CHƯƠNG 22
Ma ma quay lại nhìn các ma ma dạy dỗ khác đang đứng dưới đài, ra hiệu cho bọn họ đi lên “Các ngươi tiếp tục kiểm tra những người phía sau, ta còn bận một lát. Nhanh chóng kiểm tra xong, thời gian đã không còn sớm".
Nghe xong lời nói của ma ma, tâm tình Ninh Lạc vốn chỉ là lo lắng, hiện tại liền biến thành sợ hãi. Thấy gậy ngọc bị giữ lại, ma ma bắt đầu mát xa âm hạch Ninh Lạc nhằm phân tán lực chú ý của tiểu huyệt, làm tiểu huyệt có thể thả lỏng, nhưng thân thể Ninh Lạc cực kỳ nhạy cảm, bất ngờ bị kích thích như vậy, ͼhân nàng bắt đầu run rẩy, ngón ͼhân co rút lại.
Ma ma thử xoa vài cái liền tìm được phươռg pháp, đưa gậy hơi hơi xuống dưới lại hướng lên trên, đẩy ma͙nh một tấc, đồng thời ngón tay mát xa âm hạch không có dừng lại, tiếp tục ma sát trên dưới âm đế Ninh Lạc, lúc này Ninh Lạc sắp lên trời rồi.
“A... Ma ma... Ma ma... Không... A không... Muốn... A a... Không cần... Ta... A... Ta không... A được rồi”
Thắt lưng không ngừng vặn vẹo, âm đa͙o gắt gao kẹp lấy gậy ngọc, cẳng ͼhân rung lắc dữ dội, bàn ͼhân duỗi thẳng, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Ninh Lạc cao trào phun nước tıểu, sau đó toàn thân mềm nhũn nằm trên ghế. Du͙c vọng tích tụ lâu ngày đồng loạt được giải phóng, lần đầu tiên đạt cao trào của thân thể này cứ như vậy kết thúc dưới sự chứng kiến của mọi người..
Có tú nữ che miệng trợn mặt, có người thầm thì thảo luận với người bên cạn♄, có người còn khó tin đến miệng cũng không khép lại được. Trong các tú nữ, Ninh Lạc là người đầu tiên bị nghiệm thân mà đạt đến cao trào, nàng có chút khó tiếp thu, nhất thời cảm thấy xấu hổ liền lớn tiếng khóc ra.
Tình cờ ma ma kiểm tra thân thể cho Ninh Lạc là người tốt, nhìn thấy Ninh Lạc khóc đáng thươռg như vậy liền an ủi nói “Đừng khóc, thân mình ngươi nhạy cảm, sờ vào một chút liền chảy nước không ngừng, còn có tiểu huyệt của ngươi chính là đỉnh cấp danh khí, ta kiểm tra qua rấtnhiều người, tiểu huyệt của ngươi được coi là hạng nhất”.
“Về sau chỉ cần có chút vận khí, ngươi khẳng định sẽ được sủng ái, ngươi từ từ sẽ biết.” Ma ma vừa nói vừa đem kẹp vú kẹp lên trên đầṳ vú nàng. Ninh Lạc khóc đến mệt mỏi, chỉ là gật gật đầu cho có lệ. Lúc công công thả nàng xuống dưới, ͼhân nàng đã không thể đứng vững, dưới sự giúp đỡ của ma ma về tới chỗ của mình.
Đi ngang qua chỗ Quách Tĩnh Tĩnh, Ninh Lạc nghe được nàng ta nói với người bên cạn♄ “Nữ nhân này sao có thể không biết xấu hổ như vậy? Ở bên cạn♄ nàng ta thật mất mặt, các ngươi sau này không nên lại gần nàng ta quá, không lại lây dính dâm khí, lúc đó đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi”. Ninh Lạc lúc này đã không có sức lực phản bác, chỉ trừng mắt nhìn các nàng.
/511
|