Dương Vân nói dự định ra khơi của mình cho gia đình biết.
Khi nghe Dương Vân sắp phải rời nhà đi biển, mọi người đều trầm mặc không nói gì. Chuyện này cả gia đình đã sớm chuẩn bị tâm lý từ khi Dương Vân đảm nhiệm Trù Hải sứ ti của triều đình, đây là công sự của hắn, chẳng qua không ai nghĩ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Hôn sự của đại ca Dương Sơn tất nhiên không thể trì hoãn đến ngày Dương Vân trở về, có điều thành hôn trong vòng nửa tháng thì cũng hơi gấp gáp, may mà các công việc chuẩn bị trước hôn lễ đã xong xuôi, hai gia đình tìm trong hoàng lịch thì thấy mười hai ngày sau chính là ngày lành, vì thế quyết định tổ chức hôn lễ vào ngày đó.
Hơn mười ngày tiếp theo, Dương Vân liên tục lui tới Phượng Minh phủ và huyện Tĩnh Hải, đến nhà những cự cổ phú thương nổi danh ở đây viếng thăm. Dựa vào danh tiếng thám hoa của Đại Trần, trong mắt người thường thì Dương Vân chính là sao văn khúc hạ phạm, khi hắn đề nghị những thương nhân kia bỏ tiền ủng hộ thì rất ít người từ chối.
Người dân Ngô quốc khá giàu có, những người phát tài nhờ đi biển ở Phượng Minh phủ lại càng nhiều hơn, mỗi nhà bỏ ra một hai ngàn bạc chỉ là chuyện nhỏ nên Dương Vân gom góp được khá nhiều. Mỗi khi Dương Vân thu được một khoản tiền sẽ viết biên nhận có con dấu của Trù Hải sứ ti, tương lai nếu có thể khai thông đường biển Đông Hải, giá trị của những tấm biên nhận này chắc chắn sẽ tăng lên gấp mười, gấp trăm lần, nhưng hiện giờ phần lớn mọi người vẫn chưa xem trọng Dương Vân, bọn họ chỉ bỏ tiền để tạo quan hệ với Dương Vân. Với gia sản của bọn họ, tiêu tốn chút tiền ấy không đáng là bao.
Dương Vân rất nổi tiếng, tuổi còn trẻ mà đã là quan lục phẩm, tương lai ai biết được hắn có thể leo cao đến đâu. Mỗi chuyến đi ra vùng biển xa, việc tổn thất cả thuyền lẫn hàng hóa là chuyện bình thường, động một tí là mấy vạn lượng bạc trôi sông trôi biển, có điều việc này chưa hẳn đã khiến những đại hải thương đó phải chớp mắt. Chỉ tốn mấy ngàn lượng bạc mà có thể kết thân với một vị quyền quý có tiềm lực, quả thật không tính là gì.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều không xem trọng Dương Vân, tỷ như Phạm Tuấn chẳng hạn, hắn quen biết với Dương Vân khá lâu rồi, cũng khá hiểu về con người Dương Vân nên lập tức ủng hộ một vạn lượng bạc, số tiền này còn nhiều hơn so với những đại hải thương giàu có hơn hắn bỏ ra.
Sau khi đã có tiền trong tay, Dương Vân phái chủ sự Tiêu Nguyên mang theo thiếp của Tiết thái sư đến Trường Hải trấn, dùng hai lượng bạc mua một chiến thuyền sắp bị loại khỏi quân đội.
Mạnh Siêu chịu trách nhiệm chuẩn bị vật tư cần thiết để đi xa, Dương Nhạc và Trần Hổ thì chịu trách nhiệm chiêu mộ thủy thủ. Vật tư thì dễ, có bạc muốn mua cái gì cũng được, nhưng khi vừa nghe thuyền tới Đông Hải xa xôi, trong cả triệu tên thủy thủ chỉ lác đác mấy người đến.
Dương Vân lập tức tăng tiền thù lao cho mỗi thủy thủ lên hai trăm lạng bạc ròng, khoản thù lao này bằng gần mười năm lương của thủy thủ bình thường, trọng thưởng tất có dũng phu, cuối cùng cũng tuyển đủ thủy thủy cho chuyến đi.
Vẫn còn thiếu một thuyền trưởng có kinh nghiệm đi vùng biển xa, Dương Vân bèn bỏ ra hai ngàn lượng thù lao, tuy có vài người đến hưởng ứng nhưng hắn không vừa ý lắm.
Một vị hải thương giới thiệu cho Dương Vân một thủy thủ tên là Vương Miễn, ông ta bắt đầu đi biển từ năm mười tám, lênh đênh trên biển suốt ba mươi năm nên kinh nghiệm đi biển xa vô cùng phong phú. Khiến Dương Vân hài lòng chính là ông đã từng nhiều lần đưa thuyền đi ngang qua hải vực bên ngoài Dung Nham hải.
Có điều Vương Miễn đã rửa tay gác kiếm nhiều năm, ông ta đi biển kiếm được khá nhiều của cải nên khó mà thuyết phục được.
Chẳng ngờ việc này lại được giải quyết vô cùng thuận lợi, Vương Miễn quanh năm sống trên biển, hơn ba mươi tuổi mới có được một mụn con trai, ông gởi gắm rất nhiều hi vọng lên đứa con này, từ nhỏ đã tốn nhiều tiền cho con đến học đường tốt nhất, hi vọng nó không đi theo con đường ngày xưa của mình mà được làm quan, làm rạng rỡ tổ tông.
Con trai Vương Miễn cũng chăm chỉ học tập, có điều hai khoa liên tiếp vẫn không thể đậu nên trong lòng có chút phiền muộn. Có một tên công tử nhà giàu châm chọc gia thế của hắn nên hai người đã tranh cãi rồi ẩu đả với nhau, kết quả là con trai Vương Miễn đánh người ta bị thương, bị tống vào lao phủ.
Lẽ ra hai thanh niên đánh nhau chỉ một một chuyện nhỏ, đối phương không bị thương nghiêm trọng lắm, Vương Miễn cũng đồng ý bồi thường. Có điều nhà kia không chịu bỏ qua, khăng khăng đòi phế một chân của con trai Vương Miễn.
Khi biết việc này, Dương Vân liền đi một chuyến đến Phượng Minh tri phủ, dựa vào thể diện của mình cứu con trai Vương Miễn ra khỏi nhà lao, sau lại sắp xếp cho hắn một công việc trong Trù Hải sứ ti. Còn đồng ý tương lai sẽ đề bạt hắn làm quan cửu phẩm.
Vương Miễn không cần tiền nhưng vất vả cả đời chỉ có mỗi đứa con trai này, ngẫm lại thì ông đã qua tuổi năm mươi, nếu có thể đổi lấy tiền đồ của con trai, có gì mà ông không thể đồng ý chứ.
Công việc bận bịu, đến gần cuối tháng sáu Dương Vân mới hoàn thành những công việc để chuẩn bị ra khơi.
Lễ thành thân của đại ca Dương Sơn cũng đã được tổ chức, gần như tất cả giới quyền quý ở huyện Tĩnh Hải đều đến tham dự tiệc cưới, ngay cả Phượng Minh tri phủ cũng phái người đưa quà mừng đến, khách khứa nườm nượp vô cùng náo nhiệt. Những bà con ở thôn Tiểu Nguyệt nhận lời mời đến đây đều chép miệng cảm thán, gia đình lão Dương càng ngày càng phát đạt rồi. Ngẫm lại thì hơn một năm trước họ vẫn là một gia đình khốn khó, lão đại đã hơn hai mươi mà chưa tìm được mối nào, còn cảnh tượng hôm nay thật sự là một trời một vực.
Ngày hai mươi bảy tháng sáu, Dương Vân từ biệt những người đến đưa tiễn, ngồi Đông Ngô hào rời khỏi bến tàu của Phượng Minh phủ.
Đông Ngô hào chính là chiếc quân thuyền mua được ở Trường Hải trấn, sau được Dương Vân đổi lại tên. Lúc ấy có người nói cái tên này hơi quá khoa trương nhưng Dương Vân vẫn khăng khăng như thế, Trù Hải sứ ti chính là một nha môn quan phủ chính thức của Ngô quốc, trên người hắn còn mang theo quốc thư có đóng ngọc tỷ truyền quốc, cái tên Đông Ngô hào sao lại không dùng được chứ. Nếu đến Trục Lãng quốc thì thân phận của bọn hắn chính là quốc sứ, tên thuyền nhất định không thể kém.
Nhị ca Dương Nhạc, Trần Hổ và Liên Bình Nguyên cũng theo thuyền cùng xuất phát.
Hơn mười ngày trước Liên Bình Nguyên đã trở về từ Thanh Tuyền, sau khi nói chuyện thật lâu với Dương Vân, hắn đã đồng ý nhậm chức tuần kiểm của Trù Hải sứ ti, hiện giờ cũng là quan viên. Đội tuần kiểm của Trù Hải sứ ty có biên chế một trăm binh sĩ, Dương Vân đến kho vũ khí của phủ thành vơ vét một đống vũ khí, giáp trụ và cường nỏ, trang bị cho đội hộ vệ Hà đảo rồi bố trí họ vào đội tuần kiểm. Lần này Liên Bình Nguyên mang theo hai mươi người trên thuyền, số còn lại thì ở lại bảo vệ Hà đảo.
Ban đầu Dương Vân không muốn nhị ca cùng ra khơi, nhưng hắn không thể lay chuyển được Dương Nhạc và mọi người trong nhà. Trong mắt cha mẹ, Dương Vân vẫn chỉ là một hài tử mười bảy tuổi, có lão nhị đi theo chăm sóc thì yên tâm hơn.
Tiểu nhi tử chịu ơn vua, làm quan phải tận tâm với công việc, Dương phụ Dương mẫu đều không phản đối gì, chỉ là lo lắng lão nhị và lão tam vẫn chưa thành thân, nếu có chuyện gì xảy ra thì ngay cả hậu duệ cũng không có.
Trong thời gian trước khi ra khơi, mỗi lần Dương Vân về nhà thì hai cụ lại lập tức tống hắn đến tây khóa viện, chỉ thiếu nước đứng ngay cửa giám sát hắn và Liễu Thi Yên viên phòng (*). Mà Liễu Thi Yên thì luôn tỏ ra mình là một tiểu thiếp thực sự, trời thì nóng bức, cửa phòng lại đóng, nàng chỉ mặc một bộ y phục mỏng khiến vài thứ lúc ẩn lúc hiện trước mắt Dương Vân, khi ngồi nói chuyện hay lúc nghỉ ngơi nàng cũng không trốn tránh như trước, dường như đang muốn quyến rũ Dương Vân, làm cho hắn cả ngày nóng hừng hực trong người. Cuối cùng cũng chịu đựng được cho đến ngày rời bến, hắn thở dài một hơi thật nhẹ nhõm.
(*) - Viên phòng: chỉ người con dâu được nuôi từ nhỏ cùng chồng chưa cưới bắt đầu cuộc sống vợ chồng.
Đông Ngô hào đạp gió rẽ sóng tiến về phía trước, Dương Vân đưa mắt dõi theo bờ biển càng lúc càng xa, cảm giác bồi hồi dâng lên trong lòng.
Đông Hải, ta đến rồi đây!
-----------------------
Sau một ngày đêm, bờ biển phía sau Đông Ngô hào đã biến mất, xung quanh đều là đại hải mênh mông, mặt trăng ẩn khuất giữa bầu trời xanh thẳm tựa như một chiếc thuyền nhỏ uốn cong.
Dương Vân tiến vào trong thức hải, một viên Nguyệt tinh thạch đã cô đọng thành công đang lơ lửng bên trong không gian thức hải, bên cạnh viên Nguyệt tinh thạch này còn có một viên khác đã cô đọng được một nửa, kích thước bằng quả nho đang liên tục hấp thu linh khí trong không gian.
Nguyệt Ảnh toa như một chú cá nhỏ không ngừng tung tăng trong không gian, phía dưới cùng của không gian là một đống gia sản của Dương Vân, bao gồm mấy chục gốc linh thảo, đan dược, phù lục, linh tửu, quốc thư, các loại dược tề... cùng một rương vàng bạc châu báu.
Ở hải ngoại đương nhiên không thể sử dụng ngân phiếu, vì vậy trước khi xuất phát Dương Vân đã đổi phần lớn ngân phiếu thành vàng bạc, trong đó chỉ có một phần nhỏ là tiền riêng của Dương Vân, đa phần là khoản dôi ra khi Trù Hải sứ ti đi quyên góp. Dương Vân chỉ để lại một khoản khá khiêm tốn trong ti khố của Phượng Minh phủ cho Tiêu Nguyên và Mạnh Siêu, phần còn lại hắn đều mang theo người. Hắn cũng không lo tương lai công tư không rõ ràng, bởi không có loại sổ sách nào có thể rõ ràng và chi tiết hơn thức hải.
Phần không gian nguyệt hoa còn lại thì chất đầy lương thực và nước uống, tuy trên thuyền cũng có nơi chứa những đồ tiếp tế này nhưng Dương Vân cho rằng khi gặp phải tình huống xấu phải bỏ thuyền dùng Nguyệt Ảnh toa chạy trốn, những thứ này sẽ phát huy tác dụng. Dựa vào tinh nguyên trong cơ thể, Dương Vân có nhịn ăn mấy chục ngày cũng không thành vấn đề, nhưng nếu mang nhị ca Dương Nhạc, Trần Hổ và những người khác lên Nguyệt Ảnh toa thì thức ăn nước uống là không thể thiếu.
Cũng vì vậy mà Dương Vân mừng thầm vì công pháp chủ tu của mình là nguyệt chúc tính, Nguyệt Hoa linh khí là một loại linh khí rất ôn hòa nên không ảnh hưởng đến vật phẩm chứa bên trong không gian. Nếu đổi lại là không gian được hình thành từ hỏa linh khí, những vật này vừa được bỏ vào sẽ lập tức hóa thành tro bụi.
Hiện giờ không gian hỏa linh khí đã lớn bằng một nắm tay, đồng thời cái giá phải trả là Dương Vân đã dùng sạch Đan Dương tửu. Có điều cũng không thể xem là đã dùng hết, tuy linh khí trong Đan Dương tửu đã bị hấp thu hết nhưng dược tính cường thân kiện thể thì vẫn còn. Bây giờ Đan Dương tửu đã không còn là linh tửu, không có tác dụng gì đối với tu luyện giả nữa, nhưng đối với người thường, đặc biệt là người luyện võ, nó vẫn là thuốc bổ tốt nhất. Không còn hỏa linh khí nên nồng độ rượu trở nên ôn hòa hơn một chút, rất thích hợp để người thường uống.
Dương Vân đã đưa một phần Đan Dương tửu cho nhị ca và Trần Hổ, dưới tác dụng của rượu này và các đan dược khác do Dương Vân cung cấp, tiến cảnh tu luyện của hai người tăng lên nhanh chóng, đã thành công cô đọng mọi khiếu huyệt ở phần chân, đồng thời đả thông hơn phân nửa các khiếu huyệt ở cánh tay. Mỗi khi thi triển Đạo Hải quyết, chân khí ở các khiếu huyệt trong kinh mạch cuồn cuộn dâng lên, đá một cước vào không trung cũng có thể phát ra tiếng xé gió như trường tiên, hai người đã có thể được xếp vào hàng cao thủ nhị lưu trong chốn võ lâm.
Nếu không gian hỏa linh khí này lớn hơn chút nữa thì thật là tốt, khi đó Dương Vân có thể đưa Hàm Quang kiếm vào đấy dung luyện một phen. Tiếc là hắn đã dùng hết Đan Dương tửu, không thể tìm thêm hỏa linh khí được nữa. Tuy hỏa linh khí là một loại linh khí phổ biến, trong không khí cũng ẩn chứa một lượng nhỏ hỏa linh khí, nếu là một đống lửa thì hỏa linh khí càng mạnh hơn, nhưng đáng tiếc là Hỗn Độn hôi khí vừa tham lam lại kén cá chọn canh, hoàn toàn chẳng để mắt đến những loại hỏa linh khí loãng này. Hơn nữa sau nhiều lần thí diễn, Dương Vân phát hiện rằng hắn chỉ có thể phóng hôi khí ra bên ngoài cơ thể tối đa một thước, dù có dùng đến Hóa Sinh quyết cũng không thể kéo dài thêm khoảng cách đó, tựa hồ trên người Dương Vân có cái gì đó hấp dẫn nó vậy.
Cũng có thể nói tiểu Hắc hoặc Thất Tình châu hấp dẫn hôi khí này, tiếc rằng tiểu Hắc suốt ngày vùi đầu vào ổ chó mà ngủ, thỉnh thoảng mới thức dậy đi bộ một lát. Nó thậm chí còn ngăn cản mối liên hệ với thần niệm của Dương Vân chứ đừng nói đến việc trợ giúp một tay, khiến Dương Vân đành bó tay chịu chết với bản mạng khí linh của chính mình.
Khi nghe Dương Vân sắp phải rời nhà đi biển, mọi người đều trầm mặc không nói gì. Chuyện này cả gia đình đã sớm chuẩn bị tâm lý từ khi Dương Vân đảm nhiệm Trù Hải sứ ti của triều đình, đây là công sự của hắn, chẳng qua không ai nghĩ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Hôn sự của đại ca Dương Sơn tất nhiên không thể trì hoãn đến ngày Dương Vân trở về, có điều thành hôn trong vòng nửa tháng thì cũng hơi gấp gáp, may mà các công việc chuẩn bị trước hôn lễ đã xong xuôi, hai gia đình tìm trong hoàng lịch thì thấy mười hai ngày sau chính là ngày lành, vì thế quyết định tổ chức hôn lễ vào ngày đó.
Hơn mười ngày tiếp theo, Dương Vân liên tục lui tới Phượng Minh phủ và huyện Tĩnh Hải, đến nhà những cự cổ phú thương nổi danh ở đây viếng thăm. Dựa vào danh tiếng thám hoa của Đại Trần, trong mắt người thường thì Dương Vân chính là sao văn khúc hạ phạm, khi hắn đề nghị những thương nhân kia bỏ tiền ủng hộ thì rất ít người từ chối.
Người dân Ngô quốc khá giàu có, những người phát tài nhờ đi biển ở Phượng Minh phủ lại càng nhiều hơn, mỗi nhà bỏ ra một hai ngàn bạc chỉ là chuyện nhỏ nên Dương Vân gom góp được khá nhiều. Mỗi khi Dương Vân thu được một khoản tiền sẽ viết biên nhận có con dấu của Trù Hải sứ ti, tương lai nếu có thể khai thông đường biển Đông Hải, giá trị của những tấm biên nhận này chắc chắn sẽ tăng lên gấp mười, gấp trăm lần, nhưng hiện giờ phần lớn mọi người vẫn chưa xem trọng Dương Vân, bọn họ chỉ bỏ tiền để tạo quan hệ với Dương Vân. Với gia sản của bọn họ, tiêu tốn chút tiền ấy không đáng là bao.
Dương Vân rất nổi tiếng, tuổi còn trẻ mà đã là quan lục phẩm, tương lai ai biết được hắn có thể leo cao đến đâu. Mỗi chuyến đi ra vùng biển xa, việc tổn thất cả thuyền lẫn hàng hóa là chuyện bình thường, động một tí là mấy vạn lượng bạc trôi sông trôi biển, có điều việc này chưa hẳn đã khiến những đại hải thương đó phải chớp mắt. Chỉ tốn mấy ngàn lượng bạc mà có thể kết thân với một vị quyền quý có tiềm lực, quả thật không tính là gì.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều không xem trọng Dương Vân, tỷ như Phạm Tuấn chẳng hạn, hắn quen biết với Dương Vân khá lâu rồi, cũng khá hiểu về con người Dương Vân nên lập tức ủng hộ một vạn lượng bạc, số tiền này còn nhiều hơn so với những đại hải thương giàu có hơn hắn bỏ ra.
Sau khi đã có tiền trong tay, Dương Vân phái chủ sự Tiêu Nguyên mang theo thiếp của Tiết thái sư đến Trường Hải trấn, dùng hai lượng bạc mua một chiến thuyền sắp bị loại khỏi quân đội.
Mạnh Siêu chịu trách nhiệm chuẩn bị vật tư cần thiết để đi xa, Dương Nhạc và Trần Hổ thì chịu trách nhiệm chiêu mộ thủy thủ. Vật tư thì dễ, có bạc muốn mua cái gì cũng được, nhưng khi vừa nghe thuyền tới Đông Hải xa xôi, trong cả triệu tên thủy thủ chỉ lác đác mấy người đến.
Dương Vân lập tức tăng tiền thù lao cho mỗi thủy thủ lên hai trăm lạng bạc ròng, khoản thù lao này bằng gần mười năm lương của thủy thủ bình thường, trọng thưởng tất có dũng phu, cuối cùng cũng tuyển đủ thủy thủy cho chuyến đi.
Vẫn còn thiếu một thuyền trưởng có kinh nghiệm đi vùng biển xa, Dương Vân bèn bỏ ra hai ngàn lượng thù lao, tuy có vài người đến hưởng ứng nhưng hắn không vừa ý lắm.
Một vị hải thương giới thiệu cho Dương Vân một thủy thủ tên là Vương Miễn, ông ta bắt đầu đi biển từ năm mười tám, lênh đênh trên biển suốt ba mươi năm nên kinh nghiệm đi biển xa vô cùng phong phú. Khiến Dương Vân hài lòng chính là ông đã từng nhiều lần đưa thuyền đi ngang qua hải vực bên ngoài Dung Nham hải.
Có điều Vương Miễn đã rửa tay gác kiếm nhiều năm, ông ta đi biển kiếm được khá nhiều của cải nên khó mà thuyết phục được.
Chẳng ngờ việc này lại được giải quyết vô cùng thuận lợi, Vương Miễn quanh năm sống trên biển, hơn ba mươi tuổi mới có được một mụn con trai, ông gởi gắm rất nhiều hi vọng lên đứa con này, từ nhỏ đã tốn nhiều tiền cho con đến học đường tốt nhất, hi vọng nó không đi theo con đường ngày xưa của mình mà được làm quan, làm rạng rỡ tổ tông.
Con trai Vương Miễn cũng chăm chỉ học tập, có điều hai khoa liên tiếp vẫn không thể đậu nên trong lòng có chút phiền muộn. Có một tên công tử nhà giàu châm chọc gia thế của hắn nên hai người đã tranh cãi rồi ẩu đả với nhau, kết quả là con trai Vương Miễn đánh người ta bị thương, bị tống vào lao phủ.
Lẽ ra hai thanh niên đánh nhau chỉ một một chuyện nhỏ, đối phương không bị thương nghiêm trọng lắm, Vương Miễn cũng đồng ý bồi thường. Có điều nhà kia không chịu bỏ qua, khăng khăng đòi phế một chân của con trai Vương Miễn.
Khi biết việc này, Dương Vân liền đi một chuyến đến Phượng Minh tri phủ, dựa vào thể diện của mình cứu con trai Vương Miễn ra khỏi nhà lao, sau lại sắp xếp cho hắn một công việc trong Trù Hải sứ ti. Còn đồng ý tương lai sẽ đề bạt hắn làm quan cửu phẩm.
Vương Miễn không cần tiền nhưng vất vả cả đời chỉ có mỗi đứa con trai này, ngẫm lại thì ông đã qua tuổi năm mươi, nếu có thể đổi lấy tiền đồ của con trai, có gì mà ông không thể đồng ý chứ.
Công việc bận bịu, đến gần cuối tháng sáu Dương Vân mới hoàn thành những công việc để chuẩn bị ra khơi.
Lễ thành thân của đại ca Dương Sơn cũng đã được tổ chức, gần như tất cả giới quyền quý ở huyện Tĩnh Hải đều đến tham dự tiệc cưới, ngay cả Phượng Minh tri phủ cũng phái người đưa quà mừng đến, khách khứa nườm nượp vô cùng náo nhiệt. Những bà con ở thôn Tiểu Nguyệt nhận lời mời đến đây đều chép miệng cảm thán, gia đình lão Dương càng ngày càng phát đạt rồi. Ngẫm lại thì hơn một năm trước họ vẫn là một gia đình khốn khó, lão đại đã hơn hai mươi mà chưa tìm được mối nào, còn cảnh tượng hôm nay thật sự là một trời một vực.
Ngày hai mươi bảy tháng sáu, Dương Vân từ biệt những người đến đưa tiễn, ngồi Đông Ngô hào rời khỏi bến tàu của Phượng Minh phủ.
Đông Ngô hào chính là chiếc quân thuyền mua được ở Trường Hải trấn, sau được Dương Vân đổi lại tên. Lúc ấy có người nói cái tên này hơi quá khoa trương nhưng Dương Vân vẫn khăng khăng như thế, Trù Hải sứ ti chính là một nha môn quan phủ chính thức của Ngô quốc, trên người hắn còn mang theo quốc thư có đóng ngọc tỷ truyền quốc, cái tên Đông Ngô hào sao lại không dùng được chứ. Nếu đến Trục Lãng quốc thì thân phận của bọn hắn chính là quốc sứ, tên thuyền nhất định không thể kém.
Nhị ca Dương Nhạc, Trần Hổ và Liên Bình Nguyên cũng theo thuyền cùng xuất phát.
Hơn mười ngày trước Liên Bình Nguyên đã trở về từ Thanh Tuyền, sau khi nói chuyện thật lâu với Dương Vân, hắn đã đồng ý nhậm chức tuần kiểm của Trù Hải sứ ti, hiện giờ cũng là quan viên. Đội tuần kiểm của Trù Hải sứ ty có biên chế một trăm binh sĩ, Dương Vân đến kho vũ khí của phủ thành vơ vét một đống vũ khí, giáp trụ và cường nỏ, trang bị cho đội hộ vệ Hà đảo rồi bố trí họ vào đội tuần kiểm. Lần này Liên Bình Nguyên mang theo hai mươi người trên thuyền, số còn lại thì ở lại bảo vệ Hà đảo.
Ban đầu Dương Vân không muốn nhị ca cùng ra khơi, nhưng hắn không thể lay chuyển được Dương Nhạc và mọi người trong nhà. Trong mắt cha mẹ, Dương Vân vẫn chỉ là một hài tử mười bảy tuổi, có lão nhị đi theo chăm sóc thì yên tâm hơn.
Tiểu nhi tử chịu ơn vua, làm quan phải tận tâm với công việc, Dương phụ Dương mẫu đều không phản đối gì, chỉ là lo lắng lão nhị và lão tam vẫn chưa thành thân, nếu có chuyện gì xảy ra thì ngay cả hậu duệ cũng không có.
Trong thời gian trước khi ra khơi, mỗi lần Dương Vân về nhà thì hai cụ lại lập tức tống hắn đến tây khóa viện, chỉ thiếu nước đứng ngay cửa giám sát hắn và Liễu Thi Yên viên phòng (*). Mà Liễu Thi Yên thì luôn tỏ ra mình là một tiểu thiếp thực sự, trời thì nóng bức, cửa phòng lại đóng, nàng chỉ mặc một bộ y phục mỏng khiến vài thứ lúc ẩn lúc hiện trước mắt Dương Vân, khi ngồi nói chuyện hay lúc nghỉ ngơi nàng cũng không trốn tránh như trước, dường như đang muốn quyến rũ Dương Vân, làm cho hắn cả ngày nóng hừng hực trong người. Cuối cùng cũng chịu đựng được cho đến ngày rời bến, hắn thở dài một hơi thật nhẹ nhõm.
(*) - Viên phòng: chỉ người con dâu được nuôi từ nhỏ cùng chồng chưa cưới bắt đầu cuộc sống vợ chồng.
Đông Ngô hào đạp gió rẽ sóng tiến về phía trước, Dương Vân đưa mắt dõi theo bờ biển càng lúc càng xa, cảm giác bồi hồi dâng lên trong lòng.
Đông Hải, ta đến rồi đây!
-----------------------
Sau một ngày đêm, bờ biển phía sau Đông Ngô hào đã biến mất, xung quanh đều là đại hải mênh mông, mặt trăng ẩn khuất giữa bầu trời xanh thẳm tựa như một chiếc thuyền nhỏ uốn cong.
Dương Vân tiến vào trong thức hải, một viên Nguyệt tinh thạch đã cô đọng thành công đang lơ lửng bên trong không gian thức hải, bên cạnh viên Nguyệt tinh thạch này còn có một viên khác đã cô đọng được một nửa, kích thước bằng quả nho đang liên tục hấp thu linh khí trong không gian.
Nguyệt Ảnh toa như một chú cá nhỏ không ngừng tung tăng trong không gian, phía dưới cùng của không gian là một đống gia sản của Dương Vân, bao gồm mấy chục gốc linh thảo, đan dược, phù lục, linh tửu, quốc thư, các loại dược tề... cùng một rương vàng bạc châu báu.
Ở hải ngoại đương nhiên không thể sử dụng ngân phiếu, vì vậy trước khi xuất phát Dương Vân đã đổi phần lớn ngân phiếu thành vàng bạc, trong đó chỉ có một phần nhỏ là tiền riêng của Dương Vân, đa phần là khoản dôi ra khi Trù Hải sứ ti đi quyên góp. Dương Vân chỉ để lại một khoản khá khiêm tốn trong ti khố của Phượng Minh phủ cho Tiêu Nguyên và Mạnh Siêu, phần còn lại hắn đều mang theo người. Hắn cũng không lo tương lai công tư không rõ ràng, bởi không có loại sổ sách nào có thể rõ ràng và chi tiết hơn thức hải.
Phần không gian nguyệt hoa còn lại thì chất đầy lương thực và nước uống, tuy trên thuyền cũng có nơi chứa những đồ tiếp tế này nhưng Dương Vân cho rằng khi gặp phải tình huống xấu phải bỏ thuyền dùng Nguyệt Ảnh toa chạy trốn, những thứ này sẽ phát huy tác dụng. Dựa vào tinh nguyên trong cơ thể, Dương Vân có nhịn ăn mấy chục ngày cũng không thành vấn đề, nhưng nếu mang nhị ca Dương Nhạc, Trần Hổ và những người khác lên Nguyệt Ảnh toa thì thức ăn nước uống là không thể thiếu.
Cũng vì vậy mà Dương Vân mừng thầm vì công pháp chủ tu của mình là nguyệt chúc tính, Nguyệt Hoa linh khí là một loại linh khí rất ôn hòa nên không ảnh hưởng đến vật phẩm chứa bên trong không gian. Nếu đổi lại là không gian được hình thành từ hỏa linh khí, những vật này vừa được bỏ vào sẽ lập tức hóa thành tro bụi.
Hiện giờ không gian hỏa linh khí đã lớn bằng một nắm tay, đồng thời cái giá phải trả là Dương Vân đã dùng sạch Đan Dương tửu. Có điều cũng không thể xem là đã dùng hết, tuy linh khí trong Đan Dương tửu đã bị hấp thu hết nhưng dược tính cường thân kiện thể thì vẫn còn. Bây giờ Đan Dương tửu đã không còn là linh tửu, không có tác dụng gì đối với tu luyện giả nữa, nhưng đối với người thường, đặc biệt là người luyện võ, nó vẫn là thuốc bổ tốt nhất. Không còn hỏa linh khí nên nồng độ rượu trở nên ôn hòa hơn một chút, rất thích hợp để người thường uống.
Dương Vân đã đưa một phần Đan Dương tửu cho nhị ca và Trần Hổ, dưới tác dụng của rượu này và các đan dược khác do Dương Vân cung cấp, tiến cảnh tu luyện của hai người tăng lên nhanh chóng, đã thành công cô đọng mọi khiếu huyệt ở phần chân, đồng thời đả thông hơn phân nửa các khiếu huyệt ở cánh tay. Mỗi khi thi triển Đạo Hải quyết, chân khí ở các khiếu huyệt trong kinh mạch cuồn cuộn dâng lên, đá một cước vào không trung cũng có thể phát ra tiếng xé gió như trường tiên, hai người đã có thể được xếp vào hàng cao thủ nhị lưu trong chốn võ lâm.
Nếu không gian hỏa linh khí này lớn hơn chút nữa thì thật là tốt, khi đó Dương Vân có thể đưa Hàm Quang kiếm vào đấy dung luyện một phen. Tiếc là hắn đã dùng hết Đan Dương tửu, không thể tìm thêm hỏa linh khí được nữa. Tuy hỏa linh khí là một loại linh khí phổ biến, trong không khí cũng ẩn chứa một lượng nhỏ hỏa linh khí, nếu là một đống lửa thì hỏa linh khí càng mạnh hơn, nhưng đáng tiếc là Hỗn Độn hôi khí vừa tham lam lại kén cá chọn canh, hoàn toàn chẳng để mắt đến những loại hỏa linh khí loãng này. Hơn nữa sau nhiều lần thí diễn, Dương Vân phát hiện rằng hắn chỉ có thể phóng hôi khí ra bên ngoài cơ thể tối đa một thước, dù có dùng đến Hóa Sinh quyết cũng không thể kéo dài thêm khoảng cách đó, tựa hồ trên người Dương Vân có cái gì đó hấp dẫn nó vậy.
Cũng có thể nói tiểu Hắc hoặc Thất Tình châu hấp dẫn hôi khí này, tiếc rằng tiểu Hắc suốt ngày vùi đầu vào ổ chó mà ngủ, thỉnh thoảng mới thức dậy đi bộ một lát. Nó thậm chí còn ngăn cản mối liên hệ với thần niệm của Dương Vân chứ đừng nói đến việc trợ giúp một tay, khiến Dương Vân đành bó tay chịu chết với bản mạng khí linh của chính mình.
/115
|