Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của hắn, Hứa Hải Phong hai người lập tức biết được sự tình có biến.
Thành vệ quân của Ngọa Long thành tuy không thể so được với sự hung hãn của Hắc Kỳ quân, nhưng chỉ đuổi bắt mấy gian tế nho nhỏ nửa công khai, hẳn là không có vấn đề gì, chẳng lẽ cũng có chuyện gì sai lầm?
Đồng Nhất Phong đi tới trước mặt hai người, đầu tiên là khom người, nói: " Hạ quan phụng mệnh đuổi bắt gian tế Khải Tát, hiện tại đã quy án, chỉ là…"
Hắn thì thào mãi cũng không nói ra được.
Gương mặt Tương Khổng Minh lập tức trầm xuống, hỏi: " Đồng tướng quân, chủ công nhà ta đối với ngươi vô cùng tín nhiệm, nên mới giao công việc này cho ngươi, chẳng lẽ có gì làm khó sao?"
Đồng Nhất Phong biến sắc, cười khổ nói: " Quân sư đại nhân, lúc hạ quan đuổi theo một vị gian tế, gặp phải Nhĩ Đống Kiệt đại nhân, hắn dốc hết sức đảm bảo người nọ trong sạch, tuyệt không chỗ khả nghi."
Tương Khổng Minh sửng sốt, thần sắc chợt chuyển biến, nói: " Nguyên lai còn có biến cố này, Đồng tướng quân, có chuyện chậm rãi nói, mời ngồi, mời ngồi." Vừa nói hắn vừa chỉ chỉ chiếc ghế đối diện, cũng tự mình đứng dậy rót một chén trà, đặt lên bàn.
Đồng Nhất Phong uống một ngụm, nói: " Nhĩ đại nhân dù sao cũng là một trong ba vị thượng tướng quân của tây tuyến đại doanh, lại là vị chủ quản trước kia của hạ quan, có hắn ở một bên, hạ quan…"
Hắn trộm nhìn lại, Hứa Hải Phong ngồi ngay ngắn trên ghế, gương mặt không chút phản ứng.
Trong lòng rùng mình, lời của hắn tới bên mép lập tức thay đổi: " Chỉ là hạ quan dĩ nhiên đầu hiệu chủ công, nếu như chỉ như thế, hạ quan cũng sẽ thiết diện vô tư, chỉ lo công việc. Nhưng Nhĩ đại nhân còn là…còn là cửu phụ của Phương Hướng Minh tướng quân, vì thế hạ quan không dám quyết định, không thể làm gì khác hơn là quay về thỉnh đại nhân làm chủ."
Hứa Hải Phong hơi gật đầu, nói: " Đồng tướng quân làm rất tốt, Nhĩ đại nhân nếu đã là trưởng bối của Phương đại ca, cũng là trưởng bối của ta, tự nhiên không thể dễ dàng đắc tội."
Đồng Nhất Phong thở dài một hơi, nói: " Hạ quan cũng là suy nghĩ như thế."
" Lúc này Nhĩ đại nhân ở đâu?" Tương Khổng Minh hỏi.
" Đã đi ra khỏi thành." Đồng Nhất Phong vội vàng trả lời.
Hứa Hải Phong nhướng mày, hỏi: " Không phải cửa thành đã đóng sao? Làm sao hắn đi ra ngoài được?"
Đồng Nhất Phong thoáng chần chờ, vẫn nói: " Nhĩ đại nhân đưa ra lệnh bài của đại doanh phương bắc, binh đinh thủ thành không dám cãi lệnh, không thể làm gì khác hơn là mở cửa cho đi."
Liếc mắt nhìn Tương Khổng Minh, gặp hắn đang chau mày không nói.
Hứa Hải Phong khẽ hừ một tiếng, Đồng Nhất Phong chỉ cảm thấy một cỗ hùng bá khí đập vào mặt mà đến, thân thể hắn không tự chủ được bật ngửa về phía sau.
" Đồng tướng quân, ngươi truyền lệnh ta, tòa thành do ta cùng Phương đại ca sở hữu, hết thảy hiệu lệnh đều do chúng ta phát ra, sau này nếu còn phát sinh chuyện giống như vậy, sẽ chém không buông tha."
" Dạ…" Đồng Nhất Phong cúi đầu, trên trán đã đẫm mồ hôi.
" Quân sư đại nhân, ngươi xem nên thế nào?" Hứa Hải Phong quay đầu dò hỏi.
" Nếu Nhĩ đại nhân tới, vậy đúng là trời ban cơ hội, chủ công không ngại đi gặp mặt hắn, cũng dè dặt ngày sau có thêm nhiều lời thị phi." Tương Khổng Minh trầm ngâm một chút, nói.
Hứa Hải Phong gật đầu: " Không sai, cũng là lúc nên lật bài, Triết Biệt, ngươi theo ta đi một chuyến."
Triết Biệt ứng tiếng, theo Hứa Hải Phong rời đi. Chỉ để lại Tương Khổng Minh ngồi nói chuyện với Đồng Nhất Phong đang lo lắng không an.
Cưỡi Ô Vân, Hứa Hải Phong quát to một tiếng, Ô Vân thiện hiểu ý chủ thả mạnh bốn vó, như bay phóng đi.
Lần này đi phương tây đại doanh, không phải là canh ba nhất thời là có thể đi đến. Vì thế tuy Nhĩ Đống Kiệt đã đi một đoạn thời gian, nhưng bằng vào tốc độ phi thường của Ô Vân, tuy trên lưng ngồi hai người, vẫn rất nhanh đuổi theo.
/414
|