Tiện Thiếp Của Vương Gia

Chương 59 - Thiếu Hụt

/60


“Trác Ngôn? Hắn không phải đã chạy rồi sao, còn có gan dám trở về?” Triệu Đoạt mày nhăn lại, vẻ mặt uy nghiêm.

Triệu Đoạt theo thị vệ đi vào Thanh Hiên Các, Trác Ngôn đang quỳ gối trong viện, vẻ mặt thành tâm ăn năn , nhìn thấy Triệu Đoạt, cúi đầu, chờ lãnh phạt.

Triệu Đoạt nhìn Trác Ngôn, trong lòng có chút ngượng ngùng, hắn vây quanh Trác Ngôn đi qua lại vài vòng. Bỗng nhiên, hắn dừng lại bước chân, ánh mắt tức khắc trở nên sắc bén hơn vạn phần: “Trác Ngôn, ngươi dám phóng thích phạm nhân, phải xử thế nào?”

Trác Ngôn tự biết đuối lý, âm thanh lại giống chuông lớn, kiên định lảnh lót mà trả lời: “Vương gia, thuộc hạ biết tội, thỉnh Vương gia trách phạt.”

“Trách phạt?” Triệu Đoạt nhìn Trác Ngôn, ngay sau đó hạ lệnh nói: “Người đâu, trói Trác Ngôn lại cho bổn vương.”

Vừa dứt lời, lập tức có thị vệ bước tới, đem Trác Ngôn trói chặt lại.

Triệu Đoạt chắp tay sau lưng, đôi mắt hắn tràn đầy hàn ý. Trác Ngôn thẳng tắp mà quỳ làm cho hắn cảm thấy chối mắt vô cùng.

Bên ngoài rất nóng bức, trong viện, Trác Ngôn quỳ gối cũng không nhúc nhích, mồ hôi từ giữa trán chậm rãi chảy xuống.

Thị vệ chuyển ghế bành đến cho Triệu Đoạt, lại có nha hoàn giương dù lên, tay cầm quạt lá cọ đứng ở hai bên quạt cho hắn.

Triệu Đoạt tiếp nhận ly trà lạnh do Vương công công dâng lên uống một ngụm, mát lạnh ngon miệng, ngay sau đó ngồi ở trên ghế bình tĩnh nhìn Trác Ngôn.

Quần áo trên người Trác đã bị mồ hôi thấm ướt hoàn toàn dán ở trên người, hắn mím chặt môi không rên một tiếng.

Triệu Đoạt chờ có chút không kiên nhẫn. Hắn biết, muốn cho Trác Ngôn mở miệng cầu xin tha thứ trước, cơ hồ là không có khả năng vì thế, hắn cả giận nói: “Trác Ngôn, bổn vương hỏi ngươi, ngươi có nguyện trả lời đúng sự thật hay không?”

Trác Ngôn mở miệng nói: “Biết gì nói hết.”

Nghe vậy, Triệu Đoạt nhíu chặt mày, lập tức nói: “Hảo, thực hảo, một khi đã như vậy, ngươi trước tiên nói cho bổn vương biết, ngươi cùng nam nhân kia có quan hệ gì.”

“Vương gia, ngài còn nhớ rõ nhiều năm trước, Vương gia đã từng đã cứu thuộc hạ không? Kỳ thật lúc ấy, thuộc hạ mới rời khỏi mời Nguyệt Cung, đơn thương độc mã muốn một mình lang bạt, hành hiệp trượng nghĩa, nhưng lúc ấy thuộc hạ mọi việc đều không hiểu đắc tội với người cũng không biết, còn bị người ám toán, may mắn Vương gia cứu giúp, mới lưu lại được một mạng. Thuộc hạ cảm kích thề muốn đi theo Vương gia để bảo hộ Vương gia chu toàn, Vương gia lại không chê, giữ thuộc hạ bên cạnh, thuộc hạ mới có thể an cư lạc nghiệp. Mà người Vương gia muốn bắt kỳ thật là sư đệ của thuộc hạ, tên là Lạc Vũ, hiện giờ hắn xuống núi cũng là vì làm thay cho sư phó một tâm nguyện.”

“Nga? Sư đệ?” Triệu Đoạt nheo đôi mắt, nổi giận nói: “Nếu ngươi đã từ mời Nguyệt Cung ra lại dấn thân vào vương phủ, sao có thể vì tình xưa mà phản bội bổn vương? Ngươi cũng biết, họ Lạc kia phạm phải tội gì?”

Trác Ngôn cắn cắn môi, nói nhỏ: “Thuộc hạ nghe Lạc sư đệ nói qua, nhưng bọn họ là vô tội, giữa bọn họ không có phát sinh chuyện gì.”

Triệu Đoạt trong lòng khó chịu, giận dữ hỏi nói: “Ngươi làm sao biết được bọn họ cái gì cũng chưa làm? Nghe họ Lạc kia nói?”

“Vương gia!” Trác Ngôn do dự vài giây, vẫn là lớn tiếng nói, “Lạc sư đệ là người như thế nào, thuộc hạ rất rõ ràng, hơn nữa phu nhân tính tình dịu dàng, càng sẽ không làm việc hồ đồ xin Vương gia đừng nghi oan cho bọn họ.”

“Nghi oan? Ngươi đi ám phòng nhìn xem, ta nếu là nghi oan bọn họ, như vậy giày Hoa Tưởng Dung chạy đi nơi nào? Thời điểm bổn vương đẩy cửa, bọn họ đang ở trên giường lén lút, chẳng lẽ ngươi muốn bổn vương làm bộ không phát hiện chuyện gì?”

Triệu Đoạt càng nói càng hận, nắm tay càng nắm càng chặt.

“Ám phòng?” Trác Ngôn trong lòng căng thẳng, nghĩ đến ám phòng âm trầm khủng bố, không khỏi buột miệng thốt ra.

“Không tồi, bổn vương đã đem nàng nhốt ở ám phòng, nàng đã thừa nhận cùng họ Lạc kia dan díu”

“Nàng thừa nhận?” Trác Ngôn không thể tin được mà nhìn Triệu Đoạt, hô nhỏ nói, “Nàng thế nhưng thừa nhận?”

Triệu Đoạt hừ lạnh một tiếng nói: “Dưới khổ hình, ngươi cho rằng nàng có thể không khai sao?”

Trác Ngôn vừa nghe Triệu Đoạt động hình đối với Hoa Tưởng Dung, trong lòng khổ sở không thôi, hắn thậm chí cảm nhận được một loại đau điếng người. Hắn cắn chặt răng, đem chính mình vùi lấp sự đau lòng của mình, lớn tiếng nói: “Vương gia, xin ngài tạm thời bảo những người khác lui xuống, thuộc hạ sẽ đem sự tình đều nói cho ngài.”

“Có chuyện gì yêu cầu những người khác lui xuống? Ngươi cho rằng như vậy có thể giấu được chuyện đáng xấu hổ này sao? Nói không chừng, trên đường cái sớm đã nổi lên lời đồn đãi rồi.”

“Vương gia, khẩn cầu Vương gia cho những người khác lui xuống” Trác Ngôn kiên định mà nhìn Triệu Đoạt. Trong giọng nói mang theo thỉnh cầu.

Triệu Đoạt cau mày, cân nhắc một phen, phất phất tay, Vương công công lập tức hiểu ý, mang theo mọi người chung quanh lui xuống.

Triệu Đoạt nhăn mày, đi đến bên người Trác Ngôn: “Có cái gì, ngươi có thể nói, bất quá, ngươi nếu có nửa điểm lừa gạt, bổn vương tuyệt không sẽ lưu tình.”

Trác Ngôn quỳ trên mặt đất, đem chuyện Lạc Vũ nói cho mình biết về thân thế của Hoa Tưởng Dung kể cho Triệu Đoạt nghe. Hắn không muốn làm Hoa Tưởng Dung lại chịu thương tổn nên cố tình đem giấu chuyện Triệu Liên có ý muốn chuộc Hoa Tưởng Dung.

Triệu Đoạt nghe xong Trác Ngôn nói, trong lòng trăm vị tạp trần, hắn không nghĩ tới Hoa Tưởng Dung là con gái của mời Nguyệt Cung cung chủ , càng không nghĩ tới nàng lại có cảnh ngộ như vậy, mà chính mình lại cứ hoài nghi nàng, liên tiếp thương tổn nàng, hiểu lầm nàng.

Sau một lúc lâu, hắn mới hỏi: “Ngươi nói Lạc Vũ cho nàng ăn dược, ta đi vào thời điểm, hắn vận công bức dược cho nàng, như vậy, trên người nàng kỳ độc đã giải rồi sao?”

Trác Ngôn lắc lắc đầu: “Độc này vẫn chưa giải được, thuốc sư đệ cho nàng, cũng chỉ có thể làm nàng chậm rãi khôi phục ký ứ c kéo dài mấy năm sinh mệnh thôi, trừ phi tìm được Mạn Tường Đằng, nếu không”

“Mấy năm?” Triệu Đoạt nắm chặt bả vai Trác Ngôn, vội vàng hỏi: “Nàng còn có mấy năm?”

Biểu tình của Triệu Đoạt xem ra có chút vội vàng, Trác Ngôn tinh tường nhìn đến, hắn nắm chặt tay, không khỏi hạ thấp giọng đáp: “Nếu không uống thuốc không quá ba năm nàng sẽ đi, đã ăn dược cũng sẽ không vượt qua 5 năm. Chính là, nàng hiện tại bị hình, thể xác và tinh thần đều tổn hại, chỉ sợ trong vòng hai, ba năm, độc tính liền sẽ phát tác.”

“Hai ba năm”

Triệu Đoạt âm thầm nỉ non, hắn ngẩng đầu, nhìn về hướng ám phòng, trong lòng cảm giác thiếu hụt càng ngày càng nặng, lại nháy mắt, thế nhưng phát hiện có vài giọt nước mắt bừng lên.


/60

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status