Tiêu Dao

Chương 11 - Huyết Oán Sơ Hiện (5)

/79




Trần Phong và Y Tích cứ thế ôm nhau trên sườn núi, tuyết lớn đã phủ lấp ngang lưng họ. Nếu là người bình thường họ đã bị đóng băng mà chết, nhưng họ đâu dễ chết như vậy, đây cũng là nỗi bi ai, để cho họ trải qua thời gian đau khổ và hành hạ mà chẳng thấy được điểm tận cùng.

Trần Phong hôn lên đôi môi đang run rẩy của Y Tích, thân thể lạnh như băng, nhưng môi nàng lại nóng như lửa. Hai người đưa hai lưỡi cách biệt ngàn năm cuối cùng chạm nhau ở một nơi, bao nhiêu chua xót đắng cay có lẽ chỉ có họ mới cảm nhận được. Nước mắt, là chứng minh cho tình yêu đôi lứa. Tuyết trên người họ bắt đầu tan chảy, sau đó sự ấm áp lan khắp sơn cốc, thậm chí còn xa hơn thế. Sau khi tuyết tan, cả ngọn núi đầy hoa tươi nở rộ, vang tiếng chim ca, là luân hồi của sinh mệnh đã lưu chuyển tới mùa xuân.

Trần Phong và Y Tích cuối cùng đã mỉm cười, tựa hồ quên đi tất cả, có lẽ nếu không có thay đổi diệu kỳ hoặc là kỳ tích xuất hiện hoặc là trò đùa của trời xanh, họ cũng đã quên đi tất cả, nhưng thế sự đâu có như người mong muốn.

Trần Phong và Y Tích từ trên sườn núi nhảy bật dậy, hương thơm phả vào mũi, tiếng thác nước từ trên cao chảy xuống chạm vào đá sỏi trong trẻo êm tai, Thiên Mã Lưu Tinh cất cánh bay tới đưa họ bay cao tới ngút ngàn tầng mây.

- Trần Phong, chàng hãy bỏ hết những gánh nặng trong lòng chàng đi, đừng cưỡng cầu điều gì, chúng ta hãy thuận theo tự nhiên.

Y Tích khe khẽ nói.

- Ta sẽ như vậy, cảm ơn nàng.

Trần Phong mỉm cười giữa ngọn gió xuân, chưa từng thấy thư thái như vậy bao giờ.

Trần Phong và Y Tích trở lại Vong Ưu cốc, nơi đầu tiên hắn đến. Trần Phong không hiểu sao nhìn nơi này cứ thấy giống Tử Trúc lâm, có lẽ đây chính là Tử Trúc lâm một ngàn năm sau không chừng.

Trần Phong và Y Tích ở lại nơi này, hơn nữa còn bái thiên địa làm phu thê. Hôm đó không ai đến uống rượu mừng, nhưng trăm hoa chúc tụng, muôn chim đua hót. Bọn họ trải qua những ngày thật bình yên, tuy lặng lẽ nhưng hạnh phúc ngập tràn.

- Nghe nói phàm trần chính là hồng trần, mà hồng trần cao tới vạn trượng, ai nhảy vào rồi không nhảy ra được nữa.

Khi bái thiên địa, Y Tích nói:

Thiếp là Thần cũng không thể, chàng hiện giờ đã thoát ly Tam giới, cũng không thể.

- Đây chính là ái tình của hồng trần, chúng ta đều không thể nhảy ra được.

Trần Phong mỉm cười trả lời, sau đó hôn lên môi Y Tích.

Một ngàn năm sau, Y Tích và Trần Phong sinh được một đứa con, bọn họ đều rất vui mừng. Đứa bé này rất nhỏ bé, Trần Phong và Y Tích nắm lấy tay nó cùng đùa vui, nhưng đứa bé mau chóng lớn lên, hơn nữa còn mọc ra một đôi cánh bạch sắc, gương mặt cũng biến thành một người lớn. Trần Phong kinh ngạc kêu lên: Ngự Nô!

Như tỉnh lại từ giấc mộng, Trần Phong nằm trên giường khách sạn, còn Y Tích nhìn thấy con mình biến thành một người trưởng thành cũng kêu lên: Ngự Nô, sau đó phát hiện mình cũng nằm trên giường khách sạn. Bọn họ cùng làm một việc, đó là mở cửa đi hỏi người kia, cả hai cánh cửa đồng thời mở ra, hai người đồng thời nhìn thấy đối phương, trên mặt cùng biểu hiện vẻ khó hiểu.

Thực là mộng sao? Nhưng tại sao cả hai người có thể nằm mơ giống nhau được, hơn nữa còn có cảm nhận chân thật đến thế, hiện thực không thể kết hợp mà tình cảm lại kết tinh trong mộng. Trong lòng hai người họ mang đầy sự phức tạp khó nói thành lời.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau, hình ảnh không xác định được là mộng hay thực đã thoáng lướt ngay trước mặt, từ bắt đầu đến kết thúc, mỗi một phút giây đều rớt xuống. Cuối cùng bọn họ cùng nói ra hai từ: Ngự Nô.

Sau đó bọn họ bay ra khỏi khách sạn, cảm thấy trên đường chứa đầy sát khí và linh lực. Ngự Nô, cánh của hắn đã bị thương, bộ lông trắng muốt điểm sắc đỏ của máu trông rất đẹp mắt.

- Ngự Nô, cuối cùng đã tìm thấy ngươi rồi.

Trần Phong nói.

- Chủ nhân, người không sao là tốt rồi. Kinh Thiên cùng luân hồi với chúng thuộc hạ tới một ngàn năm trước, hắn đang truy sát thuộc hạ.

Ngự Nô đáp.

- Ta đã trực tiếp trải qua cuộc chiến tranh diệt thế của Ma tộc với phàm trần, khi đó ngươi ở đâu?

Trần Phong hỏi.

Thuộc hạ không biết. Thuộc hạ và Kinh Thiên cùng tỉnh lại, tỉnh lại rồi hắn liên tục truy sát thuộc hạ, linh lực công kích của thuộc hạ theo đó mà khôi phục lại, nhưng vẫn bị hắn đả thương. Thuộc hạ chưa hề thấy cái gì là chiến tranh diệt thế cả.

Ngự Nô nói.

- Vậy ta hỏi ngươi, ngươi từng kể cho ta nghe sự tình liên quan đến chiến tranh diệt thế, ngươi làm sao có thể biết được rõ ràng như vậy?

Trần Phong hỏi.

- Thuộc hạ cũng không thể nói đó là chuyện gì, có lẽ một ngàn năm trước thuộc hạ tự thân tham dự cuộc chiến, có lẽ là do Thần Vương kể cho thuộc hạ.

Ngự Nô trả lời.

- Ta đã trực tiếp trải qua chiến tranh diệt thế, nhưng không hề trông thấy ngươi và Kinh thiên của một ngàn năm trước, chuyện này thật lạ.

Hoài nghi của Trần Phong càng lúc càng nặng nề.

- Công chúa!

Ngự Nô nhận ra Y Tích là Công chúa.

- Cuối cùng đã tìm thấy người rồi.

Ngự Nô quỳ xuống thi lễ.

- Hãy đứng dậy, ta hiện tại vẫn chưa hồi phục thành Công chúa đích thực.

Y Tích ngăn lại.

- Ngự Nô, những ngày qua ta đều đi tìm ngươi, hi vọng ngươi có biện pháp giúp Công chúa hồi phục lại linh lực. Cửa thời gian làm sao để mở được, không thì chúng ta sẽ phải ở lại một ngàn năm trước mãi chẳng thể quay về.

Trần Phong bảo.

- Xem ra sự tình phải có kế hoạch dài lâu rồi.

Ngự Nô nói xong, Kinh Thiên cầm kim thương ngân câu cũng đã đuổi tới nơi.

- Ngự Nô, hôm nay ngươi chạy đâu cho thoát.

Kinh Thiên tiếp đất thì nhìn thấy Trần Phong và Y Tích, sau đó nói tiếp:

- Thì ra ngươi cũng bị tống tới một ngàn năm trước, vậy đó hẳn là Công chúa Y Tích của một ngàn năm trước rồi. Hôm nay nhất định phải giải quyết hết các ngươi.

- Nói khoác không biết ngượng.

Ngự Nô nói đoạn nắm chắc loan đao cán dài muốn bước lên cùng Kinh Thiên quyết một trận tử chiến, nhưng bị Trần Phong ngăn lại.

- Ngươi đưa Công chúa chạy đi đã, ta tới đối phó hắn.

Trần Phong ra lệnh.

- Không, thiếp không muốn đi, thiếp muốn ở lại cùng chàng.

Y Tích bướng bỉnh.

- Ha ha ha!

Kinh Thiên cười lớn.

- Các ngươi không ai chạy được cả, nơi đây đã trở thành mồ chôn của các người rồi.

Trần Phong định rút Huyết Oán Kiếm từ trong thân thể mình ra, nhưng không hiểu sao triệu hồi không được, sức mạnh trong người không hiểu sao không thể phát huy. Ngự Nô và Y Tích đều nhìn thấy điểm không ổn.

- Chủ nhân, chuyện gì vậy?

Ngự Nô hỏi.

- Không biết được, Huyết Oán Kiếm và sức mạnh của ta dường như toàn bộ đã biến mất.

Trần Phong đáp.

- Vậy để ta.

Y Tích nói rồi rút chiếc lông vũ trên đầu xuống biến thành lưỡi cắt, nhưng bị Trần Phong giữ lấy tay phải của nàng. Một cảm giác ấm áp quen thuộc từ lòng bàn tay bắt đầu lan ra, lan tới tận tim. Sau đó Y Tích kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Trần Phong cũng đang kinh ngạc nhìn mình, thì ra bọn họ đều quen thuộc và nhung nhớ sự ấm áp này. Vô số hình ảnh lướt qua tâm trí, từ lần tương cứu bên hồ cho tới giấc mộng như thật vừa qua.

- Chúng ta đi!

Trần Phong cảm giác nhớ tới điều gì, tay trái không rời tay phải Y Tích, còn tay phải nắm tay trái của Ngự Nô, liều mạng chạy về phía trước. Trần Phong nhớ lại điểm xa xôi nhất trong ký ức hắn, cuối cùng cũng nhớ lại được cảm giác ấm áp ở tay trái là từ Y Tích, hoặc giả đích thực đến từ Y Tích. Hắn cao hứng vô cùng.

Kinh Thiên đuổi sát phía sau. Tốc độ của Trần Phong càng lúc càng nhanh hơn, hắn chạy vượt qua cả dấu vết mà ánh sáng để lại. Ngự Nô lúc này nhìn sang Công chúa bên trái Trần Phong, hắn cuối cùng cũng đã nhớ lại chuyện mình quên.

Trần Phong hiểu rằng chính tốc độ này khiến hắn chạy thoát khỏi Kinh Thiên truy sát và cũng thoát khỏi số mệnh Thần Số Mệnh an bài. Nhưng hắn không hiểu đây là lần đầu tiên hay lần thứ hai. Hắn nhìn thấy phía trước có một vòng ánh sáng quen thuộc, chính là cánh cửa thời gian. Chạy tới nơi rồi xuất hiện hai luồng kim quang, là đôi cánh của Y Tích. Cuối cùng nàng đã hồi phục được trở thành Công chúa đích thực, nhưng trên mặt Trần Phong và Y Tích không có nụ cười.

- Đây chính là điều cuối cùng mà ta có thể giúp ngươi.

Trong mơ hồ, Trần Phong nhìn thấy bản thân đang đứng trước mặt mình, giống như khi Hoàng tử nói chuyện cùng hắn. Khi đó là cuộc đối thoại giữa linh hồn với thể xác, nhưng linh hồn đã mất, đây là chuyện gì?

- Ta không phải là linh hồn, mà là ảo ảnh do linh lực huyễn hóa ra, rất nhanh sẽ biến mất.

Không ngờ đoán ra điều Trần Phong nghĩ trong lòng.

- Nếu như là cuối cùng, vậy nguơi phải kể cho ta hết toàn bộ câu chuyện.

Trần Phong nói.

- Ta là nguyên thần ngủ say trong thân thể ngươi, là nguyên thần của Thích Điểu. Có thể bởi thời gian say ngủ quá lâu nên ta không thể hoàn toàn thức tỉnh, chỉ khi ngươi gặp nguy hiểm mới có thể lay tỉnh được, giống như khi ngươi mấy lần phát huy nguồn sức mạnh mà chính bản thân mình cũng không khống chế nổi, đầu tóc, y phục và đôi mắt đều biến thành màu trắng, đó chính là lúc ta thức tỉnh.

- Vậy cái lần cuối cùng mà ngươi nói có nghĩa gì?

Trần Phong hỏi tiếp.

- Linh hồn đã bị tiêu diệt trong chiến tranh diệt thế, ta phải dùng linh lực để ngươi tiếp tục sống, để còn ngăn trở Vạn thế hạo kiếp. Ngươi cũng biết rằng hiện giờ ngươi chỉ là một cái xác khô, không có máu cũng không hồn phách. Nguyên thần của người khác thực ra chính là hồn phách, nhưng ngươi là hậu nhân của Nữ Oa, nguyên thần và hồn phách tách biệt nhau, do đó hồn phách biến mất rồi nguyên thần vẫn còn tồn tại, nhưng ta phải phá hủy nguyên thần của ta để trở thành ngươi. Say ngủ bao nhiêu lâu, sức mạnh của ta cũng thoát ly Tam giới. Ta để chúng thay thế ta và ngươi hợp thành một thể, bởi vì ngươi hôm nay cũng là người thoát khỏi Tam giới, sau này ngươi chỉ có một nguồn sức mạnh duy nhất bên ngoài Tam giới là cương thi.

- Cương thi?

- Đúng, là cương thi. Đây là sinh mệnh mới thoát ly khỏi chúng sinh Tam giới, không thuộc về một giới nào trong Tam giới, càng không thuộc về Minh giới của Thần Sáng Tạo, đây chính là ngươi. Sức mạnh của ngươi vừa tà vừa chính, tà giống như ma, có thể phát huy sức mạnh khó lòng tưởng tượng, nhưng không dễ dàng khống chế, do đó không phải vạn bất đắc dĩ chớ có sử dụng. Về sau ngươi luôn luôn mẫn cảm với máu, bởi vì sức mạnh tà ác dùng máu để triệu hồi nên, chỉ cần ngươi uống máu của một người sống, ngươi sẽ mọc ra bốn chiếc răng cương thi. Khi đó ngươi như một con thú điên cuồng, uy lực vô cùng, nhưng nhất định phải nghĩ biện pháp khống chế cuồng tính của mình.

- Hiện tại Chúa tể Ma tộc là Thương Xá đã chết, chỉ còn lại Công chúa Kiển Xá và Ngũ đại Thích khách, còn Công chúa Thần tộc của chúng ta cũng hồi phục linh lực, đối phó với Ma tộc còn phải dùng tới thứ đáng sợ mà bản thân không cách gì khống chế nổi sao?

Trần Phong hỏi.

- Đối phó với bọn chúng đương nhiên không cần tới, nhưng sự tình không đơn giản như ngươi nghĩ đâu. Đây là Vạn thế hạo kiếp, cuối cùng sẽ có sự tình mà ngươi không thể ngờ được phát sinh.

Giọng nói dần nhỏ đi, ảo ảnh cũng mờ dần.

- Ngươi đừng đi, ta còn rất nhiều chuyện muốn hỏi.

Trần Phong vươn tay nắm lấy hắn, nhưng là một khoảng không trống rỗng, chẳng có gì cả.

- Chuyện không hiểu phải tự mình nghĩ ra biện pháp. Vạn thế hạo kiếp là kiếp nạn của Tam giới, cũng là kiếp nạn của ngươi, cũng là kiếp nạn của ta. Ta biến thành sức mạnh trong thân thể ngươi, tất cả đều gắn với bản thân ngươi. Ta còn có một chuyện muốn cảnh báo ngươi, ngươi hiện tại còn chưa phải là cương thi, do đó còn chưa có sức mạnh của cương thi. Sức mạnh này cần có ngươi kích phát, nhưng ta đã không giúp được ngươi nữa rồi, còn làm sao để kích phát, sau này ngươi sẽ tự mình hiểu thôi.


/79

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status