Tiểu Đội Bát Quái Siêu Đẳng

Chương 22

/100


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày đầu tiên Tư Không Dịch ở trong tòa cao ốc Quang Diệu, cậu đắc ý mà ngủ một giấc ngon lành. Nệm cao su kia cực kỳ thoải mái, tuy rằng thiếu vắng tiếng chim hót côn trùng kêu vào ban đêm như ở thôn quê, nhưng từ cửa sổ phòng ngủ của cậu nhìn ra ngoài, có thể thấy được ánh trăng tròn tròn, cũng rất tuyệt.

Điều duy nhất Tư Không Dịch không thích chính là không khí ở Bắc Kinh, nói thật, so với quê nhà cậu thì kém một chút. Chỉ mới đến có ba ngày, cậu đã thấy Tiểu Bạch, Đại Hoa hắt hơi không dưới mười lần. Vì thế ban đêm trong giấc mộng của cậu, tất cả đều là phong cảnh non xanh nước biếc tĩnh lặng êm đềm trong thôn Hồ Lô, mặc dù cậu không ưa gì mấy người trong thôn.

Sáu giờ sáng hôm sau, chuông điện thoại cậu cài đặt còn chưa reo, cậu bỗng cảm thấy trên ngực đột nhiên nặng xuống, rồi toàn bộ cơ thể đều trầm xuống, sau đó là tiếng chó sủa mèo kêu tràn vào hai tai.

Gâu gâu gâu gâu! [Sáu giờ rồi, dậy đi, sáu giờ rồi, dậy đi!]

Meo meo! [Bây giờ anh là người có công ăn việc làm, không thể đến trễ ngay ngày đầu tiên!]

Chít chít chít! [Đêm qua em đã đi dạo một vòng, phát hiện người ở đây không có giấu tiền. Em tìm được rất nhiều ví tiền, tiếc là cuối cùng đều phải trả lại. Tiểu chủ nhân, anh thật sự không ghét ai hả? Chúng ta đừng đụng đến mười vạn kia, em giúp anh cướp của người giàu chia cho người nghèo! Còn nữa, có rảnh nhớ xem cái thẻ trộm được lần trước có bao nhiêu tiền, không chừng có kinh hỉ!]

Vo ve! [Nhanh chóng rời giường ăn sáng, ăn nhiều một chút. Có lòng tốt nhắc nhở, hôm nay sẽ có người “cho anh biết tay”, tuy em không hiểu ý của hắn lắm, nhưng chắc chắn không phải là ý tốt.]

Tư Không Dịch vốn còn đang mơ màng, nghe thế cậu nháy mắt thanh tỉnh, ngồi bật dậy nhìn Tiểu Văn: “Có người muốn kiếm chuyện với tao? Tại sao? Tao mới đến đây ngày đầu tiên, chưa quen biết ai mà?”

Đại Hoa lăn từ trên ngực Tư Không Dịch xuống đùi cậu, meo một tiếng: [Chuyện này còn phải hỏi sao? Có người ghen tỵ anh đẹp trai đó! Giống như mấy con mèo khác ghen tỵ với màu lông của em vậy!]

Tư Không Dịch theo bản năng cảm thấy không đúng lắm, nhưng nghĩ lại cũng thấy có lý. Quả thật cậu khá tuấn tú, toàn thôn Hồ Lô đều không thể phủ nhận.

“Thôi, mặc kệ thế nào, chắc chắn hắn ta không có cách nào trêu chọc tao. Không nói đến chuyện tao vốn thông minh và tin tức linh thông, trọng điểm là, một mình tao có thể đánh thắng ba người!” Tư Không Dịch nói xong lập tức rời giường rửa mặt. Mất mười phút hoàn tất, tinh thần phấn chấn bắt đầu rèn luyện thân thể trong phòng khách.

Nói là rèn luyện thân thể nhưng cũng không như mọi người tưởng tượng chạy bộ hay rèn luyện thể thao, Thái Cực quyền cái gì, mà là tập một bộ võ công bị Tư Không Dịch gọi là “Đùa giỡn bắt chước”. Muốn nói cho đúng  thì nó có hơi giống “Ngũ cầm hí”, nhưng Tư Không Dịch bắt chước chính là động tác đánh nhau của bốn tên đàn em, cuối cùng cậu lấy động tác thô bạo khí phách của mẹ cậu khi đánh lão cha làm chiêu kết thúc.

*Ngũ Cầm Hí, mô phỏng điệu bộ của năm loài thú là cọp, nai, gấu, khỉ và chim. 

/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status