Mục đại thiếu hoàn toàn không biết bản thân đã hãm hại nhạc phụ tương lai ra sao, bây giờ độ hảo cảm của nhạc phụ với hắn đã từ số lẻ trực tiếp biến thành số âm. Mà Mục đại thiếu còn cảm thấy bản thân như bây giờ rất tốt, hắn cảm thấy tương lai dù có thế nào đi chăng nữa, cho dù một nhà Lâm Lâm đều là yêu tinh, hắn cũng có dũng khí đối mặt với họ, thậm chí còn thuyết phục được họ!
Bất quá, tâm tình Mục đại thiếu bây giờ không mấy tốt đẹp.
Thật ra từ phương diện công việc mà nói, thành phố B bởi vì sai lầm của nhị thiếu mà tạo thành những ảnh hưởng không tốt cùng một số tổn thất, Mục Viêm Khiếu ở đây mấy ngày vãn hồi được bảy tám phần. Việc làm ăn, vốn không thể trông cậy vào lâu dài để kiếm tiền, thỉnh thoảng có tổn thất một chút như vậy, nếu như có khả năng học tập từ đó cũng là một chuyện tốt. Trừ việc đó ra, trải qua sự kiện ở Chỉ Túy Kim Mê, Mục Viêm Minh dường như cũng bớt phóng túng hơn, có suy nghĩ muốn cải tà quy chính, so với tổn thất trước kia của công ty, đây quả thật là một chuyện tốt.
Nhưng thật ra cái lợi lớn nhất không phải hai điểm này, mà là nhờ sai lầm của Mục Viêm Minh mà có đoạn ghi hình ‘khó coi’ của đám con nhà giàu thành phố B, thứ này có thể đem đi bắt chẹt cha mẹ của mấy đứa nhà giàu kia kiếm một vố lớn, sau khi nắm nhược điểm này trong tay, bọn họ từ nay về sau thấy người nhà họ Mục đều đi đường vòng. Mặt khác, Côn Dư cũng tung ra một chút thông tin về những chuyện mà Trịnh Du Hổ đang ngấm ngầm làm ra, cũng cho phép Mục đại thiếu vận hành một phen, vì thế có thể nhổ tận gốc một nửa gia sản Trịnh gia và số tài sản lúc trước chưa đụng đến, không có mấy thứ này, đám người nhà họ Trịnh luôn nhảy tưng tưng lên muốn giết người, cũng nên yên tĩnh lại rồi.
Cho dù bọn họ không muốn yên tĩnh, mất đi tài sản và thế lực, không có ai muốn ủng hộ họ nữa.
Vì thế, dưới sự săn sóc của mấy vệ sĩ Mục gia, tâm tình Mục đại thiếu nên tốt mới phải, dù là lúc trước vua mèo Lâm Lâm đã ngã xuống, nhưng không phải đã có rùa tiên Lâm Lâm mới vực dậy đó sao? Thật không biết đại thiếu xảy ra chuyện gì, ừm, chẳng lẽ đại thiếu gia cảm thấy Lâm Lâm lần này không dễ thương như trước nữa rồi?
Mục Nhị cùng Mục Tam đứng chung một chỗ cúi đầu thầm nôn mửa, Mục Tam còn đặc biệt ngẩng đầu nhìn con rùa nhỏ mai xanh nằm trong lòng bàn tay ông chủ nhà mình. Nhìn nó từ từ chậm rãi làm động tác vươn cổ, đá chân, vênh mặt, Mục Tam mấp máy miệng, thật ra nhìn rùa nhỏ như vậy cũng rất dễ thương nha, tại sao đại thiếu lại cảm thấy không vui đây?
Mấy vệ vĩ Mục gia nghi ngờ, mãi đến bữa tối mới có được câu trả lời thỏa đáng.
Kỳ thực lúc ăn cơm đã là tám giờ tối rồi, nói cho cùng cũng giằng co ở Chỉ Túy Kim Mê khá lâu, trở lại còn tốn một khoảng thời gian ngắn, cuối cùng còn đợi Lâm Lâm nhập vào rùa nhỏ, lại tốn hết một canh giờ. Tám giờ ăn cơm cũng có thể coi là khá sớm rồi đó.
Mục Tứ vì muốn cho ông chủ nhà mình và thú cưng tân sủng rùa tiên nhỏ Lâm Lâm có tình cảm tốt, đặc biệt bỏ ra nhiều công sức làm một bữa bát trân bát bảo.
Rùa tiểu gia Lâm U cố sức ngẩng cái đầu nhỏ xíu của mình lên, nhìn mười sáu món đầy đủ sắc hương vị trên bàn, nguyên liệu nấu ăn, cách chế biến cũng rất công phu, vui vẻ lắc lắc cái đuôi nhỏ của mình, nếu như không phải không nói chuyện được. . . bây giờ cậu sẽ trực tiếp vung vuốt, gào lên đầy khí phách: “Ban thưởng!”
Nhưng, rất nhanh sau đó cậu không cười được nữa.
Làm một người sau khi biến thành thú cưng bị bồi dưỡng thành một kẻ ham ăn, ngay trước mặt có một cái khay đầy thức ăn ngon mà bạn lại vì miệng mình quá nhỏ, dạ dày cũng nhỏ nốt, làm cho nhiều lắm cũng chỉ ăn được một miếng thịt gần bằng ngón áp út, và một chút rau dưa cỡ bằng đầu ngón tay. Trong nháy mắt bạn sẽ cảm thấy, cuộc đời thật đáng thương.
Cảm giác của Lâm Lâm mai xanh lúc này chính là như vậy, mười sáu món này nếu đổi thành lúc cậu còn là mèo, mặc cho khẩu vị không tốt gì đó, cũng có thể mỗi món nếm một chút, cảm thấy ngon còn có thể ăn miếng thứ hai thứ ba. Nhưng mà bây giờ thì sao chứ?! Một bàn đầy thức ăn như vậy, cậu chỉ có thể chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chủ nhân nhà mình bảo Mục Nhất thần tốc, đem thức ăn mình thích gắp vào trong mâm trước mặt cậu, đợi đến lúc đống thức ăn xếp thành một ngọn núi nhỏ, Lâm U ngay cả dục vọng ăn uống cũng chẳng còn — hàng này trực tiếp dứt khoát rụt cổ và bốn chân, chỉ lộ ra cái đuôi nhọn nhọn nho nhỏ, đau lòng sầu não gì thì cũng trở lại trong mai tiếp tục đau lòng.
Mục Nhất nhìn thấy đống thức ăn trong mâm so với rùa nhỏ mai xanh còn cao hơn, diện tích còn to hơn, rốt cuộc cũng không nghe lệnh ông chủ nhà hắn tiếp tục gắp thức ăn nữa, gọn gàng linh hoạt đặt đũa xuống nói thẳng ra khốn cảnh bây giờ: “Ông chủ, đồ nhiều quá, Lâm Lâm ăn không hết.”
Trong nháy mắt Mục Viêm Khiếu chết máy, dù hắn bình tĩnh thế nào, phương pháp tốt nhất dùng để gia tăng hảo cảm với thú cưng nhà mình báo hỏng rồi, đại thiếu cảm thấy thật ưu sầu.
Trước đó hắn chỉ lo Lâm Lâm bây giờ trở nên quá ôn hòa, quá đàng hoàng rồi, thế cho nên mềm mỏng đàng hoàng cũng không quan tâm đến phản ứng của nó, Mục đại thiếu rất rõ ràng đây là vấn đề giao tiếp, nhưng hỏi ra thật sự không phải là cách giải quyết tốt. Kết quả vấn đề này còn chưa giải quyết xong, một vấn đề khác lại đập vào mặt, khiến cho sắc mặt đại thiếu càng trở nên u ám.
“Lâm Lâm có phải rúc vào mai rồi hay không?”
Hắn không nhìn thấy, nhưng cũng có thể nắm chắc các loại quỹ tích trong lòng thú cưng nhà mình. Vì thế sau khi nhận được sự khẳng định của Mục Nhất, chỉ có thể thở dài một hơi, mò mẫm nhấc rùa nhỏ đã rụt vào mai, từ từ đi về phía phòng ngủ.
“Mục Tứ, đem dĩa thức ăn kia và một ít súp bưng vào trong nhà đi. Phần còn lại các anh cùng Viêm Minh ăn hết đi! Thức ăn hôm nay rất phong phú, anh cực khổ rồi.”
Mục Tứ nghe ông chủ an ủi mà vô cùng khổ sở thở dài một hơi, giọng điệu này không cảm hắn cảm thán cho bản thân mình, mà là cảm thán vì đại thiếu gia của hắn, bất kể nhìn từ góc độ nào, so sánh mấy con thú cưng từ lần đầu tiên xuất hiện đến tận bây giờ, rùa nhỏ và vân vân, lực chiến đấu yếu nhất thoạt nhìn cũng khiến người khác phải bận tâm.
Còn nữa, dường như đại thiếu gia nhà hắn nuôi thú cưng cứ như nuôi vợ tương lai vậy. Vốn bọn họ còn cho là đại thiếu bị bệnh thần kinh, có thể là do con vẹt Tinh Cương điên khùng kia lây bệnh, nhưng sau đó bọn họ biết đó là một con vẹt tinh, có thể nhiều lần đổi thân thể trở về bên cạnh đại thiếu, năm người Mục Nhất đến Mục Ngũ còn đặc biệt bàn bạc thảo luận một phen, cuối cùng cho ra kết luận ‘nói không chừng tương lai thật sự sẽ có chị dâu!’. Nhưng giờ nhìn lại, đại thiếu nhà bọn họ đối mặt với tương lai ngày càng khó khăn, từ trên không xuống dưới đất, từ dưới đất đến lưỡng cư, đây là tình tiết dần dần thoái hóa đó!
Chẳng lẽ đại thiếu gia sau này muốn cưới một nàng tiên cá về nhà sao?!
Đây là câu nói sau một bữa cơm mà Mục Tam tổng kết được từ trong đầu mình.
Hắn đem những lời này nói ra, Mục nhị thiếu cũng đem cơm trong miệng phun ra luôn. Một trận ho khan thấu tận trời xanh vang lên, Mục nhị thiếu dưới ánh mắt nghi ngờ của mấy vệ sĩ, cố giữ bình tĩnh rót cho mình một ly nước, sau đó bịch bịch bịch chạy như điên.
‘Các anh là lũ ngốc! Anh hai làm sao có thể ôm nàng tiên cá về chứ! ! ! Đừng nói nàng tiên cá, chuẩn bị không tốt sau này anh hai muốn kết hôn ngay cả thân thể cũng chẳng có, quỷ hồn a! Mèo yêu và vân vân, cho anh hai 32 ngọn nến.’
Lúc này, anh hai được âm thầm thắp nến cho đang bày ra dáng vẻ mà người quen nào nhìn thấy cũng muốn nuốt luôn con mắt của mình. . . vẻ mặt ôn hòa cùng trò chuyện với rùa nhỏ mai xanh.
“Lâm Lâm, mày phải biết không vận động đối với cơ thể không có ích lợi gì hết, dù bây giờ mày không thể nào nói chuyện, nhưng khẳng định mày cũng muốn động vuốt động móng đúng không, một kẻ cứ rụt vào mai ngủ là không có tiền đồ đâu biết không, mày nhìn xem cái mâm có rất nhiều thứ mày thích ăn, mặc dù dạ dày mày nhỏ đi nên chỉ có thể ăn rất ít, nhưng kỳ thật chỉ cần mỗi món cắn một cái, vẫn có thể nếm được nhiều vị khác nhau mà.” Mục đại thiếu thành khẩn nói: “Mày cũng đừng chống lại cái bụng của mình nữa, mau ăn nhanh lên, ăn xong rửa mặt rồi mình đi ngủ ha!”
Rùa nhỏ Lâm U đang buồn bực nghe vậy từ trong mai liếc ra ngoài, ăn xong rửa mặt đi ngủ? Tiểu gia bây giờ là một con rùa, chẳng lẽ anh định bỏ tôi vô cái bể cá đặt đầu giường, sau đó ôm bể cá cùng nhau ngủ sao?! Cho dù tiểu gia có thể hạ mình không ở trong nước mà nằm trên nệm ngủ cùng anh, mẹ nó đến lúc ngủ rồi vô tình rụt đầu, bốn chân và đuôi vào mai đi há, đến lúc đó anh ôm một cái mai cứng đi ngủ đi, còn có thể tạo sự thân mật tình cảm gì nữa không?!
Không chừng đùng một cái trực tiếp đem độ hảo cảm và thân mật biến thành số âm luôn?!
Nhưng mặc dù vấn đề ngủ nghỉ còn cần phải đàm phán lại, rùa tiểu gia Lâm U cảm thấy, cậu vẫn là không nên chống đối dạ dày của mình, Giống như chủ nhân mắt mù đã nói vậy, chỉ có ăn cơm cậu mới có sức sau này còn từ từ kích thích chủ nhân mắt mù nhà cậu nữa.
Vì thể phòng ngủ yên tĩnh rất nhanh đã vang lên tiếng răng rắc rất nhỏ.
Mục Viêm Khiếu nghe thấy âm thanh này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhất định Lâm Lâm ăn gì rồi. Có thể ăn được, kỳ thực đại biểu cho tâm tình nó cũng không tệ lắm đúng không?
Cho nên đợi đến âm thanh rất nhỏ kia dừng lại, Mục Viêm Khiếu vô cùng thuận lợi nhấc rùa nhỏ mai xanh lên, đi đến phòng tắm trong nhà, từ trên xuống dưới đem móng vuốt và chóp đuôi rửa sạch hết. Mục đại thiếu không hề chú ý, bộ dạng và phương pháp mà hắn tắm cho rùa nhỏ, thật sự rất giống các đầu bếp trong khách sạn làm công tác chuẩn bị trước khi nấu súp. . . Lâm U tiểu gia trong nháy mắt nghĩ đến điểm này, thiếu chút nữa giận đến lật ngược mai lên!
Mẹ nó! Cậu là rùa! Là rùa đó! Không phải ba ba! Súp ba ba và vân vân, anh đây là muốn tôi tạo cho anh chút sấm sét đúng không?!
Mục đại thiếu trước khi lên giường không rõ lắm, nhưng sau khi lên giường xong đã hiểu rồi.
Bởi vì Lâm rùa nhỏ từ sau khi biến thành rùa vẫn từ từ chậm rãi, khí định thần nhàn, bộ dáng ông cụ non, bây giờ lại điên cuồng quơ móng vuốt nhỏ của mình, cào loạn trên cánh tay chủ nhân mắt mù nhà cậu.
Mặc dù cánh tay bị quẹt hơi đau, nhưng Mục đại thiếu vẫn nở nụ cười có thể đột phá tính tình quơ vuốt nhanh như thế, đã nói lên Lâm Lâm nhà hắn chính là Lâm Lâm, nhìn sao cũng làm người ta cảm thấy rất thích!
“Tốt lắm, sau này tao nhất định không dùng cách rửa ba ba để tắm cho mày nữa, múc cho mày một chén nước suối bỏ vào một ít bọt xà phòng đi ha? Chúng ta còn có thể rắc thêm chút cánh hoa hay ngũ vị hương, ách! Giỡn thôi, thảo dược, là thảo dược.” Mục đại thiếu bị cào một cái, nghĩ nghĩ đưa tay đem rùa nhỏ Lâm Lâm từ trên nệm đặt lên bụng mình, lúc rùa nhỏ Lâm U ngẩng đầu vẻ mặt mờ mịt, mới đắc ý nói:
“Mỗi khi trời tối mày không nên ngủ trên nệm, ngủ trên bụng tao đi! Nhất định sẽ rất thoải mái!”
Nhưng mà Lâm U đối với câu trả lời này là tức giận vươn cổ, dùng hàm răng sắc bén của mình táp lên cái bụng thịt của Mục đại thiếu.
Ha ha! Làm như tiểu gia chưa từng thấy tướng ngủ trước kia của anh vậy?! Dù sao cũng chung giường chung gối hai tháng trời! Dáng ngủ của anh so với một đứa nhỏ thì khá hơn bao nhiêu, đặt tiểu gia lên bụng anh ngủ, anh không sợ sáng mai tỉnh lại phát hiện tôi bị anh đè dưới thân, ngay cả cái mai cũng nát vụn luôn hay sao?!
Mục đại thiếu dường như trong lúc bị cắn tức khắc đã hiểu ý thú cưng nhà mình, hiếm khi 囧 một chút, sau đó liền trở mình đặt thú cưng dưới bụng, cười thầm.
Một ngày phong ba liên tiếp cuối cùng cũng trôi qua, đến tối, bọn họ vẫn có thể tựa vào nhau cười thoải mái như vậy, thật không còn chuyện gì tốt hơn như thế.
Nhưng mà, trước lúc ngủ, bất kể là Mục Viêm Khiếu hay là Lâm U đều nghĩ, hãy để cho rùa nhỏ mau qua nhanh đi! Sinh vật chậm chạp như thế bọn họ họ sự không thừa nhận nổi!
Bất quá, tâm tình Mục đại thiếu bây giờ không mấy tốt đẹp.
Thật ra từ phương diện công việc mà nói, thành phố B bởi vì sai lầm của nhị thiếu mà tạo thành những ảnh hưởng không tốt cùng một số tổn thất, Mục Viêm Khiếu ở đây mấy ngày vãn hồi được bảy tám phần. Việc làm ăn, vốn không thể trông cậy vào lâu dài để kiếm tiền, thỉnh thoảng có tổn thất một chút như vậy, nếu như có khả năng học tập từ đó cũng là một chuyện tốt. Trừ việc đó ra, trải qua sự kiện ở Chỉ Túy Kim Mê, Mục Viêm Minh dường như cũng bớt phóng túng hơn, có suy nghĩ muốn cải tà quy chính, so với tổn thất trước kia của công ty, đây quả thật là một chuyện tốt.
Nhưng thật ra cái lợi lớn nhất không phải hai điểm này, mà là nhờ sai lầm của Mục Viêm Minh mà có đoạn ghi hình ‘khó coi’ của đám con nhà giàu thành phố B, thứ này có thể đem đi bắt chẹt cha mẹ của mấy đứa nhà giàu kia kiếm một vố lớn, sau khi nắm nhược điểm này trong tay, bọn họ từ nay về sau thấy người nhà họ Mục đều đi đường vòng. Mặt khác, Côn Dư cũng tung ra một chút thông tin về những chuyện mà Trịnh Du Hổ đang ngấm ngầm làm ra, cũng cho phép Mục đại thiếu vận hành một phen, vì thế có thể nhổ tận gốc một nửa gia sản Trịnh gia và số tài sản lúc trước chưa đụng đến, không có mấy thứ này, đám người nhà họ Trịnh luôn nhảy tưng tưng lên muốn giết người, cũng nên yên tĩnh lại rồi.
Cho dù bọn họ không muốn yên tĩnh, mất đi tài sản và thế lực, không có ai muốn ủng hộ họ nữa.
Vì thế, dưới sự săn sóc của mấy vệ sĩ Mục gia, tâm tình Mục đại thiếu nên tốt mới phải, dù là lúc trước vua mèo Lâm Lâm đã ngã xuống, nhưng không phải đã có rùa tiên Lâm Lâm mới vực dậy đó sao? Thật không biết đại thiếu xảy ra chuyện gì, ừm, chẳng lẽ đại thiếu gia cảm thấy Lâm Lâm lần này không dễ thương như trước nữa rồi?
Mục Nhị cùng Mục Tam đứng chung một chỗ cúi đầu thầm nôn mửa, Mục Tam còn đặc biệt ngẩng đầu nhìn con rùa nhỏ mai xanh nằm trong lòng bàn tay ông chủ nhà mình. Nhìn nó từ từ chậm rãi làm động tác vươn cổ, đá chân, vênh mặt, Mục Tam mấp máy miệng, thật ra nhìn rùa nhỏ như vậy cũng rất dễ thương nha, tại sao đại thiếu lại cảm thấy không vui đây?
Mấy vệ vĩ Mục gia nghi ngờ, mãi đến bữa tối mới có được câu trả lời thỏa đáng.
Kỳ thực lúc ăn cơm đã là tám giờ tối rồi, nói cho cùng cũng giằng co ở Chỉ Túy Kim Mê khá lâu, trở lại còn tốn một khoảng thời gian ngắn, cuối cùng còn đợi Lâm Lâm nhập vào rùa nhỏ, lại tốn hết một canh giờ. Tám giờ ăn cơm cũng có thể coi là khá sớm rồi đó.
Mục Tứ vì muốn cho ông chủ nhà mình và thú cưng tân sủng rùa tiên nhỏ Lâm Lâm có tình cảm tốt, đặc biệt bỏ ra nhiều công sức làm một bữa bát trân bát bảo.
Rùa tiểu gia Lâm U cố sức ngẩng cái đầu nhỏ xíu của mình lên, nhìn mười sáu món đầy đủ sắc hương vị trên bàn, nguyên liệu nấu ăn, cách chế biến cũng rất công phu, vui vẻ lắc lắc cái đuôi nhỏ của mình, nếu như không phải không nói chuyện được. . . bây giờ cậu sẽ trực tiếp vung vuốt, gào lên đầy khí phách: “Ban thưởng!”
Nhưng, rất nhanh sau đó cậu không cười được nữa.
Làm một người sau khi biến thành thú cưng bị bồi dưỡng thành một kẻ ham ăn, ngay trước mặt có một cái khay đầy thức ăn ngon mà bạn lại vì miệng mình quá nhỏ, dạ dày cũng nhỏ nốt, làm cho nhiều lắm cũng chỉ ăn được một miếng thịt gần bằng ngón áp út, và một chút rau dưa cỡ bằng đầu ngón tay. Trong nháy mắt bạn sẽ cảm thấy, cuộc đời thật đáng thương.
Cảm giác của Lâm Lâm mai xanh lúc này chính là như vậy, mười sáu món này nếu đổi thành lúc cậu còn là mèo, mặc cho khẩu vị không tốt gì đó, cũng có thể mỗi món nếm một chút, cảm thấy ngon còn có thể ăn miếng thứ hai thứ ba. Nhưng mà bây giờ thì sao chứ?! Một bàn đầy thức ăn như vậy, cậu chỉ có thể chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chủ nhân nhà mình bảo Mục Nhất thần tốc, đem thức ăn mình thích gắp vào trong mâm trước mặt cậu, đợi đến lúc đống thức ăn xếp thành một ngọn núi nhỏ, Lâm U ngay cả dục vọng ăn uống cũng chẳng còn — hàng này trực tiếp dứt khoát rụt cổ và bốn chân, chỉ lộ ra cái đuôi nhọn nhọn nho nhỏ, đau lòng sầu não gì thì cũng trở lại trong mai tiếp tục đau lòng.
Mục Nhất nhìn thấy đống thức ăn trong mâm so với rùa nhỏ mai xanh còn cao hơn, diện tích còn to hơn, rốt cuộc cũng không nghe lệnh ông chủ nhà hắn tiếp tục gắp thức ăn nữa, gọn gàng linh hoạt đặt đũa xuống nói thẳng ra khốn cảnh bây giờ: “Ông chủ, đồ nhiều quá, Lâm Lâm ăn không hết.”
Trong nháy mắt Mục Viêm Khiếu chết máy, dù hắn bình tĩnh thế nào, phương pháp tốt nhất dùng để gia tăng hảo cảm với thú cưng nhà mình báo hỏng rồi, đại thiếu cảm thấy thật ưu sầu.
Trước đó hắn chỉ lo Lâm Lâm bây giờ trở nên quá ôn hòa, quá đàng hoàng rồi, thế cho nên mềm mỏng đàng hoàng cũng không quan tâm đến phản ứng của nó, Mục đại thiếu rất rõ ràng đây là vấn đề giao tiếp, nhưng hỏi ra thật sự không phải là cách giải quyết tốt. Kết quả vấn đề này còn chưa giải quyết xong, một vấn đề khác lại đập vào mặt, khiến cho sắc mặt đại thiếu càng trở nên u ám.
“Lâm Lâm có phải rúc vào mai rồi hay không?”
Hắn không nhìn thấy, nhưng cũng có thể nắm chắc các loại quỹ tích trong lòng thú cưng nhà mình. Vì thế sau khi nhận được sự khẳng định của Mục Nhất, chỉ có thể thở dài một hơi, mò mẫm nhấc rùa nhỏ đã rụt vào mai, từ từ đi về phía phòng ngủ.
“Mục Tứ, đem dĩa thức ăn kia và một ít súp bưng vào trong nhà đi. Phần còn lại các anh cùng Viêm Minh ăn hết đi! Thức ăn hôm nay rất phong phú, anh cực khổ rồi.”
Mục Tứ nghe ông chủ an ủi mà vô cùng khổ sở thở dài một hơi, giọng điệu này không cảm hắn cảm thán cho bản thân mình, mà là cảm thán vì đại thiếu gia của hắn, bất kể nhìn từ góc độ nào, so sánh mấy con thú cưng từ lần đầu tiên xuất hiện đến tận bây giờ, rùa nhỏ và vân vân, lực chiến đấu yếu nhất thoạt nhìn cũng khiến người khác phải bận tâm.
Còn nữa, dường như đại thiếu gia nhà hắn nuôi thú cưng cứ như nuôi vợ tương lai vậy. Vốn bọn họ còn cho là đại thiếu bị bệnh thần kinh, có thể là do con vẹt Tinh Cương điên khùng kia lây bệnh, nhưng sau đó bọn họ biết đó là một con vẹt tinh, có thể nhiều lần đổi thân thể trở về bên cạnh đại thiếu, năm người Mục Nhất đến Mục Ngũ còn đặc biệt bàn bạc thảo luận một phen, cuối cùng cho ra kết luận ‘nói không chừng tương lai thật sự sẽ có chị dâu!’. Nhưng giờ nhìn lại, đại thiếu nhà bọn họ đối mặt với tương lai ngày càng khó khăn, từ trên không xuống dưới đất, từ dưới đất đến lưỡng cư, đây là tình tiết dần dần thoái hóa đó!
Chẳng lẽ đại thiếu gia sau này muốn cưới một nàng tiên cá về nhà sao?!
Đây là câu nói sau một bữa cơm mà Mục Tam tổng kết được từ trong đầu mình.
Hắn đem những lời này nói ra, Mục nhị thiếu cũng đem cơm trong miệng phun ra luôn. Một trận ho khan thấu tận trời xanh vang lên, Mục nhị thiếu dưới ánh mắt nghi ngờ của mấy vệ sĩ, cố giữ bình tĩnh rót cho mình một ly nước, sau đó bịch bịch bịch chạy như điên.
‘Các anh là lũ ngốc! Anh hai làm sao có thể ôm nàng tiên cá về chứ! ! ! Đừng nói nàng tiên cá, chuẩn bị không tốt sau này anh hai muốn kết hôn ngay cả thân thể cũng chẳng có, quỷ hồn a! Mèo yêu và vân vân, cho anh hai 32 ngọn nến.’
Lúc này, anh hai được âm thầm thắp nến cho đang bày ra dáng vẻ mà người quen nào nhìn thấy cũng muốn nuốt luôn con mắt của mình. . . vẻ mặt ôn hòa cùng trò chuyện với rùa nhỏ mai xanh.
“Lâm Lâm, mày phải biết không vận động đối với cơ thể không có ích lợi gì hết, dù bây giờ mày không thể nào nói chuyện, nhưng khẳng định mày cũng muốn động vuốt động móng đúng không, một kẻ cứ rụt vào mai ngủ là không có tiền đồ đâu biết không, mày nhìn xem cái mâm có rất nhiều thứ mày thích ăn, mặc dù dạ dày mày nhỏ đi nên chỉ có thể ăn rất ít, nhưng kỳ thật chỉ cần mỗi món cắn một cái, vẫn có thể nếm được nhiều vị khác nhau mà.” Mục đại thiếu thành khẩn nói: “Mày cũng đừng chống lại cái bụng của mình nữa, mau ăn nhanh lên, ăn xong rửa mặt rồi mình đi ngủ ha!”
Rùa nhỏ Lâm U đang buồn bực nghe vậy từ trong mai liếc ra ngoài, ăn xong rửa mặt đi ngủ? Tiểu gia bây giờ là một con rùa, chẳng lẽ anh định bỏ tôi vô cái bể cá đặt đầu giường, sau đó ôm bể cá cùng nhau ngủ sao?! Cho dù tiểu gia có thể hạ mình không ở trong nước mà nằm trên nệm ngủ cùng anh, mẹ nó đến lúc ngủ rồi vô tình rụt đầu, bốn chân và đuôi vào mai đi há, đến lúc đó anh ôm một cái mai cứng đi ngủ đi, còn có thể tạo sự thân mật tình cảm gì nữa không?!
Không chừng đùng một cái trực tiếp đem độ hảo cảm và thân mật biến thành số âm luôn?!
Nhưng mặc dù vấn đề ngủ nghỉ còn cần phải đàm phán lại, rùa tiểu gia Lâm U cảm thấy, cậu vẫn là không nên chống đối dạ dày của mình, Giống như chủ nhân mắt mù đã nói vậy, chỉ có ăn cơm cậu mới có sức sau này còn từ từ kích thích chủ nhân mắt mù nhà cậu nữa.
Vì thể phòng ngủ yên tĩnh rất nhanh đã vang lên tiếng răng rắc rất nhỏ.
Mục Viêm Khiếu nghe thấy âm thanh này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhất định Lâm Lâm ăn gì rồi. Có thể ăn được, kỳ thực đại biểu cho tâm tình nó cũng không tệ lắm đúng không?
Cho nên đợi đến âm thanh rất nhỏ kia dừng lại, Mục Viêm Khiếu vô cùng thuận lợi nhấc rùa nhỏ mai xanh lên, đi đến phòng tắm trong nhà, từ trên xuống dưới đem móng vuốt và chóp đuôi rửa sạch hết. Mục đại thiếu không hề chú ý, bộ dạng và phương pháp mà hắn tắm cho rùa nhỏ, thật sự rất giống các đầu bếp trong khách sạn làm công tác chuẩn bị trước khi nấu súp. . . Lâm U tiểu gia trong nháy mắt nghĩ đến điểm này, thiếu chút nữa giận đến lật ngược mai lên!
Mẹ nó! Cậu là rùa! Là rùa đó! Không phải ba ba! Súp ba ba và vân vân, anh đây là muốn tôi tạo cho anh chút sấm sét đúng không?!
Mục đại thiếu trước khi lên giường không rõ lắm, nhưng sau khi lên giường xong đã hiểu rồi.
Bởi vì Lâm rùa nhỏ từ sau khi biến thành rùa vẫn từ từ chậm rãi, khí định thần nhàn, bộ dáng ông cụ non, bây giờ lại điên cuồng quơ móng vuốt nhỏ của mình, cào loạn trên cánh tay chủ nhân mắt mù nhà cậu.
Mặc dù cánh tay bị quẹt hơi đau, nhưng Mục đại thiếu vẫn nở nụ cười có thể đột phá tính tình quơ vuốt nhanh như thế, đã nói lên Lâm Lâm nhà hắn chính là Lâm Lâm, nhìn sao cũng làm người ta cảm thấy rất thích!
“Tốt lắm, sau này tao nhất định không dùng cách rửa ba ba để tắm cho mày nữa, múc cho mày một chén nước suối bỏ vào một ít bọt xà phòng đi ha? Chúng ta còn có thể rắc thêm chút cánh hoa hay ngũ vị hương, ách! Giỡn thôi, thảo dược, là thảo dược.” Mục đại thiếu bị cào một cái, nghĩ nghĩ đưa tay đem rùa nhỏ Lâm Lâm từ trên nệm đặt lên bụng mình, lúc rùa nhỏ Lâm U ngẩng đầu vẻ mặt mờ mịt, mới đắc ý nói:
“Mỗi khi trời tối mày không nên ngủ trên nệm, ngủ trên bụng tao đi! Nhất định sẽ rất thoải mái!”
Nhưng mà Lâm U đối với câu trả lời này là tức giận vươn cổ, dùng hàm răng sắc bén của mình táp lên cái bụng thịt của Mục đại thiếu.
Ha ha! Làm như tiểu gia chưa từng thấy tướng ngủ trước kia của anh vậy?! Dù sao cũng chung giường chung gối hai tháng trời! Dáng ngủ của anh so với một đứa nhỏ thì khá hơn bao nhiêu, đặt tiểu gia lên bụng anh ngủ, anh không sợ sáng mai tỉnh lại phát hiện tôi bị anh đè dưới thân, ngay cả cái mai cũng nát vụn luôn hay sao?!
Mục đại thiếu dường như trong lúc bị cắn tức khắc đã hiểu ý thú cưng nhà mình, hiếm khi 囧 một chút, sau đó liền trở mình đặt thú cưng dưới bụng, cười thầm.
Một ngày phong ba liên tiếp cuối cùng cũng trôi qua, đến tối, bọn họ vẫn có thể tựa vào nhau cười thoải mái như vậy, thật không còn chuyện gì tốt hơn như thế.
Nhưng mà, trước lúc ngủ, bất kể là Mục Viêm Khiếu hay là Lâm U đều nghĩ, hãy để cho rùa nhỏ mau qua nhanh đi! Sinh vật chậm chạp như thế bọn họ họ sự không thừa nhận nổi!
/115
|