quan tâm đến thực lực của mình khôi phục lại đến bao nhiêu. Mà mới vừa rồi cùng Christine đánh nhau, làm cho hắn cũng hiểu rõ phần nào thực lực của bản thân khôi phục đến trình độ nào.
Nhớ tới trên thế giới này còn có một địch nhân dấu mặt Wet Darful, Tang Thiên cân nhắc bản thân phải khôi phcụ lại thực lực trong một thời gian ngắn mới được.
Đột nhiên, một đạo âm thanh nhỏ vang vào trong tai.
"Tang Thiên!"
Thanh âm rất nhẹ rất mờ ảo.
Tang Thiên kinh dị, âm thanh này có chút quen thuộc, đột nhiên nghĩ tới, hình như là Nhan Phi.
"Nhan Phi?"
"Đi theo ta." Âm thanh vô hình giống như lưu tinh lướt qua vậy. Bay vào một tòa kiến trúc hình nguyệt lượng, Tang Thiên theo sát sau đó.
"Tang tiểu hữu, ngươi đi đâu vậy? Đó là câu lạc bộ Yêu Nguyệt hả, nghe nói nơi này bị một cổ năng lượng thần bí bao phủ, ngọai nhân căn bản không thể vào được."
Tổng bộ của câu lạc bộ Yêu Nguyệt tọa lạc tại Prague, chỉ là ngoại nhân ai cũng chưa từng đi vào. Về phần rốt cuộc bên trong câu lạc bộ Yêu Nguyệt có cái gì. Cũng không có người nào biết, cũng có không ít người cố gắng lẻn vào, chỉ là đều bị một cổ năng lượng vô hình đánh bay trở ra.
Nhìn thấy Tang Thiên không có dừng lại, trực tiếp đi vào, Lạc Phu kinh hãi. Hai tại Prague hai tháng cũng đã từng cố gắng lẻn vào câu lạc bộ Yêu Nguyệt, chỉ là mỗi lần đều bị cổ năng lượng vô hình này bắn trở ra, hơn nữa căn cứ theo kinh nghiệm của hắn, thi triển lực lượng càng mạnh, lực bắn trở lại càng lớn. Còn một lần Lạc Phu còn vì thế mà bị thương.
"Tang tiểu hữu."
Gô vài tiếng không có trả lời, Lạc Phu do dự một lát, vẫn quyết định xong vào, chỉ là mới vừa chạm vào, căn bản không biết tại sao liền bị bắn ngược trở về.
"Ai!"
Đây là một tòa điện phủ to lớn, tòa điện phủ này do mưới mấy cây cột bạch ngọc chống đỡ, xung quanh điện phủ đều là các loại phù văn cùng đồ án quái dị cổ quái, cả tòa điện phủ làm cho người ta có cảm giác giống như một đại tông giáo cổ đại vậy.
Trung tâm điện phủ, một nữ nhân đang đứng, nữ tử này mặc một bạch y trường bào, mái tóc dài màu đen tùy ý tung bay, dung mạo thản nhiên mỹ lệ, giống như tiên nữ trong tranh vậy, phiêu dật mà lại mỹ lệ.
"Hai vị muội muội của ta thật sự là phiền toái ngươi."
"Đúng là phiền toái." Tang Thiên đứng trước mặt Nhan Phi. Đây là lần thứ hai hắn gặp mặt Nhan Phi. Lần đầu tiên khi gặp mặt, hắn đã cảm giác được nữ nhân này bất đồng, về phần bất đồng như thế nào, hắn lại không thể nói ra rõ được. Mà lần này cảm giác lại khác:" Cô hình như bị thương?"
"Không sao chỉ là vết thương nhỏ." Nhiễm Linh có chút cười khẻ. Ngược lại nhìn xung quanh nói:" Còn nhớ Yêu Nguyệt không, đây là câu lạc bộ Yêu Nguyệt nàng sáng tạo."
"Phải không?" Tang Thiên nhìn bốn phía xung quanh, nhìn những phù văn cùng đồ án quanh tòa điện phủ, nói:" Hình như nơi này có một loại cấm chế?"
"Uh! Khi Yêu Nguyệt rời đi, sử đụng cửu tập phúc địa đem câu lạc bộ Yêu Nguyệt cấm chế lại."
"Đúng là cửu tập phúc địa cấm chế." Tang Thiên gật đầu, lại hỏi:" Lúc nàng rời đi có nói thêm cá gì không?"
"Về ngươi sao?" Nhan Phi khẽ giơ tay lên, tay trái tại tiểu phúc Tô Hàm vẻ một bức tranh gì đó, rồi sau đó, ngón trỏ tay phải điểm nhẹ vào trán Nhiễm Linh một cái, một ánh sáng nhạt xuất hiện nhanh chóng đem Nhiễm Linh bao trùm lại. "Nàng nói ngươi là một người bại hoại, một người bại hoại từ đầu đến chân, một tên cục kỳ không chịu trách nhiệm." Tang Thiên không biết nói gì. "Trừ những cái đó ra nàng không còn nói gì khác sao, tỷ như là rời đi như thế nào, tại sao lại rời đi?"
"Nàng không nói gì?"
Phàm là những nữ nhân có quan hệ với Tang Thiên. Kết quả cuối cùng của họ đều là biến mất, trước kai Tang Thiên cũng tưởng rằng là đi vô tận thế giới, nhưng hắn đã tìm khắp vô tận thế giới, nhưng ngay cả bóng dáng cũng không tìm ra, những nữ nhân này đi đâu? Vấn đề này đã chôn dấu bên trong Tang Thiên đã rất lâu rồi.
"Ta phải trở về, thương thế của Tô Hàm cùng Nhiễm Linh dường như rất nặng." Nhan Phi ôm lấy Tô Hàm cùng Nhiễm Linh, mới vừa nói được một nữa đã bị Tang Thiên cắt ngang.
"Cô tựa hồ cũng bị thương?" Tang Thiên xoay người. Mới vừa rồi còn rất thoải mái tùy ý. Lùc này sắc mặt không chút thay đổi, vẻ mặt thậm chí có chút nghiêm nghị, hai mắt nhìn chăm chú vào bóng lưng Nhan Phi, ngữ khí có chút cổ quái giống như ra lệnh vậy:" Để ta xem giúp cô xem thương thế của cô như thế nào.
Nhan Phi đưa lưng về phía Tang Thiên, dịu dàng nói:" Tang Thiên, ta sau này sẽ giải thích cho ngươi được chứ?"
"Ta chỉ muốn nhìn thương thế của cô một chút mà thôi, cô cần gì phải kinh ngạc, hơn nữa cô cũng không có gì phải hướng ta giải thích cả."
Dứt lời, thân ảnh của Tang Thiên liền xuất hiện sau lưng Nhan Phi. Trong nháy mắt, bàn tay của hắn võ lên bả vai Nhan Phi. Chỉ là vừa chạm vào, thân ảnh của Nhan Phi đã biến mất. Xuất hiện tại một nơi khác.
"Nhan Phi, cô hình như bị thương rất nặng."
Ngữ khí của Tang Thiên trở nên lạnh lùng hơn.
"Ta có thể giải thích với ngươi su được không?" Nhan Phi nhìn thẳng hắn, ánh mắt có chút run run.
"Không cần phải giải thích." Tang Thiên một lần nữa xuất hiện bên cạnh Nhan Phi. Nhan Phi lần nữa biến mất. Bên trong điện phủ câu lạc bộ Yêu Nguyệt lưu lại đầy tàn ảnh của hai người.
"Thương thế của cô thật sự rất nặng, có thể nguy hiểm tới tánh mạng."
Cả câu lạc bộ Yêu Nguyệt đều tràn ngập tàn ảnh màu xám của Tang Thiên, Nhan Phi vừa nhấc chân lên. Hưu một tiếng, lại có một đạo tàn ảnh xuất hiện phía trước nàng, chính là Tang Thiên.
Tang Thiên chế trụ cổ tay nàng, trong hai mắt ô quang bắt đầu chớp động, cười lạnh nói:" Hảo cho một thiên chi phân thân."
Phân thân là một loại đồ vật căn bản không nên xuất hiện tại thế giới này. Nàng là người mà cũng không phải là người, bởi vì nàng cùng người bình thường giống nhau có được thất tình lục dục có thân thể huyết nhục. Nói không phải là người bởi vì phân thân là sự tồn tại tách rời từ tánh mạng chủ thể.
"Phải không? Nếu nói như vậy thì đến ngay cả Prague cũng đã đứng chung một thuyền với Niếp Thanh Vân rồi sao?"
Hai mắt của Tang Thiên híp lại, nhìn chằm chằm vào Nhiễm Linh khi thì biến thành huyết y, khi thì khôi phục lại thành Nhiễm Linh, hắn biết Nhiễm Linh chính là yêu nhan trên đời. Sự tồn tại của yêu nhan có thể nói là một tồn tại cấp bậc kinh khủng trong vô tận thế giới chứ đừng nói là trong thế giới này. Mà hiện tại Nhiễm Linh đang không thể không chế được yêu nhan của mình, nói cách khác, yêu nhan đang nhanh chóng thức tỉnh.
"Bổn cung mang ngươi đến Vương Giả Cư gặp Niếp Thanh Vân, có lẽ ngươi sẽ thay đổi ý nghĩ hiện tại, ngươi có bằng lòng hay không?"
"Gặp Niếp Thanh Vân? Ha ha ha!" Tang Thiên xoay người. Khóe miệng nhếch lên xuất hiện ý cười tà khí quỷ dị, nhìn Christine nói:" Ta cũng muốn đi Vương Giả Cư xem một chút, nhưng chỉ sợ Niếp Thanh Vân không dám."
"Oh?"
"Bổn cung tán thưởng sự tự phụ của người trẻ tuổi." Christine thản nhiên cười nói:" Bất quá trên thế giới này có nhất nhiều chuyện mà ngươi không thể chạm vào, cũng có rất nhiều chuyện ngươi không thể thay đổi."
Tang Thiên cũng chẳng muốn cùng nàng nói nhảm, ôm lấy Tô Hàm cùng Nhiễm Linh, nhìn về phía Đao Ba Lý cùng Thiết Nam cười nói:" Sao rồi? Còn có thể động đậy không?"
"Chỉ là chút vết thương thôi, mấy ngày sau sẽ không sao." Thiết Nam cắn răng nói.
"Ha ha, được!"
Ôm lấy Tô Hàm cùng Nhiễm Linh, trực tiếp nhảy lên không.
"Bổn cung hỏi ngươi, ngươi đến từ nơi nào?"
"Trở về hỏi Niếp Thanh Vân, hắn khẳng định biết ta đến từ nơi nào."
Nhìn đám người Tang Thiên rời đi, đám người đứng phía sau Christine đang muốn đuổi theo, lại bị Christine ngăn lại.
"Christine cung chủ, nếu như ngài có thể bỏ qua cho bọn họ. Ta nghĩ cả Liên Bang, tất cả nhân loại sẽ cảm tạ ngài."
Lạc Phu tiếp tục cúi đầu, kiên nhẫn nói.
Christine liếc mắt nhìn hắn một cái:" Lạc Phu, bổn cung nể mặt sư phó của ngươi Đại Trí tăng mới không có giết ngươi, ngươi lại còn dám được voi đòi tiên. Bát Giác Cao Tháp không ngăn cản được Niếp Thanh Vân lại tới ngăn cản bổn cung sao?"
"Ài!"
Lạc Phu lắc đầu thở dài, ngược lại nhìn về phía bầu trời, quát:" Tang tiểu hữu, chờ ta một chút."
Phòng chỉ huy sáu bộ.
Dư Thiên Ngạo nhìn chằm chằm màn hình trước người. Thần sắc trên mặt biến hóa bất định. Trên màn hình là tư liệu tin tức chuyện phát sinh tại Prague. Prague mặc dù không thuộc sự quản lý của Liên Bang, nhưng cũng không đại biểu Liên Bang chính phủ sẽ không giám thĩ mọi nhất cử nhất động, trái lại, còn muốn giám thị cẩn mật chu đáo hơn.
Tư liệu trên màn hình rất ít. Bất quá đủ để cho Dư Thiên Ngạo tức giận rồi, Tang Thiên còn sống? Người này dĩ nhiên còn sống? Hơn nữa Liên Bang cũng đã điều tra ra được thân phận chính thức của huyết y dĩ nhiên chính là phó cục trưởng cục điều tra Nhiễm Linh? Nếu như tin tức này lúc trước có, Dư Thiên Ngạo khẳng định sẻ hưng phấn. Bởi vì có thể quang minh chính đại đi hỏi tội Nhan Phi, mà hiện tại lại bất đồng, vô luận là Nhiễm Linh hay là Tang Thiên đều trốn ra từ Sở gia, bọn họ đối với chuyện Cửu Thiên Các phát động lôi vân phong bạo biết được rất rõ ràng.
Quan trọng là Liên Bang chính phủ đã hướng tới đại chúng nói dối một cách hòan mỹ, nếu như lời nói dối bị vạch trần, Liên Bang chính phủ sẽ phải rơi vào hàng loạt nghi vấn của đại chúng, Dư Thiên Ngạo biết, nếu như chuyện này bại lộ. Bản thân tất nhiên khó bảo toàn. "Bởi vì lúc đó Prague chi chủ Christine đột nhiên xuất hiện, cho nên người của chúng ta căn bản không thể đến gần, về phần trong tu viện xảy ra chuyện gì, cũng không có ai biết."
Một lát sau. Dư Thiên Ngạo mới nói:" Đem lệnh truy nã Tang Thiên cùng Nhiễm Linh đến các tầng lớp cơ cấu, một khi phát hiện hành tung, lập tức phong tỏa, thà rằng giết lầm trăm ngàn, cũng không thể bỏ sót một người.
"Con mẹ nó, hiện tại đàn bà đều lợi hại như vậy sao?"
Tang Thiên ôm Nhiễm Linh, Tô Hàm hai người một bên tiềm ẩn, một bên tìm kiếm một địa phương yên tĩnh. Nhớ tới lúc nãy cùng Christine đánh nhau, Tang Thiên không khỏi thầm mắng bản thân có chút khinh địch, nếu như bản thân không phát ra khi thế, sợ rằng đã ăn phải một quả đắng rồi.
"Tang Thiên tiểu hữu là nói Prague chi chủ sao?" Nhìn tạo nghệ tại lĩnh vực tiềm ẩn của Lạp Phu cũng không tệ. Đỡ lấy hai người Đao Ba Lý cùng Thiết Nam xem như cũng dễ dàng. "Ta nghe sư phụ nói qua, Prague chi chủ thực lực từ lâu đã đạt tới chiến thần cao đẳng, nhiều năm qua như vậy, có lẽ đã đột phá chiến thần. Đạt tới chuẩn thiên nhân."
"Thật sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước!" Tang Thiên cũng chỉ có thể cảm khái như thế, từ sau khi tỉnh lại hắn vẫn chưa bao giờ quan tâm đến thực lực của mình khôi phục lại đến bao nhiêu. Mà mới vừa rồi cùng Christine đánh nhau, làm cho hắn cũng hiểu rõ phần nào thực lực của bản thân khôi phục đến trình độ nào.
Nhớ tới trên thế giới này còn có một địch nhân dấu mặt Wet Darful, Tang Thiên cân nhắc bản thân phải khôi phcụ lại thực lực trong một thời gian ngắn mới được.
Đột nhiên, một đạo âm thanh nhỏ vang vào trong tai.
"Tang Thiên!"
Thanh âm rất nhẹ rất mờ ảo.
Tang Thiên kinh dị, âm thanh này có chút quen thuộc, đột nhiên nghĩ tới, hình như là Nhan Phi.
"Nhan Phi?"
"Đi theo ta." Âm thanh vô hình giống như lưu tinh lướt qua vậy. Bay vào một tòa kiến trúc hình nguyệt lượng, Tang Thiên theo sát sau đó.
"Tang tiểu hữu, ngươi đi đâu vậy? Đó là câu lạc bộ Yêu Nguyệt hả, nghe nói nơi này bị một cổ năng lượng thần bí bao phủ, ngọai nhân căn bản không thể vào được."
Tổng bộ của câu lạc bộ Yêu Nguyệt tọa lạc tại Prague, chỉ là ngoại nhân ai cũng chưa từng đi vào. Về phần rốt cuộc bên trong câu lạc bộ Yêu Nguyệt có cái gì. Cũng không có người nào biết, cũng có không ít người cố gắng lẻn vào, chỉ là đều bị một cổ năng lượng vô hình đánh bay trở ra.
Nhìn thấy Tang Thiên không có dừng lại, trực tiếp đi vào, Lạc Phu kinh hãi. Hai tại Prague hai tháng cũng đã từng cố gắng lẻn vào câu lạc bộ Yêu Nguyệt, chỉ là mỗi lần đều bị cổ năng lượng vô hình này bắn trở ra, hơn nữa căn cứ theo kinh nghiệm của hắn, thi triển lực lượng càng mạnh, lực bắn trở lại càng lớn. Còn một lần Lạc Phu còn vì thế mà bị thương.
"Tang tiểu hữu."
Gô vài tiếng không có trả lời, Lạc Phu do dự một lát, vẫn quyết định xong vào, chỉ là mới vừa chạm vào, căn bản không biết tại sao liền bị bắn ngược trở về.
"Ai!"
Đây là một tòa điện phủ to lớn, tòa điện phủ này do mưới mấy cây cột bạch ngọc chống đỡ, xung quanh điện phủ đều là các loại phù văn cùng đồ án quái dị cổ quái, cả tòa điện phủ làm cho người ta có cảm giác giống như một đại tông giáo cổ đại vậy.
Trung tâm điện phủ, một nữ nhân đang đứng, nữ tử này mặc một bạch y trường bào, mái tóc dài màu đen tùy ý tung bay, dung mạo thản nhiên mỹ lệ, giống như tiên nữ trong tranh vậy, phiêu dật mà lại mỹ lệ.
"Hai vị muội muội của ta thật sự là phiền toái ngươi."
"Đúng là phiền toái." Tang Thiên đứng trước mặt Nhan Phi. Đây là lần thứ hai hắn gặp mặt Nhan Phi. Lần đầu tiên khi gặp mặt, hắn đã cảm giác được nữ nhân này bất đồng, về phần bất đồng như thế nào, hắn lại không thể nói ra rõ được. Mà lần này cảm giác lại khác:" Cô hình như bị thương?"
"Không sao chỉ là vết thương nhỏ." Nhiễm Linh có chút cười khẻ. Ngược lại nhìn xung quanh nói:" Còn nhớ Yêu Nguyệt không, đây là câu lạc bộ Yêu Nguyệt nàng sáng tạo."
"Phải không?" Tang Thiên nhìn bốn phía xung quanh, nhìn những phù văn cùng đồ án quanh tòa điện phủ, nói:" Hình như nơi này có một loại cấm chế?"
"Uh! Khi Yêu Nguyệt rời đi, sử đụng cửu tập phúc địa đem câu lạc bộ Yêu Nguyệt cấm chế lại."
"Đúng là cửu tập phúc địa cấm chế." Tang Thiên gật đầu, lại hỏi:" Lúc nàng rời đi có nói thêm cá gì không?"
"Về ngươi sao?" Nhan Phi khẽ giơ tay lên, tay trái tại tiểu phúc Tô Hàm vẻ một bức tranh gì đó, rồi sau đó, ngón trỏ tay phải điểm nhẹ vào trán Nhiễm Linh một cái, một ánh sáng nhạt xuất hiện nhanh chóng đem Nhiễm Linh bao trùm lại. "Nàng nói ngươi là một người bại hoại, một người bại hoại từ đầu đến chân, một tên cục kỳ không chịu trách nhiệm." Tang Thiên không biết nói gì. "Trừ những cái đó ra nàng không còn nói gì khác sao, tỷ như là rời đi như thế nào, tại sao lại rời đi?"
"Nàng không nói gì?"
Phàm là những nữ nhân có quan hệ với Tang Thiên. Kết quả cuối cùng của họ đều là biến mất, trước kai Tang Thiên cũng tưởng rằng là đi vô tận thế giới, nhưng hắn đã tìm khắp vô tận thế giới, nhưng ngay cả bóng dáng cũng không tìm ra, những nữ nhân này đi đâu? Vấn đề này đã chôn dấu bên trong Tang Thiên đã rất lâu rồi.
"Ta phải trở về, thương thế của Tô Hàm cùng Nhiễm Linh dường như rất nặng." Nhan Phi ôm lấy Tô Hàm cùng Nhiễm Linh, mới vừa nói được một nữa đã bị Tang Thiên cắt ngang.
"Cô tựa hồ cũng bị thương?" Tang Thiên xoay người. Mới vừa rồi còn rất thoải mái tùy ý. Lùc này sắc mặt không chút thay đổi, vẻ mặt thậm chí có chút nghiêm nghị, hai mắt nhìn chăm chú vào bóng lưng Nhan Phi, ngữ khí có chút cổ quái giống như ra lệnh vậy:" Để ta xem giúp cô xem thương thế của cô như thế nào.
Nhan Phi đưa lưng về phía Tang Thiên, dịu dàng nói:" Tang Thiên, ta sau này sẽ giải thích cho ngươi được chứ?"
"Ta chỉ muốn nhìn thương thế của cô một chút mà thôi, cô cần gì phải kinh ngạc, hơn nữa cô cũng không có gì phải hướng ta giải thích cả."
Dứt lời, thân ảnh của Tang Thiên liền xuất hiện sau lưng Nhan Phi. Trong nháy mắt, bàn tay của hắn võ lên bả vai Nhan Phi. Chỉ là vừa chạm vào, thân ảnh của Nhan Phi đã biến mất. Xuất hiện tại một nơi khác.
"Nhan Phi, cô hình như bị thương rất nặng."
Ngữ khí của Tang Thiên trở nên lạnh lùng hơn.
"Ta có thể giải thích với ngươi su được không?" Nhan Phi nhìn thẳng hắn, ánh mắt có chút run run.
"Không cần phải giải thích." Tang Thiên một lần nữa xuất hiện bên cạnh Nhan Phi. Nhan Phi lần nữa biến mất. Bên trong điện phủ câu lạc bộ Yêu Nguyệt lưu lại đầy tàn ảnh của hai người.
"Thương thế của cô thật sự rất nặng, có thể nguy hiểm tới tánh mạng."
Cả câu lạc bộ Yêu Nguyệt đều tràn ngập tàn ảnh màu xám của Tang Thiên, Nhan Phi vừa nhấc chân lên. Hưu một tiếng, lại có một đạo tàn ảnh xuất hiện phía trước nàng, chính là Tang Thiên.
Tang Thiên chế trụ cổ tay nàng, trong hai mắt ô quang bắt đầu chớp động, cười lạnh nói:" Hảo cho một thiên chi phân thân."
Phân thân là một loại đồ vật căn bản không nên xuất hiện tại thế giới này. Nàng là người mà cũng không phải là người, bởi vì nàng cùng người bình thường giống nhau có được thất tình lục dục có thân thể huyết nhục. Nói không phải là người bởi vì phân thân là sự tồn tại tách rời từ tánh mạng chủ thể.
/418
|