Được mời ăn thịt dê, cuối cùng Tống Noãn cũng làm lành với Trương Thịnh. Thứ bảy tuần này hai người cùng đi xem triển lãm tranh. Chu Cách Cách một mình ở ký túc xá lạnh lẽo, ăn cơm trưa xong định đến công ty tăng ca, tài liệu tuần trước vẫn chưa sắp xếp xong, cô cũng muốn nghiên cứu danh sách khách hàng mà Hoàng Hiểu Phong đưa cho. Nếu như cấp trên không có ở phòng có thể lên mạng làm nhiều chuyện, cấp trên có ở phòng thì càng tốt, tăng ca mà không nhận lương ai mà chẳng muốn cho cấp trên biết chứ.
Lúc này, mẹ Cách Cách gọi điện tới: “Cách Cách, mẹ nói với bà ngoại là con thực tập ở HY, tiền lương một tháng là sáu nghìn đồng, sau khi làm nhân viên chính thức lương sẽ cao hơn nữa. Chà, bà ngoại rất vui, nói nhớ con, muốn con đến thăm bà, nhớ biếu bà hai ba trăm đồng để tỏ lòng hiếu thảo đấy.”
“Mẹ à, mẹ đừng đi khoe khoang nữa, con gái của mẹ làm được có sáu trăm đồng, mẹ lại tự ý thêm một con số không đằng sau, năm nghìn bốn trăm đồng còn lại là mẹ cho con à? Hơn nữa, con còn chưa biết có được nhận hay không, đến lúc người ta đuổi đi chắc chắn sẽ bị nhà bên cậu chê cười.”
“Con gái của mẹ làm sao mà không được giữ lại chứ? Trừ khi cấp trên có mắt không tròng! Nếu như không được nhận thì có nhiều chỗ tốt hơn nhận con mà.” Mẹ Cách Cách rất tự hào về cô con gái của mình.
“Được rồi, con đi thăm ngoại đây, sau đó sẽ đi làm tăng ca.” Cách Cách đồng ý nói.
Nhà bà ngoại Cách Cách tọa lạc ở một nơi rất tốt, nằm trên đường Hoài Hải. Sau khi gia đình Cách Cách dọn đi, dọn tới dọn lui cuối cùng cũng tìm được một gian phòng kế bên, cứ như vậy, gia đình cậu mợ có được một căn nhà độc lập. Năm ngoái chị họ Cách Cách sinh con trai, trước khi đi làm thì chở con đến gửi, tan sở thì đón con về.
Cách Cách đến nhà ngoại, bà đang tản bộ ở công viên, mợ đang cho cháu ngoại ăn cơm, đứa nhỏ ngoan ngoãn ở trong xe, cái miệng nhỏ mở ra giống như chim non chờ chim mẹ mớm mồi, ăn xong một muỗng lại chờ một muỗng nữa. Một miếng rau xanh dính ở kẽ răng, mợ dùng tay khẩy nó ra, nhưng mãi vẫn không được, chắc mợ đã quên trên thế gian này có một thứ gọi là tăm. Cách Cách nhìn thấy vậy vô cùng khó chịu, không đợi bà ngoại, lấy cớ tăng ca liền vội vã rời đi.
Đến công ty, vừa lấy ra thẻ từ để mở cửa văn phòng, chợt nghe tiếng Hoàng Hiểu Phong nói chuyện điện thoại ở bên trong: “Là giám đốc Điền sao? Gần đây khỏe không? Muốn đến thăm anh lắm nhưng anh lại không để thằng em này có cơ hội, dạ dạ dạ, biết anh rất bận mà, dù bận thế nào cũng phải giữ gìn sức khỏe… Không có việc gì đâu, chỉ là hỏi thăm anh một chút thôi… Phải rồi, công ty bọn em mới tuyển vài thực tập sinh, có thể bọn họ sẽ gọi điện cho anh… Sao? Chu Cách Cách đã liên lạc với anh à? Em nói cho anh nghe, con bé đó rất huênh hoang, làm việc nhất định không chu toàn… Đúng rồi đúng rồi, anh đừng để ý đến cô ta là được, dù sao cũng chỉ là thực tập sinh, chưa chắc sẽ được giữ lại, nói đi là phải đi… Ngày khác em sẽ mời anh đi uống rượu, anh nhất định phải nể mặt đấy, ha ha ha…” Giọng cười xã giao quanh quẩn trong phòng làm việc.
Sau đó cúp điện thoại, Hoàng Hiểu Phong bắt đầu bấm một dãy số khác, cũng nói cười như vậy…
Cách Cách ngẩn người, cô cảm thấy lưng mình lạnh toát: Làm việc phải như thế sao, lúc nãy Hoàng Hiểu Phong nói xấu cô với vị trưởng phòng nào đó, sau liền gọi cho người khác để khích bác, ly gián, nói chuyện thị phi, thế mà bình thường mình cứ gọi anh Hoàng rất thân mật. Cô thở dài, lặng lẽ bỏ thẻ từ vào trong túi xách, xoay người rời đi.
Trên đường về, Cách Cách nhớ lại mình đã thực tập ở đây được một tháng, không muốn người ta nói “không” với mình nên rất nỗ lực làm việc, dọn vệ sinh, bưng trà dâng nước, dù đó không phải việc của mình nhưng vẫn làm rất cần mẫn, để người ta có ấn tượng tốt về mình. Nhưng lại thấy người khác đâm chọt sau lưng mình, cô cảm thấy chốn thương trường này thật đáng sợ.
Lúc này, mẹ Cách Cách gọi điện tới: “Cách Cách, mẹ nói với bà ngoại là con thực tập ở HY, tiền lương một tháng là sáu nghìn đồng, sau khi làm nhân viên chính thức lương sẽ cao hơn nữa. Chà, bà ngoại rất vui, nói nhớ con, muốn con đến thăm bà, nhớ biếu bà hai ba trăm đồng để tỏ lòng hiếu thảo đấy.”
“Mẹ à, mẹ đừng đi khoe khoang nữa, con gái của mẹ làm được có sáu trăm đồng, mẹ lại tự ý thêm một con số không đằng sau, năm nghìn bốn trăm đồng còn lại là mẹ cho con à? Hơn nữa, con còn chưa biết có được nhận hay không, đến lúc người ta đuổi đi chắc chắn sẽ bị nhà bên cậu chê cười.”
“Con gái của mẹ làm sao mà không được giữ lại chứ? Trừ khi cấp trên có mắt không tròng! Nếu như không được nhận thì có nhiều chỗ tốt hơn nhận con mà.” Mẹ Cách Cách rất tự hào về cô con gái của mình.
“Được rồi, con đi thăm ngoại đây, sau đó sẽ đi làm tăng ca.” Cách Cách đồng ý nói.
Nhà bà ngoại Cách Cách tọa lạc ở một nơi rất tốt, nằm trên đường Hoài Hải. Sau khi gia đình Cách Cách dọn đi, dọn tới dọn lui cuối cùng cũng tìm được một gian phòng kế bên, cứ như vậy, gia đình cậu mợ có được một căn nhà độc lập. Năm ngoái chị họ Cách Cách sinh con trai, trước khi đi làm thì chở con đến gửi, tan sở thì đón con về.
Cách Cách đến nhà ngoại, bà đang tản bộ ở công viên, mợ đang cho cháu ngoại ăn cơm, đứa nhỏ ngoan ngoãn ở trong xe, cái miệng nhỏ mở ra giống như chim non chờ chim mẹ mớm mồi, ăn xong một muỗng lại chờ một muỗng nữa. Một miếng rau xanh dính ở kẽ răng, mợ dùng tay khẩy nó ra, nhưng mãi vẫn không được, chắc mợ đã quên trên thế gian này có một thứ gọi là tăm. Cách Cách nhìn thấy vậy vô cùng khó chịu, không đợi bà ngoại, lấy cớ tăng ca liền vội vã rời đi.
Đến công ty, vừa lấy ra thẻ từ để mở cửa văn phòng, chợt nghe tiếng Hoàng Hiểu Phong nói chuyện điện thoại ở bên trong: “Là giám đốc Điền sao? Gần đây khỏe không? Muốn đến thăm anh lắm nhưng anh lại không để thằng em này có cơ hội, dạ dạ dạ, biết anh rất bận mà, dù bận thế nào cũng phải giữ gìn sức khỏe… Không có việc gì đâu, chỉ là hỏi thăm anh một chút thôi… Phải rồi, công ty bọn em mới tuyển vài thực tập sinh, có thể bọn họ sẽ gọi điện cho anh… Sao? Chu Cách Cách đã liên lạc với anh à? Em nói cho anh nghe, con bé đó rất huênh hoang, làm việc nhất định không chu toàn… Đúng rồi đúng rồi, anh đừng để ý đến cô ta là được, dù sao cũng chỉ là thực tập sinh, chưa chắc sẽ được giữ lại, nói đi là phải đi… Ngày khác em sẽ mời anh đi uống rượu, anh nhất định phải nể mặt đấy, ha ha ha…” Giọng cười xã giao quanh quẩn trong phòng làm việc.
Sau đó cúp điện thoại, Hoàng Hiểu Phong bắt đầu bấm một dãy số khác, cũng nói cười như vậy…
Cách Cách ngẩn người, cô cảm thấy lưng mình lạnh toát: Làm việc phải như thế sao, lúc nãy Hoàng Hiểu Phong nói xấu cô với vị trưởng phòng nào đó, sau liền gọi cho người khác để khích bác, ly gián, nói chuyện thị phi, thế mà bình thường mình cứ gọi anh Hoàng rất thân mật. Cô thở dài, lặng lẽ bỏ thẻ từ vào trong túi xách, xoay người rời đi.
Trên đường về, Cách Cách nhớ lại mình đã thực tập ở đây được một tháng, không muốn người ta nói “không” với mình nên rất nỗ lực làm việc, dọn vệ sinh, bưng trà dâng nước, dù đó không phải việc của mình nhưng vẫn làm rất cần mẫn, để người ta có ấn tượng tốt về mình. Nhưng lại thấy người khác đâm chọt sau lưng mình, cô cảm thấy chốn thương trường này thật đáng sợ.
/85
|