Không còn cách nào khác, Tống Noãn đành tự lực cánh sinh, cô tìm danh sách công ty, suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy gọi điện thẳng đến phòng mua bán hỏi người phụ trách có nhã ý tham gia lễ tri ân hay không tuyệt đối không được.
Buổi tối về ký túc xá, rót một chén trà phổ nhị, quả thật rất thơm. Ký túc xá thực sự rất lạnh, Tống Noãn rót trà vào ly giữ nhiệt để ở đầu giường, vừa uống trà, vừa suy nghĩ nên giải quyết thế nào, hầu như cả đêm không ngủ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Noãn nghĩ được một cách rất mạo hiểm, lúc nãy cô lên mạng xem qua trang web của công ty A, biết được điện thoại của phòng tiêu thụ của công ty này, thông thường, mỗi công ty phải công bố phương thức liên lạc với phòng tiêu thụ, từ điện thoại đến địa chỉ fax và email, đó là những thứ thiết yếu, sợ có người muốn mua hàng cũng không tìm được người bán.
Tống Noãn suy nghĩ rất nhiều về thái độ của khách hàng lớn, sau khi luyện tập mấy lần, hít một hơi thật sâu, cô bấm số của phòng tiêu thụ của công ty A, dùng giọng chuyên nghiệp nói: “Em muốn gặp quản lý Mạnh, Mạnh Triệu Đức.”
Cô gái đầu dây bên kia nói chuyện rất lễ độ: “Hiện tại quản lý Mạnh đang đi công tác, em có thể để lại cách thức liên lạc, chị sẽ báo lại cho quản lý.”
“Không cần đâu, em gọi vào di động của quản lý là được rồi.” Tống Noãn cúp điện thoại. Một phút sau lại tiếp tục gọi tới: “Chị ơi, hiện tại em đang làm việc ở bên ngoài, quên mang theo danh thiếp của quản lý Mạnh, phiền chị cho em số của anh ấy, em có việc gấp về đơn hàng cần tìm anh ấy.”
Đầu dây bên kia quả không dám chậm trễ, lập tức nói số di động của quản lý Mạnh cho Tống Noãn.
Tống Noãn bấm được nửa dãy số thì nhớ tới người quản lý này đang ở nước ngoài, gọi điện thoại đường dài rất đắt, thế là cô cất di động sử dụng điện thoại trong phòng làm việc. Không hổ danh quản lý phòng tiêu thụ, điện thoại vừa vang lên một tiếng đã có người bắt máy.
“Chào quản lý Mạnh, em là Tiểu Tống của HY, anh còn nhớ em không?” Tống Noãn cố giữ bình tĩnh, thầm nghĩ mỗi ngày phòng tiêu thụ tiếp xúc với nhiều người như vậy, sao nhớ kỹ ai với ai chứ.
Đầu dây bên kia rõ ràng đang sửng sốt, nhưng vẫn niềm nở chào hỏi: “Chào cô Tống, cô tìm tôi có chuyện gì không?”
”Là thế này, em có một người bạn làm ở cục Hoàn Bảo, vừa vặn phụ trách giám sát môi trường, cậu ta rất thích sản phẩm bảo vệ môi trường của quý công ty, nghe bảo em quen biết anh nên nhờ em hỏi một chút… À, em nghe nói anh có thể nói giọng Nam Kinh đúng không? Phải rồi, anh cũng là người Nam Kinh nhỉ? Quả là trùng hợp, em cũng là người Nam Kinh đấy… Năm mới anh về Nam Kinh đi, hiện tại di chuyển xa rất tiện…” Đang luyên thuyên, Tống Noãn đột nhiên hỏi, “Phải rồi, quản lý vật tư của công ty anh tên gì vậy? Em không nhớ nổi, còn uống trà cùng nữa chứ, à, đúng rồi đúng rồi, quản lý Từ Khánh, anh xem trí nhớ của em này…” Bây giờ đến tin tức cần thiết, Tống Noãn thoáng thở dài, cố làm ra vẻ thoải mái: “À, phải rồi, HY bên em tổ chức lễ tri ân, quản lý Mạnh có thể tham gia không? Ngày 28 tháng này… lại đi công tác sao? Ôi, thật tiếc quá, anh quả thật bận rộn, vậy em có thể mời quản lý Từ không?”
“Được chứ, cô thử hỏi anh ta xem. Cô Tống, người bạn của cô ở cục Hoàn Bảo tên là gì, khi nào thuận tiện thì giới thiệu nhé.” Tuy nói chuyện gần nửa ngày, quản lý Mạnh cũng không quên chuyện quan trọng.
“Như vậy đi, chờ anh đi công tác về, em sẽ bảo câu ta liên lạc với anh. Thật ngại quá, tự nhiên em lại gọi điện đến, chúng ta sẽ liên lạc lại sau, tạm biệt.” Tống Noãn cúp điện thoại, cô quả thật có người bạn ở cục Hoàn Bảo, nhưng chỉ là thực tập sinh.
Tiếp đó, Tống Noãn dùng y cách như thế, liên lạc đến chỗ đó xin số di động của quản lý Từ Khánh, nhưng lại thất bại, số di động của quản lý vật tư là chuyện cơ mật của công ty, chị gái đầu dây bên kia giọng nói rất điềm đạm, thái độ rất kiên định, có đánh chết cũng không nói!
Không còn cách nào khác, Tống Noãn đành gửi mail cho Từ Khánh, sau khi nói rõ ý định, trong thư điện tử khéo léo nhắc tới: Đồng nghiệp Mạnh Minh Đức bảo em liên hệ với anh, xem như là tạo lập quan hệ. Không ngờ lại hiệu nghiệm, mười phút sau, Từ Khách gửi mail tới: Được, tôi sẽ đến.
Buổi tối về ký túc xá, rót một chén trà phổ nhị, quả thật rất thơm. Ký túc xá thực sự rất lạnh, Tống Noãn rót trà vào ly giữ nhiệt để ở đầu giường, vừa uống trà, vừa suy nghĩ nên giải quyết thế nào, hầu như cả đêm không ngủ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Noãn nghĩ được một cách rất mạo hiểm, lúc nãy cô lên mạng xem qua trang web của công ty A, biết được điện thoại của phòng tiêu thụ của công ty này, thông thường, mỗi công ty phải công bố phương thức liên lạc với phòng tiêu thụ, từ điện thoại đến địa chỉ fax và email, đó là những thứ thiết yếu, sợ có người muốn mua hàng cũng không tìm được người bán.
Tống Noãn suy nghĩ rất nhiều về thái độ của khách hàng lớn, sau khi luyện tập mấy lần, hít một hơi thật sâu, cô bấm số của phòng tiêu thụ của công ty A, dùng giọng chuyên nghiệp nói: “Em muốn gặp quản lý Mạnh, Mạnh Triệu Đức.”
Cô gái đầu dây bên kia nói chuyện rất lễ độ: “Hiện tại quản lý Mạnh đang đi công tác, em có thể để lại cách thức liên lạc, chị sẽ báo lại cho quản lý.”
“Không cần đâu, em gọi vào di động của quản lý là được rồi.” Tống Noãn cúp điện thoại. Một phút sau lại tiếp tục gọi tới: “Chị ơi, hiện tại em đang làm việc ở bên ngoài, quên mang theo danh thiếp của quản lý Mạnh, phiền chị cho em số của anh ấy, em có việc gấp về đơn hàng cần tìm anh ấy.”
Đầu dây bên kia quả không dám chậm trễ, lập tức nói số di động của quản lý Mạnh cho Tống Noãn.
Tống Noãn bấm được nửa dãy số thì nhớ tới người quản lý này đang ở nước ngoài, gọi điện thoại đường dài rất đắt, thế là cô cất di động sử dụng điện thoại trong phòng làm việc. Không hổ danh quản lý phòng tiêu thụ, điện thoại vừa vang lên một tiếng đã có người bắt máy.
“Chào quản lý Mạnh, em là Tiểu Tống của HY, anh còn nhớ em không?” Tống Noãn cố giữ bình tĩnh, thầm nghĩ mỗi ngày phòng tiêu thụ tiếp xúc với nhiều người như vậy, sao nhớ kỹ ai với ai chứ.
Đầu dây bên kia rõ ràng đang sửng sốt, nhưng vẫn niềm nở chào hỏi: “Chào cô Tống, cô tìm tôi có chuyện gì không?”
”Là thế này, em có một người bạn làm ở cục Hoàn Bảo, vừa vặn phụ trách giám sát môi trường, cậu ta rất thích sản phẩm bảo vệ môi trường của quý công ty, nghe bảo em quen biết anh nên nhờ em hỏi một chút… À, em nghe nói anh có thể nói giọng Nam Kinh đúng không? Phải rồi, anh cũng là người Nam Kinh nhỉ? Quả là trùng hợp, em cũng là người Nam Kinh đấy… Năm mới anh về Nam Kinh đi, hiện tại di chuyển xa rất tiện…” Đang luyên thuyên, Tống Noãn đột nhiên hỏi, “Phải rồi, quản lý vật tư của công ty anh tên gì vậy? Em không nhớ nổi, còn uống trà cùng nữa chứ, à, đúng rồi đúng rồi, quản lý Từ Khánh, anh xem trí nhớ của em này…” Bây giờ đến tin tức cần thiết, Tống Noãn thoáng thở dài, cố làm ra vẻ thoải mái: “À, phải rồi, HY bên em tổ chức lễ tri ân, quản lý Mạnh có thể tham gia không? Ngày 28 tháng này… lại đi công tác sao? Ôi, thật tiếc quá, anh quả thật bận rộn, vậy em có thể mời quản lý Từ không?”
“Được chứ, cô thử hỏi anh ta xem. Cô Tống, người bạn của cô ở cục Hoàn Bảo tên là gì, khi nào thuận tiện thì giới thiệu nhé.” Tuy nói chuyện gần nửa ngày, quản lý Mạnh cũng không quên chuyện quan trọng.
“Như vậy đi, chờ anh đi công tác về, em sẽ bảo câu ta liên lạc với anh. Thật ngại quá, tự nhiên em lại gọi điện đến, chúng ta sẽ liên lạc lại sau, tạm biệt.” Tống Noãn cúp điện thoại, cô quả thật có người bạn ở cục Hoàn Bảo, nhưng chỉ là thực tập sinh.
Tiếp đó, Tống Noãn dùng y cách như thế, liên lạc đến chỗ đó xin số di động của quản lý Từ Khánh, nhưng lại thất bại, số di động của quản lý vật tư là chuyện cơ mật của công ty, chị gái đầu dây bên kia giọng nói rất điềm đạm, thái độ rất kiên định, có đánh chết cũng không nói!
Không còn cách nào khác, Tống Noãn đành gửi mail cho Từ Khánh, sau khi nói rõ ý định, trong thư điện tử khéo léo nhắc tới: Đồng nghiệp Mạnh Minh Đức bảo em liên hệ với anh, xem như là tạo lập quan hệ. Không ngờ lại hiệu nghiệm, mười phút sau, Từ Khách gửi mail tới: Được, tôi sẽ đến.
/85
|