Nỗi lòng Phan Lận ủ dột, hắn thay xong quần áo liền an vị trên giường nhỏ bên cửa sổ. Phí Thích tự thấy hổ thẹn, ngồi trước mặt hắn muốn nói lại thôi.
“Ngươi không cần nói gì cả,” Phan Lận nhìn thanh lâu viện cũ đèn hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, “là vận ta không may, gặp phải kẻ hạ tiện như vậy.”
Phí Thích nói: “Ngươi biết hắn là kẻ hạ tiện lòng dạ nhỏ nhen, thế sao phải tức giận vì kẻ như thế? Thừa Chi, không đáng đâu.”
Phan Lận cười tự giễu, nói: “Phan gia chúng ta đã sa sút đến nỗi vậy rồi rồi sao? Nếu như vì phần cơm mà có thể bỏ cốt khí, mặc cho hắn cười nhạo, vậy thà bắt ta chết còn hơn.”
Phí Thích thấy vẻ mặt hắn bi thương, liền biết tình người ấm lạnh mấy ngày qua đã khiến hắn thật sự tổn thương rồi. Tuy rằng Phí Thích mơ hồ, nhưng hắn nhìn thoáng được, bèn an ủi: “Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun, hooàng thượng còn chưa hạ chỉ đâu! Thừa Chi, không phải Hầu gia nói rồi sao? Phan đại nhân là lão thần tam triều, vẫn có phần trong tâm hoàng thượng.”
Phía kia Cốt Tân vén mành, Tiêu Trì Dã cúi người đi vào. Phí Thích và Phan Lận cùng đứng dậy, hành lễ với hắn.
Tiêu Trì Dã giơ tay nói: “Hai vị không cần đa lễ, Phan Thị lang ngồi đi.”
Phna Lận ngồi xuống, nói với Tiêu Trì Dã: “Tối nay không chỉ làm mất hứng của Hầu gia, còn làm lỡ thú vui uống rượu của Hầu gia, đánh phạt.”
Tiêu Trì Dã không để ý, hắn ngồi xuống, Cốt Tân pha trà, hắn uống mấy ngụm mới nói: “Ta đã sớm nghe nói tài học của Phan Thị lang rồi, vẫn luôn chưa có cơ hội nói chuyện, tối nay cũng xem như là có duyên.”
Phí Thích nghe vậy liền cười, nháy mắt ra dấu với Phan Lận.
Phan Lận vội vàng hành lễ, Tiêu Trì Dã lại ra hiệu hắn ngồi, nói: “Khơi thông kênh rạch công là ta làm, ta hiểu cảm giác trong đó nhất. Phố lớn Đông Long kia toàn kênh rạch cũ, đều do đào lung tung trước khi Phan đại nhân nhậm chức Thượng thư Công bộ, có nhiều chỗ không hợp lý. Ta thấy lần này dâng nước, không nên đổ hết trách nhiệm lên Phan địa nhân được.”
Lòng Phan Lận bỗng nóng lên, hắn nói: “Mấy năm trước gia phụ sai người đặc biệt họa một bản vẽ, nhưng khi đó đang gặp Trung Bác binh bại, quốc khố không quay vòng ra tiền, Hộ bộ không chịu phát bạc, việc này cũng cho vào dĩ vãng, ai ngờ… ôi!”
“Quả là có chuyện như vậy,” Tiêu Trì Dã phủ nắp ấm trà, “Ngụy Hoài Cổ kia lại không nhắc tới một lời tại ngự tiền, chẳng phải hai nhà các ngươi có quan hệ tốt sao?”
Phan Lận không nói, Phí Thích bèn cướp lời: “Hầu gia, Ngụy Hoài Cỏ kia chăm chăm luồn cúi, vì cái gì ư? Chính là để làm quan lớn. Lão đã nhìn nhiều năm vậy rồi, bây giờ thành tích đầy đủ lại sắp tới Đô sát năm nay, trước mắt chỉ chờ kiểm tra trình bày, khéo được đề bạt lên Thứ phụ, sau này ngang hàng với Hải các lão chứ còn gì. Ai biết được đúng lúc mấu chốt này thì kênh rạch công lại bế tắc, lão đương nhiên muốn nghĩ trăm phương ngàn kế rũ sạch quan hệ, một tí trách nhiệm cũng không chịu gánh.”
“Không ngờ lão là người như vậy,” Tiêu Trì Dã tỏ vẻ hơi kinh ngạc, “ban đầu ta thấy Hộ bộ mấy năm qua sổ sách rõ ràng, không mắc lỗi lớn, cũng nghĩ năm nay chắc đến phiên Ngụy Hoài Cổ lão. Ai biết lão lại là tiểu nhân xu nịnh, tiếc cho Phan đại nhân quá.”
Phí Thích nghe trong lời hắn nói có phần quý trọng, không khỏi đánh bạo nói: “Gần đây tin tức đều kín bưng, Hầu gia, ta với Thừa Chi đã hỏi thăm nhiều người lắm rồi, thật không biết hoàng thượng giao cho Hình bộ xử lý tức là ý gì. Nếu Phan đại nhân bị xử xong… sẽ bị phái ra khỏi Khuất Đô sao?”
Phan Lận cũng phấp phỏng nhìn Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã ngồi vững trên ghế tựa, xoay nhẫn xương mấy lần, nắm được tâm của hai người họ, nói: “Việc này khó nói, ta thấy hoàng thượng cũng đang do dự.”
Phí Thích lập tức nói: “Thánh chỉ chưa ban, chuyện vẫn còn xoay chuyển được. Hiện giờ Hầu gia là cận thần thiên tử chân chính, việc này, mong rằng Hầu gia có thể nói giúp vài câu trước mặt hoàng thượng!”
“Ta sẽ không nói tốt dùm Phan đại nhân, ” Tiêu Trì Dã thấy hai người họ đổi sắc, mới nói không nhanh không chậm, “Ta chỉ nói thẳng thôi, đại nhân có tài lại có công, mặc dù phạm chút sai lầm nhưng không đến nỗi mất đầu lưu vong. Việc này chờ ngày mai ta tiến cung sẽ nói với hoàng thượng, nếu như có thể được, không tới bốn ngày lệnh đặc xá kia sẽ đến phủ.”
Phan Lận vô cùng mừng, lúc hắn đứng dậy đỏ cả viền mắt, lại không dám đi quá giới hạn đụng vào Tiêu Trì Dã, chỉ có thể víu ống tay áo, quỳ xuống nói: “Đa tạ… đa tạ ân cứu mạng của Hầu gia!”
“Cốt Tân mau đỡ thị lang dậy, ” Tiêu Trì Dã cười nói, “đây là điều ta nên làm mà, thị lang không cần để trong lòng. Hôm nay trở về thì dặn Phan đại nhân tập trung an dưỡng, tương lai quốc sự chính sự còn cần đại nhân nhiều đấy.”
Phí Thích nhanh mồm nhanh miệng, nói: “Về sau Hầu gia có việc chỉ cần dặn dò! Thừa Chi, đi thôi, chúng ta quay về báo tin mừng cho đại nhân!”
Phan Lận tạ ơn liên tục, thành khẩn nói với Tiêu Trì Dã: “Về sau Hầu gia có việc, chỉ cần dặn dò! Ly Bắc quá xa, ta sợ không đảm đương được. Thế nhưng chỉ cần ở Khuất Đô, Hầu gia nói một tiếng, Phan Thừa Chi ta nhất định dốc toàn lực!”
Tiêu Trì Dã nói: “Hà tất khách khí thế? Mà ta nghe ngươi nói Phan đại nhân tìm người họa bản vẽ kênh rạch Khuất Đô, phía ta cũng đang phiền chuyện tu bổ kênh rạch lắm. Mong ngươi thay ta hỏi Phan đại nhân một tiếng, có thể cho ta mượn bản vẽ xem qua không?”
Phan Lận nói: “Không cần hỏi, chờ ta trở về sẽ lập tức sai người đưa tới quý phủ Hầu gia.”
Tiêu Trì Dã lại trấn an hắn một phen, nhìn Cốt Tân tiễn người xuống thuyền. Hắn nghe nhạc mừng trên thuyền hoa một lát, quay đầu nói với Đinh Đào: “Thích gì ăn nấy, cứ bảo đầu bếp nấu. Ngươi ăn xong thì chuẩn bị chút đồ ngọt cay, kêu đầu bếp cẩn thận chiên mấy con cá, mang cho Thẩm công tử, đừng cho người khác biết.”
Đinh Đào cầm sổ chạy ngay, Thần Dương từ phía sau đi đến, nói nhỏ với Tiêu Trì Dã: “Chủ tử, Tiết Tu Dịch ở bên trong chưa lâu, hắn vẫn đang chờ gặp Diêu Ôn Ngọc, chúng ta có qua đó không?”
“Đi, đương nhiên phải đi.” Tiêu Trì Dã chuyển hướng nhìn, đáy mắt lạnh lẽo, “Tiết Tu Trác chôn một con đao cho ta trong vụ lụa Tuyền thành, ta phải báo hắn lễ lớn. Ngươi bảo người mang mấy bình rượu ngon lên, Tiết Tu Dịch này có ích.”
* * *
Hình ngục bị Khổng Thu chủ lý, quản rất nghiêm, Hề Hồng Hiên không truyền tin tức ra ngoài được, như thể tách biệt hẳn với thế gian. Hắn càng chờ càng lo, có một đêm nọ vừa tỉnh lại, phát hiện căn phòng cách ly tạm giam mình đã đổi thành nơi không có cửa sổ rồi.
“Sao đột nhiên đổi nơi vậy?” Hề Hồng Hiên mập nên không thể ngồi thoải mái, chỉ có thể hơi khom lưng, nói với ngục tốt đưa cơm bên ngoài qua khe hở, “Đại ca, đại gia! Dù gì cũng nói hộ một câu với.”
Ngục tốt mặc kệ lời hắn, mở bảng chặn, đẩy cơm thiu canh thừa vào, cắp khay lên đi luôn.
“Ấy, huynh đệ, dừng bước đã!” Hề Hồng Hiên cao giọng, “Trong túi ta còn một ít bạc, thấy mấy ngày nay ngươi cũng khổ cực rồi, hay là cầm lấy mà mua rượu uống, coi như ta hiếu kính ngươi!”
Ngục tốt quay đầu phì nước bọt vào hắn.
Hề Hồng Hiên tự chuốc lấy nhục, cũng không ăn cơm, ngồi ngẩn ra trên chiếu cói. Mấy ngày qua hắn chờ, liên tục thấy ngủ cũng không ngon, trái lo phải nghĩ mà không biết chỗ nào có vấn đề. Thời gian càng lâu, trong lòng hắn càng không chắc chắn, cảm giác tùy người sai khiến này thật khó chịu.
Trong phòng này ẩm ướt, không có chỗ thông gió, cũng không có ánh sáng lọt, xưa nay Hề Hồng Hiên ngủ chiếu trúc rất ghét chật chội, bây giờ càng khổ sở kinh khủng. Trên lưng hắn lại còn nổi mẩn ngứa, muốn gãi cũng với không tới.
Ngồi được một lúc, Hề Hồng Hiên nghe thấy cửa có động tĩnh. Bên cửa vang tiếng kẽo kẹt, Thẩm Trạch Xuyên đi vào, phía sau là Kiều Thiên Nhai ngụy trang thành thanh niên hiền lành đưa ánh đèn tới.
Hề Hồng Hiên lết chân một cách vất vả, nói: “Chuyện gì xảy ra thế, sao phải nhốt ta tới đây? Là ý của Khổng Thu sao? Trước đây ta chưa từng nghe nói hình ngục còn có công đường thế này!”
“Ngươi cũng không phải lão tù Hình bộ, không biết chỗ này cũng phải.” Thẩm Trạch Xuyên cởi áo khoác đưa cho Kiều Thiên Nhai, nói với Hề Hồng Hiên, “Cơm nước ở đây khó nuốt. Ta đã chuẩn bị thức ăn rồi, ngươi dùng chút đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Một tay Kiều Thiên Nhai vắt áo khoác, một tay mở hộp cơm, bày gà vịt cá thịt vừa mới mua trên đường ra.
Hề Hồng Hiên ngồi trên chiếu cói, yên lặng nhìn động tác của Kiều Thiên Nhai, bỗng hắn cười, lạnh lòng rất nhanh, nói: “Nhìn như cơm đưa tiễn vậy.”
“Vụ án này tội không đáng chết, sao phải tự doạ mình?” Thẩm Trạch Xuyên ngồi trên băng ghế được Kiều Thiên Nhai phủi sạch, thấy Hề Hồng Hiên không động đũa liền bảo Kiều Thiên Nhai lấy thêm một đôi khác, ăn vài miếng trước, rồi nếm thử một ngụm rượu.
Lúc này Hề Hồng Hiên mới động đũa.
Thẩm Trạch Xuyên đặt đũa, nhìn hắn cười nói: “Huynh đệ trong nhà mà phải phòng bị đến vậy sao?”
Hề Hồng Hiên gắp bánh bột mì ăn như hùm sói, hồi được ít sức lực mới nói: “Thời điểm đặc biệt mà, đổi lại là ngươi thì không như vậy chắc? Chuyện này sao rồi, gặp Hề Đan chưa?”
Thẩm Trạch Xuyên uống cạn rượu trong chén, gật đầu với Kiều Thiên Nhai. Kiều Thiên Nhai mở cửa, dẫn người từ ngoài vào.
“Nhị gia!” Hề Đan nhào thân vào, thấy Hề Hồng Hiên lập tức gục đầu khóc, “Ngài chịu khổ rồi!”
Hề Hồng Hiên vững tay uống cạn chút rượu cuối cùng, nói: “Đứng lên, làm vậy lại để người cười chê! Ta vẫn chưa tới lúc chết.”
Hề Đan lau mặt nói: “Mấy ngày nay nhị gia không ở nhà, ta đã thông báo cho chưởng quỹ các nơi phải quản lý sổ sách cẩn thận hơn rồi, không dám để bọn họ làm loạn, nhưng ngài là chủ trong nhà, vẫn phải để ngài tự trấn giữ mới được.”
Hề Hồng Hiên trầm mặc dùng bữa, hồi lâu sau mới nói: “Bên ngoài tình hình thế nào, ngươi nói ta nghe.”
Hề Đan nói: “Vạn tuế gia muốn truy cứu trách nhiệm. Hai bộ Hộ, công cũng không chịu nhận sai lầm này. Hiện giờ Phan Tường Kiệt bị cách chức rồi, còn bị đánh đình trượng, ta thấy tình thế không ổn mới đi tìm Tiết đại nhân cầu xin, nào ngờ đại nhân hắn bận công vụ, không thể gặp được người!”
“Diên Thanh không gặp ngươi?” Hề Hồng Hiên bất chợt ném đũa, nhìn Hề Đan, hai mắt hơi híp lại, “Ngươi nói thật sao?”
Hề Đan thấy hắn không tin bèn nói vội: “Nhị gia, sao ta lừa cái này được? Đợi tới khi ngài ra ngoài, hỏi một câu chẳng phải biết ngay sao? Ta nào dám gạt ngài chuyện này! Còn không phải là cố gắng vớt vát lúc lại hoàng thượng đại xá sao? Đại lý tự muốn liên hợp Hình bộ cùng lật bản án năm xưa, Tiết đại nhân phải cùng tìm đọc hồ sơ với nhóm người Khổng Thu, ta cũng không dám cản kiệu, nên là mãi vẫn không gặp được.”
Hề Đan giải thích như vậy, Hề Hồng Hiên mới tin cho tám phần. Hắn nói: “Ta thật quá xui, cứ phải đè lúc này gán tội… Lan Chu, rốt cuộc là ai bảo hoàng thượng xuất cung thế, trong cung cũng không có tin tức về việc này sao?”
“Bên cạnh hoàng thượng chỉ có mấy người đó, đoán lần lượt là ra rồi.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Có điều hoàng thượng tỏ ý không muốn điều tra, muốn bao che cho đối phương.”
“Có thể làm hoàng thượng bao che đến mức này chỉ có Mộ Như thôi.” Hề Hồng Hiên cuộn nắm đấm, “Kỹ nữ vô tình, ả làm vậy nhất định có nguyên nhân, ngươi nhất định phải chú ý… Đừng có nói là ả đã mang hoàng tự, động tâm tư buông rèm chấp chính rồi!”
“Nếu ả là người của Tiết Tu Trác thì sẽ không dễ mang thai như vậy.” Thẩm Trạch Xuyên lại nhắc về chuyện lúc trước, “Ngươi đi Khảo Công ty cũng là ý của Tiết Tu Trác, nếu thật sự Mộ Như muốn hại ngươi… rốt cuộc Tiết Tu Trác có tâm tư gì, sao ta không hiểu được?”
Ngày Hề Hồng Hiên cướp Tề Huệ Liên đi, Thẩm Trạch Xuyên cũng nhắc rằng sở dĩ hắn vào Khảo Công ty là ý của Tiết Tu Trác, bây giờ thời gian trôi qua nửa tháng, nhắc lại lần nữa, thế mà hàm nghĩa đã khác rồi.
Hề Hồng Hiên trầm tư thật lâu, nói: “Tạm không bàn mấy chuyện này. Lan Chu, việc cấp bách hiện giờ là đưa ta ra ngoài. Ngụy Hoài Cổ kia nói thế nào? Lão muốn bao nhiêu tiền, ta cho lão!”
Thẩm Trạch Xuyên duỗi ra bốn ngón.
Hề Hồng Hiên hỏi: “Bốn mươi vạn?”
Thẩm Trạch Xuyên không nhúc nhích.
Hề Hồng Hiên chống đỡ đứng dậy, nói: “Bốn trăm vạn?!”
Bát đĩa trên bàn va chạm, vẻ mặt Hề Hồng Hiên dưới đèn dần dần dữ tợn, hắn đột nhiên ném chén rượu đi, hận nói: “Được lắm Ngụy Hoài Cổ… Được lắm Ngụy gia! Bốn trăm vạn à…”
Hắn cười lạnh.
“Đây chắc là tổng chi phí quân sự của Đại Chu, đã sắp bằng chi phí xây dựng lại Trung Bác rồi! Nhiều tiền thế cơ à, mẹ kiếp, lão lấy kiểu gì? Đó là toà núi bạc đấy, đi từ phía tây, chỉ riêng phân chia vận tải đã cần thời gian nửa năm rồi! Ở giữa phải chở bạc quá cảnh, mỗi cái cửa khẩu đều cần tiêu tiền! Coi như kiếm được ở Khuất Đô thật, lão tính đặt chỗ nào? Nhiều bạc như vậy, căn bản không giấu được!”
“Bây giờ lão đang giở trò tham lam nuốt trọn, đâu có chú ý nhiều như vậy? Cẩm y vệ mới nhận được tin tức, Ngụy gia quả là có hứng thú với Trung Bác. Ngươi thử nghĩ xem, giờ Ngụy Hoài Cổ nắm giữ Hộ bộ, nếu còn để cho lão tóm cả sáu châu Trung Bác, vậy chắc khoản bạc này là định dùng cho chi phí quân sự đấy. Chờ Ngụy gia có đủ binh mã, sẽ cùng thái hậu… Hề gia sẽ thành mặc người chà đạp.”
Hề Hồng Hiên lập tức quay đầu, nhìn Thẩm Trạch Xuyên: “Ngày đó ngươi khuyên ta liên thủ với bọn chúng, có từng nghĩ đến hôm nay không? Lan Chu! Những kẻ này đều là sói hổ, ai cũng lòng tham không đáy, một khi để cho bọn chúng bắt được, ngươi với ta đều không bò dậy nổi!”
“Ngày đó ta khuyên ngươi liên hợp bọn họ, đá rơi Diêu gia, ngươi do dự không quyết định. Diêu gia vốn là một bia ngắm tốt để giết gà doạ khỉ. Ngươi đã bỏ lỡ, cho nên cục diện hôm nay cũng là trong dự liệu. Hề Hồng Hiên, ngươi không đá bọn họ, bọn họ sẽ tìm cách đá rớt ngươi.” Thẩm Trạch Xuyên làm như cảm khái, “Thế cục này nháy mắt là đổi khác, từ lâu đã không còn là thời điểm mọi người có thể nói đạo lý như mấy chục năm trước rồi. Tám đại gia lên xuống thay phiên, nội bộ tiêu mòn, ngươi nên sớm thôn tính người khác, tự lập là vua.”
Hề Hồng Hiên thở hơi gấp, hiện giờ thật hối hận vì lúc đầu làm sai. Lòng bàn tay hắn ướt mồ hôi, hắn đối diện ánh nến chập chờn leo lắt, nói: “Lan Chu… Đợi lần này ta đi ra ngoài, về sau có tính toán gì, ta nghe theo ngươi hết! Giờ việc đã đến nước này, cần phải nghĩ biện pháp trước, bốn trăm vạn kia…”
“Bốn trăm vạn quả thực quá nhiều, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “nhiều bạc như vậy, muốn đi qua Quyết Tây là không có cách nào tránh được mắt Giang Thanh Sơn, ngươi đợi thêm chút, ta muốn đàm luận với Ngụy Hoài Cổ.”
Giờ khắc này không chờ cũng không được, Hề Hồng Hiên kiềm chế nói: “Vẫn phải nhanh lên, thế cuộc trong triều biến hoá nhanh lắm, hoàng thượng lại là người không có chủ kiến, nếu để Tiêu Nhị hay Mộ Như lừa gạt hắn, vậy thì đúng là không kịp nữa rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên không nên ở lại đây lâu, lúc mặc áo khoác ngoài, y hỏi như lơ đãng: “À mà, ngươi trong ngục, vậy Tề Huệ Liên đâu? Lão cũng rất quan trọng, chớ để người khác thấy.”
Hề Hồng Hiên đang định nói gì đó, bỗng trong chớp mắt đổi ý, hắn nói hiền hòa với Thẩm Trạch Xuyên: “Ngươi cứ yên tâm, chắc chắn Tề Huệ Liên không chết đói được, ta cho người trông lão rồi. Chỉ là nơi đó bí mật, chờ ta ra ngoài sẽ trả lão lại cho ngươi.”
Trong ánh sáng âm u, Thẩm Trạch Xuyên hơi ngoái lại nhìn, khóe mắt hất mang theo ý cười. Y vừa buộc áo khoác ngoài, vừa nhẹ giọng nói: “Được thôi.”
Một tia gió lạnh luồn vào qua khe cửa, lướt khiến Hề Hồng Hiên dựng lông tơ. Hắn xoa xoa cánh tay, muốn động viên thêm vài câu, Thẩm Trạch Xuyên đã đi ra cửa rồi.
“Ngươi không cần nói gì cả,” Phan Lận nhìn thanh lâu viện cũ đèn hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, “là vận ta không may, gặp phải kẻ hạ tiện như vậy.”
Phí Thích nói: “Ngươi biết hắn là kẻ hạ tiện lòng dạ nhỏ nhen, thế sao phải tức giận vì kẻ như thế? Thừa Chi, không đáng đâu.”
Phan Lận cười tự giễu, nói: “Phan gia chúng ta đã sa sút đến nỗi vậy rồi rồi sao? Nếu như vì phần cơm mà có thể bỏ cốt khí, mặc cho hắn cười nhạo, vậy thà bắt ta chết còn hơn.”
Phí Thích thấy vẻ mặt hắn bi thương, liền biết tình người ấm lạnh mấy ngày qua đã khiến hắn thật sự tổn thương rồi. Tuy rằng Phí Thích mơ hồ, nhưng hắn nhìn thoáng được, bèn an ủi: “Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đun, hooàng thượng còn chưa hạ chỉ đâu! Thừa Chi, không phải Hầu gia nói rồi sao? Phan đại nhân là lão thần tam triều, vẫn có phần trong tâm hoàng thượng.”
Phía kia Cốt Tân vén mành, Tiêu Trì Dã cúi người đi vào. Phí Thích và Phan Lận cùng đứng dậy, hành lễ với hắn.
Tiêu Trì Dã giơ tay nói: “Hai vị không cần đa lễ, Phan Thị lang ngồi đi.”
Phna Lận ngồi xuống, nói với Tiêu Trì Dã: “Tối nay không chỉ làm mất hứng của Hầu gia, còn làm lỡ thú vui uống rượu của Hầu gia, đánh phạt.”
Tiêu Trì Dã không để ý, hắn ngồi xuống, Cốt Tân pha trà, hắn uống mấy ngụm mới nói: “Ta đã sớm nghe nói tài học của Phan Thị lang rồi, vẫn luôn chưa có cơ hội nói chuyện, tối nay cũng xem như là có duyên.”
Phí Thích nghe vậy liền cười, nháy mắt ra dấu với Phan Lận.
Phan Lận vội vàng hành lễ, Tiêu Trì Dã lại ra hiệu hắn ngồi, nói: “Khơi thông kênh rạch công là ta làm, ta hiểu cảm giác trong đó nhất. Phố lớn Đông Long kia toàn kênh rạch cũ, đều do đào lung tung trước khi Phan đại nhân nhậm chức Thượng thư Công bộ, có nhiều chỗ không hợp lý. Ta thấy lần này dâng nước, không nên đổ hết trách nhiệm lên Phan địa nhân được.”
Lòng Phan Lận bỗng nóng lên, hắn nói: “Mấy năm trước gia phụ sai người đặc biệt họa một bản vẽ, nhưng khi đó đang gặp Trung Bác binh bại, quốc khố không quay vòng ra tiền, Hộ bộ không chịu phát bạc, việc này cũng cho vào dĩ vãng, ai ngờ… ôi!”
“Quả là có chuyện như vậy,” Tiêu Trì Dã phủ nắp ấm trà, “Ngụy Hoài Cổ kia lại không nhắc tới một lời tại ngự tiền, chẳng phải hai nhà các ngươi có quan hệ tốt sao?”
Phan Lận không nói, Phí Thích bèn cướp lời: “Hầu gia, Ngụy Hoài Cỏ kia chăm chăm luồn cúi, vì cái gì ư? Chính là để làm quan lớn. Lão đã nhìn nhiều năm vậy rồi, bây giờ thành tích đầy đủ lại sắp tới Đô sát năm nay, trước mắt chỉ chờ kiểm tra trình bày, khéo được đề bạt lên Thứ phụ, sau này ngang hàng với Hải các lão chứ còn gì. Ai biết được đúng lúc mấu chốt này thì kênh rạch công lại bế tắc, lão đương nhiên muốn nghĩ trăm phương ngàn kế rũ sạch quan hệ, một tí trách nhiệm cũng không chịu gánh.”
“Không ngờ lão là người như vậy,” Tiêu Trì Dã tỏ vẻ hơi kinh ngạc, “ban đầu ta thấy Hộ bộ mấy năm qua sổ sách rõ ràng, không mắc lỗi lớn, cũng nghĩ năm nay chắc đến phiên Ngụy Hoài Cổ lão. Ai biết lão lại là tiểu nhân xu nịnh, tiếc cho Phan đại nhân quá.”
Phí Thích nghe trong lời hắn nói có phần quý trọng, không khỏi đánh bạo nói: “Gần đây tin tức đều kín bưng, Hầu gia, ta với Thừa Chi đã hỏi thăm nhiều người lắm rồi, thật không biết hoàng thượng giao cho Hình bộ xử lý tức là ý gì. Nếu Phan đại nhân bị xử xong… sẽ bị phái ra khỏi Khuất Đô sao?”
Phan Lận cũng phấp phỏng nhìn Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã ngồi vững trên ghế tựa, xoay nhẫn xương mấy lần, nắm được tâm của hai người họ, nói: “Việc này khó nói, ta thấy hoàng thượng cũng đang do dự.”
Phí Thích lập tức nói: “Thánh chỉ chưa ban, chuyện vẫn còn xoay chuyển được. Hiện giờ Hầu gia là cận thần thiên tử chân chính, việc này, mong rằng Hầu gia có thể nói giúp vài câu trước mặt hoàng thượng!”
“Ta sẽ không nói tốt dùm Phan đại nhân, ” Tiêu Trì Dã thấy hai người họ đổi sắc, mới nói không nhanh không chậm, “Ta chỉ nói thẳng thôi, đại nhân có tài lại có công, mặc dù phạm chút sai lầm nhưng không đến nỗi mất đầu lưu vong. Việc này chờ ngày mai ta tiến cung sẽ nói với hoàng thượng, nếu như có thể được, không tới bốn ngày lệnh đặc xá kia sẽ đến phủ.”
Phan Lận vô cùng mừng, lúc hắn đứng dậy đỏ cả viền mắt, lại không dám đi quá giới hạn đụng vào Tiêu Trì Dã, chỉ có thể víu ống tay áo, quỳ xuống nói: “Đa tạ… đa tạ ân cứu mạng của Hầu gia!”
“Cốt Tân mau đỡ thị lang dậy, ” Tiêu Trì Dã cười nói, “đây là điều ta nên làm mà, thị lang không cần để trong lòng. Hôm nay trở về thì dặn Phan đại nhân tập trung an dưỡng, tương lai quốc sự chính sự còn cần đại nhân nhiều đấy.”
Phí Thích nhanh mồm nhanh miệng, nói: “Về sau Hầu gia có việc chỉ cần dặn dò! Thừa Chi, đi thôi, chúng ta quay về báo tin mừng cho đại nhân!”
Phan Lận tạ ơn liên tục, thành khẩn nói với Tiêu Trì Dã: “Về sau Hầu gia có việc, chỉ cần dặn dò! Ly Bắc quá xa, ta sợ không đảm đương được. Thế nhưng chỉ cần ở Khuất Đô, Hầu gia nói một tiếng, Phan Thừa Chi ta nhất định dốc toàn lực!”
Tiêu Trì Dã nói: “Hà tất khách khí thế? Mà ta nghe ngươi nói Phan đại nhân tìm người họa bản vẽ kênh rạch Khuất Đô, phía ta cũng đang phiền chuyện tu bổ kênh rạch lắm. Mong ngươi thay ta hỏi Phan đại nhân một tiếng, có thể cho ta mượn bản vẽ xem qua không?”
Phan Lận nói: “Không cần hỏi, chờ ta trở về sẽ lập tức sai người đưa tới quý phủ Hầu gia.”
Tiêu Trì Dã lại trấn an hắn một phen, nhìn Cốt Tân tiễn người xuống thuyền. Hắn nghe nhạc mừng trên thuyền hoa một lát, quay đầu nói với Đinh Đào: “Thích gì ăn nấy, cứ bảo đầu bếp nấu. Ngươi ăn xong thì chuẩn bị chút đồ ngọt cay, kêu đầu bếp cẩn thận chiên mấy con cá, mang cho Thẩm công tử, đừng cho người khác biết.”
Đinh Đào cầm sổ chạy ngay, Thần Dương từ phía sau đi đến, nói nhỏ với Tiêu Trì Dã: “Chủ tử, Tiết Tu Dịch ở bên trong chưa lâu, hắn vẫn đang chờ gặp Diêu Ôn Ngọc, chúng ta có qua đó không?”
“Đi, đương nhiên phải đi.” Tiêu Trì Dã chuyển hướng nhìn, đáy mắt lạnh lẽo, “Tiết Tu Trác chôn một con đao cho ta trong vụ lụa Tuyền thành, ta phải báo hắn lễ lớn. Ngươi bảo người mang mấy bình rượu ngon lên, Tiết Tu Dịch này có ích.”
* * *
Hình ngục bị Khổng Thu chủ lý, quản rất nghiêm, Hề Hồng Hiên không truyền tin tức ra ngoài được, như thể tách biệt hẳn với thế gian. Hắn càng chờ càng lo, có một đêm nọ vừa tỉnh lại, phát hiện căn phòng cách ly tạm giam mình đã đổi thành nơi không có cửa sổ rồi.
“Sao đột nhiên đổi nơi vậy?” Hề Hồng Hiên mập nên không thể ngồi thoải mái, chỉ có thể hơi khom lưng, nói với ngục tốt đưa cơm bên ngoài qua khe hở, “Đại ca, đại gia! Dù gì cũng nói hộ một câu với.”
Ngục tốt mặc kệ lời hắn, mở bảng chặn, đẩy cơm thiu canh thừa vào, cắp khay lên đi luôn.
“Ấy, huynh đệ, dừng bước đã!” Hề Hồng Hiên cao giọng, “Trong túi ta còn một ít bạc, thấy mấy ngày nay ngươi cũng khổ cực rồi, hay là cầm lấy mà mua rượu uống, coi như ta hiếu kính ngươi!”
Ngục tốt quay đầu phì nước bọt vào hắn.
Hề Hồng Hiên tự chuốc lấy nhục, cũng không ăn cơm, ngồi ngẩn ra trên chiếu cói. Mấy ngày qua hắn chờ, liên tục thấy ngủ cũng không ngon, trái lo phải nghĩ mà không biết chỗ nào có vấn đề. Thời gian càng lâu, trong lòng hắn càng không chắc chắn, cảm giác tùy người sai khiến này thật khó chịu.
Trong phòng này ẩm ướt, không có chỗ thông gió, cũng không có ánh sáng lọt, xưa nay Hề Hồng Hiên ngủ chiếu trúc rất ghét chật chội, bây giờ càng khổ sở kinh khủng. Trên lưng hắn lại còn nổi mẩn ngứa, muốn gãi cũng với không tới.
Ngồi được một lúc, Hề Hồng Hiên nghe thấy cửa có động tĩnh. Bên cửa vang tiếng kẽo kẹt, Thẩm Trạch Xuyên đi vào, phía sau là Kiều Thiên Nhai ngụy trang thành thanh niên hiền lành đưa ánh đèn tới.
Hề Hồng Hiên lết chân một cách vất vả, nói: “Chuyện gì xảy ra thế, sao phải nhốt ta tới đây? Là ý của Khổng Thu sao? Trước đây ta chưa từng nghe nói hình ngục còn có công đường thế này!”
“Ngươi cũng không phải lão tù Hình bộ, không biết chỗ này cũng phải.” Thẩm Trạch Xuyên cởi áo khoác đưa cho Kiều Thiên Nhai, nói với Hề Hồng Hiên, “Cơm nước ở đây khó nuốt. Ta đã chuẩn bị thức ăn rồi, ngươi dùng chút đi, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Một tay Kiều Thiên Nhai vắt áo khoác, một tay mở hộp cơm, bày gà vịt cá thịt vừa mới mua trên đường ra.
Hề Hồng Hiên ngồi trên chiếu cói, yên lặng nhìn động tác của Kiều Thiên Nhai, bỗng hắn cười, lạnh lòng rất nhanh, nói: “Nhìn như cơm đưa tiễn vậy.”
“Vụ án này tội không đáng chết, sao phải tự doạ mình?” Thẩm Trạch Xuyên ngồi trên băng ghế được Kiều Thiên Nhai phủi sạch, thấy Hề Hồng Hiên không động đũa liền bảo Kiều Thiên Nhai lấy thêm một đôi khác, ăn vài miếng trước, rồi nếm thử một ngụm rượu.
Lúc này Hề Hồng Hiên mới động đũa.
Thẩm Trạch Xuyên đặt đũa, nhìn hắn cười nói: “Huynh đệ trong nhà mà phải phòng bị đến vậy sao?”
Hề Hồng Hiên gắp bánh bột mì ăn như hùm sói, hồi được ít sức lực mới nói: “Thời điểm đặc biệt mà, đổi lại là ngươi thì không như vậy chắc? Chuyện này sao rồi, gặp Hề Đan chưa?”
Thẩm Trạch Xuyên uống cạn rượu trong chén, gật đầu với Kiều Thiên Nhai. Kiều Thiên Nhai mở cửa, dẫn người từ ngoài vào.
“Nhị gia!” Hề Đan nhào thân vào, thấy Hề Hồng Hiên lập tức gục đầu khóc, “Ngài chịu khổ rồi!”
Hề Hồng Hiên vững tay uống cạn chút rượu cuối cùng, nói: “Đứng lên, làm vậy lại để người cười chê! Ta vẫn chưa tới lúc chết.”
Hề Đan lau mặt nói: “Mấy ngày nay nhị gia không ở nhà, ta đã thông báo cho chưởng quỹ các nơi phải quản lý sổ sách cẩn thận hơn rồi, không dám để bọn họ làm loạn, nhưng ngài là chủ trong nhà, vẫn phải để ngài tự trấn giữ mới được.”
Hề Hồng Hiên trầm mặc dùng bữa, hồi lâu sau mới nói: “Bên ngoài tình hình thế nào, ngươi nói ta nghe.”
Hề Đan nói: “Vạn tuế gia muốn truy cứu trách nhiệm. Hai bộ Hộ, công cũng không chịu nhận sai lầm này. Hiện giờ Phan Tường Kiệt bị cách chức rồi, còn bị đánh đình trượng, ta thấy tình thế không ổn mới đi tìm Tiết đại nhân cầu xin, nào ngờ đại nhân hắn bận công vụ, không thể gặp được người!”
“Diên Thanh không gặp ngươi?” Hề Hồng Hiên bất chợt ném đũa, nhìn Hề Đan, hai mắt hơi híp lại, “Ngươi nói thật sao?”
Hề Đan thấy hắn không tin bèn nói vội: “Nhị gia, sao ta lừa cái này được? Đợi tới khi ngài ra ngoài, hỏi một câu chẳng phải biết ngay sao? Ta nào dám gạt ngài chuyện này! Còn không phải là cố gắng vớt vát lúc lại hoàng thượng đại xá sao? Đại lý tự muốn liên hợp Hình bộ cùng lật bản án năm xưa, Tiết đại nhân phải cùng tìm đọc hồ sơ với nhóm người Khổng Thu, ta cũng không dám cản kiệu, nên là mãi vẫn không gặp được.”
Hề Đan giải thích như vậy, Hề Hồng Hiên mới tin cho tám phần. Hắn nói: “Ta thật quá xui, cứ phải đè lúc này gán tội… Lan Chu, rốt cuộc là ai bảo hoàng thượng xuất cung thế, trong cung cũng không có tin tức về việc này sao?”
“Bên cạnh hoàng thượng chỉ có mấy người đó, đoán lần lượt là ra rồi.” Thẩm Trạch Xuyên nói, “Có điều hoàng thượng tỏ ý không muốn điều tra, muốn bao che cho đối phương.”
“Có thể làm hoàng thượng bao che đến mức này chỉ có Mộ Như thôi.” Hề Hồng Hiên cuộn nắm đấm, “Kỹ nữ vô tình, ả làm vậy nhất định có nguyên nhân, ngươi nhất định phải chú ý… Đừng có nói là ả đã mang hoàng tự, động tâm tư buông rèm chấp chính rồi!”
“Nếu ả là người của Tiết Tu Trác thì sẽ không dễ mang thai như vậy.” Thẩm Trạch Xuyên lại nhắc về chuyện lúc trước, “Ngươi đi Khảo Công ty cũng là ý của Tiết Tu Trác, nếu thật sự Mộ Như muốn hại ngươi… rốt cuộc Tiết Tu Trác có tâm tư gì, sao ta không hiểu được?”
Ngày Hề Hồng Hiên cướp Tề Huệ Liên đi, Thẩm Trạch Xuyên cũng nhắc rằng sở dĩ hắn vào Khảo Công ty là ý của Tiết Tu Trác, bây giờ thời gian trôi qua nửa tháng, nhắc lại lần nữa, thế mà hàm nghĩa đã khác rồi.
Hề Hồng Hiên trầm tư thật lâu, nói: “Tạm không bàn mấy chuyện này. Lan Chu, việc cấp bách hiện giờ là đưa ta ra ngoài. Ngụy Hoài Cổ kia nói thế nào? Lão muốn bao nhiêu tiền, ta cho lão!”
Thẩm Trạch Xuyên duỗi ra bốn ngón.
Hề Hồng Hiên hỏi: “Bốn mươi vạn?”
Thẩm Trạch Xuyên không nhúc nhích.
Hề Hồng Hiên chống đỡ đứng dậy, nói: “Bốn trăm vạn?!”
Bát đĩa trên bàn va chạm, vẻ mặt Hề Hồng Hiên dưới đèn dần dần dữ tợn, hắn đột nhiên ném chén rượu đi, hận nói: “Được lắm Ngụy Hoài Cổ… Được lắm Ngụy gia! Bốn trăm vạn à…”
Hắn cười lạnh.
“Đây chắc là tổng chi phí quân sự của Đại Chu, đã sắp bằng chi phí xây dựng lại Trung Bác rồi! Nhiều tiền thế cơ à, mẹ kiếp, lão lấy kiểu gì? Đó là toà núi bạc đấy, đi từ phía tây, chỉ riêng phân chia vận tải đã cần thời gian nửa năm rồi! Ở giữa phải chở bạc quá cảnh, mỗi cái cửa khẩu đều cần tiêu tiền! Coi như kiếm được ở Khuất Đô thật, lão tính đặt chỗ nào? Nhiều bạc như vậy, căn bản không giấu được!”
“Bây giờ lão đang giở trò tham lam nuốt trọn, đâu có chú ý nhiều như vậy? Cẩm y vệ mới nhận được tin tức, Ngụy gia quả là có hứng thú với Trung Bác. Ngươi thử nghĩ xem, giờ Ngụy Hoài Cổ nắm giữ Hộ bộ, nếu còn để cho lão tóm cả sáu châu Trung Bác, vậy chắc khoản bạc này là định dùng cho chi phí quân sự đấy. Chờ Ngụy gia có đủ binh mã, sẽ cùng thái hậu… Hề gia sẽ thành mặc người chà đạp.”
Hề Hồng Hiên lập tức quay đầu, nhìn Thẩm Trạch Xuyên: “Ngày đó ngươi khuyên ta liên thủ với bọn chúng, có từng nghĩ đến hôm nay không? Lan Chu! Những kẻ này đều là sói hổ, ai cũng lòng tham không đáy, một khi để cho bọn chúng bắt được, ngươi với ta đều không bò dậy nổi!”
“Ngày đó ta khuyên ngươi liên hợp bọn họ, đá rơi Diêu gia, ngươi do dự không quyết định. Diêu gia vốn là một bia ngắm tốt để giết gà doạ khỉ. Ngươi đã bỏ lỡ, cho nên cục diện hôm nay cũng là trong dự liệu. Hề Hồng Hiên, ngươi không đá bọn họ, bọn họ sẽ tìm cách đá rớt ngươi.” Thẩm Trạch Xuyên làm như cảm khái, “Thế cục này nháy mắt là đổi khác, từ lâu đã không còn là thời điểm mọi người có thể nói đạo lý như mấy chục năm trước rồi. Tám đại gia lên xuống thay phiên, nội bộ tiêu mòn, ngươi nên sớm thôn tính người khác, tự lập là vua.”
Hề Hồng Hiên thở hơi gấp, hiện giờ thật hối hận vì lúc đầu làm sai. Lòng bàn tay hắn ướt mồ hôi, hắn đối diện ánh nến chập chờn leo lắt, nói: “Lan Chu… Đợi lần này ta đi ra ngoài, về sau có tính toán gì, ta nghe theo ngươi hết! Giờ việc đã đến nước này, cần phải nghĩ biện pháp trước, bốn trăm vạn kia…”
“Bốn trăm vạn quả thực quá nhiều, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “nhiều bạc như vậy, muốn đi qua Quyết Tây là không có cách nào tránh được mắt Giang Thanh Sơn, ngươi đợi thêm chút, ta muốn đàm luận với Ngụy Hoài Cổ.”
Giờ khắc này không chờ cũng không được, Hề Hồng Hiên kiềm chế nói: “Vẫn phải nhanh lên, thế cuộc trong triều biến hoá nhanh lắm, hoàng thượng lại là người không có chủ kiến, nếu để Tiêu Nhị hay Mộ Như lừa gạt hắn, vậy thì đúng là không kịp nữa rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên không nên ở lại đây lâu, lúc mặc áo khoác ngoài, y hỏi như lơ đãng: “À mà, ngươi trong ngục, vậy Tề Huệ Liên đâu? Lão cũng rất quan trọng, chớ để người khác thấy.”
Hề Hồng Hiên đang định nói gì đó, bỗng trong chớp mắt đổi ý, hắn nói hiền hòa với Thẩm Trạch Xuyên: “Ngươi cứ yên tâm, chắc chắn Tề Huệ Liên không chết đói được, ta cho người trông lão rồi. Chỉ là nơi đó bí mật, chờ ta ra ngoài sẽ trả lão lại cho ngươi.”
Trong ánh sáng âm u, Thẩm Trạch Xuyên hơi ngoái lại nhìn, khóe mắt hất mang theo ý cười. Y vừa buộc áo khoác ngoài, vừa nhẹ giọng nói: “Được thôi.”
Một tia gió lạnh luồn vào qua khe cửa, lướt khiến Hề Hồng Hiên dựng lông tơ. Hắn xoa xoa cánh tay, muốn động viên thêm vài câu, Thẩm Trạch Xuyên đã đi ra cửa rồi.
/282
|