Thực Tập Sinh
Chương 20 - “Cô Đến Đây Thực Tập Chứ Không Phải Đến Giao Những Thứ Có Bán Ngoài Kia” (8)
/85
|
Trong khi Chu Cách Cách luôn tay luôn chân với việc lên kế hoạch chuyến du lịch, Tống Noãn vẫn bị ghẻ lạnh như cũ.
Thật ra chuyện này cũng không thể trách “cô giáo” Hách Mẫn không cho thực tập sinh cơ hội rèn luyện, phòng hành chính không giống với các phòng ban khác, công việc nhỏ lẻ nhưng rất phức tạp và phải bảo mật, một nhân vật mới đột ngột chen ngang, thật sự là trở tay không kịp. Hệ thống máy tính trong nội bộ công ty yêu cầu mật mã với mỗi thao tác, nhật ký công tác của cả tập toàn không phận biệt cấp bậc đều được tập hợp lại sau mỗi tuần, chuyện nhỏ của giám đốc cũng là chuyện lớn, từ việc giám đốc đi công tác, chiêu đãi, họp, thậm chí là mua sắm hay cắt tóc… Mọi việc lớn nhỏ đều phải cẩn thận, tuyệt đối không được xảy ra sai sót.
Nói chung, những công việc này thay vì giao cho Tống Noãn, Hách Mẫn tự giải quyết sẽ nhanh chóng hơn. Huống hồ những việc này đều rất quan trọng, thực tập sinh dù có làm tốt đến mấy cũng không hoàn hảo, Hách Mẫn lại phải đích thân kiểm tra đối chiếu, sau đó nếu sai sót lại phải tự sửa lại. Thế nên mỗi ngày ngoài việc quét tước vệ sinh, công việc chính Tống Noãn dược giao là đi mua mì hoàng ngư.
Cuối cùng cũng có một ngày, Tống Noãn kiến nghị, cô định thuật lời lời của Uông Tư Viễn rằng: Chị Hách Mẫn, em đến đây thực tập chứ không phải đến giao hàng bán bên ngoài! Nhưng lời thoát ra khỏi miệng lại biến thành: “Chị Hách Mẫn à… Em không có tiền.”
Phản ứng đầu tiên của Hách Mẫn là ngạc nhiên, sau đó cô nàng lôi ra một quyển sổ, nói với vẻ như cười như không: “Em gái ơi, em nghĩ chị ‘bóc lột’ em à? Em xem đi, tiền mì em mua giúp chị chị đều ghi sổ hết, định đưa cả cho em một lần đỡ phiền mỗi lần lại lắt nhắt.”
Tống Noãn len lén nhìn, quả thật trong quyển sổ có ghi chép lại, ngày nào mua mì hết bao nhiêu, chính sách đến từng đồng, lại rõ ràng vừa xem đã hiểu ngay!
Hách Mẫn lấy ví ra, đếm đủ ba trăm đồng rồi đưa cho Tống Noãn: “Này, đây là tiền mì. Chị quên khuấy mất là em chưa nhận lượng, đào đâu ra tiền hứ! Sau này có mua gì chị sẽ đưa tiền trước cho em, OK? Hôm nay vẫn là không cay, thêm một phần hàong ngư…”
Tống Noãn lặng lẽ nhận tiền, trong lòng rối bời. Hách Mẫn nhìn cô nàng với vẻ kì quặc: “Còn không mau đi đi, muộn lại đông đấy.”
Rốt cuộc Tống Noãn cũng lắp bắp nói: “Ngoài việc mua mì hoàng ngư, chị cũng cho em làm việc khác với ạ.”
Hách Mẫn gấp ví lại, nhìn Tống Noãn với vẻ không thể làm gì khác hơn, cô nàng thở dài rồi chân thành đáp: “Tiểu Tống, chị cũng đi lên từ thực tập sinh, chị biết chuyện này không dễ gì với mấy đứa. Nhưng phòng hành chính không giống như các phòng khác, mỗi việc đều rất quan trọng, không thể lệch đường, nếu em làm sai thì trách nhiệm đều đổ lên đầu chị, hiểu không?” Trông vẻ mặt tội nghiệp của Tống Noãn, sau cùng Hách Mẫn nói, “Vậy đi, chiều nay em đến công ty Phong Hoa, tìm quản lý Trương của phòng hành chính, bên mình định sẽ đổi mới sách giới thiệu cho công ty bên ấy, em đến hỏi họ về các tài liệu cần thiết, ví dụ như hình ảnh của sản phẩm mẫu, thông số kiểm tra này nọ.”
Cuối cùng cũng được nhận nhiệm vụ, Tống Noãn đi mua mì với vẻ vui sướng.
Thật ra chuyện này cũng không thể trách “cô giáo” Hách Mẫn không cho thực tập sinh cơ hội rèn luyện, phòng hành chính không giống với các phòng ban khác, công việc nhỏ lẻ nhưng rất phức tạp và phải bảo mật, một nhân vật mới đột ngột chen ngang, thật sự là trở tay không kịp. Hệ thống máy tính trong nội bộ công ty yêu cầu mật mã với mỗi thao tác, nhật ký công tác của cả tập toàn không phận biệt cấp bậc đều được tập hợp lại sau mỗi tuần, chuyện nhỏ của giám đốc cũng là chuyện lớn, từ việc giám đốc đi công tác, chiêu đãi, họp, thậm chí là mua sắm hay cắt tóc… Mọi việc lớn nhỏ đều phải cẩn thận, tuyệt đối không được xảy ra sai sót.
Nói chung, những công việc này thay vì giao cho Tống Noãn, Hách Mẫn tự giải quyết sẽ nhanh chóng hơn. Huống hồ những việc này đều rất quan trọng, thực tập sinh dù có làm tốt đến mấy cũng không hoàn hảo, Hách Mẫn lại phải đích thân kiểm tra đối chiếu, sau đó nếu sai sót lại phải tự sửa lại. Thế nên mỗi ngày ngoài việc quét tước vệ sinh, công việc chính Tống Noãn dược giao là đi mua mì hoàng ngư.
Cuối cùng cũng có một ngày, Tống Noãn kiến nghị, cô định thuật lời lời của Uông Tư Viễn rằng: Chị Hách Mẫn, em đến đây thực tập chứ không phải đến giao hàng bán bên ngoài! Nhưng lời thoát ra khỏi miệng lại biến thành: “Chị Hách Mẫn à… Em không có tiền.”
Phản ứng đầu tiên của Hách Mẫn là ngạc nhiên, sau đó cô nàng lôi ra một quyển sổ, nói với vẻ như cười như không: “Em gái ơi, em nghĩ chị ‘bóc lột’ em à? Em xem đi, tiền mì em mua giúp chị chị đều ghi sổ hết, định đưa cả cho em một lần đỡ phiền mỗi lần lại lắt nhắt.”
Tống Noãn len lén nhìn, quả thật trong quyển sổ có ghi chép lại, ngày nào mua mì hết bao nhiêu, chính sách đến từng đồng, lại rõ ràng vừa xem đã hiểu ngay!
Hách Mẫn lấy ví ra, đếm đủ ba trăm đồng rồi đưa cho Tống Noãn: “Này, đây là tiền mì. Chị quên khuấy mất là em chưa nhận lượng, đào đâu ra tiền hứ! Sau này có mua gì chị sẽ đưa tiền trước cho em, OK? Hôm nay vẫn là không cay, thêm một phần hàong ngư…”
Tống Noãn lặng lẽ nhận tiền, trong lòng rối bời. Hách Mẫn nhìn cô nàng với vẻ kì quặc: “Còn không mau đi đi, muộn lại đông đấy.”
Rốt cuộc Tống Noãn cũng lắp bắp nói: “Ngoài việc mua mì hoàng ngư, chị cũng cho em làm việc khác với ạ.”
Hách Mẫn gấp ví lại, nhìn Tống Noãn với vẻ không thể làm gì khác hơn, cô nàng thở dài rồi chân thành đáp: “Tiểu Tống, chị cũng đi lên từ thực tập sinh, chị biết chuyện này không dễ gì với mấy đứa. Nhưng phòng hành chính không giống như các phòng khác, mỗi việc đều rất quan trọng, không thể lệch đường, nếu em làm sai thì trách nhiệm đều đổ lên đầu chị, hiểu không?” Trông vẻ mặt tội nghiệp của Tống Noãn, sau cùng Hách Mẫn nói, “Vậy đi, chiều nay em đến công ty Phong Hoa, tìm quản lý Trương của phòng hành chính, bên mình định sẽ đổi mới sách giới thiệu cho công ty bên ấy, em đến hỏi họ về các tài liệu cần thiết, ví dụ như hình ảnh của sản phẩm mẫu, thông số kiểm tra này nọ.”
Cuối cùng cũng được nhận nhiệm vụ, Tống Noãn đi mua mì với vẻ vui sướng.
/85
|