Từ phòng hội nghị Phong Hoa quay về công ty, tâm tình Tống Noãn rất tốt, chưa kịp đặt túi xuống đã phải đi tìm Hách Mẫn nhờ cô ta giúp bố trí hội trường biểu diễn.
Người nhà Hách Mẫn báo tin mẹ cô ta bị bệnh, cô ta xin nghỉ nửa ngày để đưa bà đến bệnh viện, vội vàng dặn dò Tống Noãn: “Tôi không kịp giúp cô rồi, để mai xem nhé.”
“À, chiều hôm nay là cần rồi, không kịp rồi.” Tống Noãn nói với theo Hách Mẫn cho đến cửa thang máy.
Thang máy đến, Hách Mẫn vội bước vào trong, “Tôi thật sự không có thời gian, cô đưa thẳng cho trưởng phòng Uông đi.”
Thế này có coi là báo cáo vượt cấp không? Tống Noãn nhìn cửa thang máy đóng lại, cân nhắc trong lòng: Chắc là không đâu nhỉ, rõ ràng là do Hách Mẫn dặn dò như vậy mà, hơn nữa việc này rất gấp, cứ cổ hủ theo khuôn phép cũ cũng không hay! Hơn nữa cô luôn xem Uông Tư Viễn là thần tượng, có cơ hội tiếp xúc gần gũi sao có lại bỏ qua được. Nghĩ vậy, Tống Noãn như cởi bỏ được gánh nặng, hớn hở đi tìm Uông Tư Viễn.
Phòng làm việc của Uông Tư Viễn vừa được sửa sang, kính ngăn dùng loại cát pha thủy tinh. Từ xa Tống Noãn đã thấy Uông Tư Viễn đang ngồi pha trà trên ghế salon, tay trái cầm điếu thuốc. Không gọi điện thoại cũng không tiếp khách, đây là chính là cơ hội tốt! Tống Noãn nóng lòng, thích thú gọi “trưởng phòng Uông” rồi bước đến salon dùng tiếp khách, hoàn toàn quên rằng mình còn cách trưởng phòng uông một lớp kính trong suốt. Tiếng loảng xoảng vang lên, kèm theo một tiếng hét thảm thiết, Tống Noãn lao thẳng về phía vách kính ngăn cách, nước mắt nước mũi lưng tròng.
Các đồng nghiệp khác đều bị bất ngờ, ai cũng tò mò đến xem đã xảy ra chuyện gì. Tống Noãn chỉ hận không thể đào lỗ chui xuống, quá trình báo cáo sau đó, Tống Noãn vừa che mặt vừa thực hiện.
Hai mươi phút sau, Uống Tư Viễn gọi điện thoại nội bộ cho Tống Noãn, gọi cô đến phòng làm việc lấy sơ đồ bố trí đã được sửa đổi. Khi Tống Noãn bước vào phòng làm việc của trưởng phòng Uông lần thứ hai, cô phát hiện trên vách kính có dám logo công ty, đồng thời kèm thêm bốn chữ “cẩn thận vách kính”,\
Bốn chữ này khiến cảm giác uất ức trong Tống Noãn lại dấy lên, cũng là nhắc đến dáng vẻ khó coi hôm ấy. Tống Noãn đỏ mặt bước đến trước mặt Uông Tư Viễn, cầm sơ đồ lên nói: “Trưởng phòng Uông, em cầm đi nhé.”
“Ơ – cô bé này, những chỗ tôi thay đổi em xem có hiểu không?” Uông Tư Viễn nhắc nhở.
Lúc này Tống Noãn mới hoàn hồn, nhìn kỹ sơ đồ, Uông Tư Viễn cẩn thận dùng bút hồng gạch hết những chỗ thay đổi, bên cạnh còn viết tay rõ trình tự, tuy hơi nhỏ nhưng lại toát ra khí phách phóng khoáng, giống như từng luyện qua thư pháp. Tống Noãn không kìm được thốt lên: “Trưởng phòng Uông, chữ anh đẹp quá.”
Uông Tư Viễn mỉm cười: “Bây giờ toàn dùng máy tính, ngày càng ít cơ hội viết chữ, đọc có hiểu không?”
“Hiểu mà, anh viết rất rõ ràng, chiều nay em sẽ fax cho bên họ, nhờ bọn họ điều chỉnh.” Tống Noãn xoa mũi, ngẫm nghĩ thế nào lại quyết định nói với Uông Tư Viễn, “Trưởng phòng Uông, em nói thật anh đừng giận, phòng làm việc của anh bố trí thế này không hợp lý.”
“Ồ, em nói xem, thế nào là không hợp lý?”
“Anh xem, chỗ nào cũng là kính, chẳng có chút không gian riêng tư nào.” Tống Noãn nghiêng đầu nhìn xung quanh, thành thật nói, “Em thấy anh hút thuốc trong giờ làm việc, nếu như ông chủ thấy được không chừng sẽ bị phạt tiền!”
Uông Tư Viễn như muốn phì cười, anh nghiêng đầu cười bảo: “Vậy em giữ bí mật giúp tôi nhé.”
Được cấp trên nhờ cậy giữ bí mật khiến Tống Noãn ngẩn ngơ quay ra, lần thứ hai va phải vách kính, may mà lần này không đụng nặng, không khiến người ta vây xem. Khi cô quay đầu nhìn còn thấy Uông Tư Viễn đang cố nhịn cười, vết thương lòng lại rỉ máu.
Tống Noãn buồn bực quay về chỗ ngồi, sửa lại trạng thái trên MSN; vế trên: Anh vồ cứt chó – vế dưới: Tôi đụng kính ngăn – hoành phi: Đôi đằng xui xẻo!
Người nhà Hách Mẫn báo tin mẹ cô ta bị bệnh, cô ta xin nghỉ nửa ngày để đưa bà đến bệnh viện, vội vàng dặn dò Tống Noãn: “Tôi không kịp giúp cô rồi, để mai xem nhé.”
“À, chiều hôm nay là cần rồi, không kịp rồi.” Tống Noãn nói với theo Hách Mẫn cho đến cửa thang máy.
Thang máy đến, Hách Mẫn vội bước vào trong, “Tôi thật sự không có thời gian, cô đưa thẳng cho trưởng phòng Uông đi.”
Thế này có coi là báo cáo vượt cấp không? Tống Noãn nhìn cửa thang máy đóng lại, cân nhắc trong lòng: Chắc là không đâu nhỉ, rõ ràng là do Hách Mẫn dặn dò như vậy mà, hơn nữa việc này rất gấp, cứ cổ hủ theo khuôn phép cũ cũng không hay! Hơn nữa cô luôn xem Uông Tư Viễn là thần tượng, có cơ hội tiếp xúc gần gũi sao có lại bỏ qua được. Nghĩ vậy, Tống Noãn như cởi bỏ được gánh nặng, hớn hở đi tìm Uông Tư Viễn.
Phòng làm việc của Uông Tư Viễn vừa được sửa sang, kính ngăn dùng loại cát pha thủy tinh. Từ xa Tống Noãn đã thấy Uông Tư Viễn đang ngồi pha trà trên ghế salon, tay trái cầm điếu thuốc. Không gọi điện thoại cũng không tiếp khách, đây là chính là cơ hội tốt! Tống Noãn nóng lòng, thích thú gọi “trưởng phòng Uông” rồi bước đến salon dùng tiếp khách, hoàn toàn quên rằng mình còn cách trưởng phòng uông một lớp kính trong suốt. Tiếng loảng xoảng vang lên, kèm theo một tiếng hét thảm thiết, Tống Noãn lao thẳng về phía vách kính ngăn cách, nước mắt nước mũi lưng tròng.
Các đồng nghiệp khác đều bị bất ngờ, ai cũng tò mò đến xem đã xảy ra chuyện gì. Tống Noãn chỉ hận không thể đào lỗ chui xuống, quá trình báo cáo sau đó, Tống Noãn vừa che mặt vừa thực hiện.
Hai mươi phút sau, Uống Tư Viễn gọi điện thoại nội bộ cho Tống Noãn, gọi cô đến phòng làm việc lấy sơ đồ bố trí đã được sửa đổi. Khi Tống Noãn bước vào phòng làm việc của trưởng phòng Uông lần thứ hai, cô phát hiện trên vách kính có dám logo công ty, đồng thời kèm thêm bốn chữ “cẩn thận vách kính”,\
Bốn chữ này khiến cảm giác uất ức trong Tống Noãn lại dấy lên, cũng là nhắc đến dáng vẻ khó coi hôm ấy. Tống Noãn đỏ mặt bước đến trước mặt Uông Tư Viễn, cầm sơ đồ lên nói: “Trưởng phòng Uông, em cầm đi nhé.”
“Ơ – cô bé này, những chỗ tôi thay đổi em xem có hiểu không?” Uông Tư Viễn nhắc nhở.
Lúc này Tống Noãn mới hoàn hồn, nhìn kỹ sơ đồ, Uông Tư Viễn cẩn thận dùng bút hồng gạch hết những chỗ thay đổi, bên cạnh còn viết tay rõ trình tự, tuy hơi nhỏ nhưng lại toát ra khí phách phóng khoáng, giống như từng luyện qua thư pháp. Tống Noãn không kìm được thốt lên: “Trưởng phòng Uông, chữ anh đẹp quá.”
Uông Tư Viễn mỉm cười: “Bây giờ toàn dùng máy tính, ngày càng ít cơ hội viết chữ, đọc có hiểu không?”
“Hiểu mà, anh viết rất rõ ràng, chiều nay em sẽ fax cho bên họ, nhờ bọn họ điều chỉnh.” Tống Noãn xoa mũi, ngẫm nghĩ thế nào lại quyết định nói với Uông Tư Viễn, “Trưởng phòng Uông, em nói thật anh đừng giận, phòng làm việc của anh bố trí thế này không hợp lý.”
“Ồ, em nói xem, thế nào là không hợp lý?”
“Anh xem, chỗ nào cũng là kính, chẳng có chút không gian riêng tư nào.” Tống Noãn nghiêng đầu nhìn xung quanh, thành thật nói, “Em thấy anh hút thuốc trong giờ làm việc, nếu như ông chủ thấy được không chừng sẽ bị phạt tiền!”
Uông Tư Viễn như muốn phì cười, anh nghiêng đầu cười bảo: “Vậy em giữ bí mật giúp tôi nhé.”
Được cấp trên nhờ cậy giữ bí mật khiến Tống Noãn ngẩn ngơ quay ra, lần thứ hai va phải vách kính, may mà lần này không đụng nặng, không khiến người ta vây xem. Khi cô quay đầu nhìn còn thấy Uông Tư Viễn đang cố nhịn cười, vết thương lòng lại rỉ máu.
Tống Noãn buồn bực quay về chỗ ngồi, sửa lại trạng thái trên MSN; vế trên: Anh vồ cứt chó – vế dưới: Tôi đụng kính ngăn – hoành phi: Đôi đằng xui xẻo!
/85
|