Chân Linh nâng khuôn mặt tái nhợt lên nhìn Tư Đồ Minh, nàng chậm rãi thu lại sắc mặt của mình, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên lên tiếng: "Tư Đồ công tử, thực xin lỗi."
Nàng khôi phục bản năng tự vệ, để sự bình tĩnh trói chặt chính mình, chỉ có như thế, mới có thể ngăn chặn sự bối rối trong lòng.
Mới vừa rồi Tư Đồ Minh hôn nàng, vậy mà nàng lại mê say, mê say hơi thở của hắn, mê say lửa nóng nhiệt tình của hắn.
Nàng, hoàn toàn bối rối...
Tư Đồ Minh sắc mặt đau buồn chợt loé, thân ảnh xanh nhạt lúc này lại trong trẻo lạnh lùng cô đơn tới cực điểm, hắn ra vẻ thoải mái nhìn Chân Linh, nhẹ giọng nói: "Chân nhi, phải thực xin lỗi chính là ta, vừa rồi ta..."
Lời còn chưa nói xong, hắn lạnh thấu xương nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó thân ảnh trong trẻo lạnh lùng nhảy ra ngoài.
Chân Linh lạnh lùng ghé mắt, lúc này nàng cũng cảm nhận được hơi thở quen thuộc. Là hắn...
Nàng lấy tử sa che mặt, ánh mắt thâm ý nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngay lúc nàng vừa mang xong mạng che mặt, thân ảnh màu đen đẹp đẽ hoa lệ vọt tiến đến, đứng thẳng trước người nàng.
Người đó, chính là Nam Cung Cẩm.
Khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của hắn lúc này, mang theo tái nhợt, đôi mắt lạnh lẽo trước kia giờ đây trở nên ảm đạm vô sắc, đôi môi cũng tái nhợt không có chút máu, hắn đứng trước mặt Chân Linh, vẻ mặt thống khổ nhìn nàng, dường như có gì muốn nói, lại thật lâu không thể mở miệng, một chữ cũng nói không nên lời. . .
"Nam Cung Cẩm, nơi này không phải là nơi ngươi có thể xông vào." Giọng nói Tư Đồ Minh trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng, mang theo khí phách, làm người ta bị chấn động, không dám kháng cự.
Nam Cung Cẩm nghe thấy giọng nói khí phách không khỏi ngạc nhiên, hắn đột nhiên nghiêng đầu, chỉ thấy Tư Đồ Minh một thân áo xanh tuyệt trần mà đến, tay áo tung bay, tóc đen phất phơ, giống như thượng thần viễn cổ từ trên trời giáng xuống.
Là hắn, Dạ Đế.
Hắn ngạc nhiên, sắc mặt lập tức trở nên lạnh đến thấu xương. Hắn lành lùng nhìn Tư Đồ Minh lạnh giọng nói: "Dạ Đế, ta tới đây chỉ muốn tìm Vương phi của ta về, hi vọng Dạ Đế không làm người xấu chia rẽ nhân duyên."
Tư Đồ Minh nghe vậy lạnh lùng cười, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng hiện lên băng lãnh. Giọng hắn mờ mịt giống như vụn băng xuyên thấu, im lặng vang lên. "Nam Cung Cẩm, Vương phi của ngươi sáng nay không phải đã chết rồi sao? Bản tôn không biết ngươi lại còn có Vương phi nào."
Nam Cung Cẩm nghe những lời nói băng lãnh của Tư Đồ Minh, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Hắn nỗ lực không để ý tới, chậm rãi đi đến trước mặt Chân Linh, nhẹ giọng nói: "Linh nhi, theo ta trở về, được không?"
Nói xong, hắn quỳ xuống. Không hề do dự.
Chân Linh chấn động sợ hãi, Nam Cung Cẩm yêu nàng sâu đậm như thế sao? Hắn đường đường là Vương gia, thân phận tôn quý như thế, nhưng lại quỳ xuống trước mặt nàng, chỉ cầu xin nàng quay lại?
Phần si tình này, không thể không nói đã thật sự lay động nàng, nhưng mà, nàng không thương hắn...
Tư Đồ Minh nhìn hành động của Nam Cung Cẩm hai mắt trong trẻo lạnh lùng cũng hiện lên nhàn nhạt ngạc nhiên. Trong trí nhớ hắn, Nam Cung Cẩm thủ đoạn độc ác tuyệt tình, thái độ vô tình băng lãnh, không thể tưởng tượng được, hắn lại yêu Chân nhi đến như thế?
Nhưng, hắn đã dùng sai phương thức, giống như hắn mấy kiếp trước đây, cho rằng dựa vào địa vị của mình, dựa vào mị lực của mình có thể hấp dẫn nàng, thủ đoạn cố chấp như thế, không chỉ không có được nàng mà ngược lại còn đem nàng đẩy ra xa hơn.
Cả đời này, hắn vì yêu nàng, tự thay đổi bản thân, ở trước mặt nàng, hắn chỉ biết vô tận sủng ái, tuyệt đối sẽ không lại làm tổn thương nàng dù chỉ một chút...
Chân Linh lẳng lặng nhìn Nam Cung Cẩm, thản nhiên nói: "Nam Cung Cẩm, ngươi đứng lên đi, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, thời điểm ngươi hạ nhục ta, thì nhất định không có khả năng ta sẽ yêu ngươi, ta mặc dù là nữ tử, cũng cần sự tôn trọng của người khác, thời điểm ngươi hạ nhục ta, đã làm tổn thương ta thật sâu, ta từng nói, ta không thể chấp nhận từ đầu tới cuối người làm ta tổn thương, tình yêu của ngươi, cũng không phải cái ta cần, ta hy vọng ngươi có thể hiểu được, không cần lại dây dưa với ta, ngươi đã bỏ ta, từ nay về sau, chúng ta chỉ có thể là người xa lạ. . ."
Sắc mặt Nam Cung Cẩm tái đến trắng bệch, đau đớn trong mắt lan tràn, ngực càng giống như bị hòn đá lớn nghiền qua, tất cả đều là đau đớn tràn đầy...
Muộn, tất cả đã muộn? Hắn không còn cơ hội...
Trong đầu Nam Cung Cẩm, vẫn lượn lờ câu nói sau cùng của Chân Linh, từ nay về sau, chúng ta chỉ có thể là người xa lạ...
Hắn đối với nàng mà nói, chính là người xa lạ? Hắn thật không có cơ hội, không có cơ hội...
Ngực Nam Cung Cẩm cuồn cuộn đau, nơi cổ họng chỉ cảm thấy một trận tanh ngọt, một ngụm máu nồng đậm, liền phun ra, nhuộm mặt đất thành màu hồng...
Sắc mặt Chân Linh lộ vẻ xúc động, nàng nhẹ nhàng đi qua, nâng Nam Cung Cẩm dậy, thản nhiên nói: "Ngươi không sao chứ?"
Nhìn thấy Nam Cung Cẩm si tình, làm nàng không bỏ mặc được, nhưng tất cả mọi thứ, cũng chỉ như thế, nàng tuyệt đối sẽ không vì đồng tình mà mềm lòng, lại càng sẽ không cho hắn bất cứ hy vọng nào.
Bởi vì nàng biết, càng hy vọng, thất vọng lại càng lớn, đến lúc đó Nam Cung Cẩm tuyệt vọng chỉ sợ sàng sâu đậm, đối với nàng mà nói, giáo huấn Nam Cung Cẩm cũng đủ rồi, dù sao Nam Cung Cẩm cũng không có gây tội ác tày trời gì, nhìn hắn hối hận tuyệt vọng bi thương như thế, mọi chuyện trước kia đều xoá bỏ.
Nam Cung Cẩm nâng khuôn mặt tái nhợt, trong mắt là đau đớn vô tận, phảng phất trong lúc nhất thời đã già đi mười tuổi, Ánh mắt hắn lộ vẻ tang thương buồn bã. Hắn vươn tay, một tay ôm Chân Linh vào lòng...
"Buông nàng ra!" Chân Linh còn chưa kịp đẩy Nam Cung Cẩm ra, Tư Đồ Minh đã lạnh lùng kinh hãi mà nghiêm mặt chạy tới, hung hăng đem Nam Cung Cẩm quăng ra ngoài.
Nam Cung Cẩm vốn dĩ đang bị trọng thương, lúc này chẳng thể chống lại nổi một chưởng của Tư Đồ Minh. Hắn bị đánh bay xa, cuối cùng lại rơi thật mạnh trên mặt đất, vẻ mặt tận cùng đau xót.
Thân thể hắn đau, nhưng cũng chẳng đau bằng ngực hắn. Còn có điều gì đau đớn thống khổ hơn chuyện nhìn nữ nhân mình yêu thương đang ôm ấp người khác? Hắn đau thấu tận tâm can, nhưng chỉ có thể ẩn nhẫn mà thôi.
Nam Cung Cẩm cười thê lương, máu đỏ tươi, từng giọt từng giọt không tiếng động mà rơi xuống đất. Bi thương như thế, tuyệt vọng như thế, dường như tất cả đều đã chết ngay tại thời khắc này, toàn bộ hi vọng đều biến mất…
/145
|