Trong nháy mắt một tháng đã trôi qua, các tân tiến sĩ khoa đinh mão lần lượt nhận bổ nhiệm từ Lại bộ, có người vào Hàn Lâm viện, có người nhậm chức ở phủ huyện nơi khác, ai cũng hân hoan vì được làm quan.
Dương Vân vẫn ở trong hội quán Đông Ngô, một tháng vừa rồi hắn không hề chủ động đến Lại bộ, mà Lại bộ cũng không đến tìm hắn, cứ như vậy bị gạt sang một bên.
Việc này thật ra lại đúng theo tâm nguyện của Dương Vân, nếu Lại bộ thật sự bổ nhiệm hắn, hắn còn phải tìm cách thoái thác. Hiện nay trở thành quan lại của Đại Trần rất nguy hiểm, một khi đại quân Bắc Lương nam hạ, xác suất trở thành pháo hôi là vô cùng lớn.
Với danh tiếng của thám hoa tân khoa, mấy ngày nay Dương Vân đã gặp gỡ kết bạn với rất nhiều người ở Thiên Trữ thành, từ quan lớn của triều đình cho đến các vị tai to mặt lớn từ đủ các loại nghề nghiệp, hắn đều gửi thiếp đến nhà bái phỏng. Dù là tể tướng Đại Trần cũng không thể không nể mặt mà mời hắn vào, về phần những nhân vật ở tầng dưới cùng thì càng có cảm giác được sủng ái mà lo sợ.
Không ai biết Dương Vân đang có dự định gì, nếu hắn muốn ra làm quan ở Đại Trần thì trực tiếp đến Lại bộ mới đúng, hơn nữa tiến sĩ nhất giáp được thụ phong chức quan gì thì đều sẽ làm theo tiền lệ, không cần phải vất vả chạy chọt, thông thường sẽ được bổ nhiệm chức Biên tu (sử quan thời xưa) thất phẩm trong Hàn Lâm viện. Nếu Dương Vân không phải là người nước Ngô, có thân phận đặc thù thì công văn bổ nhiệm của Đại Trần đã xuống tới từ lâu rồi.
Còn nếu Dương Vân có dự định trở về nước Ngô thì tiếng tăm hiện giờ của hắn đã đủ rồi, cũng không cần phải kết giao với công khanh (1) của Đại Trần.
Một ngày, cuối cùng Quách Thông cũng không nhịn được phải hỏi: "Dương hiền đệ, rốt cuộc đệ có dự định gì không? Từ nay sẽ ở lại Đại Trần hay trở về nước Ngô?"
"Quách đại ca, huynh tham mưu cho đệ một chút đi, nên trở về nước Ngô hay ở lại?"
"Việc này quả không dễ bàn, ở lại thì có cái lợi của ở lại, Đại Trần vốn lớn gấp mười lần nước Ngô, tiền đồ sau này cũng rộng mở hơn. Có điều dù sao thì nước Ngô cũng là quê hương của chúng ta, hơn nữa người thân bạn bè đều ở đó." Ngụ ý của Quách Thông thật ra chính là hy vọng Dương Vân có thể trở về.
Lời Quách Thông nói đã gợi lên tình cảm nhớ nhà của Dương Vân, nhẩm theo đốt ngón tay thì Dương Vân đã rời nhà đi du học được hơn sáu tháng, khi đi hắn có nói nhanh thì sáu tháng, chậm thì một năm nhất định sẽ trở về, hiện giờ nửa năm đã trôi qua.
Không biết ở nhà có nhận được bức thư hắn nhờ ngươi mang về hay không? Sức khỏe của cha mẹ thế nào? Việc cưới xin của đại ca hẳn là sẽ chờ hắn quay về mới tổ chức, còn nhị ca và tiểu muội nữa, hai người đã luyện công pháp mà hắn để lại đến đâu rồi?
Mạnh Siêu thì chắc đã rước Chương tiểu thư về nhà, nếu hắn làm việc mau lẹ, không chừng Chương tiểu thư đã có tiểu bảo bảo rồi ấy chứ. Cũng chẳng biết Tứ Hải minh có còn gây rắc rối cho Liên Bình Nguyên nữa hay không.
Nghĩ đến Tứ Hải minh, Dương Vân khẽ nhíu mày.
Trong thời gian này Dương Vân đã có những hiểu biết nhất định về tình hình triều đình, dân chúng của Đại Trần, đương nhiên cũng nắm được những sự tình trong chốn võ lâm.
Từ đó Dương Vân mới biết thế lực của Tứ Hải minh đã vượt xa sự tưởng tượng ban đầu của hắn.
Nếu ở nước Ngô, Tứ Hải minh chỉ là một bang phái võ lâm tương đối lớn, nhưng tại bảy châu men theo sông Thiên Lan ở Đại Trần, Tứ Hải minh chính là một con quái vật khổng lồ không ai có thể khinh thường.
Tứ Hải minh chủ tên là Cừu Thiên Phong, kinh lịch của người này quả là một truyền kỳ. Ban đầu Tứ Hải minh là một bang phái có hơn trăm năm lịch sử, miễn cưỡng cũng có thể chen vào hàng ngũ nhất lưu ở Đại Trần, nhưng ít nhất cũng có mười mấy bang phái có thế lực hùng mạnh hơn nó.
Năm ba mươi sáu tuổi Cừu Thiên Phong tiếp chưởng Tứ Hải minh, không ai nhận ra một người hết sức bình thường này có sở trường gì đặc biệt, võ công của hắn cố lắm mới được xem là cao thủ nhất lưu trên giang hồ, trong quyển sách bình xét năm trăm cao thủ nổi danh nhất trong võ lâm Giang Nam của Hoa Tịch Thập đường, ở trang cuối cùng mới xuất hiện cái tên Cừu Thiên Phong.
Tướng mạo của hắn rất bình thường, tuy không anh tuấn nhưng cũng không thể nói là khó coi, không có khí phách anh hùng, cũng chẳng có sự tích gì nổi trội trong võ lâm, có lẽ chính vì sự bình thường của hắn mà sau khi minh chủ tiền nhiệm mất mạng do đấu chưởng với người khác, mấy vị trưởng lão trong minh mới có thể đề cử hắn vào vị trí minh chủ này.
Mười năm tiếp đó Tứ Hải minh hoàn toàn yên tĩnh, người ngoài còn có cảm giác vị minh chủ Cừu Thiên Phong này không hề tồn tại, gần như mọi công việc đều do mấy vị trưởng lão và đường chủ xử lý. Nhưng vào thời điểm bốn mươi sáu tuổi, cuối cùng thì Cừu Thiên Phong cũng đã bùng nổ.
Trong trận ác chiến ở tổng đà Tứ Hải minh, Cừu Thiên Phong đã thanh trừ thế lực trung thành với đại trưởng lão, từ đó một mình hắn chấp chưởng đại quyền, tiếp theo là tàn sát Đông Hải hội, chưởng chấn Thái Ốc sơn, thế lực của Tứ Hải minh được khuếch trương với tốc độ chóng mặt.
Không lâu sau phát đi Tứ Hải anh hùng thiếp, triệu tập năm trăm tám mươi hai bang hội lớn nhỏ thuộc bảy châu của sông Thiên lan và Đông Hải, cử hành đại hội hội minh (2). Trong điển lễ hội minh, một mình hắn đánh bại mười ba cao thủ xếp trong một trăm hạng đầu của võ lâm Giang Nam, uy chấn giang hồ.
Chỉ trong vòng sáu năm ngắn ngủi, Tứ Hải minh đã bành trướng thành bang hội lớn nhất trong chốn võ lâm Giang Nam, cũng chẳng biết bằng cách nào Cừu Thiên Phong lại ôm được đùi Sử Cao Minh của Xu mật viện (3) Đại Trần, làm giảm đi sự kiêng dè đối với quan phủ, bang chúng trực thuộc dưới trướng lên đến gần trăm vạn người.
Sự kiện chấn động võ lâm gần đây nhất chính là việc Cừu Thiên Phong dẫn theo hai vị cung phụng, ba hộ pháp và sáu đường chủ của Tứ Hải minh giao chiến với các cao thủ của Danh Kiếm sơn trang, Phiệt bang, Kim Đao môn cùng La Phu phái ở chân núi phía bắc Cửu Hoa sơn, đồng thời giành thắng lợi hoàn toàn. Cừu Thiên Phong đã đơn độc giao đấu với Tạ lão gia tử của Danh Kiếm sơn trang, đó cũng chính là thái sơn bắc đẩu của võ lâm Giang Nam, là cường nhân chiếm vị trí đầu tiên của Giang Nam võ lâm bảng suốt hơn ba mươi năm.
Kết quả là kim thân bất bại của Tạ lão gia tử bị phá, ông bị trọng thương nôn ra máu. Khí thế của Tứ Hải minh như mặt trời giữa trưa, gần như có cơ hội thống nhất võ lâm Giang Nam, đối thủ duy nhất còn lại của bọn họ hiện giờ e rằng cũng chỉ có mình Hồng Cân hội.
Dương Vân cũng biết được thân phận của đám nữ nhân đã bắt hắn lần kia, khó trách vừa nhìn thấy Tứ Hải lệnh trên người hắn, các nàng lại vội vàng tìm cách hãm hại như vậy, có lẽ là vì bị Tứ Hải minh ép đến bước đường cùng.
Một đám nữ nhân ngu ngốc! Các nàng hoàn toàn không cần phải nôn nóng như vậy, dù là triều đình hay tông phái tu luyện ẩn tàng, tất cả đều sẽ không cho phép một siêu cấp đại bang hội thống nhất võ lâm Giang Nam xuất hiện, đừng nói là Tứ Hải minh cấu kết với một tên Xu mật sử, dù có ôm chân rồng cũng không thể có chuyện đó.
Từ thời lập quốc, Đại Trần đã có hơn bốn trăm năm phát triển, cho đến hôm nay các phương thế lực vẫn là một mớ phức tạp, dây dưa với nhau, đối với một bang hội không có nội tình như Tứ Hải minh, dựa vào nhuệ khí mà vươn được lên đến bước này trên cơ bản đã là cực hạn, tiếp đó đương nhiên nó sẽ phải xuống dốc.
Có nên đi nhắc nhở một chút cho vị đại tỷ Hạ Hồng Cân kia không?
Thôi quên đi, mỗi khi nhớ đến việc xảy ra ở Tiêu Vân lâu, Dương Vân đều cảm thấy hơi chột dạ, đã có thể quản lý được một bang phái khổng lồ như vậy, Hạ Hồng Cân tuyệt đối không phải là một nữ nhân ngu xuẩn, chắc hẳn sớm muộn gì cô ta cũng sẽ phát hiện ra điểm này.
"Dương hiền đệ?" Từ lúc nói xong, Quách Thông vẫn đợi Dương Vân nói ra suy nghĩ của mình, lúc này không nhịn được nên lại mở miệng hỏi.
"Ồ... Quách đại ca, hiện giờ đệ vẫn chưa quyết định được, để đệ suy nghĩ vài ngày rồi hãy bàn tiếp." Dương Vân nói, sau đó liền chuyển sang đề tài khác, "Đúng rồi, còn chuyện làm ăn của Quách đại ca thì sao?"
Nói đến đây Quách Thông chợt lộ vẻ bất đắc dĩ, "Vốn đã bàn xong mọi chuyện rồi, ai ngờ hơn mười ngày trước vị quý nhân muốn mua Duyên Niên đan lại được hoàng đế Đại Trần ban cho một viên Duyên Niên đan khác, tuy vị quý nhân kia không nói gì thêm nhưng chắc chắn giá trị của Duyên Niên đan sẽ bị giảm xuống, mấy ngày vừa rồi tên quản sự bàn chuyện làm ăn với ta cũng lãnh đạm hơn trước, không hề nhắc đến rất nhiều việc đã thỏa thuận lúc đầu."
"Hoàng đế Đại Trần ban thưởng Duyên Niên đan? Vị quý nhân kia lập được công lớn gì chăng?"
"Có công gì chứ, nghe nói quan nhị phẩm trở lên ở kinh đều được ban thưởng, dù không phải là Duyên Niên đan thì cũng là linh đan khác."
"Cái gì?" Dương Vân sửng sốt, quan nhị phẩm trở lên ở kinh không đến hai trăm thì cũng có một trăm người, tất cả đều được ban cho linh dược tương tự Duyên Niên đan ư? Là linh đan này không đáng tiền, hay hoàng đế Đại Trần kiếm được một khoản tiền phi nghĩa? Dù có tiền thì cũng không có nơi nào bán loại linh đan này mới phải chứ, trừ khi là có một đại tông môn tu luyện chuyên luyện đan cho hoàng đế, nhưng việc này có thể xảy ra sao?
Chuyện này nhất định phải làm rõ mới được, để có thể sỡ hữu một lượng linh đan lớn như vậy, sau lưng Đại Trần nhất định phải có một hoặc một số tông môn tu luyện chống đỡ, nhưng điều này càng khiến Dương Vân thêm nghi ngờ, từ kết quả sau một tháng thăm dò và tìm hiểu của hắn, tuy Đại Trần trọng văn khinh võ, quân sự lỏng lẻo nhưng quân đội vẫn có sức chiến đấu nhất định, còn chưa đến mức thối nát. Chỉ riêng thủy sư cũng đã hoàn toàn xứng với danh hiệu đệ nhất thiên hạ, hiện giờ lại có tông môn tu luyện dốc sức ủng hộ thì sao có thể bị diệt vong chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi chứ, nhất định vẫn còn điều gì đó mà hắn chưa tra ra.
Chú thích:
(1) - Công khanh: viết tắt của tam công cửu khanh.
Tam công: ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: Thái sư, Thái phó, Thái bảo.
Cửu khanh (nhà Tần): Phụng thường, Lang trung lệnh, Vệ úy, Tông chính, Thái phó, Đình úy, Điển khách, Trì túc nội sử, Thiếu phủ.
(2) - Hội minh: liên kết đồng minh; thời xưa chư hầu gặp nhau để kết thành đồng minh.
(3) - Xu mật viện: là một công sở ở các triều đại Đường, Ngũ Đại, Tống, Liêu, Nguyên, quan trên được gọi là Xu mật sử, chủ yếu quản lý việc quân sự và chính trị (quân chính).
Dương Vân vẫn ở trong hội quán Đông Ngô, một tháng vừa rồi hắn không hề chủ động đến Lại bộ, mà Lại bộ cũng không đến tìm hắn, cứ như vậy bị gạt sang một bên.
Việc này thật ra lại đúng theo tâm nguyện của Dương Vân, nếu Lại bộ thật sự bổ nhiệm hắn, hắn còn phải tìm cách thoái thác. Hiện nay trở thành quan lại của Đại Trần rất nguy hiểm, một khi đại quân Bắc Lương nam hạ, xác suất trở thành pháo hôi là vô cùng lớn.
Với danh tiếng của thám hoa tân khoa, mấy ngày nay Dương Vân đã gặp gỡ kết bạn với rất nhiều người ở Thiên Trữ thành, từ quan lớn của triều đình cho đến các vị tai to mặt lớn từ đủ các loại nghề nghiệp, hắn đều gửi thiếp đến nhà bái phỏng. Dù là tể tướng Đại Trần cũng không thể không nể mặt mà mời hắn vào, về phần những nhân vật ở tầng dưới cùng thì càng có cảm giác được sủng ái mà lo sợ.
Không ai biết Dương Vân đang có dự định gì, nếu hắn muốn ra làm quan ở Đại Trần thì trực tiếp đến Lại bộ mới đúng, hơn nữa tiến sĩ nhất giáp được thụ phong chức quan gì thì đều sẽ làm theo tiền lệ, không cần phải vất vả chạy chọt, thông thường sẽ được bổ nhiệm chức Biên tu (sử quan thời xưa) thất phẩm trong Hàn Lâm viện. Nếu Dương Vân không phải là người nước Ngô, có thân phận đặc thù thì công văn bổ nhiệm của Đại Trần đã xuống tới từ lâu rồi.
Còn nếu Dương Vân có dự định trở về nước Ngô thì tiếng tăm hiện giờ của hắn đã đủ rồi, cũng không cần phải kết giao với công khanh (1) của Đại Trần.
Một ngày, cuối cùng Quách Thông cũng không nhịn được phải hỏi: "Dương hiền đệ, rốt cuộc đệ có dự định gì không? Từ nay sẽ ở lại Đại Trần hay trở về nước Ngô?"
"Quách đại ca, huynh tham mưu cho đệ một chút đi, nên trở về nước Ngô hay ở lại?"
"Việc này quả không dễ bàn, ở lại thì có cái lợi của ở lại, Đại Trần vốn lớn gấp mười lần nước Ngô, tiền đồ sau này cũng rộng mở hơn. Có điều dù sao thì nước Ngô cũng là quê hương của chúng ta, hơn nữa người thân bạn bè đều ở đó." Ngụ ý của Quách Thông thật ra chính là hy vọng Dương Vân có thể trở về.
Lời Quách Thông nói đã gợi lên tình cảm nhớ nhà của Dương Vân, nhẩm theo đốt ngón tay thì Dương Vân đã rời nhà đi du học được hơn sáu tháng, khi đi hắn có nói nhanh thì sáu tháng, chậm thì một năm nhất định sẽ trở về, hiện giờ nửa năm đã trôi qua.
Không biết ở nhà có nhận được bức thư hắn nhờ ngươi mang về hay không? Sức khỏe của cha mẹ thế nào? Việc cưới xin của đại ca hẳn là sẽ chờ hắn quay về mới tổ chức, còn nhị ca và tiểu muội nữa, hai người đã luyện công pháp mà hắn để lại đến đâu rồi?
Mạnh Siêu thì chắc đã rước Chương tiểu thư về nhà, nếu hắn làm việc mau lẹ, không chừng Chương tiểu thư đã có tiểu bảo bảo rồi ấy chứ. Cũng chẳng biết Tứ Hải minh có còn gây rắc rối cho Liên Bình Nguyên nữa hay không.
Nghĩ đến Tứ Hải minh, Dương Vân khẽ nhíu mày.
Trong thời gian này Dương Vân đã có những hiểu biết nhất định về tình hình triều đình, dân chúng của Đại Trần, đương nhiên cũng nắm được những sự tình trong chốn võ lâm.
Từ đó Dương Vân mới biết thế lực của Tứ Hải minh đã vượt xa sự tưởng tượng ban đầu của hắn.
Nếu ở nước Ngô, Tứ Hải minh chỉ là một bang phái võ lâm tương đối lớn, nhưng tại bảy châu men theo sông Thiên Lan ở Đại Trần, Tứ Hải minh chính là một con quái vật khổng lồ không ai có thể khinh thường.
Tứ Hải minh chủ tên là Cừu Thiên Phong, kinh lịch của người này quả là một truyền kỳ. Ban đầu Tứ Hải minh là một bang phái có hơn trăm năm lịch sử, miễn cưỡng cũng có thể chen vào hàng ngũ nhất lưu ở Đại Trần, nhưng ít nhất cũng có mười mấy bang phái có thế lực hùng mạnh hơn nó.
Năm ba mươi sáu tuổi Cừu Thiên Phong tiếp chưởng Tứ Hải minh, không ai nhận ra một người hết sức bình thường này có sở trường gì đặc biệt, võ công của hắn cố lắm mới được xem là cao thủ nhất lưu trên giang hồ, trong quyển sách bình xét năm trăm cao thủ nổi danh nhất trong võ lâm Giang Nam của Hoa Tịch Thập đường, ở trang cuối cùng mới xuất hiện cái tên Cừu Thiên Phong.
Tướng mạo của hắn rất bình thường, tuy không anh tuấn nhưng cũng không thể nói là khó coi, không có khí phách anh hùng, cũng chẳng có sự tích gì nổi trội trong võ lâm, có lẽ chính vì sự bình thường của hắn mà sau khi minh chủ tiền nhiệm mất mạng do đấu chưởng với người khác, mấy vị trưởng lão trong minh mới có thể đề cử hắn vào vị trí minh chủ này.
Mười năm tiếp đó Tứ Hải minh hoàn toàn yên tĩnh, người ngoài còn có cảm giác vị minh chủ Cừu Thiên Phong này không hề tồn tại, gần như mọi công việc đều do mấy vị trưởng lão và đường chủ xử lý. Nhưng vào thời điểm bốn mươi sáu tuổi, cuối cùng thì Cừu Thiên Phong cũng đã bùng nổ.
Trong trận ác chiến ở tổng đà Tứ Hải minh, Cừu Thiên Phong đã thanh trừ thế lực trung thành với đại trưởng lão, từ đó một mình hắn chấp chưởng đại quyền, tiếp theo là tàn sát Đông Hải hội, chưởng chấn Thái Ốc sơn, thế lực của Tứ Hải minh được khuếch trương với tốc độ chóng mặt.
Không lâu sau phát đi Tứ Hải anh hùng thiếp, triệu tập năm trăm tám mươi hai bang hội lớn nhỏ thuộc bảy châu của sông Thiên lan và Đông Hải, cử hành đại hội hội minh (2). Trong điển lễ hội minh, một mình hắn đánh bại mười ba cao thủ xếp trong một trăm hạng đầu của võ lâm Giang Nam, uy chấn giang hồ.
Chỉ trong vòng sáu năm ngắn ngủi, Tứ Hải minh đã bành trướng thành bang hội lớn nhất trong chốn võ lâm Giang Nam, cũng chẳng biết bằng cách nào Cừu Thiên Phong lại ôm được đùi Sử Cao Minh của Xu mật viện (3) Đại Trần, làm giảm đi sự kiêng dè đối với quan phủ, bang chúng trực thuộc dưới trướng lên đến gần trăm vạn người.
Sự kiện chấn động võ lâm gần đây nhất chính là việc Cừu Thiên Phong dẫn theo hai vị cung phụng, ba hộ pháp và sáu đường chủ của Tứ Hải minh giao chiến với các cao thủ của Danh Kiếm sơn trang, Phiệt bang, Kim Đao môn cùng La Phu phái ở chân núi phía bắc Cửu Hoa sơn, đồng thời giành thắng lợi hoàn toàn. Cừu Thiên Phong đã đơn độc giao đấu với Tạ lão gia tử của Danh Kiếm sơn trang, đó cũng chính là thái sơn bắc đẩu của võ lâm Giang Nam, là cường nhân chiếm vị trí đầu tiên của Giang Nam võ lâm bảng suốt hơn ba mươi năm.
Kết quả là kim thân bất bại của Tạ lão gia tử bị phá, ông bị trọng thương nôn ra máu. Khí thế của Tứ Hải minh như mặt trời giữa trưa, gần như có cơ hội thống nhất võ lâm Giang Nam, đối thủ duy nhất còn lại của bọn họ hiện giờ e rằng cũng chỉ có mình Hồng Cân hội.
Dương Vân cũng biết được thân phận của đám nữ nhân đã bắt hắn lần kia, khó trách vừa nhìn thấy Tứ Hải lệnh trên người hắn, các nàng lại vội vàng tìm cách hãm hại như vậy, có lẽ là vì bị Tứ Hải minh ép đến bước đường cùng.
Một đám nữ nhân ngu ngốc! Các nàng hoàn toàn không cần phải nôn nóng như vậy, dù là triều đình hay tông phái tu luyện ẩn tàng, tất cả đều sẽ không cho phép một siêu cấp đại bang hội thống nhất võ lâm Giang Nam xuất hiện, đừng nói là Tứ Hải minh cấu kết với một tên Xu mật sử, dù có ôm chân rồng cũng không thể có chuyện đó.
Từ thời lập quốc, Đại Trần đã có hơn bốn trăm năm phát triển, cho đến hôm nay các phương thế lực vẫn là một mớ phức tạp, dây dưa với nhau, đối với một bang hội không có nội tình như Tứ Hải minh, dựa vào nhuệ khí mà vươn được lên đến bước này trên cơ bản đã là cực hạn, tiếp đó đương nhiên nó sẽ phải xuống dốc.
Có nên đi nhắc nhở một chút cho vị đại tỷ Hạ Hồng Cân kia không?
Thôi quên đi, mỗi khi nhớ đến việc xảy ra ở Tiêu Vân lâu, Dương Vân đều cảm thấy hơi chột dạ, đã có thể quản lý được một bang phái khổng lồ như vậy, Hạ Hồng Cân tuyệt đối không phải là một nữ nhân ngu xuẩn, chắc hẳn sớm muộn gì cô ta cũng sẽ phát hiện ra điểm này.
"Dương hiền đệ?" Từ lúc nói xong, Quách Thông vẫn đợi Dương Vân nói ra suy nghĩ của mình, lúc này không nhịn được nên lại mở miệng hỏi.
"Ồ... Quách đại ca, hiện giờ đệ vẫn chưa quyết định được, để đệ suy nghĩ vài ngày rồi hãy bàn tiếp." Dương Vân nói, sau đó liền chuyển sang đề tài khác, "Đúng rồi, còn chuyện làm ăn của Quách đại ca thì sao?"
Nói đến đây Quách Thông chợt lộ vẻ bất đắc dĩ, "Vốn đã bàn xong mọi chuyện rồi, ai ngờ hơn mười ngày trước vị quý nhân muốn mua Duyên Niên đan lại được hoàng đế Đại Trần ban cho một viên Duyên Niên đan khác, tuy vị quý nhân kia không nói gì thêm nhưng chắc chắn giá trị của Duyên Niên đan sẽ bị giảm xuống, mấy ngày vừa rồi tên quản sự bàn chuyện làm ăn với ta cũng lãnh đạm hơn trước, không hề nhắc đến rất nhiều việc đã thỏa thuận lúc đầu."
"Hoàng đế Đại Trần ban thưởng Duyên Niên đan? Vị quý nhân kia lập được công lớn gì chăng?"
"Có công gì chứ, nghe nói quan nhị phẩm trở lên ở kinh đều được ban thưởng, dù không phải là Duyên Niên đan thì cũng là linh đan khác."
"Cái gì?" Dương Vân sửng sốt, quan nhị phẩm trở lên ở kinh không đến hai trăm thì cũng có một trăm người, tất cả đều được ban cho linh dược tương tự Duyên Niên đan ư? Là linh đan này không đáng tiền, hay hoàng đế Đại Trần kiếm được một khoản tiền phi nghĩa? Dù có tiền thì cũng không có nơi nào bán loại linh đan này mới phải chứ, trừ khi là có một đại tông môn tu luyện chuyên luyện đan cho hoàng đế, nhưng việc này có thể xảy ra sao?
Chuyện này nhất định phải làm rõ mới được, để có thể sỡ hữu một lượng linh đan lớn như vậy, sau lưng Đại Trần nhất định phải có một hoặc một số tông môn tu luyện chống đỡ, nhưng điều này càng khiến Dương Vân thêm nghi ngờ, từ kết quả sau một tháng thăm dò và tìm hiểu của hắn, tuy Đại Trần trọng văn khinh võ, quân sự lỏng lẻo nhưng quân đội vẫn có sức chiến đấu nhất định, còn chưa đến mức thối nát. Chỉ riêng thủy sư cũng đã hoàn toàn xứng với danh hiệu đệ nhất thiên hạ, hiện giờ lại có tông môn tu luyện dốc sức ủng hộ thì sao có thể bị diệt vong chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi chứ, nhất định vẫn còn điều gì đó mà hắn chưa tra ra.
Chú thích:
(1) - Công khanh: viết tắt của tam công cửu khanh.
Tam công: ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm: Thái sư, Thái phó, Thái bảo.
Cửu khanh (nhà Tần): Phụng thường, Lang trung lệnh, Vệ úy, Tông chính, Thái phó, Đình úy, Điển khách, Trì túc nội sử, Thiếu phủ.
(2) - Hội minh: liên kết đồng minh; thời xưa chư hầu gặp nhau để kết thành đồng minh.
(3) - Xu mật viện: là một công sở ở các triều đại Đường, Ngũ Đại, Tống, Liêu, Nguyên, quan trên được gọi là Xu mật sử, chủ yếu quản lý việc quân sự và chính trị (quân chính).
/115
|