Thuẫn Kích

Chương 283: Lão phu vốn yêu nước

/418


Tại Liên Bang có vô số thành phố nhỏ nằm ở vùng biển, cho dù là nằm ở vùng biển nhưng kinh tế lại vô cùng phát đạt không kém các thành thị trên mặt đất, bất quá kiến trúc thành thị ở đây trước kia đếu là xây dựng trên nước, cảnh biển xinh đẹp, sóng nước lăn tăn, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, cũng có tiểu kiều nước chảy, bồn mùa đều là màu xuân làm cho khí trời nơi này nhìn qua có chút hương vị non xanh nước biếc như thiên đường.

Trên một cây cầu gỗ tựa hồ chỉ có trong cổ họa mới có thể có, đang có hai người nam tử đang đứng, hai người mặc dù ăn mặc bình thường, bất quá vẫn không thể che dấu được khí thế dũng mãnh của bọn họ, đặc biệt cánh tay của hai người này đều quấn băng dán màu trắng, càng làm cho người ta chú ý. Bọn họ chính là Đao Ba Lý củng Thiết Nam. Đao Ba Lý khom người, hai tay khát lên lan can cầu. Trong miệng ngậm một điếu xì gà, đang xem tin tức mấy ngày hôm nay.

"Mẹ kiếp! Thành thị Wirral bị hủy, Liên Bang chính phủ dĩ nhiên nói công kích khủng bố này là do Sở gia chủ mưu đã lâu? Đúng là chuyện vớ vẩn, nhất định là Dư Thiên Ngạo, cũng chỉ có hắn mới có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ này, dám làm không dám nhận, nhưng mà Cửu Thiên Các nghị viện, mẹ kiếp! Xảy ra chuyện như vậy, nghị trưởng tại sao không có hàng động gì. Đám vương bát đản chết tiệt!"

Đao Ba Lý tình tình nóng nảy, một bên xem tin tức một bên liên tục phát ra những tiếng mắng chửi thô tục không ngừng.

Thiết Nam bên cạnh nhìn có chút trầm ổn hơn. Lên tiếng đáp lại:" Thế lực sau lưng Dư Thiên Ngạo tại Liên bang rất vững chắc, hơn nữa hắn còn là con rễ Trác gia tại Hắc Long trấn, rất khó rung chuyển."

"Cũng không biết cục trưởng hiện tại thế nào rồi." Đao Ba Lý lắc đầu, cười khổ, hỏi:" Thế nào? Lão Vương vẫn không có hồi ứng sao?"

"Chuyện xảy ra lớn như vậy, chúng ta từ Sở gia còn sống đi ra, hơn nữa lại bại lộ hành tung tại Prague, lấy tính cách của Dư Thiên Ngạo, khẳng định sẽ bất chấp mọi thủ đoạn tìm ra chúng ta." Đang nói, máy liên lạc mới mau của Thiết Nam nhận được tin tức, sau khi xem qua, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

"So với trong tưởng tượng của ta còn muốn tệ hơn, Tang Thiên cùng cục trưởng đã bị xếp vào loại tội phạm cấp bậc cao nhất Liên Bang chính là hồng sắc, hai chúng ta cũng ở trong hàng ngũ tội phạm, hiện tại cả Liên Bang đều đang tìm chúng ta, hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?"

"Hơn nữa, Học viện quân sự Phương Đông viện trưởng Mộ Viễn Sơn, cùng cục an toàn số hai cục trưởng Bạch Hoành Lâm. Mộ Tiểu Ngư, Dạ Nguyệt, Dạ Vô U, hình như phàm những người có quan hệ với Tang Thiên đều bị bí mật bắt vào Tài Phán Sở của sáu bộ."

Thiết Nam tiếp tục xem xem từ ông bạn già đó còn nghe được tin tức gì không, chỉ là sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng:" Dưỡng phụ dưỡng mẫu của Tô Hàm cũng bị đưa vào Tài Phán Sở sáu bộ, còn có..."

Thiết Nam còn chưa nói cong, Đao Ba Lý dường như đã ý thức được điều gì, vội vàng đem máy liên lạc đoạt lấy, chỉ là nhìn thoáng qua, hai mắt của hắn lúc này liền trở nên đỏ đậm, một tay bóp nát máy lên lạc, mắng lớn:" Dĩ nhiên ngay cả mẫu thân của ta cũng bị bắt, Dư Thiên Ngạo, ta giết ngươi!"

Thiết Nam cùng Đao Ba Lý là huynh đệ nhiều năm như vậy. Hiển nhiên cũng biết Đao Ba Lý là dạng người gì, hai tay lập tức chế trụ Đao Ba Lý đang cuồng bạo, trầm giọng quát:" Đao Ba! Đi về trước rồi nói!"

Đao Ba Lý gia nhập cục điều tra một trong sáu bộ từ rất sớm, bởi vì thân phận của hắn đặc thù, cho nên trên cơ bản rất ít về nhà. Cũng vì nguyên nhân này, hắn vẫn canh cánh trong lòng mình là một người con bất hiếu. Mẹ già cực khổ một mình ở nhà, bản thân còn chưa tận hiếu hết, hiện tại còn liên lụy tới mẹ.

Đao Ba Lý là dạng người gì, trong nhận thức của mỗi người đều biết hắn là một nam tử thiết huyết!

Nam nhi không rơi lệ.

Mà lúc này Đao Ba Lý lại đang không ngừng khóc không ngừng dùng đầu mình đánh vào vách tường, Thiết Nam không biết nên nói cái gì, phải làm cái gì, nhìn Đao Ba Lý thống khổ như vậy, hắn chỉ cảm thấy nghẹn ngào khó chịu vô cùng, đánh mạnh lên vách tường một cái, quát lớn:" Dư Thiên Ngạo! Con mẹ nhà ngươi!"

Cục an toàn số 2, phân cục thành thị Vũ Phủ.

Dạ Nguyệt ngồi trên một cái ghế kim loại, hai tay, hai chân, đều bị khóa lại trên ghế, nàng hung hăng nhìn chằm chằm trung niên mang tây phục đối diện, thở hổn hển. Cắn nhẹ môi nói:" Ta biết cái gì cũng đều nói cho các ngươi, ngươi còn muốn như thế nào nữa!"

"Ha ha." Trung niên nam tử này đeo một cái mắt kính viền vàng, thoạt nhìn giống như người lịch sự có tri thức, hắn tùy ý ngồi đối diện Dạ Nguyệt, tay trái cầm bút, tay phải loay hoay tấm hình Tang Thiên.

"Những lời cô nói ta đều biết rồi, ta muốn nghe cái ta không biết." Nam tử tây trang thản nhiên mỉm cười, đứng dậy, đi tới phía sau Dạ Nguyệt. Cầm lýâ mái tóc màu tìm của Dạ Nguyệt.

"Không được đụng vào ta!" Dạ Nguyệt dùng sức vùng vẫy, nhưng bất đắc dĩ là tứ chi của nàng đều bị khóa lại, căn bản không thể động đậy.

""Dạ Nguyệt đồng học, có lẽ cô còn không rõ tình huống hiện tại của mình, Tang Thiên là tội phạm hồng sắc Liên Bang, phàm những ai có quan hệ với hắn. Cho dù là người cùng hắn có tiếp xúc qua ta đều tuyệt đối có quyền làm cho hắn biến mất khỏi thế giới này." Nam tử tây troang không để ý đến sự phản kháng của Dạ Nguyệt. Vẫn như trước nắm lấy mái tóc của Dạ Nguyệt, khóe miệng nhếch lên mỉm cười nói:" Theo ta được biết, lúc Tang Thiên kinh doanh câu lạc bộ Lão Niên, cô làm trợ lý cho hắn, uh? Dạ Nguyệt đồng học. Ta nói đúng không?"

"Ta đã nói cho các ngươi rồi, ta chỉ biết có từng đó thôi! Ngươi..."

Âm thanh của Dạ Nguyệt vừa nói được một nữa, nam tử tây trang đã giật mạnh mái tóc của nàng xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt đang thống khổ, cười nói:" Dạ Nguyệt đồng học, không nên cố gắng khiêu khích sự kiên nhẫn của ta, thật sự không nên! Ta có một ngàn loại biện pháp có thể khiến cho ngươi mở miệng, ha ha." Hắn cười lớn, vươn tay phải ra, ngón trỏ xuất hiện u quang xẹt qua gương mặt Dạ Nguyệt.

"Nàng, nàng vẫn chỉ là một hài tử, xin hãy..."

Cục trưởng phân cục đứng bên cạnh cũng yên lặng chăm chú nhìn, nhìn thấy đầu ngón tay nam tử tây trang xuất hiện u quang, phân cục trưởng lập tức nhới tới mới vừa rồi trong phòng thẩm vấn cách vách, một lão phụ nhiều tuổi cũng bị hành hạ chết đi sống lại, cho đến hiện tại, tiếng kêu la thảm thiết kia vẫn vang lên trong đầu phân cục trưởng. Lần này một lần nữa nhìn thấy u quang kia, hắn nhịn không được mở miệng, cho dù hắn biết nam từ này đến từ một trong sáu bộ thần bí Tài Phán Sở.

"Oh?" Nam tử tây trang nhẹ di một tiếng, mỉm cười nhìn phân cục trưởng:" Ngươi đang nói chuyện với ta sao?"

Phân cục trưởng vẻ mặt bối rối, nhưng vẫn cắn răng kiên đi đến cùng, nói:" Ta biết đây là chuyện của Tài Phán Sở, ta không có quyền nhúng tay vào, nhưng nàng dù sao cũng chỉ là một hài tử, ngươi làm như vậy thật sự là..."

"Phải không?" Nam tử tây trang buông Dạ Nguyệt ra, nhìn phân cục trưởng, tựa như nhìn một con chó vậy. Trong ánh mắt tràn đầy sự khinh miệt, chỉ thấy hắn khẽ giơ tay lên, cả người phân cục trưởng lập tức quỷ dị trôi nổi trên không.

"Đối với ta mà nói, giết ngươi so với giết một con chó còn dễ dàng hơn."

Bịch một tiếng, phân cục trưởng gã mạnh trên mặt đất. Ôm cổ, hít thở liên tục.

Ta khỏi phòng thẩm vấn, nam tử tây trang phân phó:" Đưa toàn bộ bọn họ tới Tài Phán Sở."

"Đội trưởng, người phụ nữ trong phòng thẩm vấn số 7 tinh thần đã hỏng, có cần đem tha hay không."

"Phòng thẩm vấn số 7." Nam tử tây trang lật văn kiện xem:" Oh! Nàng là mẹ của Đao Ba Lý đội trưởng cục điều tra, ha ha. Tướng quân có nói qua, có vài thứ mặc dù đã chết, cũng còn có thể dùng, tin tưởng không bao lâu nữa. Chúng ta sẽ gặp mặt Đao Ba Lý."

Tài Phán Sở. Phòng giam dưới đất. Thân là sĩ quan phụ tá của Dư Thiên Ngạo tướng quân. Will đối với chỗ này cũng không xa lạ gì, ngục giam Tài Phán Sở cũng không phải là ngục giam chặt chẽ nhất Liên bang, hoặc có thể nói nơi này cũng không chính thức là ngục giam, mà là một phòng thí nghiệm, nơi này đại đa số giam giữ không phải là những tên tội phạm hung ác cùng cực, mà là một ít người có thân phận đặc thù.

Will lần này tới là vì thẩm phấn một người. Một người đối với hắn mà nói cũng không xa lạ, thậm chí tương đối mà nói người này còn có chút quen thuộc, nhìn lão giả đối điện, Will ngửa đầu quái dị cười to:" Mộ lão, ta không thể giải thích, ông rốt cuộc kiên trì vì cái gì, vì một ngoại nhân một tội phạm Liên Bang hồng sắc, cần gì phải như vậy, không bằng nói ra đi, ông tốt, ta cũng tốt, tất cả mọi người đều tốt, uh? Ông cứ nói đi?"

Cả người Mộ Viễn Sơn áp trên tường dang tay dang chân thành hình chữ đại (大). Cánh tay, hai chân trên người cơ hồ đều có những vòng tròn lấp lánh điện quang, đây là xúc lôi hoàn của Tài Phán Sở, ngay cả Chiến Thần, nếu bị xích lôi hoàn khóa lại, cũng chỉ có thể trừng mắt mà nhìn. Mộ Viễn Sơn giống như không có nghe thấy, hai mắt nhắm lại không nói.

"A!" Will mở miệng cười giễu cợt một tiếng, lắc đầu, nắm lấy cổ áo Mộ Viễn Sơn, cười lạnh nói:" Lại nói tiếp, ông cũng là thầy của ta, năm đó nếu như không phải có ông. Ta cũng không thể vào được sáu bộ, càng không thể ngồi trên vị trí hiện tại, ta kính ông, mới khách khí với ông như vậy, nên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, ông hiện tại trong mắt ta cũng không là gì, chỉ cần ta nguyện ý, ta có thể tùy thời chơi chết ông, uh? Ông có nghe ta nói gì không? Lão già kia!"

"Cáp!" Nhìn thấy Mộ Viễn Sơn vẫn như trước nhắm mắt không nói. Will không biết tại sao cất tiếng cười to:" Hảo! Hảo! Hảo! Không hổ là Mộ Viễn Sơn. Hảo! Bất quá." Nói xong, hắn liền từ trong văn kiện lấy ra một bức ảnh, cười tác ác nói:" Ta biết ông còn có một người con quanh năm kinh doanh ở bên ngoài. Ha ha, nếu như ông vẫn ngoan cố không nói, tin tưởng không bao lâu nữa, ông có thể tận mắt nhìn thấy con mình, còn có một con dâu xinh đẹp như hoa nữa."

"Sách sách! Xem một chút tấm này đi, oh! Nếu như ta nhớ không lầm, tên của nàng gọi là Mộ Tiểu Ngư đúng không? Hình như là cháu gái của ông? Sách sách! Đúng là không tệ! Vóc người nóng bỏng như vậy. Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, Mộ lão tiên sinh, ông hẳn biết ta còn chưa kết hôn? Sách sách, ông có lẽ còn không biết, bởi vì sự ngoan cố của ông. Người cháu gái xinh đẹp này của ông sẽ bị tống vào ngục giam, ông hẳn là rất rõ ràng trong ngục giam có không yêu nhân, đến lúc đó chỉ sợ rằng cháu gái xinh đẹp của ông sẽ, ha ha!"

"Yêu! Ta còn tưởng rằng Mộ lão tiên sinh vĩnh viễn sẽ không mở mắt ra chứ? Như thế nào? Sợ rồi sao? Ánh mắt của ông đây là cái gì? Là oán hận sao? Ha ha ha! Chờ cháu gái ông sau khi bị chà đạp trong ngục giam. Ta sẽ sử dụng đặc quyền mang nàng ra, đến lúc đó, sách sách! Ta nghĩ xem nên chời đùa nàng như thế nào bây giờ? Ha ha ha!"

Mộ Viễn Sơn nhìn Will đối diện đang gàn rỡ cười to, trong đôi mắt vẫn đục đột nhiên xuất hiện một đạo hàng quanh, trong nháy mắt. Một tiếng xé gió vang lên, áo bào của Mộ Viễn Sơn bị nghiền nát, sợi đây chuyền đồng sắc trên cổ Mộ Viễn Sơn trong nháy mắt xuất hiện ô quang, ông quang vù vù lan tràn ra, ầm một tiếng. Bôn lôi quanh trận của xúc lôi hoàn trong nháy mắt bị nghiền nát không còn gì.

"Gì! Ngươi, như thế nào..."

Will cực kỳ hoảng sợ, hắn vô luận như thế nào cũng nghĩ không ra xúc lôi hoàn đến ngay cả chiến thần cũng không thể phá nổi, tại sao trong nháy mắt bị phá hủy, hắn không có thời gian để nghĩ, bởi vì Mộ Viễn Sơn căn bản sẽ không cho hắn thời gian.

Mộ Viễn Sơn sắc mặt bình tĩnh, đằng đằng sát khí, song chưởng trong nháy mắt từ trước ngực duỗi ra, hai bàn tay mười ngón mở rộng, đột nhiên, giống như rắn hổ mang tập kích vậy, hai tay mười ngón xuyên vào người Will.

"Lão phu vốn yêu nước, thế nhưng lũ súc sanh các ngươi không để cho lão phu có cơ hội yêu nước!"

/418

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status