Ba ngày sau, bên trong thành Tây Kinh giăng đèn kết hoa, Hung Nô vì ăn mừng đại thọ sáu mươi của vương bọn họ, thật sự là tốn không ít lực.
Hứa Hải Phong đi theo đội ngũ tống thân nhiễu quanh thành một vòng, lại đem cỗ kiệu Lưu Đình ngồi đưa vào hoàng cung. Lúc lâm biệt, tuy Hứa Hải Phong không có biểu hiện thái độ lưu luyến, nhưng trong nội tâm vẫn cực kỳ lo lắng. Chỉ là Tương Khổng Minh luôn miệng bảo đảm, mà hắn quả thật là vô cùng tin tưởng, cho nên Hứa Hải Phong chỉ đành y theo kế mà làm việc.
Tô Xuân Vĩ đồng hành có chút bất mãn nhìn Hứa Hải Phong, ngay tối hôm qua, tiểu công chúa Lưu Đình gọi hắn cùng ba vị tướng lãnh đến, miệng nói mình đã gả cho Mạo Đốn, nên đành nhận mệnh. Nhưng có bốn tỷ muội tỳ nữ tuổi còn quá nhỏ, không đành lòng làm cho các nàng hại tuổi hoa niên, cho nên xin đem các nàng về Đại Hán, an trí thỏa đáng.
Tô Xuân Vĩ bọn họ hai mặt nhìn nhau, không dám lên tiếng. Bọn họ cũng biết bốn tỳ nữ đều là người bồi giá( của hồi môn), nếu việc này bị người biết được, bọn họ phải gánh vác liên quan không nhỏ. Thậm chí có thể vì vậy mà đắc tội Mạo Đốn, mục đích hòa thân lần này coi như hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Tiểu công chúa Lưu Đình thấy bọn họ không đáp ứng, không khỏi bật khóc, làm người xót xa.
Lúc này Hứa Hải Phong đột nhiên bước ra, đáp ứng việc này, Lưu Đình vui mừng, đương tràng đem bốn người tỳ nữ chuyển tặng cho Hứa Hải Phong, trở thành tỳ nữ của hắn. Đám người Tô Xuân Vĩ ngoài việc hâm mộ, không khỏi vẫn lo lắng sợ hãi, chỉ là ván đã đóng thuyền, bọn họ cũng đồng thời không dám đắc tội hai người, không thể làm gì khác hơn là giả câm vờ điếc, không hề đề cập tới.
Tựa hồ là yên tâm sự, hôm nay tiểu công chúa Lưu Đình biểu hiện trấn tĩnh tự nhiên, phong phạm cao quý, trên mặt không thấy chút buồn vui, càng thêm thể hiện ung vinh hoa quý, tuyệt thế dung nhan. Mạo Đốn là lần đầu tiên nhìn thấy mặt Lưu Đình, tuy hắn không phải là người háo sắc như mệnh, cũng hai mắt tỏa ánh sáng.
Tiểu công chúa Lưu Đình dựa theo tục lệ của Hung Nô, sau khi lộ diện trong đại sảnh, liền trở lại trong cung, mà Mạo Đốn đại diện tiếp nhận chúng thần chúc mừng. Quần thần nhìn mặt biết lòng, biết Mạo Đốn cực kỳ hài lòng đối với việc này, lập tức tiếng chúc mừng vang lên bên tai không dứt, bên trong đương nhiên không thiếu được lời siểm nịnh a dua, nịnh nọt vỗ mông ngựa. Hứa Hải Phong đến tận đây mới biết, nguyên lai người Hung Nô ở phương diện này có thành tựu cũng không kém hơn quan viên Hán đình.
Tương Khổng Minh ngồi bên người Hứa Hải Phong, nghe xong cười lạnh nói: " Hung Nô đã hủ bại như vầy, có thể thấy được vận mệnh không còn lâu dài."
Hứa Hải Phong nhìn hắn một cái, thấp giọng hỏi: " Quân sư đại nhân, Hán đình chúng ta cùng cao quan ở đây còn không chịu nổi so với bọn họ đó." Ý của hắn là, nếu vận mệnh bọn họ không dài, thì Đại Hán cũng đã sớm diệt vong.
Tức giận trừng mắt liếc hắn, Tương Khổng Minh nói nhỏ: " Hán đình lãnh thổ rộng lớn, dân cư đông đảo, dù là xa xỉ phù hoa, cuối cùng cũng sẽ không diệt vong. Nhưng Hung Nô lại ở vị trí đại thảo nguyên, chủng tộc lại nhiều, chiến loạn liên tục. Nếu Hung Nô nhân học theo bộ dáng nịnh bợ này, không ra trăm năm, nhất định diệt vong, nhưng còn là đại họa vong tộc."
Hứa Hải Phong nghe hắn nói khẳng định như thế, thật cũng không dám phản bác, chỉ là đang tự hỏi lại lời của hắn. Tương Khổng Minh vỗ lên vai hắn, nói: " Canh giờ đã đến, chủ công hãy ấn kế làm việc, học sinh cũng phải cáo lui."
Lúc này Hứa Hải Phong mới tỉnh ngộ lại, hiện tại là thời khắc mấu chốt, lại làm sao phân tâm, vội vàng thu liễm tâm thần, nói: " Quân sư yên tâm, ta nhất định làm được, chỉ là ngươi đừng làm cho ta thất vọng."
Tương Khổng Minh bật cười nói: " Chủ công yên tâm, học sinh có từng làm cho ngươi thất vọng qua sao?"
Sảng khoái lắc đầu, Hứa Hải Phong cũng cười nói: " Là ta quá lo lắng, vậy xin từ biệt, ta ở chỗ này đợi tin tức tốt của ngươi."
Tương Khổng Minh yên lặng gật đầu, đưa tay nắm chặt tay Hứa Hải Phong, sau đó không chút phản ứng rời khỏi buổi tiệc.
Phía tây thành Tây Kinh là đình viện của Khải Tát sứ đoàn, Áo Bổn tông sư vừa mới dùng cơm xong, trở lại phòng ngủ của mình nghỉ ngơi.
Toàn bộ nhân viên cao cấp của sứ đoàn Khải Tát đều đi hoàng cung Hung Nô chúc thọ cho Mạo Đốn, duy chỉ có Áo Bổn ở lại lưu thủ. Cũng chỉ có thân phận tông sư như hắn mới có thể ngoại lệ lẻ loi độc hành, không đi xem náo nhiệt. Mà Hung Nô nhân tự nhiên cũng sẽ không bởi vậy mà trách tội, ngay cả Mạo Đốn có bao nhiêu tự phụ, cũng không nguyện vì thế đắc tội một vị tuyệt thế cao thủ cấp tông sư.
Hắn đẩy cửa phòng ra, tùy ý quét mắt nhìn một lần trong phòng, lập tức phát giác khác thường. Võ công tới cấp bậc như hắn, phương hướng tu luyện đã không chỉ là mạnh mẽ thân thể, mà còn là tinh thần thế giới thần bí khó lường lại càng trọng yếu.
Ngay khi hắn vừa mới tiến vào phòng, liền phát giác trong không khí lưu lại ba động dị thường. Nếu ở trường hợp đông người, hắn khẳng định không cách nào phát hiện, nhưng thời khắc này chỉ có một mình hắn ở đây, tự nhiên là không thể gạt được thần thức đã đạp nhập cảnh giới như hắn.
Hắn nhắm mắt lại, thể ngộ một phen, phảng phát như bị lực lượng gì dẫn dắt, thẳng tắp đi tới trước bàn, nhấc lên một mảnh vải, bên trên bị người dùng Khải Tác văn tự viết mấy chữ to.
Nửa đêm, mười dặm thành tây, trước Vi Liệp lâm, không gặp không về.
Đây không ngờ lại là một phong chiến thư.
Khuôn mặt gầy gò của Áo Bổn đại sư lộ ra một tia mỉm cười, không biết có bao nhiêu năm, hắn cơ hồ đã nhanh quên đi cảm giác bị người khiêu chiến.
Nếu là người bình thường, Áo Bổn chưa chắc sẽ để ý tới, nhưng người này không ngờ có thể giấu diếm qua thần thức của hắn, lẻn vào đình viện lưu lại chiến thư mà không bị hắn phát giác, có thể thấy được chắc có chỗ đặc thù. Nhân vật như thế, làm sao dễ dàng bỏ qua.
Nội viện hoàng cung, tiểu công chúa Lưu Đình tuy gương mặt không thay đổi, đôi tay nhỏ bé của nàng dán chặt dưới ngực bụng, ai cũng chưa từng phát giác, trong đôi tay nhỏ bé của nàng, cách một lớp quần áo đang cầm chặt một cây còi gỗ.
Tối hôm qua, nàng tiếp nhận còi gỗ này từ trong tay của Hứa Hải Phong, liền được biết, thứ không có gì nổi bật này là mấu chốt có thể cứu thoát nàng ra khỏi hoàng cung.
Gương mặt Hứa Hải Phong lại hiện lên trong đầu nàng, tối hôm qua, hắn ôm lấy thân thể động lòng người của nàng, cởi đi áo lót, xỏ còi gỗ vào trong sợi dây chuyền nàng đeo trên vùng cổ trắng noãn như tuyết, sau đó ở bên tai nàng trịnh trọng dặn dò: " Đình nhi, còi gỗ này nàng phải giữ cho thật kỹ. Đợi sau khi Mạo Đốn rời tiệc, toàn bộ người hầu Hung Nô sẽ rời khỏi phòng nàng, khi đó nàng lập tức lấy nó ra, thổi lên, sau đó nhắm mắt chờ đợi, ta cam đoan sẽ có thần tích phát sinh."
Nàng nghi hoặc nhìn chiếc còi gỗ thô tháo, thật sự không nghĩ ra sẽ có liên quan gì đến thần tích.
Chẳng qua Hứa Hải Phong đã dặn dò nhiều lần, nói nàng phải nắm giữ thời cơ chính xác, bởi vì cơ hội chỉ có một lần.
Nàng đưa mắt nhìn những thị nữ Hung Nô đang bận rộn quanh người, bình tĩnh nhắm mắt lại. Từ khi Hứa Hải Phong kỳ tích thắng liên tiếp tam đại nhất phẩm cao thủ, nàng liền đối với hắn tràn ngập sự sùng bái mù quáng. Nếu hắn nói như vậy, nàng tự nhiên là rất tin mà không nghi ngờ.
Trên đại điện, yến hội vô cùng long trọng mà thịnh đại, hào khí cực kỳ nhiệt liệt. Sứ thần các nước dù có cừu thị lẫn nhau, cũng đầy miệng lời ngon tiếng ngọt, có vẻ thân như huynh đệ, chủ khách tương đương hòa hợp.
Qua ba lần rượu, Hứa Hải Phong giơ cao chén rượu, cao giọng nói: " Hôm nay là ngày vui lớn song hỷ lâm môn của Đan Vu, mạt tướng mượn hoa hiến phật, kính Đan Vu một chén, chúc Đan Vu thọ so với Nam Sơn, phúc như Đông Hải."
Mạo Đốn mỉm cười uống cạn chén, nói: " Nhờ quý ngôn của tướng quân."
Cho đến ngày nay, thân phận địa vị của Hứa Hải Phong đã có biến hóa long trời lở đất, đặc biệt là ở tràng giác đấu khuất nhục tứ đại cao thủ, lại càng thắng được lòng kính nể của mọi người, cho dù là Mạo Đốn, cũng không dám có ý khinh thường đối với hắn.
Hứa Hải Phong uống một ngụm rượu, nhíu mày, há mồm muốn nói, cuối cùng lại lắc đầu, xoay người về chỗ.
Bộ dáng này của hắn tự nhiên không qua mắt được hữu tâm nhân, Cáp Mật Thứ cười to nói: " Hứa tướng quân có gì bất mãn, không ngại nói thẳng, Hung Nô nhân chúng ta hào sảng háo khách, tất nhiên không làm cho ngươi thất vọng."
Hứa Hải Phong nhìn hắn một cái, thầm nghĩ không cho ta thất vọng? Ta đây muốn hướng các ngươi đòi Lưu Đình, không biết các ngươi có thể thỏa mãn ta không. Đương nhiên lời này nghĩ thì được, nếu nói ra miệng là ngập trời đại họa.
Hắn lộ ra vẻ mặt khó khăn, suy nghĩ một chút, còn là thở dài nói: " Bỏ đi, mạt tướng không có chuyện gì."
Lúc này dù là Mạo Đốn cũng bị hắn gợi lên lòng hiếu kỳ, nói: " Hứa tướng quân có chuyện cứ nói thẳng không sao, cần gì che che dấu dấu, học cử chỉ của bà mụ nữ nhân."
Hứa Hải Phong nhướng mày, hào khí can vân nói: " Được, nếu Đan Vu hỏi, mạt tướng liền nói thẳng không sợ. Rượu nơi này vô cùng bình thản, mạt tướng có chút uống không quen mà thôi."
Trong lòng Cáp Mật Thứ vừa động, nghĩ tới rượu hắn dùng chiêu đãi Lợi Trí chính là Túy Nguyệt tửu ngàn vàng khó gặp tại thảo nguyên, không khỏi bật thốt: " Túy Nguyệt tửu?"
Hứa Hải Phong vỗ đùi, một bộ vẻ mặt như gặp tri kỷ: " Nghĩ không ra đại nhân cũng biết tên rượu này, mạt tướng trong ngày thường uống chỉ là rượu này. Uống nhiều quá, những loại rượu còn lại chỉ là khó thể nuốt trôi."
" Hứa huynh nói rất đúng, từ sau khi uống Túy Nguyệt tửu của ngươi, miệng của Lợi Trí thật là lạt lẽo."
Một đạo thanh âm thanh lãng từ bên ngoài truyền đến, thân hình cao lớn của Lợi Trí đã xuất hiện ở trước mặt Hứa Hải Phong.
Đối với người này, Hứa Hải Phong vô cùng hảo cảm, hắn lập tức đứng dậy tương nghênh nói: " Lợi Trí huynh nếu tới, hay là còn muốn uống thêm một vò phải không?"
Lợi Trí cười to nói: " Nếu không có như thế, ta cần gì phải tới đây tìm ngươi. Mau nhanh lấy ra, ta và ngươi cùng uống cho say một bữa."
" Được…" Hứa Hải Phong bị hắn kích lên một phen hào tình, quay đầu nói với Mạo Đốn: " Đan Vu, trong doanh ta có hai chiếc xe lớn với hơn trăm vò Túy Nguyệt tửu, để cho ta cho người đưa đến, mọi người cùng uống cho sảng khoái một phen thế nào?"
Hung Nô nhân rất nhiều tửu quỷ, đề nghị này lập tức được mọi người ủng hộ, mà ngay cả Mạo Đốn cũng hướng tới.
Hứa Hải Phong truyền lệnh xuống, sau một lúc lâu, Tần Dũng mang theo hơn năm mươi người đi tới hoàng cung, từng người tay cầm hai vò rượu ngon. Mọi người kiến thức qua quái lực khủng khiếp của Tần Dũng, cũng không dám khinh thường, đều đối với hắn khách khí khách khí, lễ kính thật nhiều.
Hứa Hải Phong bảo bọn họ đặt rượu giữa đại sảnh, sau đó nói với Mạo Đốn: " Đan Vu, hôm nay là đại hỉ của ngài, xin thưởng cho bọn thuộc hạ của ta một chút rượu uống được không." truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Yêu cầu nho nhỏ này lập tức được Mạo Đốn cho phép, dưới sự cho phép của hắn, năm mươi người liền được dẫn tới một đình viện trong cung, một mình ăn uống. Vốn Mạo Đốn phái người hầu hạ, nhưng bị Tần Dũng oanh đi, bọn họ đi tới trước sảnh, báo cáo với Cáp Mật Thứ.
Cáp Mật Thứ nhíu mày suy nghĩ một thoáng, hạ lệnh tại bốn phía nghiêm mật giám thị, nhưng không thể tới gần, để tránh chọc giận đại quái vật kia, phá hư hào khí vui mừng hoan hỉ hôm nay.
/414
|