Hắc ám vô tận, phảng phất như đem cả bầu trời bao phủ vào trong đó, bất cứ thứ gì đều không thể tránh thoát khỏi hắc ám phủ xuống, không có hô hấp, không có thời gian, tất cả mọi thứ đều tĩnh lặng, sát ý tĩnh lặng giống như mưa phùn rơi xuống trong bóng đêm vậy, sát ý này rất bình tĩnh, bình tĩnh tựa như mưa phùn vậy, nhưng mà, không người nào dám động, không người nào dám thở mạng, bọn họ bị hắc ám bao phủ, bị sát ý tập trung, phảng phất như đang chờ đợi tử vong thẩm phán vậy.
Mấy ác nhân của Hắc Long trấn, đám chiến sĩ bộ quốc phòng xương đùi bọn họ đều bị nát bấy, đứng thống khổ như pho tượng vậy, các đó không xa các thủ vệ quân mặc dù không có bất kỳ đau đớn nào, nhưng bị bao phủ trong hắc ám vô tận, sát ý tĩnh lặng như thế, bọn họ cái gì cũng không dám làm. Chuyện gì xảy ra?
Tại sao lại có thể như vậy? Ta hình như đang trôi nổi bên trong vô tận hắc ám? Tất cả mọi người đều nghi hoặc, tất cả mọi người đều đang suy đoán, nhưng không người nào dám mở miệng.
Bộ trưởng bộ quốc phòng Roque Djar, tam hoàng tử Lang Gia, Song Sát lão quỷ bị Tang Thiên mạnh mẽ bắt lại cũng như vậy, ngay cả Roque Djar là chiến thần cao vị nhưng giờ phút này cũng sợ hãi đến nhịn không được mà run rẩy, làm cho hắn sợ hãi chính là hắc ám vô tận này, mà làm cho hắn run rẩy chính là sát ý tĩnh lặng này, hắn không biết, cũng không có cách nào giải thích, tại sao lại có sát ý kinh khủng như vậy, bị luồng sát ý này bao phủ, ngay cả cao thủ chiến thần cao vị như Roque Djar cũng không dám thở mạnh.
Song Sát lão quỷ đến từ Ám Ảnh, bọn họ đối với vận dụng sát ý hiểu biết rất sâu, bọn họ cũng chưa bao giờ gặp phải sát ý kinh khủng như vậy, bọn họ có thể cảm giác được vào ngay lúc này, khi luồng sát ý phô thiên cái địa đó kéo tới, làm xuyên thấu da thịt bọn họ, xâm nhập vào trong cơ thể bọn họ, truyền vào trong máu, cốt tủy, thậm chí còn bao trùm cả ý thức của bọn họ.
Tam hoàng tử Lang Gia càng sợ hãi hơn, là hoàng tử Thánh Đường, hắn có được thánh quang thủ hộ, cho dù là khi mới vừa bị bắt lại, thánh quang quanh người hắn vẫn lóe sáng như cũ, nhưng mà lúc này, thánh quang quanh người hắn đã mờ đi, tựa như chưa bao giờ xuất hiện vậy. Tại sao có thể như thế! Thánh quang thủ hộ của hắn có thể ngăn cản bất cứ khí thế gì!
Hắn sợ hãi muốn run rẩy, nhưng hắn không dám, hai mắt nhìn chằm chằm vào thanh niên hắc ý trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi.
Nếu như nói trong sân còn có ai có thể hành động nói chuyện, vậy chỉ có Tang Thiên.
Vẻ mặt của hắn từ đầu đến cuối không có bất cứ ba động nào, không bi không hỉ, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, tựa như những chuyện đang xảy ra tất cả đều không có liên quan tới hắn vậy.
Hắn nhấc chân lên chậm rãi đi tới, không có tiếng bước chân, nhưng mỗi bước đi của hắn, tất cả mọi người ở đây đều có thể cảm nhận rõ ràng bước chân của hắn từ sâu bên trong não, ý thức cũng nhịn không được mà khẽ run lên.
"Người đâu? Gọi người của ngươi đến hết đây." Âm thanh xé gió vang lên, giống như sấm sét, thẩm thấu vào sâu trong đầu mọi người, giày vò thần kinh bọn họ, áp bức ý thức bọn họ.
Dư Thiên Ngạo đã sớm không còn hình dáng gì, mặc dù vẫn đang đứng, nhưng chỉ còn lại nữa cái mạng, khuôn mặt vặn vẹo vô cùng khó coi, lẩm bẩm:" Cứu...cứu ta. Ngươi...ngươi không thể giết ta. Ngươi không thể..." Tang Thiên cho tới bây giờ đều không thích nói nhảm, giơ tay lên, đột nhiên vỗ vào thiên linh cái Dư Thiên Ngạo một cái. Răng rắc! Răng rắc!
Tứ chi trên người Dư Thiên Ngạo vốn đã bị xé rách, một lẩn nữa mất đi tứ chi Dư Thiên Ngạo giống như một tòa bia mộ dựng đứng trên mặt đất.
Âm thanh răng rắc cực kỳ chói tai vang lên bên trong hắc ám tĩnh lặng, giống như sét đánh, làm cho mọi người chấn kinh.
Xoay người, nhìn Song Sát lão quỷ, âm thanh thản nhiên vang lên. "Ta chỉ hỏi một lần, hiện tại Ám Ảnh người nào làm ám chủ?" "Ngươi sẽ hối hận..." Lão đầu xấu xí trong Song Sát lão quỷ mở miệng nói, còn chưa kịp nói xong. Bàn tay của Tang Thiên đã vỗ lên thiên linh cái của hắn. Răng rắc! Răng rắc!
Âm thanh răng rắc làm nhiếp hồn người khác, làm rung động ý thức người khác, tứ chi của lão đầu xấu xí này liền bị chấn đứt, hắn liền giống như Dư Thiên Ngạo vậy, mất đi tứ chi, chỉ còn lại thân người cùng một cái đầu, giống như bia mộ dựng đứng bên cạnh Dư Thiên Ngạo.
Tất cả mọi người ở đây ai cũng là người có lòng dạ độc ác, bọn họ chưa phải chưa từng nhìn thấy cảnh diện máu tanh, không phải chưa từng gặp qua nhân vậy hung ác tàn nhẫn, nhưng lại không biết chuyện gì xảy ra, những âm thanh răng rắc mới vừa rồi trực tiếp xâm nhập vào sâu bên trong ý thức của bọn họ, làm cho bọn họ vô cùng sợ hãi, đuổi cách nào cũng không đi. Âm thanh đó không lúc nào không giày vò ý thức của bọn họ. Tang Thiên ngẩng đầu lên, nhìn một người khác trong Song Sát lão quỷ. "Ta, ám chủ chúng ta là Xích Hành đại nhân."
Xích Hành? Tang Thiên đối với cái tên này có chút quen thuộc, nhưng cũng có chút xa lạ, hắn xác định bản thân có nghe qua cái tên này, nhưng hình như không nhận ra người này. "Dư Thiên Ngạo là người của Ám Ảnh các ngươi?" "Hắn...hắn là trưởng lão của Ám Ảnh chúng ta."
Mới vừa nói xong, ô quang hiện, tiếng răng rắc xé gió lại vang lên một lần nữa, tứ chi bị xé rách bay đi, hắn cũng giống như bia mộ vậy, dựng đứng bên phải Dư Thiên Ngạo. Xoay người, nhìn Roque Djar.
Roque Djar sắc mặt khi thì trắng bệch khi thì xanh mét, ở sâu bên trong hai mắt lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi, khi nhìn thấy ánh mắt của Tang Thiên, thì giống như ở bên trong hắc ám vô tận đột nhiên nhìn thấy tử thần vậy, Roque Djar lập tức nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng. "Nếu như, nếu như ngươi đồng ý bỏ qua cho ta, ta có thể đại diện cho Cửu Thiên Các. Không truy cứu chuyện này, ta...ta còn có thể cho ngươi bất cứ thứ gì. Chỉ cần...chỉ cần ngươi đồng ý bỏ qua cho ta." Roque Djar cầu xin, hắn hiện tại cũng chỉ có thể cầu xin, nhưng mà, đúng lúc này, Dư Thiên Ngạo lại mở miệng:" Roque Djar, cứu cứu ta. Hắn...hắn đã nhìn thấy chân thân của ta." Âm thanh run rẩy suy yếu của Dư Thiên Ngạo vang lên, Roque Djar kinh hãi, hắn vô cùng rõ ràng ý tứ chân thân trong miệng Dư Thiên Ngạo là có nghĩa là, nói:" Ngươi đã nhìn thấy chân thân của hắn, nhất định là rất nghi hoặc! Thực lực của ngươi mặc dù...mặc dù rất mạnh, nhưng ngươi không thể giết chết hắn. Chúng ta có được tánh mạng vô tận. Trên thế giới này, không có người nào có thể giết chết chúng ta."
Nhìn thấy Tang Thiên im lặng không nói, Roque Djar tiếp tục nói:" Ta có thể cầu xin Thần Thánh hội nghị, xin A Foluo đại nhân sơ ủng cho ngươi. Như vậy, như vậy ngươi cũng có thể có được tánh mạng vô tận. Chúng ta, chúng ta có thể cùng nhau thống trị thế giới này. Ngươi nghĩ như thế nào?" Tang Thiên vẫn như trước không nói.
Nội tâm Roque Djar liền tràn đầy tin tưởng, tiếp tục nói:" Ngươi cũng thấy đó, ngươi hoàn toàn không thể giết chết được Dư Thiên Ngạo, chúng ta không chỉ có được tánh mạng vô tận, chúng ta còn có được, còn có được Bất Tử Chi Thân." "Bất Tử Chi Thân?" Tang Thiên giơ tay lên, ba! Bóp lấy đầu của Roque Djar. Răng rắc! Răng rắc! Tứ chi của Roque Djar liền bị kéo đứt, dựng đứng giống như bia mộ. "Lão tử muốn xem xem rốt cuộc các ngươi có phải là có bất tử chi thân hay không!"
Tang Thiên giơ tay xuất trảo, chụp lên đầu Dư Thiên Ngạo, đột nhiên xuất trảo, từ trên đầu Dư Thiên Ngạo bay ra một thứ giống như hư vô vậy không nhìn thấy rõ hình dáng. "Ngươi...ngươi dĩ nhiên..." Roque Djar nhận ra vật đó, đó là ý thức của Dư Thiên Ngạo.
Tang Thiên đem ý thức của Dư Thiên Ngạo nắm trong lòng bàn tay, bóp mạnh một cái, ba một tiếng vang lên, ý thức của Dư Thiên Ngạo liền hoàn toàn biến mất. Xoay người, nhìn tam hoàng tử Lang Gia.
Tam hoàng tử Lang Gia vô cùng sợ hãi run rẩy nói:" Chỉ cần ngươi không giết ta, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi, ta là tam hoàng tử của Thánh Đường, đại ca ta là người đứng đầu Thánh Đường, chỉ cần ngươi không giết ta, ta có thể cho ngươi bất cứ thứ gì ngươi muốn." "Augustine là gì của ngươi?" "Là...là cha ta!" "Là người nào tiếp nhận thánh diệu chi quang?" "Là...là đại ca của ta." "Là người nào mở ra nhân linh chi uy?"
Nhân linh chi uy là nhân linh địa khí thủ hộ loài người, nghe nói có bảy thông đạo nhân linh, một tại Cửu Thiên Các, một tại Thánh Đường, ba cái khác tại tam đại thủ hộ chi địa, hai cái cuối cùng ở nơi nào, không ai biết. "Là...là đại ca của ta!! A!!"
Răng rắc! Tam hoàng tử Lang Gia giống như bia mộ dựng đứng trên mặt đất.
Lúc này, Dư Thiên Ngạo, Song Sát lão quỷ, Roque Djar, tam hoàng tử Lang Gia năm người đều mất đi tư chi, giống như bia mộ sắp xếp thành hình chữ khai.
"Có người không muốn làm ngươi, lại đi làm súc sanh. Các ngươi đã muốn dùng phương pháp này hưởng thụ tánh mạng vô tận, vậy lão tử liền cho các ngươi cơ hội đó!"
Trong nháy mắt, một đạo âm thanh nhẹ nhàng vang lên, âm thanh cuồn cuồn, giống như tiếng chuông vang lên ở phía chân trời vậy. "Sát ý của tiểu hữu quá mạnh, thật là thiên địa hiếm thấy, không biết tiểu hữu có thể dừng tay không."
Âm thanh vang lên, phía xa xa chân trời xuất hiện một điểm sáng vàng rực rỡ, tầng suất của điểm sáng này lóe lên cực nhanh, chỉ một giây trước mọi người chỉ nhìn thấy một điểm sáng, trong nháy mắt đã nhìn thấy một đạo hư ảnh vàng rực rỡ.
Xuất hiện tại phía trước hơn trăm thước, là một lão giả, mặc trường bào rộng thùng thình, trên lưng có một cái nón trùm đầu. Là một khổ tăng.
Nhìn thấy khổ tăng này, Roque Djar lập tức kêu to:" Thiên Xạ Thượng Sư, cứu ta. Cứu ta!"
Thiên Xạ Thượng Sư là một nhân vật truyền kỳ tại Liên Bang, hắn cũng không phải là nghị viện của Cửu Thiên Các, mà đến tử Bát Giác Cao Tháp, nghe nói người này trong lĩnh vực chiêm tinh không người nào có thể địch lại, thường xuyên làm khách tại Cửu Thiên Các, vì Liên Bang mà bói trước ra một số chuyện đại sự. "Xin tiểu hữu hãy bỏ qua cho bọn họ." Thiên Xạ Thương Sư chậm rãi đi tới, âm thanh hòa hoãn. "Sao vậy? Từ lúc nào mà Bát Giác Cao Tháp lại nhúng tay vào những chuyện này, lũ nghiệt chướng các ngươi không phải là không hỏi chuyện thế gian sao."
Ngay lúc này người của Bát Giác Cao Tháp xuất hiện làm cho Tang Thiên kinh ngạc không ít.
"Khổ tăng, không hỏi việc đời, chỉ hỏi vận mệnh."
"Oh? Nói như vậy, thánh diệu chi quang cũng có một phần của ngươi sao?"
"Vận mệnh là như vậy, xin tiểu hữu hãy cân nhắc."
"Ha ha ha! Vận mệnh?" Tang Thiên ngửa đầu cười lớn, tiếng cười đột nhiên ngừng lại:" Bát Giác Cao Tháp từ lúc nào trở thành chó săn của con điếm Diệu Thiện vậy, con mẹ nó vận mệnh! Lão tử hôm nay sẽ giết hết, xem ngươi làm được cái gì!" Dứt lời, giơ tay lên, ô quang xuất hiện, toàn bộ ý thức của đám người Roque Djar bị Tang Thiên thu vào trong lòng bàn tay, ô quang giống như ngọn lửa đốt cháy hừng hực vậy, ý thức đang run rẩy, hò hét, ngọn lửa ô quang đốt cháy từng tấc ý thức bọn họ, âm thanh bùm bùm vang lên, ý thức của đám người Roque Djar bị thiêu đốt sạch sẽ. "Ngươi dám bất kính với Diệu Thiện thương sư, hôm nay ta không thể tha cho ngươi được!"
Thiên Xạ Thượng Sư sắc mặt âm trầm, hai tay tạo thành chữ thập, không thấy hắn có hành động gì, cả người kim quang phóng đại, đánh thẳng đến.
Kim quang giống như phật đà vậy, Tang Thiên đánh tới một quyền, chạm vào mặt ngoài kim quang, ô quang quanh người xuất hiện, hắc mang hóa thành vô số đạo ánh sáng thẩm thấu vào bên trong kim quang.
"Diệu Thiện chính là gái điếm, lão tử khinh nàng." Tang Thiên không ngừng cười to, lúc này, kim quang quanh người Thiên Xạ bắt đầu vặn vẹo, mơ hồ có thể nhìn thấy rõ hắc mang đang xâm nhập vào bên trong.
"Nghiệt chướng Bát Giác Cao Tháp, không lo khổ tu, con mẹ nó đi học người khác cúng thần, cúng ai không cúng, lại đi cúng con gái điếm Diệu Thiện, cúng con mẹ ngươi! Cút đi cho lão tử!"
Mấy ác nhân của Hắc Long trấn, đám chiến sĩ bộ quốc phòng xương đùi bọn họ đều bị nát bấy, đứng thống khổ như pho tượng vậy, các đó không xa các thủ vệ quân mặc dù không có bất kỳ đau đớn nào, nhưng bị bao phủ trong hắc ám vô tận, sát ý tĩnh lặng như thế, bọn họ cái gì cũng không dám làm. Chuyện gì xảy ra?
Tại sao lại có thể như vậy? Ta hình như đang trôi nổi bên trong vô tận hắc ám? Tất cả mọi người đều nghi hoặc, tất cả mọi người đều đang suy đoán, nhưng không người nào dám mở miệng.
Bộ trưởng bộ quốc phòng Roque Djar, tam hoàng tử Lang Gia, Song Sát lão quỷ bị Tang Thiên mạnh mẽ bắt lại cũng như vậy, ngay cả Roque Djar là chiến thần cao vị nhưng giờ phút này cũng sợ hãi đến nhịn không được mà run rẩy, làm cho hắn sợ hãi chính là hắc ám vô tận này, mà làm cho hắn run rẩy chính là sát ý tĩnh lặng này, hắn không biết, cũng không có cách nào giải thích, tại sao lại có sát ý kinh khủng như vậy, bị luồng sát ý này bao phủ, ngay cả cao thủ chiến thần cao vị như Roque Djar cũng không dám thở mạnh.
Song Sát lão quỷ đến từ Ám Ảnh, bọn họ đối với vận dụng sát ý hiểu biết rất sâu, bọn họ cũng chưa bao giờ gặp phải sát ý kinh khủng như vậy, bọn họ có thể cảm giác được vào ngay lúc này, khi luồng sát ý phô thiên cái địa đó kéo tới, làm xuyên thấu da thịt bọn họ, xâm nhập vào trong cơ thể bọn họ, truyền vào trong máu, cốt tủy, thậm chí còn bao trùm cả ý thức của bọn họ.
Tam hoàng tử Lang Gia càng sợ hãi hơn, là hoàng tử Thánh Đường, hắn có được thánh quang thủ hộ, cho dù là khi mới vừa bị bắt lại, thánh quang quanh người hắn vẫn lóe sáng như cũ, nhưng mà lúc này, thánh quang quanh người hắn đã mờ đi, tựa như chưa bao giờ xuất hiện vậy. Tại sao có thể như thế! Thánh quang thủ hộ của hắn có thể ngăn cản bất cứ khí thế gì!
Hắn sợ hãi muốn run rẩy, nhưng hắn không dám, hai mắt nhìn chằm chằm vào thanh niên hắc ý trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi.
Nếu như nói trong sân còn có ai có thể hành động nói chuyện, vậy chỉ có Tang Thiên.
Vẻ mặt của hắn từ đầu đến cuối không có bất cứ ba động nào, không bi không hỉ, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, tựa như những chuyện đang xảy ra tất cả đều không có liên quan tới hắn vậy.
Hắn nhấc chân lên chậm rãi đi tới, không có tiếng bước chân, nhưng mỗi bước đi của hắn, tất cả mọi người ở đây đều có thể cảm nhận rõ ràng bước chân của hắn từ sâu bên trong não, ý thức cũng nhịn không được mà khẽ run lên.
"Người đâu? Gọi người của ngươi đến hết đây." Âm thanh xé gió vang lên, giống như sấm sét, thẩm thấu vào sâu trong đầu mọi người, giày vò thần kinh bọn họ, áp bức ý thức bọn họ.
Dư Thiên Ngạo đã sớm không còn hình dáng gì, mặc dù vẫn đang đứng, nhưng chỉ còn lại nữa cái mạng, khuôn mặt vặn vẹo vô cùng khó coi, lẩm bẩm:" Cứu...cứu ta. Ngươi...ngươi không thể giết ta. Ngươi không thể..." Tang Thiên cho tới bây giờ đều không thích nói nhảm, giơ tay lên, đột nhiên vỗ vào thiên linh cái Dư Thiên Ngạo một cái. Răng rắc! Răng rắc!
Tứ chi trên người Dư Thiên Ngạo vốn đã bị xé rách, một lẩn nữa mất đi tứ chi Dư Thiên Ngạo giống như một tòa bia mộ dựng đứng trên mặt đất.
Âm thanh răng rắc cực kỳ chói tai vang lên bên trong hắc ám tĩnh lặng, giống như sét đánh, làm cho mọi người chấn kinh.
Xoay người, nhìn Song Sát lão quỷ, âm thanh thản nhiên vang lên. "Ta chỉ hỏi một lần, hiện tại Ám Ảnh người nào làm ám chủ?" "Ngươi sẽ hối hận..." Lão đầu xấu xí trong Song Sát lão quỷ mở miệng nói, còn chưa kịp nói xong. Bàn tay của Tang Thiên đã vỗ lên thiên linh cái của hắn. Răng rắc! Răng rắc!
Âm thanh răng rắc làm nhiếp hồn người khác, làm rung động ý thức người khác, tứ chi của lão đầu xấu xí này liền bị chấn đứt, hắn liền giống như Dư Thiên Ngạo vậy, mất đi tứ chi, chỉ còn lại thân người cùng một cái đầu, giống như bia mộ dựng đứng bên cạnh Dư Thiên Ngạo.
Tất cả mọi người ở đây ai cũng là người có lòng dạ độc ác, bọn họ chưa phải chưa từng nhìn thấy cảnh diện máu tanh, không phải chưa từng gặp qua nhân vậy hung ác tàn nhẫn, nhưng lại không biết chuyện gì xảy ra, những âm thanh răng rắc mới vừa rồi trực tiếp xâm nhập vào sâu bên trong ý thức của bọn họ, làm cho bọn họ vô cùng sợ hãi, đuổi cách nào cũng không đi. Âm thanh đó không lúc nào không giày vò ý thức của bọn họ. Tang Thiên ngẩng đầu lên, nhìn một người khác trong Song Sát lão quỷ. "Ta, ám chủ chúng ta là Xích Hành đại nhân."
Xích Hành? Tang Thiên đối với cái tên này có chút quen thuộc, nhưng cũng có chút xa lạ, hắn xác định bản thân có nghe qua cái tên này, nhưng hình như không nhận ra người này. "Dư Thiên Ngạo là người của Ám Ảnh các ngươi?" "Hắn...hắn là trưởng lão của Ám Ảnh chúng ta."
Mới vừa nói xong, ô quang hiện, tiếng răng rắc xé gió lại vang lên một lần nữa, tứ chi bị xé rách bay đi, hắn cũng giống như bia mộ vậy, dựng đứng bên phải Dư Thiên Ngạo. Xoay người, nhìn Roque Djar.
Roque Djar sắc mặt khi thì trắng bệch khi thì xanh mét, ở sâu bên trong hai mắt lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi, khi nhìn thấy ánh mắt của Tang Thiên, thì giống như ở bên trong hắc ám vô tận đột nhiên nhìn thấy tử thần vậy, Roque Djar lập tức nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng. "Nếu như, nếu như ngươi đồng ý bỏ qua cho ta, ta có thể đại diện cho Cửu Thiên Các. Không truy cứu chuyện này, ta...ta còn có thể cho ngươi bất cứ thứ gì. Chỉ cần...chỉ cần ngươi đồng ý bỏ qua cho ta." Roque Djar cầu xin, hắn hiện tại cũng chỉ có thể cầu xin, nhưng mà, đúng lúc này, Dư Thiên Ngạo lại mở miệng:" Roque Djar, cứu cứu ta. Hắn...hắn đã nhìn thấy chân thân của ta." Âm thanh run rẩy suy yếu của Dư Thiên Ngạo vang lên, Roque Djar kinh hãi, hắn vô cùng rõ ràng ý tứ chân thân trong miệng Dư Thiên Ngạo là có nghĩa là, nói:" Ngươi đã nhìn thấy chân thân của hắn, nhất định là rất nghi hoặc! Thực lực của ngươi mặc dù...mặc dù rất mạnh, nhưng ngươi không thể giết chết hắn. Chúng ta có được tánh mạng vô tận. Trên thế giới này, không có người nào có thể giết chết chúng ta."
Nhìn thấy Tang Thiên im lặng không nói, Roque Djar tiếp tục nói:" Ta có thể cầu xin Thần Thánh hội nghị, xin A Foluo đại nhân sơ ủng cho ngươi. Như vậy, như vậy ngươi cũng có thể có được tánh mạng vô tận. Chúng ta, chúng ta có thể cùng nhau thống trị thế giới này. Ngươi nghĩ như thế nào?" Tang Thiên vẫn như trước không nói.
Nội tâm Roque Djar liền tràn đầy tin tưởng, tiếp tục nói:" Ngươi cũng thấy đó, ngươi hoàn toàn không thể giết chết được Dư Thiên Ngạo, chúng ta không chỉ có được tánh mạng vô tận, chúng ta còn có được, còn có được Bất Tử Chi Thân." "Bất Tử Chi Thân?" Tang Thiên giơ tay lên, ba! Bóp lấy đầu của Roque Djar. Răng rắc! Răng rắc! Tứ chi của Roque Djar liền bị kéo đứt, dựng đứng giống như bia mộ. "Lão tử muốn xem xem rốt cuộc các ngươi có phải là có bất tử chi thân hay không!"
Tang Thiên giơ tay xuất trảo, chụp lên đầu Dư Thiên Ngạo, đột nhiên xuất trảo, từ trên đầu Dư Thiên Ngạo bay ra một thứ giống như hư vô vậy không nhìn thấy rõ hình dáng. "Ngươi...ngươi dĩ nhiên..." Roque Djar nhận ra vật đó, đó là ý thức của Dư Thiên Ngạo.
Tang Thiên đem ý thức của Dư Thiên Ngạo nắm trong lòng bàn tay, bóp mạnh một cái, ba một tiếng vang lên, ý thức của Dư Thiên Ngạo liền hoàn toàn biến mất. Xoay người, nhìn tam hoàng tử Lang Gia.
Tam hoàng tử Lang Gia vô cùng sợ hãi run rẩy nói:" Chỉ cần ngươi không giết ta, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi, ta là tam hoàng tử của Thánh Đường, đại ca ta là người đứng đầu Thánh Đường, chỉ cần ngươi không giết ta, ta có thể cho ngươi bất cứ thứ gì ngươi muốn." "Augustine là gì của ngươi?" "Là...là cha ta!" "Là người nào tiếp nhận thánh diệu chi quang?" "Là...là đại ca của ta." "Là người nào mở ra nhân linh chi uy?"
Nhân linh chi uy là nhân linh địa khí thủ hộ loài người, nghe nói có bảy thông đạo nhân linh, một tại Cửu Thiên Các, một tại Thánh Đường, ba cái khác tại tam đại thủ hộ chi địa, hai cái cuối cùng ở nơi nào, không ai biết. "Là...là đại ca của ta!! A!!"
Răng rắc! Tam hoàng tử Lang Gia giống như bia mộ dựng đứng trên mặt đất.
Lúc này, Dư Thiên Ngạo, Song Sát lão quỷ, Roque Djar, tam hoàng tử Lang Gia năm người đều mất đi tư chi, giống như bia mộ sắp xếp thành hình chữ khai.
"Có người không muốn làm ngươi, lại đi làm súc sanh. Các ngươi đã muốn dùng phương pháp này hưởng thụ tánh mạng vô tận, vậy lão tử liền cho các ngươi cơ hội đó!"
Trong nháy mắt, một đạo âm thanh nhẹ nhàng vang lên, âm thanh cuồn cuồn, giống như tiếng chuông vang lên ở phía chân trời vậy. "Sát ý của tiểu hữu quá mạnh, thật là thiên địa hiếm thấy, không biết tiểu hữu có thể dừng tay không."
Âm thanh vang lên, phía xa xa chân trời xuất hiện một điểm sáng vàng rực rỡ, tầng suất của điểm sáng này lóe lên cực nhanh, chỉ một giây trước mọi người chỉ nhìn thấy một điểm sáng, trong nháy mắt đã nhìn thấy một đạo hư ảnh vàng rực rỡ.
Xuất hiện tại phía trước hơn trăm thước, là một lão giả, mặc trường bào rộng thùng thình, trên lưng có một cái nón trùm đầu. Là một khổ tăng.
Nhìn thấy khổ tăng này, Roque Djar lập tức kêu to:" Thiên Xạ Thượng Sư, cứu ta. Cứu ta!"
Thiên Xạ Thượng Sư là một nhân vật truyền kỳ tại Liên Bang, hắn cũng không phải là nghị viện của Cửu Thiên Các, mà đến tử Bát Giác Cao Tháp, nghe nói người này trong lĩnh vực chiêm tinh không người nào có thể địch lại, thường xuyên làm khách tại Cửu Thiên Các, vì Liên Bang mà bói trước ra một số chuyện đại sự. "Xin tiểu hữu hãy bỏ qua cho bọn họ." Thiên Xạ Thương Sư chậm rãi đi tới, âm thanh hòa hoãn. "Sao vậy? Từ lúc nào mà Bát Giác Cao Tháp lại nhúng tay vào những chuyện này, lũ nghiệt chướng các ngươi không phải là không hỏi chuyện thế gian sao."
Ngay lúc này người của Bát Giác Cao Tháp xuất hiện làm cho Tang Thiên kinh ngạc không ít.
"Khổ tăng, không hỏi việc đời, chỉ hỏi vận mệnh."
"Oh? Nói như vậy, thánh diệu chi quang cũng có một phần của ngươi sao?"
"Vận mệnh là như vậy, xin tiểu hữu hãy cân nhắc."
"Ha ha ha! Vận mệnh?" Tang Thiên ngửa đầu cười lớn, tiếng cười đột nhiên ngừng lại:" Bát Giác Cao Tháp từ lúc nào trở thành chó săn của con điếm Diệu Thiện vậy, con mẹ nó vận mệnh! Lão tử hôm nay sẽ giết hết, xem ngươi làm được cái gì!" Dứt lời, giơ tay lên, ô quang xuất hiện, toàn bộ ý thức của đám người Roque Djar bị Tang Thiên thu vào trong lòng bàn tay, ô quang giống như ngọn lửa đốt cháy hừng hực vậy, ý thức đang run rẩy, hò hét, ngọn lửa ô quang đốt cháy từng tấc ý thức bọn họ, âm thanh bùm bùm vang lên, ý thức của đám người Roque Djar bị thiêu đốt sạch sẽ. "Ngươi dám bất kính với Diệu Thiện thương sư, hôm nay ta không thể tha cho ngươi được!"
Thiên Xạ Thượng Sư sắc mặt âm trầm, hai tay tạo thành chữ thập, không thấy hắn có hành động gì, cả người kim quang phóng đại, đánh thẳng đến.
Kim quang giống như phật đà vậy, Tang Thiên đánh tới một quyền, chạm vào mặt ngoài kim quang, ô quang quanh người xuất hiện, hắc mang hóa thành vô số đạo ánh sáng thẩm thấu vào bên trong kim quang.
"Diệu Thiện chính là gái điếm, lão tử khinh nàng." Tang Thiên không ngừng cười to, lúc này, kim quang quanh người Thiên Xạ bắt đầu vặn vẹo, mơ hồ có thể nhìn thấy rõ hắc mang đang xâm nhập vào bên trong.
"Nghiệt chướng Bát Giác Cao Tháp, không lo khổ tu, con mẹ nó đi học người khác cúng thần, cúng ai không cúng, lại đi cúng con gái điếm Diệu Thiện, cúng con mẹ ngươi! Cút đi cho lão tử!"
/418
|