*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vì rời khỏi thôn quê đã giam cầm cậu suốt mười năm qua, cho dù Tư Không Dịch chỉ mặc một cái áo len trắng rẻ tiền và quần bò, cậu cũng vui vẻ một đường đi qua con đường núi đơn điệu. Sau khi vào thị trấn, cậu giao xe điện ba bánh cho bảo vệ của cửa hàng quà vặt nhà Tiểu Hổ, rồi dẫn bốn tên đàn em mặt mày hưng phấn bắt đầu đi dạo thị trấn.
Đây không phải lần đầu Tư Không Dịch đến thị trấn, nhưng loại cảm giác không có áp lực gì còn ôm một đống tiền đi dạo phố đúng là cực kỳ không tồi, cậu mua một bộ đồ thể thao màu xanh da trời, sau khi mặc vào, cả người giống như tỏa sáng. Thị trấn này rất nhỏ, hoàn toàn không có ai đủ khả năng so sánh với gương mặt của cậu, lại thêm bản thân Tư Không Dịch còn mang theo một loại khí chất đặc biệt “Khiến người khác nhìn vào là nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần”. Trong lúc nhất thời, rất nhiều cô gái trong thị trấn đều đỏ mặt nhìn qua người thanh niên này.
Sau khi Tư Không Dịch mua quần áo xong, cậu hạ quyết tâm không được xài tiền lung tung, đi thẳng đến một quán mì thịt mò nhìn khá lớn, “Ông chủ, cho bốn tô mì thịt bò! Thêm nhiều thịt bò!”
Sau khi vào quán cậu cao hứng hô một tiếng, ông chủ ngẩng đầu thấy là một cậu trai hoạt bát, lập tức nở nụ cười tươi rói, “Được, chờ một chút, có ngay đây.”
Vì ông chủ là một người cận thị, lúc này lại không đeo mắt kính nên thái độ của ông ấy rất tự nhiên. Nhưng nhân viên phục vụ trong quán lại hoàn toàn khác, phải biết, bọn họ vừa mới bị một nhân vật cực kỳ xuất sắc hù chết, hiện tại lại thấy được một người, dù là khí chất hay là diện mạo đều không thua kém người kia, nhất thời bọn họ không kịp phản ứng – chẳng lẽ hôm nay quán mì thịt bò của bọn họ đặc biệt thu hút trai đẹp sao? Bình thường mấy tháng cũng không thấy ai xuất sắc đến, hôm nay lại có đến hai người? Ồ, không đúng, sao còn có một mèo một chó công khai vào đây? Ôi trời ơi! Thế mà còn có một con hamster trắng muốt!!
“Ừm, quý khách.”
Tư Không Dịch đặt ba lô xuống bên cạnh chỗ ngồi, quay đầu cười với nhân viên phục vụ: “Sao vậy?”
Nhân viên phục vụ nhịn không được trong lòng yên lặng che mặt một cái, tim thắt lại, đối với gương mặt này cô không đành lòng nói ra câu tiếp theo! Nhưng mà tiền lương…
“Chào quý khách, quán chúng tôi cấm vật nuôi vào, vì vậy chó mèo và hamster của anh…”
Tư Không Dịch à một tiếng, sau đó gật đầu, lộ ra một nụ cười tươi: “Không sao, cần phải làm vậy. Tuy là Đại Hoàng, Đại Hoa và Tiểu Bạch rất sạch sẽ, nhưng tôi hiểu quy định của mọi người. Quán ăn vẫn nên cẩn thận với các điều khoản an toàn vệ sinh. Vậy có thể bày một cái bàn khác bên ngoài không? Tôi ra ngoài cùng ăn với bọn chúng được không? Trong nhà của tôi không còn ai, chúng nó chính là người nhà của tôi, tôi muốn cùng chúng nó đồng cam cộng khổ.”
Nhân viên phục vụ nghe nói như vậy suýt chút nữa trực tiếp khóc hu hu! Cô thật không muốn làm người xấu chút nào! Anh trai này không còn người thân nhưng vẫn lạc quan vui vẻ như vậy, thế mà cô lại muốn đuổi người ta và mấy thú cưng của người ta ra ngoài ăn, làm sao bây giờ! Thật không muốn tiền lương hu hu hu!
“Vậy để anh chịu uất ức rồi, tôi đi dọn bàn ngay đây!” Nữ nhân viên phục vụ dùng tốc độ trước nay chưa từng có, bên cạnh còn có mấy nhân viên khác nghe bọn họ nói chuyện tiến lên giúp đỡ, dù thế nào cũng không được thất lễ anh đẹp trai! Quán của bọn họ là quán mì thịt bò tốt nhất thị trấn, tuyệt đối phải làm khách hàng vừa lòng!
Ngay lúc vài nhân viên phục vụ vội trước vội sau đi dọn bàn, trong quán bỗng vang lên một tiếng hừ lạnh cực kỳ khi người, sau đó giọng nói trào phúng truyền tới:
“A, súc sinh chính là súc sinh, vốn không có tư cách lên bàn ăn. Vậy mà còn cùng súc sinh ăn cơm, thật sự chưa từng thấy quá người nào đầu óc buồn cười như vậy.”
Vừa mới tươi cười, Tư Không Dịch nghe mấy lời như thế, khóe miệng nháy mắt hạ xuống. Trong mắt cậu hiện lên một tia lạnh lẽo, quay đầu nhìn thẳng về hướng truyền đến giọng nói. Sau đó cậu thấy được ba người.
Trong đó có một người mà độ tồn tại thấp đến nỗi có thể trực tiếp bỏ qua hắn, mà một người khác lại hưng phấn giống như một con gà chọi đồng thời nhìn cậu, giống như cậu chính là một con gà chọi khác vậy. Ánh mắt Tư Không Dịch chỉ dừng lại trên người tên “gà chọi” vài giây, sau đó nhìn qua người ngồi ở giữa, người này có cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt.
Tư Không Dịch cau mày, tại sao lúc mới bước vào cậu không nhìn thấy người này? Chờ tới bây giờ cậu mới đột nhiên cảm thấy người này cực kỳ bắt mắt. Hắn chỉ yên tĩnh ngồi đó, sống lưng thẳng tắp, cả người tỏa ra khí thế của nhân vật thuộc tầng lớp cao, khiến người khác hoàn toàn không cách nào bỏ qua, cặp mắt chắc hẳn là rất sắc bén bị một cặp kính gọng vàng che đi, hắn mím đôi môi mỏng nhíu mày, dường như rất bất mãn với câu nói vừa rồi của tên “gà chọi “, ngón tay thon dài thoạt nhìn rất có lực gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, tây trang vừa nhìn là biết rất cao cấp, cổ tay áo theo động tác cả hắn thoáng chạm lên mặt bàn, phỏng chừng có thể bức tử chứng khiết phích.
Tóm lại, đây là một người nguy hiểm, mạnh mẽ, tự tin. Tư Không Dịch tổng kết trong lòng, sau đó cực kỳ khó chịu liếc mắt xem thường, có người này bên cạnh tên “gà chọi”, phỏng chừng cậu không thể trả thù công khai.
“Yến Chấn.”
Người thoạt nhìn rất có cảm giác tồn tại đột nhiên mở miệng nói hai chữ.
Tư Không Dịch ngạc nhiên nhìn cái tên “gà chọi” vừa mới khiêu khích cậu thế nhưng toàn thân run lên một cái, dường như lập tức từ “gà chọi” biến thành “gà bệnh”, rất không cam lòng trừng mắt liếc cậu một cái, xoay đầu sang chỗ khác hừ một tiếng: “Em lại không có nói sai. Anh, rốt cuộc anh đến đón em về phải không? Nếu hôm nay chúng ta không đi, bà nội và ba sẽ không đợi kịp.”
Chỉ thấy vị anh trai này hơi cau mày, sau đó nói: “Câm miệng. Ăn cơm của em đi.” Sau khi nói xong hắn quay đầu nhìn Tư Không Dịch, lúc nhìn thấy gương mặt của cậu, ánh mắt vị anh trai này hơi lóe lên, sau đó gật gật đầu với cậu, rồi quay đầu nói gì đó với người trợ lý không hề có cảm giác tồn tại kia.
Qua một lúc, Tư Không Dịch liền biết vị anh trai này nói cái gì.
Ở bên ngoài phơi nắng ăn mì thịt bò, cậu rất nhanh nghe được lời truyền đạt của nhân viên phục vụ: “Đây là một đĩa thịt bò, một đĩa gà quay, còn có một đĩa rau trộn ngó sen thái nhỏ. Là vị khác bàn bên kia nói mời anh, muốn xin lỗi thay cho em trai.”
*Rau trộn ngó sen
Vì rời khỏi thôn quê đã giam cầm cậu suốt mười năm qua, cho dù Tư Không Dịch chỉ mặc một cái áo len trắng rẻ tiền và quần bò, cậu cũng vui vẻ một đường đi qua con đường núi đơn điệu. Sau khi vào thị trấn, cậu giao xe điện ba bánh cho bảo vệ của cửa hàng quà vặt nhà Tiểu Hổ, rồi dẫn bốn tên đàn em mặt mày hưng phấn bắt đầu đi dạo thị trấn.
Đây không phải lần đầu Tư Không Dịch đến thị trấn, nhưng loại cảm giác không có áp lực gì còn ôm một đống tiền đi dạo phố đúng là cực kỳ không tồi, cậu mua một bộ đồ thể thao màu xanh da trời, sau khi mặc vào, cả người giống như tỏa sáng. Thị trấn này rất nhỏ, hoàn toàn không có ai đủ khả năng so sánh với gương mặt của cậu, lại thêm bản thân Tư Không Dịch còn mang theo một loại khí chất đặc biệt “Khiến người khác nhìn vào là nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần”. Trong lúc nhất thời, rất nhiều cô gái trong thị trấn đều đỏ mặt nhìn qua người thanh niên này.
Sau khi Tư Không Dịch mua quần áo xong, cậu hạ quyết tâm không được xài tiền lung tung, đi thẳng đến một quán mì thịt mò nhìn khá lớn, “Ông chủ, cho bốn tô mì thịt bò! Thêm nhiều thịt bò!”
Sau khi vào quán cậu cao hứng hô một tiếng, ông chủ ngẩng đầu thấy là một cậu trai hoạt bát, lập tức nở nụ cười tươi rói, “Được, chờ một chút, có ngay đây.”
Vì ông chủ là một người cận thị, lúc này lại không đeo mắt kính nên thái độ của ông ấy rất tự nhiên. Nhưng nhân viên phục vụ trong quán lại hoàn toàn khác, phải biết, bọn họ vừa mới bị một nhân vật cực kỳ xuất sắc hù chết, hiện tại lại thấy được một người, dù là khí chất hay là diện mạo đều không thua kém người kia, nhất thời bọn họ không kịp phản ứng – chẳng lẽ hôm nay quán mì thịt bò của bọn họ đặc biệt thu hút trai đẹp sao? Bình thường mấy tháng cũng không thấy ai xuất sắc đến, hôm nay lại có đến hai người? Ồ, không đúng, sao còn có một mèo một chó công khai vào đây? Ôi trời ơi! Thế mà còn có một con hamster trắng muốt!!
“Ừm, quý khách.”
Tư Không Dịch đặt ba lô xuống bên cạnh chỗ ngồi, quay đầu cười với nhân viên phục vụ: “Sao vậy?”
Nhân viên phục vụ nhịn không được trong lòng yên lặng che mặt một cái, tim thắt lại, đối với gương mặt này cô không đành lòng nói ra câu tiếp theo! Nhưng mà tiền lương…
“Chào quý khách, quán chúng tôi cấm vật nuôi vào, vì vậy chó mèo và hamster của anh…”
Tư Không Dịch à một tiếng, sau đó gật đầu, lộ ra một nụ cười tươi: “Không sao, cần phải làm vậy. Tuy là Đại Hoàng, Đại Hoa và Tiểu Bạch rất sạch sẽ, nhưng tôi hiểu quy định của mọi người. Quán ăn vẫn nên cẩn thận với các điều khoản an toàn vệ sinh. Vậy có thể bày một cái bàn khác bên ngoài không? Tôi ra ngoài cùng ăn với bọn chúng được không? Trong nhà của tôi không còn ai, chúng nó chính là người nhà của tôi, tôi muốn cùng chúng nó đồng cam cộng khổ.”
Nhân viên phục vụ nghe nói như vậy suýt chút nữa trực tiếp khóc hu hu! Cô thật không muốn làm người xấu chút nào! Anh trai này không còn người thân nhưng vẫn lạc quan vui vẻ như vậy, thế mà cô lại muốn đuổi người ta và mấy thú cưng của người ta ra ngoài ăn, làm sao bây giờ! Thật không muốn tiền lương hu hu hu!
“Vậy để anh chịu uất ức rồi, tôi đi dọn bàn ngay đây!” Nữ nhân viên phục vụ dùng tốc độ trước nay chưa từng có, bên cạnh còn có mấy nhân viên khác nghe bọn họ nói chuyện tiến lên giúp đỡ, dù thế nào cũng không được thất lễ anh đẹp trai! Quán của bọn họ là quán mì thịt bò tốt nhất thị trấn, tuyệt đối phải làm khách hàng vừa lòng!
Ngay lúc vài nhân viên phục vụ vội trước vội sau đi dọn bàn, trong quán bỗng vang lên một tiếng hừ lạnh cực kỳ khi người, sau đó giọng nói trào phúng truyền tới:
“A, súc sinh chính là súc sinh, vốn không có tư cách lên bàn ăn. Vậy mà còn cùng súc sinh ăn cơm, thật sự chưa từng thấy quá người nào đầu óc buồn cười như vậy.”
Vừa mới tươi cười, Tư Không Dịch nghe mấy lời như thế, khóe miệng nháy mắt hạ xuống. Trong mắt cậu hiện lên một tia lạnh lẽo, quay đầu nhìn thẳng về hướng truyền đến giọng nói. Sau đó cậu thấy được ba người.
Trong đó có một người mà độ tồn tại thấp đến nỗi có thể trực tiếp bỏ qua hắn, mà một người khác lại hưng phấn giống như một con gà chọi đồng thời nhìn cậu, giống như cậu chính là một con gà chọi khác vậy. Ánh mắt Tư Không Dịch chỉ dừng lại trên người tên “gà chọi” vài giây, sau đó nhìn qua người ngồi ở giữa, người này có cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt.
Tư Không Dịch cau mày, tại sao lúc mới bước vào cậu không nhìn thấy người này? Chờ tới bây giờ cậu mới đột nhiên cảm thấy người này cực kỳ bắt mắt. Hắn chỉ yên tĩnh ngồi đó, sống lưng thẳng tắp, cả người tỏa ra khí thế của nhân vật thuộc tầng lớp cao, khiến người khác hoàn toàn không cách nào bỏ qua, cặp mắt chắc hẳn là rất sắc bén bị một cặp kính gọng vàng che đi, hắn mím đôi môi mỏng nhíu mày, dường như rất bất mãn với câu nói vừa rồi của tên “gà chọi “, ngón tay thon dài thoạt nhìn rất có lực gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, tây trang vừa nhìn là biết rất cao cấp, cổ tay áo theo động tác cả hắn thoáng chạm lên mặt bàn, phỏng chừng có thể bức tử chứng khiết phích.
Tóm lại, đây là một người nguy hiểm, mạnh mẽ, tự tin. Tư Không Dịch tổng kết trong lòng, sau đó cực kỳ khó chịu liếc mắt xem thường, có người này bên cạnh tên “gà chọi”, phỏng chừng cậu không thể trả thù công khai.
“Yến Chấn.”
Người thoạt nhìn rất có cảm giác tồn tại đột nhiên mở miệng nói hai chữ.
Tư Không Dịch ngạc nhiên nhìn cái tên “gà chọi” vừa mới khiêu khích cậu thế nhưng toàn thân run lên một cái, dường như lập tức từ “gà chọi” biến thành “gà bệnh”, rất không cam lòng trừng mắt liếc cậu một cái, xoay đầu sang chỗ khác hừ một tiếng: “Em lại không có nói sai. Anh, rốt cuộc anh đến đón em về phải không? Nếu hôm nay chúng ta không đi, bà nội và ba sẽ không đợi kịp.”
Chỉ thấy vị anh trai này hơi cau mày, sau đó nói: “Câm miệng. Ăn cơm của em đi.” Sau khi nói xong hắn quay đầu nhìn Tư Không Dịch, lúc nhìn thấy gương mặt của cậu, ánh mắt vị anh trai này hơi lóe lên, sau đó gật gật đầu với cậu, rồi quay đầu nói gì đó với người trợ lý không hề có cảm giác tồn tại kia.
Qua một lúc, Tư Không Dịch liền biết vị anh trai này nói cái gì.
Ở bên ngoài phơi nắng ăn mì thịt bò, cậu rất nhanh nghe được lời truyền đạt của nhân viên phục vụ: “Đây là một đĩa thịt bò, một đĩa gà quay, còn có một đĩa rau trộn ngó sen thái nhỏ. Là vị khác bàn bên kia nói mời anh, muốn xin lỗi thay cho em trai.”
*Rau trộn ngó sen
/100
|