Mùa xuân đến muộn, mang theo cái nóng và những cơn mưa rào vào buổi chiều. Bao phủ trên đất đai màu mỡ là màu xanh ánh mượt của cây cỏ. Những cánh đồng cỏ linh lăng thơm nực, rải rác những bông hoa xanh, đang chờ đợi vụ mùa trong năm. Những đàn gia súc đã rời xa máng ăn và đang gặm cỏ trên những cánh đồng trải dài theo sườn dốc về hướng bờ sông. Cây cối xào xạc, những cành cây rậm tạo thành một bức tường xanh um ở bìa rừng. Đôi khi, dăm ba chú nai tơ nhảy qua nơi ấy, đừng lại nghe ngóng, tìm nơi ẩn núp và lẫn trốn vào cánh rừng. Ngay cả ngôi nhà cũng rộn rả hẳn lên trong tiết xuân, mặc cho những màn cửa nặng trĩu và cứng ngắc, gió vẫn mang hương thơm của hoa huệ trắng, hoa hồng và hoa lài vào tận bên trong.
Jenni thích thú trước sự đổi thay này. Nàng cảm thấy cái nóng của nắng xuân đang dần dần xâm chiếm cơ thể giá lạnh của nàng. Hương thơm của các loài hoa đã lấn át hẳn mùi nhựa thông dai dẳng, sáng sớm, khi thức dậy, Jenni mở rộng các cánh cửa sổ, rồi trở lại nằm dài trên giường, thích thú với cái mát mẻ của cơn gió thoảng. Các loại thuốc chống ốm nghén đối với nàng không có hiệu quả. Nàng vẫn buồn nôn, vào mỗi sáng, khi thức dậy. Thấy thế, Erich buộc nàng phải nằm nghỉ trên giường. Giờ đây, chàng luôn ở nhà mỗi tối và săn sóc nàng thật chu đáo.
Chàng nói:
- Em yêu, anh không muốn để em một mình, anh đã chuẩn bị xong cho cuộc triển lãm tại San Francisco. Theo bác sĩ Elmendorf, thì từ đây đến ngày ấy thì em sẽ đỡ hơn.
Chàng dự định sẽ đi ngày 23 tháng Ba.
- Em hy vọng sẽ khỏe hơn. Anh sẽ không bỏ công việc ở xưởng họa chứ?
- Đương nhiên. Anh rất sung sướng dành thêm thời gian cho các con. Và, thú thật với em, trong vùng này anh là người ít bị gò bó với thời gian nhất.
Giờ đây, mỗi buổi sáng Erich đều đặn dẫn các con đến chuồng ngựa và cho chúng tập cưỡi ngựa. Bà Rooney thường đến thăm nàng. Nàng đã đan gần xong chiếc áo san - đai và tính sẽ làm một tấm chăn chắp mảnh. Cho đến lúc này, Jenni vẫn chẳng hiểu tại sao chiếc áo choàng của nàng lại ở trong xe của Kevin. Nàng ngẫm nghĩ phải chăng Kevin đã vào nông trang từ cửa phía tây vì cửa này chẳng bao giờ khóa. Nơi đây có cái tủ hốc tường, có thể Kevin đã lấy cái áo choàng với ý định chứng tỏ cho mọi người biết Kevin đã gặp nàng rồi, chàng đã lên xe và lạc hướng. Hẳn là Kevin đã lục túi áo với hy vọng tìm thấy tiền, nhưng chỉ thấy chiếc chìa khóa. Kevin lấy ra và cầm nó trên tay và lúc đó xe chệch hướng lao xuống sông.
Nhưng điều đó không thể giải thích cho cú điện thoại.
Như thường lệ, sau giấc ngủ trưa, hai đứa bé thích chạy chơi trên những cánh đồng. Ngồi ở hiên nhà, Jenni vừa đan áo vừa nhìn các con. Thấy Jenni chuẩn bị làm tấm chăn chắp mảnh, bà Rooney lên tầng gác dưới mái và, lấy ra những khúc vải dư trong đó có một khúc vải màu xanh đậm. Bà nói với Jenni:
- Khúc vải này, khi xưa phụ thân của Erich đã mua để tôi may màn cửa phòng ngủ của ông ở cuối hành lang. Hồi đó, tôi đã nói với ông John rằng màu ấy tối lắm, nhưng ông ấy vẫn khăng khăng treo nó suốt hai tháng rồi sau đó mới thấy những màn cửa mà nay vẫn còn.
Không hiểu tại sao, Jenni không hề muốn ngồi trên chiếc xích du dáng thuyền của bà Caroline. Nàng chọn một ghế bành bằng mây để ngồi, tựa người bên những chiếc gối êm ái. Nàng thầm nghĩ, Caroline cũng đã từng ngồi nơi hiên nhà này để may vá và ngắm nhìn đứa bé trai của bà chơi đùa trên những cánh đồng.
Giờ đây, Jenni không còn cảm thấy cô đơn nữa, bởi Erich luôn rủ nàng đi ăn tiệm thì chính nàng là người luôn từ chối bằng câu nói:
- Chưa được đâu, anh yêu, vì em không chịu nỗi mùi thức ăn.
Mỗi khi ra phố, Erich thường dẫn theo hai bé gái. Khi trở về, chúng thích thú kể cho nàng nghe về những nơi chúng đã dừng lại để uống sữa tươi và ăn bánh ngọt; những người chúng gặp...
Erich dọn đến ngủ ở căn phòng cuối của thân phụ chàng ngày trước. Chàng nói:
- Jenni à, anh ngủ ở đây thì dễ cho anh hơn. Nếu hằng đêm chúng ta nằm bên nhau, anh cảm thấy không thể nào kềm chế việc ôm em. Hơn nữa, em thường trăn trở trong giấc ngủ. Tốt hơn là em nên ngủ một mình.
Jenni cố tỏ ra đồng ý với chàng, những cơn ác mộng đều đặn đến trong giấc ngủ của nàng, và cũng vẫn là cái cảm giác chạm phải một khuôn mặt trong bóng đêm, với mái tóc dài ve vuốt má nàng, nàng không dám kể cho Erich nghe việc đó. Hẳn chàng sẽ cho rằng nàng điên.
Đêm trước chuyến đi San Francisco của Erich. Chàng yêu cầu Jenni theo chàng đến chuồng ngựa. Hai ngày nay, cơn buồn nôn đã ngưng vật vã nàng.
Chàng nói:
- Anh sẽ an tâm hơn nếu em có mặt khi các con cưỡi ngựa. Anh không mấy tin Joe!
Nàng rùng mình lo sợ: Tại sao?
- Anh nghe nói tối nào Joe cũng say khướt với cậu hắn. Joe bị ảnh hưởng xấu bởi Josh Brothers. Dầu sao, nếu Joe có vẻ không binh thường thì em không nên để hắn tập các con cưỡi ngựa. Lẽ ra anh đã cho hắn thôi việc.
Nàng trông thấy Mark đang đứng với Joe trong chuồng ngựa. Giọng nói vốn trầm tĩnh của Mark bỗng cất cao lạnh lùng:
- Bộ chú không biết để thuốc chuột gần kho trữ thóc như thế là rất nguy hiểm hay sao? Nếu ngựa ăn phải thứ cỏ vấy thuốc này thì chúng sẽ hoá điên. Joe à, độ này chú sao thế? Báo cho chú biết, nếu điều này xảy ra một lần nữa, tôi sẽ yêu cầu ông Erich cho chú thôi việc. Chú phải nhớ rằng, mấy đứa trẻ thì ngày nào cũng tập cuởi ngựa. Con ngựa của Erich thì rất khó cưỡi ngay cả với người nài xuất sắc như ông ta mà cũng không thuần nó được, nếu con Baron ăn phải một tí stricnin đựng trong chiếc hộp ấy, thì nó sẽ đá tung bất cứ ai đến gần nó.
Nghe tiếng la lối, Erich buông tay Jenni và hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Mặt đỏ tía, chực khóc, Joe thú nhận:
- Thưa ông, tôi tính bỏ thuốc chuột nhưng vì trời mưa nên tôi đã mang hộp thuốc chuột vào trong chuồng ngựa.
Erich lạnh lùng nói:
- Joe à, tôi cho cậu thôi việc.
Joe đưa mắt nhìn Jenni. nàng thầm nghĩ, liệu mình có thể biết được gì hơn trong khuôn mặt ấy hay chỉ là một lời cầu xin? Nàng không biết phải nói sao?
Nàng bước đến, nắm lấy cánh tay chàng và nói:
- Thôi anh, em năn nỉ, hai đứa bé rất quý Joe, cậu ấy đã kiên trì tập hai đứa bé cưỡi ngựa, nếu anh đuổi cậu, chúng sẽ buồn lắm.
Erich nhìn nàng xoi mói, rồi nói ngắn gọn:
- Được, nếu đối với em điều đó quá cần thiết. - Rồi, quay sang Joe, chàng nói - Này Joe, chỉ một lỗi nhỏ nữa thôi, như quên đóng cửa chuồng ngựa; để chó đi rong trên đất của tôi, chẳng hạn... thì tôi sẽ đuổi cậu ngay, hiểu chưa?
Joe nói nho nhỏ:
- Vâng. Thưa ông. cám ơn ông, cám ơn bà Erich.
Erich nói tiếp giọng khô khốc:
- Dẫu bà Erich có nói gi chăng nửa... Này, Jenni. Anh không muốn các con cưỡi ngựa trước khi anh trở về. Hiểu rõ chưa?
- Vâng. - Nàng đồng ý. Trông nét mặt Joe thật khổ sở. Vết nhăn hiện trên vầng trán anh ta.
Cùng với Erich và Jenni, Mark rời chuồng ngựa. Anh nói:
- Erich à, có một con bê con vừa mới sinh ra trong xưởng sửa. Chính vì thế nên tôi đến đây. Anh nên coi chừng Joe. Tối hôm qua, hắn vừa đánh lộn.
Erich cáu kỉnh hỏi:
- Hắn gặp phải chứng gì thế?
Mark sa sầm mặt. Anh nói:
- Một thanh niên học đòi uống rượu là như thế đấy!
Erich đề nghị:
- Anh dùng cơm trưa nay với chúng tôi nhé? Dạo sau này chúng tôi ít gặp anh.
- Anh đến nhé, Mark. - Jenni thầm thì.
Họ cùng vào nhà.
Erich nói:
- Hai người hãy vào nhà trước đi.. Mark, anh hãy rót rượu giùm tôi nhé, tôi phải ghé qua văn phòng để lấy thư.
Chờ Erich đi khỏi, Mark nói vội với Jenni:
- Có hai điều tôi muốn nói với chị, Jenni. Trước tiên đó là tin chị mang thai. Xin chúc mừng chị. Thế nào, chị có khỏe không?
- Bây giờ tôi đả khỏe nhiều rồi.
- Jenni, một chuyện khác mà tôi muốn nói với chị. Chị thật tử tế khi can thiệp cho Joe, nhưng không phải lúc. Đã có lý do khiến Joe thường gây gổ trong quán rượu. Hắn ta không biết che giấu tình cảm của mình. Hắn tôn thờ chị và những gã trong quán đã chế diễu hắn ta vì chuyện đó. Tôi thấy tốt hơn là hắn nên rời xa nông trang.
- Và rời xa cả tôi?
- Đúng, chị rất trung thực.
Jenni thích thú trước sự đổi thay này. Nàng cảm thấy cái nóng của nắng xuân đang dần dần xâm chiếm cơ thể giá lạnh của nàng. Hương thơm của các loài hoa đã lấn át hẳn mùi nhựa thông dai dẳng, sáng sớm, khi thức dậy, Jenni mở rộng các cánh cửa sổ, rồi trở lại nằm dài trên giường, thích thú với cái mát mẻ của cơn gió thoảng. Các loại thuốc chống ốm nghén đối với nàng không có hiệu quả. Nàng vẫn buồn nôn, vào mỗi sáng, khi thức dậy. Thấy thế, Erich buộc nàng phải nằm nghỉ trên giường. Giờ đây, chàng luôn ở nhà mỗi tối và săn sóc nàng thật chu đáo.
Chàng nói:
- Em yêu, anh không muốn để em một mình, anh đã chuẩn bị xong cho cuộc triển lãm tại San Francisco. Theo bác sĩ Elmendorf, thì từ đây đến ngày ấy thì em sẽ đỡ hơn.
Chàng dự định sẽ đi ngày 23 tháng Ba.
- Em hy vọng sẽ khỏe hơn. Anh sẽ không bỏ công việc ở xưởng họa chứ?
- Đương nhiên. Anh rất sung sướng dành thêm thời gian cho các con. Và, thú thật với em, trong vùng này anh là người ít bị gò bó với thời gian nhất.
Giờ đây, mỗi buổi sáng Erich đều đặn dẫn các con đến chuồng ngựa và cho chúng tập cưỡi ngựa. Bà Rooney thường đến thăm nàng. Nàng đã đan gần xong chiếc áo san - đai và tính sẽ làm một tấm chăn chắp mảnh. Cho đến lúc này, Jenni vẫn chẳng hiểu tại sao chiếc áo choàng của nàng lại ở trong xe của Kevin. Nàng ngẫm nghĩ phải chăng Kevin đã vào nông trang từ cửa phía tây vì cửa này chẳng bao giờ khóa. Nơi đây có cái tủ hốc tường, có thể Kevin đã lấy cái áo choàng với ý định chứng tỏ cho mọi người biết Kevin đã gặp nàng rồi, chàng đã lên xe và lạc hướng. Hẳn là Kevin đã lục túi áo với hy vọng tìm thấy tiền, nhưng chỉ thấy chiếc chìa khóa. Kevin lấy ra và cầm nó trên tay và lúc đó xe chệch hướng lao xuống sông.
Nhưng điều đó không thể giải thích cho cú điện thoại.
Như thường lệ, sau giấc ngủ trưa, hai đứa bé thích chạy chơi trên những cánh đồng. Ngồi ở hiên nhà, Jenni vừa đan áo vừa nhìn các con. Thấy Jenni chuẩn bị làm tấm chăn chắp mảnh, bà Rooney lên tầng gác dưới mái và, lấy ra những khúc vải dư trong đó có một khúc vải màu xanh đậm. Bà nói với Jenni:
- Khúc vải này, khi xưa phụ thân của Erich đã mua để tôi may màn cửa phòng ngủ của ông ở cuối hành lang. Hồi đó, tôi đã nói với ông John rằng màu ấy tối lắm, nhưng ông ấy vẫn khăng khăng treo nó suốt hai tháng rồi sau đó mới thấy những màn cửa mà nay vẫn còn.
Không hiểu tại sao, Jenni không hề muốn ngồi trên chiếc xích du dáng thuyền của bà Caroline. Nàng chọn một ghế bành bằng mây để ngồi, tựa người bên những chiếc gối êm ái. Nàng thầm nghĩ, Caroline cũng đã từng ngồi nơi hiên nhà này để may vá và ngắm nhìn đứa bé trai của bà chơi đùa trên những cánh đồng.
Giờ đây, Jenni không còn cảm thấy cô đơn nữa, bởi Erich luôn rủ nàng đi ăn tiệm thì chính nàng là người luôn từ chối bằng câu nói:
- Chưa được đâu, anh yêu, vì em không chịu nỗi mùi thức ăn.
Mỗi khi ra phố, Erich thường dẫn theo hai bé gái. Khi trở về, chúng thích thú kể cho nàng nghe về những nơi chúng đã dừng lại để uống sữa tươi và ăn bánh ngọt; những người chúng gặp...
Erich dọn đến ngủ ở căn phòng cuối của thân phụ chàng ngày trước. Chàng nói:
- Jenni à, anh ngủ ở đây thì dễ cho anh hơn. Nếu hằng đêm chúng ta nằm bên nhau, anh cảm thấy không thể nào kềm chế việc ôm em. Hơn nữa, em thường trăn trở trong giấc ngủ. Tốt hơn là em nên ngủ một mình.
Jenni cố tỏ ra đồng ý với chàng, những cơn ác mộng đều đặn đến trong giấc ngủ của nàng, và cũng vẫn là cái cảm giác chạm phải một khuôn mặt trong bóng đêm, với mái tóc dài ve vuốt má nàng, nàng không dám kể cho Erich nghe việc đó. Hẳn chàng sẽ cho rằng nàng điên.
Đêm trước chuyến đi San Francisco của Erich. Chàng yêu cầu Jenni theo chàng đến chuồng ngựa. Hai ngày nay, cơn buồn nôn đã ngưng vật vã nàng.
Chàng nói:
- Anh sẽ an tâm hơn nếu em có mặt khi các con cưỡi ngựa. Anh không mấy tin Joe!
Nàng rùng mình lo sợ: Tại sao?
- Anh nghe nói tối nào Joe cũng say khướt với cậu hắn. Joe bị ảnh hưởng xấu bởi Josh Brothers. Dầu sao, nếu Joe có vẻ không binh thường thì em không nên để hắn tập các con cưỡi ngựa. Lẽ ra anh đã cho hắn thôi việc.
Nàng trông thấy Mark đang đứng với Joe trong chuồng ngựa. Giọng nói vốn trầm tĩnh của Mark bỗng cất cao lạnh lùng:
- Bộ chú không biết để thuốc chuột gần kho trữ thóc như thế là rất nguy hiểm hay sao? Nếu ngựa ăn phải thứ cỏ vấy thuốc này thì chúng sẽ hoá điên. Joe à, độ này chú sao thế? Báo cho chú biết, nếu điều này xảy ra một lần nữa, tôi sẽ yêu cầu ông Erich cho chú thôi việc. Chú phải nhớ rằng, mấy đứa trẻ thì ngày nào cũng tập cuởi ngựa. Con ngựa của Erich thì rất khó cưỡi ngay cả với người nài xuất sắc như ông ta mà cũng không thuần nó được, nếu con Baron ăn phải một tí stricnin đựng trong chiếc hộp ấy, thì nó sẽ đá tung bất cứ ai đến gần nó.
Nghe tiếng la lối, Erich buông tay Jenni và hỏi:
- Có chuyện gì thế?
Mặt đỏ tía, chực khóc, Joe thú nhận:
- Thưa ông, tôi tính bỏ thuốc chuột nhưng vì trời mưa nên tôi đã mang hộp thuốc chuột vào trong chuồng ngựa.
Erich lạnh lùng nói:
- Joe à, tôi cho cậu thôi việc.
Joe đưa mắt nhìn Jenni. nàng thầm nghĩ, liệu mình có thể biết được gì hơn trong khuôn mặt ấy hay chỉ là một lời cầu xin? Nàng không biết phải nói sao?
Nàng bước đến, nắm lấy cánh tay chàng và nói:
- Thôi anh, em năn nỉ, hai đứa bé rất quý Joe, cậu ấy đã kiên trì tập hai đứa bé cưỡi ngựa, nếu anh đuổi cậu, chúng sẽ buồn lắm.
Erich nhìn nàng xoi mói, rồi nói ngắn gọn:
- Được, nếu đối với em điều đó quá cần thiết. - Rồi, quay sang Joe, chàng nói - Này Joe, chỉ một lỗi nhỏ nữa thôi, như quên đóng cửa chuồng ngựa; để chó đi rong trên đất của tôi, chẳng hạn... thì tôi sẽ đuổi cậu ngay, hiểu chưa?
Joe nói nho nhỏ:
- Vâng. Thưa ông. cám ơn ông, cám ơn bà Erich.
Erich nói tiếp giọng khô khốc:
- Dẫu bà Erich có nói gi chăng nửa... Này, Jenni. Anh không muốn các con cưỡi ngựa trước khi anh trở về. Hiểu rõ chưa?
- Vâng. - Nàng đồng ý. Trông nét mặt Joe thật khổ sở. Vết nhăn hiện trên vầng trán anh ta.
Cùng với Erich và Jenni, Mark rời chuồng ngựa. Anh nói:
- Erich à, có một con bê con vừa mới sinh ra trong xưởng sửa. Chính vì thế nên tôi đến đây. Anh nên coi chừng Joe. Tối hôm qua, hắn vừa đánh lộn.
Erich cáu kỉnh hỏi:
- Hắn gặp phải chứng gì thế?
Mark sa sầm mặt. Anh nói:
- Một thanh niên học đòi uống rượu là như thế đấy!
Erich đề nghị:
- Anh dùng cơm trưa nay với chúng tôi nhé? Dạo sau này chúng tôi ít gặp anh.
- Anh đến nhé, Mark. - Jenni thầm thì.
Họ cùng vào nhà.
Erich nói:
- Hai người hãy vào nhà trước đi.. Mark, anh hãy rót rượu giùm tôi nhé, tôi phải ghé qua văn phòng để lấy thư.
Chờ Erich đi khỏi, Mark nói vội với Jenni:
- Có hai điều tôi muốn nói với chị, Jenni. Trước tiên đó là tin chị mang thai. Xin chúc mừng chị. Thế nào, chị có khỏe không?
- Bây giờ tôi đả khỏe nhiều rồi.
- Jenni, một chuyện khác mà tôi muốn nói với chị. Chị thật tử tế khi can thiệp cho Joe, nhưng không phải lúc. Đã có lý do khiến Joe thường gây gổ trong quán rượu. Hắn ta không biết che giấu tình cảm của mình. Hắn tôn thờ chị và những gã trong quán đã chế diễu hắn ta vì chuyện đó. Tôi thấy tốt hơn là hắn nên rời xa nông trang.
- Và rời xa cả tôi?
- Đúng, chị rất trung thực.
/40
|