Khi tỉnh lại bên cạnh đã không còn một bóng người.
Toàn thân đau nhức như bị một tảng đá lớn nghiền qua, Kỷ Viên ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể động đậy nổi, nằm đờ ra hồi lâu, mới chậm rãi hồi thần, đảo mắt, đánh giá tình hình bốn phía.
Diệp Quân Trì làm được một nửa liền bế hắn rời khỏi cái nơi toàn xác dưới mặt đất kia, bây giờ hắn đang nằm trong bụi cỏ, trên người là một tấm áo khoác dính đầy máu, cách đó không xa có dòng suối chảy róc rách.
“Hệ thống… Diệp Quân Trì đâu rồi?”
“Không thấy.” Hệ thống vừa online cũng ngơ ngẩn.
Kỷ Viên suy tư một lát, gian nan chống tay ngồi dậy, không khỏi đau đớn hít một hơi khí lạnh, run run hỏi hệ thống: “Ta có phải là đã chết rồi không?”
Hệ thống có hơi đau lòng: “Ngoan, vẫn còn sống. Cảm thấy thế nào rồi?”
Nước mắt Kỷ Viên lập tức rơi xuống, thực sự rất đau: “Cảm giác sống không bằng chết…”
Hạ thân dính dớp, mùi máu trộn lẫn với tinh dịch mơ hồ bốc lên, Kỷ Viên hoàn toàn không dám nhìn bộ dạng của mình lúc này, hắn cắn chặt răng, đỡ thân cây bên cạnh đứng dậy, nhất thời cảm thấy có thứ gì đó theo đùi chảy xuống.
Kỷ Viên: “…” Mẹ nó, mặc kệ Diệp Quân Trì phát điên cái gì, lần này trở về hắn nhất định phải im lặng làm tăng nhân vài năm, dám chạm tới hắn lần nữa sẽ trực tiếp cho hệ thống xẻo trym cho mà xem.
Suối nhỏ ở ngay gần đó, Kỷ Viên đi vài bước, lại ngã xuống, gần như là bò tới bên bờ suối, cởi áo khoác ra, nghiêng người lăn xuống suối.
Nước suối làm Kỷ Viên lạnh run, hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
“Hệ thống, rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra vậy? Diệp Quân Trì bị sao thế”
Hệ thống tạm thời off lên xin tổng bộ đọc một chút tư liệu chọn lọc, khi đã hiểu rõ một vài chuyện, nhìn bộ dáng thê thảm của Kỷ Viên, không thể không trút tiếng thở dài: “… Diệp Quân Trì là do Ma tôn nuôi lớn.”
Nghiêm khắc mà nói thì cũng chẳng thể gọi là nuôi, mà là ngược đãi thì đúng hơn.
Trước kia Kỷ Viên cũng từng thắc mắc, vì sao ở cạnh một Ma tôn tàn nhẫn nhiều năm, lại bị dằn vặt hãm hại tới đáng sợ, Diệp Quân Trì lại vẫn chưa bị điên, cũng không khác người bình thường là bao.
Lần này hệ thống đã trả lời câu hỏi của hắn: “Lệ khí trên người Diệp Quân Trì rất nặng, ngoại trừ do bị ảnh hưởng bởi Ma tôn, thì còn một nguyên nhân khác là cũng bởi hắn tu luyện ma công, ma công kia ngươi cũng nghe nói rồi đấy, sau khi tu luyện sẽ khiến nhân tâm điên cuồng, khát máu cuồng chém giết, cuối cùng sẽ điên cuồng hoàn toàn, biến thành ma quỷ chỉ biết giết hại sinh linh.”
Trong lòng Kỷ Viên trầm xuống.
“Diệp Quân Trì vẫn luôn áp chế cỗ lệ khí này xuống, ngươi không để ý có những lúc tức giận đôi mắt hắn thực sự đáng sợ hay sao…” Hệ thống dừng lại một chút, âm thanh nhỏ dần đi, “Ta nghĩ tới một chuyện… lần đó trong Vạn Kiếm trận, lão đại bị một cây châm đen đâm vào tay, chỉ là ta không kiểm tra ra được độc tính, thế nên cũng không để ý, nhưng sau đó lão đại liên tục trở nên bất thường, có thể đó chính là trò quỷ cây châm kia gây ra.”
“Ý ngươi là… bây giờ Diệp Quân Trì đã đánh mất bản thân, biến thành một tên điên chỉ biết giết người?”
Hệ thống đáp: “Ngươi đừng đau lòng…”
Kỷ Viên sắc mặt không thay đổi ngồi trong dòng nước suối, dùng nước suối rửa mặt, hít sâu một hơi, bình tĩnh tới đáng sợ: “Mục đích của Ngọc Thu là gì?” Hắn không phải là đang hỏi hệ thống mà là tự hỏi chính bản thân mình, ngay sau đó lại tự đáp lại, “Gã muốn để Diệp Quân Trì mất ý thức, sau đó gọi hồn Ma tôn về, để Ma tôn đoạt xác của Diệp Quân Trì càng dễ dàng hơn.”
Hệ thống im lặng.
Kỷ Viên cũng không nói gì nữa, hắn ngâm trong nước thêm một lúc nữa, vận chuyển linh lực, đợi cơ thể không còn đau tới mức không thể chịu nổi mới bò ra khỏi suối, lấy một bộ y phục từ trong giới chỉ Diệp Quân Trì đã đưa cho hắn ra chậm rãi mặc vào.
Tựa như đã suy tư hồi lâu, hắn tiếp tục nói: “Nhưng đã lâu như vậy rồi, âm khí vẫn còn chưa bị tiết ra, Ngọc Thu không định phá vỡ đại trận trấn áp âm khí của Vân gia sao? Giống như, gã để tâm tới người Vân gia nào đó, người kia nhất định là đã đau khổ cầu xin gã rất nhiều lần nên gã mới mềm lòng.”
Hệ thống ừ một tiếng: “Là mẹ của Vân Thừa, có điều Ngọc Thu cũng hoàn toàn không cần phải phá đại trận mới có thể gọi hồn, bây giờ Diệp Quân Trì…”
Cảm xúc của Kỷ Viên lúc này mới có chút dao động, hắn nhắm chặt hai mắt lại, cắn chặt răng, tận một lúc lâu sau, giọng nói mới trở nên khàn khàn: “Thế nên bây giờ Diệp Quân Trì, chưa chắc đã là Diệp Quân Trì.”
Hệ thống an ủi hắn vài câu, thấy hắn không có biểu cảm gì, cũng biết mình an ủi không có tác dụng, đành thôi, chỉ nói “Ngươi phải tin lão đại” rồi trầm mặc.
Thấy sắc trời đã chuyển về trưa, Kỷ Viên nghỉ ngơi bên suối một lúc, rồi mới khập khiễng bước ra khỏi rừng.
Hệ thống sợ hắn lạc đường liền quan sát một chút, nói: “Vân Thừa và người của hắn ta đã ở trên đỉnh ngàn thước, đang giằng co với một đám Ma tộc, ngươi đi hướng đông đi.”
Kỷ Viên đổi hướng, tuy rằng cơ thể không thoải mái nhưng dù sao cũng là tu chân giả, dán hai lá bùa khinh thân, tốc độ liền trở nên cực kì nhanh, chỉ một lát sau, Kỷ Viên đã tới gần đại điện đỉnh thiên liệu, hắn không tới gần ngay lập tức mà trốn sau một cây đại thụ quan sát tình hình.
Lọt vào mắt là một cảnh tượng khiến đồng tử hắn co rụt lại.
Trước đỉnh thiên liệu là một diễn võ trường cực lớn, lúc này đang có đầy người đứng đó, gần hắn nhất chính là Ma tộc và một vài tu sĩ, đứng đầu chính là Ngọc Thu trong bộ dáng của Vân Vô Tụ, Giang Tuyết Tùng cũng ở trong nhóm này.
Xem ra cái cơ thể bị đâm nát trước kia của Ngọc Thu chỉ là cơ thể của một người khác.
Giang Tuyết Tùng lại lộ diện như thế, chẳng lẽ là cảm thấy Ngọc Thu đã thắng chắc rồi, khẩn trương muốn đứng ra?
Kỷ Viên hơi ngạc nhiên, lắc đầu không nghĩ nhiều, hắn liếc mắt nhìn sang hướng khác, đầu tiên là thấy Kỷ Sâm và Kỷ Thâm, họ đều đã tỉnh lại, còn bình an vô sự, lập tức vừa ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy Diệp Quân Trì.
Trên mặt Diệp Quân Trì là vẻ mặt đạm mạc, cầm Hồi Trì trong tay, hình như cảm nhận được ánh mắt của Kỷ Viên, lập tức chuyển tầm mắt, nhìn về phía Kỷ Viên đang trốn.
Lập tức hắn lộ ra một nụ cười ôn nhu, đi về phía Kỷ Viên.
Làm Ma quân đại danh đỉnh đỉnh của Ma tộc, cho dù tột cùng hắn có oan hay không, giờ phút này đứng ở trận doanh, nhất cử nhất động của hắn đều bị toàn bộ tu sĩ và Ma tộc dõi theo, lúc này hắn vừa di chuyển, ánh mắt tất cả không khỏi di chuyển theo hướng hắn đi.
Khóe miệng Ngọc Thu lộ ra một nụ cười lạnh, nhìn Diệp Quân Trì chằm chằm, trong mắt xuất hiện lửa nóng và sự sùng kính.
Ngoài Vân Thừa ra, những người khác không hề để ý tới sự khác thường của Ngọc Thu.
Diệp Quân Trì thoạt nhìn chỉ bước hai bước, nhưng trong nháy mắt lại bước tới ngay bên cạnh Kỷ Viên, Kỷ Viên cứng đờ người, lại bị Diệp Quân Trì ôm vào trong lòng, hắn thân mật cọ cọ đỉnh đầu Kỷ Viên như thường ngày: “A Viên, hóa ra ngươi ở đây, tối qua ngươi chạy đi đâu vậy? Tìm không thấy ngươi, ta lo lắm.”
Tay Kỷ Viên bị hắn nắm chặt, không thể nhìn thấy vòng trên cổ tay, trực giác cho thấy người đang ôm mình chỉ là một kẻ xa lạ.
Rũ mắt nhìn thấy tay “Diệp Quân Trì” như có như không đang chuyển tới gần cổ mình, Kỷ Viên trầm mặc một chút, vẫn nói: “Xin lỗi, làm ngươi lo lắng rồi.”
“Ngọc Thu vẫn còn sống.” Diệp Quân Trì kéo hắn, chậm rãi trở lại, bị ánh mắt quái dị của toàn bộ các tu sĩ nhìn, Kỷ Viên không khỏi nhíu mày.
Hắn biết bộ dáng mình lúc này thế nào, môi sưng đỏ, khóe miệng cũng bị rách, trên tai có dấu răng, ngay cả mặt cũng bị cắn, người sáng suốt nhìn cái là biết hắn vừa xảy ra chuyện gì.
Diệp Quân Trì lại không nhanh không chậm, không hề để ý tới dấu vết trên người hắn, Kỷ Viên mím môi, cười lạnh trong lòng, tay lại không tự chủ thò tới kéo tay Diệp Quân Trì.
Khác với bàn tay ấm áp khô ráo thường ngày, bàn tay này cực kì lạnh lẽo, như vừa thò lên từ dưới địa ngục. Bị hắn chạm vào một chút, bàn tay kia đầu tiên là rụt lại theo phản xạ, rồi lập tức dùng lực cực lớn nắm lấy tay hắn.
Hai người vừa trở lại bên cạnh Vân Thừa, Kỷ Thâm đã kéo Kỷ Sâm chạy tới, vừa mừng vừa sợ hỏi: “Huynh không sao chứ? Không sao là tốt rồi, đại bá đang ở sau. Huynh có muốn đi gặp không?”
Kỷ Sâm thì có vẻ bình tĩnh hơn nhưng cũng không được tự nhiên mà ánh mắt y vẫn ôn nhuận nhu hòa như trước: “A Viên, cảm ơn đệ.”
Kỷ Viên gật đầu, do dự một chút, mở miệng hỏi: “Chút nữa sẽ rất loạn, hai người có thể đưa cha ta trở lại Kỷ gia được chứ.”
Kỷ Viên nói, bất động thanh sắc nhìn chuỗi vòng đã chuyển màu trắng trên cổ tay, một chút may mắn trong lòng vụt tắt, đầu như bị dội nước lạnh, lạnh tới nỗi thiếu chút nữa hắn đã run lên.
Thấy Kỷ Thâm đã gật đầu, Kỷ Viên nghiêng đầu nhìn Diệp Quân Trì, có hơi ngẩn người.
Một chút nữa đâu phải sẽ chỉ loạn.
Nếu như… Diệp Quân Trì không tỉnh lại, không chỉ Nam Trì, mà toàn bộ giới tu chân sẽ đại loạn.
“Hệ thống…” Kỷ Viên cúi đầu nói, “Ta nên làm gì bây giờ?”
Hệ thống nếu có cơ thể, giờ phút này chắc là cũng đã toát cả mồ hôi lạnh: “Không còn cách nào khác, Diệp Quân Trì không tỉnh lại nữa rồi.”
Dùng tình yêu cứu cho hắn tỉnh lại gì đó đều chỉ là chuyện vô nghĩa, đêm qua Diệp Quân Trì không giết hắn đã là may lắm rồi, ý thức đã trở nên hỗn độn, bây giờ điều khiển hắn… chính là Ma tôn.
Chú ý tới ánh mắt của Kỷ Viên, Diệp Quân Trì cũng nghiêng đầu, nhìn lại hắn, giọng nói ôn hòa: “Sao thế?”
Kỷ Viên há miệng thở dốc, lắc đầu.
Ma tôn có vẻ như cũng không biết hắn đã nhận ra.
Giằng co hồi lâu, Ngọc Thu đột nhiên lạnh giọng cất lời: “Sao vẫn còn chưa ra tay? Vân Thừa, với khuôn mặt này, ngươi xuống tay không nổi?”
Vân Thừa thốt nhiên trừng to mắt: “Phụ thân!”
Ngọc Thu chẳng hơi đâu mà đáp lại hắn ta, cơ thể gã đung đưa, cúi đầu mắng một tiếng, lúc ngước mắt lên lại trở nên âm trầm đi rất nhiều: “Xem ra trận chiến hôm nay không thể nào tránh được rồi.”
Một tu sĩ bên phe Vân Thừa giận dữ: “Ma đầu! Cút ra khỏi cơ thể của Minh chủ, tha cho mi một mạng!”
“Hóa ra là do mi làm, ta nói vì sao mấy năm nay tính tình của Minh chỉ tự dưng lại thay đổi…”
“Diệp đạo hữu ở đây, ngươi có giãy giụa cũng vô ích mà thôi, sớm bó tay chịu trói, cũng đừng làm nổi lên cuộc chiến giữa hai tộc Nhân Ma!”
“Ma tộc đúng là Ma tộc!”
Kỷ Viên mẫn cảm chú ý mỗi lần những tu sĩ này nói một câu, sắc máu trong mắt Diệp Quân Trì sẽ đậm thêm một phần.
Nếu không thể ngăn gã lại, những người này hôm nay chỉ sợ không thể may mắn mà thoát khỏi…
Kỷ Viên cắn môi, kéo tay áo Diệp Quân Trì, vị chiếm lấy cơ thể Diệp Quân Trì này hiển nhiên là không đủ kiên nhẫn và cưng chiều như hắn, lúc quay đầu lại vẻ mặt đã có chút không kiên nhẫn: “Làm sao?”
“Chúng ta đã thỏa thuận sẽ cùng nhau trở lại Ma giới.” Kỷ Viên chậm rãi nói.
Ma tôn không được bình tĩnh cho lắm mà gật đầu, gã thật sự là phiền lòng lại nôn nóng, lúc trước phát hiện ra Kỷ Viên, chỉ là định đưa hắn qua đây, kết quả vừa tới gần thiếu niên này, cơ thể lại nhanh hơn ý thức một bước, trực tiếp ôm người này vào trong lòng cọ cọ.
Thật không ngờ Diệp Quân Trì lại có thể coi trọng một người đến vậy.
Lúc gã tỉnh lại còn có chút kinh ngạc, dù sao dưới sự “dạy dỗ cẩn thận” của gã, quanh năm bộ dáng Diệp Quân Trì đều lạnh như băng, một bộ dáng vô tình vô dục, vô hỉ vô bi.
Diệp Quân Trì là tác phẩm hoàn mỹ gã tự mình tạo nên, phù hợp với tưởng tượng, mạnh mẽ, mĩ lệ, lạnh lùng, nhất cử nhất động đều mang theo sát khí.
Chỉ tiếc là tác phẩm này không hợp với yêu cầu của gã lắm.
Mỉm cười liếc mắt nhìn Kỷ Viên, Ma tôn thu lại vẻ mặt không kiên nhẫn, thấp giọng nói: “Đừng nóng vội, rất nhanh sau đó ngươi sẽ có thể trở về thôi.”
Nếu người quen của Ma tôn nhìn thấy nụ cười này của gã, đều sẽ không rét mà run. Năm đó chỉ cần trước khi phát cuồng Ma tôn đều sẽ cười, cười tới càng thêm ôn nhu, người bị gã nhìn chằm chằm chết sẽ càng thêm thê thảm.
Kỷ Viên bị gã nhìn mà lạnh sống lưng, xuyên thấu qua cặp mắt đỏ máu kia, hắn nhìn thấy nơi đáy mắt đó – chính là sát ý.Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Quân Trì: Sắp không thể khống chế nổi mình nữa, ta không thể để người khác nhìn thấy vợ ta lõa thể được, phải chạy đi xa một chút…
(ý anh là k thể để ma tôn nhập vào nhìn thấy vợ mình đang trong tình trạng… =)
Kỷ Viên: Câm miệng, ngươi đúng là đồ tra công.
Diệp Quân Trì: QAQ, vợ ơi ta thật sự sai rồi (hoa hoa lệ lệ quỳ lên bàn phím)
Toàn thân đau nhức như bị một tảng đá lớn nghiền qua, Kỷ Viên ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể động đậy nổi, nằm đờ ra hồi lâu, mới chậm rãi hồi thần, đảo mắt, đánh giá tình hình bốn phía.
Diệp Quân Trì làm được một nửa liền bế hắn rời khỏi cái nơi toàn xác dưới mặt đất kia, bây giờ hắn đang nằm trong bụi cỏ, trên người là một tấm áo khoác dính đầy máu, cách đó không xa có dòng suối chảy róc rách.
“Hệ thống… Diệp Quân Trì đâu rồi?”
“Không thấy.” Hệ thống vừa online cũng ngơ ngẩn.
Kỷ Viên suy tư một lát, gian nan chống tay ngồi dậy, không khỏi đau đớn hít một hơi khí lạnh, run run hỏi hệ thống: “Ta có phải là đã chết rồi không?”
Hệ thống có hơi đau lòng: “Ngoan, vẫn còn sống. Cảm thấy thế nào rồi?”
Nước mắt Kỷ Viên lập tức rơi xuống, thực sự rất đau: “Cảm giác sống không bằng chết…”
Hạ thân dính dớp, mùi máu trộn lẫn với tinh dịch mơ hồ bốc lên, Kỷ Viên hoàn toàn không dám nhìn bộ dạng của mình lúc này, hắn cắn chặt răng, đỡ thân cây bên cạnh đứng dậy, nhất thời cảm thấy có thứ gì đó theo đùi chảy xuống.
Kỷ Viên: “…” Mẹ nó, mặc kệ Diệp Quân Trì phát điên cái gì, lần này trở về hắn nhất định phải im lặng làm tăng nhân vài năm, dám chạm tới hắn lần nữa sẽ trực tiếp cho hệ thống xẻo trym cho mà xem.
Suối nhỏ ở ngay gần đó, Kỷ Viên đi vài bước, lại ngã xuống, gần như là bò tới bên bờ suối, cởi áo khoác ra, nghiêng người lăn xuống suối.
Nước suối làm Kỷ Viên lạnh run, hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
“Hệ thống, rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra vậy? Diệp Quân Trì bị sao thế”
Hệ thống tạm thời off lên xin tổng bộ đọc một chút tư liệu chọn lọc, khi đã hiểu rõ một vài chuyện, nhìn bộ dáng thê thảm của Kỷ Viên, không thể không trút tiếng thở dài: “… Diệp Quân Trì là do Ma tôn nuôi lớn.”
Nghiêm khắc mà nói thì cũng chẳng thể gọi là nuôi, mà là ngược đãi thì đúng hơn.
Trước kia Kỷ Viên cũng từng thắc mắc, vì sao ở cạnh một Ma tôn tàn nhẫn nhiều năm, lại bị dằn vặt hãm hại tới đáng sợ, Diệp Quân Trì lại vẫn chưa bị điên, cũng không khác người bình thường là bao.
Lần này hệ thống đã trả lời câu hỏi của hắn: “Lệ khí trên người Diệp Quân Trì rất nặng, ngoại trừ do bị ảnh hưởng bởi Ma tôn, thì còn một nguyên nhân khác là cũng bởi hắn tu luyện ma công, ma công kia ngươi cũng nghe nói rồi đấy, sau khi tu luyện sẽ khiến nhân tâm điên cuồng, khát máu cuồng chém giết, cuối cùng sẽ điên cuồng hoàn toàn, biến thành ma quỷ chỉ biết giết hại sinh linh.”
Trong lòng Kỷ Viên trầm xuống.
“Diệp Quân Trì vẫn luôn áp chế cỗ lệ khí này xuống, ngươi không để ý có những lúc tức giận đôi mắt hắn thực sự đáng sợ hay sao…” Hệ thống dừng lại một chút, âm thanh nhỏ dần đi, “Ta nghĩ tới một chuyện… lần đó trong Vạn Kiếm trận, lão đại bị một cây châm đen đâm vào tay, chỉ là ta không kiểm tra ra được độc tính, thế nên cũng không để ý, nhưng sau đó lão đại liên tục trở nên bất thường, có thể đó chính là trò quỷ cây châm kia gây ra.”
“Ý ngươi là… bây giờ Diệp Quân Trì đã đánh mất bản thân, biến thành một tên điên chỉ biết giết người?”
Hệ thống đáp: “Ngươi đừng đau lòng…”
Kỷ Viên sắc mặt không thay đổi ngồi trong dòng nước suối, dùng nước suối rửa mặt, hít sâu một hơi, bình tĩnh tới đáng sợ: “Mục đích của Ngọc Thu là gì?” Hắn không phải là đang hỏi hệ thống mà là tự hỏi chính bản thân mình, ngay sau đó lại tự đáp lại, “Gã muốn để Diệp Quân Trì mất ý thức, sau đó gọi hồn Ma tôn về, để Ma tôn đoạt xác của Diệp Quân Trì càng dễ dàng hơn.”
Hệ thống im lặng.
Kỷ Viên cũng không nói gì nữa, hắn ngâm trong nước thêm một lúc nữa, vận chuyển linh lực, đợi cơ thể không còn đau tới mức không thể chịu nổi mới bò ra khỏi suối, lấy một bộ y phục từ trong giới chỉ Diệp Quân Trì đã đưa cho hắn ra chậm rãi mặc vào.
Tựa như đã suy tư hồi lâu, hắn tiếp tục nói: “Nhưng đã lâu như vậy rồi, âm khí vẫn còn chưa bị tiết ra, Ngọc Thu không định phá vỡ đại trận trấn áp âm khí của Vân gia sao? Giống như, gã để tâm tới người Vân gia nào đó, người kia nhất định là đã đau khổ cầu xin gã rất nhiều lần nên gã mới mềm lòng.”
Hệ thống ừ một tiếng: “Là mẹ của Vân Thừa, có điều Ngọc Thu cũng hoàn toàn không cần phải phá đại trận mới có thể gọi hồn, bây giờ Diệp Quân Trì…”
Cảm xúc của Kỷ Viên lúc này mới có chút dao động, hắn nhắm chặt hai mắt lại, cắn chặt răng, tận một lúc lâu sau, giọng nói mới trở nên khàn khàn: “Thế nên bây giờ Diệp Quân Trì, chưa chắc đã là Diệp Quân Trì.”
Hệ thống an ủi hắn vài câu, thấy hắn không có biểu cảm gì, cũng biết mình an ủi không có tác dụng, đành thôi, chỉ nói “Ngươi phải tin lão đại” rồi trầm mặc.
Thấy sắc trời đã chuyển về trưa, Kỷ Viên nghỉ ngơi bên suối một lúc, rồi mới khập khiễng bước ra khỏi rừng.
Hệ thống sợ hắn lạc đường liền quan sát một chút, nói: “Vân Thừa và người của hắn ta đã ở trên đỉnh ngàn thước, đang giằng co với một đám Ma tộc, ngươi đi hướng đông đi.”
Kỷ Viên đổi hướng, tuy rằng cơ thể không thoải mái nhưng dù sao cũng là tu chân giả, dán hai lá bùa khinh thân, tốc độ liền trở nên cực kì nhanh, chỉ một lát sau, Kỷ Viên đã tới gần đại điện đỉnh thiên liệu, hắn không tới gần ngay lập tức mà trốn sau một cây đại thụ quan sát tình hình.
Lọt vào mắt là một cảnh tượng khiến đồng tử hắn co rụt lại.
Trước đỉnh thiên liệu là một diễn võ trường cực lớn, lúc này đang có đầy người đứng đó, gần hắn nhất chính là Ma tộc và một vài tu sĩ, đứng đầu chính là Ngọc Thu trong bộ dáng của Vân Vô Tụ, Giang Tuyết Tùng cũng ở trong nhóm này.
Xem ra cái cơ thể bị đâm nát trước kia của Ngọc Thu chỉ là cơ thể của một người khác.
Giang Tuyết Tùng lại lộ diện như thế, chẳng lẽ là cảm thấy Ngọc Thu đã thắng chắc rồi, khẩn trương muốn đứng ra?
Kỷ Viên hơi ngạc nhiên, lắc đầu không nghĩ nhiều, hắn liếc mắt nhìn sang hướng khác, đầu tiên là thấy Kỷ Sâm và Kỷ Thâm, họ đều đã tỉnh lại, còn bình an vô sự, lập tức vừa ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy Diệp Quân Trì.
Trên mặt Diệp Quân Trì là vẻ mặt đạm mạc, cầm Hồi Trì trong tay, hình như cảm nhận được ánh mắt của Kỷ Viên, lập tức chuyển tầm mắt, nhìn về phía Kỷ Viên đang trốn.
Lập tức hắn lộ ra một nụ cười ôn nhu, đi về phía Kỷ Viên.
Làm Ma quân đại danh đỉnh đỉnh của Ma tộc, cho dù tột cùng hắn có oan hay không, giờ phút này đứng ở trận doanh, nhất cử nhất động của hắn đều bị toàn bộ tu sĩ và Ma tộc dõi theo, lúc này hắn vừa di chuyển, ánh mắt tất cả không khỏi di chuyển theo hướng hắn đi.
Khóe miệng Ngọc Thu lộ ra một nụ cười lạnh, nhìn Diệp Quân Trì chằm chằm, trong mắt xuất hiện lửa nóng và sự sùng kính.
Ngoài Vân Thừa ra, những người khác không hề để ý tới sự khác thường của Ngọc Thu.
Diệp Quân Trì thoạt nhìn chỉ bước hai bước, nhưng trong nháy mắt lại bước tới ngay bên cạnh Kỷ Viên, Kỷ Viên cứng đờ người, lại bị Diệp Quân Trì ôm vào trong lòng, hắn thân mật cọ cọ đỉnh đầu Kỷ Viên như thường ngày: “A Viên, hóa ra ngươi ở đây, tối qua ngươi chạy đi đâu vậy? Tìm không thấy ngươi, ta lo lắm.”
Tay Kỷ Viên bị hắn nắm chặt, không thể nhìn thấy vòng trên cổ tay, trực giác cho thấy người đang ôm mình chỉ là một kẻ xa lạ.
Rũ mắt nhìn thấy tay “Diệp Quân Trì” như có như không đang chuyển tới gần cổ mình, Kỷ Viên trầm mặc một chút, vẫn nói: “Xin lỗi, làm ngươi lo lắng rồi.”
“Ngọc Thu vẫn còn sống.” Diệp Quân Trì kéo hắn, chậm rãi trở lại, bị ánh mắt quái dị của toàn bộ các tu sĩ nhìn, Kỷ Viên không khỏi nhíu mày.
Hắn biết bộ dáng mình lúc này thế nào, môi sưng đỏ, khóe miệng cũng bị rách, trên tai có dấu răng, ngay cả mặt cũng bị cắn, người sáng suốt nhìn cái là biết hắn vừa xảy ra chuyện gì.
Diệp Quân Trì lại không nhanh không chậm, không hề để ý tới dấu vết trên người hắn, Kỷ Viên mím môi, cười lạnh trong lòng, tay lại không tự chủ thò tới kéo tay Diệp Quân Trì.
Khác với bàn tay ấm áp khô ráo thường ngày, bàn tay này cực kì lạnh lẽo, như vừa thò lên từ dưới địa ngục. Bị hắn chạm vào một chút, bàn tay kia đầu tiên là rụt lại theo phản xạ, rồi lập tức dùng lực cực lớn nắm lấy tay hắn.
Hai người vừa trở lại bên cạnh Vân Thừa, Kỷ Thâm đã kéo Kỷ Sâm chạy tới, vừa mừng vừa sợ hỏi: “Huynh không sao chứ? Không sao là tốt rồi, đại bá đang ở sau. Huynh có muốn đi gặp không?”
Kỷ Sâm thì có vẻ bình tĩnh hơn nhưng cũng không được tự nhiên mà ánh mắt y vẫn ôn nhuận nhu hòa như trước: “A Viên, cảm ơn đệ.”
Kỷ Viên gật đầu, do dự một chút, mở miệng hỏi: “Chút nữa sẽ rất loạn, hai người có thể đưa cha ta trở lại Kỷ gia được chứ.”
Kỷ Viên nói, bất động thanh sắc nhìn chuỗi vòng đã chuyển màu trắng trên cổ tay, một chút may mắn trong lòng vụt tắt, đầu như bị dội nước lạnh, lạnh tới nỗi thiếu chút nữa hắn đã run lên.
Thấy Kỷ Thâm đã gật đầu, Kỷ Viên nghiêng đầu nhìn Diệp Quân Trì, có hơi ngẩn người.
Một chút nữa đâu phải sẽ chỉ loạn.
Nếu như… Diệp Quân Trì không tỉnh lại, không chỉ Nam Trì, mà toàn bộ giới tu chân sẽ đại loạn.
“Hệ thống…” Kỷ Viên cúi đầu nói, “Ta nên làm gì bây giờ?”
Hệ thống nếu có cơ thể, giờ phút này chắc là cũng đã toát cả mồ hôi lạnh: “Không còn cách nào khác, Diệp Quân Trì không tỉnh lại nữa rồi.”
Dùng tình yêu cứu cho hắn tỉnh lại gì đó đều chỉ là chuyện vô nghĩa, đêm qua Diệp Quân Trì không giết hắn đã là may lắm rồi, ý thức đã trở nên hỗn độn, bây giờ điều khiển hắn… chính là Ma tôn.
Chú ý tới ánh mắt của Kỷ Viên, Diệp Quân Trì cũng nghiêng đầu, nhìn lại hắn, giọng nói ôn hòa: “Sao thế?”
Kỷ Viên há miệng thở dốc, lắc đầu.
Ma tôn có vẻ như cũng không biết hắn đã nhận ra.
Giằng co hồi lâu, Ngọc Thu đột nhiên lạnh giọng cất lời: “Sao vẫn còn chưa ra tay? Vân Thừa, với khuôn mặt này, ngươi xuống tay không nổi?”
Vân Thừa thốt nhiên trừng to mắt: “Phụ thân!”
Ngọc Thu chẳng hơi đâu mà đáp lại hắn ta, cơ thể gã đung đưa, cúi đầu mắng một tiếng, lúc ngước mắt lên lại trở nên âm trầm đi rất nhiều: “Xem ra trận chiến hôm nay không thể nào tránh được rồi.”
Một tu sĩ bên phe Vân Thừa giận dữ: “Ma đầu! Cút ra khỏi cơ thể của Minh chủ, tha cho mi một mạng!”
“Hóa ra là do mi làm, ta nói vì sao mấy năm nay tính tình của Minh chỉ tự dưng lại thay đổi…”
“Diệp đạo hữu ở đây, ngươi có giãy giụa cũng vô ích mà thôi, sớm bó tay chịu trói, cũng đừng làm nổi lên cuộc chiến giữa hai tộc Nhân Ma!”
“Ma tộc đúng là Ma tộc!”
Kỷ Viên mẫn cảm chú ý mỗi lần những tu sĩ này nói một câu, sắc máu trong mắt Diệp Quân Trì sẽ đậm thêm một phần.
Nếu không thể ngăn gã lại, những người này hôm nay chỉ sợ không thể may mắn mà thoát khỏi…
Kỷ Viên cắn môi, kéo tay áo Diệp Quân Trì, vị chiếm lấy cơ thể Diệp Quân Trì này hiển nhiên là không đủ kiên nhẫn và cưng chiều như hắn, lúc quay đầu lại vẻ mặt đã có chút không kiên nhẫn: “Làm sao?”
“Chúng ta đã thỏa thuận sẽ cùng nhau trở lại Ma giới.” Kỷ Viên chậm rãi nói.
Ma tôn không được bình tĩnh cho lắm mà gật đầu, gã thật sự là phiền lòng lại nôn nóng, lúc trước phát hiện ra Kỷ Viên, chỉ là định đưa hắn qua đây, kết quả vừa tới gần thiếu niên này, cơ thể lại nhanh hơn ý thức một bước, trực tiếp ôm người này vào trong lòng cọ cọ.
Thật không ngờ Diệp Quân Trì lại có thể coi trọng một người đến vậy.
Lúc gã tỉnh lại còn có chút kinh ngạc, dù sao dưới sự “dạy dỗ cẩn thận” của gã, quanh năm bộ dáng Diệp Quân Trì đều lạnh như băng, một bộ dáng vô tình vô dục, vô hỉ vô bi.
Diệp Quân Trì là tác phẩm hoàn mỹ gã tự mình tạo nên, phù hợp với tưởng tượng, mạnh mẽ, mĩ lệ, lạnh lùng, nhất cử nhất động đều mang theo sát khí.
Chỉ tiếc là tác phẩm này không hợp với yêu cầu của gã lắm.
Mỉm cười liếc mắt nhìn Kỷ Viên, Ma tôn thu lại vẻ mặt không kiên nhẫn, thấp giọng nói: “Đừng nóng vội, rất nhanh sau đó ngươi sẽ có thể trở về thôi.”
Nếu người quen của Ma tôn nhìn thấy nụ cười này của gã, đều sẽ không rét mà run. Năm đó chỉ cần trước khi phát cuồng Ma tôn đều sẽ cười, cười tới càng thêm ôn nhu, người bị gã nhìn chằm chằm chết sẽ càng thêm thê thảm.
Kỷ Viên bị gã nhìn mà lạnh sống lưng, xuyên thấu qua cặp mắt đỏ máu kia, hắn nhìn thấy nơi đáy mắt đó – chính là sát ý.Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Quân Trì: Sắp không thể khống chế nổi mình nữa, ta không thể để người khác nhìn thấy vợ ta lõa thể được, phải chạy đi xa một chút…
(ý anh là k thể để ma tôn nhập vào nhìn thấy vợ mình đang trong tình trạng… =)
Kỷ Viên: Câm miệng, ngươi đúng là đồ tra công.
Diệp Quân Trì: QAQ, vợ ơi ta thật sự sai rồi (hoa hoa lệ lệ quỳ lên bàn phím)
/61
|