Tiên Ấn

Chương 59: Mưu đồ

/198


Cổ Trần, rốt cuộc y là người ra sao?

Lần đầu gặp mặt, Tiểu Thần cảm thấy tu vi người này bất phàm, thân phận lại thần bí lạ thường, thế nhưng sau một thời gian tiếp xúc, y cảm thấy đối phương rất chân thành, không mang chút giả dối nào, hơn nữa qua lời nói có thể dễ dàng nhận thấy y là người thông tuệ, không khỏi khiến người khác cảm thấy tin phục.

Đáng tiếc, mấy năm nay Tiểu Thần vẫn không nhìn thấu được tâm tư y, rõ ràng có thể giữ mình song hết lần này tới lần khác lại nhúng chân vào vũng nước đục này, chẳng lẽ vì thương cảm, vì đồng tình?

Có điều những việc đó đều không quan trọng, chỉ cần nhận được tự do, mọi thứ khác Tiểu Thần đều không để ý, cho dù đối phương định lợi dụng mình, hãm hại mình đi chăng nữa. Cho dù hiện thực rất tàn khốc song sâu trong lòng y luôn tin tưởng, tương lai chắc chắn còn hy vọng.

oOo

Trần Tịch và Nguyên Minh Tử im lặng không nói, trong lòng ba người đều mang tâm sự.

Bạch Mộc Trần chỉ liếc mắt đã nhận ra, song không vạch trần. Với chàng, chuyện đối phương nghĩ sao không quan trọng, lời nói dẫu tốt đẹp ra sao cũng chẳng bằng hành động thực tế, mà điều chàng cần làm là mang tới cho tất cả tán tiên một chút hy vọng, đây mới chỉ là bước đầu, kế hoạch thực sự vẫn ở phía sau.

Đương nhiên, Bạch Mộc Trần chọn ba anh em Tiểu Thần cũng là có ý của mình.

Ba người này từ khi mới gặp đã ở bên nhau, mấy năm qua dẫu gặp nhiều chuyện như vậy họ vẫn không rời nhau nửa bước, cùng tiến cùng lùi, đủ thấy họ trọng tình trọng nghĩa, người như vậy, chẳng lẽ không đáng để chàng giúp đỡ?

Có lẽ bản tính mỗi người đều có khuyết điểm, không ít thì nhiều, nhưng chỉ cần tỏng họ còn có những phẩm chất cao đẹp, vậy cuộc đời họ chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ... Những phẩm chất “cao đẹp” đó có thể là lương thiện chính trực, có thể là dũng cảm kiên cường, có thể là lạc quan cần cù, tất cả đều bao hàm trong ánh sáng chói lọi của tình người, tỏng vẻ đẹp của linh hồn, trong sắc màu của sinh mệnh.

“Tiểu Thần, ta thấy dấu hiệu bọn đệ lưu lại, mọi người vội vã tìm ta như vậy, rốt cuộc có chuyện gì?”

Nghe Bạch Mộc Trần hỏi, ba người Tiểu Thàn chợt nhớ ra mình còn chưa hỏi việc chính.

“Ừm, Cổ đại ca, tình hình có phần cấp bách, là thế này...”

Lập tức, Tiểu Thần đem những chuyện vừa xảy ra gần đây cùng những điều mình lo lắng kể ra, cũng đưa ra suy nghĩ và phân tích của bản thân.

“Vậy mọi người muốn hành động sớm?”

Bạch Mộc Trần khẽ cau mày, lại nhẹ nhàng dùng tay day day cằm.

Vốn theo kế hoạch ban đầu, Bạch Mộc Trần muốn ổn định tình hình trước, đợi sau khi thực lực tăng lên mới hành động, tiếc rằng kế hoạch này diễn ra chậm chạp, như trời cao không muốn cho bọn họ thời gian. Đã xảy ra chuyện thế này, vậy chỉ có thể liều mình mạo hiểm một phen.

Tự nhủ trong lòng, Bạch Mộc Trần khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Đệ băn khoăn không phải không có lý, ta cũng đồng ý hành động sớm, có điều mọi chuyện phải nghe theo sắp xếp của ta.”

“Cái này đương nhiên rồi.”

Ba người Tiểu Thần đều vô cùng phấn khởi, đã chờ suốt ba năm, kế hoạch của bọn họ cuối cùng cũng bắt đầu...

Tạo phản, hay nên nói là tranh đấu vì tự do! Đối với những quặng nô đángống trong cảnh khốn cùng, chẳng bằng thoải mái đánh cược một phen, dẫu sao vẫn hơn là cả đời phải chôn thân trong chốn này, cho dù kết cục có thất bại, bọn họ cũng vĩnh viễn không hối hận.

Dừng một chút, Bạch Mộc Trần tiếp lời: “Giờ bên đệ có bao nhiêu người có thể sử dụng? Ý ta là những người thật sự đáng tin.”

Trần Tịch và Nguyên Minh Tử đều đưa mắt nhìn Tiểu Thần, Tiểu Thần cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Cổ đại ca, giờ dưới tay đệ có gần một ngàn quặng nô, có điều tương đối đáng tin vẫn chỉ là ba mươi hai người theo chúng ta từ lúc đầu, họ cũng giống bọn đệ, đều từng đồng sinh cộng tử, vốn sống dựa vào nhau, cho nên đệ tin tưởng bọn họ. Có điều những người đó chưa biết kế hoạch của chúng ta, nhưng đệ tin bọn họ chắc chắn sẽ ủng hộ.”

Nói tới đây, Tiểu Thần lại cảm khái: “Thật ra Cổ đại ca không cần lo lắng quá, những tiên nô trong dãy núi này, ai cam tâm làm nô lệ cả đời? Ai nguyện sống ở nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời, mặc người ta sai khiến, sống chết không do mình... Đúng là bởi đa số quặng nô đã mất hết hy vọng, chịu đựng lâu ngày thành quen, dần dà cảm xúc tê dại, trở nên lạnh lùng, ích kỷ, tàn nhẫn. Nếu trời cao thực sự cho bọn họ hy vọng, cho dù chỉ một chút, bọn họ cũng sẽ cố gắng hết sức, chẳng nề hà bất cứ thứ gì.”

“Ta hiểu.”

Bạch Mộc Trần đưa tay vỗ vỗ vai Tiểu Thần, mỉm cười nặng nề. Có một số chuyện không phải chàng không hiểu song phải gánh vác an nguy hơn một ngàn quặng nô nên không thể không cẩn thận, cũng không cho phép bản thân sai lầm, dù chỉ nửa điểm.

...

Tiếp đó, Bạch Mộc Trần sắp đặt từng bước trong kế hoạch của mình.

Đầu tiên, bọn họ cần tạo ra hỗn loạn ở dãy núi Thiên Uyên, càng loạn càng tốt, tốt nhất là khiến cả phía trên để ý tới.

Tiếp đó, muốn giải thoát các quặng nô này chắc chắn phải giành lấy “Tụ Tiên lệnh” phóng thích tất cả nguyên thần trong đó, chỉ có vậy mới giúp các quặng nô thu được tự do.

Cuối cùng là làm sao an bài cho nhiều quặng nô như vậy, giúp họ có cuộc sống yên bình.

So với hai bước trước, đây mới là bước quan trọng nhất. Một khi kế hoạch của bọn họ thành công, mọi chuyện diễn ra tiếp theo sẽ rất khó đoán, việc bạo loạn quy mô lớn như vậy chắc chắn sẽ khiến cả Nhất Trung Thiên chấn động, tam đại tiên tông sẽ phái ra cao thủ trấn áp. Vì vậy không thể ở lại Đông Phượng Lân, chỉ có thể tìm một nơi khác sinh sống.

Chuyện này Bạch Mộc Trần đã sớm đoán trước, cũng đã có chuẩn bị.

Phượng Lân Châu bị dãy núi Thiên Uyên chia làm hai miền đông tây, bình thường muốn đi từ miền đông sang miền tây phải thông qua các truyền tống trận được thiết kế từ trước, song những truyền tống trận này đều nằm đưới sự khống chế của các đại tiên tông, bọn họ chắc chắn không thể vào được. Nhưng trời không tuyệt đường người, nơi cực bắc Đông Phượng Lân có một nơi tên đầm lầy Sương Đỏ, nếu đi xuyên qua nơi này có thể tới Tây Phượng Lân, hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc của tam đại tiên tông.

“Đầm lầy Sương Đỏ?”

Khuôn mặt Tiểu Thần lộ vẻ nghi ngờ: “Cổ đại ca, huynh muốn chúng ta đi qua đầm lầy Sương Đỏ tới Tây Phượng Lân?”

"Đúng vậy!"

Bạch Mộc Trần gật đầu đáp: “Đầm lầy Sương Đỏ là nơi nguy hiểm, có vô số hung cầm mãnh thú, muốn đi xuyên qua đó chắc chắn koong dễ, có thể phải trả giá rất lớn. Nhưng ngoài trừ con đường này, chúng ta không còn lựa chọn nào khác.

Nói xong, Bạch Mộc Trần đưa đồ giản đã chuẩn bị từ trước cho Tiểu Thần rồi nói: “Đây là bản đồ khái quát của Đông Phượng Lân, đệ nhất định phải cất kỹ, ta đã đánh dấu tuyến đường và phạm vi của các thế lực, thêm một số điểm cần chú ý, chỉ cần mọi người cẩn thận một chút chắc sẽ không gặp phải chuyện quá lớn... Mặt khác, cho dù tam đại tiên tông có quyền khống chế tuyệt đối với cả Đông Phượng Lân nhưng ảnh hưởng của chúng ở vùng cực bắc lại rất nhỏ. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.”

Tiểu Thần nhận lấy đồ giản, quan sát một lúc rồi đưa sang cho Trần Tịch và Nguyên Minh Tử.

“Cổ đại ca...’

Tiểu Thần hơi băn khoăn nói: “Nếu bọn họ không muốn đi theo, đệ nên làm thế nào?”

Nghe vậy, Bạch Mộc Trần cũng chẳng ngạc nhiên, không kìm được thở dài. Thật ra trong lòng chàng sao lại không hiểu, vì tương lai tự do, mọi người có thể đồng tâm hợp sức chống lại cường địch, nhưng khi kháng chiến chấm dứt, sau khi khôi phục tự do, e rằng không ít quặng nô sẽ có toan tính khác trong lòng.

Trầm ngâm một lát, Bạch Mộc Trần thản nhiên nói: “Con đường này vốn vô cùng nguy hiểm, ngay cả ta cũng không biết có thể thành công hay không, nếu có người muốn rời đi, vậy cứ để họ đi, đừng cưỡng ép.”

“Đệ hiểu rồi, Cổ đại ca.”

Tiểu Thần gật đầu đáp ứng, tiếp đó bắt đầu bàn bạc chi tiết hơn về kế hoạch.


/198

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status