Mã Quân Vũ lắc đầu cười nhạt nói :
- Sư phụ tôi quyết lòng chữa bệnh cho sư thúc tôi, hy vọng ở tài năng Tiêu Công Nghĩa, đâu ngờ lão tiền bối ấy cũng không đủ tài chữa trị. Tuy Tiêu Công Nghĩa có bày cách đến Đại Giác tự xin Tuyết Sâm quả để chữa độc Kim Tuyến Xà, nhưng cũng chưa chắc có hiệu nghiệm hay không. Còn tôi nay một mình phải đưa sư thúc tôi về Côn Luân Sơn, đường xa vạn dặm, tôi nhắm sức mình không đủ cáng đáng trong lúc hiểm nguy nên phải lo lắng.
Bạch Vân Phi ôn tồn nói :
- Vừa rồi tôi thấy Vũ huynh giao đấu với cô gái họ Tiêu, theo công lực trước mắt tôi thấy khả năng Vũ huynh không phải tệ lắm. Đối với những tay võ lâm thông thường, Vũ huynh có thể so tay được. Chỉ sợ gặp phải những người giỏi thì có hơi rắc rối một chút.
Nói đến đây Bạch Vân Phi lại mỉm cười. Trong nụ cười có chứa một cái gì khinh khi tự đắc, và chàng nói tiếp :
- Tiêu Công Nghĩa chẳng qua là một lão già lừng danh nhất thời. Ông ta bảo độc Kim Tuyến Xà chỉ có Tuyết Sâm quả mới chữa nổi, lời nói ấy chưa chắc đã đúng.
Quân Vũ nghe nói trố mắt nhìn Bạch Vân Phi, nảy ra một tia hy vọng, hỏi :
- Sao? Thế thì Bạch huynh còn biết cách nào khác có thể chữa độc xà?
Bạch Vân Phi thấy mình đã lỡ lời, vội nói tránh :
- Không! Chất độc Kim Tuyến Xà đã ăn vào tốt tủy thì dẫu có thần y cũng bó tay mày thôi.
Mã Quân Vũ mặt mày tiu nghỉu như vẻ thất vọng, cúi gầm mặt xuống đất thở một hơi dài, lòng sầu khổ nói :
- Thế thì còn biết cách nào được nữa.
Trời càng khuya trăng càng sáng, giữa hồ gió hiu hiu thổi, bốn bề vắng lặng.
Quân Vũ cảm thấy một mùi thơm từ trong người Bạch Vân Phi phát ra, mùi thơm lạ lùng làm cho Quân Vũ tâm hồn ngây ngất. Chàng ngẩng mặt lên, nhìn vào mặt Bạch Vân Phi đầy cảm khái.
Bạch Vân Phi thấy thế, hiểu rõ tâm trạng của Quân Vũ, liền đứng dậy hỏi :
- Vũ huynh nhìn gì mà sững sờ vậy?
Quân Vũ giật mình đáp :
- Bạch huynh rất trang nhã và đẹp trai, tôi rất mến.
Bạch Vân Phi cười lanh lảnh :
- Ồ! Chớ có ngớ ngẩn! Sư muội của huynh mới là người đẹp! Cả ngày huynh nhìn mãi sắc đẹp của sư muội mà chưa chán ư? Này, trời đã khuya lắm rồi, tôi phải đưa quý khách trở về khách sạn.
Quân Vũ thầm nghĩ: “Tại sao có nhiều lúc vẻ mặt hắn lại diễm kiều, ủy mị như một cô gái?”
Bạch Vân Phi cầm chèo, cho thuyền rẽ sóng lướt vào bờ.
Chẳng bao lâu thuyền đã cập bến, Bạch Vân Phi nhảy lên bờ đưa mắt nhìn Thanh Loan nói :
- Loan muội! Em phải xem chừng Vũ huynh của em, đừng để người khác cướp mất.
Dứt lời, chàng lại nghiêng đầu nhìn Quân Vũ nói tiếp :
- Lòng người không thể chết được khi con người còn sống! Tô Phi Phụng không muốn cướp đoạt tình yêu của người khác, chẳng qua trong thời gian lý trí còn mạnh, lương tâm còn bị cắn rứt dày vò. Theo tôi nghĩ thì Tô Phi Phụng không phải là một hạng gái thường. Hạng gái ấy ít khi yêu ai, nhưng khi đã yêu thì không thể chịu nổi. Nếu nàng chế ngự tình yêu thì cũng chỉ như con tầm làm kén, đợi đến lúc tơ hết người mất.
Dừng lại một lúc, chàng lại thở dài nói :
- Từ xưa đến này trong thế gian biết bao anh hùng hào kiệt xem công danh như cỏ rác, xem phú quý như phù vân, trái lại rất ít người có thể hờ hững được với chữ tình. Hơn nữa, một người con gái lúc đã yêu thì không còn ai có thể hiểu nổi lòng họ. Có thể họ đổi chữ yêu ra chữ thù làm cho tơ lòng tan nát. Vì tôi là...
Nói đến đây, Bạch Vân Phi bỗng nín bặt. Chàng cười ha hả như để che lấp một ý nghĩ gì, rồi lại nói tiếp :
- Vì thế tôi là người bàng quan nên thấy rất rõ! Tuy mới sơ ngộ cũng không nỡ giấu giếm lời tâm tình. Sư muội của Vũ huynh tính thuần khiết, ngay thẳng, nói về cơ mưu thì sao bằng Tô Phi Phụng được. Tô Phi Phụng không những có trí hơn người mà còn gan dạ, dám liền lĩnh. Nếu tôi không lầm thì nàng ấy có thể làm bất cứ một việc gì, quyết không để tự mình chịu đau khổ, ôm hận suốt đời. Vũ huynh tuy bề ngoài như kẻ bạc tình, nhưng bên trong sự thực một khách đa tình bậc nhất. Tô Phi Phụng không dại gì mà không hiểu điều đó để khai thác tình cảm của Vũ huynh.
Quân Vũ nghe đến đấy, ngắt lời nói :
- Bạch huynh có thiện ý chỉ dạy tiểu đệ, nhưng tiểu đệ tự xét mình không thể để ai đầu độc tình cảm được. Tô Phi Phụng nếu đã nhận xét con người tiểu đệ một cách sai lệch như vậy thì một ngày nào đó, nàng cũng sẽ tự giác mà không còn nghĩ rằng tiểu đệ là một khách đa tình.
Bạch Vân Phi phì cười nói :
- Chưa chắc! Nhưng như thế nghĩa là Vũ huynh muốn để mặc nàng sầu khổ phải không? Vũ huynh có đủ can đảm cầm dao cắt đứt tơ tình mà không một lời than tiếc phải không? Điều đó tôi không tin chút nào nhưng tôi cũng cầu mong cho Vũ huynh có đủ can đảm như vậy...
Thanh Loan chú ý lắng nghe hai người nói chuyện. Nàng tuy tâm tánh hiền lành, thuần hậu chứ đâu phải là kẻ ngu đần. Do đó, tâm tình trao đổi giữa hai người đàn ông, nàng đã cảm thông một phần lớn. Trên nét mặt hiền lành của nàng bỗng dưng đọng nhiều nét lo âu, tâm trạng nàng có ít nhiều thay đổi.
Quân Vũ thấy vậy tìm lời an ủi :
- Bạch huynh nói đùa để trêu thôi, sư muội tưởng thật như vậy sao?
Thanh Loan bùi ngùi :
- Lâm Ngọc Bích tỷ cũng đã có một lần nói với muội như thế! Nếu sau này Vũ ca đối với muội không tốt thì chắc muội không sống nổi đâu.
Quân Vũ lắc đầu đáp :
- Không bao giờ có chuyện như thế! Sư muội đừng nghĩ vẩn vơ.
Bạch Vân Phi liền hối thúc hai người :
- Thôi, đêm đã khuya rồi, cả hai nên đem nhau về nghỉ sớm.
Quân Vũ hỏi :
- Bạch huynh hiện đang trú nơi khách sạn nào? Chúng tôi xin đưa Bạch huynh về trước.
Bạch Vân Phi nhìn trời nước mênh mông thở dài đáp :
- Tôi cũng như một cánh nhạn cô đơn, chân trời thênh thang gặp đâu ở đó.
Dứt lời, Bạch Vân Phi quay gót đi về phía đông, Quân Vũ và Thanh Loan đứng nhìn theo cho đến lúc chàng khuất bóng, hai người mới dắt tay nhau trở về khách sạn.
Về đến nơi đã quá canh ba, Quân Vũ đưa Thanh Loan về phòng dặn nàng ngủ cho ngon giấc, rồi chàng trở về phòng riêng thay áo.
Chàng nằm vật trên giường, bao nhiêu lo lắng nổi dậy trong óc, chàng không sao ngủ được, cứ trăn trở mãi.
Đột nhiên, trong cảnh lặng lẽ của khách sạn, vang lên một tiếng la chát chúa làm cho Quân Vũ giật mình. Chàng nhổm dậy, lấy áo mặc lẹ vào, mở cửa nhảy ra ngoài.
Bấy giờ trong khách sạn ai nấy ngủ hết, các phòng đều tối om, chỉ có phòng Ngọc Chánh Tử còn đèn sáng.
Quân Vũ biết có việc chẳng lành, liền tung mình chạy đến.
Cánh cửa phòng Ngọc Chánh Tử nửa khép nửa mở. Quân Vũ một tay để trước ngực thủ thế, một tay chuẩn bị thế công lách mình bước vào phòng.
Bên trong, ngọn đèn xao động, ánh sáng lung linh tỏa khắp phòng. Chàng thấy Ngọc Chánh Tử mặt mày nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền, nằm không cử động. Bên cạnh đó, Lâm Ngọc Bích, nửa thân mình còn nằm trên giường, hai chân thòng xuống đất, và vẫn không nhúc nhích.
Nhìn thân mình, Lâm Ngọc Bích, Quân Vũ biết nàng vừa nghe la giật mình thức dậy, chưa kịp bước xuống giường đã bị đối phương điểm huyệt nên ngất đi.
Chàng bước thêm mấy bước nữa thì thoáng thấy chàng thiếu niên áo xanh đang đứng khuất nơi góc bàn, mình cúi xuống, tay đang điểm vào huyệt “Tiết Quan” của Ngọc Chánh Tử.
Không cần nhìn tận mắt, Quân Vũ đã biết ngay thiếu niên áo xanh đó là Bạch Vân Phi rồi.
Bạch Vân Phi chỉ lo điểm huyệt Ngọc Chánh Tử, không hề để ý đến Mã Quân Vũ, mặc dù chàng đã biết có Mã Quân Vũ vào.
Bỗng chàng dừng tay, quay đầu lại hỏi :
- Vũ huynh chưa ngủ sao?
Bấy giờ Quân Vũ mới biết, có lẽ Bạch Vân Phi đang chữa bệnh cho sư thúc chàng. Tuy nhiên, chàng vẫn làm ra vẻ không hiểu, hỏi lại :
- Bạch huynh làm gì vậy?
Bạch Vân Phi nhìn Quân Vũ vừa cười vừa nói :
- Tôi vừa điểm cho sư thúc anh tám mạch “Kỳ Binh” làm lỏng cả ba trăm sáu mươi bốn huyệt “Tiết Quan”. Bây giờ nếu ai động đến người của sư thúc anh, tức thì xương thịt của sư thúc anh tan nát hết. Trong người của sư thúc anh chỉ còn ngũ tạng vẫn được an toàn mà thôi, còn các chỗ khác thì rữa ra hết, chất độc trong cốt tủy sẽ tràn ra theo máu, và chẳng bao lâu đọng về quả tim.
Quân Vũ nghe nói sửng sốt, trố mắt nhìn Bạch Vân Phi hỏi :
- Bạch huynh muốn hại sư thúc tôi?
Bạch Vân Phi gắt giọng đáp :
- Ừ, ta hại sư thúc người thì sao?
Dứt lời, chàng chậm bước bỏ ra ngoài, để Quân Vũ ở lại một mình trong phòng, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Quân Vũ bước đến bên Ngọc Chánh Tử lắng tai nghe hơi thở nhè nhẹ, và cả mình không còn chỗ nào cử động được nữa.
Chàng muốn lay gọi, nhưng sực nhớ đến lời Bạch Vân Phi vừa nói, nên không dám động đến người Ngọc Chánh Tử. Chàng nghĩ thầm :
- “Mình tưởng nó đến chữa bệnh cho sư thúc, té ra nó lại đến để hại mạng! Nó có thù gì với Côn Luân tam tử chăng? Việc này mình làm sao biết được? Nhưng nó đã đưa chất độc về tim thì sư thúc mình phải chết tức khắc”.
Quân Vũ thấy oán hận Bạch Vân Phi vô cùng, nhưng chàng xét thấy võ công của chàng kém xa Bạch Vân Phi, nên bối rối không biết phải làm sao.
Qua một lúc đau đớn, chàng bước ra khỏi cửa, thì thấy Bạch Vân Phi còn đang đứng bên ngoài ngửa mặt nhìn trăng, dáng điệu bình thản như không có điều gì bận rộn trong lòng. Quân Vũ thấy vậy tức giận, bước tới hỏi :
- Bạch huynh bản lãnh cao siêu, tài năng quán thế, tiểu đệ đã thầm phục lâu rồi. Tuy nhiên, mạng sống con người là hệ trọng, cớ sao Bạch huynh lại nhẫn tâm đùa cợt như vậy?
Bạch Vân Phi quay đầu lại, trợn mắt nhìn Quân Vũ nói :
- Mi...
Chỉ nói một tiếng rồi im bặt, khiến cho Quân Vũ càng nóng lòng nói lớn :
- Bạch huynh đã không chịu cứu mạng sư thúc tôi, bỏ sư thúc tôi trong tình trạng chết thảm đó thì tôi quyết hy sinh thân xác của tôi trước mặt Bạch huynh cho mà xem.
Dứt lời, Quân Vũ xuất thế “Xích thủ bát long” tung ra một chưởng thật mạnh, và lanh như chớp. Chẳng ngờ chàng vừa đánh ra đã không thấy Bạch Vân Phi đâu nữa cả.
Quân Vũ vừa sợ vừa tức, tung chân nhảy lên nóc nhà, đưa mắt quan sát một hồi, thấy ngoài phía đông, cách xa mấy chục trượng có một bóng người ẩn hiện dưới ánh trăng mờ.
Quân Vũ tuy khôn lanh, nhưng lại thiếu kinh nghiệm giang hồ, nên vừa thấy bóng người đó đã vội phi thân đuổi theo. Trong chốc lát, chàng đã ra khỏi dãy phòng khách sạn, và đến một cánh đồng vắng. Chàng gọi lớn :
- Bạch Vân Phi! Đã làm một việc ám muội mà còn bỏ chạy thì sao đáng mặt anh hùng.
Bóng đen nghe chàng nói bỗng dừng lại dưới một gốc cây, Quân Vũ vận dụng khinh công đuổi đến, chớp mắt đã đến nơi. Chàng dùng thế “Bế Môn Thôi Nguyệt” đánh tới thật mạnh vào lưng đối phương. Nhưng vừa xuất thủ, chàng đã phải rút tay về, vì thấy bóng người đó không phải là Bạch Vân Phi.
Bóng đen quay đầu lại, một tay bổ thẳng vào mặt Quân Vũ, một tay luồn xuống dưới đánh ngang bụng, hơi gió vun vút, khí thế rất kỳ lạ. Quân Vũ thất kinh liền nhảy lùi lại mấy bước, nhìn kỹ thì người đó chính là người áo xám chèo ghe cho Bạch Vân Phi trước đây, chỉ có khác là bây giờ có che thêm trên mặt một vuông vải xanh.
Người áo xám thấy Quân Vũ ngưng tay không đánh lại, cười ha hả nói :
- Người còn trẻ mà lại nóng tính quá nhỉ. Chỉ có đôi ngón võ tầm thương sao dám chống lại với chủ nhân tôi. Hôm nay nếu lão không cho mi một bài học thì mi không biết núi cao trời rộng là gì.
Quân Vũ đã tức giận Bạch Vân Phi, bây giờ lại gặp người chèo ghe cho hắn, lòng căm tức không nhịn được, nói lớn :
- Vị tiểu chủ của ngươi đã ám hại sư thúc ta, ta muốn trả thù. Ngươi là tay chân bộ hạ của hắn, thế thì ta lột xác ngươi trước rồi sẽ nói chuyện phải trái sau.
Người áo xám nghe giọng nói hách dịch của Quân Vũ cười nhạt nói :
- Côn Luân tam tử tài năng chỉ bằng hột gạo, mi là đệ tử của chúng thì bản lãnh bao nhiêu mà dám phách lối vậy. Mi đỡ được ba chục chiêu của ta thì ta mới phục mi.
Dứt lời người áo xám đưa tay chém tới, chưởng phong vun vút, uy thế rất mạnh. Quân Vũ không mang kiếm theo, chỉ dùng “Thiên Cang chưởng” chống đỡ.
“Thiên Cang chưởng” tuy kỳ ảo song cứ đem so sánh với chiêu thuật của người áo xám thì Quân Vũ còn kém xa. Quả nhiên, chưa đến hai chục hiệp, Quân Vũ đã bị dồn ép đến nỗi tay chân luống cuống. Tuy nhiên người áo xám có ý nể nang, không dám dùng độc thủ, do đó Quân Vũ mới có thể gắng gượng chống đỡ.
Trận đấu đang kịch liệt, bỗng nghe đàng sau một tiếng nạt lớn, giọng nói của đàn bà :
- Lão già bướng bỉnh kia! Công việc không lo cho xong lại đi đánh lộn với người ta, nếu lão mạnh tay hại mạng nó thì lão sẽ nói sao với chủ nhân? Lão muốn bị đuổi đấy ư?
Người áo xám ngưng tay cười hô hố nói :
- Nếu tôi cố đánh nó thì nó làm sao chịu nổi năm chiêu. Chẳng qua thấy nó ngông cuồng nên tôi tức giận đùa với nó một lúc vậy thôi!
Nói xong, người áo xám chấp tay tạ Quân Vũ một cái, cười lớn nói :
- Vũ đệ! Lão thật có lỗi.
Rồi, người ấy vừa quay mình bước đi mấy bước đã mất dạng.
Quân Vũ quay mặt bỏ đi. Vừa cất bước chẳng được bao xa lại thấy phía trước có bóng một người đàn bà mặc áo dài trắng, gài xiêm đen, đầu bịt khăn xanh, lưng đeo hai cây kiếm. Tuy tuổi đã trung niên mà mặt mày vẫn còn tươi đẹp vô cùng. Nàng quay lại mỉm cười nói với Quân Vũ :
- Mã hiệp khách chớ nên trêu vào bọn quỷ dữ đó. Chúng nó tánh như lửa đốt không kể gì đến lễ nghĩa đâu. Sau này có dịp gặp gỡ tôi sẽ bảo chúng tạ tội.
Dứt lời nàng quay mặt bỏ đi.
Bóng trắng chập chờn như gần xa, Quân Vũ thấy mình như đứng trong sương mờ, không còn trông rõ được. Chàng cất bước chạy theo gọi lớn :
- Lão tiền bối, xin lưu bước vài phút cho tôi hỏi thăm một chuyện.
Người đàn bà dừng lại tủm tỉm cười nói :
- Mã hiệp khách có điều gì xin cứ nói, cần gì khách khí! Tôi không phải tiền bối, xin Mã hiệp khách chớ nên xưng hô như vậy.
Mã Quân Vũ hỏi :
- Vừa rồi lão tiền bối có nói đến tiếng “tiểu chủ nhân”, vậy tiểu chủ nhân là ai? Có phải Bạch Vân Phi chăng?
Người đàn bà như không dám nói thẳng tên họ của chủ ra, tìm lời nói tránh :
- Chủ nhân tôi là người xuất thân trong chốn quyền quý cao sang, tính tình thanh cao, nết na hoàn mỹ. Người cao quý như thế mà hạ mình kết giao với Mã hiệp khách thì thật là việc hiếm có trên đời.
Quân Vũ cười nhạt nói :
- Nếu vậy thì bà và người áo xám kia đều là đồ đảng của Bạch Vân Phi rồi!
Người đàn bà nghe nói biến sắc mặt. Tuy nhiên nàng vẫn nén giận bảo :
- Mã hiệp khách tuổi còn trẻ, chưa hiểu việc đời, tôi khuyên chớ nên mở miệng ăn nói lời lỗ mãng như thế.
Quân Vũ nói :
- Bạch Vân Phi đã nhẫn tâm hại mạng sư thúc tôi, tôi thề không đội trời chung với hắn. Tuy tôi đánh không lại, nhưng thà chết chứ không chịu để ai khinh bỉ phái Côn Luân.
Người đàn bà nhếch mép cười, rồi khẽ nói :
- Mã thiếu niên đừng dùng những lời dọa nạt như thế có được không? Côn Luân tam tử tài năng có là bao, chúng tôi chỉ nể người chứ đâu sợ tài năng?
Dứt lời, người đàn bà phóng mình nhảy ba bước thì đã biến mất trong sương mờ như một vệt khói.
Quân Vũ thấy thế thầm nghĩ :
- “Người đàn bà này nội công thâm hậu, phi thân như gió bay điện chớp! Mấy câu nói vừa rồi của bà ta thật không phải là tự phụ. Dẫu ta có đuổi theo cũng chẳng kịp, chi bằng trở lại khách sạn là hơn”.
Chàng tung chân chạy trở lại. Vừa nhảy đến nóc khách sạn, chàng đã thấy trong phòng Ngọc Chánh Tử đèn sáng rực. Chàng thất kinh, lao mình vào thì thấy Ngọc Chánh Tử vẫn còn nằm trên giường, Lý Thanh Loan và Lâm Ngọc Bích thì đứng hầu hai bên, người đứng giữa là Bạch Vân Phi.
Thoáng thấy Quân Vũ, Bạch Vân Phi quay mặt sang nơi khác.
Quân Vũ thấy bên đầu giường Ngọc Chánh Tử lại có con hạc trắng, đứng trên một chiết cây gỗ. Con hạc này Quân Vũ đã trông thấy mấy lần ở Quát Thương sơn.
Con hạc ngậm vào mồm một sợi chỉ trắng và dài, thòng vào miệng của Ngọc Chánh Tử đang mở hé.
Bấy giờ Quân Vũ mới biết rõ Bạch Vân Phi đang chữa bệnh cho sư thúc chàng, lòng chàng quá cảm động, bước đến bên Bạch Vân Phi nói khẽ :
- Bạch huynh! Tiểu đệ hối hận vô cùng.
Bạch Vân Phi quay đầu lại nhìn Quân Vũ, rồi cũng chẳng nói câu nào.
Quân Vũ đứng cách Bạch Vân Phi có một bước, chàng thấy nét mặt Vân Phi hơi mệt, đôi mắt thẫn thờ chú hết tâm thần vào một việc gì.
Thanh Loan đang đứng xem con hạc trắng chữa bệnh cho sư phụ, bỗng nghe Quân Vũ nói, nàng quay lại hỏi :
- Vũ ca! Anh đi đâu vậy? Bạch huynh đang chữa bệnh cho sư phụ muội!
Quân Vũ nói nhỏ :
- Đừng nói chuyện nữa, hãy chú ý xem Bạch huynh chữa bệnh. Huynh đi ra ngoài một chút.
Bạch Vân Phi nhoẻn miệng cười, đưa bàn tay thon thon, dùng ngón trỏ đẩy nhẹ con hạc trắng ra, rồi lập tức rút sợi chỉ trắng kia đút vào trong túi.
Con hạc trắng cong cổ quay mấy vòng rồi nhảy xuống ghế, mắt nó nửa nhắm nửa mở trông có vẻ mỏi mệt lắm. Nó chậm chạp bước qua trước mặt Quân Vũ rồi đến nằm nghỉ bên góc phòng.
Bạch Vân Phi đưa ngón tay trỏ lên, ban đầu điểm chầm chậm vào các huyệt đạo trên mình Ngọc Chánh Tử. Nhưng sau đó, ngón tay chàng mỗi phút một nhanh, luôn luôn xỉa vào các yếu huyệt đến nỗi không ai còn trông thấy kịp nữa.
Mọi người đứng xem chỉ còn trông thấy như một tấm màn màu ngọc bao phủ cả mình Ngọc Chánh Tử vậy. Thật là một lối điểm huyệt phi thường, mà đôi tay kỳ diệu của Bạch Vân Phi cũng chẳng ai tưởng tượng nổi.
Trong chốc lát, mồ hôi chảy trên khuôn mặt của Bạch Vân Phi như tắm.
Chàng ngừng tay lại, bước lui ra sau hai bước, toàn thân như liểng xiểng.
Quân Vũ thấy thế vội nhảy và đỡ lấy hai vai của Bạch Vân Phi và nói :
- Bạch huynh! Tiểu đệ biết lỗi rồi! Kẻ đã biết lỗi không lý huynh chẳng thương tình.
Bạch Vân Phi lim dim đôi mắt, hơi thở dồn dập. Mùi thơm phát ra theo hơi thở của chàng bay vào mặt Quân Vũ. Cái mùi thơm khác thường này chính Quân Vũ đã một lần ngửi thấy trên du thuyền. Chàng mê mẩn cả tâm hồn, hai tay nắm chặt vào vai Bạch Vân Phi, trong lúc đó thì Bạch Vân Phi đang thấm mệt đến xỉu đi không còn biết gì nữa.
Hốt nhiên, Bạch Vân Phi mở mắt ra, hai mắt sáng rực lên như điện nhìn vào mắt Quân Vũ. Thanh Loan vốn thật thà, vội cầm khăn đến lau mồ hôi trên mặt cho Bạch Vân Phi.
Bạch Vân Phi thở dài nhìn Thanh Loan nhoẻn một nụ cười cảm mến. Trong lúc đó, Quân Vũ đứng há hốc mồm nhìn hai người.
Bạch Vân Phi khẽ nghiêng mình lách khỏi đôi tay của Quân Vũ vời đứng ngay thẳng nhìn Lâm Ngọc Bích nói :
- Chất độc nhiễm vào cốt tủy nay đã được con hạc hút vào bụng rồi! Tôi còn mở thêm tám mạch kỳ kinh, và điểm tiếp ba trăm sáu mươi bốn đạo huyệt.
Bệnh nhân chỉ cần tịnh dưỡng hai ngày thì võ công sẽ được hồi phục. Chốc nữa bệnh nhân tỉnh dậy chắc là thấy đói. Nếu có cá tươi nấu canh cho ăn thì tốt. Còn nếu bệnh nhân sợ tanh thì nên cho bệnh nhân uống một ly nước đường trước.
Dứt lời, Bạch Vân Phi quay lưng bỏ ra khỏi phòng, Thanh Loan và Quân Vũ cùng đuổi ra theo. Con hạc trắng cũng lểnh mểnh theo sau Vân Phi.
Quân Vũ nói :
- Bạch huynh! Hãy lưu bước một chút đã.
Bạch Vân Phi quay đầu lại thì Thanh Loan đã tươi cười nói :
- Bạch huynh! Cho tôi cỡi con hạc trắng đó một chút được chăng?
Bạch Vân Phi vừa cười vừa nói :
- Hôm nay nó mệt lắm rồi, không còn đủ sức chở cô đâu. Hãy đợi đến bữa khác.
Thanh Loan buồn buồn, đôi mắt vẫn nhìn sững con hạc trắng, nói :
- Nó to như thế chắc bay cao lắm!
Bạch Vân Phi tỏ ra cảm mến, bước đến bên Thanh Loan, chẳng biết chàng vô tình hay cố ý nắm lấy tay Thanh Loan nói nhỏ :
- Muội đừng buồn! Hôm sau chúng ta gặp nhau lại, tôi nhất định để muội cỡi nó đi chơi cả ngày.
Thanh Loan chớp chớp đôi mắt, nhìn Bạch Vân Phi nói :
- Nếu hôm nay chúng ta không gặp nhau thì muội không được cỡi nữa.
Muội muốn bắt một con hạc nhỏ nuôi thì bao giờ lớn bằng con hạc này?
Bạch Vân Phi mỉm cười đáp :
- Nuôi con hạc lớn như thế phải mất đến nghìn năm! Cô em làm sao chờ được! Cô em có thể sống đến nghìn năm chăng?
Thanh Loan trố mắt nhìn Bạch Vân Phi hỏi :
- Thế thì Bạch huynh nuôi nó tự bao giờ?
Bạch Vân Phi nói :
- Không phải tôi nuôi nó từ nhỏ đến lớn đâu. Người nuôi con hạc này đã chết đi mấy trăm năm rồi. Vả lại con hạc này không phải là con hạc thường, cũng không thể nào có một con hạc lớn như vậy được. Việc này có một lịch sử ly kỳ mà tôi không thể nói rõ cho cô em nghe được. Đợi hôm sau gặp nhau tôi mới có đủ thì giờ tâm sự.
Thanh Loan nói :
- Chúng tôi sắp về Côn Luân Sơn. Hôm sau Bạch huynh muốn tìm chúng tôi xin đến Côn Luân.
Bạch Vân Phi mỉm cười, buông tay Thanh Loan ra, rồi cũng không quay nhìn Quân Vũ, lắc mình một cái đã bay lên nóc nhà. Còn con hạc trắng cũng tung bay lên trời như một vệt khói.
Quân Vũ nóng lòng, theo Bạch Vân Phi nhảy phóc lên mái ngói, kêu lớn :
- Bạch huynh! Đợi tiểu đệ nói vài câu cảm tạ rồi sẽ đi, được không?
Bạch Vân Phi không quay đầu lại, chập chờn trên mái ngói, tiến về hướng đông. Quân Vũ cố sức đuổi theo, thấy Bạch Vân Phi đi rất thong thả, thế mà Quân Vũ dùng hết thần lực vẫn đuổi theo không kịp.
Trong chốc lát, Quân Vũ đã ra đến cánh đồng vắng, Bạch Vân Phi đột nhiên bước đi thật mau. Quân Vũ càng lính quýnh, cố trổ hết tài năng của chàng đã học, gắng sức đuổi theo và gọi lớn :
- Bạch huynh! Bạch huynh!
Nhưng Bạch Vân Phi như không thèm để ý đến, mỗi lúc một đi mau hơn.
Dù Quân Vũ có cố gắng đến đâu cũng không sao theo kịp, nội công và bản lãnh của Bạch Vân Phi cao hơn Quân Vũ quá nhiều.
Theo đuổi một lúc, Quân Vũ không còn thấy bóng Bạch Vân Phi đâu nữa.
Bấy giờ đã quá canh năm, phía đông bắt đầu hừng sáng. Quân Vũ suốt đêm không ngủ, mặt mày đẫm mồ hôi, chàng thẫn thờ dừng bước dưới một rừng hoang, bên trái là một rặng liễu, bên phải là một bờ hồ. Chàng thở mạnh mấy hơi để lấy lại sức, và thầm nghĩ :
- “Người ta đã có lòng tốt chữa bệnh cho sư thúc mình, mà mình cứ rượt theo mãi e có lỗi. Trong đời sao lại có kẻ làm ơn mà không muốn nhận lấy lời tạ từ của kẻ khác. Thật vậy! Hay họ đã khinh mình là đứa bất tài không muốn làm bạn chăng”.
Nghĩ như vậy, chàng thấy tủi lòng rơi lệ. Hai dòng nước mắt từ từ nhỏ giọt.
Chàng chậm rãi đi đến bờ hồ, khoát nước lên rửa mặt. Nhưng chàng vừa cúi xuống, bỗng nghe một mùi thơm phảng phất, mùi thơm quen thuộc làm sao?
Chàng toan quay đầu lại thì từ phía sau có một người đưa đến cho chàng một chiếc khăn vuông trắng toát. Chàng giật mình, thấy Bạch Vân Phi đã đứng sau lưng chàng tự bao giờ rồi.
Quân Vũ quá cảm động, sững sờ nhìn vào mặt Bạch Vân Phi và đôi dòng nước mắt lại chảy ra nhiều hơn.
Bạch Vân Phi nét mặt ôn hòa, tiến đến sát mình Quân Vũ, đưa tay lau nước mắt cho chàng, rồi gượng cười nói :
- Sao! Tại sao khóc? Không chịu nghe người ta phân trần, cứ đuổi đánh người ta, bây giờ lại khóc ư?
Quân Vũ ôn tồn nói :
- Tôi đã hối hận lắm rồi, chẳng lẽ Bạch huynh cố chấp tiểu đệ như thế sao?
Bạch Vân Phi nói :
- Đã lớn rồi mà còn khóc như trẻ con thì coi sao được?
Quân Vũ nói :
- Tôi cảm thấy hối hận nên tâm hồn đau khổ không chịu nổi! Nếu Bạch huynh không bỏ qua hành động lầm lỡ của tôi thì không thể nào tôi vui được.
Bạch Vân Phi trợn mắt, nói lớn :
- Tôi không muốn lưu lại trong tâm hồn một cuộc ly cách đau khổ. Chính tôi mới là kẻ đau khổ, còn Vũ huynh can gì mà buồn?
Trong cái giận của Bạch Vân Phi chứa đầy niềm uất ức. Chàng từ từ nhắm mắt lại như đang đè nén một mối tâm tư.
Quân Vũ nhìn vào mặt chàng, thấy hai làn mi ướt đẫm, dưới ánh sáng lờ mờ buổi rạng đông, thấy mái tóc chàng óng ả như mây, miệng như hoa đào hé nhụy, vẻ đẹp rất thùy mỵ đoan trang. Lần này Quân Vũ có dịp xem xét kỹ mới rõ Bạch Vân Phi tuy ăn vận nam trang, nhưng dung nghi không có chút gì là đàn ông cả.
Chàng nghi ngờ, buộc miệng hỏi :
- Bạch huynh...
Chàng vừa mở miệng nói hai tiếng thì đột nhiên Bạch Vân Phi mở to đôi mắt sáng long lanh như hai luồng điện rọi tới làm cho Quân Vũ không dám hỏi nữa.
Bạch Vân Phi cười nhạt hỏi :
- Huynh muốn nói gì?
Quân Vũ thở dài cúi đầu ngẫm nghĩ, không dám nói nữa.
Bạch Vân Phi đưa mắt nhìn quanh một lúc rồi nói :
- Lòng huynh nghĩ gì tôi đã rõ, nhưng huynh không nên tìm hiểu thân phận của tôi. Vì nếu huynh làm cái chuyện đó tất nhiên gây họa vào thân.
Dứt lời, Bạch Vân Phi toan quay gót vào rừng.
Quân Vũ sực tỉnh, vội ngăn lại nói :
- Bạch huynh đã dạy như thế tôi đâu dám tìm hiểu đến thân thế của Bạch huynh. Tôi tự biết tôi là kẻ hèn hạ, không đáng được Bạch huynh chiếu cố. Điều đó không hại gì, chỉ tự thẹn với lương tâm là mình đã lầm lỗi với một ân nhân quá nặng, mà ân nhân không niệm tình dung thứ.
Nói đến đây, Quân Vũ cúi đầu tỏ ra rất cung kính.
Bạch Vân Phi bước đến trước mặt Quân Vũ, đưa tay nắm lấy tay chàng, nói :
- Không! Tôi không trách huynh về lỗi lầm ấy.
Cái nắm tay của Bạch Vân Phi khá mạnh, khiến cho Quân Vũ tê cóng khắp mình, đầu đau như muốn nức ra, chàng không sao chịu nổi, á lên một tiếng, đồng thời bước tới dùng tay phải chém tới một chiêu “Bán hoa phất liễu” để giải thoát.
Bạch Vân Phi vẫn đứng im, đợi cho thế chưởng của Quân Vũ đánh đến mới lách mình né sang một bên, tay mặt vẫn nắm chặt tay trái của Quân Vũ.
Quân Vũ đau quá, đưa tay dùng thế độc đánh tiếp mấy đòn, nhưng Bạch Vân Phi như một cái bóng, tràn qua né lại, mà Quân Vũ không sao đánh trúng.
Thật là một chuyện kỳ lạ, khiến Quân Vũ không sao ngờ được. Chàng đứng cách đối phương chỉ một thước, thế mà vung tay đánh mãi vẫn không trúng được đối phương. Quân Vũ đánh một lúc hơn bảy mươi chưởng, mà Bạch Vân Phi tuyệt nhiên không đánh lại, chỉ tránh né mà thôi, nhưng không hề thả tay Quân Vũ ra.
Quân Vũ biết Bạch Vân Phi có ý đùa nghịch với chàng, nên càng giận hơn, đem hết các bí quyết trong “Thiên Cang chưởng” ra áp dụng. Bạch Vân Phi cứ theo đà tấn công của Quân Vũ mà né tránh, đến nỗi Quân Vũ không làm sao đụng đến vạt áo của chàng, đừng nói đến chuyện trúng vào người.
Đánh một lúc đã mệt, Quân Vũ đờ người ra, trợn mắt nhìn Bạch Vân Phi, nói :
- Bạch huynh bắt tôi làm trò cười đã chán chưa? Vì vũ học của tôi không tinh nên phải đành chịu nhục! Dẫu Bạch huynh thương tình không muốn hại mạng tôi, nhưng tội tự xét mình đã làm nhục môn phái, tôi phải tự tận để đền bù lại cái lỗi của tôi đối với Bạch huynh vừa rồi.
Dứt lời, chàng không đánh vào Bạch Vân Phi nữa, mà quật tay đánh vào thiên linh cái của chàng.
Bạch Vân Phi đưa tay trái lên, đón bàn tay Quân Vũ lại, đôi mắt long lanh chứa đầy tình cảm. Chàng nhìn thẳng vào mặt Quân Vũ mỉm cười.
Mùi thơm trên mình Bạch Vân Phi tiết ra từng luồng ảo dục, nhưng Quân Vũ lúc này đâu còn cảm giác nữa. Thấy Bạch Vân Phi tươi cười, chàng thêm thẹn mặt, vội nhắm hai mắt lại, hỏi lớn :
- Bạch huynh còn lối hành hạ nào ưu tú hơn thì cứ đem ra mà trừng trị tôi đi. Mã Quân Vũ này xin nhắm mắt mà chịu thôi.
Bạch Vân Phi buông nhẹ cổ tay của Quân Vũ ra rồi nói nhỏ vào tai :
- Huynh xem kỹ dấu chân của tôi đạp xuống đất đây, và cứ chiếu theo đó luyện tập cho thuần. Với sức thông minh của huynh thì không khó gì, ráng luyện vài tháng sẽ thành công.
Dứt lời, chàng đọc cho Quân Vũ một mớ khẩu quyết :
- Nên nhớ: “Rắn chạy thì ưng lên, cá chết thì thỏ thoát. Ngũ hành sanh khắc, đổi cương lấy nhu. Tuy bị cường địch công hãm nhưng thoát đi không khó”.
Đó là “Ngũ Hành Mê Tung bộ”! Anh không còn giận tôi nữa chứ?
Quân Vũ được mấy lời như một luồng gió mát thổi vào lòng. Chàng mở mắt ra thì thấy vạt áo xanh của Bạch Vân Phi đã phơi phới đi xa hàng mấy chục dặm rồi. Đàng xa, Bạch Vân Phi còn đưa tấm khăn trắng lên vẫy mấy cái rồi biến mất trong rừng rậm.
Quân Vũ nhìn sửng sốt một lúc, rồi đưa tay chùi mồ hôi lạnh trên trán.
Chàng nghĩ thầm :
- “Tại sao mồ hôi chỉ chảy một vùng trên trán?”
Suy nghĩ một lúc, chàng gật đầu lẩm bẩm :
- Phải rồi! Không phải là mồ hôi! Đây là nước mắt của Bạch huynh ân nhân! Ôi, ta đã hồ đồ, nóng nảy, vô tình đã làm cho người ân ta buồn lòng như thế, thật đáng trách.
Nghĩ như thế, nước mắt chàng lại chảy ra. Chàng ngước mặt nhìn trời tự thẹn lương tâm.
Phút chốc, chàng lại gục đầu nhìn xuống đất, bỗng thấy trước mặt chàng cách độ ba thước có dấu năm ngón chân của Bạch Vân Phi bấm sâu xuống đất nửa tấc. Chàng lập tức nhớ lại các khẩu quyết và lời dặn của Bạch Vân Phi, do theo dấu vết đó bắt đầu luyện “Ngũ Hành Mê Tung bộ”.
“Ngũ Hành Mê Tung bộ” này tuy thấy hình như đơn giản, song thực ra là một công phu đặc dị, thâm hậu phi thường. Quân Vũ tuy rất thông minh, nhưng trong phút chốc không thể nào hiểu nổi. Chàng phải cố gắng bỏ hết trí não vào tập luyện từ sáng đến trưa, độ nghìn lần, mới chịu ngưng lại nghỉ.
Nói rằng nghỉ nhưng thực ra Quân Vũ phải dùng tâm trí tìm hiểu những bí quyết trong đó. Tâm trí chàng chẳng chút nào xao lãng. Hễ nghĩ ra được một yếu quyết nào, thì chàng lại bắt đầu luyện.
Cứ thế mãi đến cuối ngày, mình mẩy đầy mồ hôi, cát bụi, ruột đói như cào mà chàng cũng không hề chịu bỏ dở. Cho đến lúc trời chiều đã ngã, mặt trời le lói trên đỉnh núi tây, thì chàng đã lãnh hội được nhiều chiến thuật rất hay.
Bây giờ chàng mới chịu lấp bằng các dấu vết ngũ hành in trên đất và uể oải trở về khách sạn.
Vào đến thành Diên Châu, nhà nào cũng đã thắp đèn sáng rực.
Chàng đã bỏ ăn bỏ ngủ mất một ngày một đêm, tuy với sức trai khỏe mạnh, Quân Vũ cũng cảm thấy cực nhọc quá mức.
Vừa bước vào cửa phòng nơi khách sạn, Quân Vũ đưa mắt nhìn xem trạng thái của Ngọc Chánh Tử ra thế nào. Chàng thoáng thấy Ngọc Chánh Tử khoanh chân ngồi trên giường dưỡng thần, còn Thanh Loan và Ngọc Bích đều vắng bóng.
Chàng rón rén bước đến vập đầu xuống đất thưa :
- Sư thúc! Trong người sư thúc có được khỏe không?
Ngọc Chánh Tử mở mắt, than :
- Ta vẫn được khỏe khoắn. Sau cơn mê mẩn, ta được nghe Thanh Loan kể lại nên cũng đã rõ sự việc xảy ra rồi! Ngươi làm sao về tối như thế? Loan nhi đi tìm ngươi từ sáng mà mãi đến bây giờ chưa về. Sau đó Ngọc Bích lại nóng lòng đi tìm Loan nhi!
Quân Vũ giật mình, không còn thấy mệt mỏi gì nữa, vội thưa :
- Vậy thì con phải đi tìm hai người về.
Đang nói chuyện thì Ngọc Bích từ ngoài bước vào, Quân Vũ không đợi Ngọc Bích nói, hỏi vội :
- Lâm sư muội có thấy Thanh Loan đâu không?
Ngọc Bích lắc đầu than :
- Khắp vùng Diên Châu tôi đã tìm hết rồi mà không thấy loan muội. Có người nói Loan muội đi qua cửa nam, tội chạy theo đến bảy tám dặm, hỏi thăm thì không ai biết nữa.
Quân Vũ giậm chân xuống đất than :
- Loan sư muội tánh tình chất phác, thực thà, chưa hề đi đâu một mình. Nếu rủi ro bề nào chắc là nguy! Xin Lâm sư muội ở nhà hầu sư thúc, để tôi đi tìm Loan sư muội cho.
Ngọc Chánh Tử vẻ mặt hiền từ, nhìn Quân Vũ nói :
- Loan nhi lòng trong trắng, hiền lương chứ không phải nó khờ dại. Ta chắc nó không đi xa đâu. Có lẽ đợi một chút nữa nó sẽ trở về. Khi nãy ta thử vận khí điều hành huyệt đạo thì thấy công lực đã có nhiều. Nếu đúng như lời chàng thiếu niên họ Bạch, có lẽ trong hai ngày nữa ta sẽ hoàn phục võ công! Nếu con có đi tìm Loan nhi thì cũng phải ăn uống đã. Dù sao nội trong đêm nay con cũng phải trở về tin cho ta biết. Đợi đến mai mà nó chưa về thì chúng ta phải cùng đi tìm nó.
Quân Vũ có nhiều chuyện muốn nói với Ngọc Chánh Tử nhưng lúc này lòng rối như tơ vò, chỉ nghĩ đến Thanh Loan mà không còn nhớ đến việc gì nữa.
Chàng lập tức ăn qua loa vài miếng, rồi về phòng thay quần áo, mang trường kiếm lên lưng, rời khỏi khách sạn, chạy thẳng về hướng Nam.
Bấy giờ trời đã tối sầm. Trên trời nhấp nháy sao thưa, trên đường vắng bóng người qua lại. Quân Vũ lòng nóng như lửa đốt, chạy một mạch hơn bảy tám dặm đường, trước mặt từng dãy rừng hoang xuất hiện, và tìm mãi không thấy hình bóng Thanh Loan đâu.
Quân Vũ ngừng bước, ngẩng mặt thở một hơi dài, thầm nghĩ :
- “Nếu cứ chạy tìm vô căn cứ như thế này thì làm sao tìm được? Nhưng còn biết làm sao hơn?”
Chàng thấy vòm trời rộng thênh thang, bóng tối như bao trùm cả tâm hồn chàng.
Trong lúc chàng đang ngơ ngác thì trước mặt, trong đám rừng rậm, có tiếng chân ngựa phi đến dồn dập. Rồi chẳng bao lâu, từ xa xuất hiện hai bóng ngựa tiến đến dần.
Chàng thầm nghĩ :
- “Biết đâu hai người cỡi ngựa này đang đuổi theo Thanh Loan?”
Chàng phóng mình lướt tới đón đường, nhưng chỉ thấy có hai bóng ngựa đen ngòm mà thôi.
Ngựa phi quá nhanh, chàng định hỏi thăm nhưng sợ không kịp, nên phải nhảy tới nắm cương chận lại.
Nào ngờ người ngồi trên lưng ngựa, vừa thấy Quân Vũ động thủ, đã nạt lớn :
- Mi là người nào mà dám cản đường ta? Mi muốn chết hả?
Tiếng nói chưa dứt, hai luồng ánh sáng đã lóe ra như điện chớp, hai đơn đao cùng một lượt chém sả vào đầu Quân Vũ. Đồng thời hai con ngựa phi tới quá nhanh, không dừng lại kịp đâm vào đầu vào mình Quân Vũ.
Quân Vũ không ngờ đối phương xuất thủ đã dùng ngay đến vũ khí, liền nhảy lùi ra sau bảy bước, nhưng vẫn đứng chận giữa đường ngăn cản.
Chàng ôn tồn chắp tay nói :
- Xin hai vị thứ lỗi cho, tôi vì nóng lòng hỏi thăm một người nên mới có cử chỉ vô lễ này.
Lúc này hai người kia đã từ trên lưng ngựa nhảy xuống, ghìm đao đứng đó.
Khi nghe Quân Vũ nói, người cao ốm đứng bên phải đưa mắt nhìn tướng mạo Quân Vũ, cười nhạt nói :
- Ngươi nói chuyện nghe ngang tàng quá! Có ai muốn hỏi chuyện lại xông ra đón đường như một tướng cướp?
Quân Vũ thấy mình thất ý! Vả lại chàng muốn lấy lòng hai người ấy để hỏi thăm Thanh Loan nên lễ mễ cười lớn đáp :
- Tôi đã xin lỗi hai vị rồi, xin hai vị bỏ qua hành động của tôi.
Nói xong chàng bước đến gần thủ lễ.
Hai người kia thấy Quân Vũ đã mấy lần chịu tội, lại tỏ thái độ ôn hòa, nên thu đao về hỏi :
- Mi có việc gì hãy nói mau. Chúng ta còn có việc gấp không thể đứng đây lâu được?
Vừa dứt lời, hai người vừa nắm cương chuẩn bị lên ngựa.
Quân Vũ hỏi :
- Hai vị đi qua đây có gặp người thiếu nữ mặc áo hồng chăng?
Hai người nghe hỏi, đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Quân Vũ. Đoạn họ lắc đầu nhảy lên ngựa thúc cương cho ngựa chạy.
Quân Vũ thấy nét mặt của hai người sanh ra ngờ vực, liền nóng lòng hỏi :
- Nếu hai người không trả lời cho tôi, tôi không thể nhường đường được.
Từ nãy giờ, người đứng nơi mé trái chưa mở miệng, bây giờ đột nhiên hắn cười lớn, cau mày bảo Quân Vũ :
- Ta thấy mà không chỉ cho mi thì mi làm gì?
Quân Vũ nói :
- Nếu thế thì hai vị đừng hòng đi qua lối này.
Người cao ốm đứng phía tay mặt cười ha hả nói :
- Thằng con nít khách khí dữ! Dẫu ta có nói cho mi biết cũng chỉ vô ích.
Dứt lời cho ngựa chạy tới.
Quân Vũ nghĩ thầm :
- “Nếu không ra tay thì nhất định hai người này không chịu nói ra”.
Chàng ngầm vận nội lực tung mình nhảy lên dùng thế “Thương Ác Sưu Yến” đánh thẳng qua một chiêu rất thần tốc.
Hai người kia cũng là tay lão luyện không vừa. Nghe tiếng gió đã kịp lách mình tránh, rồi vung tay đánh ra song chưởng, nhắm ngay vào bụng Quân Vũ.
Quân Vũ muốn tốc chiến tốc thắng nên tay phải tung ra một chiêu “Xích Thủ Bát Long” chân phải đá lên mặt người bên phải. Người này không đỡ kịp lộn nhào xuống ngựa.
Quân Vũ liền phóng qua lưng ngựa, đưa tay khóa chặt cánh tay của chàng trai cao ốm đó. Tên kia thấy đồng bọn bị uy hiếp, lập tức vung đao, tung chân nhảy theo đâm vào lưng Quân Vũ.
Đã mấy tháng nay từ lúc Quân Vũ để chân lên bước giang hồ gặp toàn những tay cao thủ, chàng ngỡ rằng tài năng của chàng còn non kém. Thực ra, Huyền Thanh đạo nhân đã dốc túi truyền cho chàng hết cả những ưu tú của phái Côn Luân, cả về kiếm thuật và chưởng pháp rất lợi hại.
Chính hôm nay Quân Vũ mới có dịp gặp tay đối thủ ngang sức để trổ tài.
Chàng vừa thấy mũi kiếm của đối phương vừa loáng qua đã kịp thời tung ra một chưởng “Xích Thủ Bát Long” bắt được mạch môn của tên đó, rồi lách mình sang một bên.
Cái lách mình đó vô tình chàng đã dùng đến “Ngũ Hành Mê Tung bộ” mà chàng vừa luyện được.
Người bên trái đâm đến một đao, chỉ thấy trước mặt chớp một cái, và không còn thấy Quân Vũ đâu nữa.
Té ra Quân Vũ đã dùng thân pháp tuyệt kỹ nhảy tràn ra một bên rồi làm cho người kia mất đà té nhủi xuống.
Quân Vũ thừa thế vung tay từ bên phải đánh tạt qua. Một tiếng “bịch” tay chàng đã đánh trúng xương vai đối phương. Chưởng ấy không phải nhẹ. Người kia cảm thấy vai đau nhói lên, cánh tay đều tê cứng, phải buông đao xuống đất.
Quân Vũ vẫn không bỏ lỡ cơ hội, lập tức tung chân đá vào mông đối thủ một cước. Đối thủ làm sao chịu nổi đòn ấy, thân mình hắn bay bổng lên một trượng rồi rơi xuống đất, không còn đứng dậy nổi nữa.
Quân Vũ trong lúc dùng tay đấm đá, áp đảo hai đối thủ, chàng cũng không ngờ thân pháp chàng lại lanh lẹ đến thế. Chàng quay nhìn người cao ốm đã bị chàng khóa tay lúc nãy, thấy hắn mở đôi mắt trao tráo nhìn chàng, mặt ướt đẫm mồ hôi, miệng thở khò khè như trâu cày trưa.
Thì ra, cái khóa tay của Quân Vũ đó chàng đã học được của Bạch Vân Phi.
Lúc xuất thủ, đối phương đã bị chàng bấm trúng vào huyệt đạo đến tê cả người, không còn sức lực nào đối phó nữa.
Hắn từ từ lui ra ba bước, ngồi bệch xuống đất trông rất thảm não. Qua một lúc khá lâu, người cao ốm đó mới lần lần vận sức tỉnh lại, thấy bạn hắn đang nằm bên đường rên rỉ, còn Quân Vũ thì uy dũng đứng trố mắt nhìn. Hắn thở dài nói :
- Không ngờ đêm nay chúng ta gặp lại được một cao nhân. Ngươi có bản lĩnh như thế ắt có một lai lịch trong giang hồ. Nay chưa rõ ân oán ra sao, nếu ngươi không sợ chúng ta trả thù thì hãy thử nói họ tên?
Quân Vũ lắc đầu nói :
- Ta chạm tay với hai ngươi không phải là cố ý. Thực ra đôi bên chưa hề gặp nhau thì miễn nói đến chuyện ân oán. Ta nhận thấy ta đã nặng tay với hai người trong lúc ta đang cần nhờ vả hai người, đó là một khiếm nhã. Nhưng việc đã dĩ lỡ ra rồi, dẫu các ngươi có nuôi thù chuốc oán ta cũng chẳng kể gì. Còn việc các ngươi muốn ta xưng tên, mông phái cũng được, song trước khi ta xưng tên, các ngươi hãy trả lời câu hỏi ta trước. Nếu không đừng trách ta đã lầm lỗi còn lầm lỗi thêm.
Người ốm nghe Quân Vũ nói cười ha hả đáp :
- Đã dấn thân trên giang hồ, chết sống nào ai kể gì. Nếu ngươi cố tình áp bức chúng ta thì dẫu chết chúng ta lại chịu nói ư?
Quân Vũ đoán biết hai người này đã trông thấy Thanh Loan nhưng không chịu nói. Chàng nổi giận, nạt lớn :
- Mi không chịu nói đó là tự mi muốn tìm cái chết, đừng trách ta ác độc.
Quân Vũ nhón chân bước tới, ép vào mình người cao ốm, tay mặt đưa ra điểm thật mạnh vào huyệt quan, tay trái cầm cánh tay hắn, hỏi to :
- Mi không nói thì ta bẻ gãy cánh tay này đi.
Bị đau quá, người cao ốm đổ mồ hôi toát ra như tắm, đôi mắt trợn ngược, nhưng hắn vẫn nhất định cắn răng, không nói tiếng nào.
Quân Vũ vốn hiền lành, không bao giờ muốn có một hành động ác nghiệt.
Tuy nhiên lúc này chàng nóng lòng quá, không còn chịu nổi nữa, nắm cánh tay đối phương đẩy mạnh một cái, tức thì nghe tiếng “rắc”, xương tay của người cao ốm kia đã bị gãy.
Hắn đau quá, ré lên một tiếng, rồi ngất đi.
Quân Vũ thấy vậy, lòng bất nhẫn, quì xuống đất, nối lại xương cánh tay cho hắn bằng thuật tiếp cốt, rồi phải mở huyệt đạo bằng “Thôi Cung Quá Nguyệt”.
Qua một lúc, người cao ốm tỉnh lại, thấy Quân Vũ còn quỳ bên hắn. Hắn động lòng mở miệng nói :
- Thiếu nữ áo đỏ là gì với ngươi?
Quân Vũ ôn tồn đáp :
- Nàng là sư muội của tôi! Ngươi có gặp ở đâu không?
Người cao ốm lại cúi đầu không nói nữa.
Quân Vũ thấy hắn vừa muốn nói lại thôi nên nóng lòng giục :
- Các ngươi không nói ra, chắc bên trong câu chuyện này có gì bí ẩn. Thôi, ta chỉ cần các ngươi chỉ điểm để ta đi tìm cũng được, khỏi cần hỏi các ngươi nữa.
Người ốm thấy thái độ Quân Vũ có vẻ nhân từ, bỗng nhiên đổi sắc mặt, hé môi muốn nói gì thì đàng sau có tiếng hét :
- Chúng bây làm gì đó.
Tiếng hét tuy không lớn lắm, nhưng làm cho hai người kia biến hẳn nét mặt, cả mình run lên lập cập.
Quân Vũ liền nhảy lên cao, xem thấy dưới ánh trăng mờ, một người cao lớn chạy đến như bay, mình mặc áo cộc, lưng giắt hai lưỡi búa, đúng là Hắc kỳ phân cuộc của Thiên Long, tên Khai Bia Thủ Cư Nguyên Phát.
Cư Nguyên Phát thấy Quân Vũ đã biết ngay, vì ông ta đã gặp chàng cùng đi với Huyền Thanh đạo nhân trên Quát Thương sơn.
Đôi mắt trợn ngược, Cư Nguyên Phát nhìn chòng chọc vào Quân Vũ hỏi :
- Ta cứ tưởng là ai, té ra là thằng đồ đệ vô dụng của phái Côn Luân này.
Tại sao mi lại cản đường hai tên thủ hạ bang Thiên Long?
Quân Vũ biết võ công của Cư Nguyên Phát vào bậc trưởng thượng, nếu chậm tay thì phần thất bại sẽ về chàng. Vả lại hiện nay Huyền Thanh và Ngô Không thì bận việc đến Trủng Vân Nham tìm thuốc, sư thúc chàng mới lành bệnh, nếu chàng gặp rủi ro không khỏi làm rắc rối bước đường của sư thúc chàng trở lại Côn Luân sơn. Do đó, chàng ôn tồn đáp :
- Tôi không rõ hai người này là bộ hạ của Thiên Long Bang nên đã thất lễ.
Nếu tiền bối không dạy cho biết thì hiện giờ tôi vẫn còn ngỡ là kẻ lục lâm.
Cư Nguyên Phát không trả lời, cười nhạt quay về hai tên bộ hạ đôi mắt long lanh quát lớn :
- Chúng bay không đi cho rồi, còn đứng mãi đấy không biết xấu hổ sao?
Hai tên bộ hạ khiếp sợ, lòm còm đứng dậy, tuy mỗi người còn đau ê ẩm cả mình, nhưng cũng ráng leo lên lưng ngựa thả cương chạy mất.
Cư Nguyên Phát đợi cho hai người khuất dạng, mới quay đầu lại nhìn Quân Vũ, nói :
- Đã là đồ đệ của Thiên Long Bang không một ai trong đời này dám động đến. Mi đã xúc phạm đến uy danh của bang, ta phải trừng trị mi xứng đáng để cho bọn Côn Luân tam tử của mi rõ mặt.
Dứt lời, Cư Nguyên Phát tiến đến gần Quân Vũ.
Quân Vũ thấy tình thế trước mặt không thể nào tránh khỏi hiểm nguy, dầu chàng có nói gì cũng vô ích, chỉ phải để tâm chú ý phòng địch.
Khai Bia Thủ Cư Nguyên Phát thấy Quân Vũ cố ý chuẩn bị so tay với mình, mỉm cười khinh bỉ, và lập tức vung tay lẹ như chớp điểm vào yếu huyệt của Quân Vũ, còn tay kia thì tập trung nội lực đánh bồi vào. Thế công này Cư Nguyên Phát đã dùng hai tay hai sức khác nhau, một cương, một nhu.
Quân Vũ hơi sợ, vung tay trái dùng “Xích Thủ Bát Long” một thế trong “Thiên Cang chưởng”, lộn tay lại thật lẹ bắt lấy tay của Cư Nguyên Phát. Còn tay phải chàng lại dùng “Kim Cang Khai Sơn” của “Thập bát La Hán” do Ngô Không đại sư truyền dạy, chặt ngay cánh tay trái của địch.
Hai thế võ của Quân Vũ cùng dùng một cương một nhu chống lại.
Cư Nguyên Phát vì khinh thường Quân Vũ, không dùng hết thành lực, cho nên bị Quân Vũ hóa giải, đồng thời Quân Vũ lại còn chộp được cổ tay của lão nữa.
- Sư phụ tôi quyết lòng chữa bệnh cho sư thúc tôi, hy vọng ở tài năng Tiêu Công Nghĩa, đâu ngờ lão tiền bối ấy cũng không đủ tài chữa trị. Tuy Tiêu Công Nghĩa có bày cách đến Đại Giác tự xin Tuyết Sâm quả để chữa độc Kim Tuyến Xà, nhưng cũng chưa chắc có hiệu nghiệm hay không. Còn tôi nay một mình phải đưa sư thúc tôi về Côn Luân Sơn, đường xa vạn dặm, tôi nhắm sức mình không đủ cáng đáng trong lúc hiểm nguy nên phải lo lắng.
Bạch Vân Phi ôn tồn nói :
- Vừa rồi tôi thấy Vũ huynh giao đấu với cô gái họ Tiêu, theo công lực trước mắt tôi thấy khả năng Vũ huynh không phải tệ lắm. Đối với những tay võ lâm thông thường, Vũ huynh có thể so tay được. Chỉ sợ gặp phải những người giỏi thì có hơi rắc rối một chút.
Nói đến đây Bạch Vân Phi lại mỉm cười. Trong nụ cười có chứa một cái gì khinh khi tự đắc, và chàng nói tiếp :
- Tiêu Công Nghĩa chẳng qua là một lão già lừng danh nhất thời. Ông ta bảo độc Kim Tuyến Xà chỉ có Tuyết Sâm quả mới chữa nổi, lời nói ấy chưa chắc đã đúng.
Quân Vũ nghe nói trố mắt nhìn Bạch Vân Phi, nảy ra một tia hy vọng, hỏi :
- Sao? Thế thì Bạch huynh còn biết cách nào khác có thể chữa độc xà?
Bạch Vân Phi thấy mình đã lỡ lời, vội nói tránh :
- Không! Chất độc Kim Tuyến Xà đã ăn vào tốt tủy thì dẫu có thần y cũng bó tay mày thôi.
Mã Quân Vũ mặt mày tiu nghỉu như vẻ thất vọng, cúi gầm mặt xuống đất thở một hơi dài, lòng sầu khổ nói :
- Thế thì còn biết cách nào được nữa.
Trời càng khuya trăng càng sáng, giữa hồ gió hiu hiu thổi, bốn bề vắng lặng.
Quân Vũ cảm thấy một mùi thơm từ trong người Bạch Vân Phi phát ra, mùi thơm lạ lùng làm cho Quân Vũ tâm hồn ngây ngất. Chàng ngẩng mặt lên, nhìn vào mặt Bạch Vân Phi đầy cảm khái.
Bạch Vân Phi thấy thế, hiểu rõ tâm trạng của Quân Vũ, liền đứng dậy hỏi :
- Vũ huynh nhìn gì mà sững sờ vậy?
Quân Vũ giật mình đáp :
- Bạch huynh rất trang nhã và đẹp trai, tôi rất mến.
Bạch Vân Phi cười lanh lảnh :
- Ồ! Chớ có ngớ ngẩn! Sư muội của huynh mới là người đẹp! Cả ngày huynh nhìn mãi sắc đẹp của sư muội mà chưa chán ư? Này, trời đã khuya lắm rồi, tôi phải đưa quý khách trở về khách sạn.
Quân Vũ thầm nghĩ: “Tại sao có nhiều lúc vẻ mặt hắn lại diễm kiều, ủy mị như một cô gái?”
Bạch Vân Phi cầm chèo, cho thuyền rẽ sóng lướt vào bờ.
Chẳng bao lâu thuyền đã cập bến, Bạch Vân Phi nhảy lên bờ đưa mắt nhìn Thanh Loan nói :
- Loan muội! Em phải xem chừng Vũ huynh của em, đừng để người khác cướp mất.
Dứt lời, chàng lại nghiêng đầu nhìn Quân Vũ nói tiếp :
- Lòng người không thể chết được khi con người còn sống! Tô Phi Phụng không muốn cướp đoạt tình yêu của người khác, chẳng qua trong thời gian lý trí còn mạnh, lương tâm còn bị cắn rứt dày vò. Theo tôi nghĩ thì Tô Phi Phụng không phải là một hạng gái thường. Hạng gái ấy ít khi yêu ai, nhưng khi đã yêu thì không thể chịu nổi. Nếu nàng chế ngự tình yêu thì cũng chỉ như con tầm làm kén, đợi đến lúc tơ hết người mất.
Dừng lại một lúc, chàng lại thở dài nói :
- Từ xưa đến này trong thế gian biết bao anh hùng hào kiệt xem công danh như cỏ rác, xem phú quý như phù vân, trái lại rất ít người có thể hờ hững được với chữ tình. Hơn nữa, một người con gái lúc đã yêu thì không còn ai có thể hiểu nổi lòng họ. Có thể họ đổi chữ yêu ra chữ thù làm cho tơ lòng tan nát. Vì tôi là...
Nói đến đây, Bạch Vân Phi bỗng nín bặt. Chàng cười ha hả như để che lấp một ý nghĩ gì, rồi lại nói tiếp :
- Vì thế tôi là người bàng quan nên thấy rất rõ! Tuy mới sơ ngộ cũng không nỡ giấu giếm lời tâm tình. Sư muội của Vũ huynh tính thuần khiết, ngay thẳng, nói về cơ mưu thì sao bằng Tô Phi Phụng được. Tô Phi Phụng không những có trí hơn người mà còn gan dạ, dám liền lĩnh. Nếu tôi không lầm thì nàng ấy có thể làm bất cứ một việc gì, quyết không để tự mình chịu đau khổ, ôm hận suốt đời. Vũ huynh tuy bề ngoài như kẻ bạc tình, nhưng bên trong sự thực một khách đa tình bậc nhất. Tô Phi Phụng không dại gì mà không hiểu điều đó để khai thác tình cảm của Vũ huynh.
Quân Vũ nghe đến đấy, ngắt lời nói :
- Bạch huynh có thiện ý chỉ dạy tiểu đệ, nhưng tiểu đệ tự xét mình không thể để ai đầu độc tình cảm được. Tô Phi Phụng nếu đã nhận xét con người tiểu đệ một cách sai lệch như vậy thì một ngày nào đó, nàng cũng sẽ tự giác mà không còn nghĩ rằng tiểu đệ là một khách đa tình.
Bạch Vân Phi phì cười nói :
- Chưa chắc! Nhưng như thế nghĩa là Vũ huynh muốn để mặc nàng sầu khổ phải không? Vũ huynh có đủ can đảm cầm dao cắt đứt tơ tình mà không một lời than tiếc phải không? Điều đó tôi không tin chút nào nhưng tôi cũng cầu mong cho Vũ huynh có đủ can đảm như vậy...
Thanh Loan chú ý lắng nghe hai người nói chuyện. Nàng tuy tâm tánh hiền lành, thuần hậu chứ đâu phải là kẻ ngu đần. Do đó, tâm tình trao đổi giữa hai người đàn ông, nàng đã cảm thông một phần lớn. Trên nét mặt hiền lành của nàng bỗng dưng đọng nhiều nét lo âu, tâm trạng nàng có ít nhiều thay đổi.
Quân Vũ thấy vậy tìm lời an ủi :
- Bạch huynh nói đùa để trêu thôi, sư muội tưởng thật như vậy sao?
Thanh Loan bùi ngùi :
- Lâm Ngọc Bích tỷ cũng đã có một lần nói với muội như thế! Nếu sau này Vũ ca đối với muội không tốt thì chắc muội không sống nổi đâu.
Quân Vũ lắc đầu đáp :
- Không bao giờ có chuyện như thế! Sư muội đừng nghĩ vẩn vơ.
Bạch Vân Phi liền hối thúc hai người :
- Thôi, đêm đã khuya rồi, cả hai nên đem nhau về nghỉ sớm.
Quân Vũ hỏi :
- Bạch huynh hiện đang trú nơi khách sạn nào? Chúng tôi xin đưa Bạch huynh về trước.
Bạch Vân Phi nhìn trời nước mênh mông thở dài đáp :
- Tôi cũng như một cánh nhạn cô đơn, chân trời thênh thang gặp đâu ở đó.
Dứt lời, Bạch Vân Phi quay gót đi về phía đông, Quân Vũ và Thanh Loan đứng nhìn theo cho đến lúc chàng khuất bóng, hai người mới dắt tay nhau trở về khách sạn.
Về đến nơi đã quá canh ba, Quân Vũ đưa Thanh Loan về phòng dặn nàng ngủ cho ngon giấc, rồi chàng trở về phòng riêng thay áo.
Chàng nằm vật trên giường, bao nhiêu lo lắng nổi dậy trong óc, chàng không sao ngủ được, cứ trăn trở mãi.
Đột nhiên, trong cảnh lặng lẽ của khách sạn, vang lên một tiếng la chát chúa làm cho Quân Vũ giật mình. Chàng nhổm dậy, lấy áo mặc lẹ vào, mở cửa nhảy ra ngoài.
Bấy giờ trong khách sạn ai nấy ngủ hết, các phòng đều tối om, chỉ có phòng Ngọc Chánh Tử còn đèn sáng.
Quân Vũ biết có việc chẳng lành, liền tung mình chạy đến.
Cánh cửa phòng Ngọc Chánh Tử nửa khép nửa mở. Quân Vũ một tay để trước ngực thủ thế, một tay chuẩn bị thế công lách mình bước vào phòng.
Bên trong, ngọn đèn xao động, ánh sáng lung linh tỏa khắp phòng. Chàng thấy Ngọc Chánh Tử mặt mày nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền, nằm không cử động. Bên cạnh đó, Lâm Ngọc Bích, nửa thân mình còn nằm trên giường, hai chân thòng xuống đất, và vẫn không nhúc nhích.
Nhìn thân mình, Lâm Ngọc Bích, Quân Vũ biết nàng vừa nghe la giật mình thức dậy, chưa kịp bước xuống giường đã bị đối phương điểm huyệt nên ngất đi.
Chàng bước thêm mấy bước nữa thì thoáng thấy chàng thiếu niên áo xanh đang đứng khuất nơi góc bàn, mình cúi xuống, tay đang điểm vào huyệt “Tiết Quan” của Ngọc Chánh Tử.
Không cần nhìn tận mắt, Quân Vũ đã biết ngay thiếu niên áo xanh đó là Bạch Vân Phi rồi.
Bạch Vân Phi chỉ lo điểm huyệt Ngọc Chánh Tử, không hề để ý đến Mã Quân Vũ, mặc dù chàng đã biết có Mã Quân Vũ vào.
Bỗng chàng dừng tay, quay đầu lại hỏi :
- Vũ huynh chưa ngủ sao?
Bấy giờ Quân Vũ mới biết, có lẽ Bạch Vân Phi đang chữa bệnh cho sư thúc chàng. Tuy nhiên, chàng vẫn làm ra vẻ không hiểu, hỏi lại :
- Bạch huynh làm gì vậy?
Bạch Vân Phi nhìn Quân Vũ vừa cười vừa nói :
- Tôi vừa điểm cho sư thúc anh tám mạch “Kỳ Binh” làm lỏng cả ba trăm sáu mươi bốn huyệt “Tiết Quan”. Bây giờ nếu ai động đến người của sư thúc anh, tức thì xương thịt của sư thúc anh tan nát hết. Trong người của sư thúc anh chỉ còn ngũ tạng vẫn được an toàn mà thôi, còn các chỗ khác thì rữa ra hết, chất độc trong cốt tủy sẽ tràn ra theo máu, và chẳng bao lâu đọng về quả tim.
Quân Vũ nghe nói sửng sốt, trố mắt nhìn Bạch Vân Phi hỏi :
- Bạch huynh muốn hại sư thúc tôi?
Bạch Vân Phi gắt giọng đáp :
- Ừ, ta hại sư thúc người thì sao?
Dứt lời, chàng chậm bước bỏ ra ngoài, để Quân Vũ ở lại một mình trong phòng, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Quân Vũ bước đến bên Ngọc Chánh Tử lắng tai nghe hơi thở nhè nhẹ, và cả mình không còn chỗ nào cử động được nữa.
Chàng muốn lay gọi, nhưng sực nhớ đến lời Bạch Vân Phi vừa nói, nên không dám động đến người Ngọc Chánh Tử. Chàng nghĩ thầm :
- “Mình tưởng nó đến chữa bệnh cho sư thúc, té ra nó lại đến để hại mạng! Nó có thù gì với Côn Luân tam tử chăng? Việc này mình làm sao biết được? Nhưng nó đã đưa chất độc về tim thì sư thúc mình phải chết tức khắc”.
Quân Vũ thấy oán hận Bạch Vân Phi vô cùng, nhưng chàng xét thấy võ công của chàng kém xa Bạch Vân Phi, nên bối rối không biết phải làm sao.
Qua một lúc đau đớn, chàng bước ra khỏi cửa, thì thấy Bạch Vân Phi còn đang đứng bên ngoài ngửa mặt nhìn trăng, dáng điệu bình thản như không có điều gì bận rộn trong lòng. Quân Vũ thấy vậy tức giận, bước tới hỏi :
- Bạch huynh bản lãnh cao siêu, tài năng quán thế, tiểu đệ đã thầm phục lâu rồi. Tuy nhiên, mạng sống con người là hệ trọng, cớ sao Bạch huynh lại nhẫn tâm đùa cợt như vậy?
Bạch Vân Phi quay đầu lại, trợn mắt nhìn Quân Vũ nói :
- Mi...
Chỉ nói một tiếng rồi im bặt, khiến cho Quân Vũ càng nóng lòng nói lớn :
- Bạch huynh đã không chịu cứu mạng sư thúc tôi, bỏ sư thúc tôi trong tình trạng chết thảm đó thì tôi quyết hy sinh thân xác của tôi trước mặt Bạch huynh cho mà xem.
Dứt lời, Quân Vũ xuất thế “Xích thủ bát long” tung ra một chưởng thật mạnh, và lanh như chớp. Chẳng ngờ chàng vừa đánh ra đã không thấy Bạch Vân Phi đâu nữa cả.
Quân Vũ vừa sợ vừa tức, tung chân nhảy lên nóc nhà, đưa mắt quan sát một hồi, thấy ngoài phía đông, cách xa mấy chục trượng có một bóng người ẩn hiện dưới ánh trăng mờ.
Quân Vũ tuy khôn lanh, nhưng lại thiếu kinh nghiệm giang hồ, nên vừa thấy bóng người đó đã vội phi thân đuổi theo. Trong chốc lát, chàng đã ra khỏi dãy phòng khách sạn, và đến một cánh đồng vắng. Chàng gọi lớn :
- Bạch Vân Phi! Đã làm một việc ám muội mà còn bỏ chạy thì sao đáng mặt anh hùng.
Bóng đen nghe chàng nói bỗng dừng lại dưới một gốc cây, Quân Vũ vận dụng khinh công đuổi đến, chớp mắt đã đến nơi. Chàng dùng thế “Bế Môn Thôi Nguyệt” đánh tới thật mạnh vào lưng đối phương. Nhưng vừa xuất thủ, chàng đã phải rút tay về, vì thấy bóng người đó không phải là Bạch Vân Phi.
Bóng đen quay đầu lại, một tay bổ thẳng vào mặt Quân Vũ, một tay luồn xuống dưới đánh ngang bụng, hơi gió vun vút, khí thế rất kỳ lạ. Quân Vũ thất kinh liền nhảy lùi lại mấy bước, nhìn kỹ thì người đó chính là người áo xám chèo ghe cho Bạch Vân Phi trước đây, chỉ có khác là bây giờ có che thêm trên mặt một vuông vải xanh.
Người áo xám thấy Quân Vũ ngưng tay không đánh lại, cười ha hả nói :
- Người còn trẻ mà lại nóng tính quá nhỉ. Chỉ có đôi ngón võ tầm thương sao dám chống lại với chủ nhân tôi. Hôm nay nếu lão không cho mi một bài học thì mi không biết núi cao trời rộng là gì.
Quân Vũ đã tức giận Bạch Vân Phi, bây giờ lại gặp người chèo ghe cho hắn, lòng căm tức không nhịn được, nói lớn :
- Vị tiểu chủ của ngươi đã ám hại sư thúc ta, ta muốn trả thù. Ngươi là tay chân bộ hạ của hắn, thế thì ta lột xác ngươi trước rồi sẽ nói chuyện phải trái sau.
Người áo xám nghe giọng nói hách dịch của Quân Vũ cười nhạt nói :
- Côn Luân tam tử tài năng chỉ bằng hột gạo, mi là đệ tử của chúng thì bản lãnh bao nhiêu mà dám phách lối vậy. Mi đỡ được ba chục chiêu của ta thì ta mới phục mi.
Dứt lời người áo xám đưa tay chém tới, chưởng phong vun vút, uy thế rất mạnh. Quân Vũ không mang kiếm theo, chỉ dùng “Thiên Cang chưởng” chống đỡ.
“Thiên Cang chưởng” tuy kỳ ảo song cứ đem so sánh với chiêu thuật của người áo xám thì Quân Vũ còn kém xa. Quả nhiên, chưa đến hai chục hiệp, Quân Vũ đã bị dồn ép đến nỗi tay chân luống cuống. Tuy nhiên người áo xám có ý nể nang, không dám dùng độc thủ, do đó Quân Vũ mới có thể gắng gượng chống đỡ.
Trận đấu đang kịch liệt, bỗng nghe đàng sau một tiếng nạt lớn, giọng nói của đàn bà :
- Lão già bướng bỉnh kia! Công việc không lo cho xong lại đi đánh lộn với người ta, nếu lão mạnh tay hại mạng nó thì lão sẽ nói sao với chủ nhân? Lão muốn bị đuổi đấy ư?
Người áo xám ngưng tay cười hô hố nói :
- Nếu tôi cố đánh nó thì nó làm sao chịu nổi năm chiêu. Chẳng qua thấy nó ngông cuồng nên tôi tức giận đùa với nó một lúc vậy thôi!
Nói xong, người áo xám chấp tay tạ Quân Vũ một cái, cười lớn nói :
- Vũ đệ! Lão thật có lỗi.
Rồi, người ấy vừa quay mình bước đi mấy bước đã mất dạng.
Quân Vũ quay mặt bỏ đi. Vừa cất bước chẳng được bao xa lại thấy phía trước có bóng một người đàn bà mặc áo dài trắng, gài xiêm đen, đầu bịt khăn xanh, lưng đeo hai cây kiếm. Tuy tuổi đã trung niên mà mặt mày vẫn còn tươi đẹp vô cùng. Nàng quay lại mỉm cười nói với Quân Vũ :
- Mã hiệp khách chớ nên trêu vào bọn quỷ dữ đó. Chúng nó tánh như lửa đốt không kể gì đến lễ nghĩa đâu. Sau này có dịp gặp gỡ tôi sẽ bảo chúng tạ tội.
Dứt lời nàng quay mặt bỏ đi.
Bóng trắng chập chờn như gần xa, Quân Vũ thấy mình như đứng trong sương mờ, không còn trông rõ được. Chàng cất bước chạy theo gọi lớn :
- Lão tiền bối, xin lưu bước vài phút cho tôi hỏi thăm một chuyện.
Người đàn bà dừng lại tủm tỉm cười nói :
- Mã hiệp khách có điều gì xin cứ nói, cần gì khách khí! Tôi không phải tiền bối, xin Mã hiệp khách chớ nên xưng hô như vậy.
Mã Quân Vũ hỏi :
- Vừa rồi lão tiền bối có nói đến tiếng “tiểu chủ nhân”, vậy tiểu chủ nhân là ai? Có phải Bạch Vân Phi chăng?
Người đàn bà như không dám nói thẳng tên họ của chủ ra, tìm lời nói tránh :
- Chủ nhân tôi là người xuất thân trong chốn quyền quý cao sang, tính tình thanh cao, nết na hoàn mỹ. Người cao quý như thế mà hạ mình kết giao với Mã hiệp khách thì thật là việc hiếm có trên đời.
Quân Vũ cười nhạt nói :
- Nếu vậy thì bà và người áo xám kia đều là đồ đảng của Bạch Vân Phi rồi!
Người đàn bà nghe nói biến sắc mặt. Tuy nhiên nàng vẫn nén giận bảo :
- Mã hiệp khách tuổi còn trẻ, chưa hiểu việc đời, tôi khuyên chớ nên mở miệng ăn nói lời lỗ mãng như thế.
Quân Vũ nói :
- Bạch Vân Phi đã nhẫn tâm hại mạng sư thúc tôi, tôi thề không đội trời chung với hắn. Tuy tôi đánh không lại, nhưng thà chết chứ không chịu để ai khinh bỉ phái Côn Luân.
Người đàn bà nhếch mép cười, rồi khẽ nói :
- Mã thiếu niên đừng dùng những lời dọa nạt như thế có được không? Côn Luân tam tử tài năng có là bao, chúng tôi chỉ nể người chứ đâu sợ tài năng?
Dứt lời, người đàn bà phóng mình nhảy ba bước thì đã biến mất trong sương mờ như một vệt khói.
Quân Vũ thấy thế thầm nghĩ :
- “Người đàn bà này nội công thâm hậu, phi thân như gió bay điện chớp! Mấy câu nói vừa rồi của bà ta thật không phải là tự phụ. Dẫu ta có đuổi theo cũng chẳng kịp, chi bằng trở lại khách sạn là hơn”.
Chàng tung chân chạy trở lại. Vừa nhảy đến nóc khách sạn, chàng đã thấy trong phòng Ngọc Chánh Tử đèn sáng rực. Chàng thất kinh, lao mình vào thì thấy Ngọc Chánh Tử vẫn còn nằm trên giường, Lý Thanh Loan và Lâm Ngọc Bích thì đứng hầu hai bên, người đứng giữa là Bạch Vân Phi.
Thoáng thấy Quân Vũ, Bạch Vân Phi quay mặt sang nơi khác.
Quân Vũ thấy bên đầu giường Ngọc Chánh Tử lại có con hạc trắng, đứng trên một chiết cây gỗ. Con hạc này Quân Vũ đã trông thấy mấy lần ở Quát Thương sơn.
Con hạc ngậm vào mồm một sợi chỉ trắng và dài, thòng vào miệng của Ngọc Chánh Tử đang mở hé.
Bấy giờ Quân Vũ mới biết rõ Bạch Vân Phi đang chữa bệnh cho sư thúc chàng, lòng chàng quá cảm động, bước đến bên Bạch Vân Phi nói khẽ :
- Bạch huynh! Tiểu đệ hối hận vô cùng.
Bạch Vân Phi quay đầu lại nhìn Quân Vũ, rồi cũng chẳng nói câu nào.
Quân Vũ đứng cách Bạch Vân Phi có một bước, chàng thấy nét mặt Vân Phi hơi mệt, đôi mắt thẫn thờ chú hết tâm thần vào một việc gì.
Thanh Loan đang đứng xem con hạc trắng chữa bệnh cho sư phụ, bỗng nghe Quân Vũ nói, nàng quay lại hỏi :
- Vũ ca! Anh đi đâu vậy? Bạch huynh đang chữa bệnh cho sư phụ muội!
Quân Vũ nói nhỏ :
- Đừng nói chuyện nữa, hãy chú ý xem Bạch huynh chữa bệnh. Huynh đi ra ngoài một chút.
Bạch Vân Phi nhoẻn miệng cười, đưa bàn tay thon thon, dùng ngón trỏ đẩy nhẹ con hạc trắng ra, rồi lập tức rút sợi chỉ trắng kia đút vào trong túi.
Con hạc trắng cong cổ quay mấy vòng rồi nhảy xuống ghế, mắt nó nửa nhắm nửa mở trông có vẻ mỏi mệt lắm. Nó chậm chạp bước qua trước mặt Quân Vũ rồi đến nằm nghỉ bên góc phòng.
Bạch Vân Phi đưa ngón tay trỏ lên, ban đầu điểm chầm chậm vào các huyệt đạo trên mình Ngọc Chánh Tử. Nhưng sau đó, ngón tay chàng mỗi phút một nhanh, luôn luôn xỉa vào các yếu huyệt đến nỗi không ai còn trông thấy kịp nữa.
Mọi người đứng xem chỉ còn trông thấy như một tấm màn màu ngọc bao phủ cả mình Ngọc Chánh Tử vậy. Thật là một lối điểm huyệt phi thường, mà đôi tay kỳ diệu của Bạch Vân Phi cũng chẳng ai tưởng tượng nổi.
Trong chốc lát, mồ hôi chảy trên khuôn mặt của Bạch Vân Phi như tắm.
Chàng ngừng tay lại, bước lui ra sau hai bước, toàn thân như liểng xiểng.
Quân Vũ thấy thế vội nhảy và đỡ lấy hai vai của Bạch Vân Phi và nói :
- Bạch huynh! Tiểu đệ biết lỗi rồi! Kẻ đã biết lỗi không lý huynh chẳng thương tình.
Bạch Vân Phi lim dim đôi mắt, hơi thở dồn dập. Mùi thơm phát ra theo hơi thở của chàng bay vào mặt Quân Vũ. Cái mùi thơm khác thường này chính Quân Vũ đã một lần ngửi thấy trên du thuyền. Chàng mê mẩn cả tâm hồn, hai tay nắm chặt vào vai Bạch Vân Phi, trong lúc đó thì Bạch Vân Phi đang thấm mệt đến xỉu đi không còn biết gì nữa.
Hốt nhiên, Bạch Vân Phi mở mắt ra, hai mắt sáng rực lên như điện nhìn vào mắt Quân Vũ. Thanh Loan vốn thật thà, vội cầm khăn đến lau mồ hôi trên mặt cho Bạch Vân Phi.
Bạch Vân Phi thở dài nhìn Thanh Loan nhoẻn một nụ cười cảm mến. Trong lúc đó, Quân Vũ đứng há hốc mồm nhìn hai người.
Bạch Vân Phi khẽ nghiêng mình lách khỏi đôi tay của Quân Vũ vời đứng ngay thẳng nhìn Lâm Ngọc Bích nói :
- Chất độc nhiễm vào cốt tủy nay đã được con hạc hút vào bụng rồi! Tôi còn mở thêm tám mạch kỳ kinh, và điểm tiếp ba trăm sáu mươi bốn đạo huyệt.
Bệnh nhân chỉ cần tịnh dưỡng hai ngày thì võ công sẽ được hồi phục. Chốc nữa bệnh nhân tỉnh dậy chắc là thấy đói. Nếu có cá tươi nấu canh cho ăn thì tốt. Còn nếu bệnh nhân sợ tanh thì nên cho bệnh nhân uống một ly nước đường trước.
Dứt lời, Bạch Vân Phi quay lưng bỏ ra khỏi phòng, Thanh Loan và Quân Vũ cùng đuổi ra theo. Con hạc trắng cũng lểnh mểnh theo sau Vân Phi.
Quân Vũ nói :
- Bạch huynh! Hãy lưu bước một chút đã.
Bạch Vân Phi quay đầu lại thì Thanh Loan đã tươi cười nói :
- Bạch huynh! Cho tôi cỡi con hạc trắng đó một chút được chăng?
Bạch Vân Phi vừa cười vừa nói :
- Hôm nay nó mệt lắm rồi, không còn đủ sức chở cô đâu. Hãy đợi đến bữa khác.
Thanh Loan buồn buồn, đôi mắt vẫn nhìn sững con hạc trắng, nói :
- Nó to như thế chắc bay cao lắm!
Bạch Vân Phi tỏ ra cảm mến, bước đến bên Thanh Loan, chẳng biết chàng vô tình hay cố ý nắm lấy tay Thanh Loan nói nhỏ :
- Muội đừng buồn! Hôm sau chúng ta gặp nhau lại, tôi nhất định để muội cỡi nó đi chơi cả ngày.
Thanh Loan chớp chớp đôi mắt, nhìn Bạch Vân Phi nói :
- Nếu hôm nay chúng ta không gặp nhau thì muội không được cỡi nữa.
Muội muốn bắt một con hạc nhỏ nuôi thì bao giờ lớn bằng con hạc này?
Bạch Vân Phi mỉm cười đáp :
- Nuôi con hạc lớn như thế phải mất đến nghìn năm! Cô em làm sao chờ được! Cô em có thể sống đến nghìn năm chăng?
Thanh Loan trố mắt nhìn Bạch Vân Phi hỏi :
- Thế thì Bạch huynh nuôi nó tự bao giờ?
Bạch Vân Phi nói :
- Không phải tôi nuôi nó từ nhỏ đến lớn đâu. Người nuôi con hạc này đã chết đi mấy trăm năm rồi. Vả lại con hạc này không phải là con hạc thường, cũng không thể nào có một con hạc lớn như vậy được. Việc này có một lịch sử ly kỳ mà tôi không thể nói rõ cho cô em nghe được. Đợi hôm sau gặp nhau tôi mới có đủ thì giờ tâm sự.
Thanh Loan nói :
- Chúng tôi sắp về Côn Luân Sơn. Hôm sau Bạch huynh muốn tìm chúng tôi xin đến Côn Luân.
Bạch Vân Phi mỉm cười, buông tay Thanh Loan ra, rồi cũng không quay nhìn Quân Vũ, lắc mình một cái đã bay lên nóc nhà. Còn con hạc trắng cũng tung bay lên trời như một vệt khói.
Quân Vũ nóng lòng, theo Bạch Vân Phi nhảy phóc lên mái ngói, kêu lớn :
- Bạch huynh! Đợi tiểu đệ nói vài câu cảm tạ rồi sẽ đi, được không?
Bạch Vân Phi không quay đầu lại, chập chờn trên mái ngói, tiến về hướng đông. Quân Vũ cố sức đuổi theo, thấy Bạch Vân Phi đi rất thong thả, thế mà Quân Vũ dùng hết thần lực vẫn đuổi theo không kịp.
Trong chốc lát, Quân Vũ đã ra đến cánh đồng vắng, Bạch Vân Phi đột nhiên bước đi thật mau. Quân Vũ càng lính quýnh, cố trổ hết tài năng của chàng đã học, gắng sức đuổi theo và gọi lớn :
- Bạch huynh! Bạch huynh!
Nhưng Bạch Vân Phi như không thèm để ý đến, mỗi lúc một đi mau hơn.
Dù Quân Vũ có cố gắng đến đâu cũng không sao theo kịp, nội công và bản lãnh của Bạch Vân Phi cao hơn Quân Vũ quá nhiều.
Theo đuổi một lúc, Quân Vũ không còn thấy bóng Bạch Vân Phi đâu nữa.
Bấy giờ đã quá canh năm, phía đông bắt đầu hừng sáng. Quân Vũ suốt đêm không ngủ, mặt mày đẫm mồ hôi, chàng thẫn thờ dừng bước dưới một rừng hoang, bên trái là một rặng liễu, bên phải là một bờ hồ. Chàng thở mạnh mấy hơi để lấy lại sức, và thầm nghĩ :
- “Người ta đã có lòng tốt chữa bệnh cho sư thúc mình, mà mình cứ rượt theo mãi e có lỗi. Trong đời sao lại có kẻ làm ơn mà không muốn nhận lấy lời tạ từ của kẻ khác. Thật vậy! Hay họ đã khinh mình là đứa bất tài không muốn làm bạn chăng”.
Nghĩ như vậy, chàng thấy tủi lòng rơi lệ. Hai dòng nước mắt từ từ nhỏ giọt.
Chàng chậm rãi đi đến bờ hồ, khoát nước lên rửa mặt. Nhưng chàng vừa cúi xuống, bỗng nghe một mùi thơm phảng phất, mùi thơm quen thuộc làm sao?
Chàng toan quay đầu lại thì từ phía sau có một người đưa đến cho chàng một chiếc khăn vuông trắng toát. Chàng giật mình, thấy Bạch Vân Phi đã đứng sau lưng chàng tự bao giờ rồi.
Quân Vũ quá cảm động, sững sờ nhìn vào mặt Bạch Vân Phi và đôi dòng nước mắt lại chảy ra nhiều hơn.
Bạch Vân Phi nét mặt ôn hòa, tiến đến sát mình Quân Vũ, đưa tay lau nước mắt cho chàng, rồi gượng cười nói :
- Sao! Tại sao khóc? Không chịu nghe người ta phân trần, cứ đuổi đánh người ta, bây giờ lại khóc ư?
Quân Vũ ôn tồn nói :
- Tôi đã hối hận lắm rồi, chẳng lẽ Bạch huynh cố chấp tiểu đệ như thế sao?
Bạch Vân Phi nói :
- Đã lớn rồi mà còn khóc như trẻ con thì coi sao được?
Quân Vũ nói :
- Tôi cảm thấy hối hận nên tâm hồn đau khổ không chịu nổi! Nếu Bạch huynh không bỏ qua hành động lầm lỡ của tôi thì không thể nào tôi vui được.
Bạch Vân Phi trợn mắt, nói lớn :
- Tôi không muốn lưu lại trong tâm hồn một cuộc ly cách đau khổ. Chính tôi mới là kẻ đau khổ, còn Vũ huynh can gì mà buồn?
Trong cái giận của Bạch Vân Phi chứa đầy niềm uất ức. Chàng từ từ nhắm mắt lại như đang đè nén một mối tâm tư.
Quân Vũ nhìn vào mặt chàng, thấy hai làn mi ướt đẫm, dưới ánh sáng lờ mờ buổi rạng đông, thấy mái tóc chàng óng ả như mây, miệng như hoa đào hé nhụy, vẻ đẹp rất thùy mỵ đoan trang. Lần này Quân Vũ có dịp xem xét kỹ mới rõ Bạch Vân Phi tuy ăn vận nam trang, nhưng dung nghi không có chút gì là đàn ông cả.
Chàng nghi ngờ, buộc miệng hỏi :
- Bạch huynh...
Chàng vừa mở miệng nói hai tiếng thì đột nhiên Bạch Vân Phi mở to đôi mắt sáng long lanh như hai luồng điện rọi tới làm cho Quân Vũ không dám hỏi nữa.
Bạch Vân Phi cười nhạt hỏi :
- Huynh muốn nói gì?
Quân Vũ thở dài cúi đầu ngẫm nghĩ, không dám nói nữa.
Bạch Vân Phi đưa mắt nhìn quanh một lúc rồi nói :
- Lòng huynh nghĩ gì tôi đã rõ, nhưng huynh không nên tìm hiểu thân phận của tôi. Vì nếu huynh làm cái chuyện đó tất nhiên gây họa vào thân.
Dứt lời, Bạch Vân Phi toan quay gót vào rừng.
Quân Vũ sực tỉnh, vội ngăn lại nói :
- Bạch huynh đã dạy như thế tôi đâu dám tìm hiểu đến thân thế của Bạch huynh. Tôi tự biết tôi là kẻ hèn hạ, không đáng được Bạch huynh chiếu cố. Điều đó không hại gì, chỉ tự thẹn với lương tâm là mình đã lầm lỗi với một ân nhân quá nặng, mà ân nhân không niệm tình dung thứ.
Nói đến đây, Quân Vũ cúi đầu tỏ ra rất cung kính.
Bạch Vân Phi bước đến trước mặt Quân Vũ, đưa tay nắm lấy tay chàng, nói :
- Không! Tôi không trách huynh về lỗi lầm ấy.
Cái nắm tay của Bạch Vân Phi khá mạnh, khiến cho Quân Vũ tê cóng khắp mình, đầu đau như muốn nức ra, chàng không sao chịu nổi, á lên một tiếng, đồng thời bước tới dùng tay phải chém tới một chiêu “Bán hoa phất liễu” để giải thoát.
Bạch Vân Phi vẫn đứng im, đợi cho thế chưởng của Quân Vũ đánh đến mới lách mình né sang một bên, tay mặt vẫn nắm chặt tay trái của Quân Vũ.
Quân Vũ đau quá, đưa tay dùng thế độc đánh tiếp mấy đòn, nhưng Bạch Vân Phi như một cái bóng, tràn qua né lại, mà Quân Vũ không sao đánh trúng.
Thật là một chuyện kỳ lạ, khiến Quân Vũ không sao ngờ được. Chàng đứng cách đối phương chỉ một thước, thế mà vung tay đánh mãi vẫn không trúng được đối phương. Quân Vũ đánh một lúc hơn bảy mươi chưởng, mà Bạch Vân Phi tuyệt nhiên không đánh lại, chỉ tránh né mà thôi, nhưng không hề thả tay Quân Vũ ra.
Quân Vũ biết Bạch Vân Phi có ý đùa nghịch với chàng, nên càng giận hơn, đem hết các bí quyết trong “Thiên Cang chưởng” ra áp dụng. Bạch Vân Phi cứ theo đà tấn công của Quân Vũ mà né tránh, đến nỗi Quân Vũ không làm sao đụng đến vạt áo của chàng, đừng nói đến chuyện trúng vào người.
Đánh một lúc đã mệt, Quân Vũ đờ người ra, trợn mắt nhìn Bạch Vân Phi, nói :
- Bạch huynh bắt tôi làm trò cười đã chán chưa? Vì vũ học của tôi không tinh nên phải đành chịu nhục! Dẫu Bạch huynh thương tình không muốn hại mạng tôi, nhưng tội tự xét mình đã làm nhục môn phái, tôi phải tự tận để đền bù lại cái lỗi của tôi đối với Bạch huynh vừa rồi.
Dứt lời, chàng không đánh vào Bạch Vân Phi nữa, mà quật tay đánh vào thiên linh cái của chàng.
Bạch Vân Phi đưa tay trái lên, đón bàn tay Quân Vũ lại, đôi mắt long lanh chứa đầy tình cảm. Chàng nhìn thẳng vào mặt Quân Vũ mỉm cười.
Mùi thơm trên mình Bạch Vân Phi tiết ra từng luồng ảo dục, nhưng Quân Vũ lúc này đâu còn cảm giác nữa. Thấy Bạch Vân Phi tươi cười, chàng thêm thẹn mặt, vội nhắm hai mắt lại, hỏi lớn :
- Bạch huynh còn lối hành hạ nào ưu tú hơn thì cứ đem ra mà trừng trị tôi đi. Mã Quân Vũ này xin nhắm mắt mà chịu thôi.
Bạch Vân Phi buông nhẹ cổ tay của Quân Vũ ra rồi nói nhỏ vào tai :
- Huynh xem kỹ dấu chân của tôi đạp xuống đất đây, và cứ chiếu theo đó luyện tập cho thuần. Với sức thông minh của huynh thì không khó gì, ráng luyện vài tháng sẽ thành công.
Dứt lời, chàng đọc cho Quân Vũ một mớ khẩu quyết :
- Nên nhớ: “Rắn chạy thì ưng lên, cá chết thì thỏ thoát. Ngũ hành sanh khắc, đổi cương lấy nhu. Tuy bị cường địch công hãm nhưng thoát đi không khó”.
Đó là “Ngũ Hành Mê Tung bộ”! Anh không còn giận tôi nữa chứ?
Quân Vũ được mấy lời như một luồng gió mát thổi vào lòng. Chàng mở mắt ra thì thấy vạt áo xanh của Bạch Vân Phi đã phơi phới đi xa hàng mấy chục dặm rồi. Đàng xa, Bạch Vân Phi còn đưa tấm khăn trắng lên vẫy mấy cái rồi biến mất trong rừng rậm.
Quân Vũ nhìn sửng sốt một lúc, rồi đưa tay chùi mồ hôi lạnh trên trán.
Chàng nghĩ thầm :
- “Tại sao mồ hôi chỉ chảy một vùng trên trán?”
Suy nghĩ một lúc, chàng gật đầu lẩm bẩm :
- Phải rồi! Không phải là mồ hôi! Đây là nước mắt của Bạch huynh ân nhân! Ôi, ta đã hồ đồ, nóng nảy, vô tình đã làm cho người ân ta buồn lòng như thế, thật đáng trách.
Nghĩ như thế, nước mắt chàng lại chảy ra. Chàng ngước mặt nhìn trời tự thẹn lương tâm.
Phút chốc, chàng lại gục đầu nhìn xuống đất, bỗng thấy trước mặt chàng cách độ ba thước có dấu năm ngón chân của Bạch Vân Phi bấm sâu xuống đất nửa tấc. Chàng lập tức nhớ lại các khẩu quyết và lời dặn của Bạch Vân Phi, do theo dấu vết đó bắt đầu luyện “Ngũ Hành Mê Tung bộ”.
“Ngũ Hành Mê Tung bộ” này tuy thấy hình như đơn giản, song thực ra là một công phu đặc dị, thâm hậu phi thường. Quân Vũ tuy rất thông minh, nhưng trong phút chốc không thể nào hiểu nổi. Chàng phải cố gắng bỏ hết trí não vào tập luyện từ sáng đến trưa, độ nghìn lần, mới chịu ngưng lại nghỉ.
Nói rằng nghỉ nhưng thực ra Quân Vũ phải dùng tâm trí tìm hiểu những bí quyết trong đó. Tâm trí chàng chẳng chút nào xao lãng. Hễ nghĩ ra được một yếu quyết nào, thì chàng lại bắt đầu luyện.
Cứ thế mãi đến cuối ngày, mình mẩy đầy mồ hôi, cát bụi, ruột đói như cào mà chàng cũng không hề chịu bỏ dở. Cho đến lúc trời chiều đã ngã, mặt trời le lói trên đỉnh núi tây, thì chàng đã lãnh hội được nhiều chiến thuật rất hay.
Bây giờ chàng mới chịu lấp bằng các dấu vết ngũ hành in trên đất và uể oải trở về khách sạn.
Vào đến thành Diên Châu, nhà nào cũng đã thắp đèn sáng rực.
Chàng đã bỏ ăn bỏ ngủ mất một ngày một đêm, tuy với sức trai khỏe mạnh, Quân Vũ cũng cảm thấy cực nhọc quá mức.
Vừa bước vào cửa phòng nơi khách sạn, Quân Vũ đưa mắt nhìn xem trạng thái của Ngọc Chánh Tử ra thế nào. Chàng thoáng thấy Ngọc Chánh Tử khoanh chân ngồi trên giường dưỡng thần, còn Thanh Loan và Ngọc Bích đều vắng bóng.
Chàng rón rén bước đến vập đầu xuống đất thưa :
- Sư thúc! Trong người sư thúc có được khỏe không?
Ngọc Chánh Tử mở mắt, than :
- Ta vẫn được khỏe khoắn. Sau cơn mê mẩn, ta được nghe Thanh Loan kể lại nên cũng đã rõ sự việc xảy ra rồi! Ngươi làm sao về tối như thế? Loan nhi đi tìm ngươi từ sáng mà mãi đến bây giờ chưa về. Sau đó Ngọc Bích lại nóng lòng đi tìm Loan nhi!
Quân Vũ giật mình, không còn thấy mệt mỏi gì nữa, vội thưa :
- Vậy thì con phải đi tìm hai người về.
Đang nói chuyện thì Ngọc Bích từ ngoài bước vào, Quân Vũ không đợi Ngọc Bích nói, hỏi vội :
- Lâm sư muội có thấy Thanh Loan đâu không?
Ngọc Bích lắc đầu than :
- Khắp vùng Diên Châu tôi đã tìm hết rồi mà không thấy loan muội. Có người nói Loan muội đi qua cửa nam, tội chạy theo đến bảy tám dặm, hỏi thăm thì không ai biết nữa.
Quân Vũ giậm chân xuống đất than :
- Loan sư muội tánh tình chất phác, thực thà, chưa hề đi đâu một mình. Nếu rủi ro bề nào chắc là nguy! Xin Lâm sư muội ở nhà hầu sư thúc, để tôi đi tìm Loan sư muội cho.
Ngọc Chánh Tử vẻ mặt hiền từ, nhìn Quân Vũ nói :
- Loan nhi lòng trong trắng, hiền lương chứ không phải nó khờ dại. Ta chắc nó không đi xa đâu. Có lẽ đợi một chút nữa nó sẽ trở về. Khi nãy ta thử vận khí điều hành huyệt đạo thì thấy công lực đã có nhiều. Nếu đúng như lời chàng thiếu niên họ Bạch, có lẽ trong hai ngày nữa ta sẽ hoàn phục võ công! Nếu con có đi tìm Loan nhi thì cũng phải ăn uống đã. Dù sao nội trong đêm nay con cũng phải trở về tin cho ta biết. Đợi đến mai mà nó chưa về thì chúng ta phải cùng đi tìm nó.
Quân Vũ có nhiều chuyện muốn nói với Ngọc Chánh Tử nhưng lúc này lòng rối như tơ vò, chỉ nghĩ đến Thanh Loan mà không còn nhớ đến việc gì nữa.
Chàng lập tức ăn qua loa vài miếng, rồi về phòng thay quần áo, mang trường kiếm lên lưng, rời khỏi khách sạn, chạy thẳng về hướng Nam.
Bấy giờ trời đã tối sầm. Trên trời nhấp nháy sao thưa, trên đường vắng bóng người qua lại. Quân Vũ lòng nóng như lửa đốt, chạy một mạch hơn bảy tám dặm đường, trước mặt từng dãy rừng hoang xuất hiện, và tìm mãi không thấy hình bóng Thanh Loan đâu.
Quân Vũ ngừng bước, ngẩng mặt thở một hơi dài, thầm nghĩ :
- “Nếu cứ chạy tìm vô căn cứ như thế này thì làm sao tìm được? Nhưng còn biết làm sao hơn?”
Chàng thấy vòm trời rộng thênh thang, bóng tối như bao trùm cả tâm hồn chàng.
Trong lúc chàng đang ngơ ngác thì trước mặt, trong đám rừng rậm, có tiếng chân ngựa phi đến dồn dập. Rồi chẳng bao lâu, từ xa xuất hiện hai bóng ngựa tiến đến dần.
Chàng thầm nghĩ :
- “Biết đâu hai người cỡi ngựa này đang đuổi theo Thanh Loan?”
Chàng phóng mình lướt tới đón đường, nhưng chỉ thấy có hai bóng ngựa đen ngòm mà thôi.
Ngựa phi quá nhanh, chàng định hỏi thăm nhưng sợ không kịp, nên phải nhảy tới nắm cương chận lại.
Nào ngờ người ngồi trên lưng ngựa, vừa thấy Quân Vũ động thủ, đã nạt lớn :
- Mi là người nào mà dám cản đường ta? Mi muốn chết hả?
Tiếng nói chưa dứt, hai luồng ánh sáng đã lóe ra như điện chớp, hai đơn đao cùng một lượt chém sả vào đầu Quân Vũ. Đồng thời hai con ngựa phi tới quá nhanh, không dừng lại kịp đâm vào đầu vào mình Quân Vũ.
Quân Vũ không ngờ đối phương xuất thủ đã dùng ngay đến vũ khí, liền nhảy lùi ra sau bảy bước, nhưng vẫn đứng chận giữa đường ngăn cản.
Chàng ôn tồn chắp tay nói :
- Xin hai vị thứ lỗi cho, tôi vì nóng lòng hỏi thăm một người nên mới có cử chỉ vô lễ này.
Lúc này hai người kia đã từ trên lưng ngựa nhảy xuống, ghìm đao đứng đó.
Khi nghe Quân Vũ nói, người cao ốm đứng bên phải đưa mắt nhìn tướng mạo Quân Vũ, cười nhạt nói :
- Ngươi nói chuyện nghe ngang tàng quá! Có ai muốn hỏi chuyện lại xông ra đón đường như một tướng cướp?
Quân Vũ thấy mình thất ý! Vả lại chàng muốn lấy lòng hai người ấy để hỏi thăm Thanh Loan nên lễ mễ cười lớn đáp :
- Tôi đã xin lỗi hai vị rồi, xin hai vị bỏ qua hành động của tôi.
Nói xong chàng bước đến gần thủ lễ.
Hai người kia thấy Quân Vũ đã mấy lần chịu tội, lại tỏ thái độ ôn hòa, nên thu đao về hỏi :
- Mi có việc gì hãy nói mau. Chúng ta còn có việc gấp không thể đứng đây lâu được?
Vừa dứt lời, hai người vừa nắm cương chuẩn bị lên ngựa.
Quân Vũ hỏi :
- Hai vị đi qua đây có gặp người thiếu nữ mặc áo hồng chăng?
Hai người nghe hỏi, đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Quân Vũ. Đoạn họ lắc đầu nhảy lên ngựa thúc cương cho ngựa chạy.
Quân Vũ thấy nét mặt của hai người sanh ra ngờ vực, liền nóng lòng hỏi :
- Nếu hai người không trả lời cho tôi, tôi không thể nhường đường được.
Từ nãy giờ, người đứng nơi mé trái chưa mở miệng, bây giờ đột nhiên hắn cười lớn, cau mày bảo Quân Vũ :
- Ta thấy mà không chỉ cho mi thì mi làm gì?
Quân Vũ nói :
- Nếu thế thì hai vị đừng hòng đi qua lối này.
Người cao ốm đứng phía tay mặt cười ha hả nói :
- Thằng con nít khách khí dữ! Dẫu ta có nói cho mi biết cũng chỉ vô ích.
Dứt lời cho ngựa chạy tới.
Quân Vũ nghĩ thầm :
- “Nếu không ra tay thì nhất định hai người này không chịu nói ra”.
Chàng ngầm vận nội lực tung mình nhảy lên dùng thế “Thương Ác Sưu Yến” đánh thẳng qua một chiêu rất thần tốc.
Hai người kia cũng là tay lão luyện không vừa. Nghe tiếng gió đã kịp lách mình tránh, rồi vung tay đánh ra song chưởng, nhắm ngay vào bụng Quân Vũ.
Quân Vũ muốn tốc chiến tốc thắng nên tay phải tung ra một chiêu “Xích Thủ Bát Long” chân phải đá lên mặt người bên phải. Người này không đỡ kịp lộn nhào xuống ngựa.
Quân Vũ liền phóng qua lưng ngựa, đưa tay khóa chặt cánh tay của chàng trai cao ốm đó. Tên kia thấy đồng bọn bị uy hiếp, lập tức vung đao, tung chân nhảy theo đâm vào lưng Quân Vũ.
Đã mấy tháng nay từ lúc Quân Vũ để chân lên bước giang hồ gặp toàn những tay cao thủ, chàng ngỡ rằng tài năng của chàng còn non kém. Thực ra, Huyền Thanh đạo nhân đã dốc túi truyền cho chàng hết cả những ưu tú của phái Côn Luân, cả về kiếm thuật và chưởng pháp rất lợi hại.
Chính hôm nay Quân Vũ mới có dịp gặp tay đối thủ ngang sức để trổ tài.
Chàng vừa thấy mũi kiếm của đối phương vừa loáng qua đã kịp thời tung ra một chưởng “Xích Thủ Bát Long” bắt được mạch môn của tên đó, rồi lách mình sang một bên.
Cái lách mình đó vô tình chàng đã dùng đến “Ngũ Hành Mê Tung bộ” mà chàng vừa luyện được.
Người bên trái đâm đến một đao, chỉ thấy trước mặt chớp một cái, và không còn thấy Quân Vũ đâu nữa.
Té ra Quân Vũ đã dùng thân pháp tuyệt kỹ nhảy tràn ra một bên rồi làm cho người kia mất đà té nhủi xuống.
Quân Vũ thừa thế vung tay từ bên phải đánh tạt qua. Một tiếng “bịch” tay chàng đã đánh trúng xương vai đối phương. Chưởng ấy không phải nhẹ. Người kia cảm thấy vai đau nhói lên, cánh tay đều tê cứng, phải buông đao xuống đất.
Quân Vũ vẫn không bỏ lỡ cơ hội, lập tức tung chân đá vào mông đối thủ một cước. Đối thủ làm sao chịu nổi đòn ấy, thân mình hắn bay bổng lên một trượng rồi rơi xuống đất, không còn đứng dậy nổi nữa.
Quân Vũ trong lúc dùng tay đấm đá, áp đảo hai đối thủ, chàng cũng không ngờ thân pháp chàng lại lanh lẹ đến thế. Chàng quay nhìn người cao ốm đã bị chàng khóa tay lúc nãy, thấy hắn mở đôi mắt trao tráo nhìn chàng, mặt ướt đẫm mồ hôi, miệng thở khò khè như trâu cày trưa.
Thì ra, cái khóa tay của Quân Vũ đó chàng đã học được của Bạch Vân Phi.
Lúc xuất thủ, đối phương đã bị chàng bấm trúng vào huyệt đạo đến tê cả người, không còn sức lực nào đối phó nữa.
Hắn từ từ lui ra ba bước, ngồi bệch xuống đất trông rất thảm não. Qua một lúc khá lâu, người cao ốm đó mới lần lần vận sức tỉnh lại, thấy bạn hắn đang nằm bên đường rên rỉ, còn Quân Vũ thì uy dũng đứng trố mắt nhìn. Hắn thở dài nói :
- Không ngờ đêm nay chúng ta gặp lại được một cao nhân. Ngươi có bản lĩnh như thế ắt có một lai lịch trong giang hồ. Nay chưa rõ ân oán ra sao, nếu ngươi không sợ chúng ta trả thù thì hãy thử nói họ tên?
Quân Vũ lắc đầu nói :
- Ta chạm tay với hai ngươi không phải là cố ý. Thực ra đôi bên chưa hề gặp nhau thì miễn nói đến chuyện ân oán. Ta nhận thấy ta đã nặng tay với hai người trong lúc ta đang cần nhờ vả hai người, đó là một khiếm nhã. Nhưng việc đã dĩ lỡ ra rồi, dẫu các ngươi có nuôi thù chuốc oán ta cũng chẳng kể gì. Còn việc các ngươi muốn ta xưng tên, mông phái cũng được, song trước khi ta xưng tên, các ngươi hãy trả lời câu hỏi ta trước. Nếu không đừng trách ta đã lầm lỗi còn lầm lỗi thêm.
Người ốm nghe Quân Vũ nói cười ha hả đáp :
- Đã dấn thân trên giang hồ, chết sống nào ai kể gì. Nếu ngươi cố tình áp bức chúng ta thì dẫu chết chúng ta lại chịu nói ư?
Quân Vũ đoán biết hai người này đã trông thấy Thanh Loan nhưng không chịu nói. Chàng nổi giận, nạt lớn :
- Mi không chịu nói đó là tự mi muốn tìm cái chết, đừng trách ta ác độc.
Quân Vũ nhón chân bước tới, ép vào mình người cao ốm, tay mặt đưa ra điểm thật mạnh vào huyệt quan, tay trái cầm cánh tay hắn, hỏi to :
- Mi không nói thì ta bẻ gãy cánh tay này đi.
Bị đau quá, người cao ốm đổ mồ hôi toát ra như tắm, đôi mắt trợn ngược, nhưng hắn vẫn nhất định cắn răng, không nói tiếng nào.
Quân Vũ vốn hiền lành, không bao giờ muốn có một hành động ác nghiệt.
Tuy nhiên lúc này chàng nóng lòng quá, không còn chịu nổi nữa, nắm cánh tay đối phương đẩy mạnh một cái, tức thì nghe tiếng “rắc”, xương tay của người cao ốm kia đã bị gãy.
Hắn đau quá, ré lên một tiếng, rồi ngất đi.
Quân Vũ thấy vậy, lòng bất nhẫn, quì xuống đất, nối lại xương cánh tay cho hắn bằng thuật tiếp cốt, rồi phải mở huyệt đạo bằng “Thôi Cung Quá Nguyệt”.
Qua một lúc, người cao ốm tỉnh lại, thấy Quân Vũ còn quỳ bên hắn. Hắn động lòng mở miệng nói :
- Thiếu nữ áo đỏ là gì với ngươi?
Quân Vũ ôn tồn đáp :
- Nàng là sư muội của tôi! Ngươi có gặp ở đâu không?
Người cao ốm lại cúi đầu không nói nữa.
Quân Vũ thấy hắn vừa muốn nói lại thôi nên nóng lòng giục :
- Các ngươi không nói ra, chắc bên trong câu chuyện này có gì bí ẩn. Thôi, ta chỉ cần các ngươi chỉ điểm để ta đi tìm cũng được, khỏi cần hỏi các ngươi nữa.
Người ốm thấy thái độ Quân Vũ có vẻ nhân từ, bỗng nhiên đổi sắc mặt, hé môi muốn nói gì thì đàng sau có tiếng hét :
- Chúng bây làm gì đó.
Tiếng hét tuy không lớn lắm, nhưng làm cho hai người kia biến hẳn nét mặt, cả mình run lên lập cập.
Quân Vũ liền nhảy lên cao, xem thấy dưới ánh trăng mờ, một người cao lớn chạy đến như bay, mình mặc áo cộc, lưng giắt hai lưỡi búa, đúng là Hắc kỳ phân cuộc của Thiên Long, tên Khai Bia Thủ Cư Nguyên Phát.
Cư Nguyên Phát thấy Quân Vũ đã biết ngay, vì ông ta đã gặp chàng cùng đi với Huyền Thanh đạo nhân trên Quát Thương sơn.
Đôi mắt trợn ngược, Cư Nguyên Phát nhìn chòng chọc vào Quân Vũ hỏi :
- Ta cứ tưởng là ai, té ra là thằng đồ đệ vô dụng của phái Côn Luân này.
Tại sao mi lại cản đường hai tên thủ hạ bang Thiên Long?
Quân Vũ biết võ công của Cư Nguyên Phát vào bậc trưởng thượng, nếu chậm tay thì phần thất bại sẽ về chàng. Vả lại hiện nay Huyền Thanh và Ngô Không thì bận việc đến Trủng Vân Nham tìm thuốc, sư thúc chàng mới lành bệnh, nếu chàng gặp rủi ro không khỏi làm rắc rối bước đường của sư thúc chàng trở lại Côn Luân sơn. Do đó, chàng ôn tồn đáp :
- Tôi không rõ hai người này là bộ hạ của Thiên Long Bang nên đã thất lễ.
Nếu tiền bối không dạy cho biết thì hiện giờ tôi vẫn còn ngỡ là kẻ lục lâm.
Cư Nguyên Phát không trả lời, cười nhạt quay về hai tên bộ hạ đôi mắt long lanh quát lớn :
- Chúng bay không đi cho rồi, còn đứng mãi đấy không biết xấu hổ sao?
Hai tên bộ hạ khiếp sợ, lòm còm đứng dậy, tuy mỗi người còn đau ê ẩm cả mình, nhưng cũng ráng leo lên lưng ngựa thả cương chạy mất.
Cư Nguyên Phát đợi cho hai người khuất dạng, mới quay đầu lại nhìn Quân Vũ, nói :
- Đã là đồ đệ của Thiên Long Bang không một ai trong đời này dám động đến. Mi đã xúc phạm đến uy danh của bang, ta phải trừng trị mi xứng đáng để cho bọn Côn Luân tam tử của mi rõ mặt.
Dứt lời, Cư Nguyên Phát tiến đến gần Quân Vũ.
Quân Vũ thấy tình thế trước mặt không thể nào tránh khỏi hiểm nguy, dầu chàng có nói gì cũng vô ích, chỉ phải để tâm chú ý phòng địch.
Khai Bia Thủ Cư Nguyên Phát thấy Quân Vũ cố ý chuẩn bị so tay với mình, mỉm cười khinh bỉ, và lập tức vung tay lẹ như chớp điểm vào yếu huyệt của Quân Vũ, còn tay kia thì tập trung nội lực đánh bồi vào. Thế công này Cư Nguyên Phát đã dùng hai tay hai sức khác nhau, một cương, một nhu.
Quân Vũ hơi sợ, vung tay trái dùng “Xích Thủ Bát Long” một thế trong “Thiên Cang chưởng”, lộn tay lại thật lẹ bắt lấy tay của Cư Nguyên Phát. Còn tay phải chàng lại dùng “Kim Cang Khai Sơn” của “Thập bát La Hán” do Ngô Không đại sư truyền dạy, chặt ngay cánh tay trái của địch.
Hai thế võ của Quân Vũ cùng dùng một cương một nhu chống lại.
Cư Nguyên Phát vì khinh thường Quân Vũ, không dùng hết thành lực, cho nên bị Quân Vũ hóa giải, đồng thời Quân Vũ lại còn chộp được cổ tay của lão nữa.
/117
|