Cách bày tỏ của Trương Thịnh tuy có phần đột ngột nhưng dẫu thế, con gái được người ta theo đuổi vẫn thấy vui vui trong lòng. Cảm giác của cô với Trương Thịnh rất kì lạ, vừa quan tâm lại vừa bài xích anh ta; sự bài xích này giống như bản năng vậy, người chạy xe đạp không ưa người lái BWM.
Tống Noãn trằn trọc lúc nửa đêm, càng muốn ngủ càng không ngủ được, vào lễ mừng năm mới, Tống Noãn có một mong ước rằng: Mình sẽ có một cái đồng hồ báo thức vừa vang lên đã khiến tinh thần phấn chấn. Ước xong cô lại thở dài, mọi người ai cũng ước chuyện đơn giản, ví dụ như ngủ xong sẽ tự nhiên tỉnh táo, từ nay về sau không cần đến đồng hồ báo thức nữa!
Ngày hôm sau quả nhiên không dậy nổi, lúc đồng hồ báo thức reo vang, bạn Tống Noãn với tay nhấn tắt, đến khi sực tỉnh thì không nhớ nổi vì sao đang ngủ mình lại ở trong tư thế ngồi dậy, xuống gường tắt đồng hồ báo thức. Vì không muốn đi muộn, cô cố ý đặt đồng hồ báo thức xa hơn, không ngờ khi cơn buồn ngủ chiếm lĩnh, chiêu này hoàn toàn vô dụng.
Cô tròn mắt nhìn đồng hồ, trong lòng hoảng hốt, thôi xong lại đi muộn rồi. Tống Noãn lao khỏi giường, khẩn trương thay quần áo, xách túi ra ngoài; thực tập chưa được bao lâu cô đã đi muộn một lần, lần thứ hai này đừng nói cấp trên, e là thượng đế cũng không thể tha thứ.
Khi Tống Noãn bước ra khỏi ký túc xá với mái tóc bù xù, áo khoác xộc xệch, giày chưa kéo khóa đã thấy Trương Thịnh đang cầm bánh rán dựa vào cửa chiếc Land Rover. Thấy Tống Noãn chật vật xuất hiện, anh nhoẻn cười: “Tôi đến từ bảy giờ hơn, không thấy em đâu nên đoán là em dậy muộn, chúng ta cùng đi làm thôi.”
Bâ giờ Tống Noãn không còn thời gian để khách sáo nữa, cô mở cửa bước lên xe: “Nhanh lên, muộn mất rồi.”
Trương Thịnh vứt cái bánh ăn dở sang một bên, đạp chân khởi động xe, dọc đườnganh lượn lách khi đèn xanh, vượt thẳng khi đèn chuyển đỏ, lướt xe như mây gió.
Tống Noãn nắm chặt thắt lưng an toàn, cô hét lên: “Chậm thôi, chậm thôi, muộn thì muộn. Nguy hiểm quá! Thể nào cũng bị cảnh sát giữ phạt mất thôi.”
Trương Thịnh lại không nghĩ vậy: “Đừng sợ, ngồi xe tôi mà em còn bị muộn thì mất mặt lắm! Phạt thì phạt, cùng lắm cũng chỉ hai trăm thôi mà phải không?” Lúc đang nói chuyện, anh vẫn liên tục nhấn còi vượt đèn đỏ, “Tôi đã nói với em, khi còn học ở Đức, tôi thường xuyên đua xe với lũ bạn, cao tốc bên ấy không giới hạn tốc độ, đua rất thoải mái. Có một lần bọn tôi lái xe đến Pháp chơi, trên đường về còn thách nhau xem ai bị phạt cao nhất sẽ là quán quân.”
Tống Noãn nghe xong trợn tròn mắt, trò tiêu khiển của mấy cậu ấm là như thế sao? Có tiền sao không quên góp xây dựng cơ sở vật chất? Sao không cứu những đứa trẻ mắc bệnh AIDS? Sao không giúp đỡ những sinh viên nghèo khó? Sao không… giúp mẹ tôi mua nhà?
Thấy Tống Noãn lặng im, Trương Thịnh tự cảm thấy mình đã quá phô trương, anh bèn im lặng không nói tiếp, tốc độ xe cũng giảm xuống, đến khi đèn đỏ, anh lấy từ ghế sau xe ra một túi còn gói kín: “Đói không? Tôi biết em chưa ăn sáng.”
Tống Noãn nhận túi bánh ngọt, cô bỗng thấy hài lòng, một phần lại thấy ấm áp, cái cảm giác được người ta quan tâm thật là dễ chịu. Cô tự hỏi mình: Tống Noãn, mày động lòng với cậu ấm này ư?
Tống Noãn trằn trọc lúc nửa đêm, càng muốn ngủ càng không ngủ được, vào lễ mừng năm mới, Tống Noãn có một mong ước rằng: Mình sẽ có một cái đồng hồ báo thức vừa vang lên đã khiến tinh thần phấn chấn. Ước xong cô lại thở dài, mọi người ai cũng ước chuyện đơn giản, ví dụ như ngủ xong sẽ tự nhiên tỉnh táo, từ nay về sau không cần đến đồng hồ báo thức nữa!
Ngày hôm sau quả nhiên không dậy nổi, lúc đồng hồ báo thức reo vang, bạn Tống Noãn với tay nhấn tắt, đến khi sực tỉnh thì không nhớ nổi vì sao đang ngủ mình lại ở trong tư thế ngồi dậy, xuống gường tắt đồng hồ báo thức. Vì không muốn đi muộn, cô cố ý đặt đồng hồ báo thức xa hơn, không ngờ khi cơn buồn ngủ chiếm lĩnh, chiêu này hoàn toàn vô dụng.
Cô tròn mắt nhìn đồng hồ, trong lòng hoảng hốt, thôi xong lại đi muộn rồi. Tống Noãn lao khỏi giường, khẩn trương thay quần áo, xách túi ra ngoài; thực tập chưa được bao lâu cô đã đi muộn một lần, lần thứ hai này đừng nói cấp trên, e là thượng đế cũng không thể tha thứ.
Khi Tống Noãn bước ra khỏi ký túc xá với mái tóc bù xù, áo khoác xộc xệch, giày chưa kéo khóa đã thấy Trương Thịnh đang cầm bánh rán dựa vào cửa chiếc Land Rover. Thấy Tống Noãn chật vật xuất hiện, anh nhoẻn cười: “Tôi đến từ bảy giờ hơn, không thấy em đâu nên đoán là em dậy muộn, chúng ta cùng đi làm thôi.”
Bâ giờ Tống Noãn không còn thời gian để khách sáo nữa, cô mở cửa bước lên xe: “Nhanh lên, muộn mất rồi.”
Trương Thịnh vứt cái bánh ăn dở sang một bên, đạp chân khởi động xe, dọc đườnganh lượn lách khi đèn xanh, vượt thẳng khi đèn chuyển đỏ, lướt xe như mây gió.
Tống Noãn nắm chặt thắt lưng an toàn, cô hét lên: “Chậm thôi, chậm thôi, muộn thì muộn. Nguy hiểm quá! Thể nào cũng bị cảnh sát giữ phạt mất thôi.”
Trương Thịnh lại không nghĩ vậy: “Đừng sợ, ngồi xe tôi mà em còn bị muộn thì mất mặt lắm! Phạt thì phạt, cùng lắm cũng chỉ hai trăm thôi mà phải không?” Lúc đang nói chuyện, anh vẫn liên tục nhấn còi vượt đèn đỏ, “Tôi đã nói với em, khi còn học ở Đức, tôi thường xuyên đua xe với lũ bạn, cao tốc bên ấy không giới hạn tốc độ, đua rất thoải mái. Có một lần bọn tôi lái xe đến Pháp chơi, trên đường về còn thách nhau xem ai bị phạt cao nhất sẽ là quán quân.”
Tống Noãn nghe xong trợn tròn mắt, trò tiêu khiển của mấy cậu ấm là như thế sao? Có tiền sao không quên góp xây dựng cơ sở vật chất? Sao không cứu những đứa trẻ mắc bệnh AIDS? Sao không giúp đỡ những sinh viên nghèo khó? Sao không… giúp mẹ tôi mua nhà?
Thấy Tống Noãn lặng im, Trương Thịnh tự cảm thấy mình đã quá phô trương, anh bèn im lặng không nói tiếp, tốc độ xe cũng giảm xuống, đến khi đèn đỏ, anh lấy từ ghế sau xe ra một túi còn gói kín: “Đói không? Tôi biết em chưa ăn sáng.”
Tống Noãn nhận túi bánh ngọt, cô bỗng thấy hài lòng, một phần lại thấy ấm áp, cái cảm giác được người ta quan tâm thật là dễ chịu. Cô tự hỏi mình: Tống Noãn, mày động lòng với cậu ấm này ư?
/85
|