Lộ Lê chọn một xe thực phẩm, lại đến khu thực phẩm tươi sống mua một ít rau dưa và thịt, sáng nay vừa mới lên giá. Siêu thị thế giới tương lai rất nghiêm khắc, không cho phép xuất hiện bất luận sản phẩm nào quá thời hạn, một khi bị phát hiện, siêu thị này sẽ đóng cửa vĩnh viễn, cho dù có phương pháp, cũng phải chỉnh đốn một lần nữa, sau này mỗi ngày đều sẽ có người tới kiểm tra sản phẩm của họ đã quá hạn hoặc sắp quá hạn hay không.
Mua xong mấy xe, y tìm nhân viên hỗ trợ đẩy đến quầy thu ngân bên kia, xong thì thu hồi vào, ôm con trai ra khỏi siêu thị, đi vào bãi đỗ xe bên ngoài trung tâm thương mại, xe huyền phù của họ ở phía trước.
Hai đứa nhỏ một nam một nữ đột nhiên từ bên cạnh một chỗ nhỏ hẹp kinh hoàng thất thố chạy ra.
Lộ Lê chỉ tránh thoát một người trong đó, bị đứa bé trai tốc độ tương đối nhanh đụng vào, lùi về sau vài bước mới đứng vững thân thể, nhanh chóng ôm chặt con trai.
“Chú ơi, cầu xin ngài, cứu cứu em gái con!” Đứa bé trai vội vội vàng vàng bắt lấy quần áo Lộ Lê, ngửa khuôn mặt nhỏ dơ hề hề, khẩn cầu nhìn y.
Ánh mắt Lộ Lê lướt qua đứa bé trai đầy mặt sốt ruột, dừng ở đứa bé gái nằm trêи mặt đất. Trêи người, sắc mặt đỏ lên, không biết là sinh bệnh, hay là làm sao vậy, hơi thở có chút mỏng manh.
“Em gái cháu làm sao vậy, sao các cháu lại ở chỗ này?” Lộ Lê hỏi.
Đứa bé trai đi đến bên người bé gái, nắm tay nàng, nức nở nói: “Mẹ kế muốn bán em đi, con mang theo em rời nhà trốn đi, nhưng em sinh bệnh, sắp chết rồi, chú, ngài cứu cứu em con đi.” Trêи khuôn mặt tất cả đều là nước mắt.
Lộ Lê xong việc này cảm khái vô số lần, tuổi còn nhỏ đã là ảnh đế, lớn lên còn như thế nào, nhưng lúc này y cũng không hoài nghi, trong lòng có chút đồng tình, đại đa số mẹ kế xác thật đều sẽ không thích con gái vợ trước của chồng.
Đi đến bên người bé gái, sờ sờ cái trán của nó, rất nóng, xem ra là phát sốt, thân thể cũng mang bộ dáng dinh dưỡng không đủ.
Y lấy ra hộp thuốc hạ sốt nhỏ, đây là dược phẩm y mua ở trung tâm thương mại, y còn mua những cái khác, chủ yếu là vì lo trước khỏi hoạ, không nghĩ nhanh như vậy đã cần dùng.
Để con trai lên mặt đất, Lộ Lê một bên nắm tay nó, một bên cho bé gái ăn thuốc hạ sốt.
Thuốc hạ sốt hiệu quả lộ rõ, chỉ chốc lát, trêи mặt bé gái đã bớt đỏ ửng, mở bừng mắt.
Lộ Lê theo bản năng nhìn về phía bé gái.
“Cảm ơn chú.” Bé trai xin lỗi y.
Lộ Lê ngẩng đầu, đột nhiên ngửi được mùi kỳ quái, có chút gay mũi, lập tức dừng hô hấp, nhưng đã muộn, y nhìn về phía bé trai, bé trai cười rất chân thành, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, trước khi lâm vào hôn mê, y nhìn con trai, phía sau có một người đàn ông đi tới.
Lộ Lê tỉnh lại phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, thuốc còn chưa hoàn toàn mất đi hiệu lực, đầu đau nhói từng cơn, trước mắt mờ một lúc mới nhìn thấy rõ được, phòng không có ánh mặt trời chói mắt, chỉ có ánh đèn sáng ngời.
Nhớ lại những việc trước khi hôn mê, không khỏi thầm than mình sơ xuất, không nghĩ đối phương sẽ lợi dụng hai đứa trẻ con để làm giảm cảnh giác của y, đặc biệt là trẻ con sinh bệnh, người bình thường đều sẽ không vô tình tránh đi.
Nhưng là ai đây?
Lộ Lê nhớ lại mình có đắc tội người nào hay không, ở Vinh Diệu tinh y rất ít khi tiếp xúc cùng người ngoài, hẳn là không có khả năng, đến Liên Bang, từ sau lần đó, Trương tướng quân muốn phái người lẫn vào Vinh Diệu tinh tiếp xúc với y, đã không còn khả năng.
Nếu sẽ không phải kẻ địch của y, chẳng lẽ là kẻ địch của Tần Vũ?
Này thì quá nhiều, Lộ Lê nghĩ tới nghĩ lui cũng không có manh mối gì, chỉ có thể nhìn một bước đi một bước, việc cấp bách là tìm được con trai.
Con trai hẳn là cũng bị mang đi, Lộ Lê cưỡng bách mình bình tĩnh lại, ngàn vạn lần đừng hoảng loạn, đối phương nếu bắt y tới đây, hẳn là sẽ không động thủ với con y.
Lộ Lê đứng lên, bắt đầu đánh giá phòng, phát hiện chỉ có một cửa, bốn phía tất cả đều là tường, không nhìn được bên ngoài là tình huống như thế nào.
Y đợi một hồi, bởi vì không biết mình hôn mê bao lâu, chỉ có thể căn cứ ba bữa cơm để phán đoán.
Y suy đoán không sai, ước chừng nửa giờ sau, cửa phòng mở.
Một gã đàn ông trêи người tản ra không khí thổ phỉ bưng khay thức ăn đi vào, nhìn thấy Lộ Lê dựa ở góc tường đã tỉnh lại, cũng không ngạc nhiên, trực tiếp để khay thức ăn lên mặt đất, “Tỉnh thì ăn cơm.”
“Các ngươi là người nào, vì sao bắt tôi, con trai của tôi đâu?” Lộ Lê nhanh chóng quét mắt qua hình ảnh bên ngoài khi hắn tiến vào, có một người canh giữ ở bên ngoài.
“Đâu ra nói nhảm nhiều như vậy.” Gã đàn ông không kiên nhẫn.
Lộ Lê đứng lên đi đến trước mặt hắn, lạnh mặt, “Trả lời vấn đề của tao.”
Khí thế y quá cường thịnh, gã đàn ông hơi sửng sốt, vừa rồi đột nhiên bị dọa sợ, chờ đến khi phản ứng lại, lại nhìn Lộ Lê thân thể lùn hơn so với hắn một chút, có chút gầy yếu, cười lên, bẻ khớp xương tay đi tới chỗ y, “Được thôi, bây giờ ông nội trả lời vấn đề của mày.”
Dứt lời một quyền đấm về phía Lộ Lê, nắm tay mang theo một luồng gió, nhìn như làm cho người ta sợ hãi, kỳ thật hù người.
Quá chậm.
Lộ Lê quay đầu đi, chế trụ cổ tay của hắn, một cái tay khác bóp chặt yết hầu hắn, làm hắn không thể phát ra tiếng, lại ném hắn lên mặt đất.
Nháy mắt cảm thấy hít thở không thông, mặt gã đàn ông đỏ lên, muốn dùng một cái tay khác để bắt Lộ Lê, yết hầu nắm thật chặt, tức khắc không còn sức lực.
“Không muốn chết thì nói, thành thật một chút cho tao, tao hỏi cái gì, mày đáp cái ấy, minh bạch chưa?” Lộ Lê dùng giày da đạp lên nhược điểm của hắn, chỉ cần dùng sức, là có thể dẫm nát.
Gã ta bị dọa sợ, nếu không có mệnh căn, sau này còn sống sao, vội vàng gật đầu.
“Vấn đề tao vừa hỏi, trả lời.” Lộ Lê buông yết hầu hắn, nhưng giày da lại đè ép thêm, ý uy hϊế͙p͙ rất rõ ràng.
Gã đàn ông không dám mạo hiểm, vội vàng trả lời: “Chúng ta là hải tặc vũ trụ, bắt mày là bởi vì mày lớn lên đẹp, còn có con trai mày mang theo, tương đối dễ xuống tay.”
Lộ Lê cười lạnh, “Mày đang nói giỡn với tao sao, bởi vì tao đẹp thì bắt tao?” Dứt lời trêи chân dùng sức một cái.
“Đừng đừng,” Gã đàn ông cảm giác nguy cơ trứng trứng sắp bị dẫm nát, cuống quít kêu lên, “Tao nói thật, bởi vì lớn lên đẹp mới bán được ra ngoài, đứa nhỏ của mày mới mấy tháng, cũng tương đối dễ bán.”
Trong đầu Lộ Lê nháy mắt xẹt qua một suy nghĩ, rốt cuộc biết những kẻ này là kẻ nào, hải tặc tinh tế chuyên môn bắt cóc dân cư, vậy mà có thể gặp y, còn là ở trêи Vinh Diệu tinh, hiện tại hải tặc tinh tế đều càn rỡ như vậy sao, hành tinh Thủ Đô của Vinh Diệu đế quốc cũng dám đến?
Nhưng mà, không biết bọn họ có phải kẻ Tần Vũ vẫn luôn tìm hay không, tên là thế lực buôn người Thiên Long, nếu đúng mà nói, nói không chừng có thể…… Không được, Lộ Lê nghĩ đến con trai, y không thể mang theo con trai mạo hiểm, việc cấp bách chính là thoát khỏi nơi này.
“Con trai tao đâu, chúng mày mang nó đi đâu rồi?” Lộ Lê lạnh giọng hỏi.
Gã đàn ông nói: “Con trai mày không có chuyện, chúng tao chỉ đem nó nhốt cùng những đứa khác mà thôi.”
Nghe được con trai không có việc gì, trong lòng Lộ Lê thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi: “Nhốt ở đâu, nơi này là chỗ nào, tao hiện tại ở đâu, tao hôn mê bao lâu, trả lời hết cho tao.”
“Nhốt trong phòng cách nơi này không xa, nơi này là phi thuyền của bọn tao, hiện tại hẳn đã rời khỏi phụ cận Vinh Diệu tinh, mày hôn mê ba tiếng rồi.”
Nói cách khác hiện tại đang ở giữa vũ trụ, chắp cánh khó thoát.
Sắc mặt Lộ Lê rất khó coi.
Ba tiếng, tính tính thời gian, lúc y hôn mê đã hơn bốn giờ, thời gian này còn chưa về nhà, Tần quản gia chắc chắn sẽ gọi cho y, y không trả lời, là có thể phát hiện việc không đúng, Tần Vũ hiện tại hẳn là đã biết cha con họ mất tích, hy vọng hắn nhanh chóng phát hiện bọn họ ở trêи chiếc phi thuyền này.
Tần Vũ xác thật đã biết, nhưng chậm hai tiếng, người biết trước là Tần nguyên soái, biết Lộ Lê và cháu trai không thấy đâu, ông tức giận lập tức sai người đi tìm, phân phó xuống mới thông tri cho mấy anh em Tần Vũ, chỉ là phi thuyền hải tặc đã rời khỏi
Vinh Diệu tinh.
Không cho gã đàn ông cơ hội nói tiếp, Lộ Lê đập hắn hôn mê, trùng hợp ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
“Mày có khỏe không, đưa cơm lâu như vậy.” Nói xong đã mở cửa tiến vào.
Lộ Lê nhanh chóng đi vào sau cửa, lúc đối phương thăm dò tiến vào liền túm người đánh bất tỉnh, động tác liền mạch lưu loát, lại trói hai người vào cùng nhau, miệng lấp kín vải xé từ trêи người bọn họ xuống, sau đó đi ra ngoài. Người nọ hẳn là không có khả năng lừa y, con y 90% ở ngay phụ cận.
Lộ Lê sờ soạng qua, trêи đường gặp được hải tặc khác thì trốn đi, rốt cuộc nhìn thấy căn phòng thứ nhất, có hai gã hải tặc thủ ngoài cửa, không phát hiện có người ở phụ cận, hai người đang nói chuyện.
“Năm nay càng ngày càng khó lăn lộn, đã qua nửa năm, đến bây giờ mới bắt được một trăm.”
“Cũng không phải vậy, hiện tại mọi người tính cảnh giác rất cao, nếu không phải dựa vào Bash và Tiểu Lệ, năm nay khả năng một trăm còn không có.”
“Người lớn thì không sao, mấu chốt là trẻ con, phía trêи yêu cầu mỗi năm ít nhất phải bắt được 500 đứa, tốt nhất là 0 đến 5 tuổi, trẻ con tuổi này không nhớ được lâu, chờ thêm mấy năm, lại tẩy não, việc gì cũng không nhớ rõ.”
“Nói cũng đúng.”
“Đáng tiếc, người lớn giữ trẻ con thật chặt, nếu không phải ngày hôm qua bắt được một đứa, chúng ta đều không dễ báo cáo kết quả công việc.”
“Mày nói cái đứa kia á, nó quá ầm ĩ, cách một lúc là khóc, mỗi lần vào đều phiền muốn chết.”
“Mấy đứa trẻ mấy tháng đều như vậy.”
Lộ Lê rốt cuộc nghe được từ mấu chốt, qua cuộc nói chuyện, chứng tỏ hai kẻ kia bây giờ cũng không trông coi nơi giam giữ trẻ em, hẳn là ở ngay gần đây, vì thế lại giấu thân hình, vài phút sau, rốt cuộc nhìn thấy một nơi khác có người trông coi, đối phương chỉ có một người, dựng tai còn có thể nghe được tiếng khóc nhỏ từ trong phòng truyền ra.
Y ở bên ngoài ngồi canh một lúc, xác định mấy con đường tạm thời sẽ không có người đến đây, từ trong một góc đi ra.
Kẻ trông coi vừa lúc đưa lưng về phía y, không phát hiện, chờ hắn xoay người nhìn thấy Lộ Lê, người đã đến trước mặt hắn, bụng ăn đòn nghiêm trọng, tức khắc phát ra âm thanh nôn mửa.
Lộ Lê chế trụ yết hầu không cho hắn phát ra tiếng, mở cửa phát hiện mở không ra, lập tức bảo hắn mở cửa phòng. Hải tặc sợ chết, lập tức dùng quyền hạn mở cửa, Lộ Lê đẩy hắn cùng đi vào.
Phòng không nhỏ, nhưng tiến vào vừa nhìn là hiểu.
Một phòng toàn trẻ em, còn có hai người lớn, trong lòng bọn họ ôm một đứa nhỏ, cảnh giác nhìn qua, chờ bọn họ phát hiện hải tặc làm cho bọn họ sợ hãi bị một nam nhân lớn lên đẹp quá phận bắt lấy, thay nhau ngây ngẩn cả người.
Lộ Lê đánh ngất người, tùy tay ném qua một bên, ánh mắt sắc bén quét về từng chỗ trong phòng, không chờ y nhìn thấy con trai, một quả cầu thịt tròn vo từ trong đám người chạy ra, nhào vào trong lồng ngực y.
“Cha.” Quả cầu thịt nhỏ vui sướиɠ ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt ưa nhìn, vừa nhìn là thấy, mặt mũi hai cha con còn có vài phần tương tự.
“Bảo bối, cha rốt cuộc tìm được con rồi.” Lộ Lê nhanh chóng bế nó lên, bảo bối mất rồi tìm lại được, trời biết khi y phát hiện con trai không ở bên người, y có bao nhiêu kinh hoàng, nhưng vẫn là vì con trai mà phải trấn định xuống.
Người trong phòng đã nhìn ngây người, không nghĩ vị dũng cảm này xông qua đánh ngất thủ vệ là tới tìm con y, còn là đứa nhỏ mới tới.
“Xin hỏi, anh cũng bị hải tặc bắt tới sao?” Một người cha trẻ tuổi giữa không khí im lặng nhịn không được hỏi.
Lộ Lê biết bọn họ muốn nghe cái gì, nhưng thật đáng tiếc, y cũng là bị làm hôn mê rồi dẫn tới.
Nhìn y gật đầu, người cha trẻ tuổi tức khắc tuyệt vọng, còn tưởng rằng có hi vọng, không nghĩ vẫn ở trong tuyệt vọng.
Đứa bé trong lòng dường như bị hơi thở tiêu cực của anh ta lây nhiễm, đột nhiên oa oa khóc lên.
Mấy đứa nhỏ khác trong phòng cũng khóc lên.
Có vài đứa nhỏ đã năm sáu tuổi, mới vừa bị bắt không bao lâu, bọn nó còn nhớ rõ cha mẹ mình.
Tiếng khóc trẻ em lảnh lót, Lộ Lê bị ồn ào đến mức lỗ tai ong ong, khó trách hải tặc cũng không muốn ở trong phòng nhìn hai người cha dỗ con của mình.
Mua xong mấy xe, y tìm nhân viên hỗ trợ đẩy đến quầy thu ngân bên kia, xong thì thu hồi vào, ôm con trai ra khỏi siêu thị, đi vào bãi đỗ xe bên ngoài trung tâm thương mại, xe huyền phù của họ ở phía trước.
Hai đứa nhỏ một nam một nữ đột nhiên từ bên cạnh một chỗ nhỏ hẹp kinh hoàng thất thố chạy ra.
Lộ Lê chỉ tránh thoát một người trong đó, bị đứa bé trai tốc độ tương đối nhanh đụng vào, lùi về sau vài bước mới đứng vững thân thể, nhanh chóng ôm chặt con trai.
“Chú ơi, cầu xin ngài, cứu cứu em gái con!” Đứa bé trai vội vội vàng vàng bắt lấy quần áo Lộ Lê, ngửa khuôn mặt nhỏ dơ hề hề, khẩn cầu nhìn y.
Ánh mắt Lộ Lê lướt qua đứa bé trai đầy mặt sốt ruột, dừng ở đứa bé gái nằm trêи mặt đất. Trêи người, sắc mặt đỏ lên, không biết là sinh bệnh, hay là làm sao vậy, hơi thở có chút mỏng manh.
“Em gái cháu làm sao vậy, sao các cháu lại ở chỗ này?” Lộ Lê hỏi.
Đứa bé trai đi đến bên người bé gái, nắm tay nàng, nức nở nói: “Mẹ kế muốn bán em đi, con mang theo em rời nhà trốn đi, nhưng em sinh bệnh, sắp chết rồi, chú, ngài cứu cứu em con đi.” Trêи khuôn mặt tất cả đều là nước mắt.
Lộ Lê xong việc này cảm khái vô số lần, tuổi còn nhỏ đã là ảnh đế, lớn lên còn như thế nào, nhưng lúc này y cũng không hoài nghi, trong lòng có chút đồng tình, đại đa số mẹ kế xác thật đều sẽ không thích con gái vợ trước của chồng.
Đi đến bên người bé gái, sờ sờ cái trán của nó, rất nóng, xem ra là phát sốt, thân thể cũng mang bộ dáng dinh dưỡng không đủ.
Y lấy ra hộp thuốc hạ sốt nhỏ, đây là dược phẩm y mua ở trung tâm thương mại, y còn mua những cái khác, chủ yếu là vì lo trước khỏi hoạ, không nghĩ nhanh như vậy đã cần dùng.
Để con trai lên mặt đất, Lộ Lê một bên nắm tay nó, một bên cho bé gái ăn thuốc hạ sốt.
Thuốc hạ sốt hiệu quả lộ rõ, chỉ chốc lát, trêи mặt bé gái đã bớt đỏ ửng, mở bừng mắt.
Lộ Lê theo bản năng nhìn về phía bé gái.
“Cảm ơn chú.” Bé trai xin lỗi y.
Lộ Lê ngẩng đầu, đột nhiên ngửi được mùi kỳ quái, có chút gay mũi, lập tức dừng hô hấp, nhưng đã muộn, y nhìn về phía bé trai, bé trai cười rất chân thành, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, trước khi lâm vào hôn mê, y nhìn con trai, phía sau có một người đàn ông đi tới.
Lộ Lê tỉnh lại phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, thuốc còn chưa hoàn toàn mất đi hiệu lực, đầu đau nhói từng cơn, trước mắt mờ một lúc mới nhìn thấy rõ được, phòng không có ánh mặt trời chói mắt, chỉ có ánh đèn sáng ngời.
Nhớ lại những việc trước khi hôn mê, không khỏi thầm than mình sơ xuất, không nghĩ đối phương sẽ lợi dụng hai đứa trẻ con để làm giảm cảnh giác của y, đặc biệt là trẻ con sinh bệnh, người bình thường đều sẽ không vô tình tránh đi.
Nhưng là ai đây?
Lộ Lê nhớ lại mình có đắc tội người nào hay không, ở Vinh Diệu tinh y rất ít khi tiếp xúc cùng người ngoài, hẳn là không có khả năng, đến Liên Bang, từ sau lần đó, Trương tướng quân muốn phái người lẫn vào Vinh Diệu tinh tiếp xúc với y, đã không còn khả năng.
Nếu sẽ không phải kẻ địch của y, chẳng lẽ là kẻ địch của Tần Vũ?
Này thì quá nhiều, Lộ Lê nghĩ tới nghĩ lui cũng không có manh mối gì, chỉ có thể nhìn một bước đi một bước, việc cấp bách là tìm được con trai.
Con trai hẳn là cũng bị mang đi, Lộ Lê cưỡng bách mình bình tĩnh lại, ngàn vạn lần đừng hoảng loạn, đối phương nếu bắt y tới đây, hẳn là sẽ không động thủ với con y.
Lộ Lê đứng lên, bắt đầu đánh giá phòng, phát hiện chỉ có một cửa, bốn phía tất cả đều là tường, không nhìn được bên ngoài là tình huống như thế nào.
Y đợi một hồi, bởi vì không biết mình hôn mê bao lâu, chỉ có thể căn cứ ba bữa cơm để phán đoán.
Y suy đoán không sai, ước chừng nửa giờ sau, cửa phòng mở.
Một gã đàn ông trêи người tản ra không khí thổ phỉ bưng khay thức ăn đi vào, nhìn thấy Lộ Lê dựa ở góc tường đã tỉnh lại, cũng không ngạc nhiên, trực tiếp để khay thức ăn lên mặt đất, “Tỉnh thì ăn cơm.”
“Các ngươi là người nào, vì sao bắt tôi, con trai của tôi đâu?” Lộ Lê nhanh chóng quét mắt qua hình ảnh bên ngoài khi hắn tiến vào, có một người canh giữ ở bên ngoài.
“Đâu ra nói nhảm nhiều như vậy.” Gã đàn ông không kiên nhẫn.
Lộ Lê đứng lên đi đến trước mặt hắn, lạnh mặt, “Trả lời vấn đề của tao.”
Khí thế y quá cường thịnh, gã đàn ông hơi sửng sốt, vừa rồi đột nhiên bị dọa sợ, chờ đến khi phản ứng lại, lại nhìn Lộ Lê thân thể lùn hơn so với hắn một chút, có chút gầy yếu, cười lên, bẻ khớp xương tay đi tới chỗ y, “Được thôi, bây giờ ông nội trả lời vấn đề của mày.”
Dứt lời một quyền đấm về phía Lộ Lê, nắm tay mang theo một luồng gió, nhìn như làm cho người ta sợ hãi, kỳ thật hù người.
Quá chậm.
Lộ Lê quay đầu đi, chế trụ cổ tay của hắn, một cái tay khác bóp chặt yết hầu hắn, làm hắn không thể phát ra tiếng, lại ném hắn lên mặt đất.
Nháy mắt cảm thấy hít thở không thông, mặt gã đàn ông đỏ lên, muốn dùng một cái tay khác để bắt Lộ Lê, yết hầu nắm thật chặt, tức khắc không còn sức lực.
“Không muốn chết thì nói, thành thật một chút cho tao, tao hỏi cái gì, mày đáp cái ấy, minh bạch chưa?” Lộ Lê dùng giày da đạp lên nhược điểm của hắn, chỉ cần dùng sức, là có thể dẫm nát.
Gã ta bị dọa sợ, nếu không có mệnh căn, sau này còn sống sao, vội vàng gật đầu.
“Vấn đề tao vừa hỏi, trả lời.” Lộ Lê buông yết hầu hắn, nhưng giày da lại đè ép thêm, ý uy hϊế͙p͙ rất rõ ràng.
Gã đàn ông không dám mạo hiểm, vội vàng trả lời: “Chúng ta là hải tặc vũ trụ, bắt mày là bởi vì mày lớn lên đẹp, còn có con trai mày mang theo, tương đối dễ xuống tay.”
Lộ Lê cười lạnh, “Mày đang nói giỡn với tao sao, bởi vì tao đẹp thì bắt tao?” Dứt lời trêи chân dùng sức một cái.
“Đừng đừng,” Gã đàn ông cảm giác nguy cơ trứng trứng sắp bị dẫm nát, cuống quít kêu lên, “Tao nói thật, bởi vì lớn lên đẹp mới bán được ra ngoài, đứa nhỏ của mày mới mấy tháng, cũng tương đối dễ bán.”
Trong đầu Lộ Lê nháy mắt xẹt qua một suy nghĩ, rốt cuộc biết những kẻ này là kẻ nào, hải tặc tinh tế chuyên môn bắt cóc dân cư, vậy mà có thể gặp y, còn là ở trêи Vinh Diệu tinh, hiện tại hải tặc tinh tế đều càn rỡ như vậy sao, hành tinh Thủ Đô của Vinh Diệu đế quốc cũng dám đến?
Nhưng mà, không biết bọn họ có phải kẻ Tần Vũ vẫn luôn tìm hay không, tên là thế lực buôn người Thiên Long, nếu đúng mà nói, nói không chừng có thể…… Không được, Lộ Lê nghĩ đến con trai, y không thể mang theo con trai mạo hiểm, việc cấp bách chính là thoát khỏi nơi này.
“Con trai tao đâu, chúng mày mang nó đi đâu rồi?” Lộ Lê lạnh giọng hỏi.
Gã đàn ông nói: “Con trai mày không có chuyện, chúng tao chỉ đem nó nhốt cùng những đứa khác mà thôi.”
Nghe được con trai không có việc gì, trong lòng Lộ Lê thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi: “Nhốt ở đâu, nơi này là chỗ nào, tao hiện tại ở đâu, tao hôn mê bao lâu, trả lời hết cho tao.”
“Nhốt trong phòng cách nơi này không xa, nơi này là phi thuyền của bọn tao, hiện tại hẳn đã rời khỏi phụ cận Vinh Diệu tinh, mày hôn mê ba tiếng rồi.”
Nói cách khác hiện tại đang ở giữa vũ trụ, chắp cánh khó thoát.
Sắc mặt Lộ Lê rất khó coi.
Ba tiếng, tính tính thời gian, lúc y hôn mê đã hơn bốn giờ, thời gian này còn chưa về nhà, Tần quản gia chắc chắn sẽ gọi cho y, y không trả lời, là có thể phát hiện việc không đúng, Tần Vũ hiện tại hẳn là đã biết cha con họ mất tích, hy vọng hắn nhanh chóng phát hiện bọn họ ở trêи chiếc phi thuyền này.
Tần Vũ xác thật đã biết, nhưng chậm hai tiếng, người biết trước là Tần nguyên soái, biết Lộ Lê và cháu trai không thấy đâu, ông tức giận lập tức sai người đi tìm, phân phó xuống mới thông tri cho mấy anh em Tần Vũ, chỉ là phi thuyền hải tặc đã rời khỏi
Vinh Diệu tinh.
Không cho gã đàn ông cơ hội nói tiếp, Lộ Lê đập hắn hôn mê, trùng hợp ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
“Mày có khỏe không, đưa cơm lâu như vậy.” Nói xong đã mở cửa tiến vào.
Lộ Lê nhanh chóng đi vào sau cửa, lúc đối phương thăm dò tiến vào liền túm người đánh bất tỉnh, động tác liền mạch lưu loát, lại trói hai người vào cùng nhau, miệng lấp kín vải xé từ trêи người bọn họ xuống, sau đó đi ra ngoài. Người nọ hẳn là không có khả năng lừa y, con y 90% ở ngay phụ cận.
Lộ Lê sờ soạng qua, trêи đường gặp được hải tặc khác thì trốn đi, rốt cuộc nhìn thấy căn phòng thứ nhất, có hai gã hải tặc thủ ngoài cửa, không phát hiện có người ở phụ cận, hai người đang nói chuyện.
“Năm nay càng ngày càng khó lăn lộn, đã qua nửa năm, đến bây giờ mới bắt được một trăm.”
“Cũng không phải vậy, hiện tại mọi người tính cảnh giác rất cao, nếu không phải dựa vào Bash và Tiểu Lệ, năm nay khả năng một trăm còn không có.”
“Người lớn thì không sao, mấu chốt là trẻ con, phía trêи yêu cầu mỗi năm ít nhất phải bắt được 500 đứa, tốt nhất là 0 đến 5 tuổi, trẻ con tuổi này không nhớ được lâu, chờ thêm mấy năm, lại tẩy não, việc gì cũng không nhớ rõ.”
“Nói cũng đúng.”
“Đáng tiếc, người lớn giữ trẻ con thật chặt, nếu không phải ngày hôm qua bắt được một đứa, chúng ta đều không dễ báo cáo kết quả công việc.”
“Mày nói cái đứa kia á, nó quá ầm ĩ, cách một lúc là khóc, mỗi lần vào đều phiền muốn chết.”
“Mấy đứa trẻ mấy tháng đều như vậy.”
Lộ Lê rốt cuộc nghe được từ mấu chốt, qua cuộc nói chuyện, chứng tỏ hai kẻ kia bây giờ cũng không trông coi nơi giam giữ trẻ em, hẳn là ở ngay gần đây, vì thế lại giấu thân hình, vài phút sau, rốt cuộc nhìn thấy một nơi khác có người trông coi, đối phương chỉ có một người, dựng tai còn có thể nghe được tiếng khóc nhỏ từ trong phòng truyền ra.
Y ở bên ngoài ngồi canh một lúc, xác định mấy con đường tạm thời sẽ không có người đến đây, từ trong một góc đi ra.
Kẻ trông coi vừa lúc đưa lưng về phía y, không phát hiện, chờ hắn xoay người nhìn thấy Lộ Lê, người đã đến trước mặt hắn, bụng ăn đòn nghiêm trọng, tức khắc phát ra âm thanh nôn mửa.
Lộ Lê chế trụ yết hầu không cho hắn phát ra tiếng, mở cửa phát hiện mở không ra, lập tức bảo hắn mở cửa phòng. Hải tặc sợ chết, lập tức dùng quyền hạn mở cửa, Lộ Lê đẩy hắn cùng đi vào.
Phòng không nhỏ, nhưng tiến vào vừa nhìn là hiểu.
Một phòng toàn trẻ em, còn có hai người lớn, trong lòng bọn họ ôm một đứa nhỏ, cảnh giác nhìn qua, chờ bọn họ phát hiện hải tặc làm cho bọn họ sợ hãi bị một nam nhân lớn lên đẹp quá phận bắt lấy, thay nhau ngây ngẩn cả người.
Lộ Lê đánh ngất người, tùy tay ném qua một bên, ánh mắt sắc bén quét về từng chỗ trong phòng, không chờ y nhìn thấy con trai, một quả cầu thịt tròn vo từ trong đám người chạy ra, nhào vào trong lồng ngực y.
“Cha.” Quả cầu thịt nhỏ vui sướиɠ ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt ưa nhìn, vừa nhìn là thấy, mặt mũi hai cha con còn có vài phần tương tự.
“Bảo bối, cha rốt cuộc tìm được con rồi.” Lộ Lê nhanh chóng bế nó lên, bảo bối mất rồi tìm lại được, trời biết khi y phát hiện con trai không ở bên người, y có bao nhiêu kinh hoàng, nhưng vẫn là vì con trai mà phải trấn định xuống.
Người trong phòng đã nhìn ngây người, không nghĩ vị dũng cảm này xông qua đánh ngất thủ vệ là tới tìm con y, còn là đứa nhỏ mới tới.
“Xin hỏi, anh cũng bị hải tặc bắt tới sao?” Một người cha trẻ tuổi giữa không khí im lặng nhịn không được hỏi.
Lộ Lê biết bọn họ muốn nghe cái gì, nhưng thật đáng tiếc, y cũng là bị làm hôn mê rồi dẫn tới.
Nhìn y gật đầu, người cha trẻ tuổi tức khắc tuyệt vọng, còn tưởng rằng có hi vọng, không nghĩ vẫn ở trong tuyệt vọng.
Đứa bé trong lòng dường như bị hơi thở tiêu cực của anh ta lây nhiễm, đột nhiên oa oa khóc lên.
Mấy đứa nhỏ khác trong phòng cũng khóc lên.
Có vài đứa nhỏ đã năm sáu tuổi, mới vừa bị bắt không bao lâu, bọn nó còn nhớ rõ cha mẹ mình.
Tiếng khóc trẻ em lảnh lót, Lộ Lê bị ồn ào đến mức lỗ tai ong ong, khó trách hải tặc cũng không muốn ở trong phòng nhìn hai người cha dỗ con của mình.
/298
|