Edit: MNMC
Phải mất một thời gian khe nứt không gian mới có thể mở.
Hoà Thuận ngồi trong linh lực mạnh mẽ do Ngọc Phù phát ra, một chút cũng không dám cử động.
Nguyên nhân là do một thân nàng đau nhức và bốn chiếc xương sườn đã bị gãy, chỉ cần cử động nhẹ cũng gây ra đau đớn tột cùng.
Nàng còn lo lắng nếu Ngọc Phù tạo ra động tĩnh quá lớn, bọn họ sẽ nhân cơ hội xông tới giết nàng.
Nhưng Hoà Thuận khá ngạc nhiên, sau khi nhìn thấy nàng, bọn họ lại lùi lại vài bước.
Nàng liếc thấy Hạng Huyên sắc mặt xanh xao đang đứng sau một ông già gầy gò.
Hạc Hiên nhìn Hoà Thuận, rõ ràng nàng ta ở Luyện Khí Hậu Kỳ mà lại phát ra linh lực cường đại như vậy. Chưa nói đến Ngọc Phù trong tay, hắn chưa từng thấy hoa văn đó bao giờ, nhưng hắn biết đây là đồ tốt.
Nếu đối phương thật sự là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, lại ẩn nấp trong cơ thể của một dược đồng, như vậy sẽ rất khó đối phó.
Trong lòng hắn có chút kiêng dè, nhưng cũng sợ phạm sai lầm dẫn đến mất mặt, Hạc Hiên không muốn trực tiếp bước lên hỏi.
Hắn liếc nhìn Huyết Phật đang xấu hổ bên cạnh, muốn hỏi hắn nhưng hai người vừa mới đánh xong, không thích hợp.
Đúng lúc này, Hạng Huyên tiến lên một bước, chắp tay với Hòa Thuận: “Vị tiên hữu này, vì sao giả mạo làm dược đồng trong phái, có phải có hiểu lầm gì không?”
Hạc Hiên tán thưởng gật gật đầu, tiểu tử này thật đúng là có ý quan sát.
Mà Hạng Huyên chỉ hy vọng Hòa Thuận đừng nói gì đến việc quen biết hắn.
Hắn không muốn Hạc Hiên hiểu lầm Hoà Thuận cùng Kiếm Phái là một phe, càng hi vọng nàng không phải tu sĩ Nguyên Anh, có thể bớt đắc tội nàng.
Hoà Thuận toàn thân đau nhức, không rảnh cùng hắn nói chuyện, chỉ có thể nhìn chằm chằm bọn họ không nói một lời, chờ Ngọc Phù trong tay mở ra khe nứt trong không gian.
Thấy Hòa Thuận không để ý tới mình, Hạng Huyên quay đầu nhìn sư phụ, dưới sự chỉ dẫn của sư phụ, đành phải hỏi lại: “Tiên Hữu phải chăng có điều khó nói? Có thể nói với bọn ta, bọn ta sẽ không khiến ngươi khó xử.”
Vừa dứt lời, Ngọc Phù đột nhiên nứt ra, một khoảng trống rộng bằng một người xuất hiện trước mặt Hoà Thuận.
Hoà Thuận kéo lê cái chân bị thương của mình, dang rộng đôi cánh và lao vào khoảng trống.
“Khe nứt không gian!” Lý Lập Nhân cùng Hạc Hiên đồng thời hét lên.
Mặc dù có nhiều khe nứt không gian dẫn đến Ma Giới trong Phàm Giới, nhưng chúng đều ở xung quanh Phong Vô thành, ở nơi khác hoàn toàn không có.
Mà để mở được một khe nứt không gian ổn định lại cần rất nhiều tu sĩ Hoá Thần Kỳ hợp sức mới làm được.
Thứ duy nhất có thể mạnh mẽ xé ra một khe nứt không gian an toàn chính là do Bùa Ngọc được một số chuyên gia chế tạo từ hàng ngàn năm trước, họ chỉ nghe nói đến vật này, nhưng về cơ bản chưa từng nhìn thấy.
Thế mà trong tay Hoà Thuận giờ lại có một cái. Thân phận nàng càng trở nên khó hiểu.
Lý Lập Nhân cảm thấy lo lắng. Hắn vội lao về phía trước đưa tay vào khe nứt, cố gắng kéo Hoà Thuận ra ngoài.
Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như hắn tưởng.
Hắn hét lên một cách đau đớn, tay trái của Lý Lập Nhân bị khe nứt nuốt sống, chỉ còn lại phần trên khuỷu tay.
Vết thương đã bị cắt, hắn phải nhanh chóng dùng linh lực để ngăn máu chảy ra.
Hạc Hiên nhìn khe nứt không gian cùng Hoà Thuận biến mất, trong lòng cảm thấy tiếc nuối.
Nếu bắt được nàng ta, hỏi nàng lấy Ngọc Phù từ đâu, chắc chắn hắn có thể tìm được vô số thứ tốt.
Nhưng khi thấy Lý Lập Nhân dùng linh lực ngăn vết máu trên tay, tâm tình Hạc Hiên đột nhiên tốt lên rất nhiều.
Hắn giả vờ quan tâm nói: “Lý Tiên Hữu, ngươi sao có thể như vậy? Khe nứt không gian này có thể tùy tiện chạm vào sao, may là ngươi chỉ đưa tay vào, nếu duỗi cả người vào, ta ăn nói sao với Kiếm Phái đây?”
Lý Lập Nhân ôm cánh tay bị gãy của mình, vẻ mặt rất khó coi.
Nghe Hạc Hiên chế nhạo mình, Lý Lập Nhân rất tức giận nói: “Hạc tiên hữu thân mến, ngươi tốt nhất nên đi kiểm tra động phủ của mình thì hơn, chúng ta đi!”
Nói xong, Lý Lập Nhân giẫm lên thanh kiếm đầy màu sắc, rời đi cùng Hạng Huyên.
Hạc Hiên hừ nhẹ, trong lòng Huyết Phật cảm thấy bất an, chuẩn bị quay về thẩm vấn Trương Lương Bình.
Mà Hoà Thuận nhảy vào khe nứt không gian, trước khi nàng kịp nhìn rõ thì nàng lại rơi ra khỏi khe nứt, đập mạnh xuống đất động đến xương gãy.
Khẽ rên rỉ một hồi, nàng khó khăn xoay người lại, nằm ngửa phát hiện mình đã mất liên lạc với Tiểu Hắc hơn mười năm, hình như quay trở lại Ma Giới rồi.
Hoà Thuận thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên lại căng thẳng, lỡ như rơi trúng ổ ma thú thì sao.
Nàng ngồi trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn xung quanh. Nơi nàng rơi xuống là một hòn đảo giữa hồ, hòn đảo không lớn, khi nghiêng đầu có thể thấy mặt nước lấp lánh.
Dưới người nàng có một lớp cỏ ngắn, tạm thời không thấy con ma thú nào, chỉ có mấy con thỏ chân khổng lồ nhàn nhã gặm cỏ.
Tụi nó không hề sợ hãi trước sự xuất hiện đột ngột của Hoà Thuận mà chỉ ngước lên nhìn nàng vài cái rồi ăn tiếp.
Thấy xung quanh không có nguy hiểm gì, Hoà Thuận mới thở phào nhẹ nhõm.
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải nối xương.
Nàng lấy ra một viên đan từ hạt lưu trữ, nhét vào miệng, sau đó thầm vui mừng vì đã học nối xương cơ bản lúc ở Tiên Linh Môn.
Hoà Thuận giơ tay lên, một quả cầu ánh xanh chậm rãi xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó nàng đưa lên chiếc xương bị gãy và bắt đầu nối lại.
Xương sườn bị gãy sau khi nối hơi ngứa và đau, cảm giác rất kỳ lạ.
Ở trình độ hiện tại của nàng, sẽ phải mất nửa canh giờ mới có thể nối được một khúc xương.
Một khi linh lực đã dùng hết, hơi thở phải điều chỉnh lại để bổ sung linh lực trước khi xương gãy được nối lại. Lăn qua lăn lại hồi lâu, cuối cùng nàng cũng nối được những phần bị gãy trên cơ thể.
Phần gãy ở chân nàng cũng đã khỏi. Hoà Thuận nhảy lên thử một chút, đã hoàn toàn không sao. Chỉ là bây giờ không biết nàng đang ở đâu.
Hoà Thuận dang rộng đôi cánh, bay lên không trung nhìn quanh, cố gắng tìm xem có bất kỳ ngôi nhà nào để hỏi đường không. Nhưng xung quanh một bóng người cũng không có, đành phải bay về phía đông bờ biển.
Hơn hai tháng sau, Hòa Thuận bụi bặm đứng ở cửa Thiên Châu thành, trong lòng nhịn không được chửi mắng.
Khe nứt không gian này thực sự mở ra ở nơi hoang vu. Nàng phải dùng phi lá bay suốt nửa tháng mới gặp một thị trấn nhỏ, lần này xa hơn cả Hạ Tang Trấn hồi trước.
Ở Thiên Châu thành, nàng ăn một bữa ngon, đợi ở bờ biển tới khi trời tối.
Ban ngày mục tiêu quá lớn, nếu như trực tiếp bay qua biển, khó bảo toàn sẽ không bị ai phát hiện.
Thiên Châu thành có hai lão yêu bà cũng không phải là ăn chay, vào lúc này mà có người đi Độn Lôn thành thì quá khả nghi.
Cuối cùng, đợi lúc nửa đêm, Hoà Thuận mặc áo choàng đen, lấy ra một mảnh bùa, lặng lẽ bước lên phi lá dưới sự bao phủ của màn đêm bay về phía Độn Lôn thành.
Trên mặt biển Độn Lôn có cấm chế, Hòa Thuận sở dĩ có thể dùng phi lá chủ yếu là do lá bùa Nguyệt Doanh đưa.
Khi nàng đến Độn Lôn thành, Hoà Thuận theo chỉ dẫn tìm đến truyền tống trận. Bây giờ truyền tống trận không được bật, các ký tự màu vàng đều biến mất.
Bầu trời phía trên truyền tống trận tối đến mức nàng phải thắp đèn lồng bí ngô, bắt đầu tìm kiếm trận.
Nàng đang tìm một khối hoa văn có thể trực tiếp truyền tới nơi Nguyệt Doanh bị nhốt, chỉ là mấy hoa văn tương tự nhau, Hòa Thuận mất rất lâu mới tìm được.
Nàng lấy ra mười hai khối linh thạch trung phẩm, bày ở vị trí đặc biệt của hoa văn, sau đó đem một khối lệnh bài ra, rót vào linh lực.
Lệnh bài xoay tròn bay lên, hoa văn trên mặt đất cũng phát ra hoàng quang, một đạo kim quang chợt lóe, Hòa Thuận và mười hai khối linh thạch trung phẩm đều biến mất.
Dị động nhỏ này đã thu hút sự chú ý của hai lão bà trong Độn Lôn thành.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ. Ta vừa mới phát hiện Độn Lôn có biến động, thực sự rất kỳ quái.” Thủy San Minh chạy hừng hực tới, đẩy cửa phòng ra hoang mang nói.
Thấy nàng hoảng sợ, Thủy Trân Minh trừng mắt mắng: “Ngươi hoảng cái gì?”
Thủy San Minh thực sự hoảng: “Tỷ tỷ, chấn động kỳ quái vừa rồi hẳn là có người sử dụng truyền tống trận. Độn Lôn có cấm chế, chỉ đến đúng thời gian mới mở thì sao có người qua đó được. Hay là hắn muốn tìm người thay thế chúng ta?”
Thủy Trân Minh cau mày, đi đi lại lại trong phòng, Thủy San Minh nóng lòng muốn nhảy dựng lên.
“Tỷ tỷ, bây giờ phải làm sao? Có nên liên lạc với hắn, hỏi xem có chuyện gì không?” Thủy San Minh lo lắng hỏi.
Thủy Trân Minh dừng lại, buồn bực nói: “Làm sao liên lạc được? Hắn từ trước đến nay đều liên lạc trước, sao có thể tìm được hắn? Hơn nữa, lần cuối cùng trò chuyện cũng là sáu trăm năm trước.”
Sau đó nàng suy nghĩ một chút: “Những năm này chúng ta cũng không làm gì sai, lần cung điện mở ra kia, chúng ta cũng lừa không ít tu sĩ tiến vào, đã làm tốt như vậy thì sao phải kiếm người thay thế.”
“Vậy... vừa rồi truyền tống dao động là chuyện gì xảy ra?” Thủy San Minh nghĩ cũng đúng, thả lỏng một chút, nhưng vẫn bất an hỏi.
Thủy Trân Minh ấn huyệt thái dương, có chút do dự: “Có lẽ, chẳng bao lâu nữa, Ma Giới sẽ biến động. Không, rất có thể sẽ là cả Tam Giới.”
“Tỷ tỷ, ý của ngươi là hắn muốn đi ra? Không có khả năng. Khi chúng ta nhìn thấy hắn, hắn chỉ còn lại...” Thủy San Minh tựa hồ nghĩ đến cái gì khủng bố, sắc mặt tái nhợt.
Thủy Trân Minh bình tĩnh: “Có chuyện gì không thể? Cũng không phải ngươi không biết hắn là ai.”
Phải mất một thời gian khe nứt không gian mới có thể mở.
Hoà Thuận ngồi trong linh lực mạnh mẽ do Ngọc Phù phát ra, một chút cũng không dám cử động.
Nguyên nhân là do một thân nàng đau nhức và bốn chiếc xương sườn đã bị gãy, chỉ cần cử động nhẹ cũng gây ra đau đớn tột cùng.
Nàng còn lo lắng nếu Ngọc Phù tạo ra động tĩnh quá lớn, bọn họ sẽ nhân cơ hội xông tới giết nàng.
Nhưng Hoà Thuận khá ngạc nhiên, sau khi nhìn thấy nàng, bọn họ lại lùi lại vài bước.
Nàng liếc thấy Hạng Huyên sắc mặt xanh xao đang đứng sau một ông già gầy gò.
Hạc Hiên nhìn Hoà Thuận, rõ ràng nàng ta ở Luyện Khí Hậu Kỳ mà lại phát ra linh lực cường đại như vậy. Chưa nói đến Ngọc Phù trong tay, hắn chưa từng thấy hoa văn đó bao giờ, nhưng hắn biết đây là đồ tốt.
Nếu đối phương thật sự là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, lại ẩn nấp trong cơ thể của một dược đồng, như vậy sẽ rất khó đối phó.
Trong lòng hắn có chút kiêng dè, nhưng cũng sợ phạm sai lầm dẫn đến mất mặt, Hạc Hiên không muốn trực tiếp bước lên hỏi.
Hắn liếc nhìn Huyết Phật đang xấu hổ bên cạnh, muốn hỏi hắn nhưng hai người vừa mới đánh xong, không thích hợp.
Đúng lúc này, Hạng Huyên tiến lên một bước, chắp tay với Hòa Thuận: “Vị tiên hữu này, vì sao giả mạo làm dược đồng trong phái, có phải có hiểu lầm gì không?”
Hạc Hiên tán thưởng gật gật đầu, tiểu tử này thật đúng là có ý quan sát.
Mà Hạng Huyên chỉ hy vọng Hòa Thuận đừng nói gì đến việc quen biết hắn.
Hắn không muốn Hạc Hiên hiểu lầm Hoà Thuận cùng Kiếm Phái là một phe, càng hi vọng nàng không phải tu sĩ Nguyên Anh, có thể bớt đắc tội nàng.
Hoà Thuận toàn thân đau nhức, không rảnh cùng hắn nói chuyện, chỉ có thể nhìn chằm chằm bọn họ không nói một lời, chờ Ngọc Phù trong tay mở ra khe nứt trong không gian.
Thấy Hòa Thuận không để ý tới mình, Hạng Huyên quay đầu nhìn sư phụ, dưới sự chỉ dẫn của sư phụ, đành phải hỏi lại: “Tiên Hữu phải chăng có điều khó nói? Có thể nói với bọn ta, bọn ta sẽ không khiến ngươi khó xử.”
Vừa dứt lời, Ngọc Phù đột nhiên nứt ra, một khoảng trống rộng bằng một người xuất hiện trước mặt Hoà Thuận.
Hoà Thuận kéo lê cái chân bị thương của mình, dang rộng đôi cánh và lao vào khoảng trống.
“Khe nứt không gian!” Lý Lập Nhân cùng Hạc Hiên đồng thời hét lên.
Mặc dù có nhiều khe nứt không gian dẫn đến Ma Giới trong Phàm Giới, nhưng chúng đều ở xung quanh Phong Vô thành, ở nơi khác hoàn toàn không có.
Mà để mở được một khe nứt không gian ổn định lại cần rất nhiều tu sĩ Hoá Thần Kỳ hợp sức mới làm được.
Thứ duy nhất có thể mạnh mẽ xé ra một khe nứt không gian an toàn chính là do Bùa Ngọc được một số chuyên gia chế tạo từ hàng ngàn năm trước, họ chỉ nghe nói đến vật này, nhưng về cơ bản chưa từng nhìn thấy.
Thế mà trong tay Hoà Thuận giờ lại có một cái. Thân phận nàng càng trở nên khó hiểu.
Lý Lập Nhân cảm thấy lo lắng. Hắn vội lao về phía trước đưa tay vào khe nứt, cố gắng kéo Hoà Thuận ra ngoài.
Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như hắn tưởng.
Hắn hét lên một cách đau đớn, tay trái của Lý Lập Nhân bị khe nứt nuốt sống, chỉ còn lại phần trên khuỷu tay.
Vết thương đã bị cắt, hắn phải nhanh chóng dùng linh lực để ngăn máu chảy ra.
Hạc Hiên nhìn khe nứt không gian cùng Hoà Thuận biến mất, trong lòng cảm thấy tiếc nuối.
Nếu bắt được nàng ta, hỏi nàng lấy Ngọc Phù từ đâu, chắc chắn hắn có thể tìm được vô số thứ tốt.
Nhưng khi thấy Lý Lập Nhân dùng linh lực ngăn vết máu trên tay, tâm tình Hạc Hiên đột nhiên tốt lên rất nhiều.
Hắn giả vờ quan tâm nói: “Lý Tiên Hữu, ngươi sao có thể như vậy? Khe nứt không gian này có thể tùy tiện chạm vào sao, may là ngươi chỉ đưa tay vào, nếu duỗi cả người vào, ta ăn nói sao với Kiếm Phái đây?”
Lý Lập Nhân ôm cánh tay bị gãy của mình, vẻ mặt rất khó coi.
Nghe Hạc Hiên chế nhạo mình, Lý Lập Nhân rất tức giận nói: “Hạc tiên hữu thân mến, ngươi tốt nhất nên đi kiểm tra động phủ của mình thì hơn, chúng ta đi!”
Nói xong, Lý Lập Nhân giẫm lên thanh kiếm đầy màu sắc, rời đi cùng Hạng Huyên.
Hạc Hiên hừ nhẹ, trong lòng Huyết Phật cảm thấy bất an, chuẩn bị quay về thẩm vấn Trương Lương Bình.
Mà Hoà Thuận nhảy vào khe nứt không gian, trước khi nàng kịp nhìn rõ thì nàng lại rơi ra khỏi khe nứt, đập mạnh xuống đất động đến xương gãy.
Khẽ rên rỉ một hồi, nàng khó khăn xoay người lại, nằm ngửa phát hiện mình đã mất liên lạc với Tiểu Hắc hơn mười năm, hình như quay trở lại Ma Giới rồi.
Hoà Thuận thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên lại căng thẳng, lỡ như rơi trúng ổ ma thú thì sao.
Nàng ngồi trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn xung quanh. Nơi nàng rơi xuống là một hòn đảo giữa hồ, hòn đảo không lớn, khi nghiêng đầu có thể thấy mặt nước lấp lánh.
Dưới người nàng có một lớp cỏ ngắn, tạm thời không thấy con ma thú nào, chỉ có mấy con thỏ chân khổng lồ nhàn nhã gặm cỏ.
Tụi nó không hề sợ hãi trước sự xuất hiện đột ngột của Hoà Thuận mà chỉ ngước lên nhìn nàng vài cái rồi ăn tiếp.
Thấy xung quanh không có nguy hiểm gì, Hoà Thuận mới thở phào nhẹ nhõm.
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải nối xương.
Nàng lấy ra một viên đan từ hạt lưu trữ, nhét vào miệng, sau đó thầm vui mừng vì đã học nối xương cơ bản lúc ở Tiên Linh Môn.
Hoà Thuận giơ tay lên, một quả cầu ánh xanh chậm rãi xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó nàng đưa lên chiếc xương bị gãy và bắt đầu nối lại.
Xương sườn bị gãy sau khi nối hơi ngứa và đau, cảm giác rất kỳ lạ.
Ở trình độ hiện tại của nàng, sẽ phải mất nửa canh giờ mới có thể nối được một khúc xương.
Một khi linh lực đã dùng hết, hơi thở phải điều chỉnh lại để bổ sung linh lực trước khi xương gãy được nối lại. Lăn qua lăn lại hồi lâu, cuối cùng nàng cũng nối được những phần bị gãy trên cơ thể.
Phần gãy ở chân nàng cũng đã khỏi. Hoà Thuận nhảy lên thử một chút, đã hoàn toàn không sao. Chỉ là bây giờ không biết nàng đang ở đâu.
Hoà Thuận dang rộng đôi cánh, bay lên không trung nhìn quanh, cố gắng tìm xem có bất kỳ ngôi nhà nào để hỏi đường không. Nhưng xung quanh một bóng người cũng không có, đành phải bay về phía đông bờ biển.
Hơn hai tháng sau, Hòa Thuận bụi bặm đứng ở cửa Thiên Châu thành, trong lòng nhịn không được chửi mắng.
Khe nứt không gian này thực sự mở ra ở nơi hoang vu. Nàng phải dùng phi lá bay suốt nửa tháng mới gặp một thị trấn nhỏ, lần này xa hơn cả Hạ Tang Trấn hồi trước.
Ở Thiên Châu thành, nàng ăn một bữa ngon, đợi ở bờ biển tới khi trời tối.
Ban ngày mục tiêu quá lớn, nếu như trực tiếp bay qua biển, khó bảo toàn sẽ không bị ai phát hiện.
Thiên Châu thành có hai lão yêu bà cũng không phải là ăn chay, vào lúc này mà có người đi Độn Lôn thành thì quá khả nghi.
Cuối cùng, đợi lúc nửa đêm, Hoà Thuận mặc áo choàng đen, lấy ra một mảnh bùa, lặng lẽ bước lên phi lá dưới sự bao phủ của màn đêm bay về phía Độn Lôn thành.
Trên mặt biển Độn Lôn có cấm chế, Hòa Thuận sở dĩ có thể dùng phi lá chủ yếu là do lá bùa Nguyệt Doanh đưa.
Khi nàng đến Độn Lôn thành, Hoà Thuận theo chỉ dẫn tìm đến truyền tống trận. Bây giờ truyền tống trận không được bật, các ký tự màu vàng đều biến mất.
Bầu trời phía trên truyền tống trận tối đến mức nàng phải thắp đèn lồng bí ngô, bắt đầu tìm kiếm trận.
Nàng đang tìm một khối hoa văn có thể trực tiếp truyền tới nơi Nguyệt Doanh bị nhốt, chỉ là mấy hoa văn tương tự nhau, Hòa Thuận mất rất lâu mới tìm được.
Nàng lấy ra mười hai khối linh thạch trung phẩm, bày ở vị trí đặc biệt của hoa văn, sau đó đem một khối lệnh bài ra, rót vào linh lực.
Lệnh bài xoay tròn bay lên, hoa văn trên mặt đất cũng phát ra hoàng quang, một đạo kim quang chợt lóe, Hòa Thuận và mười hai khối linh thạch trung phẩm đều biến mất.
Dị động nhỏ này đã thu hút sự chú ý của hai lão bà trong Độn Lôn thành.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ. Ta vừa mới phát hiện Độn Lôn có biến động, thực sự rất kỳ quái.” Thủy San Minh chạy hừng hực tới, đẩy cửa phòng ra hoang mang nói.
Thấy nàng hoảng sợ, Thủy Trân Minh trừng mắt mắng: “Ngươi hoảng cái gì?”
Thủy San Minh thực sự hoảng: “Tỷ tỷ, chấn động kỳ quái vừa rồi hẳn là có người sử dụng truyền tống trận. Độn Lôn có cấm chế, chỉ đến đúng thời gian mới mở thì sao có người qua đó được. Hay là hắn muốn tìm người thay thế chúng ta?”
Thủy Trân Minh cau mày, đi đi lại lại trong phòng, Thủy San Minh nóng lòng muốn nhảy dựng lên.
“Tỷ tỷ, bây giờ phải làm sao? Có nên liên lạc với hắn, hỏi xem có chuyện gì không?” Thủy San Minh lo lắng hỏi.
Thủy Trân Minh dừng lại, buồn bực nói: “Làm sao liên lạc được? Hắn từ trước đến nay đều liên lạc trước, sao có thể tìm được hắn? Hơn nữa, lần cuối cùng trò chuyện cũng là sáu trăm năm trước.”
Sau đó nàng suy nghĩ một chút: “Những năm này chúng ta cũng không làm gì sai, lần cung điện mở ra kia, chúng ta cũng lừa không ít tu sĩ tiến vào, đã làm tốt như vậy thì sao phải kiếm người thay thế.”
“Vậy... vừa rồi truyền tống dao động là chuyện gì xảy ra?” Thủy San Minh nghĩ cũng đúng, thả lỏng một chút, nhưng vẫn bất an hỏi.
Thủy Trân Minh ấn huyệt thái dương, có chút do dự: “Có lẽ, chẳng bao lâu nữa, Ma Giới sẽ biến động. Không, rất có thể sẽ là cả Tam Giới.”
“Tỷ tỷ, ý của ngươi là hắn muốn đi ra? Không có khả năng. Khi chúng ta nhìn thấy hắn, hắn chỉ còn lại...” Thủy San Minh tựa hồ nghĩ đến cái gì khủng bố, sắc mặt tái nhợt.
Thủy Trân Minh bình tĩnh: “Có chuyện gì không thể? Cũng không phải ngươi không biết hắn là ai.”
/103
|