Trong một căn phòng nhỏ hoàn tòan phong bế không biết dùng tài liệu gì chế tạo thành, Bạch Hoành Lâm cả người hình chữ đại nằm áp trên vách tường, cả người đồng dạng cũng bị xúc lôi hoàn đặc thù trói lại, Bạch Hoành Lâm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm trung niên đối diện, cười lạnh nói:" Tiểu tử, có thủ đoạn gì cứ việc thi triển, Bạch mỗ đã sớm nghe nói Tài Phán Sở một trong sáu bộ không thuộc loại tập trung doanh, ngục giam dưới đất chính là địa ngục nhân gian, đến đây! Bạch mỗ đã sớm nôn nóng rồi."
Đứng trước mặt hắn là một trung niên mặc quân trang, hắn tựa hồ như không để ý đến Bạch Hoành Lâm, hai mắt nhìn chằm chằm máy liên lạc trên cổ tay, trong máy liên lạc đang biểu hiện phần trăm tiến độ truyền số liệu, đã tiến hành đến 90%, đích một tiếng, tiến độ đã hoàn thành 100%.
"Ta là tả phóbên cạnh chỉ huy Dư Thiên Ngạo sáu bộ, Vương Huyền!"
"Dư Thiên Ngạo! A!" Bạch Hoành Lâm khinh bỉ, nói:" Thì sao?"
Người trung niên gọi là Vương Huyền này tiếp tục nhìn máy liên lạc, mà lúc này, trên máy liên lạc xuất hiện một đoạn tin tức: tất cả các thiết bị giám sát đã bị phá hủy, ngươi có thơi gian năm phút đồng hồ.
Xem xong tin tức, Vương Huyền đem máy liên lạc tắt đi, rồi sau đó, đưa tay vẻ lên giữa không trung một bức tranh gì đó.
Bạch Hoành Lâm rất khó hiểu, cau mày, chỉ là khi Vương Huyền vẽ bức tranh xong, giữa không trung xuất hiện một cái phù văn lẳng lặng trôi nổi trên hư không. Lúc này thần sắc của Bạch Hoành Lâm biến đổi, phù văn màu vàng này, nhìn giống như một cái võ tự.
"Ngươi!" Bạch Hoành Lâm có chút không thể tin được.
"Bạch lão tiên sinh, mới vừa rồi đã đắc tội, thật sự rất sinh lỗi, hiện tại các thiết bị giám sát ở nơi này đã bị hủy, thời gian của ta không nhiều lắm, ngài lên lắng tai nghe."
"Ngươi là người võ đạo minh!" Bạch Hoành Lâm vừa kinh vừa hỉ:" Ta thật sự là nhìn không ra!"
Võ đạo minh, một tổ chức vô cùng thần bí, cũng là một tổ chức chiến đấu vì nhân loại, Bạch Hoành Lâm trước kia cũng không biết tổ chức này, bất quá từ sau khi quen biết Mộ Viễn Sơn, mới dần dần hiễu rõ võ đạo minh. Dưới sự giới thiệu của Mộ Viễn Sơn, Bạch Hoành Lâm cũng gia nhập võ đạo minh, đến nay mới chỉ có hơn một năm.
"Bốn giờ chiều ngày mao sẽ an bài cho các vị an toàn rời đi. Bạch lão tiên sinh, không cần lo lắng."
"Hảo! Mộ Viễn Sơn bên kia thì sao? Thông tri cho hắn chưa?"
Vương Huyền lại nói:" Trước mắt hữu phó của Dư Thiên Ngạo, Will đang thẩm vấn Mộ lão, bất quá ngài yên tâm, ta sẽ tièm cơ hội thông tri cho Mộ lão."
Vương Huyền vừa nói xong, chỉ nghe bịch một tiếng vang lên, căn phòng dĩ nhiên bị phá vỡ. Bạch Hoành Lâm cùng Vương Huyền đều hoảng sợ. Còn không chờ bọn họ kịp phản ứng lại, một đạo thân ảnh đã tiến vào trong.
"Mộ Viễn Sơn! Ngươi..."
Sau khi nhìn thấy người đến là Mộ Viễn Sơn, Bạch Hoành Lâm hoàn toàn cả kinh nói không ra lời.
Mộ Viễn Sơn nhìn thấy Vương Huyền, giơ tay đánh tới một chưởng, hắc văn trên bàn tay bắt đầu xuất hiện, vô cùng kinh khủng, Mộ Viễn Sơn rất ít khi giết người, nhưng nếu giết người, cũng tuyệt đối không nhíu mày.
"Dừng tay! Hắn là người võ đạo minh chúng ta!"
"Uh? Gì! Võ đạo minh? Hắn?" Mộ Viễn Sơn hồ nghi nhìn về phía Bạch Hoành Lâm:" Ngươi xác định?"
"Hết sức xác định." Bạch Hoành Lâm vội vàng gật đầu.
"Mộ lão!" Vương Huyền nhìn thấy hắc sát thiết chưởng kia của Mộ Viễn Sơn, nội tâm tràn đầy kinh hoàng. Nhìn thấy Mộ Viễn Sơn thu hồi hắc sát thiết chưởng đi, lúc này mới thở phào một hơi, cười khổ nói:" Ta nhận được mật lệnh của trưởng lão, đến chuyển lời cho hai lão tiên sinh."
"Ngươi giới thiệu người là ai?"
"Vân lão tiên sinh."
Sau một phen nói chuyện, Mộ Viễn Sơn lúc này mới khẳng định thân phận của Vương Huyền.
"Lão Mộ! Ông tại sao lại xuất hiện ở đây? Ông từ khi nào thì có loại bản lãnh này dĩ nhiên có thể thoát khỏi xúc lôi hoàn?"
Mộ Viễn Sơn ha ha cười, đem cái dây chuyền cổ màu đồng trên cổ lấy xuống, nói:" Sư phụ lão nhân gia ngài trước kia đã cho ta bảo bối nho nhỏ này chuyên phá xúc lôi hoàn." Vừa nói, Mộ Viễn Sơn nắm lấy dây chuyền đưa tới trước xúc lôi hoàn, trong nháy mắt dây chuyền liền xuất hiện ô quanh, trong khoảng khắc, xúc lôi hoàn tràn đầy lam quanh liền biến thành một đống sắt vụn.
"Thật sự là rất thần kỳ." Bạch Hoành Lâm nhìn dây chuyền trong tay Mộ Viễn Sơn vừa tò mò vừa hâm mộ, bất quá rất nhanh, hắn ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, hỏi:" Vị hữu phó thẩm vấn ngươi bên kia, hiện tại..."
"Đã chết!"
"Tiểu tử ngươi ra tay thật là nhanh!" Bạch Hoành Lâm vôi vàng nhảy xuống:" Võ đạo minh đã an bài cho chúng ta ngày mai thoát đi, ngươi đến thì tốt, giết hữu phó Dư Thiên Ngạo, như vậy thân phận của Vương Huyền có thể bị bại lộ, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ? Tiểu tư ngươi lúc nào trở nên xúc động như vậy?"
"Ta cũng là bất đắc dĩ thôi, đứa cháu gái nhỏ kia của ta có thể bị súc sanh Dư Thiên Ngạo bắt rồi."
"Cái gì! Tiểu Ngư! Con mẹ nó! Dư Thiên Ngạo tên vương bát đản này, sớm muộn ta cũng giết hắn."
"Mộ lão tiên sinh, không cần lo lắng, võ đạo minh đã sớm có chuẩn bị, đã an bài người đi cứu cháu gái ngài."
"Oh?" Tin tức này làm cho Mộ Viễn Sơn an tâm hơn không ít, trầm ngâm một lát, nói:" Hiện tại chuyện đã như thế, chỉ có thể xông ra ngoài mà thôi."
Vệ Thành.
Tang Thiên mông mông lung lông mở hai mắt, chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, đầu váng mắt hoa, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, y dựa vào vách tường ngồi xuống, nhẹ nhàng lắc lắc cái đầu như muốn nứt ra, vô lực lẩm bẩm:" Dĩ nhiên là thẩm phán chi chung."
Về thẩm phán chi chung, Tang Thiên cũng chỉ biết được một ít, nghe nói chỉ khi xuất hiện uy hiếp đến bổn nguyên vũ trụ khi đó thẩm phán chi chung mới xuất hiện, thẩm phán chi chung dù sao cũng thuộc về truyền thuyết thời đại viễn cổ. Tang Thiên cũng chỉ nghe môt ít lão già kia nói, năm đó khi hỗn độn chi thần hình thần, liền làm thẩm phán chi chung vang lên, còn có chính là vạn năm trước lúc vô tận thế giới đột nhiên xuất hiện một cái không gian ngay cả chư thần cũng không dám tùy tiện đi vào, liền dẫn tới thẩm phán chi chung.
Vô luận là hỗn độn chi thần, hay là cái không gian thần kỳ kia đều không ngoại lệ đều là yêu nghiệt biến thái.
Mà bản thân chỉ là đem đem tánh mạng nguyên cùng ý thức nguyên tiến hành dung hợp, tại sao lại khiến cho thẩm phán chi chung xuất hiện? Nhưng lại chỉ là dung hợp 10%, chẳng lẽ nói nếu như lão tử đem tánh mạng gnuyên cùng ý thức nguyên hoàn toàn dung hợp thì sẽ uy hiếp đến bổn nguyên vũ trụ sao?
Ta kháo!
Ý niệm này xuất hiện trong đầu lại càng làm cho Tang Thiên hoảng sợ, hắn nghĩ mãi không ra bản thân có chỗ nào có thể uy hiếp đến vũ trụ bổn nguyên! Trò đùa gì đây, chư thần cường đại ngay cả bên ngoài của vũ trụ bổn nguyên cũng không sờ tới được, Lão Tử ngay cả thần cách cũng không có. Đơn giản chỉ là trải qua chín lần niết bàn, tại sao có thể uy hiếp đến bổn nguyên vũ trụ chứ?
Mặc dù tràn đầy vô số nghi hoặc, nhưng nội tâm Tang Thiên vẫn không nhịn được có chút kích động. Hắn không phải kẻ ngu, tánh mạng nguyên cùng ý thức nguyên dung hợp có thể làm cho thẩm phán chi chung vang lên, vậy nói rõ điều gì. Một khi hoàn toàn dung hợp, vậy bản thân chẳng phải có thể so sánh với hỗn độn chi thần sao?
Nghĩ đến điều này, nội tâm Tang Thiên bắt đầu cảm thấy hưng phấn không thôi.
Bất quá rất nhanh, hắn liền ý thức được một vấn đều mang tính chất nghiêm trọng, thẩm phán chi chung, tên như ý nghĩa, đó là vũ trụ đối với ngươi tiến hành thẩm phán, đây chính là thẩm phán đến từ vũ trụ bổn nguyên, cho dù là chư thần tại vũ trụ bổn nguyên cũng phải cúi đầu.
Ngẫm lại bản thân nghe thấy thẩm phán chi chung kia. Cho đến hiện tại trong đầu Tang Thiên vẫn như mới xảy ra, tiếng chuông vừa mới vang lên vậy, hắn phảng phất như trải qua ngàn năm. Thậm chí còn dài hơn ngàn năm, hắn thậm chí thiếu chút nữa bị lạc, không biết mình là ai, nhưng mà, đây mới chỉ là dung hợp 10% làm cho thẩm phán chi chung vang lên, nếu như dung hợp hoàn toàn, Tang Thiên thật đúng là không có nắm chắc, bản thân có thể hay không bị thẩm phán chi chung chấn ta hồn phách.
Lắc đầu, Tang Thiên cân nhắc phải tìm một địa phương bí mật nghiên cứu thật tốt mới được.
Rời phòng ngủ, đi vào phòng khác, Tang Thiên nhẹ di một tiếng. Hắn nhớ rõ từ sau khi từ Prague trở về, hắn đã để Thiết Nam cùng Đao Ba Lý ở chỗ này dưỡng thương, người đâu?
Lấy một ly nước tinh khiết, ngửa đầu uống cạn, cảm giác ngoài của có một cỗ khí tức đặc thù, mở của ra, có một người mặc trường bào trùm kín cả đầu đang ngồi xếp bằng trước cửa, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần vậy. Không phải không tăng Lạc Phu thì còn ai.
"Tiểu tử ngươi vẫn đi theo ta để làm gì."
Tang Thiên đối với khổ tăng Bát Giác Cao Tháp thật sự không có hảo cảm gì.
Nhìn thấy Tang Thiên, Lạc Phu vội vang đứng dậy, đón nhận ánh mắt có chút bất thiện của Tang Thiên, Lạc Phu liền cúi đầu, xấu hổ nói:" Tiểu tăng chỉ là..."
"Chỉ là cái gì."
Trải qua chấn động của thẩm phán chi chung, Tang Thiên phảng phất như trải qua trong năm tháng thiên thu mờ mịt vậy. Ngửa đầu liếc nhìn mặt trời một cái, tham lam cảm thụ nó.
"Khi ở Prague, Tang tiểu hữu xuất hiện. Làm cho tiểu tăng nhìn thấy Thánh A La Bà La, không chỉ vậy còn làm cho thực lực của tiểu tăng gần đạt tới cảnh giới Chiến Thần, càng lam cho tiểu tăng giác ngộ chân lý khổ tu."
"Thánh A La Bà La?" Tang Thiên đối với Bát Giác Cao Tháp cũng không có hưng thú gì, cũng chẳng muốn biết, bất quá hắn vẫn có hứng thú muốn biết chân lý khổ tu là gì.
"Tiểu tăng từ trên người ngài nhìn thấy Thánh A La Bà La. Ngài liền chính là ân chủ của tiểu tăng, tiểu tăng chỉ muốn đi theo an chủ, nói không chừng còn có thể nhìn thấy Thánh A La Bà La."
Tang Thiên không biết nói gì:" Đây là chân lý khổ tu mà ngươi lĩnh ngộ ra sao?"
"Sư phụ từng nói qua, vạn pháp khổ tu trước đây tiểu tăng không biết, hiện tại mới biết được, khổ tu cũng không có nghĩa là..." Lạc phu nói một đống dong dài, làm cho lỗ tai Tang Thiên ong ong cả lên, liền quay lại phòng khách, phát hiện trên ghế sa *** có một cái máy liên lạc bị phá hư, liền hỏi:" Có nhìn thấy Thiết Nam cùng Đao Ba Lý không?"
"Oh, hai người bọn họ đi cứu người rồi."
"Cứu người? Cứu người nào?"
"Cụ thể tiểu tăng cũng không biết, hình như là thân nhân Đao Ba Lý bị bắt, oh đúng rồi, lúc bọn họ gần đi còn giao cho tiêu tăng cái này đưa lại cho ngài."
Mở lời nhắn để lại ra xem, sau khi Tang Thiên xem xong, liền nhíu mày nói:" Cũng là do ta sơ suất. Chỉ để ý đến chuyện của bản thân, nhưng lại quan mất tác phong làm việc của Cửu Thiên Các, chỉ là không biết hai người Mộ Viễn Sơn cùng Bạch Hoành Lâm sao rồi, hy vọng là còn kịp."
Tang Thiên sau khi tỉnh lại, rất ít khi tiếp xúc cùng với người khác, chính là vì tránh cho loại chuyện như thế này phát sinh, không nghĩ tới rốt cuộc vẫn còn có người do bản thân là bị liên quan đến.
Từ khi người thụ hộ không gian bị nhốt tại tội ác chi đô, Wirral sống lại, thần thánh hội nghị không người nào đến đây. Tang Thiên đã cảm thấy thế giới này xảy ra biến hóa. Nhưng lại không phải là biến hóa nhỏ, Tang Thiên đang chuẩn bị hành động. Tìm một chút thời gian hiễu rõ biến hóa này một chút. Nhưng lại có chút không thể nào xuống tay, bất quá sau khi nhìn thấy lời nhắn lại của Thiết Nam, hắn quyết định dùng một chút thủ đoạn đặc thù giải quyết biến hóa phát sinh tại thế giới này.
"Cửu Thiên Các! Được lắm, lão tử đang lo không biết làm sao để lũ nghiệt chướng đang núp trong bóng tối các người trồi lên mặt nước, vậy thì bất đầu từ Cửu Thiên Các vậy."
Đứng trước mặt hắn là một trung niên mặc quân trang, hắn tựa hồ như không để ý đến Bạch Hoành Lâm, hai mắt nhìn chằm chằm máy liên lạc trên cổ tay, trong máy liên lạc đang biểu hiện phần trăm tiến độ truyền số liệu, đã tiến hành đến 90%, đích một tiếng, tiến độ đã hoàn thành 100%.
"Ta là tả phóbên cạnh chỉ huy Dư Thiên Ngạo sáu bộ, Vương Huyền!"
"Dư Thiên Ngạo! A!" Bạch Hoành Lâm khinh bỉ, nói:" Thì sao?"
Người trung niên gọi là Vương Huyền này tiếp tục nhìn máy liên lạc, mà lúc này, trên máy liên lạc xuất hiện một đoạn tin tức: tất cả các thiết bị giám sát đã bị phá hủy, ngươi có thơi gian năm phút đồng hồ.
Xem xong tin tức, Vương Huyền đem máy liên lạc tắt đi, rồi sau đó, đưa tay vẻ lên giữa không trung một bức tranh gì đó.
Bạch Hoành Lâm rất khó hiểu, cau mày, chỉ là khi Vương Huyền vẽ bức tranh xong, giữa không trung xuất hiện một cái phù văn lẳng lặng trôi nổi trên hư không. Lúc này thần sắc của Bạch Hoành Lâm biến đổi, phù văn màu vàng này, nhìn giống như một cái võ tự.
"Ngươi!" Bạch Hoành Lâm có chút không thể tin được.
"Bạch lão tiên sinh, mới vừa rồi đã đắc tội, thật sự rất sinh lỗi, hiện tại các thiết bị giám sát ở nơi này đã bị hủy, thời gian của ta không nhiều lắm, ngài lên lắng tai nghe."
"Ngươi là người võ đạo minh!" Bạch Hoành Lâm vừa kinh vừa hỉ:" Ta thật sự là nhìn không ra!"
Võ đạo minh, một tổ chức vô cùng thần bí, cũng là một tổ chức chiến đấu vì nhân loại, Bạch Hoành Lâm trước kia cũng không biết tổ chức này, bất quá từ sau khi quen biết Mộ Viễn Sơn, mới dần dần hiễu rõ võ đạo minh. Dưới sự giới thiệu của Mộ Viễn Sơn, Bạch Hoành Lâm cũng gia nhập võ đạo minh, đến nay mới chỉ có hơn một năm.
"Bốn giờ chiều ngày mao sẽ an bài cho các vị an toàn rời đi. Bạch lão tiên sinh, không cần lo lắng."
"Hảo! Mộ Viễn Sơn bên kia thì sao? Thông tri cho hắn chưa?"
Vương Huyền lại nói:" Trước mắt hữu phó của Dư Thiên Ngạo, Will đang thẩm vấn Mộ lão, bất quá ngài yên tâm, ta sẽ tièm cơ hội thông tri cho Mộ lão."
Vương Huyền vừa nói xong, chỉ nghe bịch một tiếng vang lên, căn phòng dĩ nhiên bị phá vỡ. Bạch Hoành Lâm cùng Vương Huyền đều hoảng sợ. Còn không chờ bọn họ kịp phản ứng lại, một đạo thân ảnh đã tiến vào trong.
"Mộ Viễn Sơn! Ngươi..."
Sau khi nhìn thấy người đến là Mộ Viễn Sơn, Bạch Hoành Lâm hoàn toàn cả kinh nói không ra lời.
Mộ Viễn Sơn nhìn thấy Vương Huyền, giơ tay đánh tới một chưởng, hắc văn trên bàn tay bắt đầu xuất hiện, vô cùng kinh khủng, Mộ Viễn Sơn rất ít khi giết người, nhưng nếu giết người, cũng tuyệt đối không nhíu mày.
"Dừng tay! Hắn là người võ đạo minh chúng ta!"
"Uh? Gì! Võ đạo minh? Hắn?" Mộ Viễn Sơn hồ nghi nhìn về phía Bạch Hoành Lâm:" Ngươi xác định?"
"Hết sức xác định." Bạch Hoành Lâm vội vàng gật đầu.
"Mộ lão!" Vương Huyền nhìn thấy hắc sát thiết chưởng kia của Mộ Viễn Sơn, nội tâm tràn đầy kinh hoàng. Nhìn thấy Mộ Viễn Sơn thu hồi hắc sát thiết chưởng đi, lúc này mới thở phào một hơi, cười khổ nói:" Ta nhận được mật lệnh của trưởng lão, đến chuyển lời cho hai lão tiên sinh."
"Ngươi giới thiệu người là ai?"
"Vân lão tiên sinh."
Sau một phen nói chuyện, Mộ Viễn Sơn lúc này mới khẳng định thân phận của Vương Huyền.
"Lão Mộ! Ông tại sao lại xuất hiện ở đây? Ông từ khi nào thì có loại bản lãnh này dĩ nhiên có thể thoát khỏi xúc lôi hoàn?"
Mộ Viễn Sơn ha ha cười, đem cái dây chuyền cổ màu đồng trên cổ lấy xuống, nói:" Sư phụ lão nhân gia ngài trước kia đã cho ta bảo bối nho nhỏ này chuyên phá xúc lôi hoàn." Vừa nói, Mộ Viễn Sơn nắm lấy dây chuyền đưa tới trước xúc lôi hoàn, trong nháy mắt dây chuyền liền xuất hiện ô quanh, trong khoảng khắc, xúc lôi hoàn tràn đầy lam quanh liền biến thành một đống sắt vụn.
"Thật sự là rất thần kỳ." Bạch Hoành Lâm nhìn dây chuyền trong tay Mộ Viễn Sơn vừa tò mò vừa hâm mộ, bất quá rất nhanh, hắn ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, hỏi:" Vị hữu phó thẩm vấn ngươi bên kia, hiện tại..."
"Đã chết!"
"Tiểu tử ngươi ra tay thật là nhanh!" Bạch Hoành Lâm vôi vàng nhảy xuống:" Võ đạo minh đã an bài cho chúng ta ngày mai thoát đi, ngươi đến thì tốt, giết hữu phó Dư Thiên Ngạo, như vậy thân phận của Vương Huyền có thể bị bại lộ, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ? Tiểu tư ngươi lúc nào trở nên xúc động như vậy?"
"Ta cũng là bất đắc dĩ thôi, đứa cháu gái nhỏ kia của ta có thể bị súc sanh Dư Thiên Ngạo bắt rồi."
"Cái gì! Tiểu Ngư! Con mẹ nó! Dư Thiên Ngạo tên vương bát đản này, sớm muộn ta cũng giết hắn."
"Mộ lão tiên sinh, không cần lo lắng, võ đạo minh đã sớm có chuẩn bị, đã an bài người đi cứu cháu gái ngài."
"Oh?" Tin tức này làm cho Mộ Viễn Sơn an tâm hơn không ít, trầm ngâm một lát, nói:" Hiện tại chuyện đã như thế, chỉ có thể xông ra ngoài mà thôi."
Vệ Thành.
Tang Thiên mông mông lung lông mở hai mắt, chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, đầu váng mắt hoa, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, y dựa vào vách tường ngồi xuống, nhẹ nhàng lắc lắc cái đầu như muốn nứt ra, vô lực lẩm bẩm:" Dĩ nhiên là thẩm phán chi chung."
Về thẩm phán chi chung, Tang Thiên cũng chỉ biết được một ít, nghe nói chỉ khi xuất hiện uy hiếp đến bổn nguyên vũ trụ khi đó thẩm phán chi chung mới xuất hiện, thẩm phán chi chung dù sao cũng thuộc về truyền thuyết thời đại viễn cổ. Tang Thiên cũng chỉ nghe môt ít lão già kia nói, năm đó khi hỗn độn chi thần hình thần, liền làm thẩm phán chi chung vang lên, còn có chính là vạn năm trước lúc vô tận thế giới đột nhiên xuất hiện một cái không gian ngay cả chư thần cũng không dám tùy tiện đi vào, liền dẫn tới thẩm phán chi chung.
Vô luận là hỗn độn chi thần, hay là cái không gian thần kỳ kia đều không ngoại lệ đều là yêu nghiệt biến thái.
Mà bản thân chỉ là đem đem tánh mạng nguyên cùng ý thức nguyên tiến hành dung hợp, tại sao lại khiến cho thẩm phán chi chung xuất hiện? Nhưng lại chỉ là dung hợp 10%, chẳng lẽ nói nếu như lão tử đem tánh mạng gnuyên cùng ý thức nguyên hoàn toàn dung hợp thì sẽ uy hiếp đến bổn nguyên vũ trụ sao?
Ta kháo!
Ý niệm này xuất hiện trong đầu lại càng làm cho Tang Thiên hoảng sợ, hắn nghĩ mãi không ra bản thân có chỗ nào có thể uy hiếp đến vũ trụ bổn nguyên! Trò đùa gì đây, chư thần cường đại ngay cả bên ngoài của vũ trụ bổn nguyên cũng không sờ tới được, Lão Tử ngay cả thần cách cũng không có. Đơn giản chỉ là trải qua chín lần niết bàn, tại sao có thể uy hiếp đến bổn nguyên vũ trụ chứ?
Mặc dù tràn đầy vô số nghi hoặc, nhưng nội tâm Tang Thiên vẫn không nhịn được có chút kích động. Hắn không phải kẻ ngu, tánh mạng nguyên cùng ý thức nguyên dung hợp có thể làm cho thẩm phán chi chung vang lên, vậy nói rõ điều gì. Một khi hoàn toàn dung hợp, vậy bản thân chẳng phải có thể so sánh với hỗn độn chi thần sao?
Nghĩ đến điều này, nội tâm Tang Thiên bắt đầu cảm thấy hưng phấn không thôi.
Bất quá rất nhanh, hắn liền ý thức được một vấn đều mang tính chất nghiêm trọng, thẩm phán chi chung, tên như ý nghĩa, đó là vũ trụ đối với ngươi tiến hành thẩm phán, đây chính là thẩm phán đến từ vũ trụ bổn nguyên, cho dù là chư thần tại vũ trụ bổn nguyên cũng phải cúi đầu.
Ngẫm lại bản thân nghe thấy thẩm phán chi chung kia. Cho đến hiện tại trong đầu Tang Thiên vẫn như mới xảy ra, tiếng chuông vừa mới vang lên vậy, hắn phảng phất như trải qua ngàn năm. Thậm chí còn dài hơn ngàn năm, hắn thậm chí thiếu chút nữa bị lạc, không biết mình là ai, nhưng mà, đây mới chỉ là dung hợp 10% làm cho thẩm phán chi chung vang lên, nếu như dung hợp hoàn toàn, Tang Thiên thật đúng là không có nắm chắc, bản thân có thể hay không bị thẩm phán chi chung chấn ta hồn phách.
Lắc đầu, Tang Thiên cân nhắc phải tìm một địa phương bí mật nghiên cứu thật tốt mới được.
Rời phòng ngủ, đi vào phòng khác, Tang Thiên nhẹ di một tiếng. Hắn nhớ rõ từ sau khi từ Prague trở về, hắn đã để Thiết Nam cùng Đao Ba Lý ở chỗ này dưỡng thương, người đâu?
Lấy một ly nước tinh khiết, ngửa đầu uống cạn, cảm giác ngoài của có một cỗ khí tức đặc thù, mở của ra, có một người mặc trường bào trùm kín cả đầu đang ngồi xếp bằng trước cửa, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần vậy. Không phải không tăng Lạc Phu thì còn ai.
"Tiểu tử ngươi vẫn đi theo ta để làm gì."
Tang Thiên đối với khổ tăng Bát Giác Cao Tháp thật sự không có hảo cảm gì.
Nhìn thấy Tang Thiên, Lạc Phu vội vang đứng dậy, đón nhận ánh mắt có chút bất thiện của Tang Thiên, Lạc Phu liền cúi đầu, xấu hổ nói:" Tiểu tăng chỉ là..."
"Chỉ là cái gì."
Trải qua chấn động của thẩm phán chi chung, Tang Thiên phảng phất như trải qua trong năm tháng thiên thu mờ mịt vậy. Ngửa đầu liếc nhìn mặt trời một cái, tham lam cảm thụ nó.
"Khi ở Prague, Tang tiểu hữu xuất hiện. Làm cho tiểu tăng nhìn thấy Thánh A La Bà La, không chỉ vậy còn làm cho thực lực của tiểu tăng gần đạt tới cảnh giới Chiến Thần, càng lam cho tiểu tăng giác ngộ chân lý khổ tu."
"Thánh A La Bà La?" Tang Thiên đối với Bát Giác Cao Tháp cũng không có hưng thú gì, cũng chẳng muốn biết, bất quá hắn vẫn có hứng thú muốn biết chân lý khổ tu là gì.
"Tiểu tăng từ trên người ngài nhìn thấy Thánh A La Bà La. Ngài liền chính là ân chủ của tiểu tăng, tiểu tăng chỉ muốn đi theo an chủ, nói không chừng còn có thể nhìn thấy Thánh A La Bà La."
Tang Thiên không biết nói gì:" Đây là chân lý khổ tu mà ngươi lĩnh ngộ ra sao?"
"Sư phụ từng nói qua, vạn pháp khổ tu trước đây tiểu tăng không biết, hiện tại mới biết được, khổ tu cũng không có nghĩa là..." Lạc phu nói một đống dong dài, làm cho lỗ tai Tang Thiên ong ong cả lên, liền quay lại phòng khách, phát hiện trên ghế sa *** có một cái máy liên lạc bị phá hư, liền hỏi:" Có nhìn thấy Thiết Nam cùng Đao Ba Lý không?"
"Oh, hai người bọn họ đi cứu người rồi."
"Cứu người? Cứu người nào?"
"Cụ thể tiểu tăng cũng không biết, hình như là thân nhân Đao Ba Lý bị bắt, oh đúng rồi, lúc bọn họ gần đi còn giao cho tiêu tăng cái này đưa lại cho ngài."
Mở lời nhắn để lại ra xem, sau khi Tang Thiên xem xong, liền nhíu mày nói:" Cũng là do ta sơ suất. Chỉ để ý đến chuyện của bản thân, nhưng lại quan mất tác phong làm việc của Cửu Thiên Các, chỉ là không biết hai người Mộ Viễn Sơn cùng Bạch Hoành Lâm sao rồi, hy vọng là còn kịp."
Tang Thiên sau khi tỉnh lại, rất ít khi tiếp xúc cùng với người khác, chính là vì tránh cho loại chuyện như thế này phát sinh, không nghĩ tới rốt cuộc vẫn còn có người do bản thân là bị liên quan đến.
Từ khi người thụ hộ không gian bị nhốt tại tội ác chi đô, Wirral sống lại, thần thánh hội nghị không người nào đến đây. Tang Thiên đã cảm thấy thế giới này xảy ra biến hóa. Nhưng lại không phải là biến hóa nhỏ, Tang Thiên đang chuẩn bị hành động. Tìm một chút thời gian hiễu rõ biến hóa này một chút. Nhưng lại có chút không thể nào xuống tay, bất quá sau khi nhìn thấy lời nhắn lại của Thiết Nam, hắn quyết định dùng một chút thủ đoạn đặc thù giải quyết biến hóa phát sinh tại thế giới này.
"Cửu Thiên Các! Được lắm, lão tử đang lo không biết làm sao để lũ nghiệt chướng đang núp trong bóng tối các người trồi lên mặt nước, vậy thì bất đầu từ Cửu Thiên Các vậy."
/418
|