Nhưng lúc này nàng nhìn về phía Diêm Xuyên, lại lộ ra một nụ cười thê lương.
Trong nụ cười kia, có một chút thỏa mãn, một chút tiếc nuối.
Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng kia của Diêm Xuyên, Mộng Hồng Anh nở nụ cười. Đồng thời, Mộng Hồng Anh cảm thấy ý thức của mình bỗng nhiên trầm luân.
Ý thức dần dần nhạt đi. Trong thời khắc ý thức nhạt đi, Mộng Hồng Anh theo bản năng đẩy Tử Tử về phía Diêm Xuyên.
Ầm!
Tử Tử bị đẩy về phía Diêm Xuyên.
- Đi mau!
Âm thanh của Mộng Hồng Anh khàn giọng nói.
Ầm!
Nữ tử sương mù nhất thời tiến vào trong thân thể Mộng Hồng Anh.
Diêm Xuyên ôm lấy Tử Tử, nhìn thần sắc tuyệt vọng và thỏa mãn cuối cùng kia của Mộng Hồng Anh, trong lúc nhất thời, tim đau giống như bị đao cắt.
Ầm!
Thân thể Mộng Hồng Anh rơi xuống trên đất.
Nhưng rất nhanh, trong thân thể Mộng Hồng Anh, lại xuất hiện một luồng sương trắng. Nữ tử sương mù chậm rãi từ trong thân thể Mộng Hồng Anh thoát ra ngoài.
- Chủ thượng thứ tội, Mộng Tam Sinh tội đáng chết, không thể để ý kỹ nha đầu này!
Mộng Tam Sinh nhất thời lo lắng kêu lên quỳ xuống.
Diêm Xuyên lại không chút nào do dự, ôm Tử Tử bay vút lên trời.
Ầm!
Diêm Xuyên nhanh chóng bay về phía đông. Trong lúc bay đi, Diêm xuyên quay đầu lại, thần sắc phức tạp liếc nhìn Mộng Hồng Anh đã ngã trên mặt đất.
Tử Tử thần trí không rõ, nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này. Nữ tử sương mù này quá quỷ dị, quá cường đại.
- Chạy đi đâu?
Hồng Vân, Mộng Tam Sinh, Manh Lạc hét lớn một tiếng. Mỗi người đều nắm lấy hồ lô lao vút lên trời, nhanh chóng bay đi.
Ầm ầm ầm!
Nữ tử sương mù chậm rãi từ trong cơ thể Mộng Hồng Anh xuất hiện.
- Thân thể bản tôn coi trọng, ngươi cũng muốn mang đi sao?
Nữ tử sương mù kia quát nhẹ một tiếng.
Ầm!
Đạp lên hạo nhiên chính khí cuồn cuộn, nữ tử sương mù bay vút lên trời, truy sát theo hướng Diêm Xuyên rời đi.
Hạo nhiên chính khí như sông lớn lao nhanh, theo sát Diêm Xuyên.
Tại cương vực Trung Ương, vô số tu giả thành kính hành lễ, ánh mắt vẫn vô hồn, giống như mất hồn quỳ chờ Đại Khí Tôn trở về.
Kim Đại Vũ vừa nhìn thấy tình huống không ổn, nhất thời đạp không muốn bay lên trời.
- Tiểu tử, chạy đi đâu?
Ngọc Lân nhất thời chắn trước mặt Kim Đại Vũ.
- Ngươi muốn làm gì?
Kim Đại Vũ kinh ngạc nói.
Người này không phải là đệ đệ của tổ tiên sao? Tại sao hắn lại muốn ngăn cản mình?
- Tam huynh? Ngươi nói đi, làm sao bây giờ?
Ngọc Lân nhìn về phía Sát Đế.
- Tổ tiên?
Kim Đại Vũ kinh ngạc nói.
- Ngọc Lân, ngươi tránh ra!
Sát Đế trầm giọng nói.
- Ừm?
Sắc mặt Thiên Mâu, Mẫn Hoàng, Ngọc Lân đều trầm xuống.
- Tam huynh, ngươi đã quên sứ mạng của chúng ta sao?
Mẫn Hoàng nhất thời kêu lên.
Trong mắt Sát Đế đầy lạnh lẽo nhìn về phía Mẫn Hoàng:
- Lão ngũ, chuyện của ta, cần ngươi đến dạy dỗ sao?
- Tam huynh, ngươi có ý gì?
- Ta có ý gì? Hừ, các ngươi truy sát hậu duệ của ta, cho là ta không biết sao? Vẫn còn muốn gạt ta? Các ngươi thật sự cảm thấy ta là người ngu hay sao?
Trong mắt Sát Đế phóng ra sát khí.
- Tam huynh, lúc đó chúng ta sợ tam huynh không đành lòng, mới giúp tam huynh. Tại sao tam huynh có thể như vậy được?
Ngọc Lân cau mày nói.
- Tam huynh, tam huynh thay đổi rồi!
Mẫn Hoàng cũng kêu lên.
Kim Đại Vũ đứng bên cạnh ôm hồ lô Trảm Tiên, trong nháy mắt đã hiểu rõ mọi chuyện.
Thì ra người truy sát bộ tộc Kim thị chính là người của Thần giới? Hóa ra chính là nhóm người trước mặt?
Sát Đế không phải là không biết, mà đã biết từ lâu. Hóa ra Sát Đế không chịu nhận mình, là muốn bảo vệ mình.
Đám người kia cũng muốn giết mình?
- Kim Đại Vũ, ngươi đi mau!
Sát Đế kêu lên.
- Vâng!
Kim Đại Vũ giật mình một cái, đột nhiên hóa thành một Kim Ô bay vút lên trời.
- Đứng lại, chạy đi đâu?
Mẫn Hoàng đột nhiên giận dữ nói.
Ầm!
Mẫn Hoàng đưa tay cầm hồ lô Băng Thiềm bay vút lên trời.
- Vù!
Sát Đế nắm lấy hồ lô Trảm Tiên, trong nháy mắt chắn ở trước mặt Mẫn Hoàng.
- Lão ngũ!
Sát Đế lạnh lùng nói.
- Tam huynh, tam huynh không thể mắc thêm lỗi lầm nữa!
Mẫn Hoàng giận dữ nói.
- Để hắn đi!
Sát Đế kiên trì nói.
- Hừ!
Thiên Mâu bay vút lên trời, trong nháy mắt đã đến trước mặt Sát Đế.
- Nhị huynh!
Sắc mặt Sát Đế trầm xuống.
- Ngọc Lân, ngươi đuổi theo Kim Đại Vũ. Nơi này có ta và Mẫn Hoàng!
Thiên Mâu trầm giọng nói.
- Vâng!
Lão lục Ngọc Lân nhất thời bay vút lên trời, truy sát theo hướng Kim Đại Vũ rời đi.
Nhưng Sát Đế không tiếp tục ngăn cản hắn nữa, chỉ ngăn cản hai người Thiên Mâu, Mẫn Hoàng.
- Lão tam, ngươi làm vậy là không tuân thủ quy củ?
Thiên Mâu trầm giọng nói.
- Nhị huynh, tha cho ta làm càn một hồi. Các hậu duệ khác của ta đã bị các ngươi giết chết, hãy lưu lại Kim Đại Vũ đi!
Sát Đế khẩn cầu.
Tốc độ của Kim Đại Vũ cực nhanh, trong chớp mắt đã bay xa.
Nhưng tốc độ của Ngọc Lân còn nhanh hơn. Ngọc Lân nhanh chóng đã đuổi kịp Kim Đại Vũ.
- Ha ha ha, còn muốn chạy trốn sao?
Trong nháy mắt Ngọc Lân đã đánh ra một chưởng về phía Kim Đại Vũ.
- Oa!
Kim Ô kêu to một tiếng.
Kim Ô muốn chạy trốn, nhưng Ngọc Lân dĩ nhiên sắp bắt được mình. Kim Ô kêu thảm.
Ngay trong giây lát này, đột nhiên một nắm đấm hoàng kim hiện ra.
Ầm!
Một quyền liên tục đánh ở trên người Ngọc Lân. Lực lượng khổng lồ khiến Ngọc Lân lập tức bay ngược ra ngoài.
- Hoàng Kim Đại Đế?
Ngọc Lân bị đánh bay ra, nhất thời biến sắc.
- Đi!
Hoàng Kim Đại Đế vung tay áo một cái, dẫn theo Kim Đại Vũ đột nhiên biến mất không thấy.
- Đứng lại!
Ngọc Lân kinh sợ nói.
Một phía khác, Đại Khí Tôn, Hồng Vân, Manh Lạc, Mộng Tam Sinh, nhanh chóng truy sát theo hướng Diêm Xuyên rời đi.
Ầm!
Diêm Xuyên với mái tóc dài màu máu, chân đạp tế đàn Đại Đế, lấy tốc độ cực nhanh ôm Tử Tử bắn nhanh rời đi.
Diêm Xuyên ôm Tử Tử nhanh chóng bay về phía đông!
Hồng Vân, Manh Lạc, Mộng Tam Sinh đuổi sát phía sau.
Ầm!
Hư không lưu lại bốn đạo tàn ảnh, tốc độ cực nhanh.
- Tử Tử!
Diêm Xuyên có chút lo lắng kêu lên.
Trong lòng Diêm Xuyên, Tử Tử vẫn nhắm mắt, dường như đã mất hồn.
Khuôn mặt Diêm Xuyên lộ vẻ lo lắng.
- Đứng lại!
- Diêm Xuyên, đứng lại, lưu tôn nữ của ta lại!
- Diêm Xuyên lớn mật!
... ... ...
... ...
...
Ba người phía sau giận dữ nói.
Trong mắt Diêm Xuyên chợt hiện lên một sát khí. Không phải Diêm Xuyên sợ ba người, mà lúc này Tử Tử dường như đang mất hồn, nhất định phải tìm một nơi khiến Tử Tử hồi phục.
Hơn nữa, Diêm Xuyên cũng đoán được người phá tan phong ấn kia là Đại Khí Tôn.
Đại Khí Tôn sẽ nhanh chóng đuổi kịp. Tuy rằng mình không sợ, nhưng Tử Tử thì phải làm sao bây giờ?
- Thần giới vô sỉ, trẫm cùng Tử Tử có lòng tốt giúp các ngươi phá tan phong ấn, các ngươi lại lấy oán báo ơn, đáp trả lại chúng ta như vậy sao?
Diêm Xuyên nổi giận nói.
Sắc mặt ba người phía sau thoáng trầm xuống. Nhưng bọn họ lại không hề dao động trước lời nói của Diêm Xuyên.
- Diêm Xuyên, chủ thượng lựa chọn Mộng Tử Tử để chuyển thế thân, đó là mạng của nàng, là vận mệnh của nàng!
Hồng Vân bay ở phía trước nhất trầm giọng nói.
Trong nụ cười kia, có một chút thỏa mãn, một chút tiếc nuối.
Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng kia của Diêm Xuyên, Mộng Hồng Anh nở nụ cười. Đồng thời, Mộng Hồng Anh cảm thấy ý thức của mình bỗng nhiên trầm luân.
Ý thức dần dần nhạt đi. Trong thời khắc ý thức nhạt đi, Mộng Hồng Anh theo bản năng đẩy Tử Tử về phía Diêm Xuyên.
Ầm!
Tử Tử bị đẩy về phía Diêm Xuyên.
- Đi mau!
Âm thanh của Mộng Hồng Anh khàn giọng nói.
Ầm!
Nữ tử sương mù nhất thời tiến vào trong thân thể Mộng Hồng Anh.
Diêm Xuyên ôm lấy Tử Tử, nhìn thần sắc tuyệt vọng và thỏa mãn cuối cùng kia của Mộng Hồng Anh, trong lúc nhất thời, tim đau giống như bị đao cắt.
Ầm!
Thân thể Mộng Hồng Anh rơi xuống trên đất.
Nhưng rất nhanh, trong thân thể Mộng Hồng Anh, lại xuất hiện một luồng sương trắng. Nữ tử sương mù chậm rãi từ trong thân thể Mộng Hồng Anh thoát ra ngoài.
- Chủ thượng thứ tội, Mộng Tam Sinh tội đáng chết, không thể để ý kỹ nha đầu này!
Mộng Tam Sinh nhất thời lo lắng kêu lên quỳ xuống.
Diêm Xuyên lại không chút nào do dự, ôm Tử Tử bay vút lên trời.
Ầm!
Diêm Xuyên nhanh chóng bay về phía đông. Trong lúc bay đi, Diêm xuyên quay đầu lại, thần sắc phức tạp liếc nhìn Mộng Hồng Anh đã ngã trên mặt đất.
Tử Tử thần trí không rõ, nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này. Nữ tử sương mù này quá quỷ dị, quá cường đại.
- Chạy đi đâu?
Hồng Vân, Mộng Tam Sinh, Manh Lạc hét lớn một tiếng. Mỗi người đều nắm lấy hồ lô lao vút lên trời, nhanh chóng bay đi.
Ầm ầm ầm!
Nữ tử sương mù chậm rãi từ trong cơ thể Mộng Hồng Anh xuất hiện.
- Thân thể bản tôn coi trọng, ngươi cũng muốn mang đi sao?
Nữ tử sương mù kia quát nhẹ một tiếng.
Ầm!
Đạp lên hạo nhiên chính khí cuồn cuộn, nữ tử sương mù bay vút lên trời, truy sát theo hướng Diêm Xuyên rời đi.
Hạo nhiên chính khí như sông lớn lao nhanh, theo sát Diêm Xuyên.
Tại cương vực Trung Ương, vô số tu giả thành kính hành lễ, ánh mắt vẫn vô hồn, giống như mất hồn quỳ chờ Đại Khí Tôn trở về.
Kim Đại Vũ vừa nhìn thấy tình huống không ổn, nhất thời đạp không muốn bay lên trời.
- Tiểu tử, chạy đi đâu?
Ngọc Lân nhất thời chắn trước mặt Kim Đại Vũ.
- Ngươi muốn làm gì?
Kim Đại Vũ kinh ngạc nói.
Người này không phải là đệ đệ của tổ tiên sao? Tại sao hắn lại muốn ngăn cản mình?
- Tam huynh? Ngươi nói đi, làm sao bây giờ?
Ngọc Lân nhìn về phía Sát Đế.
- Tổ tiên?
Kim Đại Vũ kinh ngạc nói.
- Ngọc Lân, ngươi tránh ra!
Sát Đế trầm giọng nói.
- Ừm?
Sắc mặt Thiên Mâu, Mẫn Hoàng, Ngọc Lân đều trầm xuống.
- Tam huynh, ngươi đã quên sứ mạng của chúng ta sao?
Mẫn Hoàng nhất thời kêu lên.
Trong mắt Sát Đế đầy lạnh lẽo nhìn về phía Mẫn Hoàng:
- Lão ngũ, chuyện của ta, cần ngươi đến dạy dỗ sao?
- Tam huynh, ngươi có ý gì?
- Ta có ý gì? Hừ, các ngươi truy sát hậu duệ của ta, cho là ta không biết sao? Vẫn còn muốn gạt ta? Các ngươi thật sự cảm thấy ta là người ngu hay sao?
Trong mắt Sát Đế phóng ra sát khí.
- Tam huynh, lúc đó chúng ta sợ tam huynh không đành lòng, mới giúp tam huynh. Tại sao tam huynh có thể như vậy được?
Ngọc Lân cau mày nói.
- Tam huynh, tam huynh thay đổi rồi!
Mẫn Hoàng cũng kêu lên.
Kim Đại Vũ đứng bên cạnh ôm hồ lô Trảm Tiên, trong nháy mắt đã hiểu rõ mọi chuyện.
Thì ra người truy sát bộ tộc Kim thị chính là người của Thần giới? Hóa ra chính là nhóm người trước mặt?
Sát Đế không phải là không biết, mà đã biết từ lâu. Hóa ra Sát Đế không chịu nhận mình, là muốn bảo vệ mình.
Đám người kia cũng muốn giết mình?
- Kim Đại Vũ, ngươi đi mau!
Sát Đế kêu lên.
- Vâng!
Kim Đại Vũ giật mình một cái, đột nhiên hóa thành một Kim Ô bay vút lên trời.
- Đứng lại, chạy đi đâu?
Mẫn Hoàng đột nhiên giận dữ nói.
Ầm!
Mẫn Hoàng đưa tay cầm hồ lô Băng Thiềm bay vút lên trời.
- Vù!
Sát Đế nắm lấy hồ lô Trảm Tiên, trong nháy mắt chắn ở trước mặt Mẫn Hoàng.
- Lão ngũ!
Sát Đế lạnh lùng nói.
- Tam huynh, tam huynh không thể mắc thêm lỗi lầm nữa!
Mẫn Hoàng giận dữ nói.
- Để hắn đi!
Sát Đế kiên trì nói.
- Hừ!
Thiên Mâu bay vút lên trời, trong nháy mắt đã đến trước mặt Sát Đế.
- Nhị huynh!
Sắc mặt Sát Đế trầm xuống.
- Ngọc Lân, ngươi đuổi theo Kim Đại Vũ. Nơi này có ta và Mẫn Hoàng!
Thiên Mâu trầm giọng nói.
- Vâng!
Lão lục Ngọc Lân nhất thời bay vút lên trời, truy sát theo hướng Kim Đại Vũ rời đi.
Nhưng Sát Đế không tiếp tục ngăn cản hắn nữa, chỉ ngăn cản hai người Thiên Mâu, Mẫn Hoàng.
- Lão tam, ngươi làm vậy là không tuân thủ quy củ?
Thiên Mâu trầm giọng nói.
- Nhị huynh, tha cho ta làm càn một hồi. Các hậu duệ khác của ta đã bị các ngươi giết chết, hãy lưu lại Kim Đại Vũ đi!
Sát Đế khẩn cầu.
Tốc độ của Kim Đại Vũ cực nhanh, trong chớp mắt đã bay xa.
Nhưng tốc độ của Ngọc Lân còn nhanh hơn. Ngọc Lân nhanh chóng đã đuổi kịp Kim Đại Vũ.
- Ha ha ha, còn muốn chạy trốn sao?
Trong nháy mắt Ngọc Lân đã đánh ra một chưởng về phía Kim Đại Vũ.
- Oa!
Kim Ô kêu to một tiếng.
Kim Ô muốn chạy trốn, nhưng Ngọc Lân dĩ nhiên sắp bắt được mình. Kim Ô kêu thảm.
Ngay trong giây lát này, đột nhiên một nắm đấm hoàng kim hiện ra.
Ầm!
Một quyền liên tục đánh ở trên người Ngọc Lân. Lực lượng khổng lồ khiến Ngọc Lân lập tức bay ngược ra ngoài.
- Hoàng Kim Đại Đế?
Ngọc Lân bị đánh bay ra, nhất thời biến sắc.
- Đi!
Hoàng Kim Đại Đế vung tay áo một cái, dẫn theo Kim Đại Vũ đột nhiên biến mất không thấy.
- Đứng lại!
Ngọc Lân kinh sợ nói.
Một phía khác, Đại Khí Tôn, Hồng Vân, Manh Lạc, Mộng Tam Sinh, nhanh chóng truy sát theo hướng Diêm Xuyên rời đi.
Ầm!
Diêm Xuyên với mái tóc dài màu máu, chân đạp tế đàn Đại Đế, lấy tốc độ cực nhanh ôm Tử Tử bắn nhanh rời đi.
Diêm Xuyên ôm Tử Tử nhanh chóng bay về phía đông!
Hồng Vân, Manh Lạc, Mộng Tam Sinh đuổi sát phía sau.
Ầm!
Hư không lưu lại bốn đạo tàn ảnh, tốc độ cực nhanh.
- Tử Tử!
Diêm Xuyên có chút lo lắng kêu lên.
Trong lòng Diêm Xuyên, Tử Tử vẫn nhắm mắt, dường như đã mất hồn.
Khuôn mặt Diêm Xuyên lộ vẻ lo lắng.
- Đứng lại!
- Diêm Xuyên, đứng lại, lưu tôn nữ của ta lại!
- Diêm Xuyên lớn mật!
... ... ...
... ...
...
Ba người phía sau giận dữ nói.
Trong mắt Diêm Xuyên chợt hiện lên một sát khí. Không phải Diêm Xuyên sợ ba người, mà lúc này Tử Tử dường như đang mất hồn, nhất định phải tìm một nơi khiến Tử Tử hồi phục.
Hơn nữa, Diêm Xuyên cũng đoán được người phá tan phong ấn kia là Đại Khí Tôn.
Đại Khí Tôn sẽ nhanh chóng đuổi kịp. Tuy rằng mình không sợ, nhưng Tử Tử thì phải làm sao bây giờ?
- Thần giới vô sỉ, trẫm cùng Tử Tử có lòng tốt giúp các ngươi phá tan phong ấn, các ngươi lại lấy oán báo ơn, đáp trả lại chúng ta như vậy sao?
Diêm Xuyên nổi giận nói.
Sắc mặt ba người phía sau thoáng trầm xuống. Nhưng bọn họ lại không hề dao động trước lời nói của Diêm Xuyên.
- Diêm Xuyên, chủ thượng lựa chọn Mộng Tử Tử để chuyển thế thân, đó là mạng của nàng, là vận mệnh của nàng!
Hồng Vân bay ở phía trước nhất trầm giọng nói.
/1446
|