Trong đêm tối, Trí Hi rời khỏi nhà trong tâm trạng không ổn định. Trong lòng có loại kích động muốn đánh người, khuôn mặt bình thường vốn lãnh đạm hiện tại lại phủ lên một tầng lạnh lẽo khiến người ta nhìn vào cũng run lên không ngừng. Khương Hàn dù lái xe nhưng cũng không bắt kịp tốc độ kinh người của Trí Hi. Khương Hàn hiểu được Trí Hi đã rơi vào một loại điên cuồng không kìm chế được. Nếu Thư Giao thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ người uy hiếp Trí Hi cũng chết không tốt.
Trong ánh mắt sâu đen thường ngày của Trí Hi phủ lên một lớp gì đó lành lạnh mà mờ mịt. Ít ra hiện tại anh còn ngụy trang một cặp kính nếu không ngọn lửa giận trong mắt có thể thiêu đốt tất cả.
Chiếc xe vượt đi với tốc độ nhanh nhất có thể, Trí Hi cũng không rõ người gọi điện thoại cho anh là ai, tuy nhiên anh có thể xác định bọn người bắt Thư Giao lần trước hẳn là có liên quan. Nếu đúng như anh nghĩ thì anh không thể buông tha được nữa rồi. Một lần anh nhẫn nhưng sẽ không có lần hai.
“Vũ Hoàng Đạt cậu muốn đấu một ván sống chết với tôi phải không? Vậy phải xem cậu có bản lĩnh không đã.”
Đầu hẻm X, một chiếc xe Ferrari mui trần màu đỏ dừng lại. Từ bên trong xe bước ra một chàng trai cao ráo, dáng người hoàn mĩ. Áo sơ mi trắng phẳng phiu nổi bật trong đêm đen mờ ảo. Sự sắc bén của đôi mắt sâu đen đã bị che đi bởi cặp kính. Bộ dạng chàng trai trông có vẻ nho nhã hơn. Nhưng ở chàng trai lại toát ra hơi thở lãnh mạc khiến người khác không dám đến gần. Tiếng cửa xe vang vọng bị đóng lại biểu thị thái độ tức giận. Đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng nhạt yếu ớt tạo cái bóng nghiêng nghiêng của chàng trai trên làn đường.
Một chiếc xe Mercedes-Benz sang trọng cũng dừng lại phía sau, lại nối tiếp một chàng trai khác cũng bước xuống. Ánh mắt cương nghị trong đêm tối lộ ra tia lo lắng nhưng nhanh chóng bị che đi. Bộ thường phục trên người chỉ để lộ ra sự phóng khoáng của chàng trai. Khó ai có thể nhìn ra đây là một vị cảnh sát trẻ tuổi.
Hai ánh mắt chạm nhau, có kinh ngạc cũng có dò xét.
- Đêm khuya như vậy không biết tổng giám đốc trẻ của Vũ Đại xuất hiện ở nơi đây làm gì?
Trí Hi giữ thái độ điềm tĩnh, tuy vậy trong nội tâm anh dâng lên một hồi chuông cảnh báo. Anh có thể bị người này gài bẫy hay không? Thân phận của anh có bị bại lộ hay không?
- Tôi đến tìm bạn gái có vấn đề gì sao? Không phải cả chuyện riêng tư của tôi anh cũng muốn quản chứ?
Trác Quang kinh ngạc nhưng lại cố đè ép cảm xúc lo lắng. Người Trí Hi đề cập đến không phải Thư Giao chứ?
- Không vấn đề gì.
Trác Quang dù cảm thấy kì lạ vì sao Trí Hi lại xuất hiện ở nơi như thế này nhưng cũng không muốn hỏi nhiều. Anh chỉ là nhận được tin nơi đây có bất ổn nên đến thăm dò mà thôi. Anh cũng không muốn kinh động đến đám người kia, anh muốn tìm ra người phía sau là ai. Anh vẫn hoài nghi chuyện Thư Giao bị bắt vừa rồi có liên quan đến ân oán của Vũ ca. Chính vì vậy anh muốn tìm một chứng cứ để tách Thư Giao khỏi Vũ ca. Anh không thể để Thư Giao dính dán đến con người nguy hiểm như vậy. Thế lực Vũ ca rất lớn nhưng ai biết anh ta làm những chuyện phạm pháp gì, một người như vậy hoàn toàn không thể đem lại an toàn cho Thư Giao.
Lại nhìn đến Trí Hi một bộ dạng nho nhã lịch sự nhưng Trác Quang lại cảm thấy nơi Trí Hi toát ra một sự thần bí nào đó không thể diễn tả thành lời. Trong lòng Trác Quang không khỏi nghĩ rằng người này chính là một tay che trời, không chừng Vũ ca chỉ là một con cờ để Trí Hi khống chế gia tộc. Một người tâm địa thâm hiểm khó lường như vậy anh thật không muốn động vào.
Trí Hi bước đi vững vàng nhanh chóng tiến vào con hẻm u tối ấy, dù hiện tại anh không biết có chuyện gì xảy ra hay không nhưng anh không thể không vào. Tay anh nắm chặt biểu thị thái độ khẩn trương vô cùng. Trác Quang không nhanh không chậm tiến theo sau, tại sao anh cảm thấy Trí Hi của hiện tại không phải giống như một thiếu gia yếu ớt chỉ biết hoạt động trí óc mà giống như một con mãnh thú bị chọc giận hơi thở tràn ngập nguy hiểm.
Một chiếc xe Lexus cũng dừng lại ở một góc, từ góc nhìn của chiếc xe có thể thấy được hai chiếc xe kia đang đỗ cạnh nhau. Người ngồi trong xe cau mày thật chặt, thái độ lo lắng vô cùng. Bỗng điện thoại vang lên, người trong xe nhìn vào số điện thoại lại chần chừ một lúc mới nghe máy.
- Alo, Hàn nghe.
- Hàn có thấy anh Trí Hi ở đâu không?_giọng nói mềm nhẹ từ đầu dây truyền đến.
Khương Hàn không ngừng liếc mắt vào con hẻm, Trí Hi cùng Trác Quang đã biến mất rồi. Anh rất muốn đuổi theo nhưng trước khi đến đây Trí Hi đã ra lệnh anh không được đi vào còn bảo anh ở ngoài liên lạc cùng Đằng Triết. Anh cũng không thể chống lại ánh mắt rét lạnh của Trí Hi cho nên chỉ còn cách ở xa quan sát. Anh lại không nghĩ đến Thiệu My lại tìm Trí Hi vào lúc này.
- Không có. Xưa nay anh ấy làm việc gì đều không có thói quen nói cho người khác biết.
Giọng nói của Thiệu My thoảng qua một tia thất vọng:
- Vậy sao? Anh ấy đúng là như vậy, không nói một câu liền đi công tác, công tác trở về cũng không xuất hiện.
Khương Hàn thoáng qua trong đáy mắt một tia thương tiếc nhưng rất nhanh liền biến mất. Hiện tại anh không có thời gian đi quan tâm tình trạng vui buồn của cô gái này.
- Hàn còn có việc không nói chuyện với My nữa.
- Được rồi, tạm biệt!
Khương Hàn xoa trán không biết phải làm sao? Càng nghĩ anh càng thấy cô gái mang tên Thư Giao này thật là một rắc rối của Trí Hi.
Khương Hàn gọi điện cho Đằng Triết nhưng không có người nhấc máy. Tâm trạng vừa lo lắng lại trở nên càng buồn bực hơn.
- Tên nhóc này biến đi đâu mất rồi không biết?
Khương Hàn ném điện thoại sang một bên, suy nghĩ một lúc vẫn là bước xuống xe tiến vào con hẻm tối. Trong lòng anh khẽ thở dài.
“Anh hai, anh thật sự vướng phải rắc rối lớn rồi.”
----------------------------------------------------
Thư Giao nắm chặt tay run rẩy, lòng bàn tay đã có một tầng mồ hôi hòa quyện vết máu đã khô. Cô giống như không thể tin nhìn vào người con gái xa lạ trước mặt đang từ từ cởi trói đứng dậy. Trong ánh sáng cô gái khẽ mỉm cười, một nụ cười cô cho là một sự đắc ý. Nói xa lạ cũng không phải xa lạ bởi vì cô gái này cô đã gặp một lần. Đáng tiếc lúc đó cô chỉ thấy một ánh mắt hung tợn mà hiện tại cô gái kia lại nở nụ cười. Cô gái đó đã từng muốn dùng dao hủy dung cô dĩ nhiên cô không quên được, thế nhưng cô lại không biết tên. Thư Giao cười khổ trong lòng, cô gái này thật sự hủy dung cô mới vừa lòng sao?
- Cô là ai? Tại sao phải giả dạng giống Lan Thy để lừa gạt tôi?_Thư Giao kìm chế xúc động muốn đánh người.
- Chúng ta đã gặp một lần, cô không nhớ sao? Nếu lúc đó tôi để lại trên mặt cô một vết sẹo có phải cô sẽ nhớ tôi không?_cô gái lại nở nụ cười.
Thư Giao nhếch lên một nụ cười nhạt có chút giễu cợt:
- Tôi dĩ nhiên không quên cô chỉ là tôi muốn biết thân phận của cô mà thôi. Tôi đang nghĩ, tôi và cô không thù không oán vì sao cô phải bám riết lấy tôi không tha?
Cô gái thu lại nụ cười, lộ ra ánh nhìn bén nhọn như muốn xuyên thấu người Thư Giao:
- Bởi vì từ khi cô trở thành người của Vũ ca thì số phận đã là như vậy cô hiểu không?
Thư Giao đột nhiên run sợ trong lòng giật mình lùi mấy bước, cô đã từng nghĩ đến quen biết Đại Vũ thật sự không có kết cục tốt nhưng không ngờ cô và anh còn chưa đi đến đâu thì kết cục đó đã đến rồi. Thư Giao từ trong lòng lôi Đại Vũ ra mắng một nghìn lần. Thư Giao hồi tỉnh cong môi cười cười.
- Cô là kẻ thù của anh ta hay là người mến mộ anh ta?
Cô gái cảm thấy kinh ngạc với thái độ của Thư Giao, cô ta cười lạnh trong lòng. Cô ta không nghĩ ở trong tình huống này mà Thư Giao vẫn giữ được bình tĩnh. Nếu cô ta nhớ không lầm bản lĩnh đánh nhau của Thư Giao thật sự không tệ chút nào. Nếu thật sự hai người tranh cao thấp, cô ta không chắc mình có thể thắng Thư Giao.
- Cô đoán thử xem.
Thư Giao khinh bỉ trong lòng. Đoán cái khỉ gì chứ? Cô chỉ là đang tìm cách trốn mà thôi chẳng có thời gian đâu mà cùng cô ta chơi trò đoán mò. Đã biết mình bị lừa, cô không chạy trốn thì chính là đồ ngốc rồi.
- Ha ha hẳn là mến mộ có phải không? Vậy cô cứ tìm anh ta đi, tìm tôi cũng không có lợi ích gì._Thư Giao xua tay cười cứng ngắc. Cô đem Đại Vũ “bán” để đổi lấy mạng sống hẳn là anh không trách cô đi. Dù sao Đại Vũ cũng không dễ chọc, nếu cô gái kia đụng đến được Đại Vũ thì cũng không tìm cô.
Cô gái kia nhìn Thư Giao cười càng thêm tức giận, trên gương xinh đẹp đã không còn ngọt ngào dịu dàng. Thư Giao âm thầm tặc lưỡi, cô gái này thay đổi sắc mặt thật là nhanh. Nếu cô gái này mà cười điềm đạm thì thật là xinh đẹp tựa thiên thần vậy. Nhưng khi cô ta không cười thì thật giống ác quỷ. Thư Giao chợt lạnh người. Cô gái này thật sự rất bí ẩn. Cô không rõ thân phận của người con gái này cũng không biết cô ta cùng Đại Vũ là loại quan hệ gì. Cho dù có quan hệ…cô cũng không biết phải làm sao.
- Cô đừng tưởng có Vũ ca chống đỡ thì có khả năng ra khỏi đây. Tôi sẽ không để cô đắc ý lâu đâu.
- Tôi có nói là dựa vào Vũ ca sao?
- Cô…
Cô gái giận đến nổi hai mắt trừng trừng. Hình ảnh của Thư Giao hiện tại chính là đắc ý làm cô ta càng bực tức.
Cô gái xoay sang hai thanh niên quát lớn:
- Hai người bắt cô ta lại, đừng để cô ta hé môi nói chuyện nữa.
Thư Giao nuốt nước bọt không ngừng muốn xoay người bỏ chạy nhưng đã không kịp cánh cửa sắt đã dần hạ xuống, bên ngoài cửa lại xuất hiện thêm mấy người khác. Thư Giao âm thầm rủa một tiếng. Nếu cô không bước vào có phải có thể chạy rồi không? Hiện tại nếu đánh cô cũng chỉ có thể cầm cự chừng mười đến mười lăm phút là cùng. Trong lòng Thư Giao không ngừng rơi lệ cũng không ngừng mắng Đại Vũ.
“Đại Vũ chết tiệt, tại anh tất cả nếu tôi ra khỏi đây tôi nhất định không tha cho anh.”
Mà người nào đó bị Thư Giao mắng dọc đường đi không ngừng giật mắt cảm thấy có điều không lành sắp xảy ra. Tuy nhiên, điều không lành người nào đó nghĩ đến là Thư Giao xảy ra chuyện.
Hai thanh niên tiến về phía Thư Giao, cô lại lùi về phía cửa, lùi đến khi lưng đụng phải cửa sắt vang lên tiếng động. Tiếng động này nói cho Thư Giao biết cô hết đường chạy rồi.
- Quân tử động khẩu không động thủ, các anh đừng làm bậy đấy. Các anh là trai tráng sao có thể ra tay với một cô gái yếu đuối được._Thư Giao trừng mắt nhìn hai thanh niên kia.
Hai thanh niên nghe cô nói mà không ngừng rợn tóc gáy, lông tóc trên người toàn bộ dựng đứng lên. Cô ra tay vật ngã bốn năm người chỉ trong vòng mấy phút lần trước, hai người họ cũng có mặt chỉ là bọn họ không ra tay cho nên cô chưa thấy bọn họ mà thôi. Cô còn ở trước mặt bọn họ khua môi múa mép, nói cô yếu đuối chi bằng nói cô là quả ớt hiểm nghe còn thuận tai hơn.
Hai thanh niên không mở miệng nói chuyện cứ như vậy ép sát về phía Thư Giao. Thư Giao đã không còn lựa chọn khác chỉ còn cách thủ thế né tránh mà thôi. Hai thanh niên trước mặt so với cô cao lớn hơn nhiều, cô không ngu ngốc đi so thể lực với bọn họ.
Hai cánh tay của hai thanh niên ra đòn muốn từ hai phía tóm lấy hai bên vai gầy của cô. Thư Giao nhanh nhẹn tránh thoát, thân thể bay qua lưng một người đạp vào bụng người còn lại. Cô nhanh chóng chạy về một góc khác. Tim Thư Giao đập liên hồi, cô thật là sợ muốn chết.
Hai thanh niên mặt đen lại một mảng, thanh niên bị cô đạp một cú vào bụng hung hăng trợn mắt nhìn cô. Thư Giao âm thầm vuốt mồ hôi. Cô cũng không muốn ra tay, hung tợn với cô như vậy làm gì?
- Này, này tôi nói rồi, tôi không muốn đánh nhau.
Thư Giao vừa nói dứt câu, cô nghe tiếng đánh nhau loạn xạ vang lên bên ngoài mà tiếng người nào đó không ngừng hét lớn.
- Cô gái ngu ngốc, em có bên trong không mau trả lời tôi?
Thư Giao vừa nghe tiếng của người nào đó thì mừng rỡ nhưng nghe kĩ câu nói của anh liền muốn đánh người. Gọi cô đàng hoàng một chút không được à, nhất định phải mắng cô ngu ngốc mới được sao? Thư Giao nghiến răng nghiến lợi rất không muốn trả lời nhưng vì mạng sống cô nhịn.
- Anh mới là tên lưu manh, anh nhanh một chút cứu tôi ra nếu không tôi không tha cho anh._cô nhận ra đây là giọng nói của Trí Hi không phải Đại Vũ.
Cô vô cùng khó hiểu vì sao anh không dùng thân phận Đại Vũ đến mà dùng thân phận Trí Hi. Anh rốt cuộc có biết như vậy rất nguy hiểm hay không? Cho nên người ngu ngốc là anh không phải cô.
Trí Hi cùng Trác Quang ở bên ngoài vừa muốn tránh thoát khỏi đám người lại bị cuốn vào vòng đánh. Bọn họ vất vả lắm mới tiến vào gần cánh cửa, bọn họ vướng bận tay chân không thể tiếp cận cửa chỉ có thể gọi cầu may. Thế nhưng lại nghe tiếng Thư Giao trả lời. Cả hai chàng trai nhìn nhau không nói chỉ là thở nhẹ một cái. Trí Hi âm thầm nhếch môi nghe giọng điệu hung hăng của Thư Giao. Tốt lắm! Còn có thể đe dọa anh vậy thì không sao rồi.
Trong ánh mắt sâu đen thường ngày của Trí Hi phủ lên một lớp gì đó lành lạnh mà mờ mịt. Ít ra hiện tại anh còn ngụy trang một cặp kính nếu không ngọn lửa giận trong mắt có thể thiêu đốt tất cả.
Chiếc xe vượt đi với tốc độ nhanh nhất có thể, Trí Hi cũng không rõ người gọi điện thoại cho anh là ai, tuy nhiên anh có thể xác định bọn người bắt Thư Giao lần trước hẳn là có liên quan. Nếu đúng như anh nghĩ thì anh không thể buông tha được nữa rồi. Một lần anh nhẫn nhưng sẽ không có lần hai.
“Vũ Hoàng Đạt cậu muốn đấu một ván sống chết với tôi phải không? Vậy phải xem cậu có bản lĩnh không đã.”
Đầu hẻm X, một chiếc xe Ferrari mui trần màu đỏ dừng lại. Từ bên trong xe bước ra một chàng trai cao ráo, dáng người hoàn mĩ. Áo sơ mi trắng phẳng phiu nổi bật trong đêm đen mờ ảo. Sự sắc bén của đôi mắt sâu đen đã bị che đi bởi cặp kính. Bộ dạng chàng trai trông có vẻ nho nhã hơn. Nhưng ở chàng trai lại toát ra hơi thở lãnh mạc khiến người khác không dám đến gần. Tiếng cửa xe vang vọng bị đóng lại biểu thị thái độ tức giận. Đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng nhạt yếu ớt tạo cái bóng nghiêng nghiêng của chàng trai trên làn đường.
Một chiếc xe Mercedes-Benz sang trọng cũng dừng lại phía sau, lại nối tiếp một chàng trai khác cũng bước xuống. Ánh mắt cương nghị trong đêm tối lộ ra tia lo lắng nhưng nhanh chóng bị che đi. Bộ thường phục trên người chỉ để lộ ra sự phóng khoáng của chàng trai. Khó ai có thể nhìn ra đây là một vị cảnh sát trẻ tuổi.
Hai ánh mắt chạm nhau, có kinh ngạc cũng có dò xét.
- Đêm khuya như vậy không biết tổng giám đốc trẻ của Vũ Đại xuất hiện ở nơi đây làm gì?
Trí Hi giữ thái độ điềm tĩnh, tuy vậy trong nội tâm anh dâng lên một hồi chuông cảnh báo. Anh có thể bị người này gài bẫy hay không? Thân phận của anh có bị bại lộ hay không?
- Tôi đến tìm bạn gái có vấn đề gì sao? Không phải cả chuyện riêng tư của tôi anh cũng muốn quản chứ?
Trác Quang kinh ngạc nhưng lại cố đè ép cảm xúc lo lắng. Người Trí Hi đề cập đến không phải Thư Giao chứ?
- Không vấn đề gì.
Trác Quang dù cảm thấy kì lạ vì sao Trí Hi lại xuất hiện ở nơi như thế này nhưng cũng không muốn hỏi nhiều. Anh chỉ là nhận được tin nơi đây có bất ổn nên đến thăm dò mà thôi. Anh cũng không muốn kinh động đến đám người kia, anh muốn tìm ra người phía sau là ai. Anh vẫn hoài nghi chuyện Thư Giao bị bắt vừa rồi có liên quan đến ân oán của Vũ ca. Chính vì vậy anh muốn tìm một chứng cứ để tách Thư Giao khỏi Vũ ca. Anh không thể để Thư Giao dính dán đến con người nguy hiểm như vậy. Thế lực Vũ ca rất lớn nhưng ai biết anh ta làm những chuyện phạm pháp gì, một người như vậy hoàn toàn không thể đem lại an toàn cho Thư Giao.
Lại nhìn đến Trí Hi một bộ dạng nho nhã lịch sự nhưng Trác Quang lại cảm thấy nơi Trí Hi toát ra một sự thần bí nào đó không thể diễn tả thành lời. Trong lòng Trác Quang không khỏi nghĩ rằng người này chính là một tay che trời, không chừng Vũ ca chỉ là một con cờ để Trí Hi khống chế gia tộc. Một người tâm địa thâm hiểm khó lường như vậy anh thật không muốn động vào.
Trí Hi bước đi vững vàng nhanh chóng tiến vào con hẻm u tối ấy, dù hiện tại anh không biết có chuyện gì xảy ra hay không nhưng anh không thể không vào. Tay anh nắm chặt biểu thị thái độ khẩn trương vô cùng. Trác Quang không nhanh không chậm tiến theo sau, tại sao anh cảm thấy Trí Hi của hiện tại không phải giống như một thiếu gia yếu ớt chỉ biết hoạt động trí óc mà giống như một con mãnh thú bị chọc giận hơi thở tràn ngập nguy hiểm.
Một chiếc xe Lexus cũng dừng lại ở một góc, từ góc nhìn của chiếc xe có thể thấy được hai chiếc xe kia đang đỗ cạnh nhau. Người ngồi trong xe cau mày thật chặt, thái độ lo lắng vô cùng. Bỗng điện thoại vang lên, người trong xe nhìn vào số điện thoại lại chần chừ một lúc mới nghe máy.
- Alo, Hàn nghe.
- Hàn có thấy anh Trí Hi ở đâu không?_giọng nói mềm nhẹ từ đầu dây truyền đến.
Khương Hàn không ngừng liếc mắt vào con hẻm, Trí Hi cùng Trác Quang đã biến mất rồi. Anh rất muốn đuổi theo nhưng trước khi đến đây Trí Hi đã ra lệnh anh không được đi vào còn bảo anh ở ngoài liên lạc cùng Đằng Triết. Anh cũng không thể chống lại ánh mắt rét lạnh của Trí Hi cho nên chỉ còn cách ở xa quan sát. Anh lại không nghĩ đến Thiệu My lại tìm Trí Hi vào lúc này.
- Không có. Xưa nay anh ấy làm việc gì đều không có thói quen nói cho người khác biết.
Giọng nói của Thiệu My thoảng qua một tia thất vọng:
- Vậy sao? Anh ấy đúng là như vậy, không nói một câu liền đi công tác, công tác trở về cũng không xuất hiện.
Khương Hàn thoáng qua trong đáy mắt một tia thương tiếc nhưng rất nhanh liền biến mất. Hiện tại anh không có thời gian đi quan tâm tình trạng vui buồn của cô gái này.
- Hàn còn có việc không nói chuyện với My nữa.
- Được rồi, tạm biệt!
Khương Hàn xoa trán không biết phải làm sao? Càng nghĩ anh càng thấy cô gái mang tên Thư Giao này thật là một rắc rối của Trí Hi.
Khương Hàn gọi điện cho Đằng Triết nhưng không có người nhấc máy. Tâm trạng vừa lo lắng lại trở nên càng buồn bực hơn.
- Tên nhóc này biến đi đâu mất rồi không biết?
Khương Hàn ném điện thoại sang một bên, suy nghĩ một lúc vẫn là bước xuống xe tiến vào con hẻm tối. Trong lòng anh khẽ thở dài.
“Anh hai, anh thật sự vướng phải rắc rối lớn rồi.”
----------------------------------------------------
Thư Giao nắm chặt tay run rẩy, lòng bàn tay đã có một tầng mồ hôi hòa quyện vết máu đã khô. Cô giống như không thể tin nhìn vào người con gái xa lạ trước mặt đang từ từ cởi trói đứng dậy. Trong ánh sáng cô gái khẽ mỉm cười, một nụ cười cô cho là một sự đắc ý. Nói xa lạ cũng không phải xa lạ bởi vì cô gái này cô đã gặp một lần. Đáng tiếc lúc đó cô chỉ thấy một ánh mắt hung tợn mà hiện tại cô gái kia lại nở nụ cười. Cô gái đó đã từng muốn dùng dao hủy dung cô dĩ nhiên cô không quên được, thế nhưng cô lại không biết tên. Thư Giao cười khổ trong lòng, cô gái này thật sự hủy dung cô mới vừa lòng sao?
- Cô là ai? Tại sao phải giả dạng giống Lan Thy để lừa gạt tôi?_Thư Giao kìm chế xúc động muốn đánh người.
- Chúng ta đã gặp một lần, cô không nhớ sao? Nếu lúc đó tôi để lại trên mặt cô một vết sẹo có phải cô sẽ nhớ tôi không?_cô gái lại nở nụ cười.
Thư Giao nhếch lên một nụ cười nhạt có chút giễu cợt:
- Tôi dĩ nhiên không quên cô chỉ là tôi muốn biết thân phận của cô mà thôi. Tôi đang nghĩ, tôi và cô không thù không oán vì sao cô phải bám riết lấy tôi không tha?
Cô gái thu lại nụ cười, lộ ra ánh nhìn bén nhọn như muốn xuyên thấu người Thư Giao:
- Bởi vì từ khi cô trở thành người của Vũ ca thì số phận đã là như vậy cô hiểu không?
Thư Giao đột nhiên run sợ trong lòng giật mình lùi mấy bước, cô đã từng nghĩ đến quen biết Đại Vũ thật sự không có kết cục tốt nhưng không ngờ cô và anh còn chưa đi đến đâu thì kết cục đó đã đến rồi. Thư Giao từ trong lòng lôi Đại Vũ ra mắng một nghìn lần. Thư Giao hồi tỉnh cong môi cười cười.
- Cô là kẻ thù của anh ta hay là người mến mộ anh ta?
Cô gái cảm thấy kinh ngạc với thái độ của Thư Giao, cô ta cười lạnh trong lòng. Cô ta không nghĩ ở trong tình huống này mà Thư Giao vẫn giữ được bình tĩnh. Nếu cô ta nhớ không lầm bản lĩnh đánh nhau của Thư Giao thật sự không tệ chút nào. Nếu thật sự hai người tranh cao thấp, cô ta không chắc mình có thể thắng Thư Giao.
- Cô đoán thử xem.
Thư Giao khinh bỉ trong lòng. Đoán cái khỉ gì chứ? Cô chỉ là đang tìm cách trốn mà thôi chẳng có thời gian đâu mà cùng cô ta chơi trò đoán mò. Đã biết mình bị lừa, cô không chạy trốn thì chính là đồ ngốc rồi.
- Ha ha hẳn là mến mộ có phải không? Vậy cô cứ tìm anh ta đi, tìm tôi cũng không có lợi ích gì._Thư Giao xua tay cười cứng ngắc. Cô đem Đại Vũ “bán” để đổi lấy mạng sống hẳn là anh không trách cô đi. Dù sao Đại Vũ cũng không dễ chọc, nếu cô gái kia đụng đến được Đại Vũ thì cũng không tìm cô.
Cô gái kia nhìn Thư Giao cười càng thêm tức giận, trên gương xinh đẹp đã không còn ngọt ngào dịu dàng. Thư Giao âm thầm tặc lưỡi, cô gái này thay đổi sắc mặt thật là nhanh. Nếu cô gái này mà cười điềm đạm thì thật là xinh đẹp tựa thiên thần vậy. Nhưng khi cô ta không cười thì thật giống ác quỷ. Thư Giao chợt lạnh người. Cô gái này thật sự rất bí ẩn. Cô không rõ thân phận của người con gái này cũng không biết cô ta cùng Đại Vũ là loại quan hệ gì. Cho dù có quan hệ…cô cũng không biết phải làm sao.
- Cô đừng tưởng có Vũ ca chống đỡ thì có khả năng ra khỏi đây. Tôi sẽ không để cô đắc ý lâu đâu.
- Tôi có nói là dựa vào Vũ ca sao?
- Cô…
Cô gái giận đến nổi hai mắt trừng trừng. Hình ảnh của Thư Giao hiện tại chính là đắc ý làm cô ta càng bực tức.
Cô gái xoay sang hai thanh niên quát lớn:
- Hai người bắt cô ta lại, đừng để cô ta hé môi nói chuyện nữa.
Thư Giao nuốt nước bọt không ngừng muốn xoay người bỏ chạy nhưng đã không kịp cánh cửa sắt đã dần hạ xuống, bên ngoài cửa lại xuất hiện thêm mấy người khác. Thư Giao âm thầm rủa một tiếng. Nếu cô không bước vào có phải có thể chạy rồi không? Hiện tại nếu đánh cô cũng chỉ có thể cầm cự chừng mười đến mười lăm phút là cùng. Trong lòng Thư Giao không ngừng rơi lệ cũng không ngừng mắng Đại Vũ.
“Đại Vũ chết tiệt, tại anh tất cả nếu tôi ra khỏi đây tôi nhất định không tha cho anh.”
Mà người nào đó bị Thư Giao mắng dọc đường đi không ngừng giật mắt cảm thấy có điều không lành sắp xảy ra. Tuy nhiên, điều không lành người nào đó nghĩ đến là Thư Giao xảy ra chuyện.
Hai thanh niên tiến về phía Thư Giao, cô lại lùi về phía cửa, lùi đến khi lưng đụng phải cửa sắt vang lên tiếng động. Tiếng động này nói cho Thư Giao biết cô hết đường chạy rồi.
- Quân tử động khẩu không động thủ, các anh đừng làm bậy đấy. Các anh là trai tráng sao có thể ra tay với một cô gái yếu đuối được._Thư Giao trừng mắt nhìn hai thanh niên kia.
Hai thanh niên nghe cô nói mà không ngừng rợn tóc gáy, lông tóc trên người toàn bộ dựng đứng lên. Cô ra tay vật ngã bốn năm người chỉ trong vòng mấy phút lần trước, hai người họ cũng có mặt chỉ là bọn họ không ra tay cho nên cô chưa thấy bọn họ mà thôi. Cô còn ở trước mặt bọn họ khua môi múa mép, nói cô yếu đuối chi bằng nói cô là quả ớt hiểm nghe còn thuận tai hơn.
Hai thanh niên không mở miệng nói chuyện cứ như vậy ép sát về phía Thư Giao. Thư Giao đã không còn lựa chọn khác chỉ còn cách thủ thế né tránh mà thôi. Hai thanh niên trước mặt so với cô cao lớn hơn nhiều, cô không ngu ngốc đi so thể lực với bọn họ.
Hai cánh tay của hai thanh niên ra đòn muốn từ hai phía tóm lấy hai bên vai gầy của cô. Thư Giao nhanh nhẹn tránh thoát, thân thể bay qua lưng một người đạp vào bụng người còn lại. Cô nhanh chóng chạy về một góc khác. Tim Thư Giao đập liên hồi, cô thật là sợ muốn chết.
Hai thanh niên mặt đen lại một mảng, thanh niên bị cô đạp một cú vào bụng hung hăng trợn mắt nhìn cô. Thư Giao âm thầm vuốt mồ hôi. Cô cũng không muốn ra tay, hung tợn với cô như vậy làm gì?
- Này, này tôi nói rồi, tôi không muốn đánh nhau.
Thư Giao vừa nói dứt câu, cô nghe tiếng đánh nhau loạn xạ vang lên bên ngoài mà tiếng người nào đó không ngừng hét lớn.
- Cô gái ngu ngốc, em có bên trong không mau trả lời tôi?
Thư Giao vừa nghe tiếng của người nào đó thì mừng rỡ nhưng nghe kĩ câu nói của anh liền muốn đánh người. Gọi cô đàng hoàng một chút không được à, nhất định phải mắng cô ngu ngốc mới được sao? Thư Giao nghiến răng nghiến lợi rất không muốn trả lời nhưng vì mạng sống cô nhịn.
- Anh mới là tên lưu manh, anh nhanh một chút cứu tôi ra nếu không tôi không tha cho anh._cô nhận ra đây là giọng nói của Trí Hi không phải Đại Vũ.
Cô vô cùng khó hiểu vì sao anh không dùng thân phận Đại Vũ đến mà dùng thân phận Trí Hi. Anh rốt cuộc có biết như vậy rất nguy hiểm hay không? Cho nên người ngu ngốc là anh không phải cô.
Trí Hi cùng Trác Quang ở bên ngoài vừa muốn tránh thoát khỏi đám người lại bị cuốn vào vòng đánh. Bọn họ vất vả lắm mới tiến vào gần cánh cửa, bọn họ vướng bận tay chân không thể tiếp cận cửa chỉ có thể gọi cầu may. Thế nhưng lại nghe tiếng Thư Giao trả lời. Cả hai chàng trai nhìn nhau không nói chỉ là thở nhẹ một cái. Trí Hi âm thầm nhếch môi nghe giọng điệu hung hăng của Thư Giao. Tốt lắm! Còn có thể đe dọa anh vậy thì không sao rồi.
/59
|