Ván cửa “lạch cạch” rơi xuống đất, bụi bay tán loạn, trong phòng tối tăm. Phí Thịnh che miệng mũi bước vào trong đó, không bỏ qua bất kỳ góc xó nào.
Đây là nơi ở cũ của Tần vương, tuy rằng không được tu sửa lâu năm nhưng vẫn nhìn ra được tráng lệ ngày xưa. Phí Thịnh đốt sáng cây đuốc mang theo bên người, châm hộp quẹt, đi vào bên trong lăng tẩm.
“Màn và đệm chăn đều mới.” Cát Thanh Thanh kéo mành ra, nhìn trên giường kia.
“Mấy ngày trước còn có người ở, ” Phí Thịnh dừng bên cạnh bàn, đẩy nắp ấm trà, bên trong vẫn còn sót một ít trà, “Đồ uống là trà xuân của Bạch Mã Châu Quyết Tây, xem ra Hề Hồng Hiên không bạc đãi bọn họ.”
Cát Thanh Thanh kiểm tra giường chiếu thấy có vết máu, trong ngực hắn bỗng nảy lên, hất toàn bộ chăn ra, sau đó đột nhiên lui về một bước.
Trên giường giấu một thi thể đã bốc mùi, dấu vết thi thể rõ ràng, hiển nhiên là mới chết có mấy ngày. Phí Thịnh tiếp tục soi đèn, kiểm tra thi thể một phen.
“Người này là bị bóp chết, ” Phí Thịnh chỉ vào cổ họng thi thể, “trực tiếp bóp gãy luôn.”
“Có vết máu, ” Cát Thanh Thanh nói, “trước khi hắn chết còn chịu vết thương do dao chém.”
“Không chỉ vậy, ngươi xem cổ của hắn đi, vết kẹp có hai đường, nói rõ lần đầu chưa thể bóp chết hắn. Dựa vào mấy kẻ giang hồ mà Hề Hồng Hiên mời tới kia, làm sao có thể bức vị sư phụ kia đến nước này?” Phí Thịnh nói, dùng đao chậm rãi lật thi thể lại, “Dấu vết thi thể không khác thường, hẳn là không trúng độc. Vết thương ở lưng bị dao chém ngổn ngang, hiển nhiên là tay mơ không hiểu đao thuật chém lung tung, lưỡi đao không trúng chỗ yếu cho nên mới phải lựa chọn bóp chết hắn. Hẳn là người này bị bọn họ hợp lực giết chết, ta nghi vị sư phụ kia bị thương rồi, có lẽ thể lực không chống đỡ nổi, tiên sinh vạn bất đắc dĩ mới phải tự mình cầm đao.”
Cát Thanh Thanh càng nghe càng kinh: “Nếu có thể bày thi thể ra chỉnh tề như vậy, có phải nghĩa là tiên sinh và sư phụ còn chưa tới nông nỗi hoang mang rối loạn? Chỉ cần…”
“Thi thể cũng có thể do người khác bày, ” Phí Thịnh lại nhìn quanh, “nơi này cũng không có vết tích đánh nhau… Ta cảm thấy sư phụ bị thương rồi, không có cách nào tự triển khai quyền cước cho nên mới phải mượn sức của tiên sinh. Nhưng bọn họ bị kéo đi lần nữa, nhất định không phải theo sắp xếp của Hề Hồng Hiên, bởi vì giang hồ mà hắn mời mọc không dám đối nghịch với Cẩm y vệ vì vài đồng tiền đâu. Thi thể này rốt cuộc là có phải kẻ giang hồ hay không còn chưa biết, nếu không phải kẻ giang hồ —— “
Tiếng Phí Thịnh dần im bặt đi. Hắn chịu làm việc này cho Thẩm Trạch Xuyên là nhằm vào công việc béo bở kia. Nếu việc này không phải ân oán cá nhân, thì chắc liên luỵ đến phân tranh triều đình. Hắn không muốn đưa mình vào trong, cho nên không nói hết nửa câu sau —— nếu không phải kẻ giang hồ, như vậy chỉ có đại nội mới có cao thủ như vậy, thi thể này có thể xuất thân chính Cẩm y vệ.
Cát Thanh Thanh biết cái hắn lo ngại, hai người rơi vào cục diện trầm mặc bế tắc. Căn phòng này quỷ khí âm trầm, đợi chờ thế này cũng không phải biện pháp.
Phí Thịnh thu đao, nói: “Nhất định người còn ở Khuất Đô, mỗi vương phủ quan trạch đều có hộ vệ canh giữ, bọn họ đóng chặt cửa cao, bên trong bố trí đường ngầm, muốn giấu mấy người dễ như trở bàn tay. Xin lỗi, tại hạ tài năng kém cỏi, chỉ có thể thay Thẩm đại nhân tìm tới nơi này thôi!”
Dứt lời hắn chắp tay với Cát Thanh Thanh, theo đường cũ đi ra ngoài, lên ngựa về bẩm báo.
Cát Thanh Thanh đứng tại chỗ, xem vết máu kia kéo dài trên đất, lại quỳ xuống dọc theo vết máu, chống đất nhìn dưới gầm giường. Dưới giường càng tối tăm, tựa hồ có thứ gì đó, Cát Thanh Thanh thò tay móc ra, chỉ là một bụi than tro. Cát Thanh Thanh thổi rớt bụi than, trong lòng bàn tay còn lại một mảnh giấy xấp xỉ đầu móng tay.
Chính là tàn dư chép tay mà Tề Huệ Liên chưa đốt sạch sẽ.
* * *
Thẩm Trạch Xuyên khép con ngươi chợp mắt, giữa ngón tay kẹp mảnh giấy ố vàng bị thiêu, mặt trên chỉ còn vài con chữ, y lại không thể quen thuộc hơn.
Ghi chép tay của Tề Huệ Liên liên quan đến rất nhiều chuyện, đó đều sách luận mà bọn họ từng đàm luận ở chùa Chiêu Tội. Ông dạy cho Thẩm Trạch Xuyên từng li từng tí, còn có nội tình hoạn quan mà ông biết rõ lúc nhậm chức thái phó đều ở đây. Đợt dịch bệnh Kiều Thiên Nhai chuyển đặt ở trong lầu các, do Tề Huệ Liên tự mình bảo quản.
Để phòng ngừa tin tức bị tiết lộ, Tề Huệ Liên tự có cách đọc riêng. Bàn luận cái gì, làm sao mà đọc, toàn bộ đều là do ông suy nghĩ ra khi nhàn hạ trong chùa, nếu như dựa theo trình tự bình thường mà xem thì chút sự tình đó đều sẽ hiện ra lộn xộn, như là lời nói điên cuồng, hoàn toàn không có đầu đuôi.
Thế nhưng ông đốt rụi, là bởi vì tình thế bức bách, hay là bởi vì lo lắng người tạm giam ông có thể đọc hiểu?
Kiều Thiên Nhai dựa vào tường, thấy Thẩm Trạch Xuyên đi ra buộc phải đứng thẳng thân. Thẩm Trạch Xuyên bước nhanh xuống bậc, nói: “Chuẩn bị xe.”
Kiều Thiên Nhai thấy sắc trời đã tối liền biết được y muốn đi đâu. Xe ngựa tầm thường không khiến người chú ý chạy đi, vòng hai vòng tại phố lớn Thần Võ mới đến Mai trạch.
“Hầu gia ở đâu?” Thẩm Trạch Xuyên xuống xe dò hỏi.
Đinh Đào thấy vẻ mặt y nghiêm túc cũng không dám nô đùa, thật thà nói: “Hầu gia vừa ra ngoài mời vị Tiết đại gia uống rượu rồi, lát nữa mới trở về. Đại nhân, có cần ta đi mời Hầu gia về không? Chỉ cách mấy con phố thôi.”
Tiêu Trì Dã lúc này đang mời Tiết Tu Dịch uống rượu, nhất định cũng vì đang thăm dò ngọn nguồn nơi Tiết Tu Trác. Tiết phủ không dễ điều tra, có người trong viện là Tiết Tu Dịch như vậy sẽ thuận tiện hơn so với việc bọn họ phái người âm thầm tra tìm.
Thẩm Trạch Xuyên đi vào viện, nói: “Chỉ cần bảo hắn đêm nay ta nghỉ ngơi ở đây, để hắn uống xong rượu thì về, đừng ở bên ngoài cả đêm. Nhưng cũng nói hắn đừng gấp, không cần lập tức về đâu, Tiết Tu Dịch không dễ tùy ý điểu khiển.”
Đinh Đào tuân theo, Kiều Thiên Nhai hỏi Thẩm Trạch Xuyên: “Sao tự nhiên sốt ruột vậy?”
“Hề Hồng Hiên không tin một ai, lại tin Tiết Tu Trác.” Thẩm Trạch Xuyên bước lên bậc dưới ánh đèn lồng, “Lúc Hề Đan lừa hắn lần cuối cùng đó. Hắn thà hoài nghi Hề Đan chứ không chịu hoài nghi Tiết Tu Trác. Trước đây chuyện gì hắn cũng phải hỏi qua Tiết Tu Trác, lần này bắt giữ tiên sinh tất nhiên cũng không dám tự chủ trương.”
Hề Hồng Hiên trước khi chết vẫn bình tĩnh nói Thẩm Trạch Xuyên nhất định sẽ bại, tại sao? Chắc chắn hắn biết những chuyện mà Thẩm Trạch Xuyên còn không biết. Hề Hồng Hiên thăng lên vào Khảo Công ty là do Tiết Tu Trác kiến nghị, hắn nghe lời Tiết Tu Trác như vậy —— tại sao hắn lại nghe lời Tiết Tu Trác như vậy?
Thẩm Trạch Xuyên dừng bước chân lại, bỗng nhiên đứng nguyên tại chỗ.
Tiết gia suy tàn đã lâu, Hề Hồng Hiên chắc chắn sẽ không nghe theo sai phái của một tên sa cơ lỡ vận, hắn cũng tuyệt sẽ không dễ dàng tâm phục khẩu phục người nào. Hai người họ đứng chung dựa vào tình nghĩa đồng môn, bởi vì quan hệ thông gia của hai nhà mấy đời trước, còn có quan hệ họ hàng, thế nhưng Tiết Tu Trác lấy cái gì để trấn giữ Hề Hồng Hiên? Hề Hồng Hiên đề cao lợi ích lên đầu, đại ca ruột cũng có thể nói giết liền giết, dựa vào chút ít quan hệ máu mủ mỏng manh này, Tiết Tu Trác không thể được hắn tín nhiệm như vậy.
Thẩm Trạch Xuyên tự dưng lo âu. Y nhìn mái hiên. Bóng tối như dã thú giương nanh múa vuốt, ngoạm nửa thân y cắn giữa hàm răng nhọn, cạy lên manh mối không rõ ràng như đám cỏ lít nha lít nhít, theo bóng đêm quấn víu tay chân Thẩm Trạch Xuyên, khiến cho y phát giác được nguy hiểm rồi.
* * *
Tiêu Trì Dã mời Tiết Tu Dịch uống rượu, giữa chừng thấy Đinh Đào tiến vào cũng biết là Thẩm Trạch Xuyên đã về trạch viện. Hắn vừa xã giao với người, vừa hơi gật đầu với Đinh Đào, ra hiệu mình biết rồi.
Tiết Tu Dịch đã uống hơi say. Hắn muốn gọi mấy kỹ nữ xuống tiếp khách, nhưng Tiêu Trì Dã không nhắc tới lời này nên hắn cũng không dám tùy tiện gọi người. Lúc này hắn nấc rượu liên tục, vẫn víu chén rượu nói với Tiêu Trì Dã: “Hắn… Tiết Diên Thanh! Nuôi đám trẻ ranh kia trong phủ, đặc biệt đặt trong một cái đại viện, bình thường còn mời… mời tiên sinh đi dạy cái gì mà trường tư thục… Ta thấy hắn á, không giống nuôi kỹ nữ.”
“Vậy sao, ” Tiêu Trì Dã uống mấy chén rượu, không say dù chỉ một chút, Thần Dương bên cạnh lại rót đầy rượu cho Tiết Tu Dịch. Hắn tùy ý đụng cốc một cái, nói, “vậy hắn mua nhóm người này làm gì? Thể nào cũng phải có nguyên do chứ.”
“Tiết Tu Trác có điểm kỳ lạ!” Tiết Tu Dịch uống mấy ngụm rượu, nói tiếp, “Nếu không có Hầu gia nhắc nhở, ta còn không phát hiện ra… Hắn mua những người này, tuổi tác xấp xỉ, mà đều dung mạo đẹp đẽ, nam nam nữ nữ nhìn mà vui tai vui mắt. Ta biết trong triều có nhiều người thích nam phong, phố lớn Đông Long kia ai mà chẳng thân kiều thể nhuyễn, không kém nữ nhân thật sự chút nào! Có phải là hắn cảm thấy mua bên ngoài không sạch sẽ, dễ khiến người gièm pha, cho nên mới lén lút nuôi lấy một nhóm, chờ sau này dùng để tạo quan hệ?”
Tiêu Trì Dã không nghe hắn nói linh tinh, rót rượu nói: “Vậy hắn phải phí công rồi, lên phố lớn Đông Long muốn gọi mấy thỏ gia² nổi danh ra đều phải vung vàng ròng bạc trắng mới được đấy. Hắn mua cả nam hài nữ hài, mời tiên sinh tới chỉ để dạy mỗi nam hài sao?”
²thỏ gia: kỹ nam.
“Quái lạ ở đây!” Tiết Tu Dịch say rượu liền mất đứng đắn, hắn vùi đầu hoãn lại chốc lát, cuối cùng dừng nấc, nói với Tiêu Trì Dã, “Hầu gia, hắn cho mấy nữ hài học cầm kỳ thi họa, ta biết là vì cái gì. Nam nhân nào không thích hồng tụ thêm hương? Nhưng thứ hắn cho mấy nam hài đó học lại là sách luận.”
Tiêu Trì Dã phút chốc chuyển con ngươi qua, nhìn Tiết Tu Dịch, lặp lại: “Hắn cho mấy nam hài đó học sách luận? Chỉ có sách luận sao?”
Tiết Tu Dịch lắc đầu mạnh, duỗi ngón tay, nói: “Hắn xây cái tiểu học đường trong viện kia, có lúc cũng tự vào giảng một chút sách vở. Hầu gia, ngươi biết hắn giảng cái gì không? Đều là mấy sách chính kinh đó. Hôm trước ta nghe thấy hắn còn dạy mấy nam hài đó… tình hình chính trị đương thời!”
* * *
Lúc Tiêu Trì Dã về nhà đã muộn rồi. Hắn thấy trong phòng vẫn sáng liền biết Thẩm Trạch Xuyên còn đang chờ mình. Thần Dương xua tản người hầu, chỉ chừa lại mấy cận vệ trông coi trong viện.
Tiêu Trì Dã đi vào, bên trong đang châm ngọn đèn lưu ly, Thẩm Trạch Xuyên ngồi trước bàn con đọc vụ án, đã tháo mũ, đắp áo choàng của Tiêu Trì Dã, tỏ bộ dáng trước khi đi ngủ.
Tiêu Trì Dã cúi người áp vào lưng Thẩm Trạch Xuyên, nghiêng đầu hôn lên vành tai y, nói: “Có việc thì ghi lại, sáng sớm mai bàn tiếp cũng được.”
Thẩm Trạch Xuyên ừm một tiếng, quay đầu nhìn hắn.
Tiêu Trì Dã đứng dậy tháo đao cởi áo khoác, ngồi xếp bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên.
Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên cầm trang sách, lại không lật qua, y nói: “Có một số việc phải gặp mặt nói chuyện, dăm ba câu không nói rõ được.”
Cuối cùng Tiêu Trì Dã cũng thả lỏng, hắn cởi nút áo, nói: “Nói theo thứ tự, ngươi trước hay là ta trước?”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn một hồi chẳng tháo ra, liền nhấc ngón tay cởi nút áo thay hắn, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Ta có rất nhiều chuyện vẫn chưa nghĩ ra manh mối, ngươi nói trước đi.”
Tiêu Trì Dã chống khuỷu tay lên bàn con, lấy ra cuốn sách từ cái tủ to bên cạnh, đưa cho Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Tiết Tu Trác mua nhóm người kia, lớn nhất mười tám tuổi, nhỏ nhất mười bốn tuổi, nam hài nữ hài hỗn tạp trong một cái viện, điểm tương đồng duy nhất là đều không xấu.”
“Tám thành lớn, Trung Bác, Quyết Tây, ” Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên đi một lượt theo tên, “Hắn mua người không nhìn quê quán.”
“Đây có thể là để đánh lừa dư luận, khiến người khác có muốn điều tra cũng không biết chỗ xuống tay.” Tiêu Trì Dã thấy Thẩm Trạch Xuyên bỗng dừng ở nơi nào đó liền ghé sát vào nhìn, “Ngươi nghe cái tên này chưa?”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn tên kia, nói: “Linh Đình… ta từng nghe ở Hương Vân phường rồi.”
“Đều là người của Hương Vân, ” Tiêu Trì Dã nói, “nàng yêu thích trẻ con lanh lợi, cho nên trước kia đều dùng ‘Linh³’ làm họ, sửa lại hết tên cho những đứa trẻ đó.”
³Linh: linh hoạt nhanh nhẹn
“Tối nay ngươi uống rượu với Tiết Tu Dịch, hắn có nói gì không?”
“Hắn nói những chuyện cổ quái, ” Tiêu Trì Dã ngưng giây lát, “hắn nói Tiết Tu Trác mua nhóm người này về phủ, nữ hài thì học thứ trong thanh lâu, nam hài lại học bài bản chính quy. Tiết Tu Trác mời thầy cho đám nam hài đó, không chỉ biết về thi cử trong trường thái học, còn biết bàn tình hình chính trị đương thời.”
Thẩm Trạch Xuyên trầm ngâm không nói.
Tiêu Trì Dã nói: “Nếu hắn muốn có học sinh thì có thể chọn người đứng đắn trong nhà chính thống, trường thái học có khi còn có người muốn bái hắn làm thầy. Nhưng hắn lại dạy dỗ nam hài mua từ thanh lâu, cho dù những người này thật sự học được nên thành tựu gì đó, nhưng mang lý lịch hạ tiện cũng không vào làm quan được, với hắn mà nói có ích lợi gì? Trừ phi hắn dự định nuôi ra một nhóm môn khách trong phủ.”
“Tiết Tu Trác…” Thẩm Trạch Xuyên như đang lơ đãng bên ngoài, y nghe Tiêu Trì Dã nói liền nhanh chóng chỉnh lại tâm tư, “Nếu như hắn muốn nuôi môn khách, vẫn có người tốt hơn để chọn. Lúc trước ngươi với ta đều đã bỏ sót một chút, Tiết Tu Trác giao hảo với Hề Hồng Hiên, nếu hắn muốn một nhóm trẻ thanh lâu, Ngẫu Hoa lâu không cho nổi sao? Nhưng hắn lại đặc biệt bỏ bạc ra mua tại Hương Vân phường, chỉ rõ hắn vốn hướng vào một người nào trong đó.”
Trong đầu Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên có ý niệm loé ra, mặc dù y không có bản lĩnh đã gặp là không quên của Đinh Đào, nhưng trong quá khứ lúc giao du cùng người phải gắng sức đặt mỗi chuyện mỗi câu cân nhắc trong lòng nhiều lần, y ghi nhớ kỹ, y sẽ không quên bất kỳ chi tiết nhỏ nào.
“Chỉ cần chảy dòng máu Lý thị, chính là hoàng tự.”
Lời của Tề thái phó như sấm vang, bổ ra sự ngây ngốc của Thẩm Trạch Xuyên giờ khắc này. Y nghĩ tới câu nói này, lại nghĩ tới càng nhiều thứ hơn. Y đột nhiên quỳ thẳng thân, ống tay áo quét loạn giấy trên bàn con.
“Tiên đế…” Thẩm Trạch Xuyên nắm chặt cánh tay Tiêu Trì Dã, giọng dần vững lại, “Tiên đế tại vị tám năm có thừa, bệnh nặng không khỏi, dòng dõi héo tàn, chỉ Ngụy Tần có thai. Lúc bãi săn Nam Lâm, Hoa thị mưu phản, đêm đó Hoa Tư Khiêm có gan động thủ vì dựa vào đứa con trong bụng Ngụy Tần, nhưng sau đêm đó chúng ta về đô, Ngụy Tần đã bị người đẩy xuống giếng rồi. Ban đầu ta nghi ngờ là ngươi, sau đó lại nghi là lão thần một phái Hải Lương Nghi, bọn họ vì ảo tưởng đoạn tuyệt triệt để thế gia nên để Lý Kiến Hằng thuận lợi đăng cơ, vì vậy tiên hạ thủ vi cường, giết chết Ngụy Tần. Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, trong đó cũng có chỗ không bình thường, mặc dù Ngụy Tần có thai, cũng chưa biết là nam hay nữ, càng không cách nào tính toán tranh tài cùng Lý Kiến Hằng có Ly Bắc chống đỡ, giết chết Ngụy Tần đối với Hải Lương Nghi là uổng công vô ích.”
“Ta lại suy nghĩ về trước đây, trước thời Hàm Đức đế, Quang Thành đế tại vị, bởi vì án mưu phản mà thái tử đông cung tự vẫn ở chùa Chiêu Tội, lúc đó hoàng tôn vẫn còn trong tã lót, nếu hắn không chết, năm nay cũng phải hai mươi sáu tuổi rồi. Nhưng mà án này là Kỷ Lôi cùng Thẩm Vệ đồng thời giải quyết, Kỷ Lôi lúc đó nương nhờ vào Phan Như Quý, muốn chứng minh lòng trung thành tất nhiên không dám qua loa đại khái, càng không thể lưu lại mối hoạ lớn thế này. Như vậy thế gian này người vẫn có thể được xưng là hoàng tự, cũng chỉ có —— “
Tiêu Trì Dã nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Trạch Xuyên, trầm giọng nói tiếp: “Lớn nhất mười tám tuổi, nhỏ nhất mười bốn tuổi, nếu thật là hoàng tự, đối chiếu đúng thời gian chỉ có Quang Thành đế. Thời Vĩnh Nghi đông cung bị tàn sát, sau đó qua gần mười năm, trong cung không có phi tần nào sinh được hoàng tự dưới mắt thái hậu. Quang Thành đế khi đó dù đã bị bệnh nhưng không đến mức suy nhược, lão không thoát nổi tay cản của Hoa gia, cũng chỉ có thể nghĩ cách bên ngoài cung.”
“Chuyện gạch dưới đáy Ngẫu Hoa lâu bị đào rỗng, ngoại trừ ta, chỉ có Tiết Tu Trác biết. Án sụp xuống là muốn giết Lý Kiến Hằng, ta vẫn nghĩ không thông chính là chỗ này, bây giờ giả sử hắn thật sự nắm hoàng tự, như vậy hết thảy đều có thể lý giải rồi. Hắn giết chết Ngụy Tần, tiếp theo muốn giết chết Lý Kiến Hằng.” Nỗi bất an không rõ kia của Thẩm Trạch Xuyên càng lúc càng rõ ràng.
Tiêu Trì Dã cũng bị suy đoán bất thình lình này làm kinh động, hắn nói: “Nếu thật sự là thế, vậy hoàng tự nhất định ở trong nhóm người kia.”
Hai người nhìn nhau, Thẩm Trạch Xuyên nén âm thanh xuống, nói: “Hoàng tự này —— “
“Không thể giữ.” Tiêu Trì Dã nắm cằm Thẩm Trạch Xuyên, kéo gần lại, ánh mắt thâm trầm, “Lan Chu, không thể giữ lại bất kỳ ai trong đám người này.”
Hắn nói không nhanh, sát ý như sóng lớn mãnh liệt vùi dưới thâm trầm. Trong nháy mắt này bọn họ đều nghĩ tới rất nhiều thứ, hoàng tự này nghĩa là gì? Nghĩa là tất cả hiện hữu đều bị biến thành bị động. Thế gia tay nắm hoàng tự sẽ dễ dàng bị đánh bại sao? Lại nghĩ thêm về thái hậu đã buông rèm chấp chính hai mươi năm lâu dài, Lý thị bị khống chế chỉ có thể trở thành con rối, hào môn đảng phái tất sẽ lại hưng khởi, Hải Lương Nghi cũng bị đánh vào thế yếu lần nữa!
Ngoài cửa đột nhiên vang tiếng gõ cửa, phá vỡ bầu không khí nghiêm nghị của hai người.
Tiêu Trì Dã: “Nói.”
Kiều Thiên Nhai hối thúc gấp gáp, hắn nói: “Chủ tử, người đi suốt đêm theo Hề Đan đã trở lại rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên lập tức đứng dậy, khép quần áo mở cửa. Kiều Thiên Nhai lách mình nhường đường, Thẩm Trạch Xuyên nhìn Cát Thanh Thanh đang quỳ một gối trong viện, y xuống đài bậc hỏi: “Sao rồi?”
“Đại nhân, ” Cát Thanh Thanh ngẩng đầu, cổ họng trúc trắc, “Hề Đan đã mở kho tiền Hề gia, bên trong đã sớm bị người vét sạch rồi.”
Cành lá trong đình viện rì rào, Mãnh nghiêng đầu liếc nhìn Cát Thanh Thanh. Ánh trăng soi sáng mặt đất, như trải ra tầng sương lạnh dày nặng. Trong khắc tĩnh mịch tuyệt đối kia, Thẩm Trạch Xuyên hơi quay đầu, nói với Tiêu Trì Dã: “Nhị lang, chúng ta bị hắn đùa bỡn xoay vòng rồi đấy.”
Y nói ngữ điệu dịu dàng, khiến cận vệ cả viện cúi đầu thấp hết mức.
Đây là nơi ở cũ của Tần vương, tuy rằng không được tu sửa lâu năm nhưng vẫn nhìn ra được tráng lệ ngày xưa. Phí Thịnh đốt sáng cây đuốc mang theo bên người, châm hộp quẹt, đi vào bên trong lăng tẩm.
“Màn và đệm chăn đều mới.” Cát Thanh Thanh kéo mành ra, nhìn trên giường kia.
“Mấy ngày trước còn có người ở, ” Phí Thịnh dừng bên cạnh bàn, đẩy nắp ấm trà, bên trong vẫn còn sót một ít trà, “Đồ uống là trà xuân của Bạch Mã Châu Quyết Tây, xem ra Hề Hồng Hiên không bạc đãi bọn họ.”
Cát Thanh Thanh kiểm tra giường chiếu thấy có vết máu, trong ngực hắn bỗng nảy lên, hất toàn bộ chăn ra, sau đó đột nhiên lui về một bước.
Trên giường giấu một thi thể đã bốc mùi, dấu vết thi thể rõ ràng, hiển nhiên là mới chết có mấy ngày. Phí Thịnh tiếp tục soi đèn, kiểm tra thi thể một phen.
“Người này là bị bóp chết, ” Phí Thịnh chỉ vào cổ họng thi thể, “trực tiếp bóp gãy luôn.”
“Có vết máu, ” Cát Thanh Thanh nói, “trước khi hắn chết còn chịu vết thương do dao chém.”
“Không chỉ vậy, ngươi xem cổ của hắn đi, vết kẹp có hai đường, nói rõ lần đầu chưa thể bóp chết hắn. Dựa vào mấy kẻ giang hồ mà Hề Hồng Hiên mời tới kia, làm sao có thể bức vị sư phụ kia đến nước này?” Phí Thịnh nói, dùng đao chậm rãi lật thi thể lại, “Dấu vết thi thể không khác thường, hẳn là không trúng độc. Vết thương ở lưng bị dao chém ngổn ngang, hiển nhiên là tay mơ không hiểu đao thuật chém lung tung, lưỡi đao không trúng chỗ yếu cho nên mới phải lựa chọn bóp chết hắn. Hẳn là người này bị bọn họ hợp lực giết chết, ta nghi vị sư phụ kia bị thương rồi, có lẽ thể lực không chống đỡ nổi, tiên sinh vạn bất đắc dĩ mới phải tự mình cầm đao.”
Cát Thanh Thanh càng nghe càng kinh: “Nếu có thể bày thi thể ra chỉnh tề như vậy, có phải nghĩa là tiên sinh và sư phụ còn chưa tới nông nỗi hoang mang rối loạn? Chỉ cần…”
“Thi thể cũng có thể do người khác bày, ” Phí Thịnh lại nhìn quanh, “nơi này cũng không có vết tích đánh nhau… Ta cảm thấy sư phụ bị thương rồi, không có cách nào tự triển khai quyền cước cho nên mới phải mượn sức của tiên sinh. Nhưng bọn họ bị kéo đi lần nữa, nhất định không phải theo sắp xếp của Hề Hồng Hiên, bởi vì giang hồ mà hắn mời mọc không dám đối nghịch với Cẩm y vệ vì vài đồng tiền đâu. Thi thể này rốt cuộc là có phải kẻ giang hồ hay không còn chưa biết, nếu không phải kẻ giang hồ —— “
Tiếng Phí Thịnh dần im bặt đi. Hắn chịu làm việc này cho Thẩm Trạch Xuyên là nhằm vào công việc béo bở kia. Nếu việc này không phải ân oán cá nhân, thì chắc liên luỵ đến phân tranh triều đình. Hắn không muốn đưa mình vào trong, cho nên không nói hết nửa câu sau —— nếu không phải kẻ giang hồ, như vậy chỉ có đại nội mới có cao thủ như vậy, thi thể này có thể xuất thân chính Cẩm y vệ.
Cát Thanh Thanh biết cái hắn lo ngại, hai người rơi vào cục diện trầm mặc bế tắc. Căn phòng này quỷ khí âm trầm, đợi chờ thế này cũng không phải biện pháp.
Phí Thịnh thu đao, nói: “Nhất định người còn ở Khuất Đô, mỗi vương phủ quan trạch đều có hộ vệ canh giữ, bọn họ đóng chặt cửa cao, bên trong bố trí đường ngầm, muốn giấu mấy người dễ như trở bàn tay. Xin lỗi, tại hạ tài năng kém cỏi, chỉ có thể thay Thẩm đại nhân tìm tới nơi này thôi!”
Dứt lời hắn chắp tay với Cát Thanh Thanh, theo đường cũ đi ra ngoài, lên ngựa về bẩm báo.
Cát Thanh Thanh đứng tại chỗ, xem vết máu kia kéo dài trên đất, lại quỳ xuống dọc theo vết máu, chống đất nhìn dưới gầm giường. Dưới giường càng tối tăm, tựa hồ có thứ gì đó, Cát Thanh Thanh thò tay móc ra, chỉ là một bụi than tro. Cát Thanh Thanh thổi rớt bụi than, trong lòng bàn tay còn lại một mảnh giấy xấp xỉ đầu móng tay.
Chính là tàn dư chép tay mà Tề Huệ Liên chưa đốt sạch sẽ.
* * *
Thẩm Trạch Xuyên khép con ngươi chợp mắt, giữa ngón tay kẹp mảnh giấy ố vàng bị thiêu, mặt trên chỉ còn vài con chữ, y lại không thể quen thuộc hơn.
Ghi chép tay của Tề Huệ Liên liên quan đến rất nhiều chuyện, đó đều sách luận mà bọn họ từng đàm luận ở chùa Chiêu Tội. Ông dạy cho Thẩm Trạch Xuyên từng li từng tí, còn có nội tình hoạn quan mà ông biết rõ lúc nhậm chức thái phó đều ở đây. Đợt dịch bệnh Kiều Thiên Nhai chuyển đặt ở trong lầu các, do Tề Huệ Liên tự mình bảo quản.
Để phòng ngừa tin tức bị tiết lộ, Tề Huệ Liên tự có cách đọc riêng. Bàn luận cái gì, làm sao mà đọc, toàn bộ đều là do ông suy nghĩ ra khi nhàn hạ trong chùa, nếu như dựa theo trình tự bình thường mà xem thì chút sự tình đó đều sẽ hiện ra lộn xộn, như là lời nói điên cuồng, hoàn toàn không có đầu đuôi.
Thế nhưng ông đốt rụi, là bởi vì tình thế bức bách, hay là bởi vì lo lắng người tạm giam ông có thể đọc hiểu?
Kiều Thiên Nhai dựa vào tường, thấy Thẩm Trạch Xuyên đi ra buộc phải đứng thẳng thân. Thẩm Trạch Xuyên bước nhanh xuống bậc, nói: “Chuẩn bị xe.”
Kiều Thiên Nhai thấy sắc trời đã tối liền biết được y muốn đi đâu. Xe ngựa tầm thường không khiến người chú ý chạy đi, vòng hai vòng tại phố lớn Thần Võ mới đến Mai trạch.
“Hầu gia ở đâu?” Thẩm Trạch Xuyên xuống xe dò hỏi.
Đinh Đào thấy vẻ mặt y nghiêm túc cũng không dám nô đùa, thật thà nói: “Hầu gia vừa ra ngoài mời vị Tiết đại gia uống rượu rồi, lát nữa mới trở về. Đại nhân, có cần ta đi mời Hầu gia về không? Chỉ cách mấy con phố thôi.”
Tiêu Trì Dã lúc này đang mời Tiết Tu Dịch uống rượu, nhất định cũng vì đang thăm dò ngọn nguồn nơi Tiết Tu Trác. Tiết phủ không dễ điều tra, có người trong viện là Tiết Tu Dịch như vậy sẽ thuận tiện hơn so với việc bọn họ phái người âm thầm tra tìm.
Thẩm Trạch Xuyên đi vào viện, nói: “Chỉ cần bảo hắn đêm nay ta nghỉ ngơi ở đây, để hắn uống xong rượu thì về, đừng ở bên ngoài cả đêm. Nhưng cũng nói hắn đừng gấp, không cần lập tức về đâu, Tiết Tu Dịch không dễ tùy ý điểu khiển.”
Đinh Đào tuân theo, Kiều Thiên Nhai hỏi Thẩm Trạch Xuyên: “Sao tự nhiên sốt ruột vậy?”
“Hề Hồng Hiên không tin một ai, lại tin Tiết Tu Trác.” Thẩm Trạch Xuyên bước lên bậc dưới ánh đèn lồng, “Lúc Hề Đan lừa hắn lần cuối cùng đó. Hắn thà hoài nghi Hề Đan chứ không chịu hoài nghi Tiết Tu Trác. Trước đây chuyện gì hắn cũng phải hỏi qua Tiết Tu Trác, lần này bắt giữ tiên sinh tất nhiên cũng không dám tự chủ trương.”
Hề Hồng Hiên trước khi chết vẫn bình tĩnh nói Thẩm Trạch Xuyên nhất định sẽ bại, tại sao? Chắc chắn hắn biết những chuyện mà Thẩm Trạch Xuyên còn không biết. Hề Hồng Hiên thăng lên vào Khảo Công ty là do Tiết Tu Trác kiến nghị, hắn nghe lời Tiết Tu Trác như vậy —— tại sao hắn lại nghe lời Tiết Tu Trác như vậy?
Thẩm Trạch Xuyên dừng bước chân lại, bỗng nhiên đứng nguyên tại chỗ.
Tiết gia suy tàn đã lâu, Hề Hồng Hiên chắc chắn sẽ không nghe theo sai phái của một tên sa cơ lỡ vận, hắn cũng tuyệt sẽ không dễ dàng tâm phục khẩu phục người nào. Hai người họ đứng chung dựa vào tình nghĩa đồng môn, bởi vì quan hệ thông gia của hai nhà mấy đời trước, còn có quan hệ họ hàng, thế nhưng Tiết Tu Trác lấy cái gì để trấn giữ Hề Hồng Hiên? Hề Hồng Hiên đề cao lợi ích lên đầu, đại ca ruột cũng có thể nói giết liền giết, dựa vào chút ít quan hệ máu mủ mỏng manh này, Tiết Tu Trác không thể được hắn tín nhiệm như vậy.
Thẩm Trạch Xuyên tự dưng lo âu. Y nhìn mái hiên. Bóng tối như dã thú giương nanh múa vuốt, ngoạm nửa thân y cắn giữa hàm răng nhọn, cạy lên manh mối không rõ ràng như đám cỏ lít nha lít nhít, theo bóng đêm quấn víu tay chân Thẩm Trạch Xuyên, khiến cho y phát giác được nguy hiểm rồi.
* * *
Tiêu Trì Dã mời Tiết Tu Dịch uống rượu, giữa chừng thấy Đinh Đào tiến vào cũng biết là Thẩm Trạch Xuyên đã về trạch viện. Hắn vừa xã giao với người, vừa hơi gật đầu với Đinh Đào, ra hiệu mình biết rồi.
Tiết Tu Dịch đã uống hơi say. Hắn muốn gọi mấy kỹ nữ xuống tiếp khách, nhưng Tiêu Trì Dã không nhắc tới lời này nên hắn cũng không dám tùy tiện gọi người. Lúc này hắn nấc rượu liên tục, vẫn víu chén rượu nói với Tiêu Trì Dã: “Hắn… Tiết Diên Thanh! Nuôi đám trẻ ranh kia trong phủ, đặc biệt đặt trong một cái đại viện, bình thường còn mời… mời tiên sinh đi dạy cái gì mà trường tư thục… Ta thấy hắn á, không giống nuôi kỹ nữ.”
“Vậy sao, ” Tiêu Trì Dã uống mấy chén rượu, không say dù chỉ một chút, Thần Dương bên cạnh lại rót đầy rượu cho Tiết Tu Dịch. Hắn tùy ý đụng cốc một cái, nói, “vậy hắn mua nhóm người này làm gì? Thể nào cũng phải có nguyên do chứ.”
“Tiết Tu Trác có điểm kỳ lạ!” Tiết Tu Dịch uống mấy ngụm rượu, nói tiếp, “Nếu không có Hầu gia nhắc nhở, ta còn không phát hiện ra… Hắn mua những người này, tuổi tác xấp xỉ, mà đều dung mạo đẹp đẽ, nam nam nữ nữ nhìn mà vui tai vui mắt. Ta biết trong triều có nhiều người thích nam phong, phố lớn Đông Long kia ai mà chẳng thân kiều thể nhuyễn, không kém nữ nhân thật sự chút nào! Có phải là hắn cảm thấy mua bên ngoài không sạch sẽ, dễ khiến người gièm pha, cho nên mới lén lút nuôi lấy một nhóm, chờ sau này dùng để tạo quan hệ?”
Tiêu Trì Dã không nghe hắn nói linh tinh, rót rượu nói: “Vậy hắn phải phí công rồi, lên phố lớn Đông Long muốn gọi mấy thỏ gia² nổi danh ra đều phải vung vàng ròng bạc trắng mới được đấy. Hắn mua cả nam hài nữ hài, mời tiên sinh tới chỉ để dạy mỗi nam hài sao?”
²thỏ gia: kỹ nam.
“Quái lạ ở đây!” Tiết Tu Dịch say rượu liền mất đứng đắn, hắn vùi đầu hoãn lại chốc lát, cuối cùng dừng nấc, nói với Tiêu Trì Dã, “Hầu gia, hắn cho mấy nữ hài học cầm kỳ thi họa, ta biết là vì cái gì. Nam nhân nào không thích hồng tụ thêm hương? Nhưng thứ hắn cho mấy nam hài đó học lại là sách luận.”
Tiêu Trì Dã phút chốc chuyển con ngươi qua, nhìn Tiết Tu Dịch, lặp lại: “Hắn cho mấy nam hài đó học sách luận? Chỉ có sách luận sao?”
Tiết Tu Dịch lắc đầu mạnh, duỗi ngón tay, nói: “Hắn xây cái tiểu học đường trong viện kia, có lúc cũng tự vào giảng một chút sách vở. Hầu gia, ngươi biết hắn giảng cái gì không? Đều là mấy sách chính kinh đó. Hôm trước ta nghe thấy hắn còn dạy mấy nam hài đó… tình hình chính trị đương thời!”
* * *
Lúc Tiêu Trì Dã về nhà đã muộn rồi. Hắn thấy trong phòng vẫn sáng liền biết Thẩm Trạch Xuyên còn đang chờ mình. Thần Dương xua tản người hầu, chỉ chừa lại mấy cận vệ trông coi trong viện.
Tiêu Trì Dã đi vào, bên trong đang châm ngọn đèn lưu ly, Thẩm Trạch Xuyên ngồi trước bàn con đọc vụ án, đã tháo mũ, đắp áo choàng của Tiêu Trì Dã, tỏ bộ dáng trước khi đi ngủ.
Tiêu Trì Dã cúi người áp vào lưng Thẩm Trạch Xuyên, nghiêng đầu hôn lên vành tai y, nói: “Có việc thì ghi lại, sáng sớm mai bàn tiếp cũng được.”
Thẩm Trạch Xuyên ừm một tiếng, quay đầu nhìn hắn.
Tiêu Trì Dã đứng dậy tháo đao cởi áo khoác, ngồi xếp bên cạnh Thẩm Trạch Xuyên.
Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên cầm trang sách, lại không lật qua, y nói: “Có một số việc phải gặp mặt nói chuyện, dăm ba câu không nói rõ được.”
Cuối cùng Tiêu Trì Dã cũng thả lỏng, hắn cởi nút áo, nói: “Nói theo thứ tự, ngươi trước hay là ta trước?”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn một hồi chẳng tháo ra, liền nhấc ngón tay cởi nút áo thay hắn, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Ta có rất nhiều chuyện vẫn chưa nghĩ ra manh mối, ngươi nói trước đi.”
Tiêu Trì Dã chống khuỷu tay lên bàn con, lấy ra cuốn sách từ cái tủ to bên cạnh, đưa cho Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Tiết Tu Trác mua nhóm người kia, lớn nhất mười tám tuổi, nhỏ nhất mười bốn tuổi, nam hài nữ hài hỗn tạp trong một cái viện, điểm tương đồng duy nhất là đều không xấu.”
“Tám thành lớn, Trung Bác, Quyết Tây, ” Đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên đi một lượt theo tên, “Hắn mua người không nhìn quê quán.”
“Đây có thể là để đánh lừa dư luận, khiến người khác có muốn điều tra cũng không biết chỗ xuống tay.” Tiêu Trì Dã thấy Thẩm Trạch Xuyên bỗng dừng ở nơi nào đó liền ghé sát vào nhìn, “Ngươi nghe cái tên này chưa?”
Thẩm Trạch Xuyên nhìn tên kia, nói: “Linh Đình… ta từng nghe ở Hương Vân phường rồi.”
“Đều là người của Hương Vân, ” Tiêu Trì Dã nói, “nàng yêu thích trẻ con lanh lợi, cho nên trước kia đều dùng ‘Linh³’ làm họ, sửa lại hết tên cho những đứa trẻ đó.”
³Linh: linh hoạt nhanh nhẹn
“Tối nay ngươi uống rượu với Tiết Tu Dịch, hắn có nói gì không?”
“Hắn nói những chuyện cổ quái, ” Tiêu Trì Dã ngưng giây lát, “hắn nói Tiết Tu Trác mua nhóm người này về phủ, nữ hài thì học thứ trong thanh lâu, nam hài lại học bài bản chính quy. Tiết Tu Trác mời thầy cho đám nam hài đó, không chỉ biết về thi cử trong trường thái học, còn biết bàn tình hình chính trị đương thời.”
Thẩm Trạch Xuyên trầm ngâm không nói.
Tiêu Trì Dã nói: “Nếu hắn muốn có học sinh thì có thể chọn người đứng đắn trong nhà chính thống, trường thái học có khi còn có người muốn bái hắn làm thầy. Nhưng hắn lại dạy dỗ nam hài mua từ thanh lâu, cho dù những người này thật sự học được nên thành tựu gì đó, nhưng mang lý lịch hạ tiện cũng không vào làm quan được, với hắn mà nói có ích lợi gì? Trừ phi hắn dự định nuôi ra một nhóm môn khách trong phủ.”
“Tiết Tu Trác…” Thẩm Trạch Xuyên như đang lơ đãng bên ngoài, y nghe Tiêu Trì Dã nói liền nhanh chóng chỉnh lại tâm tư, “Nếu như hắn muốn nuôi môn khách, vẫn có người tốt hơn để chọn. Lúc trước ngươi với ta đều đã bỏ sót một chút, Tiết Tu Trác giao hảo với Hề Hồng Hiên, nếu hắn muốn một nhóm trẻ thanh lâu, Ngẫu Hoa lâu không cho nổi sao? Nhưng hắn lại đặc biệt bỏ bạc ra mua tại Hương Vân phường, chỉ rõ hắn vốn hướng vào một người nào trong đó.”
Trong đầu Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên có ý niệm loé ra, mặc dù y không có bản lĩnh đã gặp là không quên của Đinh Đào, nhưng trong quá khứ lúc giao du cùng người phải gắng sức đặt mỗi chuyện mỗi câu cân nhắc trong lòng nhiều lần, y ghi nhớ kỹ, y sẽ không quên bất kỳ chi tiết nhỏ nào.
“Chỉ cần chảy dòng máu Lý thị, chính là hoàng tự.”
Lời của Tề thái phó như sấm vang, bổ ra sự ngây ngốc của Thẩm Trạch Xuyên giờ khắc này. Y nghĩ tới câu nói này, lại nghĩ tới càng nhiều thứ hơn. Y đột nhiên quỳ thẳng thân, ống tay áo quét loạn giấy trên bàn con.
“Tiên đế…” Thẩm Trạch Xuyên nắm chặt cánh tay Tiêu Trì Dã, giọng dần vững lại, “Tiên đế tại vị tám năm có thừa, bệnh nặng không khỏi, dòng dõi héo tàn, chỉ Ngụy Tần có thai. Lúc bãi săn Nam Lâm, Hoa thị mưu phản, đêm đó Hoa Tư Khiêm có gan động thủ vì dựa vào đứa con trong bụng Ngụy Tần, nhưng sau đêm đó chúng ta về đô, Ngụy Tần đã bị người đẩy xuống giếng rồi. Ban đầu ta nghi ngờ là ngươi, sau đó lại nghi là lão thần một phái Hải Lương Nghi, bọn họ vì ảo tưởng đoạn tuyệt triệt để thế gia nên để Lý Kiến Hằng thuận lợi đăng cơ, vì vậy tiên hạ thủ vi cường, giết chết Ngụy Tần. Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, trong đó cũng có chỗ không bình thường, mặc dù Ngụy Tần có thai, cũng chưa biết là nam hay nữ, càng không cách nào tính toán tranh tài cùng Lý Kiến Hằng có Ly Bắc chống đỡ, giết chết Ngụy Tần đối với Hải Lương Nghi là uổng công vô ích.”
“Ta lại suy nghĩ về trước đây, trước thời Hàm Đức đế, Quang Thành đế tại vị, bởi vì án mưu phản mà thái tử đông cung tự vẫn ở chùa Chiêu Tội, lúc đó hoàng tôn vẫn còn trong tã lót, nếu hắn không chết, năm nay cũng phải hai mươi sáu tuổi rồi. Nhưng mà án này là Kỷ Lôi cùng Thẩm Vệ đồng thời giải quyết, Kỷ Lôi lúc đó nương nhờ vào Phan Như Quý, muốn chứng minh lòng trung thành tất nhiên không dám qua loa đại khái, càng không thể lưu lại mối hoạ lớn thế này. Như vậy thế gian này người vẫn có thể được xưng là hoàng tự, cũng chỉ có —— “
Tiêu Trì Dã nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Trạch Xuyên, trầm giọng nói tiếp: “Lớn nhất mười tám tuổi, nhỏ nhất mười bốn tuổi, nếu thật là hoàng tự, đối chiếu đúng thời gian chỉ có Quang Thành đế. Thời Vĩnh Nghi đông cung bị tàn sát, sau đó qua gần mười năm, trong cung không có phi tần nào sinh được hoàng tự dưới mắt thái hậu. Quang Thành đế khi đó dù đã bị bệnh nhưng không đến mức suy nhược, lão không thoát nổi tay cản của Hoa gia, cũng chỉ có thể nghĩ cách bên ngoài cung.”
“Chuyện gạch dưới đáy Ngẫu Hoa lâu bị đào rỗng, ngoại trừ ta, chỉ có Tiết Tu Trác biết. Án sụp xuống là muốn giết Lý Kiến Hằng, ta vẫn nghĩ không thông chính là chỗ này, bây giờ giả sử hắn thật sự nắm hoàng tự, như vậy hết thảy đều có thể lý giải rồi. Hắn giết chết Ngụy Tần, tiếp theo muốn giết chết Lý Kiến Hằng.” Nỗi bất an không rõ kia của Thẩm Trạch Xuyên càng lúc càng rõ ràng.
Tiêu Trì Dã cũng bị suy đoán bất thình lình này làm kinh động, hắn nói: “Nếu thật sự là thế, vậy hoàng tự nhất định ở trong nhóm người kia.”
Hai người nhìn nhau, Thẩm Trạch Xuyên nén âm thanh xuống, nói: “Hoàng tự này —— “
“Không thể giữ.” Tiêu Trì Dã nắm cằm Thẩm Trạch Xuyên, kéo gần lại, ánh mắt thâm trầm, “Lan Chu, không thể giữ lại bất kỳ ai trong đám người này.”
Hắn nói không nhanh, sát ý như sóng lớn mãnh liệt vùi dưới thâm trầm. Trong nháy mắt này bọn họ đều nghĩ tới rất nhiều thứ, hoàng tự này nghĩa là gì? Nghĩa là tất cả hiện hữu đều bị biến thành bị động. Thế gia tay nắm hoàng tự sẽ dễ dàng bị đánh bại sao? Lại nghĩ thêm về thái hậu đã buông rèm chấp chính hai mươi năm lâu dài, Lý thị bị khống chế chỉ có thể trở thành con rối, hào môn đảng phái tất sẽ lại hưng khởi, Hải Lương Nghi cũng bị đánh vào thế yếu lần nữa!
Ngoài cửa đột nhiên vang tiếng gõ cửa, phá vỡ bầu không khí nghiêm nghị của hai người.
Tiêu Trì Dã: “Nói.”
Kiều Thiên Nhai hối thúc gấp gáp, hắn nói: “Chủ tử, người đi suốt đêm theo Hề Đan đã trở lại rồi.”
Thẩm Trạch Xuyên lập tức đứng dậy, khép quần áo mở cửa. Kiều Thiên Nhai lách mình nhường đường, Thẩm Trạch Xuyên nhìn Cát Thanh Thanh đang quỳ một gối trong viện, y xuống đài bậc hỏi: “Sao rồi?”
“Đại nhân, ” Cát Thanh Thanh ngẩng đầu, cổ họng trúc trắc, “Hề Đan đã mở kho tiền Hề gia, bên trong đã sớm bị người vét sạch rồi.”
Cành lá trong đình viện rì rào, Mãnh nghiêng đầu liếc nhìn Cát Thanh Thanh. Ánh trăng soi sáng mặt đất, như trải ra tầng sương lạnh dày nặng. Trong khắc tĩnh mịch tuyệt đối kia, Thẩm Trạch Xuyên hơi quay đầu, nói với Tiêu Trì Dã: “Nhị lang, chúng ta bị hắn đùa bỡn xoay vòng rồi đấy.”
Y nói ngữ điệu dịu dàng, khiến cận vệ cả viện cúi đầu thấp hết mức.
/282
|