Tiểu Ôn Nhu

Chương 40 - Thích Sao?

/143


“Ai cho phép em đêm hôm khuya khoắt nói chuyện phiếm cùng đàn ông xa lạ.”

Buổi tối Hoắc Yên nằm trên giường, trằn trọc mất ngủ.

Phó Thời Hàn thích cô sao?

Làm sao có thể, nhất định do cô suy nghĩ quá nhiều, anh là chàng trai ưu tú như vậy, sao có thể thích dạng con gái phổ thông như cô.

Bình thường ở trường học cô cũng không dám quá chủ động tới lớp tìm Phó Thời Hàn, chính là sợ người khác bàn tán, e ngại ánh mắt của mọi người.

Suy cho cùng chính là không tự tin.

Cô cảm thấy mình không đủ tư cách làm bạn của chàng trai hoàn hảo như Phó Thời Hàn, càng không dám nghĩ sang một mối quan hệ khác.

Phó Thời Hàn không có khả năng thích cô, trong này nhất định có hiểu nhầm.

Ngay lúc cô đang suy nghĩ lung tung thì Phó Thời Hàn gửi một tin nhắn đến —

“Ánh trăng rất đẹp. 【 hình ảnh 】”

Anh gửi tới một bức ảnh chụp mặt trăng, nhìn từ góc độ thì thấy hẳn là anh đứng trên ban công tiện tay chụp. Mặt trăng trong tấm ảnh được những đám mây mơ hồ vây quanh, đặc biệt sáng tỏ.

Trái tim Phó Thời Hàn có bị thiên sứ bắn trúng mũi tên không thì Hoắc Yên không biết, nhưng hiện giờ… trái tim của cô đang đập cực nhanh!

Nhìn bức ảnh mặt trăng kia, tin nhắn trả lời lại xóa đi, do dự rất lâu, cuối cùng quyết định, trả lời lại: “Phó Thời Hàn, anh thích em sao?”

A a a! Sau khi cô hỏi xong câu này, lập tức vùi mặt vào trong gối dùng sức đánh.

Quá ngại đi!

Nhưng tin nhắn gửi đi chưa quá hai mươi giây, Hoắc Yên nhát như thỏ đế lập tức thu hồi tin nhắn về.

Hoắc Yên dùng chân đập xuống gường, xoắn xuýt đến hít thở không thông.

Sau nửa tiếng Phó Thời Hàn vẫn chưa nhắn tin trả lời lại, Hoắc Yên gửi một biểu cảm thấp thỏm qua thăm dò.

Phó Thời Hàn: “Vừa mới tắm xong, em thu hồi cái gì đấy?”

“Không có gì, ngủ ngon!”

Rạng sáng hôm sau, Hoắc Yên cùng Lâm Sơ Ngữ và Tô Hoàn ra ngoài tản bộ, Tô Hoàn nghi ngờ hỏi: “Tớ còn tưởng hôm nay cậu muốn ở trong khách sạn cùng Phó Thời Hàn ôn tập cơ.”

Kế hoạch hôm nay ban đầu là muốn ôn đề với anh, nhưng… trải qua buổi tối hôm qua, Hoắc Yên đột nhiên có chút sợ hãi khi ở cùng một chỗ với Phó Thời Hàn.

“Thật vất vả mới được một lần tới thành phố B, đương nhiên là phải đi dạo một chút chứ.” Hoắc Yên chột dạ nói.

“Thật sự bởi vì lý do này sao?” Tô Hoàn có chút không tin: “Hay là có nguyên nhân gì khác?”

“Không có, tuyệt đối không có!”

“Tốt.”

Ba cô gái đi tới mấy địa danh nổi tiếng được đánh dấu của thành phố B, lại đi ăn mỹ thực, còn chụp ảnh gửi trong vòng bạn bè.

Khi Hoắc Yên nhìn thấy Phó Thời Hàn cho cô một cái like, di động suýt chút bay ra ngoài.

“Cậu làm cái gì mà giật mình sợ hãi vậy.”

“Không, không có gì.” Hoắc Yên nhìn ảnh đại diện của Phó Thời Hàn, đáy lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, đến tối mấy cô gái về khách sạn, Hoắc Yên gửi cho Phó Thời Hàn một tin nhắn: “Bọn em về khách sạn rồi.”

Phó Thời Hàn không trả lời.

Hoắc Yên lôi quyển đề ra bắt đầu ôn tập nhưng không tập chung, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra nhìn một chút, không hề thấy tin nhắn trả lời của anh.

Quả nhiên không hợp lý.

Mười giờ tối, cuối cùng Hoắc Yên khoác áo đứng dậy đi ra ngoài, hành lang lạnh lẽo có mấy khúc quẹo cua, đến của phòng Phó Thời Hàn gõ cửa.

Căn phòng này là kiểu căn hộ, Thẩm Ngộ Nhiên đang gác chân chơi game trong phòng khách còn Phó Thời Hàn ở phòng đọc sách.

Hoắc Yên lặng lẽ tiến vào phòng, anh đang ngồi trước bàn đọc một quyển sách chuyên ngành rất dày, đầu ngón tay vân vê trang giấy, lúc lật qua trang khác động tác cực kỳ nhẹ.

Nghe thấy tiếng động sau lưng, anh cũng không ngẩng đầu lên.

Đường nét nửa bên mặt được ánh đèn chiếu sáng, lồng vào một vòng sáng nhẹ dịu, trầm tĩnh mà mềm mại.

Hoắc Yên không dám quấy rầy anh, chỉ ngồi hẳn hoi trên cái giường phía sau lấy điện thoại ra chơi điện tử.

Ngáp một cái, lại ngáp thêm một cái.

Nửa tiếng trôi qua, anh vẫn không phản ứng với cô.

Hoắc Yên nhảy xuống giường, lặng lẽ đi tới bên cạnh nhìn xem anh đang đọc sách gì.

Phó Thời Hàn không nhìn Hoắc Yên, ngón tay thon dài đặt trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, trực tiếp đẩy ra.

Hoắc Yên: ….

Thật vất vả mới kéo được tay anh ra, Hoắc Yên giật giật góc áo của anh, nhỏ giọng như muỗi kêu: “Hàn ca, anh có phải còn tức giận hay không?”

Lúc này Phó Thời Hàn mới dời mắt khỏi trang sách, liếc cô một cái, đựng dậy đi tới bên giường, thản nhiên nói: “Anh muốn ngủ.”

“Ồ.”

Thấy cô ngây người không cử động, Phó Thời Hàn trực tiếp cởi áo ra.

Hoắc Yên mở to hai mắt, ánh mắt lập tức bị phần cơ bụng của anh hấp dẫn.

Phó Thời Hàn hơi hếch cằm, nói với Hoắc Yên: “Em muốn nhìn anh đi ngủ, hay là muốn ngủ cùng anh?”

“Thật, thật xin lỗi!”

Lúc này Hoắc Yên mới phản ứng, vội vã chạy ra ngoài.

Chỉ nghe “rầm” một tiếng, cửa phòng của Phó Thời Hàn bị đóng mạnh lại, dọa trái tim nhỏ của Hoắc Yên nảy lên.

Thẩm Ngộ Nhiên vùi mình trong ghế sô pha nghểnh cổ nhìn Hoắc Yên: “Sao đấy?”

“Hình như em chọc giận anh ấy rồi.”

Thẩm Ngộ Nhiên nhíu mày: “Không ngoài dự kiến, hợp tình hợp lý.”

Hoắc Yên chuyển hướng sang Thẩm Ngộ Nhiên: “Anh biết tại sao anh ấy tức giận không?”

Thẩm Ngộ Nhiên đặt di động xuống, ngồi thẳng người: “Hôm nay em không chào một tiếng đã cùng khuê mật ra ngoài chơi, vứt Hàn tổng ở khách sạn một mình, người ta sáng sớm còn mong chờ chạy ra ngoài mua bữa sáng cho em, trở về liền được ăn canh bế môn (ý chỉ anh Hàn gõ của phòng Hoắc Yên nhưng không có ai), em cảm thấy cậu ấy có nên tức giận không?”

Hoắc Yên áy náy không thôi, vân vê góc áo ngủ: “Quả nhiên là bởi vì cái này.”

Thẩm Ngộ Nhiên bất đắc dĩ nói: “Phó Thời Hàn là người lạnh tâm lạnh tính nhưng chu đáo với em như vậy, có thể thỏa mãn rồi.”

Hoắc Yên đột nhiên xích lại gần Thẩm Ngộ Nhiên, thần bí nói: “Em hỏi anh chuyện này, nhưng tuyệt đối không được nói cho người khác.”

Thẩm Ngộ Nhiên hứng thú: “Em còn không tin anh sao, nổi danh kín miệng.”

“Anh xem… anh xem có phải anh ấy thích em không?”

Đuôi mắt Thẩm Ngộ Nhiên tràn đầy ý cười: “Đồ đần, đương nhiên rồi.”

Đúng lúc này, “lạch cạch” một tiếng, cửa phòng Phó Thời Hàn mở ra, anh đi tới dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Ai cho phép em đêm hôm khuya khoắt nói chuyện phiếm cùng đàn ông xa lạ, lăn về ngủ ngay.”

Suýt nữa quên mất Phó Thời Hàn có lỗ tai cún, hai người nói chuyện nhất định anh có thể nghe thấy.

Hoắc Yên hét lên một tiếng, cầm lấy gối ôm bên cạnh che mặt.

Lần này đổi lại là cô ngượng ngùng.

Thẩm Ngộ Nhiên bên kia vẻ mặt mù mờ: “Tớ là đàn… đàn ông xa lạ?”

Phó Thời Hàn liếc mắt, đi tới bên cạnh sô pha nắm lấy cổ áo Hoắc Yên, giơ tay nhấc cô ra cửa.

Hoắc Yên giãy dụa cố với lấy dép lê của mình, trên tay còn đang cầm gối ôm lớn run rẩy như con thỏ nhỏ, vừa mới đến cửa đã vội vàng co cẳng bỏ chạy, không dám quay đầu nhìn lại.

Nheo mắt nhìn cô chạy trối chết, Phó Thời Hàn đóng cửa phòng lại, quay đầu cảnh cáo Thẩm Ngộ Nhiên: “Sau này không được phép nói linh tinh.”

Thẩm Ngộ Nhiên ngượng ngùng nói: “Được được, đây là bí mật nhỏ của Phó Thời Hàn, tớ không nói đâu.”

Phó Thời Hàn hừ nhẹ một tiếng, trở về phòng.

Ban đêm, Hoắc Yên vẫn gửi cho Phó Thời Hàn một tin nhắn chân thành xin lỗi, đồng thời giải thích là do hôm nay Tô Hoàn khóc nháo muốn kéo cô ra ngoài chơi, cô mà không đi chính là không có nghĩa khí.

“Anh đừng tức giận. 【đáng thương 】”

Phó Thời Hàn chỉ trả lời cô ba chữ: Mau đi ngủ!

Người con trai này còn thêm hẳn một cái dấu chấm than, thế là Hoắc Yên vội vàng đặt điện thoại xuống, nghe lời chui vào ổ chăn, sau trận ầm ĩ này, Hoắc Yên rất nhanh tiến vào mộng đẹp, ngủ cực kỳ ngon.

Trước khi chương trình《Siêu trí tuệ》bắt đầu bước vào trận chung kết, ban tổ chức tổ chức một cái tiệc trà để các thí sinh từ các trường đại học lớn ngồi cùng một chỗ làm quen với nhau, như vậy sẽ có lợi cho trao đổi giao lưu ở vòng chung kết.

Tiệc trà diễn ra ở một phòng tiếp khách của đài truyền hình, mười tuyển thủ dự thi lục tục có mặt, nam sinh nữ sinh đều có, bọn họ đến từ các ngôi trường đại học nổi tiếng trong (và ngoài?) nước.

Sau khi ngồi xuống, lập tức có một tuyển thủ đứng ra chủ trì, để mọi người lần lượt giới thiệu.

Qua màn giới thiệu, Hoắc Yên đại khái hiểu được trình độ các đối thủ của mình, ví dụ như nam sinh phía trước tự giới thiệu trước mọi người, anh ta là Đổng Tư Bác, mắt đeo kính nhìn qua rất nhã nhặn, đến từ trường đại học thuộc Liên đoàn Ivy League của Mỹ, có bằng cấp liên quan đến cơ khí (?), khi còn ở trường đoạt được rất nhiều giải thưởng, danh tiếng không nhỏ. (Editor: Sr, chỗ này không hiểu lắm nên dịch linh tinh)

Lại ví dụ như cô gái Tề Quân ngồi cạnh Hoắc Yên đến từ đại học A, trường học liền kề trường của Hoắc Yên, là một trường đại học trọng điểm về khoa học xã hội, Tề Quân tài hoa hơn người, thi từ ca phú có thể tuôn khỏi miệng bất cứ lúc nào, xinh đẹp tự tin, thoải mái phóng khoáng, trong tiệc trà trò chuyện vui vẻ cùng đám tuyển thủ, có thể nhìn ra được kiến thức về các lĩnh vực tương đối phong phú.

Lúc mười tuyển thủ nói chuyện với nhau, bất động thanh sắc đã lộ ra tài hoa của mình.

Mà Hoắc Yên ngồi một mình trên ghế sô pha góc đông nam, bưng chén trà bằng sứ, không biết nên nói cái gì.

Tính cô hướng nội, không quen cùng người lạ vui vẻ nói chuyện, thế là chỉ giới thiệu tên và sở thích, sau đó liền ngồi xuống chăm chú nghe mọi người nói.

Mặc dù chỉ là một cái tiệc trà giao lưu, nhưng những tuyển thủ này đều là người nhạy bén, chỉ thông qua mấy câu giới thiệu cùng vài phút thăm dò liền biết được thực lực của đối thủ.

Bởi quy tắc của cuộc thi là đứng trên đài thi đấu, cho nên biết được lai lịch và thực lực của đối thủ tương đối quan trọng.

Không hề nghi ngờ, vẻ rụt rè và ít nói của Hoắc Yên khiến cho đám người coi cô là kẻ yếu nhất.

Loại thi đấu trên TV, mỗi một tuyển thủ đều cần phải phô trương thanh thế, đem cả vốn liếng, biểu diễn hết mọi mặt ưu tú của mình ra để người xem nhớ kỹ.

Khiêm tốn có đôi khi sẽ bị cho rằng trong bụng không có cái gì cả.

Hoắc Yên cũng không thèm để ý nhóm tuyển thủ nghĩ thế nào, cô chỉ cần giữ vũng trạng thái thi đấu tốt nhất là được, mấy ngày liên tục thức đêm ôn tập, cô dùng hết nỗ lực của bản thân, không phụ lòng mình, cũng không phụ lòng bạn bè đã theo cô tới tham gia cuộc thi.

Trong thời gian giao lưu, Đổng Tư Bác là người nắm quyền chủ động, thể hiện khả năng lãnh đạo xuất sắc. Anh ta chú ý thấy Hoắc Yên vẫn im lặng không nói chuyện, cũng muốn hỏi cô một số vấn đề, để cô có cảm giác hòa đồng.

Trong lòng Hoắc Yên rất cảm kích anh ta.

Tề Quân ngồi bên cạnh Hoắc Yên, là người giao tiếp với cô nhiều nhất, cô ta nhỏ giọng hỏi Hoắc Yên: “Tôi thường tới đại học S làm hoạt động, chưa từng gặp qua bạn nha.”

Hoắc Yên nghĩ thầm, sinh viên đại học S nhiều như vậy, bạn làm sao có thể gặp qua tôi được, cho dù có duyên gặp mặt một lần, khẳng định cũng không có ấn tượng đâu.

“Tôi là sinh viên năm nhất, năm nay lên năm hai.” Cô lễ phép giải thích.

“Phó Thời Hàn, bạn từng nghe qua chưa?” Tề Quân nói: “Là nhân vật phong vân trong trường học của các bạn.”

Hoắc Yên tỏ vẻ kinh ngạc: “Bạn biết anh ấy sao?”

Tề Quân nhẹ nhàng cong môi: “Ừm, chúng tôi là bạn bè.”

Từ nhỏ đến lớn Phó Thời Hàn có bao nhiêu bạn Hoắc Yên đều biết, nhưng không nghe nói có vị này mà. Lại nhìn Tề Quân, lúc nhắc tới Phó Thời Hàn, đôi mắt cô ta trong suốt, phát ra ánh sáng.

“Anh ấy là chủ tịch hội sinh viên của trường các bạn, bạn hẳn phải biết anh ấy nhỉ.”

“Biết biết.” Hoắc Yên liên tục gật đầu, cũng khá thân quen.

“Tôi còn buồn bực, lúc đầu tưởng rằng trong nhóm tuyển thủ sẽ có anh ấy.” Tề Quân lịch sự mỉm cười, nhìn Hoắc Yên một chút: “Vận khí của bạn đúng là tốt.”

Hoắc Yên biết Tề Quân có chút coi thường mình, dù sao sơ yếu lí lịch của cô cũng trắng tinh, không có gì đem ra so sánh, bị khinh thường cũng là bình thường.

Cô không biết phải nói gì cho phải, chỉ có thể xấu hổ cười cười.

Tề Quân và Hoắc Yên nói chuyện trên trời dưới đất rồi lại đá sang chủ đề về Phó Thời Hàn, còn nhắc tới vị hôn thê của anh, cô ta hỏi Hoắc Yên đã từng gặp qua chưa, Hoắc Yên đành phải nói đã gặp qua, là một cô gái rất ưu tú.

Lại thấy Tề Quân cười nhạt một tiếng: “Ưu tú thế nào.”

“À thì, múa rất giỏi.”

Ánh mắt của Tề Quân lộ vẻ khinh miệt: “Chỉ là đa tài đa nghệ, hoặc là tướng mạo xinh đẹp, chỉ sợ không xứng với Phó Thời Hàn.”

Đến đây Hoắc Yên coi như đã nhìn ra, Tề Quân thật sự rất tán thưởng Phó Thời Hàn.

Cô không phản bác, chỉ nói: “Anh ấy nghĩ thế nào, tôi cũng không rõ.”

“Phó Thời Hàn là chàng trai ưu tú như vậy, coi trời bằng vung, cô gái có thể khiến cậu ấy để vào trong mắt, nhất định phải có năng lực tương đương, ngang tài ngang sức.”

Bên cạnh lập tức có nữ sinh nói đùa: “Tề Quân, không phải cậu đang tự nói mình chứ.”

Tề Quân hào phóng cười cười: “Tôi chỉ đang nói lại sự thật.”

Nhìn ra được trong số bọn họ có vài người quen biết từ trước, cũng đúng, người ưu tú chính là tự thành một vòng.

Không biết vì sao, trong lòng Hoắc Yên hơi đắng ngắt.

Cô nhìn ra, bên trong Tề Quân rất kiêu ngạo, không chỉ cô ta, những tuyển thủ khác, đều là thiên chi kiêu tử trong lĩnh vực của mình, có một thái độ kiêu ngạo tự nhiên mà hình thành, ngoài mặt đối xử với mọi người tương đối lịch sự, nhưng trong lòng không ai phục ai.

Hoắc Yên im lặng không nói chuyện, không hiểu sao không thích bầu không khí ở đây lắm.

Tiệc trà rất nhanh kết thúc, lúc ra cửa đám tuyển thủ còn thêm WeChat của nhau, Hoắc Yên cũng thêm Tề Quân, trong vòng bạn bè của cô ta chia sẻ phần lớn là các hoạt động của trường, tham gia không ít các hoạt động, có thể nhìn ra được năng lực rất cao.

Hoạt động gần đây nhất là ảnh tự sướng của cô ta với thư mời vào vòng chung kết《Siêu trí tuệ》, kèm nội dung: Không quên sơ tâm, rèn luyện tiến lên!

Hoắc Yên tiện tay cho cô ta một cái like, đi ra ngoài liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Phó Thời Hàn đứng ở cửa sổ sát đất ngoài sảnh của đài truyền hình, cơ thể như ngọc, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào, nhuộm tóc anh thành màu vàng nhạt tỏa sáng.

Trong tay anh còn cầm một cốc trà sữa nóng.

Thẩm Ngộ Nhiên vẫy tay với Hoắc Yên: “Cuối cùng cũng ra.”

Hoắc Yên hơi kinh ngạc, vốn tưởng rằng Phó Thời Hàn đang giận dỗi không để ý tới cô, hôm nay khẳng định không tới, cô còn dùng phần mềm gọi xe rồi.

Không ngờ, vẫn tới.

Tâm trạng Hoắc Yên nhảy nhót, hai ba bước chạy tới bên cạnh Phó Thời Hàn, muốn nhận túi trà sữa trong tay anh.

Lại không ngờ tiếp được tay không, Phó Thời Hàn đặt trà sữa lên bàn, mặt không cảm xúc nhìn Thẩm Ngộ Nhiên nói: “Người cậu muốn đón đã đến rồi, đi thôi.”

Nói xong anh đẩy Hoắc Yên ra, trực tiếp quay người bỏ đi.

Thẩm Ngộ Nhiên:???

/143

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status