Lý Mộ Uyển nhìn những thân ảnh đó một lát, thở phào nhẹ nhõm, thân mình
mềm nhũn ra, tựa vào vách tường. Đột nhiên một cánh tay lạnh như băng
vòng qua dưới nách nàng.
Lý Mộ Uyển cả kinh, lập tức cảm thấy thân mình đang bay lên cực nhanh.
Trong mũi truyền đến mùi hương quen thuộc, đáy lòng nàng liền yên tâm
lại. Trước mắt nàng hiện ra sương mù cuồn cuộn, đang định mở miệng nói
chuyện thì bên tai truyền đến thanh âm lạnh lùng của Vương Lâm.
- Không nên cử động, ta mang ngươi đi giết người!
Vương Lâm mang theo Lý Mộ Uyển dừng lại giữa không trung một chút, từ
trong túi trữ vật xuất ra giao long cân. Tay phải hắn vung lên, long cân
biến dài ra, bắt đầu động đậy, nó trực tiếp cuốn lấy thi thể của tu sĩ
đầu to. Sau đó, phía cuối của long cân lại phân ra làm hai nhánh, nhánh
kia cuốn lấy xác của Phác Lâm
Tay phải của Vương Lâm cầm lấy long cân, thần thức đảo qua, phát hiện
phương vị của mấy tên đang chạy trốn, đáy lòng toát lên một tia châm
chọc. Thân hình hắn lập tức động, lao về phía đông bắc đuổi theo. Hắn
phi hành giữa không trung, nắm chặt long cân trong tay, ở phía sau kéo
theo hai thi thể của Kết Đan kỳ tu sỹ.
Đáy lòng Côn Tang kinh hoàng, vừa rồi hắn cảm giác được trong một khắc, ý
thức hải của hắn giống như bị một bàn tay to đang quấy động trong đó,
dường như chỉ cần sờ nhẹ hắn sẽ lập tức hình thần câu diệt mà chết.
Nhất là Phác Lâm tử vong một cách rất quỷ dị khiến hắn kinh hải đảm
chiến. Giờ khắc này sự hối hận trong tâm của hắn nếu dùng hai từ ngập
trời để hình dung cũng không đủ. Chỉ vì một lò luyện đan, trong ba
người bọn hắn thì hai người đã chết. Nghĩ đến đây, đáy lòng hắn càng
thêm bối rối, cắn răng vỗ vào túi trữ vật, xuất ra một miếng đan dược,
không chút do dự nuốt vào trong miệng, thúc dục linh lực, hắn cắn đầu
lưỡi, phun ra huyết vụ. Hai tay hắn đánh ra mấy đạo linh giác vào thân
thể, theo đó thân thể hắn dần héo rũ, nhưng tốc độ của hắn đã tăng nhanh
mấy lần.
Tại chổ chỉ lưu lại một cỗ tàn ảnh, thân thể hắn đã lao ra trăm dặm bên
ngoài. Khuôn mặt Vương Lâm lộ ra nét cười lạnh, thân mình như sao băng,
phá không mà đi. Từ rất xa hắn đã thấy được Côn Tang, trong mắt hiện lên
hàn mang, hé miệng phun ra một đạo tinh quang. Đạo tinh quang chợt loé
đã lập tức biến mất, nháy mắt xuất hiện ở ngoài trăm dặm.
Côn Tang đang kinh hoảng phi hành, chợt hậu tâm đau nhói, cúi đầy nhìn
một đạo tinh quang xuyên qua ngực hắn. Kim đan của hắn cũng từ trong
ngực cũng lao ra, bay về phía sau. Hắn mở miệng nhưng cũng không thể
phát ra chút thanh âm nào, trước mắt dần tối đen, cuối cũng thân mình
cũng rung lên, từ không trung ngã xuống. Trước khi chết hắn thuỷ chung
vẫn không rõ vì sao tất cả đột nhiên nghịch biến, con mồi như thế nào
lại biến thành thợ săn?!
Ngay khi thân mình hắn rơi xuống, một sợi dây kim sắc lập tức từ đầu
cuối của Long cân bung ra, cuốn lấy xác chết, buộc chặt lại. Khi Vương
Lâm bay qua, xác của Côn Tang lại bị Long cân kéo theo phía sau.
Ba cỗ thi thể Kết Đan kỳ như ba cái lông đuôi của con khổng tước, giữa
không trung bị Long cân thẳng tắp kéo đi. Mà Vương Lâm chính là đầu của
con khỏng tước này.
- Người thứ ba!
Sắc mặt của Vương Lâm âm trầm! Hắn cầm lấy Kim đan ném vào trong túi trữ
vật, thân mình vừa động, hướng đến mục tiêu kế tiếp bay đi.
Lý Mộ Uyển nhìn những cảnh tượng trước mắt, đáy lòng tuy có chuẩn bị
nhưng vẫn nhấc lên một trận kinh đào hải lãng. Giờ khắc này, sự cường
đại của Vương Lâm đã thành một dấu vết không thể xoá nhoà, khắc sâu vào
đáy lòng nàng.
Trần Hải là trưởng lão của Đấu Tà phái, hắn ngày thường được hưởng thụ
sự tôn sùng nhưng lúc này lại như chó nhà có tang, hoảng sợ chạy trối
chết. Hắn biết tốc độ của mình không đủ nhanh, vì thế chạy đi không xa,
lập tức sử dụng pháp thuật đào một cái hố to trên mặt đất, thu liễm hơi
thở, đem chính mình chôn xuống.
Khi hắn còn là Trúc Cơ kỳ, đã từng sử dụng phương pháp này để tránh kiếp
nạn. Lúc này nằm dưới nền đất, đáy lòng của hắn cười khổ không thôi,
thầm nhủ chính mình đã lâu không sử dụng lại biện pháp bảo mệnh này rồi.
Hắn than nhẹ một tiếng. Nhưng sau đó, tiếng thở dài liền như đọng lại.
Ánh mắt hắn trợn lên, trong đồng tử lộ ra một hồng sắc thiểm điện. Không
chỉ thất khiếu chảy ra máu tươi mà trong thức hải cũng lộ ra hồng sắc
điện mang.
Một đạo kim tuyến từ dưới đất lao ra, trói thi thể của Trần Hải, nhấc ra khỏi lòng đất.
- Tên thứ tư!
Phần cuối của Long cân chia ra làm bốn nhánh, ngoại trừ thi thể mất đầu
của tên tu sĩ đầu to kia còn lại ba cỗ thi thể đều bị máu tươi tràn ra
thất khiếu, nhìn qua trông cực kỳ đáng sợ.
Liên tục sát hai người, hàn mang trong mắt Vương Lâm chẳng những không
giảm bớt mà còn nặng hơn, thân hình hắn di chuyển càng lúc càng nhanh.
Một nén nhang sau, theo sau Vương Lâm từ bốn đã lên đến chín cỗ thi thể.
Cuối cùng chỉ còn lại tên chạy trốn sớm nhất là tên đại trưởng lão Tiễn
Khôn. Hắn càng chạy đáy lòng càng lạnh, nhất là khi thần thức quét qua,
thấy được Vương Lâm đang dùng Long cân trói chín cổ thi thể, da đầu hắn
như tê dại.
Chỉ với thời gian ngắn như thế, không ngờ hắn đã giết sạch toàn bộ Kết
Đan kỳ tu sỹ. Đây là tu vị đạt đến cấp bậc nào mới có thể làm được?!
- Chẳng lẽ hắn là Nguyên Anh kỳ cao thủ?
Đáy lòng Tiễn Khôn run rẩy! Nhưng ngay sau đó, ý nghĩ này lập tức bị hắn
phủ nhận. Trước đó bọn họ đuổi giết Vương Lâm, đối với tu vị của hắn đã
nhất thanh nhị sở, rõ ràng là Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn mà thôi.
Nếu không chúng cũng không dám truy kích. Nhưng hiện tại, tình thế đột
nhiên nghịch chuyển. Quá trình nghịch chuyển này diễn ra quá nhanh!
Nhanh đến nỗi hiện tại Tiễn Khôn có một cảm giác như đang mơ. Và tất cả
những chuyện đang xảy ra chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Vương Lâm đuổi theo phía sau, trong mắt hắn hàn mang càng lúc càng dày,
nhìn Tiễn Không đã chạy được rất xa, đáy lòng cười lạnh. Tên này dù sao
cũng là Kết Đan trung kỳ, tốc độ so với mấy tên kia nhanh hơn mấy lần,
tuy thế Vương Lâm cũng không vôi. Đối phương chạy trốn nhanh như thế thì
sự tiêu hao linh lực sẽ rất lớn, không thể duy trì được lâu, lát nữa sẽ
chậm lại thôi.
Tiễn Khôn cắn răng một cái, thay đổi phương hướng, hắn nhớ rõ cách đấy
không xa có một phân bộ của Đấu Tà phái, có hai Kết Đan kỳ cao thủ toạ
trấn. Trước nguy cơ sinh tử tồn vong, hắn cũng bất chấp tất cả, chỉ cần
cản trở đối phương một lúc, chính mình có thể bảo mệnh đã, mọi việc khác
để sau.
Hắn sử dụng toàn bộ linh lực, dùng tốc độ nhanh nhất hướng đến phân bộ của Đấu Tà phái.
Ngũ Đinh phong là một toà núi rất cao, trên núi có rất nhiều lầu các,
ngàn năm trước chính là một môn phái lớn nhất vùng phụ cận. Đáng tiếc,
ngàn năm sau môn phái đã xuống cấp, vừa bị Đấu Tà phái diệt môn, trở
thành một phân bộ của nó.
Ngày hôm nay, các đệ tử đang tự luyện tập, hai tên Kết Đan trưởng lão
Mộc Nam và Mộc Bắc huynh đệ đang đả toạ đột nhiên mở ra hai mắt, nhìn
nhau một cái, vội vàng đẩy cửa bước ra.
Ở giữa không trung, Tiễn Không chật vật bay đến, chưa tới gần đã cao giọng quát:
- Mộc Nam, Mộc Bắc, ta ra lệnh toàn bộ đệ tử của Ngũ Đinh phong hiệp lực
ngăn cản tên truy kích sau ta, không cho phép các ngươi chạy ra Ngũ
Đinh phong nửa bước. Nếu có thể thành công, tưởng thưởng vạn khối thượng
phẩm linh thạch. Nói xong, hắn thân mình chợt loé, hoảng hốt chạy đi.
Mộc Nam, Mộc Bắc vừa hiện thân đã nghe được thanh âm của Tiễn Khôn, sắc
mặt hai người đang sửng sốt đột nhiên đại biến. Có thể khiến cho Đại
trưởng lão chạy trối chết thì hai người bọn họ sao có thể ngăn cản.
Đúng lúc này, ánh mắt hai người nhìn được một người xuất hiện. Đáy lòng
Mộc Nam và Mộc Bắc đang đoán xem là ai khiến cho Đại trưởng lão chật vật
như thế, nhìn thấy Vương Lâm đến thì tâm thần lập tức đại chấn, nhất là
khi nhìn đến chin cổ thi thể bị Vương Lâm kéo theo phía sau.
Hai người ngưng thần nhìn lại, sắc mặt lại đột biến, Mộc Nam thất thanh nói:
- Chín vị trưởng lão của Tổng bộ… này… này…!
Mộc Bắc thở dài, hơi lạnh tràn khắp toàn thân, hắn kéo lấy Mộc Nam, đứng sang một bên cung kính nói:
- Vãn bối Mộc Bắc tham kiến tiền bối.
Mộc Nam thân mình run lên, cũng khúm núm cung kính nói:
- Vãn bối Mộc Nam tham kiến tiền bối.
Vương Lâm lãnh lùng liêc nhìn hai người một cái, tốc độ không giảm, từ
giữa không trung xẹt qua. Một cái liếc mắt này đã làm hai người hết hồn,
quần áo phía sau lưng đã thấm đầy mồ hôi lạnh.
Tiễn Khôn phi hành đã lâu, linh lực có chút không kịp bù đắp, hắn vỗ túi
trữ vật, xuất ra linh đan ăn vào. Chẳng qua trì hoãn một chút như vây,
khoảng cách giữa hắn và Vương Lâm đã càng gần.
Thấy Vương Lâm đã đuổi đến gần, hắn cười thảm một tiếng, nhìn ánh mắt
độc ác nhìn Vương Lâm, hắn cắn răng, lấy từ trong túi trữ vật ra một
khối lệnh bài màu đỏ, trên đó có viết một chữ màu đỏ đậm: “Tru.”
Lệnh bài này chính là loại lệnh bài nổi danh nhất Tu Ma hải, Vạn Ma Bạch
Nhật Tru Sát Lệnh. Đây chính là từ thượng cổ lưu truyền xuống, phương
pháp luyện chế đã tuyệt tích, cả Tu Ma hải bây giờ cũng chỉ còn không
hơn mười khối. Tiễn Khôn trong lúc vô ý đạt được, lập tức tế luyện trở
thành chí bảo, là đòn sát thủ tối hậu của mình, luôn sợ có người biết
được. Hắn dự định cất giấu để ngày sau sử dụng để tăng trưởng thực lực.
Để mở nó ra yêu cầu cực kỳ hà khắc, phải hy sinh tính mạng của một Kết
Đan kỳ tu sỹ trở lên. Khi giết được kẻ bị truy sát, tu vi của hắn sẽ bị
hiến tế để luyện thành tu đan, người khác ăn vào thực lực sẽ tăng lên
không ít.
Chính là bởi hiệu quả quỷ dị này cho nên một khi ma tu thấy kẻ bị truy
nã, bình thường đều luôn lao lên chém giết. Cũng bởi vì đặc hiệu này cho
nên người có được lệnh bài này gần như không ai lại tự thân mở ra nó mà
tìm một tên Kết Đan tu sỹ để bắt hắn mở ra. Còn kẻ bị truy sát thì có
thể tuỳ ý tìm lấy một người bên cạnh. Đến lúc đó có thể dễ dàng có được
một quả tu đan.
Kể từ đó, lệnh bài này còn lại ngày càng ít. Toàn bộ cả Tu ma hải bây
giờ chỉ sợ còn không đến mười khối mà thôi. Trong lòng Tiễn Khôn cũng có
tính toán như thế. Hắn định sử dụng khi chuẩn bị tiến giai Nguyên Anh
kỳ. Nhưng tại nguy cơ sinh tử tồn vong trước mắt, hắn trong lòng độc ác.
Sau khi xuất ra lệnh bài, hắn dừng lại, chờ cho Vương Lâm đuổi đến.
Phàm là bị lệnh này truy nã, chỉ cần vẫn nằm trong phạm vi của Tu Ma hải
thì ít ai có thể sống hơn trăm ngày cả. Ngược lại, nếu qua trăm ngày mà
vẫn vô sự thì sẽ tự hành nuốt vào tu đan của người mở ra lệnh bài, tăng
cường tu vị.
Mắt thấy đối phương đã đến gần, Tiễn Khôn cầm trong tay Vạn Ma Bách Nhật Tru Sát Lệnh quát lên:
- Đứng lại, ngươi có nhận ra lệnh bài này không? Ta đã tế luyện nó, linh
hồn dung nhập vào nó, nếu ngươi giết ta, chắc chắn bị truy nã tru sát.
Hôm nay là chúng ta sai, ngươi cũng đã giết chín người, cần gì phải đuổi
tận giết tuyệt như thế?! Ngươi nếu tha cho ta một mạng, ta sẽ dẫn tiến
người để ngươi có thể giống ta, trở thành Đại trưởng lão của Đấu Tà
phái. Ngươi thấy thế nào?
mềm nhũn ra, tựa vào vách tường. Đột nhiên một cánh tay lạnh như băng
vòng qua dưới nách nàng.
Lý Mộ Uyển cả kinh, lập tức cảm thấy thân mình đang bay lên cực nhanh.
Trong mũi truyền đến mùi hương quen thuộc, đáy lòng nàng liền yên tâm
lại. Trước mắt nàng hiện ra sương mù cuồn cuộn, đang định mở miệng nói
chuyện thì bên tai truyền đến thanh âm lạnh lùng của Vương Lâm.
- Không nên cử động, ta mang ngươi đi giết người!
Vương Lâm mang theo Lý Mộ Uyển dừng lại giữa không trung một chút, từ
trong túi trữ vật xuất ra giao long cân. Tay phải hắn vung lên, long cân
biến dài ra, bắt đầu động đậy, nó trực tiếp cuốn lấy thi thể của tu sĩ
đầu to. Sau đó, phía cuối của long cân lại phân ra làm hai nhánh, nhánh
kia cuốn lấy xác của Phác Lâm
Tay phải của Vương Lâm cầm lấy long cân, thần thức đảo qua, phát hiện
phương vị của mấy tên đang chạy trốn, đáy lòng toát lên một tia châm
chọc. Thân hình hắn lập tức động, lao về phía đông bắc đuổi theo. Hắn
phi hành giữa không trung, nắm chặt long cân trong tay, ở phía sau kéo
theo hai thi thể của Kết Đan kỳ tu sỹ.
Đáy lòng Côn Tang kinh hoàng, vừa rồi hắn cảm giác được trong một khắc, ý
thức hải của hắn giống như bị một bàn tay to đang quấy động trong đó,
dường như chỉ cần sờ nhẹ hắn sẽ lập tức hình thần câu diệt mà chết.
Nhất là Phác Lâm tử vong một cách rất quỷ dị khiến hắn kinh hải đảm
chiến. Giờ khắc này sự hối hận trong tâm của hắn nếu dùng hai từ ngập
trời để hình dung cũng không đủ. Chỉ vì một lò luyện đan, trong ba
người bọn hắn thì hai người đã chết. Nghĩ đến đây, đáy lòng hắn càng
thêm bối rối, cắn răng vỗ vào túi trữ vật, xuất ra một miếng đan dược,
không chút do dự nuốt vào trong miệng, thúc dục linh lực, hắn cắn đầu
lưỡi, phun ra huyết vụ. Hai tay hắn đánh ra mấy đạo linh giác vào thân
thể, theo đó thân thể hắn dần héo rũ, nhưng tốc độ của hắn đã tăng nhanh
mấy lần.
Tại chổ chỉ lưu lại một cỗ tàn ảnh, thân thể hắn đã lao ra trăm dặm bên
ngoài. Khuôn mặt Vương Lâm lộ ra nét cười lạnh, thân mình như sao băng,
phá không mà đi. Từ rất xa hắn đã thấy được Côn Tang, trong mắt hiện lên
hàn mang, hé miệng phun ra một đạo tinh quang. Đạo tinh quang chợt loé
đã lập tức biến mất, nháy mắt xuất hiện ở ngoài trăm dặm.
Côn Tang đang kinh hoảng phi hành, chợt hậu tâm đau nhói, cúi đầy nhìn
một đạo tinh quang xuyên qua ngực hắn. Kim đan của hắn cũng từ trong
ngực cũng lao ra, bay về phía sau. Hắn mở miệng nhưng cũng không thể
phát ra chút thanh âm nào, trước mắt dần tối đen, cuối cũng thân mình
cũng rung lên, từ không trung ngã xuống. Trước khi chết hắn thuỷ chung
vẫn không rõ vì sao tất cả đột nhiên nghịch biến, con mồi như thế nào
lại biến thành thợ săn?!
Ngay khi thân mình hắn rơi xuống, một sợi dây kim sắc lập tức từ đầu
cuối của Long cân bung ra, cuốn lấy xác chết, buộc chặt lại. Khi Vương
Lâm bay qua, xác của Côn Tang lại bị Long cân kéo theo phía sau.
Ba cỗ thi thể Kết Đan kỳ như ba cái lông đuôi của con khổng tước, giữa
không trung bị Long cân thẳng tắp kéo đi. Mà Vương Lâm chính là đầu của
con khỏng tước này.
- Người thứ ba!
Sắc mặt của Vương Lâm âm trầm! Hắn cầm lấy Kim đan ném vào trong túi trữ
vật, thân mình vừa động, hướng đến mục tiêu kế tiếp bay đi.
Lý Mộ Uyển nhìn những cảnh tượng trước mắt, đáy lòng tuy có chuẩn bị
nhưng vẫn nhấc lên một trận kinh đào hải lãng. Giờ khắc này, sự cường
đại của Vương Lâm đã thành một dấu vết không thể xoá nhoà, khắc sâu vào
đáy lòng nàng.
Trần Hải là trưởng lão của Đấu Tà phái, hắn ngày thường được hưởng thụ
sự tôn sùng nhưng lúc này lại như chó nhà có tang, hoảng sợ chạy trối
chết. Hắn biết tốc độ của mình không đủ nhanh, vì thế chạy đi không xa,
lập tức sử dụng pháp thuật đào một cái hố to trên mặt đất, thu liễm hơi
thở, đem chính mình chôn xuống.
Khi hắn còn là Trúc Cơ kỳ, đã từng sử dụng phương pháp này để tránh kiếp
nạn. Lúc này nằm dưới nền đất, đáy lòng của hắn cười khổ không thôi,
thầm nhủ chính mình đã lâu không sử dụng lại biện pháp bảo mệnh này rồi.
Hắn than nhẹ một tiếng. Nhưng sau đó, tiếng thở dài liền như đọng lại.
Ánh mắt hắn trợn lên, trong đồng tử lộ ra một hồng sắc thiểm điện. Không
chỉ thất khiếu chảy ra máu tươi mà trong thức hải cũng lộ ra hồng sắc
điện mang.
Một đạo kim tuyến từ dưới đất lao ra, trói thi thể của Trần Hải, nhấc ra khỏi lòng đất.
- Tên thứ tư!
Phần cuối của Long cân chia ra làm bốn nhánh, ngoại trừ thi thể mất đầu
của tên tu sĩ đầu to kia còn lại ba cỗ thi thể đều bị máu tươi tràn ra
thất khiếu, nhìn qua trông cực kỳ đáng sợ.
Liên tục sát hai người, hàn mang trong mắt Vương Lâm chẳng những không
giảm bớt mà còn nặng hơn, thân hình hắn di chuyển càng lúc càng nhanh.
Một nén nhang sau, theo sau Vương Lâm từ bốn đã lên đến chín cỗ thi thể.
Cuối cùng chỉ còn lại tên chạy trốn sớm nhất là tên đại trưởng lão Tiễn
Khôn. Hắn càng chạy đáy lòng càng lạnh, nhất là khi thần thức quét qua,
thấy được Vương Lâm đang dùng Long cân trói chín cổ thi thể, da đầu hắn
như tê dại.
Chỉ với thời gian ngắn như thế, không ngờ hắn đã giết sạch toàn bộ Kết
Đan kỳ tu sỹ. Đây là tu vị đạt đến cấp bậc nào mới có thể làm được?!
- Chẳng lẽ hắn là Nguyên Anh kỳ cao thủ?
Đáy lòng Tiễn Khôn run rẩy! Nhưng ngay sau đó, ý nghĩ này lập tức bị hắn
phủ nhận. Trước đó bọn họ đuổi giết Vương Lâm, đối với tu vị của hắn đã
nhất thanh nhị sở, rõ ràng là Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn mà thôi.
Nếu không chúng cũng không dám truy kích. Nhưng hiện tại, tình thế đột
nhiên nghịch chuyển. Quá trình nghịch chuyển này diễn ra quá nhanh!
Nhanh đến nỗi hiện tại Tiễn Khôn có một cảm giác như đang mơ. Và tất cả
những chuyện đang xảy ra chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Vương Lâm đuổi theo phía sau, trong mắt hắn hàn mang càng lúc càng dày,
nhìn Tiễn Không đã chạy được rất xa, đáy lòng cười lạnh. Tên này dù sao
cũng là Kết Đan trung kỳ, tốc độ so với mấy tên kia nhanh hơn mấy lần,
tuy thế Vương Lâm cũng không vôi. Đối phương chạy trốn nhanh như thế thì
sự tiêu hao linh lực sẽ rất lớn, không thể duy trì được lâu, lát nữa sẽ
chậm lại thôi.
Tiễn Khôn cắn răng một cái, thay đổi phương hướng, hắn nhớ rõ cách đấy
không xa có một phân bộ của Đấu Tà phái, có hai Kết Đan kỳ cao thủ toạ
trấn. Trước nguy cơ sinh tử tồn vong, hắn cũng bất chấp tất cả, chỉ cần
cản trở đối phương một lúc, chính mình có thể bảo mệnh đã, mọi việc khác
để sau.
Hắn sử dụng toàn bộ linh lực, dùng tốc độ nhanh nhất hướng đến phân bộ của Đấu Tà phái.
Ngũ Đinh phong là một toà núi rất cao, trên núi có rất nhiều lầu các,
ngàn năm trước chính là một môn phái lớn nhất vùng phụ cận. Đáng tiếc,
ngàn năm sau môn phái đã xuống cấp, vừa bị Đấu Tà phái diệt môn, trở
thành một phân bộ của nó.
Ngày hôm nay, các đệ tử đang tự luyện tập, hai tên Kết Đan trưởng lão
Mộc Nam và Mộc Bắc huynh đệ đang đả toạ đột nhiên mở ra hai mắt, nhìn
nhau một cái, vội vàng đẩy cửa bước ra.
Ở giữa không trung, Tiễn Không chật vật bay đến, chưa tới gần đã cao giọng quát:
- Mộc Nam, Mộc Bắc, ta ra lệnh toàn bộ đệ tử của Ngũ Đinh phong hiệp lực
ngăn cản tên truy kích sau ta, không cho phép các ngươi chạy ra Ngũ
Đinh phong nửa bước. Nếu có thể thành công, tưởng thưởng vạn khối thượng
phẩm linh thạch. Nói xong, hắn thân mình chợt loé, hoảng hốt chạy đi.
Mộc Nam, Mộc Bắc vừa hiện thân đã nghe được thanh âm của Tiễn Khôn, sắc
mặt hai người đang sửng sốt đột nhiên đại biến. Có thể khiến cho Đại
trưởng lão chạy trối chết thì hai người bọn họ sao có thể ngăn cản.
Đúng lúc này, ánh mắt hai người nhìn được một người xuất hiện. Đáy lòng
Mộc Nam và Mộc Bắc đang đoán xem là ai khiến cho Đại trưởng lão chật vật
như thế, nhìn thấy Vương Lâm đến thì tâm thần lập tức đại chấn, nhất là
khi nhìn đến chin cổ thi thể bị Vương Lâm kéo theo phía sau.
Hai người ngưng thần nhìn lại, sắc mặt lại đột biến, Mộc Nam thất thanh nói:
- Chín vị trưởng lão của Tổng bộ… này… này…!
Mộc Bắc thở dài, hơi lạnh tràn khắp toàn thân, hắn kéo lấy Mộc Nam, đứng sang một bên cung kính nói:
- Vãn bối Mộc Bắc tham kiến tiền bối.
Mộc Nam thân mình run lên, cũng khúm núm cung kính nói:
- Vãn bối Mộc Nam tham kiến tiền bối.
Vương Lâm lãnh lùng liêc nhìn hai người một cái, tốc độ không giảm, từ
giữa không trung xẹt qua. Một cái liếc mắt này đã làm hai người hết hồn,
quần áo phía sau lưng đã thấm đầy mồ hôi lạnh.
Tiễn Khôn phi hành đã lâu, linh lực có chút không kịp bù đắp, hắn vỗ túi
trữ vật, xuất ra linh đan ăn vào. Chẳng qua trì hoãn một chút như vây,
khoảng cách giữa hắn và Vương Lâm đã càng gần.
Thấy Vương Lâm đã đuổi đến gần, hắn cười thảm một tiếng, nhìn ánh mắt
độc ác nhìn Vương Lâm, hắn cắn răng, lấy từ trong túi trữ vật ra một
khối lệnh bài màu đỏ, trên đó có viết một chữ màu đỏ đậm: “Tru.”
Lệnh bài này chính là loại lệnh bài nổi danh nhất Tu Ma hải, Vạn Ma Bạch
Nhật Tru Sát Lệnh. Đây chính là từ thượng cổ lưu truyền xuống, phương
pháp luyện chế đã tuyệt tích, cả Tu Ma hải bây giờ cũng chỉ còn không
hơn mười khối. Tiễn Khôn trong lúc vô ý đạt được, lập tức tế luyện trở
thành chí bảo, là đòn sát thủ tối hậu của mình, luôn sợ có người biết
được. Hắn dự định cất giấu để ngày sau sử dụng để tăng trưởng thực lực.
Để mở nó ra yêu cầu cực kỳ hà khắc, phải hy sinh tính mạng của một Kết
Đan kỳ tu sỹ trở lên. Khi giết được kẻ bị truy sát, tu vi của hắn sẽ bị
hiến tế để luyện thành tu đan, người khác ăn vào thực lực sẽ tăng lên
không ít.
Chính là bởi hiệu quả quỷ dị này cho nên một khi ma tu thấy kẻ bị truy
nã, bình thường đều luôn lao lên chém giết. Cũng bởi vì đặc hiệu này cho
nên người có được lệnh bài này gần như không ai lại tự thân mở ra nó mà
tìm một tên Kết Đan tu sỹ để bắt hắn mở ra. Còn kẻ bị truy sát thì có
thể tuỳ ý tìm lấy một người bên cạnh. Đến lúc đó có thể dễ dàng có được
một quả tu đan.
Kể từ đó, lệnh bài này còn lại ngày càng ít. Toàn bộ cả Tu ma hải bây
giờ chỉ sợ còn không đến mười khối mà thôi. Trong lòng Tiễn Khôn cũng có
tính toán như thế. Hắn định sử dụng khi chuẩn bị tiến giai Nguyên Anh
kỳ. Nhưng tại nguy cơ sinh tử tồn vong trước mắt, hắn trong lòng độc ác.
Sau khi xuất ra lệnh bài, hắn dừng lại, chờ cho Vương Lâm đuổi đến.
Phàm là bị lệnh này truy nã, chỉ cần vẫn nằm trong phạm vi của Tu Ma hải
thì ít ai có thể sống hơn trăm ngày cả. Ngược lại, nếu qua trăm ngày mà
vẫn vô sự thì sẽ tự hành nuốt vào tu đan của người mở ra lệnh bài, tăng
cường tu vị.
Mắt thấy đối phương đã đến gần, Tiễn Khôn cầm trong tay Vạn Ma Bách Nhật Tru Sát Lệnh quát lên:
- Đứng lại, ngươi có nhận ra lệnh bài này không? Ta đã tế luyện nó, linh
hồn dung nhập vào nó, nếu ngươi giết ta, chắc chắn bị truy nã tru sát.
Hôm nay là chúng ta sai, ngươi cũng đã giết chín người, cần gì phải đuổi
tận giết tuyệt như thế?! Ngươi nếu tha cho ta một mạng, ta sẽ dẫn tiến
người để ngươi có thể giống ta, trở thành Đại trưởng lão của Đấu Tà
phái. Ngươi thấy thế nào?
/2085
|