Thư Giao cùng Đại Vũ ngồi trên xe nhưng vẫn giữ trạng thái trầm mặc không ai nói với ai câu nào. Thư Giao lặng lẽ đưa mắt nhìn đường, tâm trạng lại vô cùng phức tạp. Đại Vũ thì không để ý đến bất cứ thứ gì ngoài việc lái xe, thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn cô gái bên cạnh. Anh hiện tại cũng không biết phải nói với cô những gì.
- Em còn muốn biết tôi lừa Trác Quang như thế nào không?_Đại Vũ chậm rãi nói cũng không nhìn cô.
Thư Giao kinh ngạc đưa mắt nhìn anh nhưng rồi cô cự tuyệt:
- Không cần thiết nữa. Nếu đã quyết định không gặp mặt thì tôi không muốn biết bất cứ việc gì.
Đại Vũ nheo mắt im lặng. Cô nói đúng nếu đã quyết định không gặp mặt nữa vậy tốt nhất đừng nên quan tâm đến chuyện của đối phương. Chiếc xe rất nhanh đến trước nhà Thư Giao. Cô vội vã muốn xuống xe, tay cô lại bị anh bắt lại.
- Chờ một chút, tôi đưa em vào.
Thư Giao có một chút không tự nhiên nhưng không có giãy dụa hay cự tuyệt. Hẳn là đáy lòng đã chấp nhận anh nhưng chưa rõ ràng. Thế nhưng cô vẫn muốn đánh cuộc thêm một lần để xem cô và anh có thể gặp lại nhau không? Đại Vũ lại bước ra khỏi xe đi về phía cô, im lặng bế cô về phía cổng. Nhưng mà không có đi vào chỉ là ở trước cổng cô đã đòi xuống cho nên anh cũng không miễn cưỡng.
- Được rồi, em vào nhà đi nhớ thoa thuốc cùng băng bó cẩn thận._giọng anh trầm thấp vang lên trong màn đêm.
Thư Giao cảm thấy mơ hồ, cô đột nhiên muốn đưa tay chạm lấy thứ ấm áp từ anh nhưng không được.
- Tôi biết rồi!_cô khẽ mỉm cười.
Trong lòng Đại Vũ lại không hiểu sao xuất hiện một cảm giác không đành lòng rời đi. Anh đã nói sẽ rời xa cô nhưng cho đến hiện tại anh vẫn không muốn. Bản thân anh sợ nụ cười trên môi cô sẽ biến mất nếu tồn tại anh ở bên cạnh. Anh cảm thấy có khi nào tim anh đã bị cô giữ rồi không? Anh lấy lại tinh thần đưa mắt nhìn cô, cánh môi mỏng lại cong lên một nụ cười.
- Em hãy hi vọng chúng ta không gặp lại đi nếu không em có cánh cũng không thoát được.
Anh kiên quyết xoay người đi, Thư Giao lại trợn mắt nhìn bóng lưng anh. Người này quả thật khiến cho người ta sinh ra ảo giác. Lúc nãy không phải rất ân cần, rất dịu dàng sao? Trong nháy mắt lại là một người cao ngạo đầy bá đạo. Thư Giao có chút khó chịu, lê từng bước đi vào bên trong cổng nhưng không có vào nhà mà đứng nép ở một bên chờ nghe tiếng xe anh rời đi. Đại Vũ sau khi trở lại xe cũng không vội vã lái xe đi mà lặng ngồi trong xe. Anh cũng quan sát về phía cửa cổng, ánh sáng yếu ớt từ bên trong ngôi nhà tản ra ngoài. Anh không thấy cô bước vào nhà, mắt anh chợt sáng mang theo ý cười rồi lái xe rời đi. Tiếng xe ngày một xa, lúc này Thư Giao mới bước vào nhà. Bà Hạnh mở cửa, kinh ngạc nhìn chân khập khiễng của Thư Giao.
- Con làm sao thế?
- Dạ, con không sao chắc là lâu rồi không mang giày cao gót nên chân hơi đau. Con vào thoa một chút thuốc là không sao rồi.
Thư Giao mỉm cười bước vào nhà. Bà Hạnh chợt ngó quanh ngoài cổng nhưng không thấy bóng dáng ai cả. Lúc nãy bà nghe tiếng xe cho nên mở cửa.
- Trác Quang về rồi à?
Thư Giao thoáng sửng sốt một lúc lại gượng cười gật đầu. Thật ra cô cũng không biết hiện tại Trác Quang đã về chưa nữa.
- Dạ, về rồi.
Bà Hạnh thoáng gật đầu một cái cũng không hỏi nhiều nữa. Thư Giao lại có chút không vui lại sợ mẹ lo lắng cho nên quyết định đi ngủ.
- Mẹ con hơi mệt, con ngủ trước đây. Mẹ ngủ ngon!_Thư Giao nhẹ ôm bà Hạnh hôn bà một cái.
Bà Hạnh khẽ cười:
- Cái con bé này, được rồi ngủ đi.
Thư Giao rất nhanh đi vào phòng, cánh cửa cũng khép chặt. Cô xụi lơ, trượt dài từ cánh cửa xuống nền gạch mà ngồi xuống. Cô cảm thấy trái tim mình rất mệt mỏi. Thư Giao ngồi bó gối trong bóng tối, cô không biết tình cảm của mình hiện tại dành cho Đại Vũ đã ở mức nào rồi. Đối với việc anh thoắt ẩn thoắt hiện đã trở thành thói quen, cho nên trong nhất thời anh nói sẽ không gặp lại cô nữa cô cảm thấy mình đánh mất một thứ. Là trái tim sao?
Điện thoại của Thư Giao không ngừng rung, ánh sáng mờ nhạt chớp tắt liên hồi. Thư Giao hít sâu một hơi, cô đứng dậy bật đèn, cầm lấy điện thoại. Cô thoáng một chút bị thất vọng bao phủ. Không phải anh!
- Alo! Anh Quang!
- Em về nhà an toàn chứ?_Trác Quang nhẹ nhàng hỏi.
- Em không sao. Khuya rồi anh ngủ đi, không cần lo cho em.
Trác Quang có chút trầm mặc:
- Chuyện hôm nay…thật xin lỗi! Anh không thể đưa em đi dạo.
Thư Giao nhẹ cười cũng không quá để ý:
- Không sao, dù sao cũng cảm ơn bữa ăn của anh. Em mới là người có lỗi chưa tạm biệt anh đã đi rồi.
- Em không trách anh là tốt rồi. Anh biết em không quan tâm đến thân thế Đại Vũ nhưng anh vẫn phải nói trước, anh ta không phải là người đơn giản có thể kết bạn.
Tay Thư Giao nắm chặt điện thoại, cô không biết nên nói cái gì trong lúc này.
- Em biết tự lo mà. Em mệt rồi, chúc anh ngủ ngon!
- Tạm biệt em!
Thư Giao bàng hoàng ngã người lên giường. Làm sao chỉ trong một đêm cô gặp nhiều chuyện rắc rối đến vậy? Cô lại nhớ đến ánh mắt của Đỗ Hoàng mà không ngừng run rẩy. Hắn ta có thể làm gì với gia đình của cô hiện tại? Nghĩ về Đỗ Hoàng cô lại không tự chủ nghĩ đến vòng ôm ấm áp của Đại Vũ. Anh lúc đó như một điểm tựa thật vững vàng khiến trái tim cô lung lạc. Thư Giao khép mắt ngủ thiếp mất rồi. Một chất lỏng trong suốt bỗng tràn ra khóe mắt.
Mà người cô chờ điện thoại kia vừa về đã cầm điện thoại rồi lại buông xuống, một động tác thực hiện lại rất nhiều lần rốt cuộc anh vẫn chọn bỏ mặc điện thoại. Anh ra quyết định phải tự mình chấp nhận. Anh thầm nghĩ có lẽ như thế sẽ tốt đối với cô.
------------------------------------------
Nắng mai ấm áp len lỏi qua những cành cây ngọn cỏ, cơn gió sớm rì rào cùng hoa lá chơi đùa. Làm những giọt sương còn đọng lại nơi cánh hoa quyến luyến không muốn rời cũng phải ảm đạm rơi xuống nền đất.
Thư Giao thức dậy thật sớm đi giao báo rồi mới đến trường. Dù tâm trạng tối qua không tốt, trong lúc cô mãi suy nghĩ mà ngủ đi nhưng một giấc ngủ cũng khá bình yên. Thư Giao khí thế bừng bừng hòa vào một ngày mới bận rộn.
Vẫn như mọi khi cô cứ đạp xe đến cửa nhà người ta để lại tờ báo rồi rời đi. Đến trước nhà họ Vũ, thân thể Thư Giao không tự chủ run lên. Dù bà Thu Trân nói Đại Vũ không ở đây nhưng cô vẫn cảm thấy hoảng sợ. Thư Giao dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi.
Đến khi Khương Hàn ra lấy báo thì đã không còn thấy bóng dáng cô nữa rồi. Anh có cảm giác rất kì quái. Tối hôm qua, Trí Hi đột nhiên trở về trong đêm lại không nói năng gì. Anh có cảm giác Trí Hi đang có tâm sự thì phải. Hôm nay, cô gái mọi bữa đi giao báo đều hỏi tin tức Đại Vũ nhưng hôm nay không tiếng động đã rời đi, thật là chuyện lạ.
Khương Hàn lắc đầu khó hiểu trở vào nhà, chỉ thấy Trí Hi cùng bà Thu Trân ngồi vào bàn ăn sáng.
- Anh hai, cô gái kia rất lạ._Khương Hàn nhịn không được than một tiếng.
Trí Hi đang trong tư thế tao nhã dùng bữa sáng lại cứng người một chút nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
- Cô gái nào?
Khương Hàn nhướng mày, lộ ra một nụ cười đùa cợt:
- Chắc anh không quen đâu, nên anh không cần quan tâm đâu.
Trí Hi lại trừng mắt nhìn Khương Hàn một cái. Anh thế nhưng bị chính em trai của mình đùa cợt. Khương Hàn lại cảm thấy rất thú vị.
- Con là nói Thư Giao à?_bà Thu Trân nhịn không được hỏi.
- Dạ, đúng rồi._Khương Hàn tươi cười.
Trí Hi nhíu chặt mày không biết Khương Hàn vì cái gì lại cười vui vẻ như thế. Vừa nhắc đến cô gái kia cư nhiên vui vẻ như vậy. Không phải….Trí Hi lắc đầu xua đi ý nghĩ trong đầu. Trong khi đó ánh mắt Trí Hi xuất hiện tia dịu dàng khi nghe đến cô gái nhỏ kia. Là Trí Hi không nhận ra nhưng Khương Hàn thấy rất rõ.
Như nhận thấy một tia không vui của Trí Hi nên bà ThuTrân cười gượng một tiếng:
- Thôi, ăn sáng đi đừng nói chuyện nữa.
- Anh hai về việc khu quy hoạch sắp tới…_Khương Hàn khẽ liếc Trí Hi một cái.
Trí Hi nhíu mày lại cũng không mở miệng, anh đang chờ Khương Hàn nói tiếp. Khương Hàn lại không biết Trí Hi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
- Khu quy hoạch sắp tới là một dự án rất lớn nhằm mở rộng thêm khu thương mại của Vũ Đại. Khu đó nhiều hộ dân không muốn di dời, anh bảo phải dùng biện pháp gì? Huống hồ em không chuyên về mảng này. Tất cả mọi người trong hội đồng quản trị đều nói nếu không mềm mỏng được phải dùng biện pháp cứng rắn.
Trí Hi dừng ăn sáng, suy nghĩ một chút, nhấp một ngụm cà phê rồi lại lấy tờ báo xem. Thái độ Trí Hi điềm tĩnh đến lạ.
- Chuyện này không cần gấp, dù sao dự án này cũng là chờ anh về tiếp nhận không phải sao? Nếu anh chưa thông qua thì họ muốn làm cái gì cũng không được.
Trong mắt Trí Hi tỏa ra một đạo ánh sáng lạnh lẽo. Khương Hàn bình thường cũng lạnh lùng không kém nhưng so với Trí Hi vẫn còn kém một bậc. Mà Khương Hàn cũng không thích những cuộc tranh giành trong tập đoàn cho nên đã sớm không đi theo con đường sự nghiệp của ba để lại. Thế nên người làm anh như Trí Hi phải gánh tất cả. Trí Hi không chỉ gánh sự nghiệp của gia tộc họ Vũ mà còn quản lí cả thế lực ngầm của Vũ Đại. Điều này khiến Khương Hàn vô cùng áy náy vì từ nhỏ bà Thu Trân đã không muốn Khương Hàn dính dán vào những cuộc tranh giành đẫm máu.
- Họ có thể tìm cách gây bất lợi cho anh. Tập đoàn họ Vũ phân chia rất nhiều mặc dù quyền điều hành tối cao vẫn nằm trong tay nhà họ Vũ nhưng không ít người nhòm ngó đến vị trí này._Khương Hàn rất là lo lắng.
- Không cần lo. Anh có cách ứng chiến với bọn họ rồi. Mấy lão cáo già đó không phải là dựa vào chú Văn sao? Nếu không để thực lực chú Văn lớn mạnh trong tập đoàn như vậy là ổn rồi._Trí Hi lộ ra một nụ cười tựa thiên thần nhưng lại vô cùng giá lạnh.
- Con thật sự muốn ra tay với ông ta à? Con cùng Thiệu My không phải…_bà Thu Trân kinh ngạc nhìn Trí Hi.
Trí Hi lại nhếch lên một nụ cười như có như không:
- Cô ấy cùng lắm là trợ lí của con cũng không còn gì khác. Huống hồ đó là ý của ông nội cũng không phải của con.
Trí Hi đứng dậy rời đi bàn ăn, dáng dấp tăng thêm một khí chất tao nhã mà khí thế hơn người khó ai bì kịp. Đáng tiếc, anh luôn che giấu đi cảm xúc sau mắt kính. Anh làm người có chút giả dối nhưng đó là vì bảo vệ gia tộc cho nên anh không ngại từ bất cứ thủ đoạn gì.
Khương Hàn cùng bà Thu Trân nhìn nhau lại lộ ra một tia bất đắc dĩ trong mắt. Họ không hiểu Trí Hi đang định làm gì và cũng không hiểu tâm tư anh nông sâu ra sao. Trí Hi lãnh đạm từ ánh mắt cho đến nụ cười, cho dù thấy Trí Hi cười cũng là chuyện thường nhưng đó chẳng phải là nụ cười xuất phát từ thật tâm. Chính vì thế Khương Hàn rất kinh ngạc khi phát hiện mỗi lần anh nhắc đến Thư Giao thì Trí Hi lộ ra tia dịu dàng nơi đáy mắt. Khương Hàn nghĩ ngợi một lúc lại nói thầm một câu.
- Không phải anh hai yêu rồi chứ?
Bà Thu Trân nhíu mày nhìn Khương Hàn:
- Con nói cái gì? Trí Hi yêu ai à?
Khương Hàn khẽ cười một tiếng:
- Mẹ nghĩ xem là ai?
Khương Hàn nói xong đã chạy mất dạng, anh rất sợ mẹ anh điều tra những việc như thế. Bà Thu Trân lại càng thêm mờ mịt, con trai bà từ khi nào trở nên khó hiểu như thế. Một đứa khó hiểu cũng thôi đi bây giờ lại thêm một đứa. Bà không khỏi buồn phiền mà thở dài một tiếng.
-----------------------------------
Thư Giao lê tấm thân hết sức uể oải ra về. Suốt cả buổi học hôm nay, cô không tập trung được gì cả. Cô suýt chút là quên mất đang ở trong lớp bởi vì tâm trí cô đang lơ lửng trên đám mây nào ấy. Lan Thy lại ngược lại, tâm trạng của cô hết sức phấn chấn giống như được vàng vậy. Nhớ đến Đằng Triết cô lại mỉm cười, cô dường như đã quên mất mục tiêu cô đặt ra là Lâm Tường.
- Chị Giao hôm nay chị có đi cùng Vũ ca nữa không?_Lan Thy đeo cặp chạy theo Thư Giao.
- Không gặp nữa._Thư Giao dứt khoát nói.
Trong lòng lại âm thầm tức giận người kia.
Lan Thy kinh ngạc, không phải họ hôm qua vẫn rất tốt sao? Hôm nay lại làm sao nữa rồi. Lúc sáng cô có hỏi nhưng cái gì Thư Giao cũng không nói. Trên gương mặt Thư Giao chỉ viết hai chữ “ chán nản”. Lan Thy rất tò mò không biết là Đại Vũ lại làm cái gì cho Thư Giao nổi giận đến thế.
- Chị lại giận dỗi nữa à?
- Làm gì có chuyện đó, anh ta và chị có lời hứa không gặp nữa. Nếu gặp lại….
Nói đến đây, Thư Giao lại không tự chủ được có chút mất tự nhiên. Mấy chữ “ làm bạn gái anh ta” cũng nuốt xuống.
- Gặp lại thì thế nào?_Lan Thy nào dễ buông tha như thế.
- Không có gì. Em đừng nhiều chuyện, mau về đi.
Lan Thy bĩu môi khinh thường, trong lòng rất không cam tâm. Tính cô hay tò mò nếu chuyện này cô không điều tra rõ nhất định sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
- Thy, Giao hai người đi đâu thế? Về nhà luôn à?_Thiệu Dương cười rực rỡ.
- Giao hơi mệt nên chắc sẽ về nhà trước, hai người có muốn đi đâu thì đi đi không cần quan tâm đến Giao đâu.
Thư Giao nở một nụ cười rồi xoay người đi. Thiệu Dương thoáng hiện một tia mất mát trong đáy mắt. Lan Thy lại âm thầm thở dài một tiếng.
- Thư Giao bị ốm à?_Thiệu Dương không yên lòng hỏi.
- Thy cũng không rõ, tâm tư chị ấy rất khó đoán. Đôi khi chính bản thân chị ấy còn không hiểu chứ đừng nói đến người khác.
Gió nhẹ thổi qua, cuốn đám bụi dưới chân bay vòng vòng, cuốn theo tà áo trắng của Thư Giao bay bay. Thiệu Dương nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của Thư Giao rời đi, ánh mắt lại lóe lên một tia kiên định.
“ Thư Giao tôi muốn làm người hiểu em nhất.”
Cho dù Thiệu Dương có ra quyết định gì thì số phận đã định như thế thì chính là như thế. Dù có là người hiểu đối phương nhất nhưng chưa chắc đã chiếm được tình cảm của đối phương.
Thư Giao một mình đạp xe về, cô không biết từ khi nào mà cô lại đạp đến trước quán trà Trúc Đào. Cô hơi suy nghĩ một chút, dù sao tâm trạng cũng không tốt cô muốn vào đây tâm sự cùng Trúc Đào một chút cũng tốt.
Nhưng cô chỉ mới gửi xe, khi nhìn qua khung cửa sổ bằng kính trong của quán cà phê đối diện. Cô nhìn thấy một nam, một nữ. Cô không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ Lan Thy nói đúng, họ thật sự gương vỡ lại lành?
- Em còn muốn biết tôi lừa Trác Quang như thế nào không?_Đại Vũ chậm rãi nói cũng không nhìn cô.
Thư Giao kinh ngạc đưa mắt nhìn anh nhưng rồi cô cự tuyệt:
- Không cần thiết nữa. Nếu đã quyết định không gặp mặt thì tôi không muốn biết bất cứ việc gì.
Đại Vũ nheo mắt im lặng. Cô nói đúng nếu đã quyết định không gặp mặt nữa vậy tốt nhất đừng nên quan tâm đến chuyện của đối phương. Chiếc xe rất nhanh đến trước nhà Thư Giao. Cô vội vã muốn xuống xe, tay cô lại bị anh bắt lại.
- Chờ một chút, tôi đưa em vào.
Thư Giao có một chút không tự nhiên nhưng không có giãy dụa hay cự tuyệt. Hẳn là đáy lòng đã chấp nhận anh nhưng chưa rõ ràng. Thế nhưng cô vẫn muốn đánh cuộc thêm một lần để xem cô và anh có thể gặp lại nhau không? Đại Vũ lại bước ra khỏi xe đi về phía cô, im lặng bế cô về phía cổng. Nhưng mà không có đi vào chỉ là ở trước cổng cô đã đòi xuống cho nên anh cũng không miễn cưỡng.
- Được rồi, em vào nhà đi nhớ thoa thuốc cùng băng bó cẩn thận._giọng anh trầm thấp vang lên trong màn đêm.
Thư Giao cảm thấy mơ hồ, cô đột nhiên muốn đưa tay chạm lấy thứ ấm áp từ anh nhưng không được.
- Tôi biết rồi!_cô khẽ mỉm cười.
Trong lòng Đại Vũ lại không hiểu sao xuất hiện một cảm giác không đành lòng rời đi. Anh đã nói sẽ rời xa cô nhưng cho đến hiện tại anh vẫn không muốn. Bản thân anh sợ nụ cười trên môi cô sẽ biến mất nếu tồn tại anh ở bên cạnh. Anh cảm thấy có khi nào tim anh đã bị cô giữ rồi không? Anh lấy lại tinh thần đưa mắt nhìn cô, cánh môi mỏng lại cong lên một nụ cười.
- Em hãy hi vọng chúng ta không gặp lại đi nếu không em có cánh cũng không thoát được.
Anh kiên quyết xoay người đi, Thư Giao lại trợn mắt nhìn bóng lưng anh. Người này quả thật khiến cho người ta sinh ra ảo giác. Lúc nãy không phải rất ân cần, rất dịu dàng sao? Trong nháy mắt lại là một người cao ngạo đầy bá đạo. Thư Giao có chút khó chịu, lê từng bước đi vào bên trong cổng nhưng không có vào nhà mà đứng nép ở một bên chờ nghe tiếng xe anh rời đi. Đại Vũ sau khi trở lại xe cũng không vội vã lái xe đi mà lặng ngồi trong xe. Anh cũng quan sát về phía cửa cổng, ánh sáng yếu ớt từ bên trong ngôi nhà tản ra ngoài. Anh không thấy cô bước vào nhà, mắt anh chợt sáng mang theo ý cười rồi lái xe rời đi. Tiếng xe ngày một xa, lúc này Thư Giao mới bước vào nhà. Bà Hạnh mở cửa, kinh ngạc nhìn chân khập khiễng của Thư Giao.
- Con làm sao thế?
- Dạ, con không sao chắc là lâu rồi không mang giày cao gót nên chân hơi đau. Con vào thoa một chút thuốc là không sao rồi.
Thư Giao mỉm cười bước vào nhà. Bà Hạnh chợt ngó quanh ngoài cổng nhưng không thấy bóng dáng ai cả. Lúc nãy bà nghe tiếng xe cho nên mở cửa.
- Trác Quang về rồi à?
Thư Giao thoáng sửng sốt một lúc lại gượng cười gật đầu. Thật ra cô cũng không biết hiện tại Trác Quang đã về chưa nữa.
- Dạ, về rồi.
Bà Hạnh thoáng gật đầu một cái cũng không hỏi nhiều nữa. Thư Giao lại có chút không vui lại sợ mẹ lo lắng cho nên quyết định đi ngủ.
- Mẹ con hơi mệt, con ngủ trước đây. Mẹ ngủ ngon!_Thư Giao nhẹ ôm bà Hạnh hôn bà một cái.
Bà Hạnh khẽ cười:
- Cái con bé này, được rồi ngủ đi.
Thư Giao rất nhanh đi vào phòng, cánh cửa cũng khép chặt. Cô xụi lơ, trượt dài từ cánh cửa xuống nền gạch mà ngồi xuống. Cô cảm thấy trái tim mình rất mệt mỏi. Thư Giao ngồi bó gối trong bóng tối, cô không biết tình cảm của mình hiện tại dành cho Đại Vũ đã ở mức nào rồi. Đối với việc anh thoắt ẩn thoắt hiện đã trở thành thói quen, cho nên trong nhất thời anh nói sẽ không gặp lại cô nữa cô cảm thấy mình đánh mất một thứ. Là trái tim sao?
Điện thoại của Thư Giao không ngừng rung, ánh sáng mờ nhạt chớp tắt liên hồi. Thư Giao hít sâu một hơi, cô đứng dậy bật đèn, cầm lấy điện thoại. Cô thoáng một chút bị thất vọng bao phủ. Không phải anh!
- Alo! Anh Quang!
- Em về nhà an toàn chứ?_Trác Quang nhẹ nhàng hỏi.
- Em không sao. Khuya rồi anh ngủ đi, không cần lo cho em.
Trác Quang có chút trầm mặc:
- Chuyện hôm nay…thật xin lỗi! Anh không thể đưa em đi dạo.
Thư Giao nhẹ cười cũng không quá để ý:
- Không sao, dù sao cũng cảm ơn bữa ăn của anh. Em mới là người có lỗi chưa tạm biệt anh đã đi rồi.
- Em không trách anh là tốt rồi. Anh biết em không quan tâm đến thân thế Đại Vũ nhưng anh vẫn phải nói trước, anh ta không phải là người đơn giản có thể kết bạn.
Tay Thư Giao nắm chặt điện thoại, cô không biết nên nói cái gì trong lúc này.
- Em biết tự lo mà. Em mệt rồi, chúc anh ngủ ngon!
- Tạm biệt em!
Thư Giao bàng hoàng ngã người lên giường. Làm sao chỉ trong một đêm cô gặp nhiều chuyện rắc rối đến vậy? Cô lại nhớ đến ánh mắt của Đỗ Hoàng mà không ngừng run rẩy. Hắn ta có thể làm gì với gia đình của cô hiện tại? Nghĩ về Đỗ Hoàng cô lại không tự chủ nghĩ đến vòng ôm ấm áp của Đại Vũ. Anh lúc đó như một điểm tựa thật vững vàng khiến trái tim cô lung lạc. Thư Giao khép mắt ngủ thiếp mất rồi. Một chất lỏng trong suốt bỗng tràn ra khóe mắt.
Mà người cô chờ điện thoại kia vừa về đã cầm điện thoại rồi lại buông xuống, một động tác thực hiện lại rất nhiều lần rốt cuộc anh vẫn chọn bỏ mặc điện thoại. Anh ra quyết định phải tự mình chấp nhận. Anh thầm nghĩ có lẽ như thế sẽ tốt đối với cô.
------------------------------------------
Nắng mai ấm áp len lỏi qua những cành cây ngọn cỏ, cơn gió sớm rì rào cùng hoa lá chơi đùa. Làm những giọt sương còn đọng lại nơi cánh hoa quyến luyến không muốn rời cũng phải ảm đạm rơi xuống nền đất.
Thư Giao thức dậy thật sớm đi giao báo rồi mới đến trường. Dù tâm trạng tối qua không tốt, trong lúc cô mãi suy nghĩ mà ngủ đi nhưng một giấc ngủ cũng khá bình yên. Thư Giao khí thế bừng bừng hòa vào một ngày mới bận rộn.
Vẫn như mọi khi cô cứ đạp xe đến cửa nhà người ta để lại tờ báo rồi rời đi. Đến trước nhà họ Vũ, thân thể Thư Giao không tự chủ run lên. Dù bà Thu Trân nói Đại Vũ không ở đây nhưng cô vẫn cảm thấy hoảng sợ. Thư Giao dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi.
Đến khi Khương Hàn ra lấy báo thì đã không còn thấy bóng dáng cô nữa rồi. Anh có cảm giác rất kì quái. Tối hôm qua, Trí Hi đột nhiên trở về trong đêm lại không nói năng gì. Anh có cảm giác Trí Hi đang có tâm sự thì phải. Hôm nay, cô gái mọi bữa đi giao báo đều hỏi tin tức Đại Vũ nhưng hôm nay không tiếng động đã rời đi, thật là chuyện lạ.
Khương Hàn lắc đầu khó hiểu trở vào nhà, chỉ thấy Trí Hi cùng bà Thu Trân ngồi vào bàn ăn sáng.
- Anh hai, cô gái kia rất lạ._Khương Hàn nhịn không được than một tiếng.
Trí Hi đang trong tư thế tao nhã dùng bữa sáng lại cứng người một chút nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
- Cô gái nào?
Khương Hàn nhướng mày, lộ ra một nụ cười đùa cợt:
- Chắc anh không quen đâu, nên anh không cần quan tâm đâu.
Trí Hi lại trừng mắt nhìn Khương Hàn một cái. Anh thế nhưng bị chính em trai của mình đùa cợt. Khương Hàn lại cảm thấy rất thú vị.
- Con là nói Thư Giao à?_bà Thu Trân nhịn không được hỏi.
- Dạ, đúng rồi._Khương Hàn tươi cười.
Trí Hi nhíu chặt mày không biết Khương Hàn vì cái gì lại cười vui vẻ như thế. Vừa nhắc đến cô gái kia cư nhiên vui vẻ như vậy. Không phải….Trí Hi lắc đầu xua đi ý nghĩ trong đầu. Trong khi đó ánh mắt Trí Hi xuất hiện tia dịu dàng khi nghe đến cô gái nhỏ kia. Là Trí Hi không nhận ra nhưng Khương Hàn thấy rất rõ.
Như nhận thấy một tia không vui của Trí Hi nên bà ThuTrân cười gượng một tiếng:
- Thôi, ăn sáng đi đừng nói chuyện nữa.
- Anh hai về việc khu quy hoạch sắp tới…_Khương Hàn khẽ liếc Trí Hi một cái.
Trí Hi nhíu mày lại cũng không mở miệng, anh đang chờ Khương Hàn nói tiếp. Khương Hàn lại không biết Trí Hi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
- Khu quy hoạch sắp tới là một dự án rất lớn nhằm mở rộng thêm khu thương mại của Vũ Đại. Khu đó nhiều hộ dân không muốn di dời, anh bảo phải dùng biện pháp gì? Huống hồ em không chuyên về mảng này. Tất cả mọi người trong hội đồng quản trị đều nói nếu không mềm mỏng được phải dùng biện pháp cứng rắn.
Trí Hi dừng ăn sáng, suy nghĩ một chút, nhấp một ngụm cà phê rồi lại lấy tờ báo xem. Thái độ Trí Hi điềm tĩnh đến lạ.
- Chuyện này không cần gấp, dù sao dự án này cũng là chờ anh về tiếp nhận không phải sao? Nếu anh chưa thông qua thì họ muốn làm cái gì cũng không được.
Trong mắt Trí Hi tỏa ra một đạo ánh sáng lạnh lẽo. Khương Hàn bình thường cũng lạnh lùng không kém nhưng so với Trí Hi vẫn còn kém một bậc. Mà Khương Hàn cũng không thích những cuộc tranh giành trong tập đoàn cho nên đã sớm không đi theo con đường sự nghiệp của ba để lại. Thế nên người làm anh như Trí Hi phải gánh tất cả. Trí Hi không chỉ gánh sự nghiệp của gia tộc họ Vũ mà còn quản lí cả thế lực ngầm của Vũ Đại. Điều này khiến Khương Hàn vô cùng áy náy vì từ nhỏ bà Thu Trân đã không muốn Khương Hàn dính dán vào những cuộc tranh giành đẫm máu.
- Họ có thể tìm cách gây bất lợi cho anh. Tập đoàn họ Vũ phân chia rất nhiều mặc dù quyền điều hành tối cao vẫn nằm trong tay nhà họ Vũ nhưng không ít người nhòm ngó đến vị trí này._Khương Hàn rất là lo lắng.
- Không cần lo. Anh có cách ứng chiến với bọn họ rồi. Mấy lão cáo già đó không phải là dựa vào chú Văn sao? Nếu không để thực lực chú Văn lớn mạnh trong tập đoàn như vậy là ổn rồi._Trí Hi lộ ra một nụ cười tựa thiên thần nhưng lại vô cùng giá lạnh.
- Con thật sự muốn ra tay với ông ta à? Con cùng Thiệu My không phải…_bà Thu Trân kinh ngạc nhìn Trí Hi.
Trí Hi lại nhếch lên một nụ cười như có như không:
- Cô ấy cùng lắm là trợ lí của con cũng không còn gì khác. Huống hồ đó là ý của ông nội cũng không phải của con.
Trí Hi đứng dậy rời đi bàn ăn, dáng dấp tăng thêm một khí chất tao nhã mà khí thế hơn người khó ai bì kịp. Đáng tiếc, anh luôn che giấu đi cảm xúc sau mắt kính. Anh làm người có chút giả dối nhưng đó là vì bảo vệ gia tộc cho nên anh không ngại từ bất cứ thủ đoạn gì.
Khương Hàn cùng bà Thu Trân nhìn nhau lại lộ ra một tia bất đắc dĩ trong mắt. Họ không hiểu Trí Hi đang định làm gì và cũng không hiểu tâm tư anh nông sâu ra sao. Trí Hi lãnh đạm từ ánh mắt cho đến nụ cười, cho dù thấy Trí Hi cười cũng là chuyện thường nhưng đó chẳng phải là nụ cười xuất phát từ thật tâm. Chính vì thế Khương Hàn rất kinh ngạc khi phát hiện mỗi lần anh nhắc đến Thư Giao thì Trí Hi lộ ra tia dịu dàng nơi đáy mắt. Khương Hàn nghĩ ngợi một lúc lại nói thầm một câu.
- Không phải anh hai yêu rồi chứ?
Bà Thu Trân nhíu mày nhìn Khương Hàn:
- Con nói cái gì? Trí Hi yêu ai à?
Khương Hàn khẽ cười một tiếng:
- Mẹ nghĩ xem là ai?
Khương Hàn nói xong đã chạy mất dạng, anh rất sợ mẹ anh điều tra những việc như thế. Bà Thu Trân lại càng thêm mờ mịt, con trai bà từ khi nào trở nên khó hiểu như thế. Một đứa khó hiểu cũng thôi đi bây giờ lại thêm một đứa. Bà không khỏi buồn phiền mà thở dài một tiếng.
-----------------------------------
Thư Giao lê tấm thân hết sức uể oải ra về. Suốt cả buổi học hôm nay, cô không tập trung được gì cả. Cô suýt chút là quên mất đang ở trong lớp bởi vì tâm trí cô đang lơ lửng trên đám mây nào ấy. Lan Thy lại ngược lại, tâm trạng của cô hết sức phấn chấn giống như được vàng vậy. Nhớ đến Đằng Triết cô lại mỉm cười, cô dường như đã quên mất mục tiêu cô đặt ra là Lâm Tường.
- Chị Giao hôm nay chị có đi cùng Vũ ca nữa không?_Lan Thy đeo cặp chạy theo Thư Giao.
- Không gặp nữa._Thư Giao dứt khoát nói.
Trong lòng lại âm thầm tức giận người kia.
Lan Thy kinh ngạc, không phải họ hôm qua vẫn rất tốt sao? Hôm nay lại làm sao nữa rồi. Lúc sáng cô có hỏi nhưng cái gì Thư Giao cũng không nói. Trên gương mặt Thư Giao chỉ viết hai chữ “ chán nản”. Lan Thy rất tò mò không biết là Đại Vũ lại làm cái gì cho Thư Giao nổi giận đến thế.
- Chị lại giận dỗi nữa à?
- Làm gì có chuyện đó, anh ta và chị có lời hứa không gặp nữa. Nếu gặp lại….
Nói đến đây, Thư Giao lại không tự chủ được có chút mất tự nhiên. Mấy chữ “ làm bạn gái anh ta” cũng nuốt xuống.
- Gặp lại thì thế nào?_Lan Thy nào dễ buông tha như thế.
- Không có gì. Em đừng nhiều chuyện, mau về đi.
Lan Thy bĩu môi khinh thường, trong lòng rất không cam tâm. Tính cô hay tò mò nếu chuyện này cô không điều tra rõ nhất định sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
- Thy, Giao hai người đi đâu thế? Về nhà luôn à?_Thiệu Dương cười rực rỡ.
- Giao hơi mệt nên chắc sẽ về nhà trước, hai người có muốn đi đâu thì đi đi không cần quan tâm đến Giao đâu.
Thư Giao nở một nụ cười rồi xoay người đi. Thiệu Dương thoáng hiện một tia mất mát trong đáy mắt. Lan Thy lại âm thầm thở dài một tiếng.
- Thư Giao bị ốm à?_Thiệu Dương không yên lòng hỏi.
- Thy cũng không rõ, tâm tư chị ấy rất khó đoán. Đôi khi chính bản thân chị ấy còn không hiểu chứ đừng nói đến người khác.
Gió nhẹ thổi qua, cuốn đám bụi dưới chân bay vòng vòng, cuốn theo tà áo trắng của Thư Giao bay bay. Thiệu Dương nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của Thư Giao rời đi, ánh mắt lại lóe lên một tia kiên định.
“ Thư Giao tôi muốn làm người hiểu em nhất.”
Cho dù Thiệu Dương có ra quyết định gì thì số phận đã định như thế thì chính là như thế. Dù có là người hiểu đối phương nhất nhưng chưa chắc đã chiếm được tình cảm của đối phương.
Thư Giao một mình đạp xe về, cô không biết từ khi nào mà cô lại đạp đến trước quán trà Trúc Đào. Cô hơi suy nghĩ một chút, dù sao tâm trạng cũng không tốt cô muốn vào đây tâm sự cùng Trúc Đào một chút cũng tốt.
Nhưng cô chỉ mới gửi xe, khi nhìn qua khung cửa sổ bằng kính trong của quán cà phê đối diện. Cô nhìn thấy một nam, một nữ. Cô không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ Lan Thy nói đúng, họ thật sự gương vỡ lại lành?
/59
|