Ngay lúc Nam Cung Cẩm đang suy nghĩ, đột nhiên Hắc y nhân bên trái tung một đao cực nhanh, nhắm thẳng hướng tim của hắn mà đâm. Hắn kinh hoảng, vội vàng nhảy tránh thật nhanh. Nhưng ngay lúc hắn nhảy tránh, gã Hắc y nhân phía sau liền âm thầm phóng tới một độc châm, đâm thẳng vào cánh tay Nam Cung Cẩm. Ngay lúc đó, cánh tay Nam Cung Cẩm trở nên đau đớn không thôi, không còn chút sức lực nào, mọi lực đạo cũng không thể sử dụng được.
Nam Cung Cẩm vốn đã bị trọng thương, thân thể lúc này cũng chưa hồi phục lại. Độc dược đối với hắn mà nói, chính là một đòn trí mạng mà.
Hắn cắn răng nhịn xuống luồng khí huyết cuồn cuộn chực trào, nhịn không nhổ ra ngụm máu nào. Hắn âm thầm thu lực, hướng về phía bảy gã Hắc y nhân mà tung một chưởng hủy diệt. Chưởng lực hùng hậu, như thể thiên quân vạn mã đang ào ạt kéo đến.
Bảy tên Hắc y nhân kinh hãi cực độ, bọn họ không tưởng được, là Nam Cung Cẩm vốn đã bị thương cùng với bị trúng độc đến như thế rồi, mà còn có thể có nội lực kinh khủng như thế này.
Đám Hắc y nhân đều tung người nhảy tránh. Nhưng Nam Cung Cẩm làm sao lại có thể cho bọn chúng cơ hội thoát. Chỉ thấy bọn họ bảy bóng đen vừa nhảy vừa tung một chưởng, thì Nam Cung Cẩm lại một lần nữa tung ra một chưởng đáp lại. Nhưng một chưởng này dường như hắn đã dùng toàn bộ sinh lực mà đánh, khiến cho hắn cảm thấy một trận choáng váng bủa vây. Thân thể hắn loạng choạng, thiếu chút nữa là té xỉu, nhưng cuối cùng hắn lại nhịn xuống. Ánh mắt hàn giá không động đậy, mà vẫn đứng yên nơi đó, nhìn bảy tên Hắc y nhân bị một chưởng của hắn đánh trúng mà hộc máu chết.
Lúc này, Nam Cung Cẩm mới dám buông lỏng toàn thân. Thân thể nặng nề của hắn lăn trên mặt đất. Máu đen như mực, vương đầy mặt đất.
“Có thích khách!”. Đội hộ vệ lúc này mới nghe được âm thanh của một cuộc đánh nhau. Tất cả đều hướng về phía phòng của Nam Cung Cẩm mà phóng đến.
Khi bọn hắn đến, đã nhìn thấy Nam Cung Cẩm hôn mê ngã vào vũng máu. Tất cả mọi người đều rất sợ hãi, vội vội vàng vàng đỡ Nam Cung Cẩm nằm lên giường.
“Mau, mau truyền quân y đến đây”. Hộ vệ trưởng lo lắng, phát lệnh xuống.
“Vâng ạ”.
Không bao lâu, quân y tiến vào trong.
“Mau, bị trúng độc! Mau xem thử xem sao”. Người nọ gấp gáp lộ vẻ nguy cấp.
Lão quân y này lần mò mạch của Nam Cung Cẩm, cẩn trọng xem xét. Khi hắn vừa chạm đến mạch tượng của Nam Cung Cẩm, vẻ mặt đột nhiên nghiêm trọng hẳn.
Trưởng hộ vệ đứng một bên, thấy vẻ mặt quân y như thế, không khỏi trầm giọng lo lắng cất thành tiếng. “Ngũ gia thế nào rồi? Là trúng độc gì?”.
Quân y già nua kia lộ vẻ mệt mỏi, khẽ thở dài. “Vốn là đang trọng thương trong người, hơn nữa trong khoảng thời gian này tâm cũng tích tụ nhiều suy tư. Lúc này lại bị trúng kịch độc, sợ là không sống quá ba ngày nữa”.
Một mảng choáng váng bao trùm. Đám hộ vệ sau khi nghe quân y nói xong, đều như bị sét đánh. Sống không quá ba ngày nữa? Điều này làm sao có thể chứ?
Trưởng hộ vệ kia đã đi theo Nam Cung Cẩm nhiều năm rồi, người này tên là Lưu Họa. Lúc này, sau khi hắn nghe lời quân y nói xong, vẻ mặt hoàn toàn là một nỗi bi thống, bàn tay to lớn nắm chặt vị quân y mà nói. “Ngươi nói cái gì? Người dám nói lại lần nữa không? Người này làm sao có thể không sống quá ba ngày nữa?”.
Quân y kia biết hắn phản ứng như vậy cũng là do bi thống quá độ, nên cũng không tỏ ra giận, thản nhiên thở dài mà nói: “Lưu tướng quân, lão phu làm nghề y đã ba mươi năm rồi, nhưng thật sự là bất lực trước tình cảnh này. Các người hãy chuẩn bị tinh thần đi!”.
Lưu Họa hai mắt đầy tơ máu, nước mắt dâng lên. Hắn buông bộ quân phục, quỳ xuống dưới chân Nam Cung Cẩm rồi nói. “Thuộc hạ đáng chết! Thuộc hạ không bảo vệ được cho chủ tử!”. Nói xong liền quyết tâm rút kiếm mà tự vẫn.
Mọi người, đều bị sự sâu sắc của hắn chiếm ngự, thần người quên mất chuyện phải ngăn cản hắn.
Hắn thu bớt sự sắc bén trong mắt lại, muốn một phát phá tan khoảng ngực của mình. Nhưng đúng lúc hắn động thân, một luồng ánh sáng trắng đánh qua, làm cho trường kiếm trong tay Lưu Họa rơi xuống đất.
Lưu Họa sững người, sau lại rống lên. “Là kẻ nào?”.
Quần áo trắng phiêu rũ xuống, dưới ánh trăng lạnh lẽo, lại trở nên thanh dật xuất trần đến thế. Nhìn theo hướng hắn đứng, sẽ thấy một vẻ đẹp phảng phất từng đợt từng đợt như làn nước mảnh, tỏa ra một luồng sáng ôn thuận thản nhiên.
“Là ta, Mặc công tử”. Chân Tử Mặc nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lưu Họa, thản nhiên cất tiếng.
Lưu Họa nhìn thấy người trước mắt chính là đệ nhất công tử Chân Tử Mặc, không tránh khỏi có chút kích động. Hắn nói: “Mặc công tử, xin người hãy cứu chủ tử của chúng ta với. Hắn bị trúng độc rồi!”.
Chân Tử Mặc thản nhiên gật đầu, tuấn nhan xuất trần ôn nhuận thoáng hiện một mảnh hờ hững, khiến cho không một kẻ nào đoán được hắn đang nghĩ gì. Hắn đi tới chiếc giường phía trước, vươn tay bắt mạch Nam Cung Cẩm.
Khi hắn chạm vào mạch tượng mỏng của Nam Cung Cẩm, thân mình không khỏi rung động. Xích Huyết minh hoa! Loại độc mà Nam Cung Cẩm trúng, quả thật chính là kỳ độc tuyệt tích khỏi thế gian cả trăm năm, Xích Huyết minh hoa.
Lưu Họa mang thần sắc kinh hoảng của Chân Tử Mặc thu vào trong đáy mắt, hai mắt đỏ rực bi thống. “Mặc công tử, không thể cứu được người sao?”.
Chân Tử Mặc trầm tĩnh hồi lâu, sau mới thản nhiên nói. “Độc mà Cẩm trúng thật ra rất khó giải. Nhưng vì trong cơ thể hắn còn đang trúng một loại độc khác, nên kịch độc vừa rồi mới tạm thời bị khống chế không phát tác. Bằng không, e là Cẩm chẳng chống cự nổi rồi. Nhưng cũng chẳng thể lạc quan trong tình cảnh này được. Thân thể hắn đang bị trọng thương, khí huyết không thông đã nhiều ngày, hiện giờ lại trúng độc này, e là…”.
“Mặc công tử, người đã biết là loại độc gì, vậy nhất định là có biện pháp chữa trị đúng không? Cầu xin Mặc công tử cứu giúp”. Nói xong, Lưu Họa hướng về phía Chân Tử Mặc quỳ xuống thật mạnh.
Mấy trăm hộ vệ phía sau hắn cũng nhất loạt quỳ xuống. “Thỉnh Mặc công tử cứu mạng”.
Chân Tử Mặc nhìn đám hộ vệ trung thành và tận tâm này, trong lòng có chút thở dài. Mặc dù Nam Cung Cẩm ở trong triều băng lãnh vô tình, nhưng mà lại được quân sĩ tướng sĩ ủng hộ vô cùng. Hắn tuy là đối xử với tiểu Linh rất tệ, nhưng Chân Tử Mặc lại chẳng hận hắn chút nào. Ai cũng từng có sai lầm mà…
Chân Tử Mặc nâng ánh mắt lên nhìn tất cả mọi người. Thoáng trong con ngươi của hắn, là một tia bi thống tràn qua. Hắn nhẹ giọng nói: “Các người hãy đứng lên đi! Độc mà Cẩm trúng phải ta không thể giải được. Nhưng mà Thần y Bạch Vô Trần có thể có biện pháp chữa trị. Trước hết các người hãy phong tỏa tin tức Cẩm trúng độc đã. Bất luận thế nào cũng không được cho bất kì ai biết để tránh rối loạn ý chí của đội quân. Mặt khác, chuyện này đối với Hoàng thượng cũng phải giấu cho kín. Trong thời gian ba ngày này, ta sẽ cố gắng đi tìm tung tích của Bạch Vô Trần. Nếu sau ba ngày mà không tìm được Bạch Vô Trần, đến lúc đó các ngươi phải bẩm báo chuyện này lên Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng trách tội xuống dưới, ta sẽ chịu tất cả trách nhiệm”.
“Vâng ạ”. Đám hộ vệ trong phòng đứng dậy, nghiêng người tránh qua một bên. Sắc mặt mỗi người đều thấp thoáng vẻ bi thương, đối với vẻ mặt chứa đầy tình cảm của Nam Cung Cẩm lúc hắn trở mình đều không bỏ sót.
Chân Tử Mặc ngước nhìn Nam Cung Cẩm đang nằm hôn mê trên chiếc giường xanh ánh bạc, trong lòng rối rắm như tơ vò. Cẩm, không thể tưởng tượng được là ba huynh đệ chúng ta lại cùng yêu nàng ấy đến vậy. Tất cả chuyện này đều là do số mệnh tăm tối cả sao?
/145
|