Thực Tập Sinh
Chương 63 - Mỗi Năm Chúc Tết, Mỗi Tháng Đến Thăm, Mỗi Tuần Gọi Điện, Mỗi Ngày Chào Hỏi Qua Msn
/85
|
Đối với hành vi của Hoàng Hiểu Phong, Chu Cách Cách càng nghĩ càng không phục, cô nàng nằm trằn trọc cả đêm, dứt khoát đưa ra một quyết định vĩ đại: Nhất định phải mời được giám đốc Điền Lương Vân – người điều phối tài nguyên của xí nghiệp nhà nước!
Sáng thứ hai, Cách Cách đến phòng làm việc, không ngờ Hoàng Hiểu Phong còn đến sớm hơn cô, xem ra ai cũng biết đạo lý chim đi sớm mới có trùng để ăn này (khuyên mọi người cần cù, xã hội cạnh tranh quyết liệt, chuyện gì cũng phải đi trước người khác). Hoàng Hiểu Phong đang uống cà phê, có vẻ tâm trạng anh ta vô cùng tốt, rất nhiệt tình bắt chuyện với Cách Cách: “Đến sớm vậy, hôm nay em trông xinh thật!”
Nếu không phải chính tai Cách Cách nghe được câu nói “Con bé kia rất huênh hoang, làm việc nhất định không chu toàn”, Cách Cách còn tưởng anh Hoàng ấy thực sự khen mình. Cô miễn cưỡng đáp lại: “Cảm ơn, anh Hoàng đến sớm quá.” Cách Cách mở máy tính lên, thầm nghĩ mọi người ở đây quả thật đều là diễn viên chuyên nghiệp, ở HY thì không được trọng dụng, đáng ra phải đi Hollywood mới phải.
Cũng may sau khi Hoàng Hiểu Phong uống xong cà phê liền ra ngoài làm việc. Trước khi anh ta rời khỏi, Cách Cách chân thành đề xuất: “Anh Hoàng, em đi cùng anh được không? Em muốn biết anh giao thiệp như thế nào.”
Hoàng Hiểu Phong hơi sửng sốt, lập tức cười: “Ai da, đều là anh em với nhau, còn nghiệp vụ gì đấy chỉ là làm đôi bên vui vẻ thôi. Khách hàng hôm nay rất thích nói những thứ biến thái, con gái như em không hợp đâu. Tiểu Chu, sau này em sẽ biết, nhân viên phòng tiêu thụ ra ngoài tiếp khách không chỉ bàn công việc, vẻ đẹp của phòng tiêu thụ chính là trở thành tri kỷ với khách hàng, xã giao với cấp trên lẫn cấp dưới của họ, biết tình trạng gần đây của anh em họ hàng, cả vợ và con cái của khách, mỗi năm chúc Tết, mỗi tháng đến thăm, mỗi tuần gọi điện, mỗi ngày chào hỏi qua MSN!”
Chu Cách Cách nhớ kỹ câu nói sau cùng.
Sau khi Hoàng Hiểu Phong rời khỏi, Chu Cách Cách tìm ra điện thoại của giám đốc Điền, mới vừa nói một câu: “Chào anh, giám đốc Điền, em là Chu Cách Cách của HY…” đã bị đối phương bực mình cắt lời: “Tôi đang họp, chiều gọi lại sau!” rồi cúp điện thoại.
Hai giờ chiều, Chu Cách Cách gọi lại cho giám đốc Điền, vừa mới nói một câu: “Chào anh, giám đốc Điền, em là Chu Cách Cách, sáng vừa gọi cho anh…”
Lần này giám đốc Điền cũng ngắt lời: “Vội cái gì, tôi bận lắm!”, lại cúp điện thoại.
Sau hai lần như vậy, Chu Cách Cách cầm điện thoại sững sờ một hồi.
Bốn giờ chiều, Cách Cách suy nghĩ xem giám đốc Điền đã xong việc chưa, cô lấy lại dũng khí gọi lại vào dãy số kia. Lần này, giám đốc Điền dứt khoát không tiếp, gọi lại, tiếp tục cúp, nửa giờ sau gọi lại, đầu dây bên kia truyền đến “Số máy quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được hoặc nằm ngoài vùng phủ sóng”, Cách Cách biết, người ta đã thêm mình vào danh sách đen.
Chiêu này khơi dậy lòng quyết tâm của Chu Cách Cách, cô quyết tâm: Nước chảy đá mòn, mỗi ngày tôi đều gọi điện cho phiền chết ông!
Chập tối, Hoàng Hiểu Phong về công ty, thấy Chu Cách Cách bụng đầy tâm từ liền cười: “Nghe nói em gọi điện cho giám đốc Điền à?”
Không cần nói cũng biết, giám đốc Điền bận trăm công nghìn việc đã nói chuyện này cho Hoàng Hiểu Phong, sau đó Hoàng Hiểu Phong lại hỏi Cách Cách, rõ ràng muốn cho cô biết: Giám đốc Điền và Hoàng Hiểu Phong anh là anh em rất thân, cô không xen vào được đâu!
Cách Cách suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Đúng vậy, anh ta nói bận nhiều việc, nhưng anh Hoàng cứ yên tâm, em không dễ nản lòng đâu.”
Hoàng Hiểu Phong cười giả lả, trở lại chỗ ngồi của mình, một lát sau, giọng nói từ bên trong truyền tới: “Tùy cô thôi.”
Sáng thứ hai, Cách Cách đến phòng làm việc, không ngờ Hoàng Hiểu Phong còn đến sớm hơn cô, xem ra ai cũng biết đạo lý chim đi sớm mới có trùng để ăn này (khuyên mọi người cần cù, xã hội cạnh tranh quyết liệt, chuyện gì cũng phải đi trước người khác). Hoàng Hiểu Phong đang uống cà phê, có vẻ tâm trạng anh ta vô cùng tốt, rất nhiệt tình bắt chuyện với Cách Cách: “Đến sớm vậy, hôm nay em trông xinh thật!”
Nếu không phải chính tai Cách Cách nghe được câu nói “Con bé kia rất huênh hoang, làm việc nhất định không chu toàn”, Cách Cách còn tưởng anh Hoàng ấy thực sự khen mình. Cô miễn cưỡng đáp lại: “Cảm ơn, anh Hoàng đến sớm quá.” Cách Cách mở máy tính lên, thầm nghĩ mọi người ở đây quả thật đều là diễn viên chuyên nghiệp, ở HY thì không được trọng dụng, đáng ra phải đi Hollywood mới phải.
Cũng may sau khi Hoàng Hiểu Phong uống xong cà phê liền ra ngoài làm việc. Trước khi anh ta rời khỏi, Cách Cách chân thành đề xuất: “Anh Hoàng, em đi cùng anh được không? Em muốn biết anh giao thiệp như thế nào.”
Hoàng Hiểu Phong hơi sửng sốt, lập tức cười: “Ai da, đều là anh em với nhau, còn nghiệp vụ gì đấy chỉ là làm đôi bên vui vẻ thôi. Khách hàng hôm nay rất thích nói những thứ biến thái, con gái như em không hợp đâu. Tiểu Chu, sau này em sẽ biết, nhân viên phòng tiêu thụ ra ngoài tiếp khách không chỉ bàn công việc, vẻ đẹp của phòng tiêu thụ chính là trở thành tri kỷ với khách hàng, xã giao với cấp trên lẫn cấp dưới của họ, biết tình trạng gần đây của anh em họ hàng, cả vợ và con cái của khách, mỗi năm chúc Tết, mỗi tháng đến thăm, mỗi tuần gọi điện, mỗi ngày chào hỏi qua MSN!”
Chu Cách Cách nhớ kỹ câu nói sau cùng.
Sau khi Hoàng Hiểu Phong rời khỏi, Chu Cách Cách tìm ra điện thoại của giám đốc Điền, mới vừa nói một câu: “Chào anh, giám đốc Điền, em là Chu Cách Cách của HY…” đã bị đối phương bực mình cắt lời: “Tôi đang họp, chiều gọi lại sau!” rồi cúp điện thoại.
Hai giờ chiều, Chu Cách Cách gọi lại cho giám đốc Điền, vừa mới nói một câu: “Chào anh, giám đốc Điền, em là Chu Cách Cách, sáng vừa gọi cho anh…”
Lần này giám đốc Điền cũng ngắt lời: “Vội cái gì, tôi bận lắm!”, lại cúp điện thoại.
Sau hai lần như vậy, Chu Cách Cách cầm điện thoại sững sờ một hồi.
Bốn giờ chiều, Cách Cách suy nghĩ xem giám đốc Điền đã xong việc chưa, cô lấy lại dũng khí gọi lại vào dãy số kia. Lần này, giám đốc Điền dứt khoát không tiếp, gọi lại, tiếp tục cúp, nửa giờ sau gọi lại, đầu dây bên kia truyền đến “Số máy quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được hoặc nằm ngoài vùng phủ sóng”, Cách Cách biết, người ta đã thêm mình vào danh sách đen.
Chiêu này khơi dậy lòng quyết tâm của Chu Cách Cách, cô quyết tâm: Nước chảy đá mòn, mỗi ngày tôi đều gọi điện cho phiền chết ông!
Chập tối, Hoàng Hiểu Phong về công ty, thấy Chu Cách Cách bụng đầy tâm từ liền cười: “Nghe nói em gọi điện cho giám đốc Điền à?”
Không cần nói cũng biết, giám đốc Điền bận trăm công nghìn việc đã nói chuyện này cho Hoàng Hiểu Phong, sau đó Hoàng Hiểu Phong lại hỏi Cách Cách, rõ ràng muốn cho cô biết: Giám đốc Điền và Hoàng Hiểu Phong anh là anh em rất thân, cô không xen vào được đâu!
Cách Cách suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Đúng vậy, anh ta nói bận nhiều việc, nhưng anh Hoàng cứ yên tâm, em không dễ nản lòng đâu.”
Hoàng Hiểu Phong cười giả lả, trở lại chỗ ngồi của mình, một lát sau, giọng nói từ bên trong truyền tới: “Tùy cô thôi.”
/85
|